Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 46: Cứu giúp
"Người nhà bệnh nhân, bình tĩnh lại đi, không thể làm ồn tại đây." Y tá bước lên ngăn Dương Mỹ Dung lại.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi ạ."
"Mày câm miệng cho tao! Tất cả là tại mày, mày là khắc tinh, mày khắc chết cha Chí Tân, bây giờđến lượt Chí Tân! Tao thật hối hận vì cóđứa con gái mang đến xui xẻo như mày, đúng là nghiệp chướng mà!" Dương Mỹ Dung vừa khóc vừa đánh Hoắc Miên.
Lúc này, trong lòng Hoắc Miên đau khổđến mức không nói nên lời.
Dương Mỹ Dung đột nhiên nắm cổáo Hoắc Miên, quát: "Có phải là do người nhà họ Tần làm không? Có phải là mày lại quyến rũ con trai nhà người ta, cho nên họ lại ra tay hại bọn tao không? Mày nói, mày nói ngay cho tao!"
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, đây là tai nạn bất ngờ, thầy Chí Tân nói là tai nạn liên hoàn chứ không phải là một tai nạn có dự mưu." Hoắc Miên giải thích.
"Tao không tin, tao không tin, chắc chắn là mày, là do người nhà kia làm, chắc chắn là bọn họ, tao muốn giết bọn họ!" Nói xong, Dương Mỹ Dung chạy ra cửa.
"Mẹ…" Hoắc Miên nức nở giữ chặt tay mẹ mình.
Cuối cùng, cả người Dương Mỹ Dung đổ về phía trước, ngã thẳng xuống đất.
"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi." Hoắc Miên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Em trai còn chưa qua thời kì nguy hiểm mà mẹ lại ngất xỉu. Trong một ngày, Hoắc Miên phải thừa nhận hai cú sốc, cô gần đến ranh giới sụp đổ rồi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, Hoắc Miên mới xốc lại tinh thần đi lên tầng cao nhất của bệnh viện.
Đến cửa phòng làm việc của viện trưởng, Hoắc Miên nói với nam trợ lýđứng trước cửa: "Tôi muốn gặp viện trưởng."
"Có hẹn trước không?"
"Không."
Lần trước trợ lýđã gặp Hoắc Miên rồi nên cũng không xa lạ gì, chỉ gật đầu rồi nói: "Vậy cô chờ một chút, tôi vào thông báo."
Chốc lát sau, trợ lý quay lại: "Cô có thểđi vào."
"Cảm ơn."
Lúc Hoắc Miên đi vào thì thấy viện trưởng đang ngồi trên ghế làm việc, có vẻ nhưđang viết tài liệu gìđó.
"Viện trưởng Ngô."
"À, côđến rồi, ngồi đi." Viện trưởng không quá xa lạ với cô y tá thực tập này.
Hoắc Miên gật đầu, vành mắt đỏ hoe, cô ngồi xuống chiếc ghếđối diện viện trưởng.
"Cô tìm tôi có việc gì?" Viện trưởng cho rằng Hoắc Miên cảm thấy tiền thưởng lần trước chưa đủ, cho nên lần này lại lên đây yêu cầu thêm gìđó.
Nào ngờ Hoắc Miên suýt khóc nấc lên: "Viện trưởng, cầu xin ngài cứu em trai tôi."
"Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói từ từ, đừng gấp." Thấy tình huống này, viện trưởng Ngô dừng việc đang làm lại, xoa gọng kính, giọng nói nghiêm túc.
"Viện trưởng, hôm nay em trai tôi bị tai nạn xe ở trường học, được đưa đến bệnh viện chúng ta để cấp cứu. Bác sĩ mổ chính nói đầu thằng bé bị tổn thương khá nặng, ca phẫu thuật vừa rồi vẫn chưa cứu được thằng bé ra khỏi thời kì nguy hiểm, đề nghị chúng tôi làm thêm ca phẫu thuật thứ hai. Nhưng vì vị trí bị tổn thương trong não khá nhạy cảm, nên ca phẫu thuật thứ hai rất nguy hiểm. Năm nay thằng bé mới mười chín tuổi, tôi chỉ có một cậu em trai, tôi không muốn mất đi nó. Cầu xin ngài hãy nghĩ cách giúp tôi."
"Hóa ra là như vậy, côđừng vội, để tôi gọi điện hỏi."
Sau đó, viện trưởng Ngô gọi điện thoại nội bộđến khoa ngoại thần kinh, hỏi thăm bác sĩ khoa ngoại thần kinh về chuyện này.
