Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 56
Edit: Ishtar
Hàn Tả Tả trầm mặc không nói, thái độ dường như cam chịu này làm cho Lang Hi giận không thể át: "Được, được, được! Mặc kệ sai lầm như thế nào, dù cho tất cả những chuyện trước đó đều là sai, anh vẫn muốn ‘đâm lao thì phải theo lao’!"
Đánh đổi toàn bộ kiêu ngạo vẫn không thay đổi được thái độ kiêm định của anh, cuối cùng là ai giãy dụa được đến giẫm lên cả tôn nghiêm đấy.
Trong lòng Hàn Tả Tả tràn ngập bi thương, vì sao Lang Hi vẫn luôn mãnh liệt không phân rõ phải trái xâm lược như vậy, trước kia tại sao cô lại cảm thấy điều đó là đương nhiên đây?
Bất quá bởi vì là thích, mới có thể không hề có nguyên tắc mà lui bước, mới có thể xem nhẹ tất cả vấn đề... Ủy khuất chung quy không thể cầu toàn, nói dối cuối cùng cũng có ngày bị phát hiện.
Hàn Tả Tả nâng mắt lên yên lặng nhìn anh: "anh dựa vào cái gì mà cho rằng, em sẽ để anh quyết định tương lai của mình? anh lại dựa vào cái gì mà giữ lấy toàn bộ quyền chủ động trong tình cảm giữa chúng ta? anh có từng tôn trọng ý nguyện của em hay không, có từng để tâm tới suy nghĩ của em hay không?"
Lang Hi nắm lấy bả vai của cô, sức lực mạnh đến cơ hồ muốn đem xương cốt của cô bóp nát, hung tợn tới gần cô nói: "Em không nên làm kiêu vào lúc này! anh đã từng nói với em, anh là một người ích kỷ như thế nào, em cũng biết rõ con người anh ra sao, nhưng em đã đồng ý tất cả rồi! hiện tại em nói đổi ý liền đổi ý... Hàn Tả Tả, em lại là dựa vào cái gì muốn anh rộng rãi buông tay em ra?"
Hàn Tả Tả chịu đựng sự đau đớn trên vai, thản nhiên nói: "Khi đó em nghĩ rằng anh sẽ thay đổi... hiện tại đúng như những gì em nói, đánh chết cái nết không chừa, ta ngay từ đầu không nên hy vọng xa vời..."
cô ngay từ đầu không nên theo đuổi khiến bản thân trầm luân, sớm biết rằng trên đời này duy nhất có thể dựa chỉ có chính mình, sớm biết rằng không có bất luận kẻ nào có thể nắm tay đi hết cuộc đời với mình... Nhưng cô vẫn hy vọng xa vời. Lang Hi, anh cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt cô, giống như một vị chiến thần đạp trên đám mây ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, hào quang vạn trượng, không thể phá vỡ, mà cô bất quá chỉ là Tử Hà tiên tử khát vọng có một anh hùng thủ hộ, thì làm sao có thể khống chế được tâm của chính mình!
anh không biết, năm ấy trời đổ tuyết lớn, anh một thân âu phục màu đen lẳng lặng đứng trong thiên địa mờ mịt, một thân cô độc dưới tuyết trời lạnh lẽo, xây nên Vạn Lý Trường Thành trong lòng cô, trong nháy mắt mảng trời u ám như tan biến mất.
Cho nên, là anh vươn tay với cô, cô biết rõ phía trước là bóng đêm khôn cùng, nhưng vẫn bất chấp tất cả chùn bước nhảy xuống.
Đơn giản là cô sớm đã trầm luân, biết rõ anh đứng đó cả một ngày trời lạnh rét, không đành lòng để một mình anh chịu đựng nỗi cô tịch khôn cùng.
Hàn Tả Tả sắc mặt bình tĩnh, lại làm cho Lang Hi không tự giác thả lỏng lực đạo, đôi mắt đá mèo kia vẫn giống như xưa trông thật quyến rũ, thời điểm ngước lên nhìn anh, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lẽo xa cách...
Lang Hi nhắm mắt lại, không nhìn thấy được trong nháy mắt đôi mắt kia dâng lên nỗi đau lòng khôn tả.
Gió lạnh sớm mai thổi lướt qua, mang theo sự lạnh lẽo cô quạnh đặc trưng của tiết thu, thổi lạnh tâm hai người.
