Thanh Sơn Lục Thủy
Chương 21
Mưa lại bắt đầu rơi, tuy rằng không lớn như những cơn mưa trước, nhưng từng hạt từng hạt tí tách cũng đủ khiến cơ thể con người trở nên lạnh băng.
Trong thạch động trên núi, có một ngọn lửa nho nhỏ được đốt lên. Nơi này là do Vu Tang vừa tìm được, ba người bọn họ chạy vội liên tục trong núi nhiều ngày, rút cục thể lực Quân Ly chống đỡ không nổi nên ngã xuống.
Ngoại trừ ngọn lửa mỗi khi bắn ra hoa lửa thì vang lên vài tiếng lốp bốp, giờ phút này trong sơn động không còn bất cứ thanh âm nào khác.
Quân Ly khép hờ mắt, nghiêng người dựa vào thạch bích. Còn Vu Tang một tay dùng hai ngón kẹp lấy bảo kiếm trên người hắn, tay còn lại giơ cao thanh chủy thủ, sau đó y chém mạnh xuống, đem một nửa thân bên của bảo kiếm chém đứt. Tiếp theo thật cẩn thận chém luôn nửa bên tương xứng, hiện tại chỉ còn một đoạn thân kiếm vẫn còn chôn trong cơ thể hắn.
Vu Tang cúi đầu xuống đỡ lấy Quân Ly nói: “Huynh nhịn một chút."
Quân Ly khuôn mặt chẳng khác gì đồ sáp, tái nhợt như chẳng còn huyết sắc, môi cũng đông lạnh đến tím xanh. Hắn thều thào đáp lời: “Ngươi động thủ đi, ta chịu được."
Vu Tang kéo lưng hắn quay về phía mình rồi đặt tay lên lưng hắn, vận khí đẩy đoạn bảo kiếm ra. Chỉ thấy Quân Ly chợt nảy người lên đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó từ trong vai hắn có một vật mạnh mẽ văng ra, khi vật đó va vào thạch bích còn phát ra âm thanh vang dội.
Nhẹ nhàng đặt Quân Ly về vị trí cũ, Vu Tang cởi bỏ quần áo của hắn, để lộ vết thương nơi bả vai, hiện tại nơi đó chính là một lỗ thủng đầy máu, Vu Tang đem dược đổ vào lỗ thủng, lại xé một mảnh vải băng bó lại. Vị trí vết thương khá chếch, Vu Tang phải mất chút khí lực mới hoàn toàn hảo băng bó cho hắn.
Trong một góc khác của sơn động, Lạc Tam Nương cũng đang ngồi dựa vào thạch bích. Đến hôm nay thì hai cánh tay của ả đã biến thành màu tím đen, chỉ cần lột bỏ phần tay áo là có thể trông thấy cánh tay đã dần dần biến sắc.
Ả dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vu Tang giúp Quân Ly xử lý vết thương xong, mới mở miệng hỏi: “Các ngươi đến khi nào mới chịu đưa giải dược cho ta?"
Quân Ly gối đầu lên đùi Vu Tang, cả người vô lực suy yếu, thế nhưng mục quang lại lộ ra hàn ý: “Ngươi đưa cho y giải dược trước."
Lạc Tam Nương hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?"
Quân Ly khép mắt, tựa hồ chỉ cần nhìn ả cũng khiến hắn thấy phiền phức: “Tùy ngươi, dù sao thì độc của y ta cũng có thể giải. Có điều nhìn bộ dạng này của ngươi, chỉ sợ cũng không trụ nổi quá hai canh giờ."
Lạc Tam Nương sắc mặt lập tức âm trầm, cuối cùng chửi một tiếng, từ trong ngực áo lấy ra gói giấy nhỏ ném qua.
Vu Tang liếc nàng một cái, cúi người nhặt lên gói giấy.
Quân Ly giơ tay lên giữ chặt tay áo của hắn: “Cho ta xem một chút."
Vì thế Vu Tang liền đem gói giấy mở ra đặt trong tay hắn.
Quân Ly cầm lấy một viên dược hoàn ngửi ngửi, sau nửa ngày mới xác nhận: “Đây đúng là giải dược."
Vu Tang tiếp nhận dược hoàn cúi đầu nói:“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng nói chuyện nữa."
