Thành Thời Gian
Chương 30
…Hả?
…Cái gì cơ?
Tình tiết xoay chuyển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi ngẩn ngơ, câu nói “Cũng không phải" sắp đến bên miệng thì tiếng còi xe từ xa vọng lại. Quay đầu lại nhìn, hai ánh đèn lướt tới dừng lại bên cạnh chiếc xe của Cố Trì Quân.
Tôi dường như cảm động đến lệ rơi đầy mặt, cơ thể lại một lần nữa tràn đầy khí lực, tinh thần phấn chấn nhảy vài bước trên sân, nhanh chóng vẫy tay với hai người vừa xuống xe, “Chương tiên sinh, chị Tiểu Nhụy. Hai người đến rồi."
Ý cười trên mặt Cố Trì Quân không cánh mà bay, nhăn mày, xoạt một tiếng đứng dậy, “Em gọi bọn họ đến?"
Anh là người thông minh như thế không nên biết rồi còn hỏi chứ. Trên đường đến anh đều ngủ nên ngoài tôi ra còn có ai có thể gọi người ta đến cái nơi lạnh lẽo này lúc nửa đêm cơ chứ? Đương nhiên GPS cũng phát huy được công dụng to lớn. Trong lòng tôi lăn qua lộn lại cái ý nghĩ chẳng có đầu óc này, tránh đi vài bước, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh. Nếu đổi lại tôi là anh, bị một con bé bóc mẽ như vậy nhất định sẽ phát dồ mất.
Đèn xe của hai chiếc xe sáng bừng lên, đủ chiếu sáng cái sân nhỏ này, cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ mặt mũi của từng người.
Chương Thời Ninh và Kỷ Tiểu Nhụy nhìn nhau, rồi nhìn Cố Trì Quân, cuối cùng giơ tay chào hỏi tôi. Không biết tại sao, tôi cảm thấy cái vẫy tay chào hỏi của bọn họ rất miễn cưỡng.
Không có ai nói chuyện, trong khoảnh khắc không khí cực kì kì lạ.
Tôi cúi đầu nghĩ ngợi, có sáng kiến, “Chương tiên sinh chị Tiểu Nhụy, hai người đưa Cố Tiên sinh về nhé? Xe này của Cố tiên sinh, cho em mượn để về thành phố, ngày mai em sẽ đưa xe--" Vừa nói bước chân nhích ra bên ngoài.
Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, bị Cố Trì Quân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi giữ lấy khuôn mặt tôi dọa cho một trận.
“Hứa Chân, đây được coi là cái gì? Chuyện của hai chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, em lại gọi người khác đến? "
Khuôn mặt anh mới vừa rồi còn cười với tôi đã thu lại tất cả những cảm tình và sự dịu dàng, ánh mắt sắc như dao đâm vô số lỗ hổng trên người tôi.
“Em…Em cảm thấy…" Tôi xoắn lưỡi.
“Em cũng tính toán giỏi đấy."
Anh giữ lấy mặt tôi, lực cổ tay rất lớn, tôi giãy giụa nhưng không có cách nào cử động được, trong mắt ánh lên ánh sáng kì lạ, “Những lời em vừa mới nói là thật lòng sao? Em cho rằng tôi là người bị em từ chối qua loa thì sẽ từ bỏ sao, thế thì em nghĩ nhầm rồi. Không tin tưởng tôi đúng không? Thế thì tôi sẽ khiến em tin tưởng, tôi sẽ đối xử với em bằng tất cả sự thật lòng. "
Cánh tay của anh ôm tôi vào lòng, cúi người xuống hôn môi tôi.
Tôi lùi, anh tiến; Tôi lùi nữa, anh lại tiến lên nữa, cho đến khi tôi bị ép vào cửa xe, không còn đường lui nữa.
Tôi đang muốn mở miệng tức giận nói “Anh đang làm cái gì thế?" môi vừa mở ra, lưỡi bị anh hút lấy. Tôi từ trước đến nay không biết rằng Cố Trì Quân bị chọc vào chỗ đau sẽ điên cuồng như vậy. Rõ ràng Kỷ Tiểu Nhụy và Chương Thời Ninh vẫn còn ở đây, anh lại hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của tôi mà cưỡng hôn tôi, vốn dĩ chuyện này đã đủ mất mặt lắm rồi, lúc này lại còn có hai khán giả mà tôi gọi đến nữa, ngay lập tức cảm thấy mất mặt gấp ba lần.