Hàn Tả Tả gian nan mở miệng, trong cổ họng như bị vô vàn cát đá ngăn chặn khô khốc, mỗi một chữ nói ra, yết hầu mềm mại yếu ớt đều bị hung hăng cọ xát đến đau rát.
"anh... đi thôi..."
Hàn Tả Tả nghĩ rằng mình đã xây xong bức tâm lý vững chắc, cuối cùng có thể nhẫn tâm, nhưng chỉ với ba chữ ngắn ngủn, đã làm cho ruột gan cô đứt từng khúc, dùng hết toàn bộ tâm lực mới trấn định được.
Lang Hi chậm rãi buông tay ra, chậm rãi nắm chặt thành quyền, hàng chân mày dày rậm phủ trên khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng, nhìn Hàn Tả Tả trong con ngươi mang theo một tia kiên quyết làm cho người ta kinh hãi: "anh đã từng nói, em nếu đáp ứng sẽ không rời bỏ anh, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý, cho dù là chính em, cũng không được!"
Hàn Tả Tả trong lòng chấn động, ngây ngốc nhìn ánh mắt ngoan tuyệt của Lang Hi được ăn cả ngã về không: "Hàn Tả Tả, em nói em không đủ thành thục, như vậy anh cho em thời gian lớn lên! Nhưng là, anh phải nói với em, đời này em nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi anh!"
Lang Hi nói xong, đột nhiên vươn tay nhanh chóng ấn chặt gáy của cô, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, trên cánh môi mềm mại dùng sức cắn xuống, giống như mãnh thú hung hãn, muốn ở trên bảo vật trân quý nhất của mình khắc lên ký hiệu vĩnh cữu, mãi đến khi trong khoang miệng tràn đầy hơi thở mang mùi máu tanh nồn, mới bất ngờ buông cô ra.
Sau đó không đợi Hàn Tả Tả kịp phản ứng, cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
Đau đớn bén nhọn dâng cao tận đáy lòng, Hàn Tả Tả vỗ về miệng vết thương trên môi, trong nháy mắt bóng dáng Lang Hi biến mất, nước mắt rơi như mưa.
Hàn Tả Tả ngây ngốc trở lại phòng cho thuê, ngã xuống chiếc giường nặng nề ngủ, trong mộng là một khoảng không tối đen như mực, cô một thân một mình lang thang trong cái lạnh thấu tận xương tủy, cứ đi rồi đi mãi về phía trước, nghiêng ngả lảo đảo không biết lối ra.
Bóng tối thâm trầm ép cô không thở nổi, cô theo bản năng tìm kiếm chung quanh, lại thủy chung không tìm thấy thứ mình muốn...
cô muốn... Đơn giản chỉ là một bả vai dày rộng ấm áp, là một người có thể cho cô một vòng tay bảo vệ vững chắc.
cô muốn lớn tiếng gọi lên cái tên kia, khi âm tiết đến đầu lưỡi lại chợt nhớ lại, Lang Hi đã rời khỏi thế giới của cô, mang theo tất cả những ký ức đẹp nhất của đời cô, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Hàn Tả Tả đột nhiên bừng tỉnh, trên trán một mảnh lạnh như băng, vươn tay sờ thử, phủ kín mồ hôi.
Căn phòng cho thuê nho nhỏ này mới là nơi cô nên ở, hiện tại nhưng lại làm cho cô cảm thấy vô cùng xa lạ, trong lòng cô ghi nhớ và quen thuộc, là căn phòng có Lang Hi kia.
Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ, mới phát hiện bất tri bất giác, cô đã ngủ một ngày một đêm.
Di động đột ngột vang lên, Hàn Tả Tả không muốn nghe máy, để mặc nó vang thật lâu.
Người gọi điện thoại cũng thật cố chấp, Hàn Tả Tả thở dài, chầm chập đứng lên, ấn phím nghe rồi đưa điện thoại tới bên tai: "A lô?"
"Hàn tiểu thư, xin chào, tôi gọi đến từ văn phòng luật sư Duệ Ý." Đối phương khách khí nói, "Ở chỗ tôi có một phần ủy thác, cần cô tới ký xác nhận, không biết Hàn tiểu thư khi nào thì có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện?"
Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày: "thật xin lỗi, tôi không nhớ mình có ủy thác..."
