Thanh Vĩ
Chương 14
Editor: Sakura Trang
“Sao vậy, tình hình thế nào?" Hai mắt Thanh Vĩ ngấn lệ mông lung, không biết làm sao hỏi.
Lâm Niệm không dám nói thật với cậu, sợ cậu mất lòng tin, vì vậy chỉ nói: “Rất tốt, đứa trẻ sắp đi ra rồi, lại rặn thêm đi Thanh Vĩ. Dùng sức!"
“Hô… Hô… A a a a a a —— “
Thanh Vĩ không để ý sống chết dùng sức, một khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Trên thế giới này lại còn có chuyện sẽ đau như vậy sao? Khác với đau đớn hai lần trước, đứa trẻ trong bụng lần này không đi xuống một chút nào, Thanh Vĩ cảm thấy cậu nội tạng toàn thân đã bị tụ lại một chỗ bị kéo đi một đoạn đường dài.
Thai nhi to lớn chật chội di chuyển, ở trong bụng cậu sinh ra cảm giác bị áp bách cực lớn, tóc máu của thai cọ vào thành tử cung giăng đầy vết thương, giống như vô số cái tay bôi đầy muối mặn, dùng sức va chạm vào trên máu thịt lộ ra bên ngoài vết thương.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…
“A a a a a a a a a a a — “
Hai mươi lăm lần, hai mươi sáu lần, hai mươi bảy lần…
Thanh Vĩ không ngừng dừng hết toàn lực, lại không ngừng ngã về trên gối.
Cậu cảm giác đứa trẻ giống như một con trâu ngang bướng đang cố bò ra ngoài nắp giếng, mỗi lần dùng sức, liền đi xuống một chút, nhưng mà hết lực, thì lại thụt về. Lặp đi lặp lại, nhìn không đến cuối.
Khiến người chết trong đau đớn, cậu dần dần cảm thấy tuyệt vọng, rốt cuộc, sau hai mươi tám lần cố gắng, Thanh Vĩ trong đau đớn vô cùng, nôn mạnh.
Đây là đau đến mức tận cùng sinh ra nôn mửa, nhưng trong dạ dày cậu không có bao nhiêu thức ăn, chỉ có thể không ngừng nôn ọe, từ dạ dày đến cổ họng, khiến người khó chịu muốn chết.
“Thanh Vĩ, anh thấy đầu của đứa bé rồi!" Đầu Lâm Niệm đầy mồ hôi, nhìn dưới người của Thanh Vĩ kinh ngạc hô lên, “Đã lộ ra một chút rồi, đây, em sờ xem."
Anh kéo qua tay của Thanh Vĩ, đặt ngón tay của cậu lên mớ tóc nhỏ trên đỉnh đầu cứng rắn của đứa bé. Thanh Vĩ mệt mỏi thở dốc, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có cảm giác mềm mại ấm áp, vi diệu lại thần kỳ.
Nhưng mà, cậu thực sự không kiên trì nổi nữa.
“Em… Em không được…." Giọng của cậu nhẹ như lông chim, thật giống như một giây kế tiếp thì sẽ bất tỉnh, “Anh, em không có sức, em… em không đẻ ra được…"
Lâm Niệm vội vàng kéo tay của cậu. Xác thực, cong người dùng sức lâu như vậy, Nước ối cũng không còn lại nhiều, đứa trẻ lại to như vậy, nếu như có thể đứng đẻ hoặc là quỳ đẻ, có lẽ khá tốt, nhưng mà tình trạng thân thể Thanh Vĩ Thanh Vĩ, hít thở cũng thành vấn đề, hai loại tư thế đơn giản kia quả là nằm mơ giữa ban ngày.
Cho nên, chỉ có thể nằm như vậy đẻ, cậu sao mà chịu được hành hạ như vậy đây?
Lâm Niệm cố nén nức nở, gần như là cầu khẩn nói: “Thanh Vĩ, đừng từ bỏ, đây là em khuyên anh… Anh, anh dùng tất cả kiến thức mình biết, nhất định sẽ bảo vệ em bình an, nhưng em phải đồng ý với anh, cho dù như thế nào cũng không được bỏ cuộc, được không?"
Thanh Vĩ cố gắng chớp mắt, nước mắt ở trong hốc mắt lăn xuống trong tóc.
Người cá nhỏ ngoan cường nở một nụ cười yếu ớt.
“Em tin tưởng anh…"
Phòng tuyến trong lòng của Lâm Niệm bị nụ cười này đánh tan hoàn toàn, anh không kìm lòng được đột nhiên cúi người hôn cậu, đặt trán lên đầu của cậu: “Đừng sợ, đừng sợ."
