Thanh Ti
Chương 40
Thân thể đang lảo đảo bước ra chợt bị người phía sao gắt gao ôm ghì vào lồng ngực, cảm nhận vòng tay ôm lấy mình thật chặt, Thanh Ti nghĩ muốn vùng khỏi nó, chính là cơ thể lại không nghe lời mà nép vào càng sâu, có trời mới hiểu cậu nhớ người này biết bao nhiêu, thậm chí dù chỉ là một chút ôn nhu cậu cũng luyến tiếc buông ra.
Thanh Ti thùy hạ mi mắt, yên lặng rúc sâu hơn vào khuôn ngực quen thuộc này, cậu cảm nhận được dưới cổ nhiệt khí ngày càng dày, một cơn mưa hôn không ngừng hạ xuống, sau đó cả người bị xoay lại, nụ hôn cuồng nhiệt rơi lên hàng lông mi vì khẩn trương mà không ngừng run rẩy của cậu.
“Thanh Ti, mở mắt ra, nhìn anh!"
Không, không cần mở mắt, mở ra, giấc mộng này nhất định biến mất.
Nhìn tiểu bảo bối nhu nhược mà quật cường, Vũ Văn Tuần thật không biết phải làm gì, hắn vì bộ dáng thương tâm này của Thanh Ti mà cảm thấy đau lòng, nhưng đồng thời cũng mang theo một cái kinh hỉ thật lớn.
Hắn đem thân thể đang không ngừng run rẩy kia dùng sức ôm vào lòng ngực, vội vàng sưởi ấm cậu.
“Không muốn nhìn thì không nhìn, chỉ cần em nghe là được rồi. Thanh Ti, sao em có thể ngốc đến thế mà nghĩ rằng anh vì chán ghét nên mới tránh né em? Anh vì em ngay cả mạng sống cũng có thể mặc kệ, chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ vì một người mình ghét bỏ mà hi sinh cả tính mạng sao? Anh yêu em a, yêu đến mức không biết phải làm gì, yêu đến mức chỉ có thể trốn tránh, bởi vì ngoại trừ rời đi thật xa thì anh căn bản không còn cách nào khác để thoát khỏi thứ tình yêu dai dẳng triền miên này a…"
Lời nói mang theo nhiệt khí chậm rãi quanh quẩn bên tai Thanh Ti, ái ngữ mị hoặc lòng người này trong nhất thời Thanh Ti nghe không hiểu, bất quá có một thứ cậu nghe rất rõ ràng.
Vũ Văn Tuần nói yêu cậu, hắn nói yêu cậu!
Kinh ngạc cùng kích động làm Thanh Ti lập tức mở mắt, sau đó liền nhìn đến một tia bất đắc dĩ toát ra từ đôi con ngươi sâu đen thăm thẳm của Vũ Văn Tuần.
“Nhưng …. Chính là, lần trước khi chúng ta gặp mặt anh đều chỉ chăm chú nhìn Lâm Tuyết Huệ, ngay cả liếc mắt qua em một cái cũng không thèm liếc, anh còn nhắn lại rằng em không cần tiếp tục đến làm phiền anh…. Hơn nữa, vừa rồi anh còn cùng người con gái khác thân thiết như vậy đi mua sắm a…. “
Nhớ tới ngày ấy Vũ Văn Tuần đi chung với Lâm Tuyết Huệ, lạnh lùng đến mức không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái, Thanh Ti không nhịn được hỏi ngược lại.
Có lẽ ngay từ lúc đó đã nhận ra tình cảm của bản thân đối với Vũ Văn Tuần, chính là người ta dường như chẳng còn muốn để ý đến cậu, bởi vì bên cạnh hắn đã có người yêu mới.
Vũ Văn Tuần ngẩn người, lập tức mỉm cười, hắn kéo Thanh Ti một phát vào lòng ngực, đem cậu ôm thật chặt.
“Thanh Ti, em đang ghen sao? Em vì cái gì không chịu nói sớm a?"
Thanh Ti than thở.
