[Thanh Vũ] BaBa, Đến Đây Thương Con Đi
Chương 14: Nhận ra tình cảm
Vương Thanh đưa Đại Vũ đến nơi tổ chức trao giải. Mỗi bước đi đều cực kì cẩn trọng, bàn tay to lớn lúc nào cũng nắm chặt tay Đại Vũ, sợ cậu bị lạc mất tại nơi đông người này.
Đại Vũ hôm nay chỉ đổi 1 bộ vest màu trắng, chỉnh chu hơn một chút đã cực kì soái, tóc vẫn để như mọi khi, lòa xòa trước trán. Vẫn là đôi mắt kia để lại ấn tượng cho người khác nhất, sâu bên trong đó, ân ẩn thứ gì đó, khiến người khác phải lún sâu vào không thể thoát khỏi vây giăng của đôi mắt kia. Tổng thể cả người toát lên khí chất thần tiên, khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, hoàn toàn một bộ dáng người lạ chớ gần.
Mọi người ở đây đa số đều biết Vương Thanh qua các tin tức kinh tế, thắt mắt vì sao anh lại có mặt tại đây.
Đương nhiên Vương Thanh chỉ để ý tới thiên hạ mình đang nắm trong tay, mặt kệ người khác. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được bộ mặt âm lãnh của anh.
Hiện tại là 17 gìơ, các nghi lễ trao giải đã được bắt đầu. Các nghệ sĩ, ca sĩ, diễn viên theo tên gọi lên trên bục nhận giải thưởng vinh quang của mình.
Trong lòng Đại Vũ cũng lăn tăn sóng nhỏ, có các diễn viên hồi nhỏ cậu rất yêu thích, đáng tiếc, bây gìơ cho dù họ có ở trước mặt cậu, cậu cũng không thể gặp được thần tượng của mình.
Đại Vũ được Vương Thanh dắt lên bục, đứng đó phát biểu cảm xúc hiện tại của mình. Cậu đợi cả hội trường đều im lặng, dõng dạc nói:
- Nhận được giải thưởng này, tôi xin cuối người, chân thành cảm ơn người đứng bên cạnh tôi.- Cậu hướng tới Vương Thanh gập người 45°. Sau đó:
- Người đã mang cho tôi cơ hội để thôi thể hiện, chứng minh bản thân. Còn nữa, tôi cám ơn mọi người có mặt ở đây đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn. Cho dù tôi có khuyết điểm, tôi sẽ không bao gìơ để mọi người thất vọng về tôi. Tôi yêu mọi người.
Phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay của hội trường vang lên, giọng nói cho dù không qua thu âm, cũng khiến cho phái nữ say mê. Nhẹ nhàng, trầm thấp, ấm áp, từ tốn điềm tĩnh, lại mang chút dịu dàng ôn nhu say đắm lòng người.
20 giờ, vote kết thúc, lúc đọc kết quả, Đại Vũ lại được gọi tên, mang trên nguời chiếc cúp nghệ sĩ được nhiều nguời bình chọn nhất.
Tim Đại Vũ đập rộn. Yêu mến của mọi người làm lòng cậu ấm áp, bao lâu rồi, ngoại trừ Vương Thanh, cậu được người khác khẳn định như vậy?
Cậu bất giác đưa mắt về phía Vương Thanh, chỉ một màu đen tối, nhưng cậu có thể tưởng tượng được khóe môi đang nhếch cao lên của anh. Anh, hẳn đang rất vui vẻ đi, cậu được thừa nhận, anh sẽ hãnh diện đi?
Buỗi lễ kết thúc, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài. Anh sợ người ở bãi đậu xe quá đông, sẽ ép chết bảo bối nhà anh, nên dặn cậu đứng yên ở bậc thềm trước 1 ngôi nhà, chờ anh đến đón.