Túc đến hoa mắt chóng mặt. Cuộc đời tôi hiếm khi có lúc thất sách như này, đến năm đó bị đám bạn của Lâm Tấn Tu đổ vấy là trộm cũng không xấu hổ như này.
Đèn xe đáng chết chiếu vào đôi mắt nhắm chặt của tôi, mang theo màu vàng ấm áp, giống như ánh sáng mặt trời ấm áp. Tôi kêu lên, tay chân đấm đá loạn xạ ở sau lưng anh, muốn đẩy anh ra. Cố Trì Quân không thèm để ý, mạnh mẽ chống đỡ tất cả sự công kích của tôi, toàn bộ tinh thần đều đặt ở giữa môi và lưỡi. Cái lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi tôi, đầu lưỡi tiếp cận cuống lưỡi của tôi, dường như đẩy vào trong cổ họng tôi, chuyển động không hề khách khí, tôi mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh—từ đầu đến cuối anh đều nhìn tôi, dường như đây không phải là cưỡng hôn đơn phương, mang theo sự tức giận, mà là một nụ hôn sâu tâm đầu ý hợp tràn đầy tình cảm.
Không khí trong phổi đều đã cạn kiệt, sự nghẹt thở mang lại những rắc rối vô cùng như: chân mềm nhũn, eo cũng nhũn ra, mắt thì tối sầm đầy sao, đến cuối cùng tôi hoàn toàn quên việc đẩy anh ra. Đợi đến lúc anh buông tôi ra, tôi giống như con cá bị rút đi gân cốt, dường như muốn bại liệt ở trên người anh.
Giơ tay mờ mịt chạm vào đôi môi đã sưng vù lên rồi, lúc này lí trí cuối cùng cũng quay trở lại.
Cái tên chết tiệt quay lưng che đèn xe hại tôi mất mặt môi sưng kia thì lại không thấy rõ sắc mặt, anh muốn đến dìu tôi, tôi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh, bực tức lại bốc lên đầu, đẩy tay anh ra. Kỷ Tiểu Nhụy vừa may ở bên cạnh tôi, đỡ tôi rồi đưa cho tôi một chai nước khoáng, tôi uống vội quá nên bị sặc, gập eo ho lớn, ho đến áo toàn là nước, nhếch nhác đến mức không thể mê nổi. Chị lại vội vàng vỗ vỗ lưng tôi, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Nụ hôn đầu?"
Trong ba từ này có lẽ cũng mang theo ý cười trêu đùa, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, ho đến mức máu đều dồn lên mặt, mặt đỏ bừng, bị chị nói như vậy da mặt dường như lại nóng lên.
“Đúng thì làm sao? Chị quản em!"
“Chị không quản không quản," Kỷ Tiểu Nhụy nhanh chóng nói, rút khăn giấy lau mặt tôi.
Chương Thời Ninh nghiêng đầu thở dài, vỗ vỗ vai Cố Trì Quân, “Cậu phạm sai lầm rồi."
Bóng người cao và thẳng của Cố Trì Quân mờ mờ ảo ảo trong ánh sáng ngược chiều với đèn xe, đợi tôi ho xong ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn vào một làn ánh sáng sáng bừng, có thể là ánh mắt của anh, hoặc cũng không phải ánh mắt của anh.
“Kỷ Tiểu Nhụy sẽ đưa em về."
Tôi nín thở, cúi đầu nhìn mũi giày.
“Tiểu Chân, lần này là tôi kích động. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi em. Nghĩ xem em vừa mới nói cái gì. Em đùa không nổi, lẽ nào tôi đùa được sao?"
Vốn dĩ có thể là một đêm đẹp đẽ, có thể vĩnh viễn tồn tại trong hồi ức, lại đổi thành kết cục tàn tạ như này. Cái gì mà “Tôi sẽ không xin lỗi em", nếu như mà anh nói một câu nhẹ nhàng với tôi, tôi sẽ không tức giận như thế này.
Tôi tức giận lên xe, Kỷ Tiểu Nhụy cũng nhanh chóng lên theo, nói “Đại tiểu thư chị xin em đấy, đừng tính khí thất thường nữa, chị không thể để em lấy mạng của hai đứa mình ra đùa được đâu, " Vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi ghế lái, tự mình lái xe.
“Đi đâu đây?"
“Về trường"
“Được, chị đưa em về trường."
Tôi ngồi ở ghế lại phụ, trùng hợp nhìn vào trong kính chiếu hậu, xe của Chương Thời Ninh cũng đi theo. Tuy nhìn không rõ trong xe có bao nhiêu người, nhưng nghĩ đến Cố Trì Quân vừa mới nằm trên vị trí bây giờ của tôi ngủ, nhảy dựng lên như phải bỏng.
