Thành Phố Vô Tận
Chương 6
Bữa cơm tối nay trên danh nghĩa là đoàn làm phim tụ tập ăn mừng thắng lợi với các diễn viên, nhưng quan trọng hơn là do doanh thu phòng vé rất tốt nên mấy sếp lớn muốn phát tiền thưởng cho mọi người.
Trên thực tế, thời điểm “Thành Phố Vô Tận" chuẩn bị bấm máy đã gặp rất nhiều khó khăn, mất một thời gian dài để thử vai, về mặt tiền bạc thì khó xoay sở, trong quá trình quay lại gặp thời tiết mưa phùn, hơn phân nửa đoàn làm phim dính cảm cúm… Chẳng khác gì trúng lời nguyền xui xẻo.
Không ngờ tới, bộ phim điện ảnh này có phong cách mới lạ độc đáo, đề tài đặc biệt nên đến lúc công chiếu, khen ngợi kéo tới không ngớt như nước thuỷ triều, cộng thêm danh tiếng của An Nham và Từ Thiếu Khiêm cùng với sự cực lực PR của công ty, “Thành Phố Vô Tận" thế như chẻ tre, công chiếu được một tháng đã đột phá doanh thu phòng vé, trở thành kẻ chiến thắng đứng đầu cả quý.
An Nham cũng nhờ diễn kỹ tuyệt vời mà giành giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất trong Liên hoan phim, có thể nói đây chính là một thu hoạch lớn.
Đạo diễn Lưu Lộ tấm tắc với thành công ngoài mong đợi này, không nhịn được phải gọi mấy vị diễn viên chính và chế tác lại, giơ cao cái ly, lớn tiếng nói: “Đến nào, tất cả mọi người vất vả rồi! Chúc mừng “Thành Phố Vô Tận" của chúng ta đã gặt hái được thành công lớn! Cạn ly!"
Lưu Lộ là một trong số ít nữ đạo diễn của giới, là người kiên cường hào sảng, bà nâng ly uống một hơi cạn sạch, những người khác đương nhiên không cam lòng chịu yếu thế, từng người một ngửa đầu, đem cả ly rượu uống sạch sẽ.
Tâm tình mọi người bị Lưu Lộ kích động, hào hứng nâng ly mời rượu nhau.
Lưu Lộ nhân cơ hội phát cho mỗi người một bao lì xì lớn, cười nói: “Chúc trước mọi người năm mới vui vẻ, đương nhiên sang năm đều vạn sự như ý."
“Cảm ơn đạo diễn Lưu."
Doanh thu bộ phim điện ảnh này đem về, nhiều vượt mức dự kiến, khiến cả nhà đầu tư cũng bất ngờ. Khi mới kí hợp đồng, thù lao của các diễn viên cũng không tính là nhiều nên mới phải dùng hình thức phát tiền thưởng cuối năm để bù lại.
Mọi người nhận được tiền lì xì, ai cũng cao hứng, không khí theo đó dần náo nhiệt hơn.
An Nham cầm một ly rượu đỏ, chủ động đi đến trước mặt Từ Thiếu Khiêm, mỉm cười nói: “Thiếu Khiêm, lần này tôi giành được giải thưởng, nhờ cậu giúp đỡ không ít. Mấy lời cảm ơn khách khí tôi sẽ không nói nữa. Chúng ta cũng coi như anh em tốt lớn lên bên nhau từ nhỏ. Chờ qua năm mới tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn. Đúng rồi, cậu thích thứ gì thì đừng khách sáo, cứ trực tiếp bảo tôi là được."
Nhìn thấy thành ý hiếm có trong mắt hắn, trái tim Từ Thiếu Khiêm không khỏi run lên nhè nhẹ.
Tên An Nham này, mặc dù có chút vô tâm vô phế, nhưng khi đóng phim lại vô cùng nghiêm túc, cuối cùng cũng không cô phụ kì vọng của mình. Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất ở Liên hoan phim đã tạo ra một bước tiến thuận lợi cho sự nghiệp diễn xuất sau này của hắn. Đây chính là kết quả Từ Thiếu Khiêm mong đợi nhất.
