Thanh Phong Hận
Chương 4
Ta lần bước trở về Thự Vương phủ, hỏi hạ nhân mới biết Nghiêm Thự đã giam mình suốt cả ngày hôm nay trong thư phòng, căn dặn tất cả mọi người không được quấy rầy hắn. Ta liền bỏ qua những lời ngăn cản của bọn hạ nhân, nhanh chóng bước về phía thư phòng đẩy cửa bước vào. Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi khiến ta không khỏi choáng váng, chưa kịp định thần thì miệng đã bị một nụ hôn mạnh mẽ áp trụ, người kia không ngừng dùng lưỡi trong miệng ta mà khuấy động cũng không nhượng ta có chút thời gian để hít thở chút không khí. Trong ánh sáng mù mờ của ngọn đèn sắp tắt ta nhìn ánh mắt Nghiêm Thự lúc này giống như một con dã thú bị thương tràn đầy đau đớn và thống khổ.
Môi Nghiêm Thự lướt nhẹ từ môi xuống cổ rồi từ từ đi xuống, bàn tay hắn trên người ta không ngừng vọng động, liên tiếp bỏ đi từng lớp quần áo cách trở cùng một số đồ dùng hằng ngày, ta cho dù không phải là một kẻ từng trải nhưng vẫn biết hắn trên người ta thật sự muốn làm cái gì. Nhưng đã một lần từ hắn tìm được sự ấm áp nên lúc này mặc kệ hắn muốn làm cái gì, miễn là thứ ta có, ta đều nguyện ý cho hắn.
Hắn tiến nhập vào thân thể ta trong nháy mắt, rất đau, cơn đau như muốn xé rách cả thân thể nhưng lại chẳng thấm vào đâu so với một tiếng gọi của hắn:
“Thanh Ngọc….“
Hai chữ như bùa chú nổ tung trong đầu ta, ta vội vàng đẩy Nghiêm Thự ra hốt hoảng muốn bỏ chạy nhưng do vô ý lại làm đổ giá nến bên cạnh giường, ngọn lửa yếu ớt chảo đảo lướt qua một khuôn mặt vô cùng quen thuộc trên tường trước khi vụt tắt.
Ta nỗ lực kiềm chế hai bàn tay đang không ngừng run rẩy, cầm lên ngọc nến còn cháy dang dở điểm lại từng tiêm đèn đã tắt, ánh sáng bùng lên soi tỏ những khoảng tường treo đầy những bức bích họa. Người trong tranh mi thanh mục tú, khóe miệng vẽ nên một nụ cười cao ngạo thoát trần, phong cách, khí chất giống như tiên nhân hạ phàm, người đó và ta có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng ta biết người trong họa không phải là ta.
Người đó là Trầm Thanh Ngọc…
Không khí dường như ngưng tụ quanh ta, lệ như đông đặc trong khóe mắt, đáy lòng tựa như có một con sóng triều muốn phá vỡ lồng ngực để thoát ra, ta cần phải làm một điều gì đó để trút bỏ nỗi thống khổ này… Nhưng lệ không thể rơi, ta lại không thể tìm ra lý do để cười, cuối cùng lại ta lựa chọn bỏ trốn.
Ta tựa như một âm hồn lang thang không mục đích trên khắp những con đường, nhưng đến tảng sáng khi ta bắt đầu thanh tỉnh ba chữ Thự Vương phủ lại như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào mí mắt.
Hóa ra ta vĩnh viễn không thể trở thành Trầm Thanh Ngọc, nhưng lại vô pháp trở lại là một Trầm Thanh Phong của trước kia, vậy hiện tại ta thực ra là ai, hay cái gì?
Ta vô lực ngã ngồi trước cửa Vương phủ, nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt giống như muốn đem hết thảy những ngày tháng trước đây cuốn trôi đi, ta dùng một chút sức lực sót lại lau đi nước mắt.
Ta có đúng hay không khi quay lại tìm kẻ đã làm tổn thương chính mình.
Ta bây giờ hình dạng nhếch nhác, tiều tụy khiến những kẻ giữ cửa đã bắt đầu mở miệng tra hỏi, cuối cùng cổng đại môn cũng mở rộng, kẻ đang đi tới chính là Nghiêm Thự.