Kỷ Tiểu Nhụy dở khóc dở cười, “Đại tiểu thư, đừng có vừa lạnh vừa nóng thế chứ."
Tôi bực mình không lên tiếng, tháo cái khăn trên cổ vứt ra ghế sau. Nghĩ ngợi lại nhặt lại, nhét khăn vào trong túi. Kỷ Tiểu Nhụy nhìn động tác của tôi cũng không nói gì, mở loa cho một đĩa CD vào, là một khúc nhạc piano, tiếng đàn thong thả đẹp đẽ, tôi cũng bình tĩnh lại. Mờ mịt giơ tay chạm vào môi, dường như xúc cảm của anh vẫn còn lưu lại trên đó.
“Hai người sao lại cãi nhau thành như vậy?"
Tôi không nói gì. Sớm đã hết giận rồi hoặc là không còn sức mà giận nữa, ngực đau kinh khủng, khó chịu đến sốt ruột, trái tim mất đi tiết tấu và âm luật thường ngày, giống như một chú chim gặp phải khó khăn hít thở không có quy luật vậy. Ngón tay hơi co giật, từ trong tim sinh ra một loại cảm xúc lo lắng, giống như lời hát quẩn quanh tôi, chỉ cần một chút kích thích, một giây sau có thể khóc luôn. Lại sợ Kỷ Tiểu Nhụy nhìn thấy, giơ tay che đi đôi mắt.
“Không phải chị muốn nói tốt cho Cố Trì Quân, cho dù giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì," Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Nhưng mà anh ấy thục sự đối xử với em toàn tâm toàn ý."
Nói thế như là những thứ tôi bỏ ra dường như là tình giả ý giả vậy.
Tôi cắn cắn môi, hơi thở và mùi vị của anh trên môi tôi lại quay trở lại, có chút hơi thở triền miên.
“Nhưng mà rất khó tin tưởng. Người trong giới phim ảnh, chị đã thấy quá nhiều rồi. Kết hợp đóng kịch nhiều, thực lòng thì ít, vì tiền, vì danh lợi, cái gì cũng có thể bán đứng, yêu đương chia tay, kết hôn ly hôn chả khác gì với người bình thường ăn cơm, chả có cái gì vĩnh cửu cả," Kỷ Tiểu Nhụy thở dài, “Lo lắng không thể lâu dài, cứ cho là thật lòng thì có thể kéo dài đến khi nào? Đặc biệt là người nổi tiếng như Cố Trì Quân. Sự e dè của em có thể hiểu được."
Tôi dựa đầu vào cửa sổ xe, lẩm bẩm tự nói.
“…Anh ấy không phải người đầu tiên."
“Gì cơ?"
Dựa vào kính nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ đến mấy năm trước đầu đặt nhầm chỗ, tâm trạng không cần mạng sống mà đua xe, nỗi khổ trong lòng thực sự một lời khó nói hết.
“…Cái kiểu đối tượng quá hoa lệ, quá không thiết thực ấy, thiệt thòi một lần là đủ rồi…em không muốn lần hai…"
Chị không che dấu sự hiếu kì, “Thế người đầu tiên là ai?"
Tôi không nói gì, gục đầu vào đầu vào gối không nói gì nữa.
“Đúng rồi, chị còn có chuyện muốn nói với em," Chị cũng tự nhiên nói: “ Đại học đã nghỉ lễ rồi đúng không? Tối nay đạo diễn Lương còn hỏi chị, em chuyển đến sống với cô thì sẽ tốt hơn đúng không? Em thấy thế nào?"
Sống cùng bà? Tôi có chút không lạnh mà run. Cho dù tôi nằm mơ cũng sẽ không có cái ý nghĩ không thực tế như này, mỗi ngày ở trong căn nhà rộng lớn trống trải đợi bà trở về?
“Trong nội thành đạo diễn Lương có mấy căn hộ, ngoại thành còn có biệt thự, nhưng mà cô ít khi ở. Đại đa số thời gian cô đều ở khách sạn, ở khách sạn Hương Sen cô có một phòng thuê dài hạn."
Khách sạn này tôi đã từng nghe qua, khách sạn năm sao nổi tiếng. Một người phụ nữ chưa kết hôn lại không có con cái sống ở trong khách sạn thì tiện lợi hơn, việc gì cũng có người làm cho, giao thông cũng tiện lợi, tốt hơn sống trên núi ở ngoại thành, vắng vẻ thiếu người quan tâm. Một người ở trong một căn nhà lớn, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Nếu như sau này tôi không lấy chồng, có lẽ cũng là cái cảnh sống một mình cả đời.