Từ Thiếu Khiêm giơ ly rượu lên, nở một nụ cười mỉm bình thường chẳng dễ gì thấy được, nói: “Đừng khách sáo, có thể giành được giải thưởng này quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính bản thân cậu. Hi vọng cậu sang năm được thuận lợi."
An Nham nói: “Cậu cũng vậy."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, nâng ly lên cụng rồi uống một hơi cạn sạch.
Đang định tiếp tục trò chuyện thì đột nhiên có người tới mời rượu An Nham, Từ Thiếu Khiêm đành thức thời mà rời đi.
“An Nham, đến đây, tôi mời cậu một ly. Chúc mừng cậu giành giải tân sinh a!"
“Cảm ơn!" An Nham vừa nhận được giải thưởng, tâm tình vốn rất tốt, cộng thêm không khí náo nhiệt của nơi này nên người khác mời rượu hắn không muốn từ chối, chỉ có thể hào sảng uống cạn.
Biên kịch cũng chạy tới, mỉm cười vỗ vai An Nham, “An Nham, chúc mừng! Giải thưởng tân sinh đối với cậu mà nói chính là tấm thiệp đỏ! Mong cậu sau này có những biểu hiện tốt hơn nữa."
“Cảm ơn!"
“Nào, An Nham, ly này cậu nhất định phải uống!"
“Ly của tôi cậu cũng phải uống. Hôm nay ở lễ trao giải đẹp trai thiệt nha!"
“…"
Người tới góp vui mời rượu càng ngày càng nhiều, An Nham không từ chối một ai, mời một ly uống một ly, sắc mặt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Lại có người đưa ly tới, An Nham vừa muốn chìa tay ra đón thì bỗng dưng trước mặt có một cánh tay chắn ngang, tiếp lấy ly rượu kia, đồng thời bên tai vang lên âm thanh trầm thấp “Cậu say rồi."
An Nham nghe ra là tiếng của Từ Thiếu Khiêm, đầu không quay lại mà đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, “Mới uống vài ly sao say được? Tửu lượng của tôi rất tốt." Vừa nói vừa ngửa đầu một ngụm uống cạn.
Từ Thiếu Khiêm nhíu mày, giữ lấy cánh tay lại chuẩn bị cầm vào chai rượu của hắn, nghiêm túc nói “Đủ rồi, đừng uống nữa."
An Nham quay đầu lại, nheo mắt cười cười nhìn hắn, “Ây, Từ Thiếu Khiêm, tâm trạng tôi hôm nay đặc biệt tốt, cậu đừng làm tôi mất hứng chứ?"
Âm thanh của hắn khi nhẹ giọng thực sự rất dễ nghe, giống như có sợi lông chim đang nhẹ nhàng vuốt vào lòng.
Cặp mắt xinh đẹp kia vì say mà hiện lên một tầng hơi nước, khi tha thiết chăm chú nhìn bạn, căn bản chẳng ai nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.
Từ Thiếu Khiêm không được tự nhiên, đành dời tầm mắt khỏi khuôn mặt hắn, trầm mặc trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Tửu lượng của cậu…"
An Nham cắt lời hắn: “Không sao, không sao hết, tôi tự biết chừng mực."
Vừa nói vừa đẩy Từ Thiếu Khiêm ra, hoà vào đám người tiếp tục cụng ly chúc mừng.
“…" Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ kéo khoé môi thành nụ cười khổ.
An Nham hiển nhiên là uống rất nhiều, còn hùng hồn bảo tự biết chừng mực nữa chứ. Dưới sự kích thích của chất cồn, người ta thường làm ra một ít sự tình vừa mang tính xúc động nhất thời lại vừa buồn cười.
Hơn nữa, uống rượu hại thân, dạ dày hắn vốn không tốt, bây giờ ngay cả chút đồ ăn cũng chưa cho vào bụng.