Nhưng anh không biết, Đại Vũ rất được yêu thích, thấy cậu đang đứng 1 mình, người hâm mộ tụ tập tới. Đại Vũ đứng một mình vốn đã không yên lòng, hiện tại bị bao vây, cậu lại sợ người là, nhất là khi cậu không nhìn thấy như thế này, cậu bỗng muốn chạy trốn, quên đi lời dặn của Vương Thanh, gạc người hâm mộ qua một bên, không phương hướng mà chạy.
Vương Thanh dừng lại, tim bỗng nhiên kịch liệt đập. Đau quá! Tim của anh từng cơn từng cơn gấp rút va vào lồng ngực, đau đến thở không thông.
Như cảm nhận được điều gì đó, Vương Thanh quay lại tìm bóng
dáng của Đại Vũ, thấy cậu hướng tới đường lớn mà bước tới, đầu Vương Thanh trống rỗng, trong đầu chỉ vang lên một giọng nói vọng đi vọng lại:
- Đại Vũ không thể gặp chuyện được, anh không thể để Đại Vũ gặp chuyện.
Nói thì chậm mà sảy ra thì nhanh, Vương Thanh không hề suy nghĩ lao tới muốn cứu Đại Vũ ra khỏi chiếc ô tô đang lao đến kia.
Đang sải bước thật lớn, Đại Vũ mơ hồ nghe được tiếng gọi của ai đó sững sờ một chút vừa tính bước tiếp lại nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, cậu hoàn toàn ngây ngốc, không biết tránh né, chỉ đứng tại chổ như tượng đá.
Bỗng nhiên một lực to lớn ập về phiá cậu, làm cậu ngã ra xa, kèm theo đó là tiếng thắng chói tai cùng tiếng va chạm cùng với tiếng ma sát với mặt đường. Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai và tiếng xì xầm cảm thán. Cậu lồm cồm bò dậy, hướng về phiá vật thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ đi đến.
- Vương Thanh?
Bàn tay cậu run rẩy sờ vào khuôn mặt kia. Mùi máu tươi cũng mùi hương thanh mát của Vương Thanh hòa quyện lại khiến cậu cảm thây buồn nôn.
- Vương Thanh? Anh nói gì đi!
Giọng Đại Vũ lạc hẵn đi. Lần đầu tiên cậu hận chính mình, hận đôi mắt bản thân tật nguyền, không nhìn thấy. Hận bản thân yếu đuối, trốn chạy khi gặp mặt người lạ.
Cậu ôm chặt Vương Thanh vào lòng, thét lên:
- Các người đã gọi xe cứu thương chưa? Mau gọi đi!!!
Mọi người xung quanh lúc này mới nhớ tới vật thể tên là xe cứu thương, vội vã gọi.
20" sau xe mới đến, trong khoảng thời gian này, cậu không mgừng gọi tên Vương Thanh, vỗ vỗ mặt anh muốn anh đừng ngủ, nhưng đáp lại cậu là yên tĩnh đến đáng sợ.
Đại Vũ hoảng loạn, cậu không biết tình trạng của Vương Thanh như thế nào khiến cậu suy diễn lung tung, càng nghĩ càng loạn. Trái tim như bị khoét một lỗ, rỉ máu đau đớn, nước mắt cậu rơi như mưa.
Trong lúc cậu dường như tuyệt vọng, lại nghe được tiếng thều thào của Vương Thanh, hai má lạnh lẽo bị bàn tay dính máu của Vương Thanh ôm lấy, cậu vội vã nắm lấy tay Vương Thanh, kề tai sát đến miệng anh, tim đập loạn nghe anh nói.
- B...Bảo...Bả...o, đừng....đừng khóc...khụ...khụ...khụ....
Khó nhọc nói ra một câu an ủi Đại Vũ, lại chạm vào vết thương ngay lòng ngực, điên cuồng ho một hồi.
Đại Vũ sắp gấp đến chết rồi, luống cuống tay chân, lại không nhìn thấy anh bị thương ở đâu, sợ chạm vào vết thương, không dám chạm lung tung.