“Em có nói mà, chính là lúc đó anh đang hôn mê, không có nghe được … “
“Cô gái vừa nãy là thư kí của anh, Lâm Tuyết Huệ đi chung với anh cũng chỉ như đồng nghiệp trong công việc mà thôi, em rốt cuộc là tưởng tượng đến cái gì rồi hả, sao có thể vì vậy mà nghi ngờ tình cảm anh dành cho em a? Anh từ đầu không dám nhìn em là bởi vì anh sợ chỉ cần liếc mắt một cái, toàn bộ cố gắng trước kia sẽ hóa thành tro bụi, anh không cho em đến tìm anh là vì không muốn lại nghe em nói cái gì mà báo đáp này nọ, Thanh Ti, thứ anh cần không phải là lòng biết ơn của em, mà là tình yêu của em a, chính là, em gần như đã sống chung với Kiều Diễm, hai người thì một kẻ là thằng bạn anh thân nhất, một kẻ là người anh yêu nhất, em nói xem, anh ngoại trừ tránh đi thật xa, để hai người vui vẻ bên nhau thì còn có thể làm gì nữa? Anh thật không muốn buông em ra a, chính là sau khi đã tận tai nghe em nói ghét anh, hận anh, thậm chí còn muốn anh chết đi, chẳng lẽ anh còn có thể hi vọng em sẽ yêu anh, một lần nữa chấp nhận anh sao?"
Vũ Văn Tuần ôm lấy Thanh Ti, đôi tay to lớn không ngừng sờ soạng xoa nắn sau lưng cậu, tựa như muốn đem cả phần cơ thể này nhu tiến vào lòng mình, có lẽ chỉ như vậy mới giúp cậu thấy rõ trái tim của hắn, có thể thấy rõ quyết tâm vì cậu mà mặc kệ tất thảy mọi thứ trên đời.
“Anh đang nói cái gì a? Em chỉ xem Kiều đại ca như anh trai thôi, căn bản không phải loại quan hệ mà anh đang nghĩ!"
Nghe ra khẩu khí của Vũ Văn Tuần tựa hồ muốn nói quan hệ của cậu và Kiều Diễm có điểm mờ ám, Thanh Ti đột nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng, cậu ngẩng mặt lên, nhìn Vũ Văn Tuần, tiếp tục nói: “Em tuy là từng chán ghét những trói buộc anh dành cho em, nhưng đến bây giờ em cũng chưa hề hi vọng anh chết đi, cho đến tận bây giờ cũng không có! Em lại càng không thể nhận tình yêu của người khác, trừ anh ra, em căn bản không thể dễ dàng chấp nhận bất kì ai khác đối với em làm ra loại động tác thân mật này …"
Nghe Thanh Ti nói vậy, đôi tay của Vũ Văn Tuần đang ôm lấy cậu hơi hơi buông lỏng ra, hắn giữ lấy đầu vai cậu, để cậu nhìn thẳng vào hắn
“Em nói, em không thích Kiều Diễm? Chính là hai người không phải đã sống chung sao?"
“Sống chung?…"
Thanh Ti chớp mắt mấy cái.
“Tụi em đúng là ở chung một chỗ a, chính là… vậy thì có có vấn đề gì sao?"
Câu trả lời của Thanh Ti làm Vũ Văn Tuần choáng váng.
Thiên a, hắn quên mất khả năng gà mờ về quốc ngữ của Thanh Ti, đứa nhỏ này rốt cuộc có hiểu được hàm nghĩa thực sự của từ sống chung không đây?
Nhìn đến đôi mắt hơi ửng đỏ vẫn như cũ ngơ ngác nhìn mình, Vũ Văn Tuần vừa tức giận vừa buồn cười, hắn cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi khẽ nhếch.
“Tiểu ngốc nghếch, em có biết thế nào gọi là sống chung không? Hai người tình nhân yêu nhau sống chung một chỗ thì gọi là sống chung, còn bạn bè bình thường thì gọi là ở cùng!"