Vốn cho rằng tất cả đều sẽ khác nhau, kết quả ngày tháng vẫn tiếp tục trôi qua.
Ngày đầu tiên của năm mới, tôi đến tìm Thẩm Khâm Ngôn, cùng cậu ta đi trả dàn âm thanh cho đài truyền hình. Cho rằng vì chuyện của Cố Trì Quân cậu ta sẽ giận tôi, kết quả cậu ta không có chút tức giận nào, chỉ nói: “Bây chị nói quen biết với người ngoài hành tinh thì tôi cũng tin ấy."
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc Cố Trì Quân trêu tôi nói “Tôi là người ngoài hành tinh," Bất giác run lẩy bẩy.
…Câu truyện cười này thực sự chả buồn cười chút nào.
Thẩm Khâm Ngôn đang quét dọn đoàn kịch, mà tôi ngồi trên sân khấu, gót chân thỉnh thoảng lại đạp vào tường.
“Không phải là tôi cố tình giấu cậu đâu. Tôi không biết mở miệng với cậu như này. Lúc trước tôi nói với cậu từ nhỏ tôi đã không có mẹ, nhưng trên thực tế là có. Sau khi bà sinh ra tôi thì ly hôn với bố tôi, hơn mai mươi mấy năm nay tôi đều không gặp bà ấy. Cho đến mấy tháng trước, bố tôi qua đời, bà ấy mới bỗng nhiên xuất hiện," Tôi nói đơn giản, “Tên của bà ấy cậu biết, cậu đã xem rất nhiều phim của bà, chính là Lương Uyển Đình. Vì thế cậu cũng có thể hiểu được vì sao tôi có thể quen biết Cố Trì Quân rồi. "
Có lẽ đã trải qua lễ rửa tội chuyện của Cố Trì Quân, Thẩm Khâm Ngôn nghe được tin tức này mà không lộ ra chút kinh ngạc nào. Tôi dứt khoát phải khen cậu một tiếng: Có tiến bộ.
“Trước đây tôi cảm thấy hai người nhìn có vẻ giống nhau hóa ra là mẹ con, thế thì tất cả có thể hiểu được rồi,"Cậu ta ngồi lên ghế, “Phí cho tôi lúc trước thích phim của bà ấy như thế, kết quả đến con gái của mình mà bà ấy còn không cần…trong phim có dịu dàng nữa thì làm sao?"
Xem ra tin tức này khiến cậu ta chịu kích thích không nhỏ.
“Cũng không thể nói như thế," Tôi mỉm cười, “Cậu không thể dùng đạo đức cá nhân của một người để đánh giá tác phẩm của người đó. Nếu không thì các nhà nghệ thuật trong lịch sử không có mấy người tốt đâu. Tôi không cảm thấy mẹ tôi làm sai, thực ra vốn dĩ tôi là thứ phiền toái trên con đường sự nghiệp của bà."
Biểu cảm trên khuôn mặt trẻ trung của cậu ấy vô cùng phức tạp, “Chị đúng là nghĩ thoáng."
Tôi nghĩ nghĩ, “Mỗi người đều cảm thấy, việc mẹ tôi không cần tôi này rất đáng thương. Nhưng trên thực tế, tôi thực sự cảm thấy không để ý. Đừng ngạc nhiên, tôi thực sự nghĩ như thế đấy."
“Tuy tôi không có mẹ, nhưng tôi có bố. Bố tôi yêu tôi vô cùng, tôi đã từng nói với cậu, cho đến trước khi tôi mười lăm tuổi bố đều đem tôi theo bên mình, chúng tôi cùng đi tới rất nhiều nơi. Tôi và bố từng ở Châu Phi gặp được một bộ lạc, bộ lạc vẫn sống ở chế độ thị tộc mẫu hệ, tất cả trẻ em đều không có bố, không có ai cảm thấy kì lạ hết. "
Cậu ta chăm chú suy nghĩ. Kinh nghiệm cuộc đời của mỗi người không giống nhau, điều này quyết định tính cách và thể giới quan của một người. Tuy tôi và cậu ta có sự tương đồng, nhưng vẫn có những ý nghĩ không giống nhau.
Tôi nhảy xuống sân khấu, vỗ vỗ vai cậu ta, “Được rồi, chuyện cũ nói xong rồi. Chuyển dàn âm thành thôi. Đừng để An Lộ đợi."