Đau nhức từ cánh tay truyền đến, lại nói không ra hơi. Mẹ nó! Nhất định xương tay gãy rồi, chống chịu không nổi sức nặng của cánh tay, bàn tay đang ôm mặt Đại Vũ rơi xuống, đều đau đến toát mồ hôi.
Đại Vũ cảm thấy bàn tay trên má mình vô lực trượt xuống, liền ngây người, trái tim đều như muốn nổ tung, cậu không khóc được nữa, chỉ có thể trừng to mắt, cơ mặt căng cứng nghĩ tới chuyện cậu không muốn nhất. Vương Thanh....chết?
Không! Không phải! Nhất định không phải là sự thật! Anh tốt đẹp như vậy, nhật định sẽ gặp lành. Phải! Nhất định.
Nhưng mà cậu vẫn không kìm được run rẩy. Lạnh! Hảo lạnh...
Cổ họng nghẹn lại đau đớn, thì thào nói, dường như nói cho Vương Thanh, lại dường như nói cho chính mình.
- Ta, còn chưa nói yêu ngươi mà? Ngươi làm sao lại...làm sao lại?
Vương Thanh mất nhiều máu, đầu có điểm choáng váng, mơ hồ nghe được lời nói Đại Vũ, cố gắng mở mắt lên, bắt gặp khuông mặt đờ đẫn của Đại Vũ, miệng lại cứ thì thầm câu nói kia. Anh kích động, vô cùng kích động, đến mức ngất đi. Nhưng trước khi ngất, trong đầu anh chỉ nhớ tới một điều, Bảo Bảo nói yêu anh.
---------++-------
Một đường xe cứu thương chạy thẳng đến bệnh viện. Vương Thanh được đưa tới phòng cấp cứu. Lúc Đại Vũ nghe được y tá nói anh chỉ bị thương, cậu hoàn toàn thả lỏng cơ thể, xụi lơ ngã ngồi xuống, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.
Ca phẩu thuật kéo dài 8 tiếng này đã rút hết toàn bộ sinh lực của Đại Vũ. Nhưng cậu vẫn kiên quyết ngồi chờ ở đây, mặc cho từng phút từng giây đang thi nhau cào xé tim cậu.
Vương Thanh được y tá đẩy ra ngoài, nghe được tiếng động, Đại Vũ chạy đến, ngay lúc vừa đứng lên, cậu loạn choạn sắp ngã sấp xuống, cố gắng trụ lại thân mình, hương tới Vương Thanh đi đến. Không thấy được Vương Thanh, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra khuông mặt tái nhợt với hai mắt nhắm nghiền. Bác sĩ nói, anh bị gãy xương tay, vết thương nặng nhất vẫn là xương lòng ngực bị nứt, vài mãnh vụn cắm vào cuống họng, cần phải chú ý điều dưỡng, còn lại chỉ có vài vết thương xây xác ngoài da. Bác sĩ hỏi cậu có phải người thân của anh không, bảo cậu đi đăng kí nhập viện. Đương nhiên cậu vẫn không thể tự làm 1 mình.
-------------------------
Những ngày nằm viện, có thể coi là thiên đường của Vương Thanh.
Ăn? Đại Vũ nấu.
Uống? Đại Vũ rót.
Đi bộ? Đại Vũ dìu.
Ngủ? Đại Vũ làm gối ôm.
Rãnh rổi? Đại Vũ hát.
Ngay cả đi vệ sinh, lau người. Cũng nhờ Đại Vũ....
###
Một ngày, Vương Thanh hỏi Đại Vũ:
- Hôm đó trên xe cứu thương, ngươi đã nói dì, ta nghe không rõ lắm.
Đại Vũ giật mình, chột dạ tránh né, cậu không quen nói dối.
- Đ...Đâu...có. Không, không có nói gì cả!- Đại Vũ âm thầm nuốt nước bọt.
- Hửm? Vì sao ta nghe có người nói yêu ta?
- Không...không có đâu! Vì sao người lại hỏi vậy.
Vương Thanh cười nhẹ, mang theo chút gío xuân phất qua, đôi con ngươi thâm thúy nhìn Đại Vũ đang chột dạ, nhẹ nói:
-Bởi vì ta muốn nói với người kia, là ta yêu hắn...