Quân Ly quả nhiên nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
Vu Tang nuốt giải dược vào liền vận công điều tức một lát, sau khi dần dần khôi phục tinh thần, y mở mắt ra nhìn thẳng Lạc Tam Nương nói: “Tam tỷ, chỉ có vậy thôi thì sao được, vấn đề trước đó ta hỏi, ngươi còn chưa trả lời."
Lạc Tam Nương giãy dụa bật dậy, mày liễu dựng đứng quát: “Đưa giải dược cho ta trước."
“Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đã."
“Ngươi nói không giữ lời!"
“Hiện tại ta mới là người làm chủ nơi này, Tam tỷ nếu không chịu phục, vậy cứ tự nhiên." Vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía cửa động.
Lạc Tam Nương nhìn chằm chằm Quân Ly, thấy đối phương hai mắt nhắm nghiền hô hấp đều đều, thực giống như đang ngủ.
“Hảo, ta cho ngươi biết. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau khi nghe xong lập tức cho ta giải dược."
Vu Tang đưa tay nhẹ nhàng vuốt phần tóc dài rơi tứ tán của Quân Ly, phớt lờ yêu cầu của ả.
Lồng ngực Lạc Tam Nương không ngừng phập phồng, trên mặt lúc trắng lúc xanh, ngay lúc nội tâm của ả đấu tranh kịch liệt thì Quân Ly đột nhiên mở miệng: “Ta đáp ứng ngươi."
Vu Tang thoáng dừng lại, có chút không kiên nhẫn hất cằm về phía Lạc Tam Nương: “Nói đi."
Lạc Tam Nương nhắm mắt, sau đó lại mở ra ngay lập tức: “Phương pháp chế độc được lấy ở phòng của sư phụ ngươi. Hừ, thế gian này vốn đã có rất ít sách về cách chế độc, lại bị sư phụ ngươi, lão già không có mắt nhìn làm nát bét một quyển sách hiếm như vậy."
“Ta thắc mắc vì sao quyển sách cũ đó chỉ còn một nửa, nguyên lai là bị ngươi ăn cắp."
“Hừ, sư phụ ngươi chỉ là một lão vũ si, đối với độc dược không hề tìm hiểu, chi bằng bắt lão đưa cho ta đi hảo hảo nghiên cứu." (vũ si = người si mê võ học)
“Vậy thứ đó ngươi lấy đi nhiều hay ít?"
Lạc Tam Nương có chút khó khăn nhích về phía sau, ả biết rõ thời gian độc phát mạnh nhất cũng cách không bao lâu nữa, ả muốn mau chóng chấm dứt đề tài này: “Chỉ có ba trang, dược thư đó chữ viết lộn xộn, đại khái là được người ta tạm thời sao chép lại, ta lúc ấy không thể đọc hết, nên chỉ lấy đi một phần trở về nghiên cứu."
Nàng ho khan một tiếng tiếp tục nói: “Khi Thanh Nhị tìm đến ta đã đáp ứng rằng sau khi hắn tiếp quản sơn trại sẽ tìm đủ phần còn lại cho ta, vì vậy ta mới đáp ứng hỗ trợ hắn."
“A? Chỉ cần vài phương thuốc, cái này thật không giống như tính cách của ngươi nha, Tam tỷ, ngươi quả nhiên không chịu nói sự thật với ta."
Lạc Tam Nương bực bội vung tay lên: “Ngươi quả nhiên cũng ngu dốt như sư phụ ngươi, ngươi cứ thử bảo người có tìm hiểu một chút về độc dược đến xem qua quyển sách đó thì sẽ rõ, phương pháp chế độc trong đó chính là thế gian khó được. Ta nghe nói ba mươi năm trước dược Vương có bản gia truyền bí điển, trong đó ghi lại rất nhiều cách điều chế hiếm thế, Phẫn Hồn Tán, độc mà ngươi trúng cũng là một trong số đó. Chỉ là ta hiếu kỳ, vì sao loại sách này lại nằm trong tay của sư phụ ngươi."
Vu Tang sắc mặt ngưng trọng, nhíu mày trầm ngâm một lát hỏi: “Phương pháp chế độc hiện giờ ở trong tay ai?"
“Đã bị ta tiêu hủy."
“Ngươi!"
