Thành Phố Vô Tận
Chương 7
Từ Thiếu Khiêm không ở Từ gia mà mua riêng một căn biệt thự cho mình ở vùng ngoại ô. Thứ nhất, thân phận siêu sao của hắn không thích hợp để sống chung với người nhà; thứ hai, em gái hắn đi du học, cậu em họ và Tứ thúc thì đều bận rộn với công việc làm ăn của gia đình, nên Từ gia luôn vắng vẻ, một mình ở đấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chỗ ở này cực kì bí mật, chỉ có tài xế riêng và mấy người đại diện từng hợp tác mới biết địa chỉ. Từ sau khi sửa sang lại, trừ Từ Thiếu Khiêm ra, cũng chưa từng có người thứ hai bước vào. Đây đối với hắn mà nói, là một không gian riêng tư vô cùng quan trọng, Từ Thiếu Khiêm lại có tính khiết phích cao độ, không hề hoan nghênh bất kì kẻ nào đến đây quấy rầy.
Nói một cách nghiêm túc thì An Nham coi như là “ngoại nhân" đầu tiên được hắn đưa tới nhà riêng.
Tài xế mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa hai người đến khu biệt thự rồi đánh xe quay về.
Đêm khuya mùa đông lạnh giá vô cùng, hiện tại cũng đã gần hai giờ; gió đêm thổi qua mặt giống như thanh đao cắt vào da thịt, lạnh tới thấu xương. Chẳng biết từ bao giờ, ngoài cửa sổ tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết phiêu tán giữa không trung, dưới ánh đèn đường mặc sức bay lượn, đọng thành tầng trên mặt đất, giống như một tấm thảm thuần trắng.
Hai người đột nhiên đi ra từ trong chiếc xe ấm áp, nhất thời không kịp thích ứng với nhiệt độ thấp bên ngoài. An Nham vì hôm nay tham gia lễ trao giải, muốn mình trông thật phong độ nên không quản thời tiết mà ăn mặc đơn bạc, cơn gió lạnh buốt thổi qua liền khiến hắn đánh một cái hắt xì thật to.
Từ Thiếu Khiêm vội vàng tháo khăn của mình quàng quanh cổ hắn, cẩn thận bao chặt lấy khuôn mặt và lỗ tai đã đỏ lên trong cái khăn, rồi mới thấp giọng hỏi: “Cậu tỉnh rồi?"
An Nham vẫn chưa thanh tỉnh, chóp mũi đông cứng đến đỏ lên, nhẹ nhàng hít vào không khí lạnh như băng rồi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn nam nhân trước mặt, cặp mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
Từ Thiếu Khiêm khẽ thở dài: “Vào nhà trước đã."
Nói xong liền nắm tay An Nham, đưa hắn vào nhà.
Khoảng thời gian này không ở trong nước, ngôi nhà này lâu rồi không về, bên trong không mở lò sưởi, vì lâu không có ai ở nên lộ ra đôi chút tịch mịch và vắng lạnh.
Bật đèn, đứng ở cửa đổi giày, thấy An Nham mơ mơ màng màng tựa vào cánh cửa như lại muốn ngủ, Từ Thiếu Khiêm chẳng thể làm gì ngoài bất đắc dĩ cúi người thay hắn cởi giày ra, còn ngồi xổm xuống tỉ mỉ xỏ dép vào chân hắn.
“Lên giường rồi ngủ." Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng xoa tóc hắn, nửa kéo nửa ôm An Nham về phòng ngủ, cởi áo khoác của hắn ra treo trên giá để đồ, áo sơ mi ban nãy rửa tay làm ướt cũng thuận tiện cởi ra luôn.
Bên trong áo sơ mi, cư nhiên không mặc gì cả…
Từ Thiếu Khiêm ngẩn ra, nhất thời cảm thấy hô hấp có chút chật vật.
Ánh đèn vàng ám áp trong phòng ngủ chiếu lên cơ thể An Nham, hiển lộ làn da bóng loáng như ngọc của hắn. Hai khoả nhũ châu trên ngực màu sắc đỏ thẫm, toàn thân trên dưới không chút thịt thừa, đường cong vòng eo mảnh khảnh xinh đẹp, tựa như dụ người ôm hắn vào lòng, nơi cạp quần Tây bị lỏng lộ ra một góc quần lót màu trắng như ẩn như hiện.
Người mình thích cứ như vậy thân thể xích loã không chút phòng bị nằm trên giường của mình…
Từ Thiếu Khiêm nghe thấy tiếng tim mình đập ngày một gia tốc.
Sợ bản thân không kiềm chế được tiếp tục tâm viên ý mãn, Từ Thiếu Khiêm tức khắc tỉnh táo lại, đắp chăn cho hắn.
An Nham mở mắt, có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt, cặp mắt mờ mịt chứng tỏ say rất lợi hại.
Từ Thiếu Khiêm không nhịn được liền ngồi xuống mép giường, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt đỏ lên của hắn, thấp giọng hỏi: “Có phải khó chịu lắm không? Cậu hôm nay chưa ăn được bao nhiêu đã cố cụng ly với mọi người."
Chẳng biết An Nham nghe có hiểu hay không, ánh mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm càng ngày càng sáng.
“Tôi đi rót cho cậu cốc nước nóng."
Từ Thiếu Khiêm vừa nói vừa chuẩn bị đứng lên thì đúng lúc này, An Nham tự nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo tay hắn, chuẩn xác rướn người hôn lên môi hắn.
Sống lưng Từ Thiếu Khiêm nháy mắt cứng đờ.
Đôi môi An Nham thật mềm, khoé miệng còn vương mùi rượu nhàn nhạt, vươn lưỡi liếm môi Từ Thiếu Khiêm, dường như còn chưa cảm thấy thoả mãn, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, dò vào trong miệng Từ Thiếu Khiêm.
“Ưm…" Hô hấp của Từ Thiếu Khiêm trong một khắc đó đột nhiên dừng lại.
Cậu ấy đang làm cái gì vậy? Say quá đà??
Dù lý trí biết rõ trạng thái hiện giờ của An Nham là sau khi say thần chí không rõ, nhưng mà…
Cơ bản là không đẩy ra được.
Mùi vị thuộc về An Nham, hơi thở xen lẫn hương rượu từ môi lưỡi dần khuếch tán…
Đó là mùi hương so với bất kì giấc mộng nào càng chân thật hơn, cũng tốt đẹp hơn.
Đó là mùi hương hắn đã vô số lần mơ tưởng, nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội thưởng thức.
Đã từng là tâm nguyện xa xỉ dường ấy, vậy mà cứ thế dễ dàng được thực hiện?!
Cả người Từ Thiếu Khiêm căng cứng như một pho tượng.
Nụ hôn của An Nham êm dịu giống như đang lấy lòng, vô cùng ấm áp, khiến cho lực tự chủ mà Từ Thiếu Khiêm vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo gần như sụp đổ.