Giọng nói của đối phương mang theo ý cười: "Hàn tiểu thư, đây là một phần tài sản chuyển nhượng ủy thác, người ủy thác là Lang Hi tiên sinh."
Hàn Tả Tả biến sắc, lạnh lùng nói: "Vậy càng không cần, tôi sẽ không nhận!"
không hổ là luật sư, nói chuyện rất có kỹ xảo: "Hàn tiểu thư, mong cô thông cảm, tôi cũng là người nhận tiền của người thì phải làm việc cho người thôi. Nếu cô không có thời gian, tôi sẽ tới nhà cô một chuyến!"
Hàn Tả Tả sắc mặt trầm xuống: "anh uy hiếp tôi?"
Đối phương cười cười: "Làm sao có thể? Tôi chỉ là muốn cùng Hàn tiểu thư nói tỉ mỉ nội dung ủy thác."
Hàn Tả Tả trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "một giờ sau, quán cà phê Phong Nhã trên đường Minh Quang."
Hàn Tả Tả nói xong cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, lập tức cúp điện thoại.
Tắm rửa xong, Hàn Tả Tả chọn một bộ quần áo màu sắc tươi đẹp, lại đeo thêm đồ trang sức trang nhã, che giấu toàn bộ khí chất tiều tụy của oán phụ, khôi phục lại bộ dáng nữ vương lạnh lùng trong dĩ vãng, mới vừa lòng ra khỏi cửa.
Lúc Hàn Tả Tả đi vào quán cà phê, đối phương hiển nhiên cũng vừa mới tới, một luật sư trẻ tuổi đang bất động thanh sắc đánh giá cô một phen, cười vươn tay: "Xin chào Hàn tiểu thư, tôi họ Lưu."
Hàn Tả Tả khách khí cười bắt tay với hắn, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Luật sư Lưu, mặc kệ tài sản có bao nhiêu, là cái gì, tôi cũng không đồng ý nhận!"
Luật sư Lưu vẫn tươi cười không thay đổi: "thật ngại quá, Lang Hi tiên sinh đã sang tên căn hộ qua tên cô, mọi thủ tục đều đã hoàn tất, chỉ cần cô ký xác nhận nữa là xong."
Hàn Tả Tả không khách khí châm chọc nói: "Đây là phí tổn thất cho thanh xuân của tôi sao? Trong luật có quy định tôi phải bắt buộc nhận hay không?"
"thật xin lỗi, khía cạnh này thuộc về cố vấn pháp luật, tôi phải thu phí cố vấn!" Luật sư Lưu từ trong cặp công văn rút văn kiện ra đưa cho cô: "Hàn tiểu thư là người thông minh, làm gì phải tự gây khó dễ cho bản thân? Huống chi... căn phòng này đối với cô có ý nghĩa như thế nào, Hàn tiểu thư so với tôi còn rõ ràng hơn!"
Hàn Tả Tả cũng không thèm nhìn tới phần văn kiện kia, ánh mắt sẵng giọng nhìn hắn: "Theo lời Luật sư Lưu nói thì anh không chỉ đơn giản là một nhân viên bình thường của văn phòng luật sư Phong Nhã đâu nhỉ?"
Luật sư Lưu ánh mắt chợt lóe, gật gật đầu cười nói: "Tôi là luật sư riếng của Lang Hi tiên sinh."
Có thể rõ ràng chuyện của cô như vậy, quả nhiên là người bên cạnh Lang Hi.
Luật sư Lưu thản nhiên nói: "Hàn tiểu thư, bối cảnh của Lang Hi tiên sinh cô đã biết tường tận, căn phòng này nếu cô không chịu nhận, chỉ sợ sẽ rơi vào tay người có ý không tốt, dù sao Lang Hi tiên sinh rời đi, cũng không phải tự nguyện."
Hàn Tả Tả nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn, Lang Hi đi rất vội vàng, khẳng định có một bộ phận tài sản không kịp dời đi, tất cả hiển nhiên sẽ rơi vào tay kẻ đối địch.
Hàn Tả Tả không muốn nhận, lại càng không muốn mấy thứ này rơi vào tay những kẻ đã bức Lang Hi rời đi, trầm mặc sau một lúc lâu, cô mới lạnh lùng cười nói: "Tốt lắm, tôi nhận! Bất quá... Tôi muốn nhờ luật sư Lưu giúp một việc, giúp tôi rao bán căn phòng này, giá cả không thành vấn đề, càng nhanh càng tốt!"
