Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 96: Rửa tiền! Kết thúc!
dịch: mafia777
Hàn Nghệ đã quen thấy sóng to gió lớn, tuy suýt nữa đã mất mạng nhưng cũng không sợ đến mức đến cửa cũng không dám ra, những người này ác đến đâu cũng không ác bằng những trùm ma túy, buôn bán vũ khí lớn ở hậu thế, hơn nữa, nhìn từ thủ đoạn ôm cây đợi thỏ của đối phương, tư liệu đối phương nắm trong tay hiển nhiên là quá ít, cho nên hắn cũng không lo lắng, cũng không quá sợ hãi, người làm nghề này như bọn hắn, trên tư duy đã quen với nguy hiểm rồi, đây chỉ là chuyện vặt vãnh thôi.
Ngày thứ hai hắn đã ra ngoài rồi, đương nhiên, hắn vẫn đội nón tre ra ngoài.
Sở dĩ hắn vội vào thành thật ra là tìm Thẩm Tiếu thương lượng một số chuyện, bởi vì trước mắt hắn rất muốn nghỉ ngơi, không muốn hành động thêm nữa. Về phần rửa tay gác kiếm, cũng không đến mức đó, đơn giản mà nói, chính là làm theo ý mình. Nếu đã muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, không có quá nhiều nguyên nhân, cũng hoàn toàn không có quan hệ với mấy sát thủ kia, cho nên hắn dự định nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, tạm thời vẽ lên một dấu chấm trước, còn về chuyện sau này thì hắn không nghĩ đến, tất cả đều tùy duyên, nghĩ rồi thì không phải Hàn Nghệ nữa, về phần những nguy hiểm có thể đối mặt, hắn sẽ hết sức phòng bị, cũng sẽ cẩn thận, nhưng nếu đến, hắn cũng quyết định sẽ không trốn tránh.
Thẩm gia.
"Hàn huynh, cuối cùng huynh cũng đến rồi, ta còn tưởng huynh đã quên ta rồi, nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm ta."
Thẩm Tiếu vừa nhìn thấy Hàn Nghệ đã giống như kích động a, phải biết y đã xem Hàn Nghệ là tri kỷ số một trong đời, hai người thực sự là có quá nhiều điểm giống nhau.
Gần đây y đã kiềm chế rất nhiều, không có đi khắp nơi tiêu xài phung phí nữa, không có việc gì thì ngồi ở nhà, dù sao đã làm một đại án rồi, hưng phấn có thừa, y vẫn còn có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên y gây án, không sợ là điều không thể nào, không giống Hàn Nghệ đã quen phạm tội, làm như không có chuyện gì, còn dám vào trong thành Dương Châu. Lần ra khỏi cửa gần đây nhất trong mấy ngày này của Thẩm Tiếu cũng chỉ là lén đưa Hùng Đệ, Tiểu Dã đi xem Hồ nữ hai ngày trước, nếu không phải như như thế, Hàn Nghệ cũng đừng hòng tìm được tên phá gia chi tử này ở Thẩm gia.
"Sao vậy được, có quên ai thì ta cũng không dám quên Thẩm huynh a, chỉ là gần đây có chút việc riêng phải xử lý."
Hàn Nghệ chăp chăp tay, nhìn chung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Cha huynh không có ở đây à?"
Thẩm Tiếu nói: "Cha ta đến tiệm rồi, e là phải qua mấy canh giờ nữa mới về."
Vậy thì đúng là quá tốt rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng không muốn đối mặt với Thẩm Thanh Phong, dù sao lần trước hắn đã hại Thẩm Thanh Phong một vố, mặc dù hắn chưa từng gặp Thẩm Thanh Phong, nhưng cũng biết thương gia có người nào là không tinh minh, không chừng Thẩm Thanh Phong sớm đã phản ứng kịp rồi.
Thẩm Tiếu thấy sắc mặt hắn khác thường, dường như có chuyện muốn trao đổi với mình, thế là mời hắn đến phòng riêng của mình.
Vừa vào trong phòng, Thẩm Tiếu liền cười ha hả, nói: "Hàn huynh, đến tìm ta vội như vậy, chớ không phải là... ha ha."
Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt dâm đãng của y, hiếu kỳ nói: "Chớ không phải là cái gì?"
Thẩm Tiếu trừng mắt nhìn, nói: "Chớ không phải là huynh cũng muốn đi xem những Hồ nữ kia."
Tuy y và Hàn Nghệ tiếp xúc không nhiều, nhưng tính cách phóng đãng bất ky của Hàn Nghệ vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho y.