“Ưm… An Nham…" Từ Thiếu Khiêm cố nén xung động muốn hung hăng hôn lại, dùng một tia lí trí cuối cùng đẩy cái người đang ôm chặt lấy mình không buông kia ra, thấp giọng bảo: “Cậu say rồi."
Tiếc rằng, An Nham đã say đến không chịu nói lý.
Dường như thấy phản ứng toàn thân cứng ngắc của đối phương thực thú vị, hoặc đơn giản vì thích hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người đối phương… An Nham đã uống quá nhiều rượu, toàn thân nóng lên, vội vàng tìm kiếm cơ thể mát lạnh của Từ Thiếu Khiêm để hạ nhiệt, giống như một kẻ đã phơi người dưới ánh mặt trời chói chang quá lâu bỗng dưng tìm được dòng suốt mát lành.
An Nham không chút liêm sỉ quấn lấy Từ Thiếu Khiêm, lần này dùng cả chân lẫn tay, quyết không buông tha, ngay sau đó lật người đè Từ Thiếu Khiêm xuống giường, được nước lấn tới hôn tiếp xuống phía dưới.
“...…" Từ Thiếu Khiêm chật vật né tránh nụ hôn của hắn, đôi môi mềm mại thấy vậy liền hôn mạnh lên trán hắn.
Cổ họng An Nham phát ra âm thanh bất mãn, động tác dưới tay càng thêm càn quấy, một phen kéo áo sơ mi Từ Thiếu Khiêm, cậy mạnh giật ra khiến cúc áo đứt tung, lạch cạch vung vãi khắp sàn.
An Nham cúi người nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của Từ Thiếu Khiêm, lực lớn đến nỗi vùng xương quai xanh nhanh chóng hiện lên những dấu răng rõ ràng, hai bàn tay cũng không chịu yên phận sờ loạn.
Từ Thiếu Khiêm ngay lập tức bắt lấy đôi tay đang tác loạn của hắn, hơi thở gấp gáp, thấp giọng cảnh cáo: “An Nham, đừng có làm bừa!"
Cổ tay bị đối phương dùng sức lực mạnh đến tưởng chừng bóp nát cả xương cốt mà giữ chặt, rốt cục khiến An Nham chú ý.
An Nham nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm, một lát sau mới cười cười, tựa như chưa thoả mãn mà nhẹ nhàng hôn hôn môi Từ Thiếu Khiêm, tiếp theo lại liếm liếm cần cổ vừa mới bị mình ra sức cắn nên lưu lại dấu răng rõ ràng kia, một bên mỉm cười nói: “Đừng sợ, kỹ thuật của tôi tốt lắm!"
“…..."
—— Hỗn đản này!
Từ Thiếu Khiêm phẫn nộ, đồng thời nhịp tim càng khó mà khống chế.
Người đang áp bên trên có gương mặt khiến kẻ khác động tâm, khí tức và nhiệt độ quen thuộc kéo căng hết cỡ sợi dây lý trí cuối cùng của Từ Thiếu Khiêm. Hai cơ thể chỉ cách nhau một lớp vải mỏng manh, có thể tinh tế cảm nhận được cơ thể đối phương, nhiều năm như vậy, khoảng cách giữa hắn và An Nham chưa bao giờ gần gũi đến mức này.
Tự chủ của Từ Thiếu Khiêm đã sắp bị đẩy tới cực hạn rồi!
An Nham không có một chút ý thức nguy hiểm nào, nâng người lên nhìn hắn một cái rồi cúi đầu mút mát bờ môi Từ Thiếu Khiêm, nở nụ cười như thường ngày với hắn, đôi mắt cười cong cong, gò má vẫn còn ửng đỏ vì say rượu, bờ môi vừa mới hôn xong, dưới ngọn đèn hiện lên sắc thái ướt át bóng mịn…
Từ Thiếu Khiêm rốt cục không nhịn được nữa, nhanh nhẹn dứt khoát xoay người một cái, trực tiếp áp An Nham xuống giường.
“?" Trời đất trước mắt đột nhiên đảo lộn, khiến đại não vốn say đến hồ đồ của An Nham càng thêm xoắn lại, nghi ngờ phát ra vài âm đơn, còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị mạnh mẽ che lấp.
“Ưm…"
Nụ hôn của Từ Thiếu Khiêm mạnh mẽ cường thế, mang theo ý tứ trừng phạt mà hôn xuống, điên cuồng tựa như muốn nuốt chửng người ta vào bụng, đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm trực tiếp tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi An Nham liếm mút không ngừng. Niêm mạc trong khoang miệng bị hắn liếm đến tê dại, đầu lưỡi cũng dần mất đi cảm giác, An Nham bị hôn đến cơ hồ hít thở không thông, chỉ có thể khua tay loạn xạ giãy giụa, liều mạng đẩy hắn ra.
“Ưm… Ưm…"
Nam nhân áp trên người khoẻ đến bất thường, gần như muốn khảm toàn bộ cơ thể hắn vào trong đệm, An Nham phát hiện đẩy nửa ngày căn bản vẫn không đẩy ra được tí nào, cảm thấy khó hiểu, đầu óc thiếu dưỡng khí biến thành một đống hồ dán đặc quánh.
Đây rốt cuộc là… Sao lại thế này?
Trực giác hình như phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, nhưng đầu óc trì độn căn bản không thể phân tích được tình huống trước mắt, chất cồn đã biến ý thức của An Nham thành một màn sương mù mông lung mơ hồ.
Không biết đã hôn bao lâu, mãi đến khi mặt An Nham đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí, Từ Thiếu Khiêm mới lưu luyến rời khỏi.
Cảm giác thật tốt.
Người xích loã nằm dưới thân mình, ánh mắt hơi hơi nheo lại tựa hồ toả ra ma lực dụ người sa đoạ, dịu dàng vuốt ve hai má đã đỏ lên của hắn, cần cổ thon dài, vòng eo thon mảnh, cái bụng bằng phẳng… Ngón tay xẹt qua bộ vị truyền đến cảm giác ấm áp, là nhiệt độ thuộc về An Nham.
Nhiệt độ chân thật như vậy, chân thật đến mức khiến Từ Thiếu Khiêm không nỡ buông tay.
Những cảnh tượng mê loạn trong mộng, so với giờ khắc này thực sự hôn hắn, quả thực buồn cười như ếch ngồi đáy giếng vậy. Vô luận cảnh trong mơ đẹp đến nhường nào, đều không thể bằng giây phút tự mình trải nghiệm này. Cảm giác hôn hắn gần như gây nghiện, Từ Thiếu Khiêm hận không thể nuốt chửng toàn bộ cơ thể An Nham vào bụng, triệt triệt để để chiếm làm của riêng.
Nhìn bộ dáng An Nham môi bị hôn đến sưng đỏ, hai mắt mê mang, hô hấp của Từ Thiếu Khiêm càng thêm nặng nề, tim đập nhanh đến mức khó có thể khống chế, bộ vị nào đó trên người đã cứng rắn đến phát đau.
