Thành Thời Gian
Chương 10
Ăn cơm xong, tôi và Thẩm Khâm Ngôn cùng đi nhà sách, mua sách cũng là một chuyện tốt đẹp, dạo quanh những giá sách đầy ắp sách, khiến tâm tình con người ta rất vui vẻ thoải mái. Tôi lấy ra một danh sách các sách tham khảo đã được viết sẵn, đối chiếu chọn lựa từng quyển một, Thẩm Khâm Ngôn cầm giỏ đựng sách đi sau tôi.
“Cô suy nghĩ rất chu đáo." Thẩm Khâm Ngôn nhìn tờ giấy trong tay tôi.
“Tôi luôn luôn cảm thấy rằng, đã hạ quyết tâm thì phải nhanh chóng làm việc, một phút cũng không được lãng phí, vì thế tối hôm qua tôi đã viết hết tên sách ra rồi." Tôi vừa nói vừa lấy một quyển sách trên giá để vào trong giỏ.
“Chẳng trách cô nói cô có thể tự học được."
“Thực ra là do bị muỗi ép mà thành đấy."
“Muỗi?" Cậu ta hết sức ngạc nhiên.
“Bố tôi là nhà cổ sinh vật học, ông rất si mê sự nghiệp của bản thân, " Tôi nói, “Rất nhiều lúc chúng tôi đều ở ngoài trời, đến buổi tối, bố tôi xử lí hóa thạch ban sáng khai quật được, tôi liền ngồi ở cái bàn nhỏ ngoài lều đọc sách, làm bài tập. Cậu biết đấy, ở ngoài trời, cao nguyên còn tốt, chứ nếu mà ở vùng núi, muỗi vừa nhiều vừa hung mãnh, dứt khoát có thể khuân cả người đi ấy. Bố nói, nếu tôi có thể nâng cao hiệu suất, nhanh chóng làm xong bài tập đi vào trong lều, thế thì tốt hơn nhiều. Tôi vì thế đã nuôi dưỡng thói quen đặt ra kế hoạch, chuyện gì cũng hy vọng đánh nhanh thắng nhanh. "
Thẩm Khâm Ngôn dường như rất buồn cười, nhưng lại cố nín cười, cúi đầu xuống, khóe môi còn lưu lại nét cười.
“Hứa Chân..."
Tôi có chút hốt hoảng nhanh chóng quay mặt đi, trước khi cậu ta nói chuyện, để cuốn sách cuối cùng vào giỏ rồi cất tờ danh sách đi, “Đi thôi, đi thanh toán."
Chọn xong sách tham khảo, cả thành phố bên ngoài nhà sách, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh mặt trời như những hạt cát vàng tinh tế bao trùm một nửa thành phố.
Tôi nói với Thẩm Khâm Ngôn: “Tôi muốn về nhà một chuyến."
“Về nhà?" Cậu ta ôm lấy túi giấy đựng sách, quay mặt qua hỏi tôi, “Cô là người thành phố này à?"
“Nhà tôi ở vùng ngoại ô…" Lòng tôi khẽ động, “Cậu có muốn về cùng tôi không?"
Cậu ta nói: “Được."
Nhà của tôi có hơi cũ nhưng lại có sự đặc sắc, tường ngoài nâu đậm, mái nhà đỏ tươi, nhìn rất có không khí lịch sử, mà con phố này vị trí rất tốt, xanh hóa cũng cực tốt, môi trường dễ chịu.
Sau khi bố mất tôi không trở về nhà nữa, chỉ mang một ít đồ dùng cần thiết chuyển đến trường. Lúc này đây lại một lần nữa đi vào căn nhà quen thuộc, nhất thời cảm thấy chua xót.
Cầm chìa khóa mở cửa bước vào phòng, lâu như vậy không quay về, trong phòng vẫn giống y như lúc tôi đi—rèm cửa kéo kín mít, một tia sáng cũng không chiếu vào được, màu xám ảm đạm như thủy triều tràn ngập căn phòng. Tôi nhìn thấy vết đen ở chỗ tối đang lay động, đó là vết tích bố tôi đã từng sống và làm việc ở đây.
Cái gì cũng còn, chỉ có người là đã không còn. Cái gọi là sự đau lòng khi thấy lại cảnh cũ chính là tâm trạng của tôi hiện tại, mỗi ngóc ngách của căn phòng này đều lưu lại hình bóng của bố, tôi bước đi loạng choạng, dường như ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Khâm Ngôn nhanh tay nhanh mắt giữ được lấy tôi.
“Sao thế?"
“Không có gì, có chút buồn mà thôi"
Tôi nhanh chóng xoa xoa mặt, đi tới kéo chiếc rèm cửa xanh da trời, ánh hoàng hôn màu đỏ tràn ngập căn phòng.
Tôi ra hiệu cho cậu ta: “Ngồi tự nhiên đi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi quay đầu lại mới nghĩ ra, nhà tôi chỗ người có thể ngồi thực sự không nhiều.
Từ diện tích mà nói, nhà tôi cũng không gọi là nhỏ, nhưng nơi có thể chứa người thì không nhiều—phòng khách, phòng lưu trữ, phòng ngủ lớn đều bị đả thông, biến thành phòng làm việc của bố, sách từ trên giá cho đến dưới gầm giường, bàn sách và giường đều kê ở trong góc phòng. Hóa thạch bố tôi thu thập thực sự quá nhiều, phòng làm việc chứa không hết, đến phòng khách cũng để vài cái hòm và giá để, dựa vào niên đại, chủng loại, sắp xếp gọn ghẽ những mẫu hóa thạch bố mang về từ những vùng núi xa xôi, những nơi vắng vẻ trong rất nhiều năm.