Trong lòng Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười. Mặc dù hắn đến không phải vì chuyện này, nhưng cũng không có phủ nhận, dù sao đàn ông muốn chuyện này, kỳ thật cũng rất bình thường, cười lớn nói: "Nếu những Hồ nữ đó cũng thích làm văn viết chữ, vậy thì ta không có hứng thú."
Thẩm Tiếu cười ha hả nói: "Ta biết ngay là huynh sẽ xông đến mà, nói thật với ngươi, lúc ấy vừa nhìn thấy những Hồ nữ đó là ta liền nghĩ ngay đến huynh."
Không phải là những Hồ nữ đó nhìn rất giống lão tử đấy chứ. Ôi trời ạ, Hàn Nghệ nghĩ đến phiên bản nữ của mình, không khỏi thấy hơi buồn nôn, vẻ mặt quái dị nhìn Thẩm Tiếu nói: "Sao lại nói như vậy?"
Thẩm Tiếu nói: "Huynh không biết đấy thôi, những Hồ nữ đó phóng đãng, hở ngực lộ nhũ, không phải thích hợp với huynh sao?"
Thôi xin, thứ lão tử truy cầu là bầu không khí tốt, thật sự coi ta là kẻ háo sắc rồi, ta vẫn là một trai tân đấy nha, chơi thanh lâu đều có thể thu lì xì, hừ, ngươi được sao... Ặc... hình như quả thật y cũng có thể thu lì xì, hơn nữa có lẽ còn nhiều hơn ta. Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra tên này còn là thanh lâu đạt nhân, rất được hâm mộ, nhưng hắn cũng không có phủ nhận, dù sao quả thực hắn cũng chẳng phải tốt đẹp gì, lúc này giả vờ cao thượng, giả vờ nho nhã, đợi đến lúc nữa lỡ như lại muốn đi xem, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình hay sao, phải giữ lại cho mình một đường lui a, khẽ ho một tiếng, nói: "Vậy à, vậy hôm khác đi xem thử."
"Hôm khác?"
Thẩm Tiếu có chút kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải huynh đến vì việc này sao"
"Đương nhiên không phải." Hàn Nghệ liếc xéo mắt, nói: "Hôm nay ta đến là muốn bàn chuyện với huynh."
"Chuyện gì?" Thẩm Tiếu nhìn Hàn Nghệ với vẻ nghi hoặc.
Tên này sẽ không cho rằng ngoại trừ việc ta hẹn y đi chơi thanh lâu thì sẽ không có chuyện khác đấy chứ. Hàn Nghệ không vui, nói: "Số tiền đồng đó cứ giấu như vậy cũng không phải là cách, để tránh đêm dài lắm mộng, ta nghĩ tạm thời đem số tiền đó để trong nhà huynh."
"Tại sao lại vậy?"
Thẩm Tiếu hiếu kỳ nói.
Tên ngu ngốc ngươi, đương nhiên là rửa tiền a! Hàn Nghệ giải thích: "Huynh nghĩ xem, tiền này giấu ở đó cũng không phải quá an toàn, hơn nữa nếu như ta và Tang Mộc bọn họ lấy ra dùng, rất dễ bị người khác phát giác, nhưng nhà huynh thì khác, nhà huynh vốn đã là nhà làm ăn buôn bán, tiền ra ra vào vào, sẽ chẳng có ai phát giác được, đến lúc đó thì huynh có thể cầm tiền này, trợ giúp những người nghèo chúng ta, tới tới lui lui như vậy sẽ không có ai phát giác được, huynh nói có phải không?"
Đừng thấy Thẩm Tiếu là một tên phá gia chi tử, dù sao cũng sinh ra trong thương nhân thế gia, nên tức khắc hiểu ngay, liên tục gật đầu hô "hay", nhưng lại nói: "Nhưng gần đây kiểm tra nghiêm như vậy, nếu chẳng may bị người khác phát giác được, vậy thì phải làm sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Hiện giờ cảnh báo nguy hiểm đã giải trừ rồi, chỉ cần Vương gia không nắm được chứng cứ của chúng ta, quan phủ sẽ không để ý đến ông ta."
Thẩm Tiếu nói: "Làm sao ngươi biết?"
Hàn Nghệ thấp giọng nói: "Chắc ngươi có nghe chuyện Bồ Tát vàng rồi?"
"Chuyện lớn như vậy, ta đương nhiên biết." Thẩm Tiếu giật mình, nói: " Sẽ không phải Bồ Tát vàng đó là bị huynh lấy đi rồi chứ."