Chi bằng tranh thủ cơ hội say rượu này, thay đổi triệt để mối quan hệ giữa hai người?
Ý niệm mãnh liệt như vậy một khi đã loé lên thì khó có thể áp chế lại được, Từ Thiếu Khiêm tối nay cũng uống không ít rượu, vốn lý trí cũng coi như thanh tỉnh, nhưng một tia lý trí cuối cùng ấy đã bị động tác vừa rồi của An Nham hoàn toàn xáo trộn.
Từ Thiếu Khiêm tháo mắt kính để lên đầu giường, cúi người, thấp giọng nói bên tai An Nham: “An Nham, không phải cậu hỏi tôi muốn quà gì sao?"
Ngón tay nhẹ nhàng tháo thắt lưng của hắn, cởi quần tây xuống, để thân thể hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt mình.
“… Tôi muốn cậu."
Trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Từ Thiếu Khiêm dần dần hiện lên sự điên cuồng vô tận.
Dùng sức tự chủ lớn nhất khống chế cảm xúc của bản thân, cúi xuống lưu lại trên người hắn một chuỗi dấu hôn, như đang tuyên bố quyền sở hữu, Từ Thiếu Khiêm hôn dọc từ xương quai xanh xuống đến cái bụng bằng phẳng. Cảm nhận làn da ấm áp trên bụng, thậm chí còn xấu xa dùng răng nanh lưu lại bên cạnh rốn một hàng dấu răng rõ ràng.
Biết rõ An Nham đã say đến bất tỉnh nhân sự, biết rõ hành động này của mình có loại quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.
Nhưng mà...
Từ Thiếu Khiêm đã nhẫn nại lâu lắm rồi.
Hỗn đản này vừa rồi một phen làm xằng làm bậy, rõ ràng đã coi mình thành nữ nhân, nếu còn nhịn nữa, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một ngày nào đó An Nham kết hôn sinh con! Từ Thiếu Khiêm tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Vậy thì lấy cớ say rượu loạn tính, phá bỏ tầng quan hệ này đi.
Bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tính khí mẫn cảm của An Nham, khí quan hơi rung động bại lộ trong không khí, màu sắc dễ nhìn tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui, hoặc bởi vì say rượu, nơi đó hiện ra trạng thái bán đứng thẳng mê người, nhìn vẻ mặt tươi cười mơ hồ của An Nham, Từ Thiếu Khiêm ác ý nắm lấy tận gốc, tựa như trừng phạt, dùng sức mà xoa nắn.
“A..." Tươi cười trên mặt An Nham lập tức tiêu tán, bởi vì kích thích mãnh liệt, thân thể đột nhiên từ trên giường ưỡn lên.
Từ Thiếu Khiêm thuận thế vươn tay, ôm eo hắn.
Phần eo thon mảnh, cảm xúc khi ôm vào trong ngực đặc biệt thoải mái, dùng cánh tay ôm eo hắn, để thân thể hắn hoàn toàn bị khống chế trong lòng mình, đáy lòng dường như cũng được lấp đầy.
Động tác dưới tay Từ Thiếu Khiêm càng thêm mạnh bạo.
“... Ưm... Ư ưm..." An Nham uống say hoàn toàn không biết xấu hổ, hé to miệng, thở hổn hển theo cảm giác kịch liệt của thân thể, thậm chí bởi vì quá mức thoải mái mà nheo mắt lại hưởng thụ. Dáng vẻ ấy, khiến người ta không nhịn được liên tưởng tới con mèo lười đang thích ý nằm trên ghế dài phơi nắng.
“Ưm... A ưm......"
Theo động tác mỗi lúc một nhanh hơn, An Nham thở dốc ngày càng dồn dập, trong mắt cũng hiện lên một tầng hơi nước.
An Nham uống rượu vào rồi vô cùng thành thực, thân thể sau khi được hưởng thụ, hắn liền không giãy dụa nữa, còn chủ động ôm lấy bả vai Từ Thiếu Khiêm.
“Ưm... Nhanh... Nhanh chút nữa..."
Từ Thiếu Khiêm đương nhiên thỏa mãn hắn, sau một hồi dùng sức vỗ về chơi đùa, rất nhanh, bụng An Nham đột nhiên căng thẳng, trực tiếp đầu hàng, chất lỏng nóng rực toàn bộ phóng thích trong lòng bàn tay Từ Thiếu Khiêm.
Cho dù lý trí không thanh tỉnh, nhưng thân thể đạt được cao trào lại khiến làn da An Nham ửng lên một tầng đỏ mỏng manh, đôi mắt bình thường luôn cong cong ý cười, giờ phút này vì thất thần mà có vẻ hết sức mờ mịt, chỉ lo hé miệng kịch liệt thở hổn hển.
Tư thái như vậy, thật sự là... gợi cảm khó có thể hình dung.
Bộ dáng An Nham bị mình bức đến cao trào, đỏ mặt thở dốc, càng nhìn càng khiến người động tâm.
Làm sao có thể bỏ được, lại làm sao có thể dễ dàng tha thứ, để bộ dáng khiến người động tâm này của hắn, hiện ra trước mặt một người nào khác?
Từ Thiếu Khiêm không hề do dự, đem An Nham từ trên giường trực tiếp lật lại, nâng mông hắn lên tạo thành tư thế quỳ úp sấp, dùng tay trái khống chế phần eo hắn, tay phải hướng đến hậu huyệt đang bởi vì bại lộ trong không khí mà khẩn trương co rút.
Nơi này... Cho tới bây giờ chưa từng có người chạm nhỉ?
Khóe môi Từ Thiếu Khiêm hiện lên một tia khát khao chiếm hữu mãnh liệt đến gần như tàn nhẫn.
Đem tinh dịch trong lòng bàn tay bôi xung quanh huyệt khẩu, không chút do dự sát nhập một ngón tay.
“Ách..." Cảm giác khó chịu do bị dị vật đâm vào thân thể làm An Nham bất an nhíu mày, “Không..."
Thân thể phản xạ muốn tránh né, đáng tiếc, đầu óc say mèm không thể điều khiển làm ra hành động chính xác đúng lúc, âm thanh phản kháng mỏng manh cũng hoàn toàn bị đối phương lờ đi.
Tay nhanh chóng sát nhập đến ba ngón, ngón tay thon dài trong cơ thể không ngừng đụng chạm khuếch trương, tựa như bộ phận trong cơ thể đang bị người thăm dò, cảm giác quái dị khiến An Nham khó chịu nhíu mày, cố gắng bò lên phía trước, lại bị nam nhân phía sau dùng sức bắt được thắt lưng.
Mãi tới lúc đầu óc trì độn của An Nham hiểu được mình sắp gặp phải nguy hiểm, Từ Thiếu Khiêm đã sớm làm xong tiền hí, rút ngón tay ra, một thứ gì đó còn thô to, cứng rắn hơn cả ngón tay đặt tại lối vào chưa bị người chạm qua kia.
????
Trong đầu óc mơ hồ của An Nham đầy dấu chấm hỏi.