Sau đó, Thanh Vĩ liền hôn mê. Lâm Niệm lau sạch nước mắt, nhanh chóng chuẩn bị xong thuốc thúc đẻ và ống tiêm mới.
Thuốc thúc đẻ từ ống tiêm đẩy vào trong cơ thể Thanh Vĩ, tác dụng của thuốc đến rất nhanh, chỉ một lúc bụng tức khắc thay đổi hình, cơn co thắt mạnh lại kịch liệt vô cùng, sống sờ sờ khiến người cá nhỏ đang hôn mê bị đau đớn làm cho tỉnh lại.
“Dùng sức, rất tốt!" Lâm Niệm khích lệ nói.
Thanh Vĩ nghẹn ngào kêu đau, cả người ngã trở về trên giường, hồi hồn thở mạnh một hơi.
Thuốc thúc đẻ quả nhiên hiệu quả, đứa trẻ đi xuống một đoạn thật dài, nửa đầu thai đã đi ra rồi, căng ra cắm ở hậu môn, chỉ cần cố rặn vài lần, là đầu thai có thể ra!
Mắt thấy cơn co thắt tiếp theo lại đến, Lâm Niệm vội vàng hô với Thanh Vĩ: “Một lần nữa, nhanh thôi, sắp ra rồi! Thanh Vĩ, dùng sức, dùng sức a!"
Thanh Vĩ lần nữa nâng hai tay lên, nắm chặc gối, rặn mạnh đẩy xuống: “Hô — hô — ra đi đi a a a a a a a a a a a a a a a a a –“
“Phốc" Một tiếng, hai tay của Lâm Niệm bị nước ối làm ướt.
“Đầu đi ra!" Giọng anh run rẩy, cảm động lại khen ngợi nhìn Thanh Vĩ.
Thanh Vĩ hoàn toàn mất sức lực, ngã xuống giường, chỉ cảm thấy xương chậu bị chống căng muốn vỡ, dưới người kẹp một vật ấm áp to lớn, đặc biệt nóng, đặc biệt trướng, đặc biệt đau.
Lâm Niệm cẩn thận cầm đầu thai, nhiều lần thử nghiệm xoay tròn muốn kéo con ra ngoài, nhưng đều không thể thành công. Dần dần, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu anh — vai bị kẹt?
“Sao vậy, tình hình thế nào?" Hai mắt Thanh Vĩ ngấn lệ mông lung, không biết làm sao hỏi.
Lâm Niệm không dám nói thật với cậu, sợ cậu mất lòng tin, vì vậy chỉ nói: “Rất tốt, đứa trẻ sắp đi ra rồi, lại rặn thêm đi Thanh Vĩ. Dùng sức!"
“Hô… Hô… A a a a a a —— “
Thanh Vĩ không để ý sống chết dùng sức, một khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Trên thế giới này lại còn có chuyện sẽ đau như vậy sao? Khác với đau đớn hai lần trước, đứa trẻ trong bụng lần này không đi xuống một chút nào, Thanh Vĩ cảm thấy cậu nội tạng toàn thân đã bị tụ lại một chỗ bị kéo đi một đoạn đường dài.
Thai nhi to lớn chật chội di chuyển, ở trong bụng cậu sinh ra cảm giác bị áp bách cực lớn, tóc máu của thai cọ vào thành tử cung giăng đầy vết thương, giống như vô số cái tay bôi đầy muối mặn, dùng sức va chạm vào trên máu thịt lộ ra bên ngoài vết thương.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…
“A a a a a a a a a a a — “
Hai mươi lăm lần, hai mươi sáu lần, hai mươi bảy lần…
Thanh Vĩ không ngừng dừng hết toàn lực, lại không ngừng ngã về trên gối.
Cậu cảm giác đứa trẻ giống như một con trâu ngang bướng đang cố bò ra ngoài nắp giếng, mỗi lần dùng sức, liền đi xuống một chút, nhưng mà hết lực, thì lại thụt về. Lặp đi lặp lại, nhìn không đến cuối.
Khiến người chết trong đau đớn, cậu dần dần cảm thấy tuyệt vọng, rốt cuộc, sau hai mươi tám lần cố gắng, Thanh Vĩ trong đau đớn vô cùng, nôn mạnh.
Đây là đau đến mức tận cùng sinh ra nôn mửa, nhưng trong dạ dày cậu không có bao nhiêu thức ăn, chỉ có thể không ngừng nôn ọe, từ dạ dày đến cổ họng, khiến người khó chịu muốn chết.