Hàn Nghệ trừng mắt liếc nhìn thằng nhãi này một cái, đệt, chẳng lẽ trong lòng ngươi ta chính là một tên giang dương đại đạo à! Ta là hiệp đạo, ok? Hừ nói: "Huynh bớt ở đây vu tội cho ta được không, ta là loại người đó sao?"
Thẩm Tiếu hồ nghi đánh giá Hàn Nghệ, ánh mắt tràn đầy sự không tín nhiệm.
"Thôi thôi thôi, huynh bớt ở đây giả vờ là người tốt đi." Hàn Nghệ tức giận liếc nhìn Thẩm Tiếu một cái, lại nói: "Không giấu huynh, trong quá trình bắt Bồ Tát vàng về, ta đã giúp Dương gia không ít chuyện."
Thẩm Tiếu kinh ngạc nói: "Thật sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu, dù sao hắn và Thẩm Tiếu ngồi chung một con thuyền, cho nên hắn đối với Thẩm Tiếu vẫn là hết sức tín nhiệm.
Thẩm Tiếu hưng phấn nói: "Mau nói cho ta nghe, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"
Hàn Nghệ nói với vẻ có lỗi: "Chuyện này để sau này ta nói với huynh đi, bây giờ còn có chút không tiện."
Thẩm Tiếu nghe vậy cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến đối phương là Dương gia, trong lòng biết Hàn Nghệ cũng có điều khó nói, vì thế cũng không hỏi nhiều nữa, đột nhiên lại giống như nhớ đến gì đó: "Đợi một chút, ý của huynh là, Dương gia biết chuyện chúng ta hợp mưu lừa Vương gia?"
Hàn Nghệ khẽ nhún vai nói: "Dù sao ta cũng không thừa nhận, Dương Công cũng không nói, nhưng mà Dương Công nhất định phát giác được chuyện này có liên quan đến ta, nhưng cũng không chừng sẽ nghĩ đến chúng ta đã tham dự vào chuyện này, nhưng dưới tiền đề Dương Công xác nhận ta tham dự, các huynh chính là điểm đột phá tốt nhất, cũng may, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra, nếu không phải như vậy, Dương Công nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở đối với chuyện này, chỉ cần Vương gia không có chứng cứ xác thực, ông ta cũng không thể làm gì được chúng ta, nhưng chuyện này huynh tuyệt đối không được nói với bất cứ người nào, tránh sinh thêm rắc rối."
"Cái này đương nhiên ta biết."
Thẩm Tiếu gật gật đầu, lại cau mày nói: "Nhưng việc này ta vẫn phải hỏi ý cha ta, nhiều tiền như vậy, ta không làm chủ được."
Hàn Nghệ cười nói: "Huynh chỉ cần nói cho cha huynh biết chuyện ta giúp Dương Công bắt Bồ Tát vàng về, thì cha huynh nhất đinh sẽ đồng ý."
Thẩm Tiếu nói: "Tại sao huynh chắc chắn như vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Tiền này giấu ở bên ngoài cũng không phải chuyện tốt, một khi tìm ra được, nhất định sẽ rước họa vào thân, giải quyết sớm chừng nào thì sớm yên tâm chừng đó."
Thẩm Tiếu nửa tin nửa ngờ gật đầu, lại nói: "Vậy làm sao chuyển số tiền này đến nhà ta?"
Hàn Nghệ nói: "Việc này ta tin là cha huynh sẽ nghĩ ra cách."
Kỳ thật hắn thật sự không có cách, bởi vì hắn không biết tiền vàng thời này vận chuyển như thế nào, cho nên không thể nghĩ được cách vẹn toàn, nhưng Thẩm Thanh Phong đã làm buôn bán nhiều năm như vậy, nếu đến cả chút thủ đoạn này cũng không có, vậy thì việc buôn bán này đúng là làm không công rồi.
Thẩm Tiếu gật gật đầu nói: "Được, ta hỏi cha ta thử."
Hàn Nghệ lại hỏi: "Đúng rồi, tình hình của Vương gia hiện giờ như thế nào?"
Thẩm Tiếu cười ha hả, nói: "Lần này Vương gia có thể nói là bị huynh chơi thảm rồi, e là đến ngay cả tiểu thiếp của mình cũng không giữ nổi nữa, nhà ông ta thứ nhiều nhất chính là ruộng đất, nhưng bán nhiều ruộng như vậy cũng cần không ít thời gian, nhiều tiền như vậy, chỉ lợi tức đã đủ cho bọn họ khốn đốn rồi, không chỉ có đem tiểu thiếp của mình đi gán nợ. Nói đến đây, y nhíu lông mày, thở dài: - Chỉ đáng tiếc, không thể nhổ cỏ tận gốc, bọn họ chịu thiệt thòi lớn như vậy, sau này nhất định sẽ càng thêm nghiêm trọng, nói không chừng còn có thể trở mình nữa."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Không phải chỉ là nhổ cỏ nhổ tận gốc sao, chuyện nào có đáng gì."