Từ Thiếu Khiêm thở sâu, phần eo đột nhiên dùng sức động một cái, tính khí nóng rực mạnh mẽ xông vào hậu huyệt căng chặt!
“A ——!" An Nham phát ra tiếng hét chói tai dồn dập, cho dù say rượu, cái loại đau đớn như thân thể bị xé rách này, cũng khiến thân thể An Nham theo phản xạ co lại, ý thức trong nháy mắt ấy thậm chí cũng thanh tỉnh, “Đau quá... Ư..."
Tuy rằng đáy lòng có chút không đành, nhưng đã đến tình trạng này rồi, Từ Thiếu Khiêm cũng không còn khả năng ngừng lại nữa, đành phải hết sức dịu dàng cúi người hôn lưng hắn, một bên tay lại nắm lấy phân thân mẫn cảm của hắn, “An Nham, thả lỏng một chút..."
Một bên thấp giọng an ủi hắn, một bên dùng sức bắt đầu cử động phần eo.
Tính khí cứng rắn hung hăng đâm vào trong cơ thể mềm mại, cảm giác được niêm mạc gắt gao bao lấy, tựa như đặt chân tới thiên đường.
Hậu huyệt căng chặt của An Nham vây lấy tính khí của chính mình, chỉ cần tưởng tưởng hình ảnh như vậy, đã đủ cho Từ Thiếu Khiêm toàn thân hưng phấn, huống chi là lúc này được tự mình thể nghiệm, cảm giác kia quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Động tác ngày càng trở nên điên cuồng.
Như thể muốn linh hồn hai người hợp lại làm một, mỗi lần đều sát nhập đến độ sâu khủng bố, một lần lại một lần thể hội cảm giác được hắn gắt gao bao bọc...
Động tác kịch liệt như vậy, làm cho hậu huyệt chưa từng bị người chạm qua căng đến cực hạn, An Nham quỳ sấp trên giường, bị nam nhân phía sau lần lượt xâm phạm, phần eo, phần chân đều bắt đầu không ngừng phát run.
“Ư... không... Từ bỏ..." Trong cổ họng An Nham chỉ còn lại tiếng rên rỉ đứt quãng như cầu khẩn.
Rốt cục, mạnh dùng một chút lực, Từ Thiếu Khiêm đem tinh dịch nóng bỏng trực tiếp bắn vào trong cơ thể An Nham. Tràng vách của An Nham tựa hồ bị bỏng đến nơi, nhẹ nhàng co rút, đầu gối quỳ trên giường cũng bởi vì vô lực mà mềm nhũn, cả người thê thảm ngã xuống giường.
Toàn thân trải rộng dấu hôn, hậu huyệt ngẫu nhiên còn chảy ra tinh dịch trắng đục, hình ảnh như vậy, thực sự kích thích mạnh đến cảm quan của Từ Thiếu Khiêm.
Dục vọng vừa mới phát tiết, tựa hồ lại có xu thế ngẩng đầu.
Từ Thiếu Khiêm ôm An Nham ngồi trên người mình, một bên hôn khóe miệng hắn, một bên xâm nhập từ dưới lên trên.
“Ư......" An Nham không thoải mái cau mày, nhưng thân thể bủn rủn của hắn căn bản không có năng lực phản kháng, bị Từ Thiếu Khiêm vòng tay ôm chặt, chỉ có thể mơ mơ màng màng tùy theo bản năng thân thể làm ra phản ứng.
Phân thân mẫn cảm cũng hoàn toàn phản bội ý nguyện của chủ nhân, bởi vì tuyến tiền liệt bị kích thích mà nhanh chóng đứng thẳng.
Đáy mắt Từ Thiếu Khiêm hiện lên ý cười, thân thủ cầm khí quan dựng thẳng của An Nham, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “An Nham, chỗ này của cậu... thật đúng là mẫn cảm..."
Đầu óc An Nham hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe theo phản ứng của cơ thể, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Từ Thiếu Khiêm.
Đau đớn xé rách lúc mới đầu dần dần rút đi, theo nam nhân lần lượt xâm phạm, hậu huyệt gần như đã tê dại, một cỗ khoái cảm kỳ dị dọc xương sống chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Âm thanh phản kháng của An Nham cũng dần dần được rên rỉ mê người tràn ra bên môi thay thế.
“Ưm... Ư..." Vị trí tuyến tiền liệt lại bị hung hăng ma sát, An Nham ngồi trên người Từ Thiếu Khiêm, hai chân kẹp chặt eo hắn, ngay cả đầu ngón chân cũng hưng phấn cuộn lại, phân thân sưng đỏ lại trực tiếp đặt trên bụng Từ Thiếu Khiêm.
Từ Thiếu Khiêm thực thích An Nham thành thật như vậy.
“Thoải mái không?" Một bên thấp giọng hỏi, một bên bắt đầu triển khai kỹ xảo lấy lòng phân thân An Nham.
“Ừm..." An Nham mơ mơ màng màng đáp lại.
Tuy rằng đầu óc sau khi uống say không thể làm rõ tình cảnh giờ phút này, nhưng cảm thụ của thân thể vẫn vô cùng rõ ràng, sau khi đau đớn bén nhọn ban đầu qua đi, cái loại cảm giác vừa tê vừa thích này thực làm người ta ăn rồi muốn nữa.
“Thoải mái? Đây chính là cậu nói." Từ Thiếu Khiêm thực vừa lòng, mỉm cười, thay đổi tư thế một chút, lại đem An Nham đặt ở dưới thân, hung hăng tiến tới.
“A... Ưm... A a......"
Rất nhanh, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rên rỉ đan vào nhau.
...
Cũng không biết là làm bao nhiêu lần, mãi cho đến khi trời sắp sáng, Từ Thiếu Khiêm mới ngừng lại được, nhìn nam nhân bị chính mình áp đến người toàn hôn ngân, bờ môi sưng đỏ, khóe mắt còn phiếm lệ quang, đáy lòng thực sự thỏa mãn đến tột đỉnh.
Ôm hắn cả đêm, trong thân thể lưu lại rất nhiều tinh dịch, sợ hắn ngủ không thoải mái, Từ Thiếu Khiêm nhẫn nại toàn thân mỏi mệt, ôm An Nham vào trong phòng tắm, hoàn toàn rửa sạch một lần.
Huyệt khẩu đã muốn thảm hề hề sưng thũng lên, may mà Từ Thiếu Khiêm động tác có chừng mực, bởi vì An Nham là lần đầu tiên, còn tận lực thả chậm quá trình tiền hí, hậu huyệt cũng không có bị thương hay chảy máu.
Trở lại phòng ngủ nhẹ nhàng ôm hắn đi vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, cảm nhận hô hấp đều đều phất qua mặt mình của hắn, có cảm giác hạnh phúc kỳ diệu, trái tim như được lấp đầy.
An Nham......
Đây là người hắn đã thích rất nhiều, rất nhiều năm...