Chính vì thế, phòng khách rộng lớn chỉ có một cái ghế sopha nhỏ có thể ngồi, bị tôi dùng vải che lên rồi, tôi kéo tấm vải ra, lại lần nữa ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống.
“Ừ, đại khái có bụi, hai ba tháng tôi không về nhà rồi."
Cậu ta lại đứng trước một cái giá rồi, xuyên qua kính nhìn một cái hộp có dán giấy bên trong.
“Là vật chủng mới bố tôi phát hiện ra."
“Thế à?" Cậu ta chỉ tinh thể màu trắng trong giá hỏi tôi.
“Thuốc làm khô. Hóa thạch của động thực vật nhất thiết phải cẩn thận bảo quản, phòng trừ hơi nước, phòng trừ bụi bặm, tránh bị phá hại…Lúc bố còn sống, chỗ hóa thạch này là bảo bối của bố tôi, mức độ quan trọng của bọn chúng có thể so sánh với tôi ấy."
Cậu ta gật gật đầu với tôi, không nói gì đặt sách xuống, bây giờ mới nhìn bốn phía, nhẹ giọng hỏi tôi: “Trong nhà cô không còn ai khác nữa à?"
Tôi nói: “Tôi từ nhỏ đã không có mẹ, thời gian trước bố cũng mất rồi. "
Mấy lời này của tôi dường như cũng có chỗ không thỏa đáng, mẹ tôi rõ ràng vẫn liên lạc với tôi, trên ý nghĩa vẫn dõi theo cuộc sống của tôi. Nhưng muốn giải thích cho cậu ra mối quan hệ gia đình hỗn loạn của tôi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong ánh mắt cậu ta lóe lên một tia thấu hiểu, đại để là hiểu được lý do vì sao tôi thiếu tiền đến mức không thể không đi làm thêm để đóng tiền học phí. Cậu ta trầm mặc một lát, lúc nói tiếp giọng nói có chút nhấp nhô: “Xin lỗi. Nhưng mà tôi cũng tương tự như cô."
Tôi bi thương mà cảm động nhìn cậu ta, chẳng trách tôi vẫn luôn cảm thấy trên người chúng tôi đều có một loại khí chất đồng cảm lẫn nhau.
“Bố tôi qua đời rất sớm, mẹ tái giá…" Cậu ta biểu cảm buồn bã, chắc là chuyện cũ đau buồn không muốn nhớ lại.
“Chuyện đã qua thì để nó qua đi." Tôi cuối cùng nói ra.
Cậu ta gật đầu nhè nhẹ, biểu thị đồng ý.
Tôi dẫn Thẩm Khâm Ngôn đi xem đại thể cấu tạo của nhà tôi, cậu ta hỏi tôi: “Phòng bếp ở đâu?"
“Cậu biết nấu ăn sao?" Tôi rất ngạc nhiên.
Trên khuôn mặt trẻ trung của Thẩm Khâm Ngôn lộ ra vẻ trẻ con, “Cô muốn ăn cái gì?"
“Tôi không kén ăn đâu, nhưng mà phòng bếp có thể không còn thứ gì đâu, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?"
“Để xem xong rồi hẵng nói."
Tôi đưa cậu ta đến phòng bếp, bắt đầu mở tủ tìm đồ ăn—kết quả mở tất cả giá bếp và tủ lạnh ra, cũng chỉ tìm thấy vài quả trứng gà và một gói mì chưa bóc.
“Thế này là đủ rồi."
Tôi quá lâu không về nhà, kệ bếp và xoong nồi tích tụ không ít bụi bẩn. Thẩm Khâm Ngôn không nói gì, mở vòi nước, lập tức xắn tay áo lên bắt đầu rửa dọn bếp. Động tác của ta thành thục, tốc độ rửa xoong nồi chính xác mà lại nhanh. Nghĩ đến chúng tôi đã quen biết như vậy rồi, tôi cũng không khách sáo với cậu ta: “Thế thì phiền cậu rồi. Sau khi bố mất tôi liền không quay về nhà nữa, tôi vẫn còn một chút chuyện cần xử lý."
Cậu ta gật đầu: “Cô cứ đi làm đi."
Tôi đi đến bên cửa, lại quay đầu nhìn cậu ta một cái. Tiếng nước ào ào đó, bóng người lay động khiến tôi có một khoảng khắc lờ mờ, dường như cậu ta là người thân hay là anh em của tôi vậy. Hôm nay đưa cậu ấy về nhà thật sự là quyết định đúng đắn, nếu cậu ta không ở bên cạnh tôi, tôi không chừng đến cánh cửa cũng không dám bước qua. Cứ cho là có dũng khí bước qua, nhưng sợ rằng sẽ lại một mình ôm đầu khóc to mà thôi.
Hộp thư thoại đại khái có mười mấy tin, fax cũng có mười mấy bản, đại đã số đều là lời chia buồn và điếu văn. Bố tôi từ trước đến nay đều độc lập tiến hành nghiên cứu, nhưng vẫn qua lại với rất nhiều hiệp hội. Sau khi bố mất, tôi đăng một bài cáo phó trên báo, sau đó liền trốn trong trường học đông người.
Tôi nghe từng tin nhắn lưu lại, lại xoay lưng mở ngăn kéo dưới bàn làm việc ra. Các tác phẩm của bố để trong ngăn kéo một cách ngăn nắp. Trong cuộc đời bố, ông đã viết năm tác phẩm học thuật, mỗi quyển cũng tầm bốn năm trăm trang , so với những nhà khoa học khác thì cũng không gọi là nhiều nhặn gì, nhưng trong giới cổ sinh vật học lại có ảnh hưởng cực lớn.