“Vào đi… Trầm Thanh Phong.“
Nghiêm Thự nhìn ta như một kẻ xa lạ, trong giọng nói chỉ chứa đầy sự lãnh đạm.
May mà hắn lạnh lùng như vậy, may mà hắn nhận ra ta là ai, nếu ngay lúc này hắn gọi ta Thanh Ngọc có thể ta sẽ không kiềm được cho hắn một cái tát, sau đó lại trong lòng hắn khóc lóc như mưa. Hành động như vậy quả thật rất quá đáng, huống hồ Trầm Thanh Phong ta làm gì có tư cách đó!
Nghiêm Thự xoay người chớp mắt đã đi vào phía trong, ta nhìn đại môn sơn son trong lòng không khỏi âm thầm cười khổ, rồi cũng mong chóng theo hắn bước vào.
Chung quy là vẫn không thể buông bỏ được, đúng là tự làm khổ chính mình mà.
Không nghĩ tới Nghiêm Thự cư nhiên lại dẫn ta đến gian phòng đêm qua, Nghiêm Thự nhìn thấy ta đứng do dự trước cửa cũng không cần biết là ta có nguyện ý hay không, một mạch lôi thẳng ta vào phòng.
Hắn cố ý dùng ngữ điệu châm biếm mà nói với ta: “Trầm Thanh Phong ngươi sợ cái gì…. Người họ Trầm các ngươi xưa nay không tim không phổi, há có cái gì để phải sợ sao?"
Ta nghe trong giọng nói hắn thật sự oán hận chỉ là không hiểu hắn thật ra oán hận điều gì. Ta đành mỉm cười thành thật trả lời: “Ta sợ ngươi như vậy oán hận gọi tên ta, ta sợ làm Thự Vương gia mất hứng khi lại đánh đồng ta với một người khác.“
Ta sợ nhất là ngươi nghĩ tổn thương ta như vậy chưa đủ hiện tại lại muốn trong lòng ta bổ thêm một đao nữa.
Câu tiếp theo không biết là những suy nghĩ trung thực trong lòng ta hay do một chút tự ái còn sót lại đã làm ta vô thức nói ra.
“Nghiêm Thự, Trầm Thanh Phong ta sợ tâm ngươi đã chết không còn máu lưu chuyển, lệ ngươi đã khô không thể khóc.“
Nghiêm Thự nghe xong vỗ tay mà cười: “Thanh Phong ngươi và hắn quả thực không giống nhau… Xem ra ngươi rất thú vị.“
Hắn đối ta một khuôn mặt tươi cười nhưng trong đáy mắt đen kịt lại không hề hiện lên tiếu ý. Không cần hỏi, dù là kẻ ngu dốt đến mức nào ta cũng hiểu người mà Nghiêm Thự gọi “Hắn “là ai.
Nghiêm thự đột ngột quay người đối diện với những bức họa trên tường, thân thủ nhẹ nhàng đưa lên vuốt nhẹ gương mặt người trong tranh: “Mỗi bức tranh này là hắn… từng bức, từng bức đều do ta bỏ hết tâm huyết ra để thể hiện từ hình dáng, vẻ mặt đều giống hắn đến tám chín phần… nhưng họa mãi chỉ là họa không thể nào sánh bằng người thật.“
“Thanh Phong ngươi yêu ta chứ?“ Hắn đưa lưng về phía ta mà hỏi.
“Ngươi có biết cảm giác lần đầu tiên yêu một người, đem hết tình cảm trao cho người cuối cùng lại bị người coi khinh, ngươi biết cảm giác đó khó chịu như thế nào không… ngươi biết cái gì là thương tâm, ngươi… biết cái gì?“
Ta biết, ta thực sự hiểu rõ lời ngươi nói. Bởi vì bộ dạng ngươi bây giờ quả thật rất đau khổ.