Vừa hôn vừa cắn đôi môi nhu nhuyễn như kẹo kia, Vũ Văn Tuần đứt quãng giải thích cho Thanh Ti, người kia sau khi nghe xong thì đôi môi giật giật, mở to thành hình chữ O
Nhân cơ hội này đem đầu lưỡi luồn vào khoang miệng hắn mong nhớ ngày đêm, có trời mới biết hắn phải dùng hết bao nhiêu định lực mới cự tuyệt nổi nụ hôn nhiệt tình kia, hắn vẫn nghĩ rằng Thanh Ti căn bản không có thích hắn, nghĩ rằng nụ hôn đó chỉ là vì báo ân mà dâng lên.
Một tiếng “Ưm" làm cho Vũ văn Tuần tình cảm bạo phát, trong tiếng thở dốc rất nhỏ kia dường như tràn ngập thư sướng cùng hưởng thụ, mà Thanh Ti nhiệt tình đáp lại cũng khiến hắn quá đỗi vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Thanh Ti đáp lại hắn một cách nồng cháy như vậy, bất đồng với trước kia, thản nhiên mà nhu thuận nhận lấy.
“Thanh Ti, Thanh Ti …"
Ngón tay quấn lấy giữ chặt mái tóc đen dày như mây, Vũ Văn Tuần cơ hồ vong tình vân vê mút lấy đầu lưỡi mềm mại không ngừng động đậy trong khoang miệng, ma xát lộn xộn làm trỗi dậy dục vọng ẩn sâu trong nam nhân, hai tay Vũ Văn Tuần rất nhanh liền từ sau lưng Thanh Ti trượt xống chỗ thắt lưng và mông cậu, những cái vuốt ve kia khiến Thanh Ti toàn thân mềm nhũn như nước, cậu níu lấy đầu vai Vũ Văn Tuần, không kiêng dè mà phát ra tiếng rên rỉ.
“Thanh Ti, kêu lớn thêm một tí, để anh có thể nghe thấy thanh âm của em, để cho anh hảo hảo nghe thấy…"
Tay Vũ Văn Tuần theo vạt áo Thanh Ti luồn vào trong, vuốt ve bên hông cậu đồng thời say sưa duyện hôn cậu, thanh âm hôn môi liên tục vang lên còn mang theo chút khiêu khích khiến Thanh Ti không ngừng khẽ rên thành tiếng.
Đây mới là thứ hắn muốn, những nụ hôn này chỉ thuộc về hắn, khối cơ thể này cũng chỉ thuộc về hắn…
Trong cơn mê loạn rốt cuộc đã bị người ta ôm đến giường, Thanh Ti khép hờ đôi mắt, tay luồn vào nắm lấy mái tóc rậm rạp của Vũ văn Tuần, để hắn tùy ý mà bừa bãi hạ xuống vô vàn những nụ hôn trên cơ thể cậu, đến khi cảm thấy toàn thân man mát thì cậu mới giật mình phát giác hai người lúc nàyđã hoàn toàn lõa thể, cậu nhìn đến thân thể cường tráng khôi ngô của Vũ Văn Tuần hoàn toàn hiện ra trước mắt mình, còn có một đạo vết thương trên ngực kia.
“Vũ Văn Tuần, từ từ …"
Thanh Ti đột nhiên vươn tay ra cản lại người kia chuẩn bị đi vào chính sự, hành động bị ngăn trở, Vũ văn Tuần ngẩng đầu, cười khổ nói: “Em làm cái gì a? Em nghĩ anh và em lúc này còn có thể dừng lại được sao?"
“Không, anh cái gì cũng không cần làm, cứ để cho em, để em hảo hảo phục vụ anh …"
Không đợi Vũ Văn Tuần có bất kì phản ứng gì, Thanh Ti đã ngồi dậy, đẩy hắn ngã trên giường, sau đó mới tránh đi miệng vết thương, cúi người tựa vào trước ngực hắn.