“Uhm."
…Cái gì cơ?
Tình tiết xoay chuyển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi ngẩn ngơ, câu nói “Cũng không phải" sắp đến bên miệng thì tiếng còi xe từ xa vọng lại. Quay đầu lại nhìn, hai ánh đèn lướt tới dừng lại bên cạnh chiếc xe của Cố Trì Quân.
Tôi dường như cảm động đến lệ rơi đầy mặt, cơ thể lại một lần nữa tràn đầy khí lực, tinh thần phấn chấn nhảy vài bước trên sân, nhanh chóng vẫy tay với hai người vừa xuống xe, “Chương tiên sinh, chị Tiểu Nhụy. Hai người đến rồi."
Ý cười trên mặt Cố Trì Quân không cánh mà bay, nhăn mày, xoạt một tiếng đứng dậy, “Em gọi bọn họ đến?"
Anh là người thông minh như thế không nên biết rồi còn hỏi chứ. Trên đường đến anh đều ngủ nên ngoài tôi ra còn có ai có thể gọi người ta đến cái nơi lạnh lẽo này lúc nửa đêm cơ chứ? Đương nhiên GPS cũng phát huy được công dụng to lớn. Trong lòng tôi lăn qua lộn lại cái ý nghĩ chẳng có đầu óc này, tránh đi vài bước, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh. Nếu đổi lại tôi là anh, bị một con bé bóc mẽ như vậy nhất định sẽ phát dồ mất.
Đèn xe của hai chiếc xe sáng bừng lên, đủ chiếu sáng cái sân nhỏ này, cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ mặt mũi của từng người.
Chương Thời Ninh và Kỷ Tiểu Nhụy nhìn nhau, rồi nhìn Cố Trì Quân, cuối cùng giơ tay chào hỏi tôi. Không biết tại sao, tôi cảm thấy cái vẫy tay chào hỏi của bọn họ rất miễn cưỡng.
Không có ai nói chuyện, trong khoảnh khắc không khí cực kì kì lạ.
Tôi cúi đầu nghĩ ngợi, có sáng kiến, “Chương tiên sinh chị Tiểu Nhụy, hai người đưa Cố Tiên sinh về nhé? Xe này của Cố tiên sinh, cho em mượn để về thành phố, ngày mai em sẽ đưa xe--" Vừa nói bước chân nhích ra bên ngoài.
Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, bị Cố Trì Quân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi giữ lấy khuôn mặt tôi dọa cho một trận.
“Hứa Chân, đây được coi là cái gì? Chuyện của hai chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, em lại gọi người khác đến? "
Khuôn mặt anh mới vừa rồi còn cười với tôi đã thu lại tất cả những cảm tình và sự dịu dàng, ánh mắt sắc như dao đâm vô số lỗ hổng trên người tôi.
“Em…Em cảm thấy…" Tôi xoắn lưỡi.
“Em cũng tính toán giỏi đấy."
Anh giữ lấy mặt tôi, lực cổ tay rất lớn, tôi giãy giụa nhưng không có cách nào cử động được, trong mắt ánh lên ánh sáng kì lạ, “Những lời em vừa mới nói là thật lòng sao? Em cho rằng tôi là người bị em từ chối qua loa thì sẽ từ bỏ sao, thế thì em nghĩ nhầm rồi. Không tin tưởng tôi đúng không? Thế thì tôi sẽ khiến em tin tưởng, tôi sẽ đối xử với em bằng tất cả sự thật lòng. "
Cánh tay của anh ôm tôi vào lòng, cúi người xuống hôn môi tôi.
Tôi lùi, anh tiến; Tôi lùi nữa, anh lại tiến lên nữa, cho đến khi tôi bị ép vào cửa xe, không còn đường lui nữa.
Tôi đang muốn mở miệng tức giận nói “Anh đang làm cái gì thế?" môi vừa mở ra, lưỡi bị anh hút lấy. Tôi từ trước đến nay không biết rằng Cố Trì Quân bị chọc vào chỗ đau sẽ điên cuồng như vậy. Rõ ràng Kỷ Tiểu Nhụy và Chương Thời Ninh vẫn còn ở đây, anh lại hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của tôi mà cưỡng hôn tôi, vốn dĩ chuyện này đã đủ mất mặt lắm rồi, lúc này lại còn có hai khán giả mà tôi gọi đến nữa, ngay lập tức cảm thấy mất mặt gấp ba lần.
Túc đến hoa mắt chóng mặt. Cuộc đời tôi hiếm khi có lúc thất sách như này, đến năm đó bị đám bạn của Lâm Tấn Tu đổ vấy là trộm cũng không xấu hổ như này.