“Ta yêu hắn, ta rất yêu hắn, đó cũng là lý do tại sao mà ta lại vô cùng hận hắn. Hắn không thèm ngó ngàng gì đến tình cảm của ta, người hắn yêu lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta. Hắn với ta đều giống nhau, đều yêu một người không yêu mình, cuối cùng hắn lại vì kẻ đó tự thiêu mà chết, cuối cùng vẫn không nguyện yêu ta.“
Ta dựa người vào bức tường phía sau lưng, chịu không nổi mà ngã ngồi trên mặt đất lạnh.
Nghiêm Thự nói người mang họ Trầm đều có ý chí sắt đá, mọi người tưởng vậy, ngay chính bản thân ta cũng nghĩ vậy cho đến khi ta gặp hắn. Một câu hỏi han ân cần, một nụ cười dịu dàng, một tiếng gọi ta làThanh Phong, một lồng ngực ấm áp ôm chặt lấy ta. Từng đó cũng đủ để Trầm Thanh Phong ta nguyện cả đời một lòng.
Ta cho rằng không thể học ca ca tâm không vẩn đục, không hề nghĩ rằng hắn cũng là một kẻ si tình. Ta vì Nghiêm Thự mà tan nát cõi lòng, ca ca lại vì tình mà bi quan chán đời.
Ca ca, người người nói huynh đệ ta lãnh khốc vô tình, ngươi nói như vậy không thú vị sao?
“Ta vẫn mãi dõi theo hắn, nhìn hắn vì yêu mà đau khổ, thậm chí đôi khi ta đè nén tình cảm bản thân mà ở bên hắn nhưng quả thực ta vẫn làm không được. Bởi vì ta yêu hắn rất nhiều, cho dù hắn đã chết ta vẫn không có khả năng quên hắn…“
Nghiêm Thự nhích lại gần, giống như lúc trước đưa tay ôm chặt ta vào lòng, thông qua ta tìm kiếm một bóng hình một người trong bức họa kia, cúi đầu bên tai ta nhẹ nhàng khẽ nói.
“Sở dĩ trên đời này ta muốn Trầm Thanh Ngọc biết ai là người hiểu hắn nhất, là ta, kẻ có cùng nỗi đau với hắn.“
“Thanh Phong, ngươi thì biết cái gì là đau lòng… Ngươi quá nhạy cảm thôi… ngươi, hiện tại ngươi đã hiểu như thế nào là đau lòng chưa?“
Nghiêm Thự nhìn ta nhãn thần vô cùng lạnh lùng, tựa như đang chờ ta bày ra nỗi đau khổ để làm trò đùa. Nhưng xin lỗi ngươi mất rồi, lệ của ta đã không thể chảy, hiện tại chỉ có tâm ta là không ngừng rỉ máu, đáng tiếc là ngươi không thể nhìn thấy, cũng may là ngươi không thể nhìn thấy.
“Trầm Thanh Phong, ngươi biết cái gì gọi là thương tâm, đau lòng… Ngươi đã từng đau lòng chưa?“
“Ngươi biết không…biết không….biết.“
Đầu óc ta vô cùng lộn xộn, hiện tại ta chỉ biết đến duy nhất một điều.
“Nghiêm Thự, ta yêu ngươi.“
Thần sắc Nghiêm Thự hơi đổi một chút, lộ ra một vẻ không tin tưởng liền phất áo rời đi, xem ra đây không phải là câu trả lời mà hắn muốn nghe.
‘’Nghiêm Thự, ta rất đau lòng, tim ta như bị dao cắt, ta đau lòng gần chết.“
Ta biết đó là những điều mà hắn muốn nghe, thế nhưng những lời này ta sẽ không nói với hắn.
Từ trước đến nay, ta muốn gì đều không có ai sẵn lòng cho ta. Nghiêm Thự hắn đã cho rồi lại nỡ đang tâm lấy lại, hiện tại những lời hắn muốn nghe tại sao ta lại phải nói cho hắn nghe.
Ta như một người nằm mộng, mộng rất đẹp nhưng cũng lại rất ngắn ngủi.
Trong mộng ta đã luôn mỉm cười, cho rằng lồng ngực ấm áp sau lưng sẽ không bao giờ biến mất, cho rằng hạnh phúc có thể kéo dài đến vĩnh viễn. Mãi đến khi tỉnh giấc mới bàng hoàng nhận ra khoảng khắc trong mộng chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt. Hóa ra hạnh phúc thật vô cùng ngắn ngủi mà kéo theo sau nó là nỗi thống khổ triền miên không có điểm kết.