Hảo hảo hầu hạ người mà cậu yêu nhất này, khiến cho hắn khoái hoạt, khiến cho hắn hạnh phúc…
Đây là suy nghĩ duy nhất của Thanh Ti, chính là với cậu những động tác câu dẫn dụ dỗ này nguyên bản chỉ là trò đơn giản, bất quá giờ phút này đều mặt đỏ tai hồng ngượng ngùng thi triển tất cả, cậu phủ lên trước người Vũ Văn Tuần, một bên hôn môi một bên vuốt ve hắn, cậu hiển nhiên rất rõ ràng đâu là điểm mẫn cảm có thể kích thích phản ứng của Vũ Văn Tuần, quả nhiên, chỉ với vài động tách khiêu khích đơn giản đã đủ khiến người dưới thân không ngừng thở dốc, Thanh Ti một đường hôn xuống, sau đó mới đem dục vọng đã ngẩng cao đầu đưa vào trong miệng.
“A …"
Đó là loại cảm giác hắn chưa từng nếm qua, bên trong khoang miệng ôn nhu tựa hồ có một sinh vật sống không ngừng liếm mút bộ phận mẫn cảm nhất của hắn, điều này khiến Vũ Văn Tuần không thể tự chủ mà cong người lại, nhưng từng đợt kích thích mãnh liệt hơn tại liên tiếp dồn dập đến đánh thẳng vào đại não Vũ Văn Tuần, hắn nhịn không được rên rỉ nói: “Thanh Ti, em muốn giết anh a…"
Với kĩ thuật của Thanh Ti, Vũ Văn Tuần không bao lâu liền phóng ra, hắn nằm thẳng trên giường, ngưỡng mộ nhìn ngắm người tình đang ngồi trên đùi mình, mái tóc của Thanh Ti gần như hoàn toàn rũ xuống dưới, thân thể trắng noãn dưới ánh đèn nhu hòa dường như tỏa ra từng tầng sáng trong suốt mơ hồ, cậu mỉm cười nhìn hắn, phiếm tình liếm liếm bạch trọc vương lại nơi khóe môi, vẻ mặt kia thật giống như thiên sứ không nhiễm chút khói bụi hồng trần, thế nhưng động tác kia lại tựa như tiểu ác ma muốn câu dẫn thế nhân rơi vào địa ngục.
Cho dù phải xuống tận địa ngục, Vũ Văn Tuần nghĩ mình nhất định cũng sẽ không do dự mà đi theo cậu.
Bởi vì nơi nào chỉ cần có Thanh Ti, cho dù là địa ngục đi chăng nữa, cũng nhất định biến thành thiên đường.
Thanh Ti thùy hạ mi mắt, yên lặng rúc sâu hơn vào khuôn ngực quen thuộc này, cậu cảm nhận được dưới cổ nhiệt khí ngày càng dày, một cơn mưa hôn không ngừng hạ xuống, sau đó cả người bị xoay lại, nụ hôn cuồng nhiệt rơi lên hàng lông mi vì khẩn trương mà không ngừng run rẩy của cậu.
“Thanh Ti, mở mắt ra, nhìn anh!"
Không, không cần mở mắt, mở ra, giấc mộng này nhất định biến mất.
Nhìn tiểu bảo bối nhu nhược mà quật cường, Vũ Văn Tuần thật không biết phải làm gì, hắn vì bộ dáng thương tâm này của Thanh Ti mà cảm thấy đau lòng, nhưng đồng thời cũng mang theo một cái kinh hỉ thật lớn.
Hắn đem thân thể đang không ngừng run rẩy kia dùng sức ôm vào lòng ngực, vội vàng sưởi ấm cậu.
“Không muốn nhìn thì không nhìn, chỉ cần em nghe là được rồi. Thanh Ti, sao em có thể ngốc đến thế mà nghĩ rằng anh vì chán ghét nên mới tránh né em? Anh vì em ngay cả mạng sống cũng có thể mặc kệ, chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ vì một người mình ghét bỏ mà hi sinh cả tính mạng sao? Anh yêu em a, yêu đến mức không biết phải làm gì, yêu đến mức chỉ có thể trốn tránh, bởi vì ngoại trừ rời đi thật xa thì anh căn bản không còn cách nào khác để thoát khỏi thứ tình yêu dai dẳng triền miên này a…"
Lời nói mang theo nhiệt khí chậm rãi quanh quẩn bên tai Thanh Ti, ái ngữ mị hoặc lòng người này trong nhất thời Thanh Ti nghe không hiểu, bất quá có một thứ cậu nghe rất rõ ràng.