“Thanh Vĩ, anh thấy đầu của đứa bé rồi!" Đầu Lâm Niệm đầy mồ hôi, nhìn dưới người của Thanh Vĩ kinh ngạc hô lên, “Đã lộ ra một chút rồi, đây, em sờ xem."
Anh kéo qua tay của Thanh Vĩ, đặt ngón tay của cậu lên mớ tóc nhỏ trên đỉnh đầu cứng rắn của đứa bé. Thanh Vĩ mệt mỏi thở dốc, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có cảm giác mềm mại ấm áp, vi diệu lại thần kỳ.
Nhưng mà, cậu thực sự không kiên trì nổi nữa.
“Em… Em không được…." Giọng của cậu nhẹ như lông chim, thật giống như một giây kế tiếp thì sẽ bất tỉnh, “Anh, em không có sức, em… em không đẻ ra được…"
Lâm Niệm vội vàng kéo tay của cậu. Xác thực, cong người dùng sức lâu như vậy, Nước ối cũng không còn lại nhiều, đứa trẻ lại to như vậy, nếu như có thể đứng đẻ hoặc là quỳ đẻ, có lẽ khá tốt, nhưng mà tình trạng thân thể Thanh Vĩ Thanh Vĩ, hít thở cũng thành vấn đề, hai loại tư thế đơn giản kia quả là nằm mơ giữa ban ngày.
Cho nên, chỉ có thể nằm như vậy đẻ, cậu sao mà chịu được hành hạ như vậy đây?
Lâm Niệm cố nén nức nở, gần như là cầu khẩn nói: “Thanh Vĩ, đừng từ bỏ, đây là em khuyên anh… Anh, anh dùng tất cả kiến thức mình biết, nhất định sẽ bảo vệ em bình an, nhưng em phải đồng ý với anh, cho dù như thế nào cũng không được bỏ cuộc, được không?"
Thanh Vĩ cố gắng chớp mắt, nước mắt ở trong hốc mắt lăn xuống trong tóc.
Người cá nhỏ ngoan cường nở một nụ cười yếu ớt.
“Em tin tưởng anh…"
Phòng tuyến trong lòng của Lâm Niệm bị nụ cười này đánh tan hoàn toàn, anh không kìm lòng được đột nhiên cúi người hôn cậu, đặt trán lên đầu của cậu: “Đừng sợ, đừng sợ."
Sau đó, Thanh Vĩ liền hôn mê. Lâm Niệm lau sạch nước mắt, nhanh chóng chuẩn bị xong thuốc thúc đẻ và ống tiêm mới.
Thuốc thúc đẻ từ ống tiêm đẩy vào trong cơ thể Thanh Vĩ, tác dụng của thuốc đến rất nhanh, chỉ một lúc bụng tức khắc thay đổi hình, cơn co thắt mạnh lại kịch liệt vô cùng, sống sờ sờ khiến người cá nhỏ đang hôn mê bị đau đớn làm cho tỉnh lại.
“Dùng sức, rất tốt!" Lâm Niệm khích lệ nói.
Thanh Vĩ nghẹn ngào kêu đau, cả người ngã trở về trên giường, hồi hồn thở mạnh một hơi.
Thuốc thúc đẻ quả nhiên hiệu quả, đứa trẻ đi xuống một đoạn thật dài, nửa đầu thai đã đi ra rồi, căng ra cắm ở hậu môn, chỉ cần cố rặn vài lần, là đầu thai có thể ra!
Mắt thấy cơn co thắt tiếp theo lại đến, Lâm Niệm vội vàng hô với Thanh Vĩ: “Một lần nữa, nhanh thôi, sắp ra rồi! Thanh Vĩ, dùng sức, dùng sức a!"
Thanh Vĩ lần nữa nâng hai tay lên, nắm chặc gối, rặn mạnh đẩy xuống: “Hô — hô — ra đi đi a a a a a a a a a a a a a a a a a –“
“Phốc" Một tiếng, hai tay của Lâm Niệm bị nước ối làm ướt.
“Đầu đi ra!" Giọng anh run rẩy, cảm động lại khen ngợi nhìn Thanh Vĩ.
Thanh Vĩ hoàn toàn mất sức lực, ngã xuống giường, chỉ cảm thấy xương chậu bị chống căng muốn vỡ, dưới người kẹp một vật ấm áp to lớn, đặc biệt nóng, đặc biệt trướng, đặc biệt đau.
Lâm Niệm cẩn thận cầm đầu thai, nhiều lần thử nghiệm xoay tròn muốn kéo con ra ngoài, nhưng đều không thể thành công. Dần dần, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu anh — vai bị kẹt?
Tác giả :
Nại Nại Nại Phù Đế Tư