Thấy An Nham cụng ly cùng một đám người trẻ tuổi, chân mày Từ Thiếu Khiêm càng cau chặt hơn.
Cũng không biết đã uống bao lâu, cảm thấy đầu có chút choáng váng, ý chí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, An Nham mới thoát khỏi vòng vây, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Từ Thiếu Khiêm nhân cơ hội này đi lên trước, hướng đạo diễn nói: “Đạo diễn Lưu, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, chi bằng mọi người giải tán đi."
Lưu Lộ sớm đã có ý này, vừa nghe Từ Thiếu Khiêm nói thế liền lập tức vỗ tay bảo: “Tối nay đến đây thôi. Đã một rưỡi rồi, nếu còn muộn nữa mọi người về nhà sẽ không an toàn đâu. Sáng sớm mai có người còn phải lên máy bay, chúng ta trước giải tán đi, sau này có cơ hội lại tụ tập."
Đạo diễn đã lên tiếng, mọi người cũng liền dứt khoát giải tán hội nghị.
Trong phòng vệ sinh, An Nham vừa giải quyết xong thì di động trong túi đột nhiên reo. Nhận điện thoại, bên tai liền vang lên tiếng gầm gừ của Thường Lâm: “Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi tiệc mừng kết thúc thì nhớ gọi điện cho tôi! Cũng đã hơn một giờ, sao cậu còn chưa về? Gọi điện thì không bắt máy, chẳng lẽ còn chưa xong hả? Có cần tôi bảo tài xế qua đón cậu không?"
Thần trí An Nham đã có chút mơ hồ, bị Thường Lâm lải nhải đến nhức đầu, để điện thoại xa khỏi tai, mới qua loa: “Không cần đón… Tôi, cứ như vậy… trực tiếp về nhà là được… Ừ… Thiếu Khiêm cậu ấy cũng ở đây… Cậu ấy thuận đường sẽ đưa tôi về… Bái bai a…"
“Về nhà nào! Chờ một chút, tôi lập tức gọi người tới đón cậu! A lô? Này! Này?!"
An Nham thuận tay ấn nút tắt máy, hoàn toàn không để ý người đại diện bên kia đang nổi cơn tam bành.
Đứng trước bồn rửa mơ mơ màng màng rửa tay, cửa đột nhiên mở ra, một nam nhân trông rất quen từ bên ngoài đi vào, đứng cạnh hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên hông hắn, thấp giọng hỏi: “Có khoẻ không?"
An Nham đã say lắm rồi, mọi thứ trước mắt đều lay qua lay lại, khuôn mặt nam nhân lọt vào mắt cũng biến thành bốn hình lớn lớn nhỏ nhỏ, bất quá, hơi thở lãnh đạm kia giúp An Nham bằng trực giác nhận ra đối phương.
Hình như là Từ Thiếu Khiêm?
Thấy An Nham đem sữa rửa tay đổ lung tung, nam nhân không nhịn được nữa, trực tiếp vươn tay ra vén ống tay áo An Nham lên, bỏ hai tay hắn vào dưới vòi nước, mở nước ấm rồi tỉ mỉ lau chùi.
“Ưm?" An Nham có chút nghi hoặc, mình đang được người ta rửa tay giúp sao?
Ngón tay được nam nhân dịu dàng cầm trong lòng bàn tay, dòng nước ấm áp chảy qua đầu ngón tay, cảm giác thực sự rất dễ chịu.
Vì vậy, An Nham không phản kháng, chỉ nheo mắt lại, thoải mái dựa vào người người nọ, để hắn thay mình đem hai bàn tay dính đầy sữa rửa tay rửa sạch sẽ.