Tôi chọn lấy một quyển, cho vào trong túi sách, đồng thời phân tâm nghe tin nhắn thoại.
Phần lớn tin nhắn đều là lời chia buồn, chỉ có tin nhắn cuối cùng có chút không giống, là mấy tiếng trước gọi đến, là Trâu Kỳ, trợ lý của giám đốc viện bảo tàng tự nhiên của thành phố đặc biệt gửi đến tôi.
“Hứa tiểu thư, biết được tin tức Hứa Chính Nghiêu tiên sinh qua đời, tôi đại diện viện bảo tàng gửi lời chia buồn sâu sắc. Ngoài ra, tháng sau viện bảo tàng sẽ tổ chức triển lãm cổ sinh vật trong vòng một tháng, Hứa Chính Nghiêu tiên sinh có sưu tập không ít những hóa thạch quý giá, Hứa tiểu thư, bộ sưu tập đó có thể tạm thời cho viện bảo tàng mượn không?"
Bố tôi với viện bảo tàng tự nhiên cũng có chút giao tình, lời thỉnh cậu như vậy không thể từ chối được. Tôi gọi lại, biểu thị có thể cho mượn những hóa thạch đó.
Trâu Kỳ rất cảm ơn tôi: “Cảm ơn Hứa tiểu thư."
“Không có gì," Tôi nói, “Nếu cần thiết đến lúc ấy em có thể đến làm tình nguyện viên."
“Thế thì tốt quá rồi," Trâu Kỳ nói, “Thực ra chúng tôi cũng thiếu người, người học cổ sinh vật học thực sự rất ít, đồng ý làm tình nguyện viên lại càng ít hơn."
“Cổ sinh vật học rốt cuộc là một ngành vắng vẻ mà. " Tôi cảm khái.
Lời nói còn chưa dứt, Thẩm Khâm Ngôn đã bưng mì xào ra, rõ ràng chỉ có trứng gà làm đồ phụ trợ, mì xào ra lại thơm nức mũi, Chỉ ngửi mùi thơm đó thôi, tôi liền biết trình độ nấu ăn của chúng tôi tuyệt đối không cùng đẳng cấp. Tôi nói thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại, đi đến chỗ cậu ta, biểu tình sùng bái: “Cậu thực sự quá lợi hại nha."
“Cũng tạm." Cậu ta cũng không cảm thấy bản thân làm được chuyện to tát gì.
“Sau này ai làm bạn gái của cậu thì đúng là có phúc đấy!" Tôi cười, “Một đứa bạn của tôi, mục tiêu của đời nó đó chính là lấy một ông chồng làm đầu bếp, tôi cũng đồng cảm sâu sắc với nó."
Thẩm Khâm Ngôn đối với chủ đề của tôi cũng không bình luận gì hết, nhưng mà trên mặt cũng hơi hơi ửng hồng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại bức tường sau lưng tôi.
Tôi cố gắng không làm cho biểu tình giật mình của bản thân biểu hiện ra. Thẩm Khâm Ngôn đúng là một chàng trai thú vị, lúc ở nhà hàng đối diện với bao khách hàng kì lạ cổ quá đều rất ung dung, nhìn có vẻ rất đáng tin cậy, nhưng lúc này đây, rõ ràng chỉ đùa mấy câu thôi nhưng lại không biết đối phó như nào, lộ ra loại biểu tình rụt rè e lệ.
Đúng là hiếm có khó gặp.
Cậu ta chỉ bức tường, cuối cùng cũng nói chuyện rồi, “Kia là gì thế?"
Trên tường nhà người ta, treo đều là tranh sơn dầu, tranh màu nước, chỉ có nhà tôi treo trên tường niên biểu cổ sinh vật học—là đích thân bố tôi vẽ ra, soạn thảo một biểu đồ tiến hóa của cổ sinh vật, dài ba mét, rộng một mét. Bức tranh này cũng có nhiều năm rồi, nghe nói bức tranh này so với tuổi của tôi còn lớn hơn, treo trên tường rất thu hút ánh nhìn. Mỗi lần bố phát hiện ra một loài thực vật mới, đều lấy tờ biểu đồ này xuống, ghi lên chủng loại thực vật mới.
Tôi giải thích, cậu ta nói: “Cô rất am hiểu cổ sinh vật học."
“Trong cuộc sống thường ngày đều là hóa thạch cổ sinh vật học, thế nào là thực vật hạt kín, thực vật hạt trần, đọc nhiều thì tự khắc biết nhiều thôi, bị bố tôi hun đúc đức tài bao nhiêu năm như thế, tôi cũng coi như một nửa nhà sinh vật học rồi. "
Cậu ta hoàn toàn khâm phục.
Tôi hơi dừng một chút, rồi lại lắc lắc đầu, “Nhưng so với bố tôi thì vẫn còn kém lắm…ôi, cũng ngại nói ra là con gái của ông."
“Nhưng mà...cô học kinh tế học?"
Tôi ngẩn người, cánh tay cầm đũa cũng hơi hơi run rẩy. Từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi tôi tại sao muốn học kinh tế học, làm tôi cũng sắp quên luôn nguyên nhân. Khoa kinh tế của đại học Tĩnh Hải tôi học danh tiếng vang dội, thành tựu rất cao, là giấc mơ của biết bao người đi học. Biết bao những thương gia có tiếng đều là bạn học cùng trường với chúng tôi, mỗi năm nhận được lời mời từ trong nước ngoài nước có thể chứa đầy một căn phòng, người ngoài nhìn vào, có thể bước vào cánh cửa này, bạn dứt khoát có thể nhìn thấy con đường tương lai rộng thênh thang rồi.