Đèn xe đáng chết chiếu vào đôi mắt nhắm chặt của tôi, mang theo màu vàng ấm áp, giống như ánh sáng mặt trời ấm áp. Tôi kêu lên, tay chân đấm đá loạn xạ ở sau lưng anh, muốn đẩy anh ra. Cố Trì Quân không thèm để ý, mạnh mẽ chống đỡ tất cả sự công kích của tôi, toàn bộ tinh thần đều đặt ở giữa môi và lưỡi. Cái lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi tôi, đầu lưỡi tiếp cận cuống lưỡi của tôi, dường như đẩy vào trong cổ họng tôi, chuyển động không hề khách khí, tôi mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh—từ đầu đến cuối anh đều nhìn tôi, dường như đây không phải là cưỡng hôn đơn phương, mang theo sự tức giận, mà là một nụ hôn sâu tâm đầu ý hợp tràn đầy tình cảm.
Không khí trong phổi đều đã cạn kiệt, sự nghẹt thở mang lại những rắc rối vô cùng như: chân mềm nhũn, eo cũng nhũn ra, mắt thì tối sầm đầy sao, đến cuối cùng tôi hoàn toàn quên việc đẩy anh ra. Đợi đến lúc anh buông tôi ra, tôi giống như con cá bị rút đi gân cốt, dường như muốn bại liệt ở trên người anh.
Giơ tay mờ mịt chạm vào đôi môi đã sưng vù lên rồi, lúc này lí trí cuối cùng cũng quay trở lại.
Cái tên chết tiệt quay lưng che đèn xe hại tôi mất mặt môi sưng kia thì lại không thấy rõ sắc mặt, anh muốn đến dìu tôi, tôi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh, bực tức lại bốc lên đầu, đẩy tay anh ra. Kỷ Tiểu Nhụy vừa may ở bên cạnh tôi, đỡ tôi rồi đưa cho tôi một chai nước khoáng, tôi uống vội quá nên bị sặc, gập eo ho lớn, ho đến áo toàn là nước, nhếch nhác đến mức không thể mê nổi. Chị lại vội vàng vỗ vỗ lưng tôi, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Nụ hôn đầu?"
Trong ba từ này có lẽ cũng mang theo ý cười trêu đùa, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, ho đến mức máu đều dồn lên mặt, mặt đỏ bừng, bị chị nói như vậy da mặt dường như lại nóng lên.
“Đúng thì làm sao? Chị quản em!"
“Chị không quản không quản," Kỷ Tiểu Nhụy nhanh chóng nói, rút khăn giấy lau mặt tôi.
Chương Thời Ninh nghiêng đầu thở dài, vỗ vỗ vai Cố Trì Quân, “Cậu phạm sai lầm rồi."
Bóng người cao và thẳng của Cố Trì Quân mờ mờ ảo ảo trong ánh sáng ngược chiều với đèn xe, đợi tôi ho xong ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn vào một làn ánh sáng sáng bừng, có thể là ánh mắt của anh, hoặc cũng không phải ánh mắt của anh.
“Kỷ Tiểu Nhụy sẽ đưa em về."
Tôi nín thở, cúi đầu nhìn mũi giày.
“Tiểu Chân, lần này là tôi kích động. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi em. Nghĩ xem em vừa mới nói cái gì. Em đùa không nổi, lẽ nào tôi đùa được sao?"
Vốn dĩ có thể là một đêm đẹp đẽ, có thể vĩnh viễn tồn tại trong hồi ức, lại đổi thành kết cục tàn tạ như này. Cái gì mà “Tôi sẽ không xin lỗi em", nếu như mà anh nói một câu nhẹ nhàng với tôi, tôi sẽ không tức giận như thế này.
Tôi tức giận lên xe, Kỷ Tiểu Nhụy cũng nhanh chóng lên theo, nói “Đại tiểu thư chị xin em đấy, đừng tính khí thất thường nữa, chị không thể để em lấy mạng của hai đứa mình ra đùa được đâu, " Vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi ghế lái, tự mình lái xe.
“Đi đâu đây?"
“Về trường"
“Được, chị đưa em về trường."
Tôi ngồi ở ghế lại phụ, trùng hợp nhìn vào trong kính chiếu hậu, xe của Chương Thời Ninh cũng đi theo. Tuy nhìn không rõ trong xe có bao nhiêu người, nhưng nghĩ đến Cố Trì Quân vừa mới nằm trên vị trí bây giờ của tôi ngủ, nhảy dựng lên như phải bỏng.