Từ Thiếu Khiêm rửa rất nghiêm túc, sắc mặt tuy vẫn lãnh đạm như trước, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng. Trên người hắn có một loại hương vị sạch sẽ, nhẹ nhàng mà khoan khoái, tựa như ly trà chanh được lấy ra từ tủ lạnh vào giữa tiết hè nóng nực, mang cảm giác lành lạnh sảng khoái thấm vào lòng người. An Nham say rượu váng đầu, thấy mùi hương này dễ chịu vô cùng, nhịn không được mà ghé vào cổ hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Sống lưng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cứng đờ, trầm giọng nói: “Đừng nghịch."
An Nham lúc này mới đứng lại ngay ngắn, ngoan ngoãn để Từ Thiếu Khiêm rửa sạch hai tay.
Lúc Từ Thiếu Khiêm đưa An Nham ra khỏi phòng vệ sinh, đồng hồ trên tường chỉ một giờ bốn mươi phút, rạng sáng.
Đồ ăn đã sớm bị chén sạch, trên bàn một mảnh hỗn độn. May là Từ Thiếu Khiêm vừa rồi có giữ lại một phần bánh ô mai mà An Nham thích nhất, đỡ An Nham ngồi xuống ghế salon xong, mới lấy ra một cái đĩa tinh xảo, đưa tới trước mặt hắn, thấp giọng bảo: “Ăn một ít đồ lót dạ trước đi."
Cũng chẳng biết An Nham nghe có hiểu không, chỉ đơ ra nhìn bánh ngọt trên bàn.
Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài cầm thìa lên đút hắn ăn từng miếng từng miếng một.
An Nham chắc cũng đói bụng, ăn xong miếng bánh ngọt kia còn liếm liếm môi, biểu cảm trên mặt tựa hồ rất bất mãn. Từ Thiếu Khiêm để hắn tựa vào salon, ra ngoài gọi thêm chút đồ ăn cho hắn, lúc trở lại thì phát hiện An Nham đã nằm dài trên salon ngủ thiếp đi.
Đoàn làm phim đều đã về hết, trong phòng an tĩnh lạ thường.
An Nham ngủ rất say.
Do say rượu nên gò má hắn ửng lên một tầng màu hồng đẹp mắt, lông mi dài rậm phủ xuống dưới, đôi môi hơi hé mở, mái tóc rối rung rũ xuống che đi vầng trán, sợ tóc hạt dẻ dưới ánh đèn màu vàng cam tựa hồ cũng thay đổi, trở nên mềm mại hơn hẳn.
So với gương mặt tươi cười phách lối thiếu đòn ngày thường, An Nham khi ngủ thực an tĩnh.
Từ Thiếu Khiêm đi đến bên cạnh ghế salon, nhẹ nhàng vuốt tóc An Nham, dịu dàng nói: “Tỉnh tỉnh, tôi đưa cậu về."
Không ai biết được, thanh âm của hắn giờ phút này có bao nhiêu dịu dàng.
An Nham hiển nhiên đã ngủ say như chết, căn bản chẳng thể nghe thấy.
Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ, đành phải cúi người ôm lấy hắn, dùng thang máy VIP xuống lầu, trực tiếp đi ra bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, không có bất cứ bóng dáng fan cuồng hay đám chó săn nào, chắc hẳn câu lạc bộ này thường xuyên tiếp đón những người trong giới giải trí nên mới giàu kinh nghiệm như thế trên phương diện này. Bãi đậu xe và cửa ra vào đều đã được dọn dẹp cẩn thận.
Từ Thiếu Khiêm trực tiếp ôm An Nham lên xe mình, an trí cậu vào ghế sau, lúc này mới xoay người ngồi lên xe.
Trông thấy dáng vẻ An Nham cau mày ngủ không hề thoải mái bên cạnh, Từ Thiếu Khiêm liền đưa tay đỡ hắn, điều chỉnh tư thế dễ chịu nhất cho hắn, để hắn tựa vào lồng ngực mình rồi mới nghiêng đầu bảo tài xế: “Lái xe đi."
“… Đưa cậu ấy về An gia ạ?" Tài xế hỏi.