Chỉ là, không biết, lấy cớ say rượu loạn tính mà rút củi dưới đáy nồi (*) chiếm hữu hắn, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?
(*) rút củi dưới đáy nồi: ý nói thừa cơ, lợi dụng hoàn cảnh.
Chỗ ở này cực kì bí mật, chỉ có tài xế riêng và mấy người đại diện từng hợp tác mới biết địa chỉ. Từ sau khi sửa sang lại, trừ Từ Thiếu Khiêm ra, cũng chưa từng có người thứ hai bước vào. Đây đối với hắn mà nói, là một không gian riêng tư vô cùng quan trọng, Từ Thiếu Khiêm lại có tính khiết phích cao độ, không hề hoan nghênh bất kì kẻ nào đến đây quấy rầy.
Nói một cách nghiêm túc thì An Nham coi như là “ngoại nhân" đầu tiên được hắn đưa tới nhà riêng.
Tài xế mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa hai người đến khu biệt thự rồi đánh xe quay về.
Đêm khuya mùa đông lạnh giá vô cùng, hiện tại cũng đã gần hai giờ; gió đêm thổi qua mặt giống như thanh đao cắt vào da thịt, lạnh tới thấu xương. Chẳng biết từ bao giờ, ngoài cửa sổ tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết phiêu tán giữa không trung, dưới ánh đèn đường mặc sức bay lượn, đọng thành tầng trên mặt đất, giống như một tấm thảm thuần trắng.
Hai người đột nhiên đi ra từ trong chiếc xe ấm áp, nhất thời không kịp thích ứng với nhiệt độ thấp bên ngoài. An Nham vì hôm nay tham gia lễ trao giải, muốn mình trông thật phong độ nên không quản thời tiết mà ăn mặc đơn bạc, cơn gió lạnh buốt thổi qua liền khiến hắn đánh một cái hắt xì thật to.
Từ Thiếu Khiêm vội vàng tháo khăn của mình quàng quanh cổ hắn, cẩn thận bao chặt lấy khuôn mặt và lỗ tai đã đỏ lên trong cái khăn, rồi mới thấp giọng hỏi: “Cậu tỉnh rồi?"
An Nham vẫn chưa thanh tỉnh, chóp mũi đông cứng đến đỏ lên, nhẹ nhàng hít vào không khí lạnh như băng rồi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn nam nhân trước mặt, cặp mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
Từ Thiếu Khiêm khẽ thở dài: “Vào nhà trước đã."
Nói xong liền nắm tay An Nham, đưa hắn vào nhà.
Khoảng thời gian này không ở trong nước, ngôi nhà này lâu rồi không về, bên trong không mở lò sưởi, vì lâu không có ai ở nên lộ ra đôi chút tịch mịch và vắng lạnh.
Bật đèn, đứng ở cửa đổi giày, thấy An Nham mơ mơ màng màng tựa vào cánh cửa như lại muốn ngủ, Từ Thiếu Khiêm chẳng thể làm gì ngoài bất đắc dĩ cúi người thay hắn cởi giày ra, còn ngồi xổm xuống tỉ mỉ xỏ dép vào chân hắn.
“Lên giường rồi ngủ." Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng xoa tóc hắn, nửa kéo nửa ôm An Nham về phòng ngủ, cởi áo khoác của hắn ra treo trên giá để đồ, áo sơ mi ban nãy rửa tay làm ướt cũng thuận tiện cởi ra luôn.
Bên trong áo sơ mi, cư nhiên không mặc gì cả…
Từ Thiếu Khiêm ngẩn ra, nhất thời cảm thấy hô hấp có chút chật vật.
Ánh đèn vàng ám áp trong phòng ngủ chiếu lên cơ thể An Nham, hiển lộ làn da bóng loáng như ngọc của hắn. Hai khoả nhũ châu trên ngực màu sắc đỏ thẫm, toàn thân trên dưới không chút thịt thừa, đường cong vòng eo mảnh khảnh xinh đẹp, tựa như dụ người ôm hắn vào lòng, nơi cạp quần Tây bị lỏng lộ ra một góc quần lót màu trắng như ẩn như hiện.
Người mình thích cứ như vậy thân thể xích loã không chút phòng bị nằm trên giường của mình…
Từ Thiếu Khiêm nghe thấy tiếng tim mình đập ngày một gia tốc.
Sợ bản thân không kiềm chế được tiếp tục tâm viên ý mãn, Từ Thiếu Khiêm tức khắc tỉnh táo lại, đắp chăn cho hắn.
An Nham mở mắt, có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt, cặp mắt mờ mịt chứng tỏ say rất lợi hại.
Từ Thiếu Khiêm không nhịn được liền ngồi xuống mép giường, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt đỏ lên của hắn, thấp giọng hỏi: “Có phải khó chịu lắm không? Cậu hôm nay chưa ăn được bao nhiêu đã cố cụng ly với mọi người."
Chẳng biết An Nham nghe có hiểu hay không, ánh mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm càng ngày càng sáng.
“Tôi đi rót cho cậu cốc nước nóng."
Từ Thiếu Khiêm vừa nói vừa chuẩn bị đứng lên thì đúng lúc này, An Nham tự nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo tay hắn, chuẩn xác rướn người hôn lên môi hắn.
Sống lưng Từ Thiếu Khiêm nháy mắt cứng đờ.
Đôi môi An Nham thật mềm, khoé miệng còn vương mùi rượu nhàn nhạt, vươn lưỡi liếm môi Từ Thiếu Khiêm, dường như còn chưa cảm thấy thoả mãn, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, dò vào trong miệng Từ Thiếu Khiêm.
“Ưm…" Hô hấp của Từ Thiếu Khiêm trong một khắc đó đột nhiên dừng lại.
Cậu ấy đang làm cái gì vậy? Say quá đà??
Dù lý trí biết rõ trạng thái hiện giờ của An Nham là sau khi say thần chí không rõ, nhưng mà…
Cơ bản là không đẩy ra được.
Mùi vị thuộc về An Nham, hơi thở xen lẫn hương rượu từ môi lưỡi dần khuếch tán…
Đó là mùi hương so với bất kì giấc mộng nào càng chân thật hơn, cũng tốt đẹp hơn.
Đó là mùi hương hắn đã vô số lần mơ tưởng, nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội thưởng thức.
Đã từng là tâm nguyện xa xỉ dường ấy, vậy mà cứ thế dễ dàng được thực hiện?!
Cả người Từ Thiếu Khiêm căng cứng như một pho tượng.
Nụ hôn của An Nham êm dịu giống như đang lấy lòng, vô cùng ấm áp, khiến cho lực tự chủ mà Từ Thiếu Khiêm vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo gần như sụp đổ.
“Ưm… An Nham…" Từ Thiếu Khiêm cố nén xung động muốn hung hăng hôn lại, dùng một tia lí trí cuối cùng đẩy cái người đang ôm chặt lấy mình không buông kia ra, thấp giọng bảo: “Cậu say rồi."
Tiếc rằng, An Nham đã say đến không chịu nói lý.
