[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 66
Bởi vì gần đây liên tục luyện hát luyện nhảy thật sự là khiến hai người vô cùng mệt mỏi. Vừa về đến nhà, cả hai liền căn bản tùy tiện ăn một chút gì đó rồi nhanh chóng gục trên giường ngủ mê man.
Nhưng không biết bởi vì sao những ngày này Đại Vũ luôn nằm mơ thấy lại thời đại học.
Trong mơ Vương Thanh vẫn còn là một thiếu niên đầy nhiệt huyết.
Như thuở ban đầu.
Nhưng Vương Thanh ở trong mơ không có cùng cậu đi trên con đường nghệ thuật, bọn họ chỉ là bình thản trải qua một cuộc sống bình thường, nhưng Vương Thanh lúc ở đại học đã công khai bày tỏ với cậu rồi a.
Đại Vũ mê mang bừng tỉnh dậy lăng lăng nhìn trần nhà, sau đó quay đầu nhìn Vương Thanh đang ngủ say bên cạnh.
Càng nghĩ càng cảm thấy có chút khổ sở, tại sao Vương Thanh lại không thể sớm một chút tỏ tình với cậu a?
Nếu như hắn bày tỏ sớm một chút thì cậu đâu cần phải rời đi nhiều năm như vậy, cũng không cần ở bên ngoài liều mạng đến nhiều năm như vậy a.
Bĩu bĩu môi, bắt đầu lây tỉnh Vương Thanh dậy.
Vương Thanh có thói quen sinh khí khi rời giường, nhưng hắn vẫn ý thức được người bên cạnh mình là Đại Vũ, cho nên giọng nói vẫn duy trì chút bình thản nhưng vẫn có ý không hài lòng.
"Ân?"
"Em cho anh cái tát miệng, anh mau dậy cho em." Đại Vũ ngồi thẳng người bắt đầu kéo kéo Vương Thanh.
"Sao thế?" Vương Thanh vẫn duy trì trạng thái nhắm mắt.
"Anh có nghĩ đến muốn quay lại thời đại học hay không a?"
Đại Vũ cảm thấy hơi ủy khuất nha.
"Không muốn." Vương Thanh không chút suy nghĩ trả lời.
Đại Vũ thôi không kéo Vương Thanh nữa, ngốc lăng lăng "Tại sao?"
"Bởi vì......"
Tay Vương Thanh dùng một chút lực liền đem Đại Vũ kéo đến trong ngực mình, để cho đầu Đại Vũ nằm tựa lên cánh tay.
"Khi đó anh còn chưa đến tuổi kết hôn."
"Nói nhảm! " Đại Vũ bắt đầu ở trong ngực Vương Thanh nháo loạn.
"Ngoan." Vương Thanh cười ra tiếng, dù ở trong bóng tối Đại Vũ vẫn có thể nhìn thấy Vương Thanh lộ ra một hàng răng trắng "Bởi vì khi đó anh cũng không dám đảm bảo em chịu sẽ gả cho anh a."
"Em bây giờ cũng chưa có đồng ý đâu! " Đại Vũ vừa nghe xong càng thêm kịch liệt giãy giụa.
Kể từ lần cầu hôn đó Vương Thanh hầu như chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn một lần nào nữa.
Mình căn bản còn chưa có đồng ý đâu nha!
Đại Vũ khẩu thị tâm phi, còn ngạo kiều suy nghĩ.
"Được rồi được rồi," Vương Thanh dùng sức đem Đại Vũ ấn vào trong lòng, nói ra lời trong tim của mình "Bởi vì khi đó anh không có đủ năng lực bảo vệ cho em."
Đại Vũ rốt cuộc cũng an tĩnh lại, hài lòng len lén nhoẻn miệng cười.
Sau đó an tâm thả lỏng tinh thần, vòng tay ôm sát lấy hông Vương Thanh rồi dần dần thiếp đi.
Vương Thanh bị Đại Vũ nháo một màn làm cho tỉnh ngủ hẳn.
Cho dù lời nói mới vừa rồi là đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nhưng đó đều là lời thật lòng.
Anh rất muốn anh và em có thể ở chung một chỗ, nhưng anh lại càng mong muốn em có thể ở bên cạnh anh mà không phải chịu bất cứ một tổn thương nào.
Anh rất muốn ngay hiện tại cưới được em, không phải ở tương lai, cũng không phải ở quá khứ.
Em vừa xuất hiện, những người khác đều trở thành tạm bợ, vẫn luôn như vậy.