Kỷ Tiểu Nhụy dở khóc dở cười, “Đại tiểu thư, đừng có vừa lạnh vừa nóng thế chứ."
Tôi bực mình không lên tiếng, tháo cái khăn trên cổ vứt ra ghế sau. Nghĩ ngợi lại nhặt lại, nhét khăn vào trong túi. Kỷ Tiểu Nhụy nhìn động tác của tôi cũng không nói gì, mở loa cho một đĩa CD vào, là một khúc nhạc piano, tiếng đàn thong thả đẹp đẽ, tôi cũng bình tĩnh lại. Mờ mịt giơ tay chạm vào môi, dường như xúc cảm của anh vẫn còn lưu lại trên đó.
“Hai người sao lại cãi nhau thành như vậy?"
Tôi không nói gì. Sớm đã hết giận rồi hoặc là không còn sức mà giận nữa, ngực đau kinh khủng, khó chịu đến sốt ruột, trái tim mất đi tiết tấu và âm luật thường ngày, giống như một chú chim gặp phải khó khăn hít thở không có quy luật vậy. Ngón tay hơi co giật, từ trong tim sinh ra một loại cảm xúc lo lắng, giống như lời hát quẩn quanh tôi, chỉ cần một chút kích thích, một giây sau có thể khóc luôn. Lại sợ Kỷ Tiểu Nhụy nhìn thấy, giơ tay che đi đôi mắt.
“Không phải chị muốn nói tốt cho Cố Trì Quân, cho dù giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì," Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Nhưng mà anh ấy thục sự đối xử với em toàn tâm toàn ý."
Nói thế như là những thứ tôi bỏ ra dường như là tình giả ý giả vậy.
Tôi cắn cắn môi, hơi thở và mùi vị của anh trên môi tôi lại quay trở lại, có chút hơi thở triền miên.
“Nhưng mà rất khó tin tưởng. Người trong giới phim ảnh, chị đã thấy quá nhiều rồi. Kết hợp đóng kịch nhiều, thực lòng thì ít, vì tiền, vì danh lợi, cái gì cũng có thể bán đứng, yêu đương chia tay, kết hôn ly hôn chả khác gì với người bình thường ăn cơm, chả có cái gì vĩnh cửu cả," Kỷ Tiểu Nhụy thở dài, “Lo lắng không thể lâu dài, cứ cho là thật lòng thì có thể kéo dài đến khi nào? Đặc biệt là người nổi tiếng như Cố Trì Quân. Sự e dè của em có thể hiểu được."
Tôi dựa đầu vào cửa sổ xe, lẩm bẩm tự nói.
“…Anh ấy không phải người đầu tiên."
“Gì cơ?"
Dựa vào kính nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ đến mấy năm trước đầu đặt nhầm chỗ, tâm trạng không cần mạng sống mà đua xe, nỗi khổ trong lòng thực sự một lời khó nói hết.
“…Cái kiểu đối tượng quá hoa lệ, quá không thiết thực ấy, thiệt thòi một lần là đủ rồi…em không muốn lần hai…"
Chị không che dấu sự hiếu kì, “Thế người đầu tiên là ai?"
Tôi không nói gì, gục đầu vào đầu vào gối không nói gì nữa.
“Đúng rồi, chị còn có chuyện muốn nói với em," Chị cũng tự nhiên nói: “ Đại học đã nghỉ lễ rồi đúng không? Tối nay đạo diễn Lương còn hỏi chị, em chuyển đến sống với cô thì sẽ tốt hơn đúng không? Em thấy thế nào?"
Sống cùng bà? Tôi có chút không lạnh mà run. Cho dù tôi nằm mơ cũng sẽ không có cái ý nghĩ không thực tế như này, mỗi ngày ở trong căn nhà rộng lớn trống trải đợi bà trở về?
“Trong nội thành đạo diễn Lương có mấy căn hộ, ngoại thành còn có biệt thự, nhưng mà cô ít khi ở. Đại đa số thời gian cô đều ở khách sạn, ở khách sạn Hương Sen cô có một phòng thuê dài hạn."
Khách sạn này tôi đã từng nghe qua, khách sạn năm sao nổi tiếng. Một người phụ nữ chưa kết hôn lại không có con cái sống ở trong khách sạn thì tiện lợi hơn, việc gì cũng có người làm cho, giao thông cũng tiện lợi, tốt hơn sống trên núi ở ngoại thành, vắng vẻ thiếu người quan tâm. Một người ở trong một căn nhà lớn, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Nếu như sau này tôi không lấy chồng, có lẽ cũng là cái cảnh sống một mình cả đời.