“Bây giờ người trong An gia cũng ngủ hết rồi." Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát rồi nói, “Về nhà tôi đi."
Tài xế gật đầu một cái rồi khởi động xe đi về hướng khác.
Trên thực tế, thời điểm “Thành Phố Vô Tận" chuẩn bị bấm máy đã gặp rất nhiều khó khăn, mất một thời gian dài để thử vai, về mặt tiền bạc thì khó xoay sở, trong quá trình quay lại gặp thời tiết mưa phùn, hơn phân nửa đoàn làm phim dính cảm cúm… Chẳng khác gì trúng lời nguyền xui xẻo.
Không ngờ tới, bộ phim điện ảnh này có phong cách mới lạ độc đáo, đề tài đặc biệt nên đến lúc công chiếu, khen ngợi kéo tới không ngớt như nước thuỷ triều, cộng thêm danh tiếng của An Nham và Từ Thiếu Khiêm cùng với sự cực lực PR của công ty, “Thành Phố Vô Tận" thế như chẻ tre, công chiếu được một tháng đã đột phá doanh thu phòng vé, trở thành kẻ chiến thắng đứng đầu cả quý.
An Nham cũng nhờ diễn kỹ tuyệt vời mà giành giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất trong Liên hoan phim, có thể nói đây chính là một thu hoạch lớn.
Đạo diễn Lưu Lộ tấm tắc với thành công ngoài mong đợi này, không nhịn được phải gọi mấy vị diễn viên chính và chế tác lại, giơ cao cái ly, lớn tiếng nói: “Đến nào, tất cả mọi người vất vả rồi! Chúc mừng “Thành Phố Vô Tận" của chúng ta đã gặt hái được thành công lớn! Cạn ly!"
Lưu Lộ là một trong số ít nữ đạo diễn của giới, là người kiên cường hào sảng, bà nâng ly uống một hơi cạn sạch, những người khác đương nhiên không cam lòng chịu yếu thế, từng người một ngửa đầu, đem cả ly rượu uống sạch sẽ.
Tâm tình mọi người bị Lưu Lộ kích động, hào hứng nâng ly mời rượu nhau.
Lưu Lộ nhân cơ hội phát cho mỗi người một bao lì xì lớn, cười nói: “Chúc trước mọi người năm mới vui vẻ, đương nhiên sang năm đều vạn sự như ý."
“Cảm ơn đạo diễn Lưu."
Doanh thu bộ phim điện ảnh này đem về, nhiều vượt mức dự kiến, khiến cả nhà đầu tư cũng bất ngờ. Khi mới kí hợp đồng, thù lao của các diễn viên cũng không tính là nhiều nên mới phải dùng hình thức phát tiền thưởng cuối năm để bù lại.
Mọi người nhận được tiền lì xì, ai cũng cao hứng, không khí theo đó dần náo nhiệt hơn.
An Nham cầm một ly rượu đỏ, chủ động đi đến trước mặt Từ Thiếu Khiêm, mỉm cười nói: “Thiếu Khiêm, lần này tôi giành được giải thưởng, nhờ cậu giúp đỡ không ít. Mấy lời cảm ơn khách khí tôi sẽ không nói nữa. Chúng ta cũng coi như anh em tốt lớn lên bên nhau từ nhỏ. Chờ qua năm mới tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn. Đúng rồi, cậu thích thứ gì thì đừng khách sáo, cứ trực tiếp bảo tôi là được."
Nhìn thấy thành ý hiếm có trong mắt hắn, trái tim Từ Thiếu Khiêm không khỏi run lên nhè nhẹ.
Tên An Nham này, mặc dù có chút vô tâm vô phế, nhưng khi đóng phim lại vô cùng nghiêm túc, cuối cùng cũng không cô phụ kì vọng của mình. Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất ở Liên hoan phim đã tạo ra một bước tiến thuận lợi cho sự nghiệp diễn xuất sau này của hắn. Đây chính là kết quả Từ Thiếu Khiêm mong đợi nhất.