Đại Vũ ngốc lăng.....
..............
Còn tiêp
Đại Vũ hôm nay chỉ đổi 1 bộ vest màu trắng, chỉnh chu hơn một chút đã cực kì soái, tóc vẫn để như mọi khi, lòa xòa trước trán. Vẫn là đôi mắt kia để lại ấn tượng cho người khác nhất, sâu bên trong đó, ân ẩn thứ gì đó, khiến người khác phải lún sâu vào không thể thoát khỏi vây giăng của đôi mắt kia. Tổng thể cả người toát lên khí chất thần tiên, khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, hoàn toàn một bộ dáng người lạ chớ gần.
Mọi người ở đây đa số đều biết Vương Thanh qua các tin tức kinh tế, thắt mắt vì sao anh lại có mặt tại đây.
Đương nhiên Vương Thanh chỉ để ý tới thiên hạ mình đang nắm trong tay, mặt kệ người khác. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được bộ mặt âm lãnh của anh.
Hiện tại là 17 gìơ, các nghi lễ trao giải đã được bắt đầu. Các nghệ sĩ, ca sĩ, diễn viên theo tên gọi lên trên bục nhận giải thưởng vinh quang của mình.
Trong lòng Đại Vũ cũng lăn tăn sóng nhỏ, có các diễn viên hồi nhỏ cậu rất yêu thích, đáng tiếc, bây gìơ cho dù họ có ở trước mặt cậu, cậu cũng không thể gặp được thần tượng của mình.
Đại Vũ được Vương Thanh dắt lên bục, đứng đó phát biểu cảm xúc hiện tại của mình. Cậu đợi cả hội trường đều im lặng, dõng dạc nói:
- Nhận được giải thưởng này, tôi xin cuối người, chân thành cảm ơn người đứng bên cạnh tôi.- Cậu hướng tới Vương Thanh gập người 45°. Sau đó:
- Người đã mang cho tôi cơ hội để thôi thể hiện, chứng minh bản thân. Còn nữa, tôi cám ơn mọi người có mặt ở đây đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn. Cho dù tôi có khuyết điểm, tôi sẽ không bao gìơ để mọi người thất vọng về tôi. Tôi yêu mọi người.
Phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay của hội trường vang lên, giọng nói cho dù không qua thu âm, cũng khiến cho phái nữ say mê. Nhẹ nhàng, trầm thấp, ấm áp, từ tốn điềm tĩnh, lại mang chút dịu dàng ôn nhu say đắm lòng người.
20 giờ, vote kết thúc, lúc đọc kết quả, Đại Vũ lại được gọi tên, mang trên nguời chiếc cúp nghệ sĩ được nhiều nguời bình chọn nhất.
Tim Đại Vũ đập rộn. Yêu mến của mọi người làm lòng cậu ấm áp, bao lâu rồi, ngoại trừ Vương Thanh, cậu được người khác khẳn định như vậy?
Cậu bất giác đưa mắt về phía Vương Thanh, chỉ một màu đen tối, nhưng cậu có thể tưởng tượng được khóe môi đang nhếch cao lên của anh. Anh, hẳn đang rất vui vẻ đi, cậu được thừa nhận, anh sẽ hãnh diện đi?
Buỗi lễ kết thúc, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài. Anh sợ người ở bãi đậu xe quá đông, sẽ ép chết bảo bối nhà anh, nên dặn cậu đứng yên ở bậc thềm trước 1 ngôi nhà, chờ anh đến đón.
Nhưng anh không biết, Đại Vũ rất được yêu thích, thấy cậu đang đứng 1 mình, người hâm mộ tụ tập tới. Đại Vũ đứng một mình vốn đã không yên lòng, hiện tại bị bao vây, cậu lại sợ người là, nhất là khi cậu không nhìn thấy như thế này, cậu bỗng muốn chạy trốn, quên đi lời dặn của Vương Thanh, gạc người hâm mộ qua một bên, không phương hướng mà chạy.