Dường như thấy phản ứng toàn thân cứng ngắc của đối phương thực thú vị, hoặc đơn giản vì thích hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người đối phương… An Nham đã uống quá nhiều rượu, toàn thân nóng lên, vội vàng tìm kiếm cơ thể mát lạnh của Từ Thiếu Khiêm để hạ nhiệt, giống như một kẻ đã phơi người dưới ánh mặt trời chói chang quá lâu bỗng dưng tìm được dòng suốt mát lành.
An Nham không chút liêm sỉ quấn lấy Từ Thiếu Khiêm, lần này dùng cả chân lẫn tay, quyết không buông tha, ngay sau đó lật người đè Từ Thiếu Khiêm xuống giường, được nước lấn tới hôn tiếp xuống phía dưới.
“...…" Từ Thiếu Khiêm chật vật né tránh nụ hôn của hắn, đôi môi mềm mại thấy vậy liền hôn mạnh lên trán hắn.
Cổ họng An Nham phát ra âm thanh bất mãn, động tác dưới tay càng thêm càn quấy, một phen kéo áo sơ mi Từ Thiếu Khiêm, cậy mạnh giật ra khiến cúc áo đứt tung, lạch cạch vung vãi khắp sàn.
An Nham cúi người nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của Từ Thiếu Khiêm, lực lớn đến nỗi vùng xương quai xanh nhanh chóng hiện lên những dấu răng rõ ràng, hai bàn tay cũng không chịu yên phận sờ loạn.
Từ Thiếu Khiêm ngay lập tức bắt lấy đôi tay đang tác loạn của hắn, hơi thở gấp gáp, thấp giọng cảnh cáo: “An Nham, đừng có làm bừa!"
Cổ tay bị đối phương dùng sức lực mạnh đến tưởng chừng bóp nát cả xương cốt mà giữ chặt, rốt cục khiến An Nham chú ý.
An Nham nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm, một lát sau mới cười cười, tựa như chưa thoả mãn mà nhẹ nhàng hôn hôn môi Từ Thiếu Khiêm, tiếp theo lại liếm liếm cần cổ vừa mới bị mình ra sức cắn nên lưu lại dấu răng rõ ràng kia, một bên mỉm cười nói: “Đừng sợ, kỹ thuật của tôi tốt lắm!"
“…..."
—— Hỗn đản này!
Từ Thiếu Khiêm phẫn nộ, đồng thời nhịp tim càng khó mà khống chế.
Người đang áp bên trên có gương mặt khiến kẻ khác động tâm, khí tức và nhiệt độ quen thuộc kéo căng hết cỡ sợi dây lý trí cuối cùng của Từ Thiếu Khiêm. Hai cơ thể chỉ cách nhau một lớp vải mỏng manh, có thể tinh tế cảm nhận được cơ thể đối phương, nhiều năm như vậy, khoảng cách giữa hắn và An Nham chưa bao giờ gần gũi đến mức này.
Tự chủ của Từ Thiếu Khiêm đã sắp bị đẩy tới cực hạn rồi!
An Nham không có một chút ý thức nguy hiểm nào, nâng người lên nhìn hắn một cái rồi cúi đầu mút mát bờ môi Từ Thiếu Khiêm, nở nụ cười như thường ngày với hắn, đôi mắt cười cong cong, gò má vẫn còn ửng đỏ vì say rượu, bờ môi vừa mới hôn xong, dưới ngọn đèn hiện lên sắc thái ướt át bóng mịn…
Từ Thiếu Khiêm rốt cục không nhịn được nữa, nhanh nhẹn dứt khoát xoay người một cái, trực tiếp áp An Nham xuống giường.
“?" Trời đất trước mắt đột nhiên đảo lộn, khiến đại não vốn say đến hồ đồ của An Nham càng thêm xoắn lại, nghi ngờ phát ra vài âm đơn, còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị mạnh mẽ che lấp.
“Ưm…"
Nụ hôn của Từ Thiếu Khiêm mạnh mẽ cường thế, mang theo ý tứ trừng phạt mà hôn xuống, điên cuồng tựa như muốn nuốt chửng người ta vào bụng, đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm trực tiếp tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi An Nham liếm mút không ngừng. Niêm mạc trong khoang miệng bị hắn liếm đến tê dại, đầu lưỡi cũng dần mất đi cảm giác, An Nham bị hôn đến cơ hồ hít thở không thông, chỉ có thể khua tay loạn xạ giãy giụa, liều mạng đẩy hắn ra.
“Ưm… Ưm…"
Nam nhân áp trên người khoẻ đến bất thường, gần như muốn khảm toàn bộ cơ thể hắn vào trong đệm, An Nham phát hiện đẩy nửa ngày căn bản vẫn không đẩy ra được tí nào, cảm thấy khó hiểu, đầu óc thiếu dưỡng khí biến thành một đống hồ dán đặc quánh.
Đây rốt cuộc là… Sao lại thế này?
Trực giác hình như phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, nhưng đầu óc trì độn căn bản không thể phân tích được tình huống trước mắt, chất cồn đã biến ý thức của An Nham thành một màn sương mù mông lung mơ hồ.
Không biết đã hôn bao lâu, mãi đến khi mặt An Nham đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí, Từ Thiếu Khiêm mới lưu luyến rời khỏi.
Cảm giác thật tốt.
Người xích loã nằm dưới thân mình, ánh mắt hơi hơi nheo lại tựa hồ toả ra ma lực dụ người sa đoạ, dịu dàng vuốt ve hai má đã đỏ lên của hắn, cần cổ thon dài, vòng eo thon mảnh, cái bụng bằng phẳng… Ngón tay xẹt qua bộ vị truyền đến cảm giác ấm áp, là nhiệt độ thuộc về An Nham.
Nhiệt độ chân thật như vậy, chân thật đến mức khiến Từ Thiếu Khiêm không nỡ buông tay.
Những cảnh tượng mê loạn trong mộng, so với giờ khắc này thực sự hôn hắn, quả thực buồn cười như ếch ngồi đáy giếng vậy. Vô luận cảnh trong mơ đẹp đến nhường nào, đều không thể bằng giây phút tự mình trải nghiệm này. Cảm giác hôn hắn gần như gây nghiện, Từ Thiếu Khiêm hận không thể nuốt chửng toàn bộ cơ thể An Nham vào bụng, triệt triệt để để chiếm làm của riêng.
Nhìn bộ dáng An Nham môi bị hôn đến sưng đỏ, hai mắt mê mang, hô hấp của Từ Thiếu Khiêm càng thêm nặng nề, tim đập nhanh đến mức khó có thể khống chế, bộ vị nào đó trên người đã cứng rắn đến phát đau.
Chi bằng tranh thủ cơ hội say rượu này, thay đổi triệt để mối quan hệ giữa hai người?