Ta chờ xem lần thứ hai có thể bước vào mộng đẹp, hoặc chờ hắn đem ta trọn vẹn tổn thương để ta vĩnh viễn không bao giờ dám một lần nữa lại mơ mộng hão huyền
Môi Nghiêm Thự lướt nhẹ từ môi xuống cổ rồi từ từ đi xuống, bàn tay hắn trên người ta không ngừng vọng động, liên tiếp bỏ đi từng lớp quần áo cách trở cùng một số đồ dùng hằng ngày, ta cho dù không phải là một kẻ từng trải nhưng vẫn biết hắn trên người ta thật sự muốn làm cái gì. Nhưng đã một lần từ hắn tìm được sự ấm áp nên lúc này mặc kệ hắn muốn làm cái gì, miễn là thứ ta có, ta đều nguyện ý cho hắn.
Hắn tiến nhập vào thân thể ta trong nháy mắt, rất đau, cơn đau như muốn xé rách cả thân thể nhưng lại chẳng thấm vào đâu so với một tiếng gọi của hắn:
“Thanh Ngọc….“
Hai chữ như bùa chú nổ tung trong đầu ta, ta vội vàng đẩy Nghiêm Thự ra hốt hoảng muốn bỏ chạy nhưng do vô ý lại làm đổ giá nến bên cạnh giường, ngọn lửa yếu ớt chảo đảo lướt qua một khuôn mặt vô cùng quen thuộc trên tường trước khi vụt tắt.
Ta nỗ lực kiềm chế hai bàn tay đang không ngừng run rẩy, cầm lên ngọc nến còn cháy dang dở điểm lại từng tiêm đèn đã tắt, ánh sáng bùng lên soi tỏ những khoảng tường treo đầy những bức bích họa. Người trong tranh mi thanh mục tú, khóe miệng vẽ nên một nụ cười cao ngạo thoát trần, phong cách, khí chất giống như tiên nhân hạ phàm, người đó và ta có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng ta biết người trong họa không phải là ta.
Người đó là Trầm Thanh Ngọc…
Không khí dường như ngưng tụ quanh ta, lệ như đông đặc trong khóe mắt, đáy lòng tựa như có một con sóng triều muốn phá vỡ lồng ngực để thoát ra, ta cần phải làm một điều gì đó để trút bỏ nỗi thống khổ này… Nhưng lệ không thể rơi, ta lại không thể tìm ra lý do để cười, cuối cùng lại ta lựa chọn bỏ trốn.
Ta tựa như một âm hồn lang thang không mục đích trên khắp những con đường, nhưng đến tảng sáng khi ta bắt đầu thanh tỉnh ba chữ Thự Vương phủ lại như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào mí mắt.
Hóa ra ta vĩnh viễn không thể trở thành Trầm Thanh Ngọc, nhưng lại vô pháp trở lại là một Trầm Thanh Phong của trước kia, vậy hiện tại ta thực ra là ai, hay cái gì?
Ta vô lực ngã ngồi trước cửa Vương phủ, nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt giống như muốn đem hết thảy những ngày tháng trước đây cuốn trôi đi, ta dùng một chút sức lực sót lại lau đi nước mắt.
Ta có đúng hay không khi quay lại tìm kẻ đã làm tổn thương chính mình.
Ta bây giờ hình dạng nhếch nhác, tiều tụy khiến những kẻ giữ cửa đã bắt đầu mở miệng tra hỏi, cuối cùng cổng đại môn cũng mở rộng, kẻ đang đi tới chính là Nghiêm Thự.
“Vào đi… Trầm Thanh Phong.“
Nghiêm Thự nhìn ta như một kẻ xa lạ, trong giọng nói chỉ chứa đầy sự lãnh đạm.