Luật sư Lưu kinh ngạc nhìn cô, trầm mặc không nói.
Hàn Tả Tả châm chọc cười rộ lên: "Như thế nào? Nếu đã qua tay tôi, chẳng lẽ tôi không thể toàn quyền xử lý nó sao?"
Luật sư Lưu mỉm cười: "Hàn tiểu thư nghĩ nhiều rồi, nếu đã sang tên căn phòng, đương nhiên là do cô làm chủ! Bất quá tôi chỉ lo lắng cô sẽ phải trả phí ủy thác mà thôi."
Hàn Tả Tả hừ lạnh một tiếng, lấy văn kiện qua, roẹt roẹt ký tên cô vào.
Lưu luật sư thu lại văn kiện, trước khi rời đi làm như lơ đãng mở miệng nói: "Đúng rồi, mật mã của căn phòng vẫn không thay đổi... Phiền Hàn tiểu thư mau chóng thu dọn lại những đồ cần thiết, còn lại, tôi sẽ rao bán cùng với căn phòng!"
Hàn Tả Tả lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, thẳng đến khi hắn rời đi, mới nghiến răng nghiến lợi mắng thầm một tiếng.
Lời nói của Lưu luật sư trước khi đi mặc kệ có cố ý hay không, nhưng vẫn đọng lại trong lòng cô, nhịn lại nhẫn, Hàn Tả Tả vẫn là nhịn không được, ma xui quỷ quay trở lại căn phòng đó.
Tấm vải phủ màu trắng nhìn thật chói mắt, Hàn Tả Tả lấy tay xốc lên rồi thả xuống đất, mãi đến khi tất cả đồ dùng đều trở về vẻ vốn có của nó, Hàn Tả Tả lúc này mới thở hổn hển ngã ngồi ở trên sô pha.
Căn phòng là một mình cô thu dọn, tất cả đồ dùng cá nhân đều đã được cô mang đi, một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Hàn Tả Tả đột nhiên liền cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, cuộn mình ở trên sô pha, trong lòng từng trận đau đớn bén nhọn, nỗi thống khổ tra tấn cô, mà đáng sợ nhất, là cô mơ hồ dự cảm được... Có lẽ, tương lai không có Lang Hi trong cuộc sống, cô chắc chắn sẽ mãi thống khổ khôn nguôi như vậy!
Hàn Tả Tả rốt cuộc nhịn không được, gắt gao ôm chiếc gối gào khóc. (gối đệm lưng)
Áp lực tình cảm không còn bị bó buộc hoàn toàn phát tiết ra, Hàn Tả Tả thế này mới cảm nhận được chân thật sự thống khổ khi mất đi. Người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình cứ như vậy biến mất không thấy, từ nay về sau, cho dù muốn tìm kiếm tin tức về anh, chẳng qua cô không có can đảm gõ ra hai chữ kia...
Tuổi trẻ tươi đẹp nhất của cô dành cho một mối tình say đắm, hao hết tất cả dũng khí cả đời này của Hàn Tả Tả, bình tĩnh kiềm chế như cô, chỉ sợ sẽ không thể lại điên cuồng liều lĩnh như đã từng, ắt hẳn cũng sẽ không gặp được một người đàn ông có thể khiến cô toàn tâm toàn ý ỷ lại và yêu cuồng say như thế nữa...
Lang Hi thật sự đã bỏ đi, mang đi cả đoạn thời gian ngọt ngào giống như chưa từng tồn tại kia, mang theo cả linh hồn cô phiêu lãng vượt qua đại dương muôn trùng cách trở, lưu lại cho Hàn Tả Tả, trừ bỏ đau triệt nội tâm, là vô vàn tưởng niệm, chỉ còn lại những mảnh ngọc vỡ của chiếc vòng ngọc, một sợi dây chuyền bằng da, tấm chi phiếu đã quá hạn từ lúc nào...
Cuối cùng cũng không thể có một tình yêu trọn vẹn, cũng không thể khóa chặt phần tình cảm này dưới tận đáy lòng, để nó trong khoảng thời gian ngắn nhất, không thể hiện ra dày vò cô thêm nữa.
Điên cuồng khóc lớn hồi lâu, Hàn Tả Tả lẻ loi một mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ, cố gắng cách mấy cũng không cảm nhận được sự ấm áp trước kia nữa rồi.