Ý niệm mãnh liệt như vậy một khi đã loé lên thì khó có thể áp chế lại được, Từ Thiếu Khiêm tối nay cũng uống không ít rượu, vốn lý trí cũng coi như thanh tỉnh, nhưng một tia lý trí cuối cùng ấy đã bị động tác vừa rồi của An Nham hoàn toàn xáo trộn.
Từ Thiếu Khiêm tháo mắt kính để lên đầu giường, cúi người, thấp giọng nói bên tai An Nham: “An Nham, không phải cậu hỏi tôi muốn quà gì sao?"
Ngón tay nhẹ nhàng tháo thắt lưng của hắn, cởi quần tây xuống, để thân thể hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt mình.
“… Tôi muốn cậu."
Trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Từ Thiếu Khiêm dần dần hiện lên sự điên cuồng vô tận.
Dùng sức tự chủ lớn nhất khống chế cảm xúc của bản thân, cúi xuống lưu lại trên người hắn một chuỗi dấu hôn, như đang tuyên bố quyền sở hữu, Từ Thiếu Khiêm hôn dọc từ xương quai xanh xuống đến cái bụng bằng phẳng. Cảm nhận làn da ấm áp trên bụng, thậm chí còn xấu xa dùng răng nanh lưu lại bên cạnh rốn một hàng dấu răng rõ ràng.
Biết rõ An Nham đã say đến bất tỉnh nhân sự, biết rõ hành động này của mình có loại quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.
Nhưng mà...
Từ Thiếu Khiêm đã nhẫn nại lâu lắm rồi.
Hỗn đản này vừa rồi một phen làm xằng làm bậy, rõ ràng đã coi mình thành nữ nhân, nếu còn nhịn nữa, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một ngày nào đó An Nham kết hôn sinh con! Từ Thiếu Khiêm tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Vậy thì lấy cớ say rượu loạn tính, phá bỏ tầng quan hệ này đi.
Bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tính khí mẫn cảm của An Nham, khí quan hơi rung động bại lộ trong không khí, màu sắc dễ nhìn tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui, hoặc bởi vì say rượu, nơi đó hiện ra trạng thái bán đứng thẳng mê người, nhìn vẻ mặt tươi cười mơ hồ của An Nham, Từ Thiếu Khiêm ác ý nắm lấy tận gốc, tựa như trừng phạt, dùng sức mà xoa nắn.
“A..." Tươi cười trên mặt An Nham lập tức tiêu tán, bởi vì kích thích mãnh liệt, thân thể đột nhiên từ trên giường ưỡn lên.
Từ Thiếu Khiêm thuận thế vươn tay, ôm eo hắn.
Phần eo thon mảnh, cảm xúc khi ôm vào trong ngực đặc biệt thoải mái, dùng cánh tay ôm eo hắn, để thân thể hắn hoàn toàn bị khống chế trong lòng mình, đáy lòng dường như cũng được lấp đầy.
Động tác dưới tay Từ Thiếu Khiêm càng thêm mạnh bạo.
“... Ưm... Ư ưm..." An Nham uống say hoàn toàn không biết xấu hổ, hé to miệng, thở hổn hển theo cảm giác kịch liệt của thân thể, thậm chí bởi vì quá mức thoải mái mà nheo mắt lại hưởng thụ. Dáng vẻ ấy, khiến người ta không nhịn được liên tưởng tới con mèo lười đang thích ý nằm trên ghế dài phơi nắng.
“Ưm... A ưm......"
Theo động tác mỗi lúc một nhanh hơn, An Nham thở dốc ngày càng dồn dập, trong mắt cũng hiện lên một tầng hơi nước.
An Nham uống rượu vào rồi vô cùng thành thực, thân thể sau khi được hưởng thụ, hắn liền không giãy dụa nữa, còn chủ động ôm lấy bả vai Từ Thiếu Khiêm.
“Ưm... Nhanh... Nhanh chút nữa..."
Từ Thiếu Khiêm đương nhiên thỏa mãn hắn, sau một hồi dùng sức vỗ về chơi đùa, rất nhanh, bụng An Nham đột nhiên căng thẳng, trực tiếp đầu hàng, chất lỏng nóng rực toàn bộ phóng thích trong lòng bàn tay Từ Thiếu Khiêm.
Cho dù lý trí không thanh tỉnh, nhưng thân thể đạt được cao trào lại khiến làn da An Nham ửng lên một tầng đỏ mỏng manh, đôi mắt bình thường luôn cong cong ý cười, giờ phút này vì thất thần mà có vẻ hết sức mờ mịt, chỉ lo hé miệng kịch liệt thở hổn hển.
Tư thái như vậy, thật sự là... gợi cảm khó có thể hình dung.
Bộ dáng An Nham bị mình bức đến cao trào, đỏ mặt thở dốc, càng nhìn càng khiến người động tâm.
Làm sao có thể bỏ được, lại làm sao có thể dễ dàng tha thứ, để bộ dáng khiến người động tâm này của hắn, hiện ra trước mặt một người nào khác?
Từ Thiếu Khiêm không hề do dự, đem An Nham từ trên giường trực tiếp lật lại, nâng mông hắn lên tạo thành tư thế quỳ úp sấp, dùng tay trái khống chế phần eo hắn, tay phải hướng đến hậu huyệt đang bởi vì bại lộ trong không khí mà khẩn trương co rút.
Nơi này... Cho tới bây giờ chưa từng có người chạm nhỉ?
Khóe môi Từ Thiếu Khiêm hiện lên một tia khát khao chiếm hữu mãnh liệt đến gần như tàn nhẫn.
Đem tinh dịch trong lòng bàn tay bôi xung quanh huyệt khẩu, không chút do dự sát nhập một ngón tay.
“Ách..." Cảm giác khó chịu do bị dị vật đâm vào thân thể làm An Nham bất an nhíu mày, “Không..."
Thân thể phản xạ muốn tránh né, đáng tiếc, đầu óc say mèm không thể điều khiển làm ra hành động chính xác đúng lúc, âm thanh phản kháng mỏng manh cũng hoàn toàn bị đối phương lờ đi.
Tay nhanh chóng sát nhập đến ba ngón, ngón tay thon dài trong cơ thể không ngừng đụng chạm khuếch trương, tựa như bộ phận trong cơ thể đang bị người thăm dò, cảm giác quái dị khiến An Nham khó chịu nhíu mày, cố gắng bò lên phía trước, lại bị nam nhân phía sau dùng sức bắt được thắt lưng.
Mãi tới lúc đầu óc trì độn của An Nham hiểu được mình sắp gặp phải nguy hiểm, Từ Thiếu Khiêm đã sớm làm xong tiền hí, rút ngón tay ra, một thứ gì đó còn thô to, cứng rắn hơn cả ngón tay đặt tại lối vào chưa bị người chạm qua kia.
????
Trong đầu óc mơ hồ của An Nham đầy dấu chấm hỏi.
Từ Thiếu Khiêm thở sâu, phần eo đột nhiên dùng sức động một cái, tính khí nóng rực mạnh mẽ xông vào hậu huyệt căng chặt!