May mà hắn lạnh lùng như vậy, may mà hắn nhận ra ta là ai, nếu ngay lúc này hắn gọi ta Thanh Ngọc có thể ta sẽ không kiềm được cho hắn một cái tát, sau đó lại trong lòng hắn khóc lóc như mưa. Hành động như vậy quả thật rất quá đáng, huống hồ Trầm Thanh Phong ta làm gì có tư cách đó!
Nghiêm Thự xoay người chớp mắt đã đi vào phía trong, ta nhìn đại môn sơn son trong lòng không khỏi âm thầm cười khổ, rồi cũng mong chóng theo hắn bước vào.
Chung quy là vẫn không thể buông bỏ được, đúng là tự làm khổ chính mình mà.
Không nghĩ tới Nghiêm Thự cư nhiên lại dẫn ta đến gian phòng đêm qua, Nghiêm Thự nhìn thấy ta đứng do dự trước cửa cũng không cần biết là ta có nguyện ý hay không, một mạch lôi thẳng ta vào phòng.
Hắn cố ý dùng ngữ điệu châm biếm mà nói với ta: “Trầm Thanh Phong ngươi sợ cái gì…. Người họ Trầm các ngươi xưa nay không tim không phổi, há có cái gì để phải sợ sao?"
Ta nghe trong giọng nói hắn thật sự oán hận chỉ là không hiểu hắn thật ra oán hận điều gì. Ta đành mỉm cười thành thật trả lời: “Ta sợ ngươi như vậy oán hận gọi tên ta, ta sợ làm Thự Vương gia mất hứng khi lại đánh đồng ta với một người khác.“
Ta sợ nhất là ngươi nghĩ tổn thương ta như vậy chưa đủ hiện tại lại muốn trong lòng ta bổ thêm một đao nữa.
Câu tiếp theo không biết là những suy nghĩ trung thực trong lòng ta hay do một chút tự ái còn sót lại đã làm ta vô thức nói ra.
“Nghiêm Thự, Trầm Thanh Phong ta sợ tâm ngươi đã chết không còn máu lưu chuyển, lệ ngươi đã khô không thể khóc.“
Nghiêm Thự nghe xong vỗ tay mà cười: “Thanh Phong ngươi và hắn quả thực không giống nhau… Xem ra ngươi rất thú vị.“
Hắn đối ta một khuôn mặt tươi cười nhưng trong đáy mắt đen kịt lại không hề hiện lên tiếu ý. Không cần hỏi, dù là kẻ ngu dốt đến mức nào ta cũng hiểu người mà Nghiêm Thự gọi “Hắn “là ai.
Nghiêm thự đột ngột quay người đối diện với những bức họa trên tường, thân thủ nhẹ nhàng đưa lên vuốt nhẹ gương mặt người trong tranh: “Mỗi bức tranh này là hắn… từng bức, từng bức đều do ta bỏ hết tâm huyết ra để thể hiện từ hình dáng, vẻ mặt đều giống hắn đến tám chín phần… nhưng họa mãi chỉ là họa không thể nào sánh bằng người thật.“
“Thanh Phong ngươi yêu ta chứ?“ Hắn đưa lưng về phía ta mà hỏi.
“Ngươi có biết cảm giác lần đầu tiên yêu một người, đem hết tình cảm trao cho người cuối cùng lại bị người coi khinh, ngươi biết cảm giác đó khó chịu như thế nào không… ngươi biết cái gì là thương tâm, ngươi… biết cái gì?“
Ta biết, ta thực sự hiểu rõ lời ngươi nói. Bởi vì bộ dạng ngươi bây giờ quả thật rất đau khổ.
“Ta yêu hắn, ta rất yêu hắn, đó cũng là lý do tại sao mà ta lại vô cùng hận hắn. Hắn không thèm ngó ngàng gì đến tình cảm của ta, người hắn yêu lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta. Hắn với ta đều giống nhau, đều yêu một người không yêu mình, cuối cùng hắn lại vì kẻ đó tự thiêu mà chết, cuối cùng vẫn không nguyện yêu ta.“
Ta dựa người vào bức tường phía sau lưng, chịu không nổi mà ngã ngồi trên mặt đất lạnh.