Có người nói không biết là tốt chỗ nào, nhưng chính là ai cũng không thể thay thế được.
Phùng Kiến Vũ, ở trong lòng anh, em chính là người mãi mãi không ai thay thế được.
Đại Vũ ở trong ngực tựa như là đột nhiên thức tỉnh, ánh mắt loang loang nhìn thẳng vào mắt Vương Thanh, người đang cúi đầu ngắm nhìn cậu.
"Không đúng a, năm đó anh cũng đã sớm theo đuổi em rồi a! "
Nhớ tới thời điểm học đại học Vương Thanh thật sự rất muốn khinh bỉ chính mình, Đại Vũ đơn giản là cho hắn không biết bao nhiêu là cái tát miệng.
"Còn không phải là bởi vì em cùng với hội trưởng câu lạc bộ nhảy gì gì đó của em quá mức thân mật sao." Vương Thanh thu hồi vẻ mặt ôn nhu lành lạnh mở miệng.
"Em cho anh ăn tát, người ta dạy em nhảy anh cũng đòi quản." Đại Vũ thần sắc hơi chột dạ miễn cưỡng mở miệng đáp lại.
"......" Vương Thanh vò rối tóc Đại Vũ, nhìn vẻ mặt cậu ghét bỏ đánh đuổi tay của mình không khỏi phì một tiếng bật cười.
"Cười cái gì mà cười! " Đại Vũ tức giận liếc Vương Thanh một cái, ngay tức khắc đưa tay lên tát miệng hắn.
Vương Thanh không chút nghĩ ngợi trực tiếp nằm đè lên người Đại Vũ, hai tay chế trụ tay của Đại Vũ, một trên một dưới, mặt đối mặt chỉ cách nhau mấy centimet, hô hấp cùng nhau quấn quít, Đại Vũ trong bóng tối lặng lẽ đỏ mặt.
Vương Thanh cười cúi đầu khẽ hôn lên ánh mắt của Đại Vũ.
Đại Vũ nghe rõ ràng hắn nói một câu,
——“Những lời anh trêu chọc em trong những năm đó đều thể hiện cho câu nói anh thích em, nhưng anh không có cách nào nói ra được."
//
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến cuối năm rồi.
Trước ngày 26.12 cũng chính là ngày 25 lễ Giáng Sinh, rất nhiều người đều nhận được thư mời đến dự fanmeeting.
Bạn bè tốt cùng trong giới giải trí những năm này, những tiền bối đối đãi thiện ý với hai người,
Ngay cả Trịnh Tề ở Mỹ xa xôi cũng thông báo đến dự.
-——“Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ."
Thanh Vũ.
Một từ tốt đẹp ấm áp dường nào.
Hơn nữa nhất định phải là chữ “Thanh" ở phía trước, chữ “Vũ" ở phía sau.
Lúc này mới gọi là hoàn mĩ.
Vương Thanh đắc ý kiêu ngạo lại ngây thơ suy nghĩ.
Ý nghĩ muốn công khai hết thảy của Vương Thanh thể hiện quá mức rõ ràng,
Muốn hướng toàn thế giới tuyên bố anh yêu em nhiều đến thế nào.
Bao gồm luôn những người năm đó đại học ở chung ký túc xá với bọn họ, nếu không phải Đại Vũ liều mạng ngăn cản, Vương Thanh còn muốn tìm ra được cái người hội trưởng tên Lục Lương năm đó nữa kìa.
Nhưng là......
"Tôi chỉ muốn thành thành thật thật làm một người khán giả, tôi không có ý định góp công lớn như vậy đâu." Quách Đào hai tay khoanh trước ngực, mặt nghiêm túc "Vị trí người chủ trì mong ngài mời cao minh khác đi."
Nói giỡn, là fanmeeting mười năm ước hẹn đó!
Không có người nhà Đào cữu thì người hâm mộ nhất định sẽ "ăn sạch" hai người bọn họ a, hắn vẫn là muốn giữ một chút hình ảnh lãnh khốc đó.
"Đào ca, em nghe nói gần đây Ngõa ca đang bị buộc đi xem mắt a."
Một chiêu chế địch.
"A, được rồi, anh bây giờ lập tức sẽ đi chọn lễ phục chủ trì nha."
Tay lại tự động vuốt mặt.
Vương Thanh vừa cười xoay người đi, mặt Quách Đào ngay lập tức xụ xuống.
Vương Thanh cậu cứ thoải mái đắc ý đi, đợi đến lúc hai người kết hôn xem tôi làm sao chỉnh cậu!
Sau đó lấy ra điện thoại di động quay số gọi.