Vài phút sau, viện trưởng Ngô cúp điện thoại, nặng nề nói: "Hoắc Miên, tình huống của em trai cô khá phức tạp, bác sĩ Lưu khoa ngoại thần kinh nói với tôi, ông ta không nắm chắc phẫu thuật thành công. Mà dù có phẫu thuật thành công thì cũng có khả năng sẽđể lại di chứng cho bệnh nhân."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không làm ca phẫu thuật thứ hai thì sao? Có thể khá hơn chút nào không?" Hoắc Miên sốt ruột hỏi.
Viện trưởng Ngô lắc đầu: "Cô hãy nghe tôi nói, tình huống hiện giờ là thế này, nếu không làm ca phẫu thuật thứ hai thì cậu nhóc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì nếu không xử lý sạch sẽ khối máu tụ trong não thì nó có thể dẫn phát xuất huyết não bất cứ lúc nào, đây là chuyện rất quan trọng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"Hoắc Miên sững sờ, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang lo sợ.
"Thế này đi, cô cứ về cân nhắc và bàn bạc với người nhà, nhưng tôi phải nhắc nhở cô trước, phí phẫu thuật lần thứ hai kháđắt, ít nhất cũng phải ba trăm nghìn tệ. Hơn nữa, tốt nhất là phẫu thuật ngay trong tuần, càng kéo dài thìđộ nguy hiểm càng cao. Còn về phần viện phí, cô cũng đừng sốt rượt, tôi đã nói trước rồi, tạm thời không cần nộp, đợi sau này thanh toán một lượt cũng được, chủ yếu là cô nên bàn bạc với người nhà có làm ca phẫu thuật thứ hai hay không."
"Cảm ơn viện trưởng, bây giờ tôi về suy nghĩ."
Nói xong, Hoắc Miên ngơ ngác đứng dậy. Phí phẫu thuật ba trăm nghìn tệđúng là giá trên trời, cô phải đi đâu kiếm ra nhiều tiền như vậy?
"Đợi đã."
Viện trưởng bỗng hô lên.
Hoắc Miên mệt mỏi quay đầu lại.
"Hoắc Miên, bác sĩ Tần phẫu thuật cho lãnh đạo lần trước là người quen của côà?" Viện trưởng Ngô bỗng nhớ ra vấn đề mấu chốt này.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi ạ."
"Mày câm miệng cho tao! Tất cả là tại mày, mày là khắc tinh, mày khắc chết cha Chí Tân, bây giờđến lượt Chí Tân! Tao thật hối hận vì cóđứa con gái mang đến xui xẻo như mày, đúng là nghiệp chướng mà!" Dương Mỹ Dung vừa khóc vừa đánh Hoắc Miên.
Lúc này, trong lòng Hoắc Miên đau khổđến mức không nói nên lời.
Dương Mỹ Dung đột nhiên nắm cổáo Hoắc Miên, quát: "Có phải là do người nhà họ Tần làm không? Có phải là mày lại quyến rũ con trai nhà người ta, cho nên họ lại ra tay hại bọn tao không? Mày nói, mày nói ngay cho tao!"
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, đây là tai nạn bất ngờ, thầy Chí Tân nói là tai nạn liên hoàn chứ không phải là một tai nạn có dự mưu." Hoắc Miên giải thích.
"Tao không tin, tao không tin, chắc chắn là mày, là do người nhà kia làm, chắc chắn là bọn họ, tao muốn giết bọn họ!" Nói xong, Dương Mỹ Dung chạy ra cửa.
"Mẹ…" Hoắc Miên nức nở giữ chặt tay mẹ mình.
Cuối cùng, cả người Dương Mỹ Dung đổ về phía trước, ngã thẳng xuống đất.
"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi." Hoắc Miên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Em trai còn chưa qua thời kì nguy hiểm mà mẹ lại ngất xỉu. Trong một ngày, Hoắc Miên phải thừa nhận hai cú sốc, cô gần đến ranh giới sụp đổ rồi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, Hoắc Miên mới xốc lại tinh thần đi lên tầng cao nhất của bệnh viện.
Đến cửa phòng làm việc của viện trưởng, Hoắc Miên nói với nam trợ lýđứng trước cửa: "Tôi muốn gặp viện trưởng."
"Có hẹn trước không?"
"Không."
Lần trước trợ lýđã gặp Hoắc Miên rồi nên cũng không xa lạ gì, chỉ gật đầu rồi nói: "Vậy cô chờ một chút, tôi vào thông báo."