“Ta nghe nói gần đây giang hồ không yên ổn, Thanh Y giáo đang tìm kiếm bản bí điển, mà ta vô tình chọc phải bọn họ, không bằng dứt khoát tiêu hủy nó cho xong chuyện."
Vu Tang rủ xuống mi mắt trầm tư, ngón tay vô ý thức mơn trớn mái tóc của Quân Ly.
“Được rồi, ta đã nói xong, nhanh cho ta giải dược." Lạc Tam Nương không khống chế được sợ run cả người, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Quân Ly.
Quân Ly vẫn luôn một mực nhắm chặt hai mắt, khí tức yếu ớt gối đầu lên đùi Vu Tang, bộ dáng như cũ giống như đang ngủ.
Kỳ thật dựa theo tính cách của Vu Tang, y thực không muốn Quân Ly đưa giải dược cho Lạc Tam Nương, lúc trước khi Thanh Nhị tạo phản, đồng đảng dưới tay hắn đều bị Vu Tang chém đầu để răn đe những người khác, một người cũng không lưu lại. Lạc Tam Nương cùng biểu ca của ả cấu kết với nhau làm việc xấu, hơn nữa đã hai lần hạ độc mình thì đương nhiên cũng không phải thứ gì tốt, cho dù ả có chết thật thì mình cũng sẽ không đồng tình.
Người trên đùi khẽ cựa quậy, Vu Tang liền cúi đầu xuống xem xét tình trạng của hắn, Quân Ly chống tay xuống muốn ngồi dậy. Vu Tang dùng một tay đỡ lấy eo của hắn một tay nâng người hắn, dễ dàng ôm hắn ngồi lên.
Quân Ly ho khan một tiếng, từ trong túi bách bảo bên hông xuất ra bình thuốc nhỏ.
“Đây là giải dược." Quân Ly đổ ra một viên vứt cho Lạc Tam Nương ở đối diện.
Vu Tang nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.
Lạc Tam Nương nhãn tình sáng lên, vội vàng chòm tới dùng tay bắt lấy dược hoàn, đưa đến bên miệng rồi lại do dự hỏi: “Cái này có thật là giải dược?"
Quân Ly lắc đầu: “Chuyện đã đến nước này ta cần gì phải lừa ngươi?"
.:.
Tảng sáng hôm sau, mưa cuối cùng tạnh dần. Một đội nhân mã rốt cuộc cũng tìm đến được sơn động nhỏ vắng vẻ này. Một người trong đó trông thấy trên mặt đất có người đang nằm, lập tức hưng phấn kêu to: “Tìm được trại chủ rồi! Mau đến đây đi!"
Mọi người lập tức lẹp xẹp chạy đến chen vào, sau đó có người nâng Lạc Tam Nương dậy, đưa tay dò xét hơi thở của ả, rồi do dự nói: “Vẫn còn thở, chẳng lẽ nàng chỉ bị ngất thôi?"
Cùng lúc đó, bên kia khu rừng núi, hai con khoái mã đang vội vàng hạ sơn. Con ngựa phi đầu có hai người đang cưỡi, Quân Ly ngồi trước, Vu Tang ở phía sau, một tay vịn lấy eo hắn, tay kia ghìm dây cương.
Thanh âm Quân Ly trong gió bị xóc nảy khiến cho có chút rung động: “Ngươi ra tay quá nặng, sẽ không đem nàng đánh thành bị tật luôn đi?"
Vu Tang đáp lời: “Thế nào? Huynh đau lòng?"
Quân Ly suy yếu liếc y bằng một ánh mắt xem thường: “Đau lòng vì nàng làm chi?"
Vu Tang cười khúc khích nói: “Yên tâm đi, chỉ là đánh nàng ngất xỉu thôi. Nói gì đi nữa, nếu khiến nàng mất trí cũng chẳng phải điều tốt."
Quân Ly trầm mặc một lát, đáp lời: “Theo lời nàng nói, vài trang giấy kia thực sự có thể là một phần nội dung của bí điển."
“Ân, bất quá ta nghĩ không ra, theo lý thuyết sư thúc của huynh sẽ không tùy tiện lấy ra cho ngoại nhân xem, vậy tại sao có người sao chép lại được?"
“Bản thân ta cảm thấy, có thể là do trong đám thuộc hạ của sư thúc có gian tế."