"Phù Long Phi mau lăn ra đây cùng tôi đi chọn lễ phục! "
Nhưng không biết bởi vì sao những ngày này Đại Vũ luôn nằm mơ thấy lại thời đại học.
Trong mơ Vương Thanh vẫn còn là một thiếu niên đầy nhiệt huyết.
Như thuở ban đầu.
Nhưng Vương Thanh ở trong mơ không có cùng cậu đi trên con đường nghệ thuật, bọn họ chỉ là bình thản trải qua một cuộc sống bình thường, nhưng Vương Thanh lúc ở đại học đã công khai bày tỏ với cậu rồi a.
Đại Vũ mê mang bừng tỉnh dậy lăng lăng nhìn trần nhà, sau đó quay đầu nhìn Vương Thanh đang ngủ say bên cạnh.
Càng nghĩ càng cảm thấy có chút khổ sở, tại sao Vương Thanh lại không thể sớm một chút tỏ tình với cậu a?
Nếu như hắn bày tỏ sớm một chút thì cậu đâu cần phải rời đi nhiều năm như vậy, cũng không cần ở bên ngoài liều mạng đến nhiều năm như vậy a.
Bĩu bĩu môi, bắt đầu lây tỉnh Vương Thanh dậy.
Vương Thanh có thói quen sinh khí khi rời giường, nhưng hắn vẫn ý thức được người bên cạnh mình là Đại Vũ, cho nên giọng nói vẫn duy trì chút bình thản nhưng vẫn có ý không hài lòng.
"Ân?"
"Em cho anh cái tát miệng, anh mau dậy cho em." Đại Vũ ngồi thẳng người bắt đầu kéo kéo Vương Thanh.
"Sao thế?" Vương Thanh vẫn duy trì trạng thái nhắm mắt.
"Anh có nghĩ đến muốn quay lại thời đại học hay không a?"
Đại Vũ cảm thấy hơi ủy khuất nha.
"Không muốn." Vương Thanh không chút suy nghĩ trả lời.
Đại Vũ thôi không kéo Vương Thanh nữa, ngốc lăng lăng "Tại sao?"
"Bởi vì......"
Tay Vương Thanh dùng một chút lực liền đem Đại Vũ kéo đến trong ngực mình, để cho đầu Đại Vũ nằm tựa lên cánh tay.
"Khi đó anh còn chưa đến tuổi kết hôn."
"Nói nhảm! " Đại Vũ bắt đầu ở trong ngực Vương Thanh nháo loạn.
"Ngoan." Vương Thanh cười ra tiếng, dù ở trong bóng tối Đại Vũ vẫn có thể nhìn thấy Vương Thanh lộ ra một hàng răng trắng "Bởi vì khi đó anh cũng không dám đảm bảo em chịu sẽ gả cho anh a."
"Em bây giờ cũng chưa có đồng ý đâu! " Đại Vũ vừa nghe xong càng thêm kịch liệt giãy giụa.
Kể từ lần cầu hôn đó Vương Thanh hầu như chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn một lần nào nữa.
Mình căn bản còn chưa có đồng ý đâu nha!
Đại Vũ khẩu thị tâm phi, còn ngạo kiều suy nghĩ.
"Được rồi được rồi," Vương Thanh dùng sức đem Đại Vũ ấn vào trong lòng, nói ra lời trong tim của mình "Bởi vì khi đó anh không có đủ năng lực bảo vệ cho em."
Đại Vũ rốt cuộc cũng an tĩnh lại, hài lòng len lén nhoẻn miệng cười.
Sau đó an tâm thả lỏng tinh thần, vòng tay ôm sát lấy hông Vương Thanh rồi dần dần thiếp đi.
Vương Thanh bị Đại Vũ nháo một màn làm cho tỉnh ngủ hẳn.
Cho dù lời nói mới vừa rồi là đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nhưng đó đều là lời thật lòng.
Anh rất muốn anh và em có thể ở chung một chỗ, nhưng anh lại càng mong muốn em có thể ở bên cạnh anh mà không phải chịu bất cứ một tổn thương nào.
Anh rất muốn ngay hiện tại cưới được em, không phải ở tương lai, cũng không phải ở quá khứ.
Em vừa xuất hiện, những người khác đều trở thành tạm bợ, vẫn luôn như vậy.
Có người nói không biết là tốt chỗ nào, nhưng chính là ai cũng không thể thay thế được.
Phùng Kiến Vũ, ở trong lòng anh, em chính là người mãi mãi không ai thay thế được.