Thẩm Tiếu nói: "Huynh có cách?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Muốn ngăn cản Vương gia Đông Sơn tái khởi, việc này kỳ thật vô cùng đơn giản, Thẩm gia các huynh cũng cho vay tiền là được."
Thẩm Tiếu sửng sốt, lắc đầu nói: "Cái này thì không được, ta không làm được loại chuyện tán tận lương tâm này."
Nói đi cũng phải nói lại, phá gia chi tử chỉ là bề ngoài của y, thật ra y là một nhà từ thiện nóng vội hỏng việc, mặc dù y tiêu tiền cũng không ít, nhưng đâu có công tử nhà giàu nào không tiêu tiền, Vương Bảo là ngoại lệ, nhưng y chủ yếu vẫn là dùng tiền để cứu tế người khác chứ không phải là để ăn uống no say, ăn uống thì nhà y có, chơi thanh lâu thì không cần trả tiền, kỳ thật nơi y tiêu tiền cũng rất ít, nếu như Thẩm Tiếu cả ngày chỉ ăn uống gái gú cờ bạc, Thẩm Thanh Phong có thật sự một lần, hai lần rồi ba lần để mặc y lêu lổng không, tuy nói cửu đại đơn truyền, nhưng đó cũng chưa chắc a!
Hàn Nghệ hừ nhẹ nói: "Thẩm Tiếu, không phải ta khinh thường huynh, nếu huynh với Vương gia giống nhau, cho vay nặng lãi, vậy huynh cũng chưa chắc qua được họ a!"
Thẩm Tiếu nói: "Ý của huynh là?"
Hàn Nghệ nói: "Đợi sau khi sóng gió qua, huynh dùng lợi tức thấp để ngăn chặn lợi tức cao của Vương gia, những bách tính kia cũng đâu phải kẻ ngốc, có chỗ lợi tức thấp không đi vay, chạy đi vay chỗ lợi tức cao, không phải chúng ta đã chuẩn bị ba trăm quan làm việc thiện sao, huynh hãy lấy tiền đi cho vay, không cần lợi tức cũng được a, dần dần, bách tính đều chạy đến đây vay tiền, vậy thì Vương gia tự nhiên sẽ hết đường làm ăn, bọn họ chỉ có ngoan ngoãn mà đi làm ruộng."
"Đúng a, đơn giản như vậy mà sao ta không nghĩ đến, vẫn là huynh có cách."
Thẩm Tiếu càng nghĩ càng hưng phấn, không kìm nổi bật cười ha hả.
Thật ra dựa theo thói quen của người trong Thiên Môn, Hàn Nghệ quyết sẽ không nói những lời này, bởi vì hắn đã lấy tiền từ chỗ Vương gia đến tay rồi, dựa theo thói quen trước đây, hắn nên cố gắng hết sức để tránh dính vào quan hệ với Vương gia lần nữa, nhưng thời đại bây giờ không giống, hơn nữa mỗi thời mỗi khác, cách làm của Hàn Nghệ đương nhiên cũng sẽ xuất hiện chút thay đổi, đây cũng là chuyện hợp lý hợp tình.
Hai người lại bàn bạc chuyện làm sao cho vay lãi xuất thấp lần nữa, với cá nhân Thẩm Tiếu mà nói, y tặng tiền cho những bách tính có khó khăn kia còn được, càng đừng nhắc đến lãi suất gì đó, y nhất định sẽ không phản đối, nhưng nếu ngươi đem tiền cho vay, Thẩm Thanh Phong có thể đồng ý không, dù sao là một thương nhân, thi thoảng cứu giúp thì không sao, nhưng coi là chuyện làm ăn thì đó là không được, làm ăn là làm ăn, từ thiện là từ thiện, đây là hai chuyện khác nhau, cho nên mấu chốt là phải thuyết phục Thẩm Thanh Phong.
Tuy nhiên phương diện này đối với Thẩm Nghệ mà nói, đó đúng là không có gì thành thục hơn, tùy tiện ném một món tiền có thể kiếm được, lại là phương án cho vay tiền dân chúng có thể chấp nhận được cho Thẩm Tiếu.
Có một phương án này rồi, Thẩm Thanh Phong tám chín phần mười sẽ đồng ý.
Sau khi nói xong việc này, Hàn Nghệ liền đứng dậy cáo từ.