Vương Thanh dừng lại, tim bỗng nhiên kịch liệt đập. Đau quá! Tim của anh từng cơn từng cơn gấp rút va vào lồng ngực, đau đến thở không thông.
Như cảm nhận được điều gì đó, Vương Thanh quay lại tìm bóng
dáng của Đại Vũ, thấy cậu hướng tới đường lớn mà bước tới, đầu Vương Thanh trống rỗng, trong đầu chỉ vang lên một giọng nói vọng đi vọng lại:
- Đại Vũ không thể gặp chuyện được, anh không thể để Đại Vũ gặp chuyện.
Nói thì chậm mà sảy ra thì nhanh, Vương Thanh không hề suy nghĩ lao tới muốn cứu Đại Vũ ra khỏi chiếc ô tô đang lao đến kia.
Đang sải bước thật lớn, Đại Vũ mơ hồ nghe được tiếng gọi của ai đó sững sờ một chút vừa tính bước tiếp lại nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, cậu hoàn toàn ngây ngốc, không biết tránh né, chỉ đứng tại chổ như tượng đá.
Bỗng nhiên một lực to lớn ập về phiá cậu, làm cậu ngã ra xa, kèm theo đó là tiếng thắng chói tai cùng tiếng va chạm cùng với tiếng ma sát với mặt đường. Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai và tiếng xì xầm cảm thán. Cậu lồm cồm bò dậy, hướng về phiá vật thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ đi đến.
- Vương Thanh?
Bàn tay cậu run rẩy sờ vào khuôn mặt kia. Mùi máu tươi cũng mùi hương thanh mát của Vương Thanh hòa quyện lại khiến cậu cảm thây buồn nôn.
- Vương Thanh? Anh nói gì đi!
Giọng Đại Vũ lạc hẵn đi. Lần đầu tiên cậu hận chính mình, hận đôi mắt bản thân tật nguyền, không nhìn thấy. Hận bản thân yếu đuối, trốn chạy khi gặp mặt người lạ.
Cậu ôm chặt Vương Thanh vào lòng, thét lên:
- Các người đã gọi xe cứu thương chưa? Mau gọi đi!!!
Mọi người xung quanh lúc này mới nhớ tới vật thể tên là xe cứu thương, vội vã gọi.
20" sau xe mới đến, trong khoảng thời gian này, cậu không mgừng gọi tên Vương Thanh, vỗ vỗ mặt anh muốn anh đừng ngủ, nhưng đáp lại cậu là yên tĩnh đến đáng sợ.
Đại Vũ hoảng loạn, cậu không biết tình trạng của Vương Thanh như thế nào khiến cậu suy diễn lung tung, càng nghĩ càng loạn. Trái tim như bị khoét một lỗ, rỉ máu đau đớn, nước mắt cậu rơi như mưa.
Trong lúc cậu dường như tuyệt vọng, lại nghe được tiếng thều thào của Vương Thanh, hai má lạnh lẽo bị bàn tay dính máu của Vương Thanh ôm lấy, cậu vội vã nắm lấy tay Vương Thanh, kề tai sát đến miệng anh, tim đập loạn nghe anh nói.
- B...Bảo...Bả...o, đừng....đừng khóc...khụ...khụ...khụ....
Khó nhọc nói ra một câu an ủi Đại Vũ, lại chạm vào vết thương ngay lòng ngực, điên cuồng ho một hồi.
Đại Vũ sắp gấp đến chết rồi, luống cuống tay chân, lại không nhìn thấy anh bị thương ở đâu, sợ chạm vào vết thương, không dám chạm lung tung.
Đau nhức từ cánh tay truyền đến, lại nói không ra hơi. Mẹ nó! Nhất định xương tay gãy rồi, chống chịu không nổi sức nặng của cánh tay, bàn tay đang ôm mặt Đại Vũ rơi xuống, đều đau đến toát mồ hôi.