Tôi nghĩ, đúng, đó chính là chuyện này.
Tôi định thần lại, cười đến là thoải mái: “Học kinh tế có tiền nha, đây là điều rõ ràng rồi mà. Bố tôi nói, một nhà có một nhà khảo cổ học đã đủ lắm rồi, không cần thêm một người nữa."
Thẩm Khâm Ngôn nhìn chăm chú tôi một lúc, cũng không tiếp tục lời của tôi, đổi một chủ đề khác: “Hứa Chân, hôm nay cảm ơn cô."
Tôi đang định nói “Không cần cảm ơn", cậu ta đã tự mình nói tiếp, “…Tôi mười sáu tuổi rời khỏi nhà, liền không dám tham vọng đại học nữa rồi. Nhưng vì cô, trở lại trường học dường như cũng không xa vời đến thế. "
Tôi tuyệt không hỏi cậu ta tại sao rời nhà, mỉm cười, “Cậu xem, bàn tay thì cũng có ngón dài ngón ngắn, tuy tôi trong công việc vụng về, toàn thêm phiền phức cho cậu, nhưng thế nào thì tôi cũng lớn hơn cậu một chút, vẫn có những kiến nghị có ích. Nói thật, dáng vẻ hiện tại của cậu, có thể khiến tôi tìm lại chút tự tin rồi."
Cậu ta nhịn không được cười thành tiếng. Trên khuôn mặt trẻ trung biểu lộ ý cảm ơn chân thành. Tôi thích nhìn loại biểu tình sinh động này của cậu ta, bao hàm vô số biểu cảm, giống như một viên kim cương phát sáng lấp lánh, không phải nụ cười dành cho khách hàng ở Menlo, cũng không phải ý cảm ơn khi nhận được tiền tips. Tôi thủy chung cảm thấy, một chàng trai bằng tuổi giống như cậu ta nên vô tâm một chút, không phải ở trong trường đại học vui vẻ theo đuổi con gái thì cũng là đổ mồ hôi ở trên sân bóng, làm sao để hao phí tuổi thanh xuân.
Tôi từ trước đến này không phải là người kéo dài, rất nhanh đã quyết định địa điểm học—một công viên ở bên cạnh Menlo. Xét thấy tình hình kinh tế của hai chúng tôi đều tương đối khó khăn, cũng không thể tìm nơi mất tiền để học được. Còn về đại học và nơi cậu ta ở lại cách nhau quá xa, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nơi gần Menlo là thích hợp nhất.
Công viên này mặc dù không lớn, nhưng cây cối cực nhiều, trong rừng cây còn có vài bộ bàn ghế bằng đá, rất yên tĩnh. Đối với việc làm cô giáo tôi tràn đầy tự tin, phải biết rằng, tôi từ bố học được phương pháp tự học hoàn chỉnh còn chưa từng truyền ra ngoài nha.
Thẩm Khâm Ngôn là một học sinh không tồi, sau khi kiếm tra khảo sát, tôi phát hiện ra, trình độ của cậu ta rất tốt, vượt xa dự liệu của tôi, vậy là, tôi đặt ra kế hoạch học tập dày đặc, lấy tuần làm đơn vị, chính xác đến từng ngày.
Bản kế hoạch học tập này tôi làm mất đúng ba đêm, bạn cùng phòng Vĩ San nhìn tôi làm việc quên ăn như thế, còn ngạc nhiên một lúc, còn tưởng tôi tìm được nhà nào làm gia sư.
Lúc này đây Thẩm Khâm Ngôn lộ ra thần sắc khó mà tin được: “Dày đặc như vậy?"
“Tôi phải có trách nhiệm với cậu đúng không." Tôi khí thế mười phần, lấy giọng, “Tôi đã tính qua, cậu làm việc ở Menlo chủ yếu là vào buổi trưa và buổi tối, buổi sáng từ tám giờ đến mười một giờ, buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ, sáu tiếng này đều là thời gian của riêng cậu, mỗi ngày học sáu tiếng, tuyệt đối đủ."
Cậu ta chuyên tâm nghiên cứu kế hoạch học tập, gật đầu thật mạnh.
“Mặc dù thời gian sắp xếp có hơi gấp, nhưng mà, không khổ luyện thì không hạnh phúc."
Bọn tôi ngồi dưới gốc cây, một người giảng một người nghe. Chim chóc trong rừng ban đầu bị tiếng của chúng tôi làm cho sợ hãi mà bay mất, sau phát hiện ra chúng tôi không có ác ý, lại bay trở lại. Ngẩng đầu từ rừng cây nhìn lên bầu trời, bầu trời ấy xanh biêng biếc.
Thời gian phụ đạo trôi qua rất nhanh, sự thông minh và năng lực lĩnh ngộ của cậu ta khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.
Lúc nghỉ ngơi Thẩm Khâm Ngôn rót nước cho tôi, bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy cô đi làm giáo viên nói không chừng so với làm bồi bàn còn có tiền đồ hơn ấy."
Cậu ta hiếm khi nói đùa như vậy, tôi nhịn không được mỉm cười, lại lấy ra giọng điệu giáo viên, “Tôi có một câu muốn nói với cậu."
“Gì cơ?"