Hàn Nghệ đã quen thấy sóng to gió lớn, tuy suýt nữa đã mất mạng nhưng cũng không sợ đến mức đến cửa cũng không dám ra, những người này ác đến đâu cũng không ác bằng những trùm ma túy, buôn bán vũ khí lớn ở hậu thế, hơn nữa, nhìn từ thủ đoạn ôm cây đợi thỏ của đối phương, tư liệu đối phương nắm trong tay hiển nhiên là quá ít, cho nên hắn cũng không lo lắng, cũng không quá sợ hãi, người làm nghề này như bọn hắn, trên tư duy đã quen với nguy hiểm rồi, đây chỉ là chuyện vặt vãnh thôi.
Ngày thứ hai hắn đã ra ngoài rồi, đương nhiên, hắn vẫn đội nón tre ra ngoài.
Sở dĩ hắn vội vào thành thật ra là tìm Thẩm Tiếu thương lượng một số chuyện, bởi vì trước mắt hắn rất muốn nghỉ ngơi, không muốn hành động thêm nữa. Về phần rửa tay gác kiếm, cũng không đến mức đó, đơn giản mà nói, chính là làm theo ý mình. Nếu đã muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, không có quá nhiều nguyên nhân, cũng hoàn toàn không có quan hệ với mấy sát thủ kia, cho nên hắn dự định nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, tạm thời vẽ lên một dấu chấm trước, còn về chuyện sau này thì hắn không nghĩ đến, tất cả đều tùy duyên, nghĩ rồi thì không phải Hàn Nghệ nữa, về phần những nguy hiểm có thể đối mặt, hắn sẽ hết sức phòng bị, cũng sẽ cẩn thận, nhưng nếu đến, hắn cũng quyết định sẽ không trốn tránh.
Thẩm gia.
"Hàn huynh, cuối cùng huynh cũng đến rồi, ta còn tưởng huynh đã quên ta rồi, nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm ta."
Thẩm Tiếu vừa nhìn thấy Hàn Nghệ đã giống như kích động a, phải biết y đã xem Hàn Nghệ là tri kỷ số một trong đời, hai người thực sự là có quá nhiều điểm giống nhau.
Gần đây y đã kiềm chế rất nhiều, không có đi khắp nơi tiêu xài phung phí nữa, không có việc gì thì ngồi ở nhà, dù sao đã làm một đại án rồi, hưng phấn có thừa, y vẫn còn có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên y gây án, không sợ là điều không thể nào, không giống Hàn Nghệ đã quen phạm tội, làm như không có chuyện gì, còn dám vào trong thành Dương Châu. Lần ra khỏi cửa gần đây nhất trong mấy ngày này của Thẩm Tiếu cũng chỉ là lén đưa Hùng Đệ, Tiểu Dã đi xem Hồ nữ hai ngày trước, nếu không phải như như thế, Hàn Nghệ cũng đừng hòng tìm được tên phá gia chi tử này ở Thẩm gia.
"Sao vậy được, có quên ai thì ta cũng không dám quên Thẩm huynh a, chỉ là gần đây có chút việc riêng phải xử lý."
Hàn Nghệ chăp chăp tay, nhìn chung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Cha huynh không có ở đây à?"
Thẩm Tiếu nói: "Cha ta đến tiệm rồi, e là phải qua mấy canh giờ nữa mới về."
Vậy thì đúng là quá tốt rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng không muốn đối mặt với Thẩm Thanh Phong, dù sao lần trước hắn đã hại Thẩm Thanh Phong một vố, mặc dù hắn chưa từng gặp Thẩm Thanh Phong, nhưng cũng biết thương gia có người nào là không tinh minh, không chừng Thẩm Thanh Phong sớm đã phản ứng kịp rồi.
Thẩm Tiếu thấy sắc mặt hắn khác thường, dường như có chuyện muốn trao đổi với mình, thế là mời hắn đến phòng riêng của mình.
Vừa vào trong phòng, Thẩm Tiếu liền cười ha hả, nói: "Hàn huynh, đến tìm ta vội như vậy, chớ không phải là... ha ha."
Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt dâm đãng của y, hiếu kỳ nói: "Chớ không phải là cái gì?"
Thẩm Tiếu trừng mắt nhìn, nói: "Chớ không phải là huynh cũng muốn đi xem những Hồ nữ kia."
Tuy y và Hàn Nghệ tiếp xúc không nhiều, nhưng tính cách phóng đãng bất ky của Hàn Nghệ vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho y.