Vũ Văn Tuần nói yêu cậu, hắn nói yêu cậu!
Kinh ngạc cùng kích động làm Thanh Ti lập tức mở mắt, sau đó liền nhìn đến một tia bất đắc dĩ toát ra từ đôi con ngươi sâu đen thăm thẳm của Vũ Văn Tuần.
“Nhưng …. Chính là, lần trước khi chúng ta gặp mặt anh đều chỉ chăm chú nhìn Lâm Tuyết Huệ, ngay cả liếc mắt qua em một cái cũng không thèm liếc, anh còn nhắn lại rằng em không cần tiếp tục đến làm phiền anh…. Hơn nữa, vừa rồi anh còn cùng người con gái khác thân thiết như vậy đi mua sắm a…. “
Nhớ tới ngày ấy Vũ Văn Tuần đi chung với Lâm Tuyết Huệ, lạnh lùng đến mức không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái, Thanh Ti không nhịn được hỏi ngược lại.
Có lẽ ngay từ lúc đó đã nhận ra tình cảm của bản thân đối với Vũ Văn Tuần, chính là người ta dường như chẳng còn muốn để ý đến cậu, bởi vì bên cạnh hắn đã có người yêu mới.
Vũ Văn Tuần ngẩn người, lập tức mỉm cười, hắn kéo Thanh Ti một phát vào lòng ngực, đem cậu ôm thật chặt.
“Thanh Ti, em đang ghen sao? Em vì cái gì không chịu nói sớm a?"
Thanh Ti than thở.
“Em có nói mà, chính là lúc đó anh đang hôn mê, không có nghe được … “
“Cô gái vừa nãy là thư kí của anh, Lâm Tuyết Huệ đi chung với anh cũng chỉ như đồng nghiệp trong công việc mà thôi, em rốt cuộc là tưởng tượng đến cái gì rồi hả, sao có thể vì vậy mà nghi ngờ tình cảm anh dành cho em a? Anh từ đầu không dám nhìn em là bởi vì anh sợ chỉ cần liếc mắt một cái, toàn bộ cố gắng trước kia sẽ hóa thành tro bụi, anh không cho em đến tìm anh là vì không muốn lại nghe em nói cái gì mà báo đáp này nọ, Thanh Ti, thứ anh cần không phải là lòng biết ơn của em, mà là tình yêu của em a, chính là, em gần như đã sống chung với Kiều Diễm, hai người thì một kẻ là thằng bạn anh thân nhất, một kẻ là người anh yêu nhất, em nói xem, anh ngoại trừ tránh đi thật xa, để hai người vui vẻ bên nhau thì còn có thể làm gì nữa? Anh thật không muốn buông em ra a, chính là sau khi đã tận tai nghe em nói ghét anh, hận anh, thậm chí còn muốn anh chết đi, chẳng lẽ anh còn có thể hi vọng em sẽ yêu anh, một lần nữa chấp nhận anh sao?"
Vũ Văn Tuần ôm lấy Thanh Ti, đôi tay to lớn không ngừng sờ soạng xoa nắn sau lưng cậu, tựa như muốn đem cả phần cơ thể này nhu tiến vào lòng mình, có lẽ chỉ như vậy mới giúp cậu thấy rõ trái tim của hắn, có thể thấy rõ quyết tâm vì cậu mà mặc kệ tất thảy mọi thứ trên đời.
“Anh đang nói cái gì a? Em chỉ xem Kiều đại ca như anh trai thôi, căn bản không phải loại quan hệ mà anh đang nghĩ!"