“Bố từng nói với tôi một câu: ghi nhớ kiến thức chắc chắn nhất, tất cả đều là tự học mà có. "
Vừa nói, tôi nhét cây bút vào tay cậu ta, rất có khí thế mở sách tham khảo và bản dự thảo ta , cùng cậu ta bắt đầu kế hoạch đại học trong một năm
“Cô suy nghĩ rất chu đáo." Thẩm Khâm Ngôn nhìn tờ giấy trong tay tôi.
“Tôi luôn luôn cảm thấy rằng, đã hạ quyết tâm thì phải nhanh chóng làm việc, một phút cũng không được lãng phí, vì thế tối hôm qua tôi đã viết hết tên sách ra rồi." Tôi vừa nói vừa lấy một quyển sách trên giá để vào trong giỏ.
“Chẳng trách cô nói cô có thể tự học được."
“Thực ra là do bị muỗi ép mà thành đấy."
“Muỗi?" Cậu ta hết sức ngạc nhiên.
“Bố tôi là nhà cổ sinh vật học, ông rất si mê sự nghiệp của bản thân, " Tôi nói, “Rất nhiều lúc chúng tôi đều ở ngoài trời, đến buổi tối, bố tôi xử lí hóa thạch ban sáng khai quật được, tôi liền ngồi ở cái bàn nhỏ ngoài lều đọc sách, làm bài tập. Cậu biết đấy, ở ngoài trời, cao nguyên còn tốt, chứ nếu mà ở vùng núi, muỗi vừa nhiều vừa hung mãnh, dứt khoát có thể khuân cả người đi ấy. Bố nói, nếu tôi có thể nâng cao hiệu suất, nhanh chóng làm xong bài tập đi vào trong lều, thế thì tốt hơn nhiều. Tôi vì thế đã nuôi dưỡng thói quen đặt ra kế hoạch, chuyện gì cũng hy vọng đánh nhanh thắng nhanh. "
Thẩm Khâm Ngôn dường như rất buồn cười, nhưng lại cố nín cười, cúi đầu xuống, khóe môi còn lưu lại nét cười.
“Hứa Chân..."
Tôi có chút hốt hoảng nhanh chóng quay mặt đi, trước khi cậu ta nói chuyện, để cuốn sách cuối cùng vào giỏ rồi cất tờ danh sách đi, “Đi thôi, đi thanh toán."
Chọn xong sách tham khảo, cả thành phố bên ngoài nhà sách, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh mặt trời như những hạt cát vàng tinh tế bao trùm một nửa thành phố.
Tôi nói với Thẩm Khâm Ngôn: “Tôi muốn về nhà một chuyến."
“Về nhà?" Cậu ta ôm lấy túi giấy đựng sách, quay mặt qua hỏi tôi, “Cô là người thành phố này à?"
“Nhà tôi ở vùng ngoại ô…" Lòng tôi khẽ động, “Cậu có muốn về cùng tôi không?"
Cậu ta nói: “Được."
Nhà của tôi có hơi cũ nhưng lại có sự đặc sắc, tường ngoài nâu đậm, mái nhà đỏ tươi, nhìn rất có không khí lịch sử, mà con phố này vị trí rất tốt, xanh hóa cũng cực tốt, môi trường dễ chịu.
Sau khi bố mất tôi không trở về nhà nữa, chỉ mang một ít đồ dùng cần thiết chuyển đến trường. Lúc này đây lại một lần nữa đi vào căn nhà quen thuộc, nhất thời cảm thấy chua xót.
Cầm chìa khóa mở cửa bước vào phòng, lâu như vậy không quay về, trong phòng vẫn giống y như lúc tôi đi—rèm cửa kéo kín mít, một tia sáng cũng không chiếu vào được, màu xám ảm đạm như thủy triều tràn ngập căn phòng. Tôi nhìn thấy vết đen ở chỗ tối đang lay động, đó là vết tích bố tôi đã từng sống và làm việc ở đây.
Cái gì cũng còn, chỉ có người là đã không còn. Cái gọi là sự đau lòng khi thấy lại cảnh cũ chính là tâm trạng của tôi hiện tại, mỗi ngóc ngách của căn phòng này đều lưu lại hình bóng của bố, tôi bước đi loạng choạng, dường như ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Khâm Ngôn nhanh tay nhanh mắt giữ được lấy tôi.
“Sao thế?"
“Không có gì, có chút buồn mà thôi"
Tôi nhanh chóng xoa xoa mặt, đi tới kéo chiếc rèm cửa xanh da trời, ánh hoàng hôn màu đỏ tràn ngập căn phòng.
Tôi ra hiệu cho cậu ta: “Ngồi tự nhiên đi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi quay đầu lại mới nghĩ ra, nhà tôi chỗ người có thể ngồi thực sự không nhiều.
Từ diện tích mà nói, nhà tôi cũng không gọi là nhỏ, nhưng nơi có thể chứa người thì không nhiều—phòng khách, phòng lưu trữ, phòng ngủ lớn đều bị đả thông, biến thành phòng làm việc của bố, sách từ trên giá cho đến dưới gầm giường, bàn sách và giường đều kê ở trong góc phòng. Hóa thạch bố tôi thu thập thực sự quá nhiều, phòng làm việc chứa không hết, đến phòng khách cũng để vài cái hòm và giá để, dựa vào niên đại, chủng loại, sắp xếp gọn ghẽ những mẫu hóa thạch bố mang về từ những vùng núi xa xôi, những nơi vắng vẻ trong rất nhiều năm.
Chính vì thế, phòng khách rộng lớn chỉ có một cái ghế sopha nhỏ có thể ngồi, bị tôi dùng vải che lên rồi, tôi kéo tấm vải ra, lại lần nữa ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống.