Vu Tang lại đem hắn ôm chặt hơn một chút: “Chỉ giáo cho?"
“Một nhà sư thúc vốn là đã bình an vô sự ẩn cư nhiều năm, vì sao đột nhiên lại bị Thanh Y giáo tìm tới? Năm đó người mang theo ngươi lên Ngưu Đầu sơn, vì sao bên mình lại có cách điều chế?"
Vu Tang sách một tiếng, gật gật đầu: “Việc này thực sự kỳ quặc, nhưng hiện tại không nên vội kết luận."
Hai người đã ra khỏi sơn khẩu, hiện tại đang phi ngựa trên quan đạo, Quân Ly quay đầu hỏi: “Thân thể của ngươi thế nào rồi? Độc đã giải triệt để?"
“Đã không có gì đáng ngại, huynh tốt hơn hết hãy lo lắng chính mình đi a."
Quân Ly nhíu mày quay đầu về phía trước. Lúc ở Lạc Thủy trại bị người đánh lén, hắn lại một điểm động tĩnh cũng không nghe thấy. Bằng công phu của hắn, tuy nói so với nhãn quan lục lộ tai nghe bát phương còn kém chút ít, nhưng tổng chưa đến mức bị người mang binh khí kề ngay sau lưng còn chưa phát giác. Hắn biết đây là do độc trong cơ thể tác quái. Hôm nay đã đến phiên thính giác xảy ra vấn đề, ngày mai nói không chừng chính là thị giác khứu giác, hoặc là vị giác xúc giác, tóm lại nếu không kịp thời trị liệu, những cảm quan này trong tương lai đều bỏ hắn mà đi, cho nên trình tự hư hỏng không phải là trọng yếu, đợi đến lúc hỏng hết hắn cũng đã trở thành một phế nhân đi.
Nghĩ vậy, Quân Ly khống kiềm được thân thể run lên.
Vu Tang cảm giác được, cúi đầu xuống hỏi: “Lạnh?"
Quân Ly lắc đầu: “Ngươi ôm ta quá chặt."
Sau đó hắn nghe thấy Vu Tang ở bên tai trầm thấp cười rộ lên nói:“Chịu đựng một chút, phía trước có thôn nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ chân một chút."
Trong thạch động trên núi, có một ngọn lửa nho nhỏ được đốt lên. Nơi này là do Vu Tang vừa tìm được, ba người bọn họ chạy vội liên tục trong núi nhiều ngày, rút cục thể lực Quân Ly chống đỡ không nổi nên ngã xuống.
Ngoại trừ ngọn lửa mỗi khi bắn ra hoa lửa thì vang lên vài tiếng lốp bốp, giờ phút này trong sơn động không còn bất cứ thanh âm nào khác.
Quân Ly khép hờ mắt, nghiêng người dựa vào thạch bích. Còn Vu Tang một tay dùng hai ngón kẹp lấy bảo kiếm trên người hắn, tay còn lại giơ cao thanh chủy thủ, sau đó y chém mạnh xuống, đem một nửa thân bên của bảo kiếm chém đứt. Tiếp theo thật cẩn thận chém luôn nửa bên tương xứng, hiện tại chỉ còn một đoạn thân kiếm vẫn còn chôn trong cơ thể hắn.
Vu Tang cúi đầu xuống đỡ lấy Quân Ly nói: “Huynh nhịn một chút."
Quân Ly khuôn mặt chẳng khác gì đồ sáp, tái nhợt như chẳng còn huyết sắc, môi cũng đông lạnh đến tím xanh. Hắn thều thào đáp lời: “Ngươi động thủ đi, ta chịu được."
Vu Tang kéo lưng hắn quay về phía mình rồi đặt tay lên lưng hắn, vận khí đẩy đoạn bảo kiếm ra. Chỉ thấy Quân Ly chợt nảy người lên đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó từ trong vai hắn có một vật mạnh mẽ văng ra, khi vật đó va vào thạch bích còn phát ra âm thanh vang dội.
Nhẹ nhàng đặt Quân Ly về vị trí cũ, Vu Tang cởi bỏ quần áo của hắn, để lộ vết thương nơi bả vai, hiện tại nơi đó chính là một lỗ thủng đầy máu, Vu Tang đem dược đổ vào lỗ thủng, lại xé một mảnh vải băng bó lại. Vị trí vết thương khá chếch, Vu Tang phải mất chút khí lực mới hoàn toàn hảo băng bó cho hắn.