Từ Thiếu Khiêm giơ ly rượu lên, nở một nụ cười mỉm bình thường chẳng dễ gì thấy được, nói: “Đừng khách sáo, có thể giành được giải thưởng này quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính bản thân cậu. Hi vọng cậu sang năm được thuận lợi."
An Nham nói: “Cậu cũng vậy."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, nâng ly lên cụng rồi uống một hơi cạn sạch.
Đang định tiếp tục trò chuyện thì đột nhiên có người tới mời rượu An Nham, Từ Thiếu Khiêm đành thức thời mà rời đi.
“An Nham, đến đây, tôi mời cậu một ly. Chúc mừng cậu giành giải tân sinh a!"
“Cảm ơn!" An Nham vừa nhận được giải thưởng, tâm tình vốn rất tốt, cộng thêm không khí náo nhiệt của nơi này nên người khác mời rượu hắn không muốn từ chối, chỉ có thể hào sảng uống cạn.
Biên kịch cũng chạy tới, mỉm cười vỗ vai An Nham, “An Nham, chúc mừng! Giải thưởng tân sinh đối với cậu mà nói chính là tấm thiệp đỏ! Mong cậu sau này có những biểu hiện tốt hơn nữa."
“Cảm ơn!"
“Nào, An Nham, ly này cậu nhất định phải uống!"
“Ly của tôi cậu cũng phải uống. Hôm nay ở lễ trao giải đẹp trai thiệt nha!"
“…"
Người tới góp vui mời rượu càng ngày càng nhiều, An Nham không từ chối một ai, mời một ly uống một ly, sắc mặt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Lại có người đưa ly tới, An Nham vừa muốn chìa tay ra đón thì bỗng dưng trước mặt có một cánh tay chắn ngang, tiếp lấy ly rượu kia, đồng thời bên tai vang lên âm thanh trầm thấp “Cậu say rồi."
An Nham nghe ra là tiếng của Từ Thiếu Khiêm, đầu không quay lại mà đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, “Mới uống vài ly sao say được? Tửu lượng của tôi rất tốt." Vừa nói vừa ngửa đầu một ngụm uống cạn.
Từ Thiếu Khiêm nhíu mày, giữ lấy cánh tay lại chuẩn bị cầm vào chai rượu của hắn, nghiêm túc nói “Đủ rồi, đừng uống nữa."
An Nham quay đầu lại, nheo mắt cười cười nhìn hắn, “Ây, Từ Thiếu Khiêm, tâm trạng tôi hôm nay đặc biệt tốt, cậu đừng làm tôi mất hứng chứ?"
Âm thanh của hắn khi nhẹ giọng thực sự rất dễ nghe, giống như có sợi lông chim đang nhẹ nhàng vuốt vào lòng.
Cặp mắt xinh đẹp kia vì say mà hiện lên một tầng hơi nước, khi tha thiết chăm chú nhìn bạn, căn bản chẳng ai nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.
Từ Thiếu Khiêm không được tự nhiên, đành dời tầm mắt khỏi khuôn mặt hắn, trầm mặc trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Tửu lượng của cậu…"
An Nham cắt lời hắn: “Không sao, không sao hết, tôi tự biết chừng mực."
Vừa nói vừa đẩy Từ Thiếu Khiêm ra, hoà vào đám người tiếp tục cụng ly chúc mừng.
“…" Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ kéo khoé môi thành nụ cười khổ.
An Nham hiển nhiên là uống rất nhiều, còn hùng hồn bảo tự biết chừng mực nữa chứ. Dưới sự kích thích của chất cồn, người ta thường làm ra một ít sự tình vừa mang tính xúc động nhất thời lại vừa buồn cười.
Hơn nữa, uống rượu hại thân, dạ dày hắn vốn không tốt, bây giờ ngay cả chút đồ ăn cũng chưa cho vào bụng.
Thấy An Nham cụng ly cùng một đám người trẻ tuổi, chân mày Từ Thiếu Khiêm càng cau chặt hơn.