“A ——!" An Nham phát ra tiếng hét chói tai dồn dập, cho dù say rượu, cái loại đau đớn như thân thể bị xé rách này, cũng khiến thân thể An Nham theo phản xạ co lại, ý thức trong nháy mắt ấy thậm chí cũng thanh tỉnh, “Đau quá... Ư..."
Tuy rằng đáy lòng có chút không đành, nhưng đã đến tình trạng này rồi, Từ Thiếu Khiêm cũng không còn khả năng ngừng lại nữa, đành phải hết sức dịu dàng cúi người hôn lưng hắn, một bên tay lại nắm lấy phân thân mẫn cảm của hắn, “An Nham, thả lỏng một chút..."
Một bên thấp giọng an ủi hắn, một bên dùng sức bắt đầu cử động phần eo.
Tính khí cứng rắn hung hăng đâm vào trong cơ thể mềm mại, cảm giác được niêm mạc gắt gao bao lấy, tựa như đặt chân tới thiên đường.
Hậu huyệt căng chặt của An Nham vây lấy tính khí của chính mình, chỉ cần tưởng tưởng hình ảnh như vậy, đã đủ cho Từ Thiếu Khiêm toàn thân hưng phấn, huống chi là lúc này được tự mình thể nghiệm, cảm giác kia quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Động tác ngày càng trở nên điên cuồng.
Như thể muốn linh hồn hai người hợp lại làm một, mỗi lần đều sát nhập đến độ sâu khủng bố, một lần lại một lần thể hội cảm giác được hắn gắt gao bao bọc...
Động tác kịch liệt như vậy, làm cho hậu huyệt chưa từng bị người chạm qua căng đến cực hạn, An Nham quỳ sấp trên giường, bị nam nhân phía sau lần lượt xâm phạm, phần eo, phần chân đều bắt đầu không ngừng phát run.
“Ư... không... Từ bỏ..." Trong cổ họng An Nham chỉ còn lại tiếng rên rỉ đứt quãng như cầu khẩn.
Rốt cục, mạnh dùng một chút lực, Từ Thiếu Khiêm đem tinh dịch nóng bỏng trực tiếp bắn vào trong cơ thể An Nham. Tràng vách của An Nham tựa hồ bị bỏng đến nơi, nhẹ nhàng co rút, đầu gối quỳ trên giường cũng bởi vì vô lực mà mềm nhũn, cả người thê thảm ngã xuống giường.
Toàn thân trải rộng dấu hôn, hậu huyệt ngẫu nhiên còn chảy ra tinh dịch trắng đục, hình ảnh như vậy, thực sự kích thích mạnh đến cảm quan của Từ Thiếu Khiêm.
Dục vọng vừa mới phát tiết, tựa hồ lại có xu thế ngẩng đầu.
Từ Thiếu Khiêm ôm An Nham ngồi trên người mình, một bên hôn khóe miệng hắn, một bên xâm nhập từ dưới lên trên.
“Ư......" An Nham không thoải mái cau mày, nhưng thân thể bủn rủn của hắn căn bản không có năng lực phản kháng, bị Từ Thiếu Khiêm vòng tay ôm chặt, chỉ có thể mơ mơ màng màng tùy theo bản năng thân thể làm ra phản ứng.
Phân thân mẫn cảm cũng hoàn toàn phản bội ý nguyện của chủ nhân, bởi vì tuyến tiền liệt bị kích thích mà nhanh chóng đứng thẳng.
Đáy mắt Từ Thiếu Khiêm hiện lên ý cười, thân thủ cầm khí quan dựng thẳng của An Nham, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “An Nham, chỗ này của cậu... thật đúng là mẫn cảm..."
Đầu óc An Nham hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe theo phản ứng của cơ thể, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Từ Thiếu Khiêm.
Đau đớn xé rách lúc mới đầu dần dần rút đi, theo nam nhân lần lượt xâm phạm, hậu huyệt gần như đã tê dại, một cỗ khoái cảm kỳ dị dọc xương sống chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Âm thanh phản kháng của An Nham cũng dần dần được rên rỉ mê người tràn ra bên môi thay thế.
“Ưm... Ư..." Vị trí tuyến tiền liệt lại bị hung hăng ma sát, An Nham ngồi trên người Từ Thiếu Khiêm, hai chân kẹp chặt eo hắn, ngay cả đầu ngón chân cũng hưng phấn cuộn lại, phân thân sưng đỏ lại trực tiếp đặt trên bụng Từ Thiếu Khiêm.
Từ Thiếu Khiêm thực thích An Nham thành thật như vậy.
“Thoải mái không?" Một bên thấp giọng hỏi, một bên bắt đầu triển khai kỹ xảo lấy lòng phân thân An Nham.
“Ừm..." An Nham mơ mơ màng màng đáp lại.
Tuy rằng đầu óc sau khi uống say không thể làm rõ tình cảnh giờ phút này, nhưng cảm thụ của thân thể vẫn vô cùng rõ ràng, sau khi đau đớn bén nhọn ban đầu qua đi, cái loại cảm giác vừa tê vừa thích này thực làm người ta ăn rồi muốn nữa.
“Thoải mái? Đây chính là cậu nói." Từ Thiếu Khiêm thực vừa lòng, mỉm cười, thay đổi tư thế một chút, lại đem An Nham đặt ở dưới thân, hung hăng tiến tới.
“A... Ưm... A a......"
Rất nhanh, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rên rỉ đan vào nhau.
...
Cũng không biết là làm bao nhiêu lần, mãi cho đến khi trời sắp sáng, Từ Thiếu Khiêm mới ngừng lại được, nhìn nam nhân bị chính mình áp đến người toàn hôn ngân, bờ môi sưng đỏ, khóe mắt còn phiếm lệ quang, đáy lòng thực sự thỏa mãn đến tột đỉnh.
Ôm hắn cả đêm, trong thân thể lưu lại rất nhiều tinh dịch, sợ hắn ngủ không thoải mái, Từ Thiếu Khiêm nhẫn nại toàn thân mỏi mệt, ôm An Nham vào trong phòng tắm, hoàn toàn rửa sạch một lần.
Huyệt khẩu đã muốn thảm hề hề sưng thũng lên, may mà Từ Thiếu Khiêm động tác có chừng mực, bởi vì An Nham là lần đầu tiên, còn tận lực thả chậm quá trình tiền hí, hậu huyệt cũng không có bị thương hay chảy máu.
Trở lại phòng ngủ nhẹ nhàng ôm hắn đi vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, cảm nhận hô hấp đều đều phất qua mặt mình của hắn, có cảm giác hạnh phúc kỳ diệu, trái tim như được lấp đầy.
An Nham......
Đây là người hắn đã thích rất nhiều, rất nhiều năm...
Chỉ là, không biết, lấy cớ say rượu loạn tính mà rút củi dưới đáy nồi (*) chiếm hữu hắn, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?
(*) rút củi dưới đáy nồi: ý nói thừa cơ, lợi dụng hoàn cảnh.
Tác giả :
Điệp Chi Linh