Trong một góc khác của sơn động, Lạc Tam Nương cũng đang ngồi dựa vào thạch bích. Đến hôm nay thì hai cánh tay của ả đã biến thành màu tím đen, chỉ cần lột bỏ phần tay áo là có thể trông thấy cánh tay đã dần dần biến sắc.
Ả dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vu Tang giúp Quân Ly xử lý vết thương xong, mới mở miệng hỏi: “Các ngươi đến khi nào mới chịu đưa giải dược cho ta?"
Quân Ly gối đầu lên đùi Vu Tang, cả người vô lực suy yếu, thế nhưng mục quang lại lộ ra hàn ý: “Ngươi đưa cho y giải dược trước."
Lạc Tam Nương hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?"
Quân Ly khép mắt, tựa hồ chỉ cần nhìn ả cũng khiến hắn thấy phiền phức: “Tùy ngươi, dù sao thì độc của y ta cũng có thể giải. Có điều nhìn bộ dạng này của ngươi, chỉ sợ cũng không trụ nổi quá hai canh giờ."
Lạc Tam Nương sắc mặt lập tức âm trầm, cuối cùng chửi một tiếng, từ trong ngực áo lấy ra gói giấy nhỏ ném qua.
Vu Tang liếc nàng một cái, cúi người nhặt lên gói giấy.
Quân Ly giơ tay lên giữ chặt tay áo của hắn: “Cho ta xem một chút."
Vì thế Vu Tang liền đem gói giấy mở ra đặt trong tay hắn.
Quân Ly cầm lấy một viên dược hoàn ngửi ngửi, sau nửa ngày mới xác nhận: “Đây đúng là giải dược."
Vu Tang tiếp nhận dược hoàn cúi đầu nói:“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng nói chuyện nữa."
Quân Ly quả nhiên nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
Vu Tang nuốt giải dược vào liền vận công điều tức một lát, sau khi dần dần khôi phục tinh thần, y mở mắt ra nhìn thẳng Lạc Tam Nương nói: “Tam tỷ, chỉ có vậy thôi thì sao được, vấn đề trước đó ta hỏi, ngươi còn chưa trả lời."
Lạc Tam Nương giãy dụa bật dậy, mày liễu dựng đứng quát: “Đưa giải dược cho ta trước."
“Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đã."
“Ngươi nói không giữ lời!"
“Hiện tại ta mới là người làm chủ nơi này, Tam tỷ nếu không chịu phục, vậy cứ tự nhiên." Vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía cửa động.
Lạc Tam Nương nhìn chằm chằm Quân Ly, thấy đối phương hai mắt nhắm nghiền hô hấp đều đều, thực giống như đang ngủ.
“Hảo, ta cho ngươi biết. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau khi nghe xong lập tức cho ta giải dược."
Vu Tang đưa tay nhẹ nhàng vuốt phần tóc dài rơi tứ tán của Quân Ly, phớt lờ yêu cầu của ả.
Lồng ngực Lạc Tam Nương không ngừng phập phồng, trên mặt lúc trắng lúc xanh, ngay lúc nội tâm của ả đấu tranh kịch liệt thì Quân Ly đột nhiên mở miệng: “Ta đáp ứng ngươi."
Vu Tang thoáng dừng lại, có chút không kiên nhẫn hất cằm về phía Lạc Tam Nương: “Nói đi."
Lạc Tam Nương nhắm mắt, sau đó lại mở ra ngay lập tức: “Phương pháp chế độc được lấy ở phòng của sư phụ ngươi. Hừ, thế gian này vốn đã có rất ít sách về cách chế độc, lại bị sư phụ ngươi, lão già không có mắt nhìn làm nát bét một quyển sách hiếm như vậy."
“Ta thắc mắc vì sao quyển sách cũ đó chỉ còn một nửa, nguyên lai là bị ngươi ăn cắp."
“Hừ, sư phụ ngươi chỉ là một lão vũ si, đối với độc dược không hề tìm hiểu, chi bằng bắt lão đưa cho ta đi hảo hảo nghiên cứu." (vũ si = người si mê võ học)
“Vậy thứ đó ngươi lấy đi nhiều hay ít?"