“Ừ, đại khái có bụi, hai ba tháng tôi không về nhà rồi."
Cậu ta lại đứng trước một cái giá rồi, xuyên qua kính nhìn một cái hộp có dán giấy bên trong.
“Là vật chủng mới bố tôi phát hiện ra."
“Thế à?" Cậu ta chỉ tinh thể màu trắng trong giá hỏi tôi.
“Thuốc làm khô. Hóa thạch của động thực vật nhất thiết phải cẩn thận bảo quản, phòng trừ hơi nước, phòng trừ bụi bặm, tránh bị phá hại…Lúc bố còn sống, chỗ hóa thạch này là bảo bối của bố tôi, mức độ quan trọng của bọn chúng có thể so sánh với tôi ấy."
Cậu ta gật gật đầu với tôi, không nói gì đặt sách xuống, bây giờ mới nhìn bốn phía, nhẹ giọng hỏi tôi: “Trong nhà cô không còn ai khác nữa à?"
Tôi nói: “Tôi từ nhỏ đã không có mẹ, thời gian trước bố cũng mất rồi. "
Mấy lời này của tôi dường như cũng có chỗ không thỏa đáng, mẹ tôi rõ ràng vẫn liên lạc với tôi, trên ý nghĩa vẫn dõi theo cuộc sống của tôi. Nhưng muốn giải thích cho cậu ra mối quan hệ gia đình hỗn loạn của tôi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong ánh mắt cậu ta lóe lên một tia thấu hiểu, đại để là hiểu được lý do vì sao tôi thiếu tiền đến mức không thể không đi làm thêm để đóng tiền học phí. Cậu ta trầm mặc một lát, lúc nói tiếp giọng nói có chút nhấp nhô: “Xin lỗi. Nhưng mà tôi cũng tương tự như cô."
Tôi bi thương mà cảm động nhìn cậu ta, chẳng trách tôi vẫn luôn cảm thấy trên người chúng tôi đều có một loại khí chất đồng cảm lẫn nhau.
“Bố tôi qua đời rất sớm, mẹ tái giá…" Cậu ta biểu cảm buồn bã, chắc là chuyện cũ đau buồn không muốn nhớ lại.
“Chuyện đã qua thì để nó qua đi." Tôi cuối cùng nói ra.
Cậu ta gật đầu nhè nhẹ, biểu thị đồng ý.
Tôi dẫn Thẩm Khâm Ngôn đi xem đại thể cấu tạo của nhà tôi, cậu ta hỏi tôi: “Phòng bếp ở đâu?"
“Cậu biết nấu ăn sao?" Tôi rất ngạc nhiên.
Trên khuôn mặt trẻ trung của Thẩm Khâm Ngôn lộ ra vẻ trẻ con, “Cô muốn ăn cái gì?"
“Tôi không kén ăn đâu, nhưng mà phòng bếp có thể không còn thứ gì đâu, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?"
“Để xem xong rồi hẵng nói."
Tôi đưa cậu ta đến phòng bếp, bắt đầu mở tủ tìm đồ ăn—kết quả mở tất cả giá bếp và tủ lạnh ra, cũng chỉ tìm thấy vài quả trứng gà và một gói mì chưa bóc.
“Thế này là đủ rồi."
Tôi quá lâu không về nhà, kệ bếp và xoong nồi tích tụ không ít bụi bẩn. Thẩm Khâm Ngôn không nói gì, mở vòi nước, lập tức xắn tay áo lên bắt đầu rửa dọn bếp. Động tác của ta thành thục, tốc độ rửa xoong nồi chính xác mà lại nhanh. Nghĩ đến chúng tôi đã quen biết như vậy rồi, tôi cũng không khách sáo với cậu ta: “Thế thì phiền cậu rồi. Sau khi bố mất tôi liền không quay về nhà nữa, tôi vẫn còn một chút chuyện cần xử lý."
Cậu ta gật đầu: “Cô cứ đi làm đi."
Tôi đi đến bên cửa, lại quay đầu nhìn cậu ta một cái. Tiếng nước ào ào đó, bóng người lay động khiến tôi có một khoảng khắc lờ mờ, dường như cậu ta là người thân hay là anh em của tôi vậy. Hôm nay đưa cậu ấy về nhà thật sự là quyết định đúng đắn, nếu cậu ta không ở bên cạnh tôi, tôi không chừng đến cánh cửa cũng không dám bước qua. Cứ cho là có dũng khí bước qua, nhưng sợ rằng sẽ lại một mình ôm đầu khóc to mà thôi.
Hộp thư thoại đại khái có mười mấy tin, fax cũng có mười mấy bản, đại đã số đều là lời chia buồn và điếu văn. Bố tôi từ trước đến nay đều độc lập tiến hành nghiên cứu, nhưng vẫn qua lại với rất nhiều hiệp hội. Sau khi bố mất, tôi đăng một bài cáo phó trên báo, sau đó liền trốn trong trường học đông người.
Tôi nghe từng tin nhắn lưu lại, lại xoay lưng mở ngăn kéo dưới bàn làm việc ra. Các tác phẩm của bố để trong ngăn kéo một cách ngăn nắp. Trong cuộc đời bố, ông đã viết năm tác phẩm học thuật, mỗi quyển cũng tầm bốn năm trăm trang , so với những nhà khoa học khác thì cũng không gọi là nhiều nhặn gì, nhưng trong giới cổ sinh vật học lại có ảnh hưởng cực lớn.
Tôi chọn lấy một quyển, cho vào trong túi sách, đồng thời phân tâm nghe tin nhắn thoại.