Đại Vũ cảm thấy bàn tay trên má mình vô lực trượt xuống, liền ngây người, trái tim đều như muốn nổ tung, cậu không khóc được nữa, chỉ có thể trừng to mắt, cơ mặt căng cứng nghĩ tới chuyện cậu không muốn nhất. Vương Thanh....chết?
Không! Không phải! Nhất định không phải là sự thật! Anh tốt đẹp như vậy, nhật định sẽ gặp lành. Phải! Nhất định.
Nhưng mà cậu vẫn không kìm được run rẩy. Lạnh! Hảo lạnh...
Cổ họng nghẹn lại đau đớn, thì thào nói, dường như nói cho Vương Thanh, lại dường như nói cho chính mình.
- Ta, còn chưa nói yêu ngươi mà? Ngươi làm sao lại...làm sao lại?
Vương Thanh mất nhiều máu, đầu có điểm choáng váng, mơ hồ nghe được lời nói Đại Vũ, cố gắng mở mắt lên, bắt gặp khuông mặt đờ đẫn của Đại Vũ, miệng lại cứ thì thầm câu nói kia. Anh kích động, vô cùng kích động, đến mức ngất đi. Nhưng trước khi ngất, trong đầu anh chỉ nhớ tới một điều, Bảo Bảo nói yêu anh.
---------++-------
Một đường xe cứu thương chạy thẳng đến bệnh viện. Vương Thanh được đưa tới phòng cấp cứu. Lúc Đại Vũ nghe được y tá nói anh chỉ bị thương, cậu hoàn toàn thả lỏng cơ thể, xụi lơ ngã ngồi xuống, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.
Ca phẩu thuật kéo dài 8 tiếng này đã rút hết toàn bộ sinh lực của Đại Vũ. Nhưng cậu vẫn kiên quyết ngồi chờ ở đây, mặc cho từng phút từng giây đang thi nhau cào xé tim cậu.
Vương Thanh được y tá đẩy ra ngoài, nghe được tiếng động, Đại Vũ chạy đến, ngay lúc vừa đứng lên, cậu loạn choạn sắp ngã sấp xuống, cố gắng trụ lại thân mình, hương tới Vương Thanh đi đến. Không thấy được Vương Thanh, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra khuông mặt tái nhợt với hai mắt nhắm nghiền. Bác sĩ nói, anh bị gãy xương tay, vết thương nặng nhất vẫn là xương lòng ngực bị nứt, vài mãnh vụn cắm vào cuống họng, cần phải chú ý điều dưỡng, còn lại chỉ có vài vết thương xây xác ngoài da. Bác sĩ hỏi cậu có phải người thân của anh không, bảo cậu đi đăng kí nhập viện. Đương nhiên cậu vẫn không thể tự làm 1 mình.
-------------------------
Những ngày nằm viện, có thể coi là thiên đường của Vương Thanh.
Ăn? Đại Vũ nấu.
Uống? Đại Vũ rót.
Đi bộ? Đại Vũ dìu.
Ngủ? Đại Vũ làm gối ôm.
Rãnh rổi? Đại Vũ hát.
Ngay cả đi vệ sinh, lau người. Cũng nhờ Đại Vũ....
###
Một ngày, Vương Thanh hỏi Đại Vũ:
- Hôm đó trên xe cứu thương, ngươi đã nói dì, ta nghe không rõ lắm.
Đại Vũ giật mình, chột dạ tránh né, cậu không quen nói dối.
- Đ...Đâu...có. Không, không có nói gì cả!- Đại Vũ âm thầm nuốt nước bọt.
- Hửm? Vì sao ta nghe có người nói yêu ta?
- Không...không có đâu! Vì sao người lại hỏi vậy.
Vương Thanh cười nhẹ, mang theo chút gío xuân phất qua, đôi con ngươi thâm thúy nhìn Đại Vũ đang chột dạ, nhẹ nói:
-Bởi vì ta muốn nói với người kia, là ta yêu hắn...
Đại Vũ ngốc lăng.....
..............
Còn tiêp
Tác giả :
Dạ Hành