Lạc Tam Nương có chút khó khăn nhích về phía sau, ả biết rõ thời gian độc phát mạnh nhất cũng cách không bao lâu nữa, ả muốn mau chóng chấm dứt đề tài này: “Chỉ có ba trang, dược thư đó chữ viết lộn xộn, đại khái là được người ta tạm thời sao chép lại, ta lúc ấy không thể đọc hết, nên chỉ lấy đi một phần trở về nghiên cứu."
Nàng ho khan một tiếng tiếp tục nói: “Khi Thanh Nhị tìm đến ta đã đáp ứng rằng sau khi hắn tiếp quản sơn trại sẽ tìm đủ phần còn lại cho ta, vì vậy ta mới đáp ứng hỗ trợ hắn."
“A? Chỉ cần vài phương thuốc, cái này thật không giống như tính cách của ngươi nha, Tam tỷ, ngươi quả nhiên không chịu nói sự thật với ta."
Lạc Tam Nương bực bội vung tay lên: “Ngươi quả nhiên cũng ngu dốt như sư phụ ngươi, ngươi cứ thử bảo người có tìm hiểu một chút về độc dược đến xem qua quyển sách đó thì sẽ rõ, phương pháp chế độc trong đó chính là thế gian khó được. Ta nghe nói ba mươi năm trước dược Vương có bản gia truyền bí điển, trong đó ghi lại rất nhiều cách điều chế hiếm thế, Phẫn Hồn Tán, độc mà ngươi trúng cũng là một trong số đó. Chỉ là ta hiếu kỳ, vì sao loại sách này lại nằm trong tay của sư phụ ngươi."
Vu Tang sắc mặt ngưng trọng, nhíu mày trầm ngâm một lát hỏi: “Phương pháp chế độc hiện giờ ở trong tay ai?"
“Đã bị ta tiêu hủy."
“Ngươi!"
“Ta nghe nói gần đây giang hồ không yên ổn, Thanh Y giáo đang tìm kiếm bản bí điển, mà ta vô tình chọc phải bọn họ, không bằng dứt khoát tiêu hủy nó cho xong chuyện."
Vu Tang rủ xuống mi mắt trầm tư, ngón tay vô ý thức mơn trớn mái tóc của Quân Ly.
“Được rồi, ta đã nói xong, nhanh cho ta giải dược." Lạc Tam Nương không khống chế được sợ run cả người, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Quân Ly.
Quân Ly vẫn luôn một mực nhắm chặt hai mắt, khí tức yếu ớt gối đầu lên đùi Vu Tang, bộ dáng như cũ giống như đang ngủ.
Kỳ thật dựa theo tính cách của Vu Tang, y thực không muốn Quân Ly đưa giải dược cho Lạc Tam Nương, lúc trước khi Thanh Nhị tạo phản, đồng đảng dưới tay hắn đều bị Vu Tang chém đầu để răn đe những người khác, một người cũng không lưu lại. Lạc Tam Nương cùng biểu ca của ả cấu kết với nhau làm việc xấu, hơn nữa đã hai lần hạ độc mình thì đương nhiên cũng không phải thứ gì tốt, cho dù ả có chết thật thì mình cũng sẽ không đồng tình.
Người trên đùi khẽ cựa quậy, Vu Tang liền cúi đầu xuống xem xét tình trạng của hắn, Quân Ly chống tay xuống muốn ngồi dậy. Vu Tang dùng một tay đỡ lấy eo của hắn một tay nâng người hắn, dễ dàng ôm hắn ngồi lên.
Quân Ly ho khan một tiếng, từ trong túi bách bảo bên hông xuất ra bình thuốc nhỏ.
“Đây là giải dược." Quân Ly đổ ra một viên vứt cho Lạc Tam Nương ở đối diện.
Vu Tang nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.
Lạc Tam Nương nhãn tình sáng lên, vội vàng chòm tới dùng tay bắt lấy dược hoàn, đưa đến bên miệng rồi lại do dự hỏi: “Cái này có thật là giải dược?"
Quân Ly lắc đầu: “Chuyện đã đến nước này ta cần gì phải lừa ngươi?"
.:.