Vốn cho rằng tất cả đều sẽ khác nhau, kết quả ngày tháng vẫn tiếp tục trôi qua.
Ngày đầu tiên của năm mới, tôi đến tìm Thẩm Khâm Ngôn, cùng cậu ta đi trả dàn âm thanh cho đài truyền hình. Cho rằng vì chuyện của Cố Trì Quân cậu ta sẽ giận tôi, kết quả cậu ta không có chút tức giận nào, chỉ nói: “Bây chị nói quen biết với người ngoài hành tinh thì tôi cũng tin ấy."
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc Cố Trì Quân trêu tôi nói “Tôi là người ngoài hành tinh," Bất giác run lẩy bẩy.
…Câu truyện cười này thực sự chả buồn cười chút nào.
Thẩm Khâm Ngôn đang quét dọn đoàn kịch, mà tôi ngồi trên sân khấu, gót chân thỉnh thoảng lại đạp vào tường.
“Không phải là tôi cố tình giấu cậu đâu. Tôi không biết mở miệng với cậu như này. Lúc trước tôi nói với cậu từ nhỏ tôi đã không có mẹ, nhưng trên thực tế là có. Sau khi bà sinh ra tôi thì ly hôn với bố tôi, hơn mai mươi mấy năm nay tôi đều không gặp bà ấy. Cho đến mấy tháng trước, bố tôi qua đời, bà ấy mới bỗng nhiên xuất hiện," Tôi nói đơn giản, “Tên của bà ấy cậu biết, cậu đã xem rất nhiều phim của bà, chính là Lương Uyển Đình. Vì thế cậu cũng có thể hiểu được vì sao tôi có thể quen biết Cố Trì Quân rồi. "
Có lẽ đã trải qua lễ rửa tội chuyện của Cố Trì Quân, Thẩm Khâm Ngôn nghe được tin tức này mà không lộ ra chút kinh ngạc nào. Tôi dứt khoát phải khen cậu một tiếng: Có tiến bộ.
“Trước đây tôi cảm thấy hai người nhìn có vẻ giống nhau hóa ra là mẹ con, thế thì tất cả có thể hiểu được rồi,"Cậu ta ngồi lên ghế, “Phí cho tôi lúc trước thích phim của bà ấy như thế, kết quả đến con gái của mình mà bà ấy còn không cần…trong phim có dịu dàng nữa thì làm sao?"
Xem ra tin tức này khiến cậu ta chịu kích thích không nhỏ.
“Cũng không thể nói như thế," Tôi mỉm cười, “Cậu không thể dùng đạo đức cá nhân của một người để đánh giá tác phẩm của người đó. Nếu không thì các nhà nghệ thuật trong lịch sử không có mấy người tốt đâu. Tôi không cảm thấy mẹ tôi làm sai, thực ra vốn dĩ tôi là thứ phiền toái trên con đường sự nghiệp của bà."
Biểu cảm trên khuôn mặt trẻ trung của cậu ấy vô cùng phức tạp, “Chị đúng là nghĩ thoáng."
Tôi nghĩ nghĩ, “Mỗi người đều cảm thấy, việc mẹ tôi không cần tôi này rất đáng thương. Nhưng trên thực tế, tôi thực sự cảm thấy không để ý. Đừng ngạc nhiên, tôi thực sự nghĩ như thế đấy."
“Tuy tôi không có mẹ, nhưng tôi có bố. Bố tôi yêu tôi vô cùng, tôi đã từng nói với cậu, cho đến trước khi tôi mười lăm tuổi bố đều đem tôi theo bên mình, chúng tôi cùng đi tới rất nhiều nơi. Tôi và bố từng ở Châu Phi gặp được một bộ lạc, bộ lạc vẫn sống ở chế độ thị tộc mẫu hệ, tất cả trẻ em đều không có bố, không có ai cảm thấy kì lạ hết. "
Cậu ta chăm chú suy nghĩ. Kinh nghiệm cuộc đời của mỗi người không giống nhau, điều này quyết định tính cách và thể giới quan của một người. Tuy tôi và cậu ta có sự tương đồng, nhưng vẫn có những ý nghĩ không giống nhau.
Tôi nhảy xuống sân khấu, vỗ vỗ vai cậu ta, “Được rồi, chuyện cũ nói xong rồi. Chuyển dàn âm thành thôi. Đừng để An Lộ đợi."
“Uhm."
Tác giả :
Giảo Giảo