Nghiêm Thự nói người mang họ Trầm đều có ý chí sắt đá, mọi người tưởng vậy, ngay chính bản thân ta cũng nghĩ vậy cho đến khi ta gặp hắn. Một câu hỏi han ân cần, một nụ cười dịu dàng, một tiếng gọi ta làThanh Phong, một lồng ngực ấm áp ôm chặt lấy ta. Từng đó cũng đủ để Trầm Thanh Phong ta nguyện cả đời một lòng.
Ta cho rằng không thể học ca ca tâm không vẩn đục, không hề nghĩ rằng hắn cũng là một kẻ si tình. Ta vì Nghiêm Thự mà tan nát cõi lòng, ca ca lại vì tình mà bi quan chán đời.
Ca ca, người người nói huynh đệ ta lãnh khốc vô tình, ngươi nói như vậy không thú vị sao?
“Ta vẫn mãi dõi theo hắn, nhìn hắn vì yêu mà đau khổ, thậm chí đôi khi ta đè nén tình cảm bản thân mà ở bên hắn nhưng quả thực ta vẫn làm không được. Bởi vì ta yêu hắn rất nhiều, cho dù hắn đã chết ta vẫn không có khả năng quên hắn…“
Nghiêm Thự nhích lại gần, giống như lúc trước đưa tay ôm chặt ta vào lòng, thông qua ta tìm kiếm một bóng hình một người trong bức họa kia, cúi đầu bên tai ta nhẹ nhàng khẽ nói.
“Sở dĩ trên đời này ta muốn Trầm Thanh Ngọc biết ai là người hiểu hắn nhất, là ta, kẻ có cùng nỗi đau với hắn.“
“Thanh Phong, ngươi thì biết cái gì là đau lòng… Ngươi quá nhạy cảm thôi… ngươi, hiện tại ngươi đã hiểu như thế nào là đau lòng chưa?“
Nghiêm Thự nhìn ta nhãn thần vô cùng lạnh lùng, tựa như đang chờ ta bày ra nỗi đau khổ để làm trò đùa. Nhưng xin lỗi ngươi mất rồi, lệ của ta đã không thể chảy, hiện tại chỉ có tâm ta là không ngừng rỉ máu, đáng tiếc là ngươi không thể nhìn thấy, cũng may là ngươi không thể nhìn thấy.
“Trầm Thanh Phong, ngươi biết cái gì gọi là thương tâm, đau lòng… Ngươi đã từng đau lòng chưa?“
“Ngươi biết không…biết không….biết.“
Đầu óc ta vô cùng lộn xộn, hiện tại ta chỉ biết đến duy nhất một điều.
“Nghiêm Thự, ta yêu ngươi.“
Thần sắc Nghiêm Thự hơi đổi một chút, lộ ra một vẻ không tin tưởng liền phất áo rời đi, xem ra đây không phải là câu trả lời mà hắn muốn nghe.
‘’Nghiêm Thự, ta rất đau lòng, tim ta như bị dao cắt, ta đau lòng gần chết.“
Ta biết đó là những điều mà hắn muốn nghe, thế nhưng những lời này ta sẽ không nói với hắn.
Từ trước đến nay, ta muốn gì đều không có ai sẵn lòng cho ta. Nghiêm Thự hắn đã cho rồi lại nỡ đang tâm lấy lại, hiện tại những lời hắn muốn nghe tại sao ta lại phải nói cho hắn nghe.
Ta như một người nằm mộng, mộng rất đẹp nhưng cũng lại rất ngắn ngủi.
Trong mộng ta đã luôn mỉm cười, cho rằng lồng ngực ấm áp sau lưng sẽ không bao giờ biến mất, cho rằng hạnh phúc có thể kéo dài đến vĩnh viễn. Mãi đến khi tỉnh giấc mới bàng hoàng nhận ra khoảng khắc trong mộng chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt. Hóa ra hạnh phúc thật vô cùng ngắn ngủi mà kéo theo sau nó là nỗi thống khổ triền miên không có điểm kết.
Ta chờ xem lần thứ hai có thể bước vào mộng đẹp, hoặc chờ hắn đem ta trọn vẹn tổn thương để ta vĩnh viễn không bao giờ dám một lần nữa lại mơ mộng hão huyền
Tác giả :
Hành Vân