Chốc lát sau, trợ lý quay lại: "Cô có thểđi vào."
"Cảm ơn."
Lúc Hoắc Miên đi vào thì thấy viện trưởng đang ngồi trên ghế làm việc, có vẻ nhưđang viết tài liệu gìđó.
"Viện trưởng Ngô."
"À, côđến rồi, ngồi đi." Viện trưởng không quá xa lạ với cô y tá thực tập này.
Hoắc Miên gật đầu, vành mắt đỏ hoe, cô ngồi xuống chiếc ghếđối diện viện trưởng.
"Cô tìm tôi có việc gì?" Viện trưởng cho rằng Hoắc Miên cảm thấy tiền thưởng lần trước chưa đủ, cho nên lần này lại lên đây yêu cầu thêm gìđó.
Nào ngờ Hoắc Miên suýt khóc nấc lên: "Viện trưởng, cầu xin ngài cứu em trai tôi."
"Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói từ từ, đừng gấp." Thấy tình huống này, viện trưởng Ngô dừng việc đang làm lại, xoa gọng kính, giọng nói nghiêm túc.
"Viện trưởng, hôm nay em trai tôi bị tai nạn xe ở trường học, được đưa đến bệnh viện chúng ta để cấp cứu. Bác sĩ mổ chính nói đầu thằng bé bị tổn thương khá nặng, ca phẫu thuật vừa rồi vẫn chưa cứu được thằng bé ra khỏi thời kì nguy hiểm, đề nghị chúng tôi làm thêm ca phẫu thuật thứ hai. Nhưng vì vị trí bị tổn thương trong não khá nhạy cảm, nên ca phẫu thuật thứ hai rất nguy hiểm. Năm nay thằng bé mới mười chín tuổi, tôi chỉ có một cậu em trai, tôi không muốn mất đi nó. Cầu xin ngài hãy nghĩ cách giúp tôi."
"Hóa ra là như vậy, côđừng vội, để tôi gọi điện hỏi."
Sau đó, viện trưởng Ngô gọi điện thoại nội bộđến khoa ngoại thần kinh, hỏi thăm bác sĩ khoa ngoại thần kinh về chuyện này.
Vài phút sau, viện trưởng Ngô cúp điện thoại, nặng nề nói: "Hoắc Miên, tình huống của em trai cô khá phức tạp, bác sĩ Lưu khoa ngoại thần kinh nói với tôi, ông ta không nắm chắc phẫu thuật thành công. Mà dù có phẫu thuật thành công thì cũng có khả năng sẽđể lại di chứng cho bệnh nhân."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không làm ca phẫu thuật thứ hai thì sao? Có thể khá hơn chút nào không?" Hoắc Miên sốt ruột hỏi.
Viện trưởng Ngô lắc đầu: "Cô hãy nghe tôi nói, tình huống hiện giờ là thế này, nếu không làm ca phẫu thuật thứ hai thì cậu nhóc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì nếu không xử lý sạch sẽ khối máu tụ trong não thì nó có thể dẫn phát xuất huyết não bất cứ lúc nào, đây là chuyện rất quan trọng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"Hoắc Miên sững sờ, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang lo sợ.
"Thế này đi, cô cứ về cân nhắc và bàn bạc với người nhà, nhưng tôi phải nhắc nhở cô trước, phí phẫu thuật lần thứ hai kháđắt, ít nhất cũng phải ba trăm nghìn tệ. Hơn nữa, tốt nhất là phẫu thuật ngay trong tuần, càng kéo dài thìđộ nguy hiểm càng cao. Còn về phần viện phí, cô cũng đừng sốt rượt, tôi đã nói trước rồi, tạm thời không cần nộp, đợi sau này thanh toán một lượt cũng được, chủ yếu là cô nên bàn bạc với người nhà có làm ca phẫu thuật thứ hai hay không."
"Cảm ơn viện trưởng, bây giờ tôi về suy nghĩ."
Nói xong, Hoắc Miên ngơ ngác đứng dậy. Phí phẫu thuật ba trăm nghìn tệđúng là giá trên trời, cô phải đi đâu kiếm ra nhiều tiền như vậy?
"Đợi đã."
Viện trưởng bỗng hô lên.
Hoắc Miên mệt mỏi quay đầu lại.
"Hoắc Miên, bác sĩ Tần phẫu thuật cho lãnh đạo lần trước là người quen của côà?" Viện trưởng Ngô bỗng nhớ ra vấn đề mấu chốt này.
Tác giả :
Bé Lợn Đáng Yêu