Nghe ra khẩu khí của Vũ Văn Tuần tựa hồ muốn nói quan hệ của cậu và Kiều Diễm có điểm mờ ám, Thanh Ti đột nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng, cậu ngẩng mặt lên, nhìn Vũ Văn Tuần, tiếp tục nói: “Em tuy là từng chán ghét những trói buộc anh dành cho em, nhưng đến bây giờ em cũng chưa hề hi vọng anh chết đi, cho đến tận bây giờ cũng không có! Em lại càng không thể nhận tình yêu của người khác, trừ anh ra, em căn bản không thể dễ dàng chấp nhận bất kì ai khác đối với em làm ra loại động tác thân mật này …"
Nghe Thanh Ti nói vậy, đôi tay của Vũ Văn Tuần đang ôm lấy cậu hơi hơi buông lỏng ra, hắn giữ lấy đầu vai cậu, để cậu nhìn thẳng vào hắn
“Em nói, em không thích Kiều Diễm? Chính là hai người không phải đã sống chung sao?"
“Sống chung?…"
Thanh Ti chớp mắt mấy cái.
“Tụi em đúng là ở chung một chỗ a, chính là… vậy thì có có vấn đề gì sao?"
Câu trả lời của Thanh Ti làm Vũ Văn Tuần choáng váng.
Thiên a, hắn quên mất khả năng gà mờ về quốc ngữ của Thanh Ti, đứa nhỏ này rốt cuộc có hiểu được hàm nghĩa thực sự của từ sống chung không đây?
Nhìn đến đôi mắt hơi ửng đỏ vẫn như cũ ngơ ngác nhìn mình, Vũ Văn Tuần vừa tức giận vừa buồn cười, hắn cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi khẽ nhếch.
“Tiểu ngốc nghếch, em có biết thế nào gọi là sống chung không? Hai người tình nhân yêu nhau sống chung một chỗ thì gọi là sống chung, còn bạn bè bình thường thì gọi là ở cùng!"
Vừa hôn vừa cắn đôi môi nhu nhuyễn như kẹo kia, Vũ Văn Tuần đứt quãng giải thích cho Thanh Ti, người kia sau khi nghe xong thì đôi môi giật giật, mở to thành hình chữ O
Nhân cơ hội này đem đầu lưỡi luồn vào khoang miệng hắn mong nhớ ngày đêm, có trời mới biết hắn phải dùng hết bao nhiêu định lực mới cự tuyệt nổi nụ hôn nhiệt tình kia, hắn vẫn nghĩ rằng Thanh Ti căn bản không có thích hắn, nghĩ rằng nụ hôn đó chỉ là vì báo ân mà dâng lên.
Một tiếng “Ưm" làm cho Vũ văn Tuần tình cảm bạo phát, trong tiếng thở dốc rất nhỏ kia dường như tràn ngập thư sướng cùng hưởng thụ, mà Thanh Ti nhiệt tình đáp lại cũng khiến hắn quá đỗi vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Thanh Ti đáp lại hắn một cách nồng cháy như vậy, bất đồng với trước kia, thản nhiên mà nhu thuận nhận lấy.
“Thanh Ti, Thanh Ti …"
Ngón tay quấn lấy giữ chặt mái tóc đen dày như mây, Vũ Văn Tuần cơ hồ vong tình vân vê mút lấy đầu lưỡi mềm mại không ngừng động đậy trong khoang miệng, ma xát lộn xộn làm trỗi dậy dục vọng ẩn sâu trong nam nhân, hai tay Vũ Văn Tuần rất nhanh liền từ sau lưng Thanh Ti trượt xống chỗ thắt lưng và mông cậu, những cái vuốt ve kia khiến Thanh Ti toàn thân mềm nhũn như nước, cậu níu lấy đầu vai Vũ Văn Tuần, không kiêng dè mà phát ra tiếng rên rỉ.
“Thanh Ti, kêu lớn thêm một tí, để anh có thể nghe thấy thanh âm của em, để cho anh hảo hảo nghe thấy…"
Tay Vũ Văn Tuần theo vạt áo Thanh Ti luồn vào trong, vuốt ve bên hông cậu đồng thời say sưa duyện hôn cậu, thanh âm hôn môi liên tục vang lên còn mang theo chút khiêu khích khiến Thanh Ti không ngừng khẽ rên thành tiếng.