Hàn Tả Tả trầm mặc không nói, thái độ dường như cam chịu này làm cho Lang Hi giận không thể át: "Được, được, được! Mặc kệ sai lầm như thế nào, dù cho tất cả những chuyện trước đó đều là sai, anh vẫn muốn ‘đâm lao thì phải theo lao’!"
Đánh đổi toàn bộ kiêu ngạo vẫn không thay đổi được thái độ kiêm định của anh, cuối cùng là ai giãy dụa được đến giẫm lên cả tôn nghiêm đấy.
Trong lòng Hàn Tả Tả tràn ngập bi thương, vì sao Lang Hi vẫn luôn mãnh liệt không phân rõ phải trái xâm lược như vậy, trước kia tại sao cô lại cảm thấy điều đó là đương nhiên đây?
Bất quá bởi vì là thích, mới có thể không hề có nguyên tắc mà lui bước, mới có thể xem nhẹ tất cả vấn đề... Ủy khuất chung quy không thể cầu toàn, nói dối cuối cùng cũng có ngày bị phát hiện.
Hàn Tả Tả nâng mắt lên yên lặng nhìn anh: "anh dựa vào cái gì mà cho rằng, em sẽ để anh quyết định tương lai của mình? anh lại dựa vào cái gì mà giữ lấy toàn bộ quyền chủ động trong tình cảm giữa chúng ta? anh có từng tôn trọng ý nguyện của em hay không, có từng để tâm tới suy nghĩ của em hay không?"
Lang Hi nắm lấy bả vai của cô, sức lực mạnh đến cơ hồ muốn đem xương cốt của cô bóp nát, hung tợn tới gần cô nói: "Em không nên làm kiêu vào lúc này! anh đã từng nói với em, anh là một người ích kỷ như thế nào, em cũng biết rõ con người anh ra sao, nhưng em đã đồng ý tất cả rồi! hiện tại em nói đổi ý liền đổi ý... Hàn Tả Tả, em lại là dựa vào cái gì muốn anh rộng rãi buông tay em ra?"
Hàn Tả Tả chịu đựng sự đau đớn trên vai, thản nhiên nói: "Khi đó em nghĩ rằng anh sẽ thay đổi... hiện tại đúng như những gì em nói, đánh chết cái nết không chừa, ta ngay từ đầu không nên hy vọng xa vời..."
cô ngay từ đầu không nên theo đuổi khiến bản thân trầm luân, sớm biết rằng trên đời này duy nhất có thể dựa chỉ có chính mình, sớm biết rằng không có bất luận kẻ nào có thể nắm tay đi hết cuộc đời với mình... Nhưng cô vẫn hy vọng xa vời. Lang Hi, anh cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt cô, giống như một vị chiến thần đạp trên đám mây ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, hào quang vạn trượng, không thể phá vỡ, mà cô bất quá chỉ là Tử Hà tiên tử khát vọng có một anh hùng thủ hộ, thì làm sao có thể khống chế được tâm của chính mình!
anh không biết, năm ấy trời đổ tuyết lớn, anh một thân âu phục màu đen lẳng lặng đứng trong thiên địa mờ mịt, một thân cô độc dưới tuyết trời lạnh lẽo, xây nên Vạn Lý Trường Thành trong lòng cô, trong nháy mắt mảng trời u ám như tan biến mất.
Cho nên, là anh vươn tay với cô, cô biết rõ phía trước là bóng đêm khôn cùng, nhưng vẫn bất chấp tất cả chùn bước nhảy xuống.
Đơn giản là cô sớm đã trầm luân, biết rõ anh đứng đó cả một ngày trời lạnh rét, không đành lòng để một mình anh chịu đựng nỗi cô tịch khôn cùng.
Hàn Tả Tả sắc mặt bình tĩnh, lại làm cho Lang Hi không tự giác thả lỏng lực đạo, đôi mắt đá mèo kia vẫn giống như xưa trông thật quyến rũ, thời điểm ngước lên nhìn anh, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lẽo xa cách...
Lang Hi nhắm mắt lại, không nhìn thấy được trong nháy mắt đôi mắt kia dâng lên nỗi đau lòng khôn tả.
Gió lạnh sớm mai thổi lướt qua, mang theo sự lạnh lẽo cô quạnh đặc trưng của tiết thu, thổi lạnh tâm hai người.