Trong lòng Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười. Mặc dù hắn đến không phải vì chuyện này, nhưng cũng không có phủ nhận, dù sao đàn ông muốn chuyện này, kỳ thật cũng rất bình thường, cười lớn nói: "Nếu những Hồ nữ đó cũng thích làm văn viết chữ, vậy thì ta không có hứng thú."
Thẩm Tiếu cười ha hả nói: "Ta biết ngay là huynh sẽ xông đến mà, nói thật với ngươi, lúc ấy vừa nhìn thấy những Hồ nữ đó là ta liền nghĩ ngay đến huynh."
Không phải là những Hồ nữ đó nhìn rất giống lão tử đấy chứ. Ôi trời ạ, Hàn Nghệ nghĩ đến phiên bản nữ của mình, không khỏi thấy hơi buồn nôn, vẻ mặt quái dị nhìn Thẩm Tiếu nói: "Sao lại nói như vậy?"
Thẩm Tiếu nói: "Huynh không biết đấy thôi, những Hồ nữ đó phóng đãng, hở ngực lộ nhũ, không phải thích hợp với huynh sao?"
Thôi xin, thứ lão tử truy cầu là bầu không khí tốt, thật sự coi ta là kẻ háo sắc rồi, ta vẫn là một trai tân đấy nha, chơi thanh lâu đều có thể thu lì xì, hừ, ngươi được sao... Ặc... hình như quả thật y cũng có thể thu lì xì, hơn nữa có lẽ còn nhiều hơn ta. Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra tên này còn là thanh lâu đạt nhân, rất được hâm mộ, nhưng hắn cũng không có phủ nhận, dù sao quả thực hắn cũng chẳng phải tốt đẹp gì, lúc này giả vờ cao thượng, giả vờ nho nhã, đợi đến lúc nữa lỡ như lại muốn đi xem, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình hay sao, phải giữ lại cho mình một đường lui a, khẽ ho một tiếng, nói: "Vậy à, vậy hôm khác đi xem thử."
"Hôm khác?"
Thẩm Tiếu có chút kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải huynh đến vì việc này sao"
"Đương nhiên không phải." Hàn Nghệ liếc xéo mắt, nói: "Hôm nay ta đến là muốn bàn chuyện với huynh."
"Chuyện gì?" Thẩm Tiếu nhìn Hàn Nghệ với vẻ nghi hoặc.
Tên này sẽ không cho rằng ngoại trừ việc ta hẹn y đi chơi thanh lâu thì sẽ không có chuyện khác đấy chứ. Hàn Nghệ không vui, nói: "Số tiền đồng đó cứ giấu như vậy cũng không phải là cách, để tránh đêm dài lắm mộng, ta nghĩ tạm thời đem số tiền đó để trong nhà huynh."
"Tại sao lại vậy?"
Thẩm Tiếu hiếu kỳ nói.
Tên ngu ngốc ngươi, đương nhiên là rửa tiền a! Hàn Nghệ giải thích: "Huynh nghĩ xem, tiền này giấu ở đó cũng không phải quá an toàn, hơn nữa nếu như ta và Tang Mộc bọn họ lấy ra dùng, rất dễ bị người khác phát giác, nhưng nhà huynh thì khác, nhà huynh vốn đã là nhà làm ăn buôn bán, tiền ra ra vào vào, sẽ chẳng có ai phát giác được, đến lúc đó thì huynh có thể cầm tiền này, trợ giúp những người nghèo chúng ta, tới tới lui lui như vậy sẽ không có ai phát giác được, huynh nói có phải không?"
Đừng thấy Thẩm Tiếu là một tên phá gia chi tử, dù sao cũng sinh ra trong thương nhân thế gia, nên tức khắc hiểu ngay, liên tục gật đầu hô "hay", nhưng lại nói: "Nhưng gần đây kiểm tra nghiêm như vậy, nếu chẳng may bị người khác phát giác được, vậy thì phải làm sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Hiện giờ cảnh báo nguy hiểm đã giải trừ rồi, chỉ cần Vương gia không nắm được chứng cứ của chúng ta, quan phủ sẽ không để ý đến ông ta."
Thẩm Tiếu nói: "Làm sao ngươi biết?"
Hàn Nghệ thấp giọng nói: "Chắc ngươi có nghe chuyện Bồ Tát vàng rồi?"
"Chuyện lớn như vậy, ta đương nhiên biết." Thẩm Tiếu giật mình, nói: " Sẽ không phải Bồ Tát vàng đó là bị huynh lấy đi rồi chứ."
Hàn Nghệ trừng mắt liếc nhìn thằng nhãi này một cái, đệt, chẳng lẽ trong lòng ngươi ta chính là một tên giang dương đại đạo à! Ta là hiệp đạo, ok? Hừ nói: "Huynh bớt ở đây vu tội cho ta được không, ta là loại người đó sao?"