Cũng không biết đã uống bao lâu, cảm thấy đầu có chút choáng váng, ý chí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, An Nham mới thoát khỏi vòng vây, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Từ Thiếu Khiêm nhân cơ hội này đi lên trước, hướng đạo diễn nói: “Đạo diễn Lưu, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, chi bằng mọi người giải tán đi."
Lưu Lộ sớm đã có ý này, vừa nghe Từ Thiếu Khiêm nói thế liền lập tức vỗ tay bảo: “Tối nay đến đây thôi. Đã một rưỡi rồi, nếu còn muộn nữa mọi người về nhà sẽ không an toàn đâu. Sáng sớm mai có người còn phải lên máy bay, chúng ta trước giải tán đi, sau này có cơ hội lại tụ tập."
Đạo diễn đã lên tiếng, mọi người cũng liền dứt khoát giải tán hội nghị.
Trong phòng vệ sinh, An Nham vừa giải quyết xong thì di động trong túi đột nhiên reo. Nhận điện thoại, bên tai liền vang lên tiếng gầm gừ của Thường Lâm: “Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi tiệc mừng kết thúc thì nhớ gọi điện cho tôi! Cũng đã hơn một giờ, sao cậu còn chưa về? Gọi điện thì không bắt máy, chẳng lẽ còn chưa xong hả? Có cần tôi bảo tài xế qua đón cậu không?"
Thần trí An Nham đã có chút mơ hồ, bị Thường Lâm lải nhải đến nhức đầu, để điện thoại xa khỏi tai, mới qua loa: “Không cần đón… Tôi, cứ như vậy… trực tiếp về nhà là được… Ừ… Thiếu Khiêm cậu ấy cũng ở đây… Cậu ấy thuận đường sẽ đưa tôi về… Bái bai a…"
“Về nhà nào! Chờ một chút, tôi lập tức gọi người tới đón cậu! A lô? Này! Này?!"
An Nham thuận tay ấn nút tắt máy, hoàn toàn không để ý người đại diện bên kia đang nổi cơn tam bành.
Đứng trước bồn rửa mơ mơ màng màng rửa tay, cửa đột nhiên mở ra, một nam nhân trông rất quen từ bên ngoài đi vào, đứng cạnh hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên hông hắn, thấp giọng hỏi: “Có khoẻ không?"
An Nham đã say lắm rồi, mọi thứ trước mắt đều lay qua lay lại, khuôn mặt nam nhân lọt vào mắt cũng biến thành bốn hình lớn lớn nhỏ nhỏ, bất quá, hơi thở lãnh đạm kia giúp An Nham bằng trực giác nhận ra đối phương.
Hình như là Từ Thiếu Khiêm?
Thấy An Nham đem sữa rửa tay đổ lung tung, nam nhân không nhịn được nữa, trực tiếp vươn tay ra vén ống tay áo An Nham lên, bỏ hai tay hắn vào dưới vòi nước, mở nước ấm rồi tỉ mỉ lau chùi.
“Ưm?" An Nham có chút nghi hoặc, mình đang được người ta rửa tay giúp sao?
Ngón tay được nam nhân dịu dàng cầm trong lòng bàn tay, dòng nước ấm áp chảy qua đầu ngón tay, cảm giác thực sự rất dễ chịu.
Vì vậy, An Nham không phản kháng, chỉ nheo mắt lại, thoải mái dựa vào người người nọ, để hắn thay mình đem hai bàn tay dính đầy sữa rửa tay rửa sạch sẽ.
Từ Thiếu Khiêm rửa rất nghiêm túc, sắc mặt tuy vẫn lãnh đạm như trước, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng. Trên người hắn có một loại hương vị sạch sẽ, nhẹ nhàng mà khoan khoái, tựa như ly trà chanh được lấy ra từ tủ lạnh vào giữa tiết hè nóng nực, mang cảm giác lành lạnh sảng khoái thấm vào lòng người. An Nham say rượu váng đầu, thấy mùi hương này dễ chịu vô cùng, nhịn không được mà ghé vào cổ hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Sống lưng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cứng đờ, trầm giọng nói: “Đừng nghịch."