Phần lớn tin nhắn đều là lời chia buồn, chỉ có tin nhắn cuối cùng có chút không giống, là mấy tiếng trước gọi đến, là Trâu Kỳ, trợ lý của giám đốc viện bảo tàng tự nhiên của thành phố đặc biệt gửi đến tôi.
“Hứa tiểu thư, biết được tin tức Hứa Chính Nghiêu tiên sinh qua đời, tôi đại diện viện bảo tàng gửi lời chia buồn sâu sắc. Ngoài ra, tháng sau viện bảo tàng sẽ tổ chức triển lãm cổ sinh vật trong vòng một tháng, Hứa Chính Nghiêu tiên sinh có sưu tập không ít những hóa thạch quý giá, Hứa tiểu thư, bộ sưu tập đó có thể tạm thời cho viện bảo tàng mượn không?"
Bố tôi với viện bảo tàng tự nhiên cũng có chút giao tình, lời thỉnh cậu như vậy không thể từ chối được. Tôi gọi lại, biểu thị có thể cho mượn những hóa thạch đó.
Trâu Kỳ rất cảm ơn tôi: “Cảm ơn Hứa tiểu thư."
“Không có gì," Tôi nói, “Nếu cần thiết đến lúc ấy em có thể đến làm tình nguyện viên."
“Thế thì tốt quá rồi," Trâu Kỳ nói, “Thực ra chúng tôi cũng thiếu người, người học cổ sinh vật học thực sự rất ít, đồng ý làm tình nguyện viên lại càng ít hơn."
“Cổ sinh vật học rốt cuộc là một ngành vắng vẻ mà. " Tôi cảm khái.
Lời nói còn chưa dứt, Thẩm Khâm Ngôn đã bưng mì xào ra, rõ ràng chỉ có trứng gà làm đồ phụ trợ, mì xào ra lại thơm nức mũi, Chỉ ngửi mùi thơm đó thôi, tôi liền biết trình độ nấu ăn của chúng tôi tuyệt đối không cùng đẳng cấp. Tôi nói thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại, đi đến chỗ cậu ta, biểu tình sùng bái: “Cậu thực sự quá lợi hại nha."
“Cũng tạm." Cậu ta cũng không cảm thấy bản thân làm được chuyện to tát gì.
“Sau này ai làm bạn gái của cậu thì đúng là có phúc đấy!" Tôi cười, “Một đứa bạn của tôi, mục tiêu của đời nó đó chính là lấy một ông chồng làm đầu bếp, tôi cũng đồng cảm sâu sắc với nó."
Thẩm Khâm Ngôn đối với chủ đề của tôi cũng không bình luận gì hết, nhưng mà trên mặt cũng hơi hơi ửng hồng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại bức tường sau lưng tôi.
Tôi cố gắng không làm cho biểu tình giật mình của bản thân biểu hiện ra. Thẩm Khâm Ngôn đúng là một chàng trai thú vị, lúc ở nhà hàng đối diện với bao khách hàng kì lạ cổ quá đều rất ung dung, nhìn có vẻ rất đáng tin cậy, nhưng lúc này đây, rõ ràng chỉ đùa mấy câu thôi nhưng lại không biết đối phó như nào, lộ ra loại biểu tình rụt rè e lệ.
Đúng là hiếm có khó gặp.
Cậu ta chỉ bức tường, cuối cùng cũng nói chuyện rồi, “Kia là gì thế?"
Trên tường nhà người ta, treo đều là tranh sơn dầu, tranh màu nước, chỉ có nhà tôi treo trên tường niên biểu cổ sinh vật học—là đích thân bố tôi vẽ ra, soạn thảo một biểu đồ tiến hóa của cổ sinh vật, dài ba mét, rộng một mét. Bức tranh này cũng có nhiều năm rồi, nghe nói bức tranh này so với tuổi của tôi còn lớn hơn, treo trên tường rất thu hút ánh nhìn. Mỗi lần bố phát hiện ra một loài thực vật mới, đều lấy tờ biểu đồ này xuống, ghi lên chủng loại thực vật mới.
Tôi giải thích, cậu ta nói: “Cô rất am hiểu cổ sinh vật học."
“Trong cuộc sống thường ngày đều là hóa thạch cổ sinh vật học, thế nào là thực vật hạt kín, thực vật hạt trần, đọc nhiều thì tự khắc biết nhiều thôi, bị bố tôi hun đúc đức tài bao nhiêu năm như thế, tôi cũng coi như một nửa nhà sinh vật học rồi. "
Cậu ta hoàn toàn khâm phục.
Tôi hơi dừng một chút, rồi lại lắc lắc đầu, “Nhưng so với bố tôi thì vẫn còn kém lắm…ôi, cũng ngại nói ra là con gái của ông."
“Nhưng mà...cô học kinh tế học?"
Tôi ngẩn người, cánh tay cầm đũa cũng hơi hơi run rẩy. Từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi tôi tại sao muốn học kinh tế học, làm tôi cũng sắp quên luôn nguyên nhân. Khoa kinh tế của đại học Tĩnh Hải tôi học danh tiếng vang dội, thành tựu rất cao, là giấc mơ của biết bao người đi học. Biết bao những thương gia có tiếng đều là bạn học cùng trường với chúng tôi, mỗi năm nhận được lời mời từ trong nước ngoài nước có thể chứa đầy một căn phòng, người ngoài nhìn vào, có thể bước vào cánh cửa này, bạn dứt khoát có thể nhìn thấy con đường tương lai rộng thênh thang rồi.