Thẩm Tiếu hồ nghi đánh giá Hàn Nghệ, ánh mắt tràn đầy sự không tín nhiệm.
"Thôi thôi thôi, huynh bớt ở đây giả vờ là người tốt đi." Hàn Nghệ tức giận liếc nhìn Thẩm Tiếu một cái, lại nói: "Không giấu huynh, trong quá trình bắt Bồ Tát vàng về, ta đã giúp Dương gia không ít chuyện."
Thẩm Tiếu kinh ngạc nói: "Thật sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu, dù sao hắn và Thẩm Tiếu ngồi chung một con thuyền, cho nên hắn đối với Thẩm Tiếu vẫn là hết sức tín nhiệm.
Thẩm Tiếu hưng phấn nói: "Mau nói cho ta nghe, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"
Hàn Nghệ nói với vẻ có lỗi: "Chuyện này để sau này ta nói với huynh đi, bây giờ còn có chút không tiện."
Thẩm Tiếu nghe vậy cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến đối phương là Dương gia, trong lòng biết Hàn Nghệ cũng có điều khó nói, vì thế cũng không hỏi nhiều nữa, đột nhiên lại giống như nhớ đến gì đó: "Đợi một chút, ý của huynh là, Dương gia biết chuyện chúng ta hợp mưu lừa Vương gia?"
Hàn Nghệ khẽ nhún vai nói: "Dù sao ta cũng không thừa nhận, Dương Công cũng không nói, nhưng mà Dương Công nhất định phát giác được chuyện này có liên quan đến ta, nhưng cũng không chừng sẽ nghĩ đến chúng ta đã tham dự vào chuyện này, nhưng dưới tiền đề Dương Công xác nhận ta tham dự, các huynh chính là điểm đột phá tốt nhất, cũng may, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra, nếu không phải như vậy, Dương Công nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở đối với chuyện này, chỉ cần Vương gia không có chứng cứ xác thực, ông ta cũng không thể làm gì được chúng ta, nhưng chuyện này huynh tuyệt đối không được nói với bất cứ người nào, tránh sinh thêm rắc rối."
"Cái này đương nhiên ta biết."
Thẩm Tiếu gật gật đầu, lại cau mày nói: "Nhưng việc này ta vẫn phải hỏi ý cha ta, nhiều tiền như vậy, ta không làm chủ được."
Hàn Nghệ cười nói: "Huynh chỉ cần nói cho cha huynh biết chuyện ta giúp Dương Công bắt Bồ Tát vàng về, thì cha huynh nhất đinh sẽ đồng ý."
Thẩm Tiếu nói: "Tại sao huynh chắc chắn như vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Tiền này giấu ở bên ngoài cũng không phải chuyện tốt, một khi tìm ra được, nhất định sẽ rước họa vào thân, giải quyết sớm chừng nào thì sớm yên tâm chừng đó."
Thẩm Tiếu nửa tin nửa ngờ gật đầu, lại nói: "Vậy làm sao chuyển số tiền này đến nhà ta?"
Hàn Nghệ nói: "Việc này ta tin là cha huynh sẽ nghĩ ra cách."
Kỳ thật hắn thật sự không có cách, bởi vì hắn không biết tiền vàng thời này vận chuyển như thế nào, cho nên không thể nghĩ được cách vẹn toàn, nhưng Thẩm Thanh Phong đã làm buôn bán nhiều năm như vậy, nếu đến cả chút thủ đoạn này cũng không có, vậy thì việc buôn bán này đúng là làm không công rồi.
Thẩm Tiếu gật gật đầu nói: "Được, ta hỏi cha ta thử."
Hàn Nghệ lại hỏi: "Đúng rồi, tình hình của Vương gia hiện giờ như thế nào?"
Thẩm Tiếu cười ha hả, nói: "Lần này Vương gia có thể nói là bị huynh chơi thảm rồi, e là đến ngay cả tiểu thiếp của mình cũng không giữ nổi nữa, nhà ông ta thứ nhiều nhất chính là ruộng đất, nhưng bán nhiều ruộng như vậy cũng cần không ít thời gian, nhiều tiền như vậy, chỉ lợi tức đã đủ cho bọn họ khốn đốn rồi, không chỉ có đem tiểu thiếp của mình đi gán nợ. Nói đến đây, y nhíu lông mày, thở dài: - Chỉ đáng tiếc, không thể nhổ cỏ tận gốc, bọn họ chịu thiệt thòi lớn như vậy, sau này nhất định sẽ càng thêm nghiêm trọng, nói không chừng còn có thể trở mình nữa."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Không phải chỉ là nhổ cỏ nhổ tận gốc sao, chuyện nào có đáng gì."