An Nham lúc này mới đứng lại ngay ngắn, ngoan ngoãn để Từ Thiếu Khiêm rửa sạch hai tay.
Lúc Từ Thiếu Khiêm đưa An Nham ra khỏi phòng vệ sinh, đồng hồ trên tường chỉ một giờ bốn mươi phút, rạng sáng.
Đồ ăn đã sớm bị chén sạch, trên bàn một mảnh hỗn độn. May là Từ Thiếu Khiêm vừa rồi có giữ lại một phần bánh ô mai mà An Nham thích nhất, đỡ An Nham ngồi xuống ghế salon xong, mới lấy ra một cái đĩa tinh xảo, đưa tới trước mặt hắn, thấp giọng bảo: “Ăn một ít đồ lót dạ trước đi."
Cũng chẳng biết An Nham nghe có hiểu không, chỉ đơ ra nhìn bánh ngọt trên bàn.
Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài cầm thìa lên đút hắn ăn từng miếng từng miếng một.
An Nham chắc cũng đói bụng, ăn xong miếng bánh ngọt kia còn liếm liếm môi, biểu cảm trên mặt tựa hồ rất bất mãn. Từ Thiếu Khiêm để hắn tựa vào salon, ra ngoài gọi thêm chút đồ ăn cho hắn, lúc trở lại thì phát hiện An Nham đã nằm dài trên salon ngủ thiếp đi.
Đoàn làm phim đều đã về hết, trong phòng an tĩnh lạ thường.
An Nham ngủ rất say.
Do say rượu nên gò má hắn ửng lên một tầng màu hồng đẹp mắt, lông mi dài rậm phủ xuống dưới, đôi môi hơi hé mở, mái tóc rối rung rũ xuống che đi vầng trán, sợ tóc hạt dẻ dưới ánh đèn màu vàng cam tựa hồ cũng thay đổi, trở nên mềm mại hơn hẳn.
So với gương mặt tươi cười phách lối thiếu đòn ngày thường, An Nham khi ngủ thực an tĩnh.
Từ Thiếu Khiêm đi đến bên cạnh ghế salon, nhẹ nhàng vuốt tóc An Nham, dịu dàng nói: “Tỉnh tỉnh, tôi đưa cậu về."
Không ai biết được, thanh âm của hắn giờ phút này có bao nhiêu dịu dàng.
An Nham hiển nhiên đã ngủ say như chết, căn bản chẳng thể nghe thấy.
Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ, đành phải cúi người ôm lấy hắn, dùng thang máy VIP xuống lầu, trực tiếp đi ra bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, không có bất cứ bóng dáng fan cuồng hay đám chó săn nào, chắc hẳn câu lạc bộ này thường xuyên tiếp đón những người trong giới giải trí nên mới giàu kinh nghiệm như thế trên phương diện này. Bãi đậu xe và cửa ra vào đều đã được dọn dẹp cẩn thận.
Từ Thiếu Khiêm trực tiếp ôm An Nham lên xe mình, an trí cậu vào ghế sau, lúc này mới xoay người ngồi lên xe.
Trông thấy dáng vẻ An Nham cau mày ngủ không hề thoải mái bên cạnh, Từ Thiếu Khiêm liền đưa tay đỡ hắn, điều chỉnh tư thế dễ chịu nhất cho hắn, để hắn tựa vào lồng ngực mình rồi mới nghiêng đầu bảo tài xế: “Lái xe đi."
“… Đưa cậu ấy về An gia ạ?" Tài xế hỏi.
“Bây giờ người trong An gia cũng ngủ hết rồi." Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát rồi nói, “Về nhà tôi đi."
Tài xế gật đầu một cái rồi khởi động xe đi về hướng khác.
Tác giả :
Điệp Chi Linh