Tôi nghĩ, đúng, đó chính là chuyện này.
Tôi định thần lại, cười đến là thoải mái: “Học kinh tế có tiền nha, đây là điều rõ ràng rồi mà. Bố tôi nói, một nhà có một nhà khảo cổ học đã đủ lắm rồi, không cần thêm một người nữa."
Thẩm Khâm Ngôn nhìn chăm chú tôi một lúc, cũng không tiếp tục lời của tôi, đổi một chủ đề khác: “Hứa Chân, hôm nay cảm ơn cô."
Tôi đang định nói “Không cần cảm ơn", cậu ta đã tự mình nói tiếp, “…Tôi mười sáu tuổi rời khỏi nhà, liền không dám tham vọng đại học nữa rồi. Nhưng vì cô, trở lại trường học dường như cũng không xa vời đến thế. "
Tôi tuyệt không hỏi cậu ta tại sao rời nhà, mỉm cười, “Cậu xem, bàn tay thì cũng có ngón dài ngón ngắn, tuy tôi trong công việc vụng về, toàn thêm phiền phức cho cậu, nhưng thế nào thì tôi cũng lớn hơn cậu một chút, vẫn có những kiến nghị có ích. Nói thật, dáng vẻ hiện tại của cậu, có thể khiến tôi tìm lại chút tự tin rồi."
Cậu ta nhịn không được cười thành tiếng. Trên khuôn mặt trẻ trung biểu lộ ý cảm ơn chân thành. Tôi thích nhìn loại biểu tình sinh động này của cậu ta, bao hàm vô số biểu cảm, giống như một viên kim cương phát sáng lấp lánh, không phải nụ cười dành cho khách hàng ở Menlo, cũng không phải ý cảm ơn khi nhận được tiền tips. Tôi thủy chung cảm thấy, một chàng trai bằng tuổi giống như cậu ta nên vô tâm một chút, không phải ở trong trường đại học vui vẻ theo đuổi con gái thì cũng là đổ mồ hôi ở trên sân bóng, làm sao để hao phí tuổi thanh xuân.
Tôi từ trước đến này không phải là người kéo dài, rất nhanh đã quyết định địa điểm học—một công viên ở bên cạnh Menlo. Xét thấy tình hình kinh tế của hai chúng tôi đều tương đối khó khăn, cũng không thể tìm nơi mất tiền để học được. Còn về đại học và nơi cậu ta ở lại cách nhau quá xa, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nơi gần Menlo là thích hợp nhất.
Công viên này mặc dù không lớn, nhưng cây cối cực nhiều, trong rừng cây còn có vài bộ bàn ghế bằng đá, rất yên tĩnh. Đối với việc làm cô giáo tôi tràn đầy tự tin, phải biết rằng, tôi từ bố học được phương pháp tự học hoàn chỉnh còn chưa từng truyền ra ngoài nha.
Thẩm Khâm Ngôn là một học sinh không tồi, sau khi kiếm tra khảo sát, tôi phát hiện ra, trình độ của cậu ta rất tốt, vượt xa dự liệu của tôi, vậy là, tôi đặt ra kế hoạch học tập dày đặc, lấy tuần làm đơn vị, chính xác đến từng ngày.
Bản kế hoạch học tập này tôi làm mất đúng ba đêm, bạn cùng phòng Vĩ San nhìn tôi làm việc quên ăn như thế, còn ngạc nhiên một lúc, còn tưởng tôi tìm được nhà nào làm gia sư.
Lúc này đây Thẩm Khâm Ngôn lộ ra thần sắc khó mà tin được: “Dày đặc như vậy?"
“Tôi phải có trách nhiệm với cậu đúng không." Tôi khí thế mười phần, lấy giọng, “Tôi đã tính qua, cậu làm việc ở Menlo chủ yếu là vào buổi trưa và buổi tối, buổi sáng từ tám giờ đến mười một giờ, buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ, sáu tiếng này đều là thời gian của riêng cậu, mỗi ngày học sáu tiếng, tuyệt đối đủ."
Cậu ta chuyên tâm nghiên cứu kế hoạch học tập, gật đầu thật mạnh.
“Mặc dù thời gian sắp xếp có hơi gấp, nhưng mà, không khổ luyện thì không hạnh phúc."
Bọn tôi ngồi dưới gốc cây, một người giảng một người nghe. Chim chóc trong rừng ban đầu bị tiếng của chúng tôi làm cho sợ hãi mà bay mất, sau phát hiện ra chúng tôi không có ác ý, lại bay trở lại. Ngẩng đầu từ rừng cây nhìn lên bầu trời, bầu trời ấy xanh biêng biếc.
Thời gian phụ đạo trôi qua rất nhanh, sự thông minh và năng lực lĩnh ngộ của cậu ta khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.
Lúc nghỉ ngơi Thẩm Khâm Ngôn rót nước cho tôi, bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy cô đi làm giáo viên nói không chừng so với làm bồi bàn còn có tiền đồ hơn ấy."
Cậu ta hiếm khi nói đùa như vậy, tôi nhịn không được mỉm cười, lại lấy ra giọng điệu giáo viên, “Tôi có một câu muốn nói với cậu."
“Gì cơ?"
“Bố từng nói với tôi một câu: ghi nhớ kiến thức chắc chắn nhất, tất cả đều là tự học mà có. "
Vừa nói, tôi nhét cây bút vào tay cậu ta, rất có khí thế mở sách tham khảo và bản dự thảo ta , cùng cậu ta bắt đầu kế hoạch đại học trong một năm
Tác giả :
Giảo Giảo