Đây mới là thứ hắn muốn, những nụ hôn này chỉ thuộc về hắn, khối cơ thể này cũng chỉ thuộc về hắn…
Trong cơn mê loạn rốt cuộc đã bị người ta ôm đến giường, Thanh Ti khép hờ đôi mắt, tay luồn vào nắm lấy mái tóc rậm rạp của Vũ văn Tuần, để hắn tùy ý mà bừa bãi hạ xuống vô vàn những nụ hôn trên cơ thể cậu, đến khi cảm thấy toàn thân man mát thì cậu mới giật mình phát giác hai người lúc nàyđã hoàn toàn lõa thể, cậu nhìn đến thân thể cường tráng khôi ngô của Vũ Văn Tuần hoàn toàn hiện ra trước mắt mình, còn có một đạo vết thương trên ngực kia.
“Vũ Văn Tuần, từ từ …"
Thanh Ti đột nhiên vươn tay ra cản lại người kia chuẩn bị đi vào chính sự, hành động bị ngăn trở, Vũ văn Tuần ngẩng đầu, cười khổ nói: “Em làm cái gì a? Em nghĩ anh và em lúc này còn có thể dừng lại được sao?"
“Không, anh cái gì cũng không cần làm, cứ để cho em, để em hảo hảo phục vụ anh …"
Không đợi Vũ Văn Tuần có bất kì phản ứng gì, Thanh Ti đã ngồi dậy, đẩy hắn ngã trên giường, sau đó mới tránh đi miệng vết thương, cúi người tựa vào trước ngực hắn.
Hảo hảo hầu hạ người mà cậu yêu nhất này, khiến cho hắn khoái hoạt, khiến cho hắn hạnh phúc…
Đây là suy nghĩ duy nhất của Thanh Ti, chính là với cậu những động tác câu dẫn dụ dỗ này nguyên bản chỉ là trò đơn giản, bất quá giờ phút này đều mặt đỏ tai hồng ngượng ngùng thi triển tất cả, cậu phủ lên trước người Vũ Văn Tuần, một bên hôn môi một bên vuốt ve hắn, cậu hiển nhiên rất rõ ràng đâu là điểm mẫn cảm có thể kích thích phản ứng của Vũ Văn Tuần, quả nhiên, chỉ với vài động tách khiêu khích đơn giản đã đủ khiến người dưới thân không ngừng thở dốc, Thanh Ti một đường hôn xuống, sau đó mới đem dục vọng đã ngẩng cao đầu đưa vào trong miệng.
“A …"
Đó là loại cảm giác hắn chưa từng nếm qua, bên trong khoang miệng ôn nhu tựa hồ có một sinh vật sống không ngừng liếm mút bộ phận mẫn cảm nhất của hắn, điều này khiến Vũ Văn Tuần không thể tự chủ mà cong người lại, nhưng từng đợt kích thích mãnh liệt hơn tại liên tiếp dồn dập đến đánh thẳng vào đại não Vũ Văn Tuần, hắn nhịn không được rên rỉ nói: “Thanh Ti, em muốn giết anh a…"
Với kĩ thuật của Thanh Ti, Vũ Văn Tuần không bao lâu liền phóng ra, hắn nằm thẳng trên giường, ngưỡng mộ nhìn ngắm người tình đang ngồi trên đùi mình, mái tóc của Thanh Ti gần như hoàn toàn rũ xuống dưới, thân thể trắng noãn dưới ánh đèn nhu hòa dường như tỏa ra từng tầng sáng trong suốt mơ hồ, cậu mỉm cười nhìn hắn, phiếm tình liếm liếm bạch trọc vương lại nơi khóe môi, vẻ mặt kia thật giống như thiên sứ không nhiễm chút khói bụi hồng trần, thế nhưng động tác kia lại tựa như tiểu ác ma muốn câu dẫn thế nhân rơi vào địa ngục.
Cho dù phải xuống tận địa ngục, Vũ Văn Tuần nghĩ mình nhất định cũng sẽ không do dự mà đi theo cậu.
Bởi vì nơi nào chỉ cần có Thanh Ti, cho dù là địa ngục đi chăng nữa, cũng nhất định biến thành thiên đường.
Tác giả :
Phiền Lạc