Hàn Tả Tả gian nan mở miệng, trong cổ họng như bị vô vàn cát đá ngăn chặn khô khốc, mỗi một chữ nói ra, yết hầu mềm mại yếu ớt đều bị hung hăng cọ xát đến đau rát.
"anh... đi thôi..."
Hàn Tả Tả nghĩ rằng mình đã xây xong bức tâm lý vững chắc, cuối cùng có thể nhẫn tâm, nhưng chỉ với ba chữ ngắn ngủn, đã làm cho ruột gan cô đứt từng khúc, dùng hết toàn bộ tâm lực mới trấn định được.
Lang Hi chậm rãi buông tay ra, chậm rãi nắm chặt thành quyền, hàng chân mày dày rậm phủ trên khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng, nhìn Hàn Tả Tả trong con ngươi mang theo một tia kiên quyết làm cho người ta kinh hãi: "anh đã từng nói, em nếu đáp ứng sẽ không rời bỏ anh, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý, cho dù là chính em, cũng không được!"
Hàn Tả Tả trong lòng chấn động, ngây ngốc nhìn ánh mắt ngoan tuyệt của Lang Hi được ăn cả ngã về không: "Hàn Tả Tả, em nói em không đủ thành thục, như vậy anh cho em thời gian lớn lên! Nhưng là, anh phải nói với em, đời này em nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi anh!"
Lang Hi nói xong, đột nhiên vươn tay nhanh chóng ấn chặt gáy của cô, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, trên cánh môi mềm mại dùng sức cắn xuống, giống như mãnh thú hung hãn, muốn ở trên bảo vật trân quý nhất của mình khắc lên ký hiệu vĩnh cữu, mãi đến khi trong khoang miệng tràn đầy hơi thở mang mùi máu tanh nồn, mới bất ngờ buông cô ra.
Sau đó không đợi Hàn Tả Tả kịp phản ứng, cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
Đau đớn bén nhọn dâng cao tận đáy lòng, Hàn Tả Tả vỗ về miệng vết thương trên môi, trong nháy mắt bóng dáng Lang Hi biến mất, nước mắt rơi như mưa.
Hàn Tả Tả ngây ngốc trở lại phòng cho thuê, ngã xuống chiếc giường nặng nề ngủ, trong mộng là một khoảng không tối đen như mực, cô một thân một mình lang thang trong cái lạnh thấu tận xương tủy, cứ đi rồi đi mãi về phía trước, nghiêng ngả lảo đảo không biết lối ra.
Bóng tối thâm trầm ép cô không thở nổi, cô theo bản năng tìm kiếm chung quanh, lại thủy chung không tìm thấy thứ mình muốn...
cô muốn... Đơn giản chỉ là một bả vai dày rộng ấm áp, là một người có thể cho cô một vòng tay bảo vệ vững chắc.
cô muốn lớn tiếng gọi lên cái tên kia, khi âm tiết đến đầu lưỡi lại chợt nhớ lại, Lang Hi đã rời khỏi thế giới của cô, mang theo tất cả những ký ức đẹp nhất của đời cô, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Hàn Tả Tả đột nhiên bừng tỉnh, trên trán một mảnh lạnh như băng, vươn tay sờ thử, phủ kín mồ hôi.
Căn phòng cho thuê nho nhỏ này mới là nơi cô nên ở, hiện tại nhưng lại làm cho cô cảm thấy vô cùng xa lạ, trong lòng cô ghi nhớ và quen thuộc, là căn phòng có Lang Hi kia.
Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ, mới phát hiện bất tri bất giác, cô đã ngủ một ngày một đêm.
Di động đột ngột vang lên, Hàn Tả Tả không muốn nghe máy, để mặc nó vang thật lâu.
Người gọi điện thoại cũng thật cố chấp, Hàn Tả Tả thở dài, chầm chập đứng lên, ấn phím nghe rồi đưa điện thoại tới bên tai: "A lô?"
"Hàn tiểu thư, xin chào, tôi gọi đến từ văn phòng luật sư Duệ Ý." Đối phương khách khí nói, "Ở chỗ tôi có một phần ủy thác, cần cô tới ký xác nhận, không biết Hàn tiểu thư khi nào thì có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện?"
Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày: "thật xin lỗi, tôi không nhớ mình có ủy thác..."