Thẩm Tiếu nói: "Huynh có cách?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Muốn ngăn cản Vương gia Đông Sơn tái khởi, việc này kỳ thật vô cùng đơn giản, Thẩm gia các huynh cũng cho vay tiền là được."
Thẩm Tiếu sửng sốt, lắc đầu nói: "Cái này thì không được, ta không làm được loại chuyện tán tận lương tâm này."
Nói đi cũng phải nói lại, phá gia chi tử chỉ là bề ngoài của y, thật ra y là một nhà từ thiện nóng vội hỏng việc, mặc dù y tiêu tiền cũng không ít, nhưng đâu có công tử nhà giàu nào không tiêu tiền, Vương Bảo là ngoại lệ, nhưng y chủ yếu vẫn là dùng tiền để cứu tế người khác chứ không phải là để ăn uống no say, ăn uống thì nhà y có, chơi thanh lâu thì không cần trả tiền, kỳ thật nơi y tiêu tiền cũng rất ít, nếu như Thẩm Tiếu cả ngày chỉ ăn uống gái gú cờ bạc, Thẩm Thanh Phong có thật sự một lần, hai lần rồi ba lần để mặc y lêu lổng không, tuy nói cửu đại đơn truyền, nhưng đó cũng chưa chắc a!
Hàn Nghệ hừ nhẹ nói: "Thẩm Tiếu, không phải ta khinh thường huynh, nếu huynh với Vương gia giống nhau, cho vay nặng lãi, vậy huynh cũng chưa chắc qua được họ a!"
Thẩm Tiếu nói: "Ý của huynh là?"
Hàn Nghệ nói: "Đợi sau khi sóng gió qua, huynh dùng lợi tức thấp để ngăn chặn lợi tức cao của Vương gia, những bách tính kia cũng đâu phải kẻ ngốc, có chỗ lợi tức thấp không đi vay, chạy đi vay chỗ lợi tức cao, không phải chúng ta đã chuẩn bị ba trăm quan làm việc thiện sao, huynh hãy lấy tiền đi cho vay, không cần lợi tức cũng được a, dần dần, bách tính đều chạy đến đây vay tiền, vậy thì Vương gia tự nhiên sẽ hết đường làm ăn, bọn họ chỉ có ngoan ngoãn mà đi làm ruộng."
"Đúng a, đơn giản như vậy mà sao ta không nghĩ đến, vẫn là huynh có cách."
Thẩm Tiếu càng nghĩ càng hưng phấn, không kìm nổi bật cười ha hả.
Thật ra dựa theo thói quen của người trong Thiên Môn, Hàn Nghệ quyết sẽ không nói những lời này, bởi vì hắn đã lấy tiền từ chỗ Vương gia đến tay rồi, dựa theo thói quen trước đây, hắn nên cố gắng hết sức để tránh dính vào quan hệ với Vương gia lần nữa, nhưng thời đại bây giờ không giống, hơn nữa mỗi thời mỗi khác, cách làm của Hàn Nghệ đương nhiên cũng sẽ xuất hiện chút thay đổi, đây cũng là chuyện hợp lý hợp tình.
Hai người lại bàn bạc chuyện làm sao cho vay lãi xuất thấp lần nữa, với cá nhân Thẩm Tiếu mà nói, y tặng tiền cho những bách tính có khó khăn kia còn được, càng đừng nhắc đến lãi suất gì đó, y nhất định sẽ không phản đối, nhưng nếu ngươi đem tiền cho vay, Thẩm Thanh Phong có thể đồng ý không, dù sao là một thương nhân, thi thoảng cứu giúp thì không sao, nhưng coi là chuyện làm ăn thì đó là không được, làm ăn là làm ăn, từ thiện là từ thiện, đây là hai chuyện khác nhau, cho nên mấu chốt là phải thuyết phục Thẩm Thanh Phong.
Tuy nhiên phương diện này đối với Thẩm Nghệ mà nói, đó đúng là không có gì thành thục hơn, tùy tiện ném một món tiền có thể kiếm được, lại là phương án cho vay tiền dân chúng có thể chấp nhận được cho Thẩm Tiếu.
Có một phương án này rồi, Thẩm Thanh Phong tám chín phần mười sẽ đồng ý.
Sau khi nói xong việc này, Hàn Nghệ liền đứng dậy cáo từ.
Tác giả :
Nam Hi Bắc Khánh