Đại Vũ ở trong ngực tựa như là đột nhiên thức tỉnh, ánh mắt loang loang nhìn thẳng vào mắt Vương Thanh, người đang cúi đầu ngắm nhìn cậu.
"Không đúng a, năm đó anh cũng đã sớm theo đuổi em rồi a! "
Nhớ tới thời điểm học đại học Vương Thanh thật sự rất muốn khinh bỉ chính mình, Đại Vũ đơn giản là cho hắn không biết bao nhiêu là cái tát miệng.
"Còn không phải là bởi vì em cùng với hội trưởng câu lạc bộ nhảy gì gì đó của em quá mức thân mật sao." Vương Thanh thu hồi vẻ mặt ôn nhu lành lạnh mở miệng.
"Em cho anh ăn tát, người ta dạy em nhảy anh cũng đòi quản." Đại Vũ thần sắc hơi chột dạ miễn cưỡng mở miệng đáp lại.
"......" Vương Thanh vò rối tóc Đại Vũ, nhìn vẻ mặt cậu ghét bỏ đánh đuổi tay của mình không khỏi phì một tiếng bật cười.
"Cười cái gì mà cười! " Đại Vũ tức giận liếc Vương Thanh một cái, ngay tức khắc đưa tay lên tát miệng hắn.
Vương Thanh không chút nghĩ ngợi trực tiếp nằm đè lên người Đại Vũ, hai tay chế trụ tay của Đại Vũ, một trên một dưới, mặt đối mặt chỉ cách nhau mấy centimet, hô hấp cùng nhau quấn quít, Đại Vũ trong bóng tối lặng lẽ đỏ mặt.
Vương Thanh cười cúi đầu khẽ hôn lên ánh mắt của Đại Vũ.
Đại Vũ nghe rõ ràng hắn nói một câu,
——“Những lời anh trêu chọc em trong những năm đó đều thể hiện cho câu nói anh thích em, nhưng anh không có cách nào nói ra được."
//
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến cuối năm rồi.
Trước ngày 26.12 cũng chính là ngày 25 lễ Giáng Sinh, rất nhiều người đều nhận được thư mời đến dự fanmeeting.
Bạn bè tốt cùng trong giới giải trí những năm này, những tiền bối đối đãi thiện ý với hai người,
Ngay cả Trịnh Tề ở Mỹ xa xôi cũng thông báo đến dự.
-——“Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ."
Thanh Vũ.
Một từ tốt đẹp ấm áp dường nào.
Hơn nữa nhất định phải là chữ “Thanh" ở phía trước, chữ “Vũ" ở phía sau.
Lúc này mới gọi là hoàn mĩ.
Vương Thanh đắc ý kiêu ngạo lại ngây thơ suy nghĩ.
Ý nghĩ muốn công khai hết thảy của Vương Thanh thể hiện quá mức rõ ràng,
Muốn hướng toàn thế giới tuyên bố anh yêu em nhiều đến thế nào.
Bao gồm luôn những người năm đó đại học ở chung ký túc xá với bọn họ, nếu không phải Đại Vũ liều mạng ngăn cản, Vương Thanh còn muốn tìm ra được cái người hội trưởng tên Lục Lương năm đó nữa kìa.
Nhưng là......
"Tôi chỉ muốn thành thành thật thật làm một người khán giả, tôi không có ý định góp công lớn như vậy đâu." Quách Đào hai tay khoanh trước ngực, mặt nghiêm túc "Vị trí người chủ trì mong ngài mời cao minh khác đi."
Nói giỡn, là fanmeeting mười năm ước hẹn đó!
Không có người nhà Đào cữu thì người hâm mộ nhất định sẽ "ăn sạch" hai người bọn họ a, hắn vẫn là muốn giữ một chút hình ảnh lãnh khốc đó.
"Đào ca, em nghe nói gần đây Ngõa ca đang bị buộc đi xem mắt a."
Một chiêu chế địch.
"A, được rồi, anh bây giờ lập tức sẽ đi chọn lễ phục chủ trì nha."
Tay lại tự động vuốt mặt.
Vương Thanh vừa cười xoay người đi, mặt Quách Đào ngay lập tức xụ xuống.
Vương Thanh cậu cứ thoải mái đắc ý đi, đợi đến lúc hai người kết hôn xem tôi làm sao chỉnh cậu!
Sau đó lấy ra điện thoại di động quay số gọi.
"Phù Long Phi mau lăn ra đây cùng tôi đi chọn lễ phục! "
Tác giả :
Nghệ Tiểu Bạch