Giọng nói của đối phương mang theo ý cười: "Hàn tiểu thư, đây là một phần tài sản chuyển nhượng ủy thác, người ủy thác là Lang Hi tiên sinh."
Hàn Tả Tả biến sắc, lạnh lùng nói: "Vậy càng không cần, tôi sẽ không nhận!"
không hổ là luật sư, nói chuyện rất có kỹ xảo: "Hàn tiểu thư, mong cô thông cảm, tôi cũng là người nhận tiền của người thì phải làm việc cho người thôi. Nếu cô không có thời gian, tôi sẽ tới nhà cô một chuyến!"
Hàn Tả Tả sắc mặt trầm xuống: "anh uy hiếp tôi?"
Đối phương cười cười: "Làm sao có thể? Tôi chỉ là muốn cùng Hàn tiểu thư nói tỉ mỉ nội dung ủy thác."
Hàn Tả Tả trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "một giờ sau, quán cà phê Phong Nhã trên đường Minh Quang."
Hàn Tả Tả nói xong cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, lập tức cúp điện thoại.
Tắm rửa xong, Hàn Tả Tả chọn một bộ quần áo màu sắc tươi đẹp, lại đeo thêm đồ trang sức trang nhã, che giấu toàn bộ khí chất tiều tụy của oán phụ, khôi phục lại bộ dáng nữ vương lạnh lùng trong dĩ vãng, mới vừa lòng ra khỏi cửa.
Lúc Hàn Tả Tả đi vào quán cà phê, đối phương hiển nhiên cũng vừa mới tới, một luật sư trẻ tuổi đang bất động thanh sắc đánh giá cô một phen, cười vươn tay: "Xin chào Hàn tiểu thư, tôi họ Lưu."
Hàn Tả Tả khách khí cười bắt tay với hắn, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Luật sư Lưu, mặc kệ tài sản có bao nhiêu, là cái gì, tôi cũng không đồng ý nhận!"
Luật sư Lưu vẫn tươi cười không thay đổi: "thật ngại quá, Lang Hi tiên sinh đã sang tên căn hộ qua tên cô, mọi thủ tục đều đã hoàn tất, chỉ cần cô ký xác nhận nữa là xong."
Hàn Tả Tả không khách khí châm chọc nói: "Đây là phí tổn thất cho thanh xuân của tôi sao? Trong luật có quy định tôi phải bắt buộc nhận hay không?"
"thật xin lỗi, khía cạnh này thuộc về cố vấn pháp luật, tôi phải thu phí cố vấn!" Luật sư Lưu từ trong cặp công văn rút văn kiện ra đưa cho cô: "Hàn tiểu thư là người thông minh, làm gì phải tự gây khó dễ cho bản thân? Huống chi... căn phòng này đối với cô có ý nghĩa như thế nào, Hàn tiểu thư so với tôi còn rõ ràng hơn!"
Hàn Tả Tả cũng không thèm nhìn tới phần văn kiện kia, ánh mắt sẵng giọng nhìn hắn: "Theo lời Luật sư Lưu nói thì anh không chỉ đơn giản là một nhân viên bình thường của văn phòng luật sư Phong Nhã đâu nhỉ?"
Luật sư Lưu ánh mắt chợt lóe, gật gật đầu cười nói: "Tôi là luật sư riếng của Lang Hi tiên sinh."
Có thể rõ ràng chuyện của cô như vậy, quả nhiên là người bên cạnh Lang Hi.
Luật sư Lưu thản nhiên nói: "Hàn tiểu thư, bối cảnh của Lang Hi tiên sinh cô đã biết tường tận, căn phòng này nếu cô không chịu nhận, chỉ sợ sẽ rơi vào tay người có ý không tốt, dù sao Lang Hi tiên sinh rời đi, cũng không phải tự nguyện."
Hàn Tả Tả nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn, Lang Hi đi rất vội vàng, khẳng định có một bộ phận tài sản không kịp dời đi, tất cả hiển nhiên sẽ rơi vào tay kẻ đối địch.
Hàn Tả Tả không muốn nhận, lại càng không muốn mấy thứ này rơi vào tay những kẻ đã bức Lang Hi rời đi, trầm mặc sau một lúc lâu, cô mới lạnh lùng cười nói: "Tốt lắm, tôi nhận! Bất quá... Tôi muốn nhờ luật sư Lưu giúp một việc, giúp tôi rao bán căn phòng này, giá cả không thành vấn đề, càng nhanh càng tốt!"