Tảng sáng hôm sau, mưa cuối cùng tạnh dần. Một đội nhân mã rốt cuộc cũng tìm đến được sơn động nhỏ vắng vẻ này. Một người trong đó trông thấy trên mặt đất có người đang nằm, lập tức hưng phấn kêu to: “Tìm được trại chủ rồi! Mau đến đây đi!"
Mọi người lập tức lẹp xẹp chạy đến chen vào, sau đó có người nâng Lạc Tam Nương dậy, đưa tay dò xét hơi thở của ả, rồi do dự nói: “Vẫn còn thở, chẳng lẽ nàng chỉ bị ngất thôi?"
Cùng lúc đó, bên kia khu rừng núi, hai con khoái mã đang vội vàng hạ sơn. Con ngựa phi đầu có hai người đang cưỡi, Quân Ly ngồi trước, Vu Tang ở phía sau, một tay vịn lấy eo hắn, tay kia ghìm dây cương.
Thanh âm Quân Ly trong gió bị xóc nảy khiến cho có chút rung động: “Ngươi ra tay quá nặng, sẽ không đem nàng đánh thành bị tật luôn đi?"
Vu Tang đáp lời: “Thế nào? Huynh đau lòng?"
Quân Ly suy yếu liếc y bằng một ánh mắt xem thường: “Đau lòng vì nàng làm chi?"
Vu Tang cười khúc khích nói: “Yên tâm đi, chỉ là đánh nàng ngất xỉu thôi. Nói gì đi nữa, nếu khiến nàng mất trí cũng chẳng phải điều tốt."
Quân Ly trầm mặc một lát, đáp lời: “Theo lời nàng nói, vài trang giấy kia thực sự có thể là một phần nội dung của bí điển."
“Ân, bất quá ta nghĩ không ra, theo lý thuyết sư thúc của huynh sẽ không tùy tiện lấy ra cho ngoại nhân xem, vậy tại sao có người sao chép lại được?"
“Bản thân ta cảm thấy, có thể là do trong đám thuộc hạ của sư thúc có gian tế."
Vu Tang lại đem hắn ôm chặt hơn một chút: “Chỉ giáo cho?"
“Một nhà sư thúc vốn là đã bình an vô sự ẩn cư nhiều năm, vì sao đột nhiên lại bị Thanh Y giáo tìm tới? Năm đó người mang theo ngươi lên Ngưu Đầu sơn, vì sao bên mình lại có cách điều chế?"
Vu Tang sách một tiếng, gật gật đầu: “Việc này thực sự kỳ quặc, nhưng hiện tại không nên vội kết luận."
Hai người đã ra khỏi sơn khẩu, hiện tại đang phi ngựa trên quan đạo, Quân Ly quay đầu hỏi: “Thân thể của ngươi thế nào rồi? Độc đã giải triệt để?"
“Đã không có gì đáng ngại, huynh tốt hơn hết hãy lo lắng chính mình đi a."
Quân Ly nhíu mày quay đầu về phía trước. Lúc ở Lạc Thủy trại bị người đánh lén, hắn lại một điểm động tĩnh cũng không nghe thấy. Bằng công phu của hắn, tuy nói so với nhãn quan lục lộ tai nghe bát phương còn kém chút ít, nhưng tổng chưa đến mức bị người mang binh khí kề ngay sau lưng còn chưa phát giác. Hắn biết đây là do độc trong cơ thể tác quái. Hôm nay đã đến phiên thính giác xảy ra vấn đề, ngày mai nói không chừng chính là thị giác khứu giác, hoặc là vị giác xúc giác, tóm lại nếu không kịp thời trị liệu, những cảm quan này trong tương lai đều bỏ hắn mà đi, cho nên trình tự hư hỏng không phải là trọng yếu, đợi đến lúc hỏng hết hắn cũng đã trở thành một phế nhân đi.
Nghĩ vậy, Quân Ly khống kiềm được thân thể run lên.
Vu Tang cảm giác được, cúi đầu xuống hỏi: “Lạnh?"
Quân Ly lắc đầu: “Ngươi ôm ta quá chặt."
Sau đó hắn nghe thấy Vu Tang ở bên tai trầm thấp cười rộ lên nói:“Chịu đựng một chút, phía trước có thôn nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ chân một chút."
Tác giả :
Bắc Tiểu An