Luật sư Lưu kinh ngạc nhìn cô, trầm mặc không nói.
Hàn Tả Tả châm chọc cười rộ lên: "Như thế nào? Nếu đã qua tay tôi, chẳng lẽ tôi không thể toàn quyền xử lý nó sao?"
Luật sư Lưu mỉm cười: "Hàn tiểu thư nghĩ nhiều rồi, nếu đã sang tên căn phòng, đương nhiên là do cô làm chủ! Bất quá tôi chỉ lo lắng cô sẽ phải trả phí ủy thác mà thôi."
Hàn Tả Tả hừ lạnh một tiếng, lấy văn kiện qua, roẹt roẹt ký tên cô vào.
Lưu luật sư thu lại văn kiện, trước khi rời đi làm như lơ đãng mở miệng nói: "Đúng rồi, mật mã của căn phòng vẫn không thay đổi... Phiền Hàn tiểu thư mau chóng thu dọn lại những đồ cần thiết, còn lại, tôi sẽ rao bán cùng với căn phòng!"
Hàn Tả Tả lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, thẳng đến khi hắn rời đi, mới nghiến răng nghiến lợi mắng thầm một tiếng.
Lời nói của Lưu luật sư trước khi đi mặc kệ có cố ý hay không, nhưng vẫn đọng lại trong lòng cô, nhịn lại nhẫn, Hàn Tả Tả vẫn là nhịn không được, ma xui quỷ quay trở lại căn phòng đó.
Tấm vải phủ màu trắng nhìn thật chói mắt, Hàn Tả Tả lấy tay xốc lên rồi thả xuống đất, mãi đến khi tất cả đồ dùng đều trở về vẻ vốn có của nó, Hàn Tả Tả lúc này mới thở hổn hển ngã ngồi ở trên sô pha.
Căn phòng là một mình cô thu dọn, tất cả đồ dùng cá nhân đều đã được cô mang đi, một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Hàn Tả Tả đột nhiên liền cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, cuộn mình ở trên sô pha, trong lòng từng trận đau đớn bén nhọn, nỗi thống khổ tra tấn cô, mà đáng sợ nhất, là cô mơ hồ dự cảm được... Có lẽ, tương lai không có Lang Hi trong cuộc sống, cô chắc chắn sẽ mãi thống khổ khôn nguôi như vậy!
Hàn Tả Tả rốt cuộc nhịn không được, gắt gao ôm chiếc gối gào khóc. (gối đệm lưng)
Áp lực tình cảm không còn bị bó buộc hoàn toàn phát tiết ra, Hàn Tả Tả thế này mới cảm nhận được chân thật sự thống khổ khi mất đi. Người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình cứ như vậy biến mất không thấy, từ nay về sau, cho dù muốn tìm kiếm tin tức về anh, chẳng qua cô không có can đảm gõ ra hai chữ kia...
Tuổi trẻ tươi đẹp nhất của cô dành cho một mối tình say đắm, hao hết tất cả dũng khí cả đời này của Hàn Tả Tả, bình tĩnh kiềm chế như cô, chỉ sợ sẽ không thể lại điên cuồng liều lĩnh như đã từng, ắt hẳn cũng sẽ không gặp được một người đàn ông có thể khiến cô toàn tâm toàn ý ỷ lại và yêu cuồng say như thế nữa...
Lang Hi thật sự đã bỏ đi, mang đi cả đoạn thời gian ngọt ngào giống như chưa từng tồn tại kia, mang theo cả linh hồn cô phiêu lãng vượt qua đại dương muôn trùng cách trở, lưu lại cho Hàn Tả Tả, trừ bỏ đau triệt nội tâm, là vô vàn tưởng niệm, chỉ còn lại những mảnh ngọc vỡ của chiếc vòng ngọc, một sợi dây chuyền bằng da, tấm chi phiếu đã quá hạn từ lúc nào...
Cuối cùng cũng không thể có một tình yêu trọn vẹn, cũng không thể khóa chặt phần tình cảm này dưới tận đáy lòng, để nó trong khoảng thời gian ngắn nhất, không thể hiện ra dày vò cô thêm nữa.
Điên cuồng khóc lớn hồi lâu, Hàn Tả Tả lẻ loi một mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ, cố gắng cách mấy cũng không cảm nhận được sự ấm áp trước kia nữa rồi.
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú