Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 90: Một khúc tiếu ngạo giang hồ
dịch: mafia777
Nếu Peter Zhu biết Hàn Nghệ có suy nghĩ rửa tay gác kiếm, nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc, gã đã từng không chỉ một lần khuyên Hàn Nghệ rửa tay gác kiếm, nhưng lần nào cũng gần như là đàn gảy tai trâu.
Kỳ thật người trong Thiên môn làm đến như bọn họ, sớm đã không chỉ đơn giản là truy cầu tiền vàng nữa, bởi vì tiền bọn họ kiếm được trong một vụ làm ăn đã đủ sống no đủ cả đời rồi, thứ bọn họ truy cầu là kích thích. Loại kích thích này giống như thuốc phiện, là thứ gây nghiện, cũng như một số kẻ móc túi vô cùng lợi hại, có lẽ bọn họ đã cải tà quy chính rồi, nhưng một khi cơ hội xuất hiện trước mắt, bọn họ vẫn sẽ không kiềm chế được mà thò cánh tay thứ ba ra, đây đã trở thành một kiểu thói quen rồi.
Nhưng, khi sự kích thích này không còn nữa, ngược lại lại khiến người ta mệt mỏi, như vậy chính là lúc kết thúc rồi.
"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
"Hả, cái gì?"
Tiêu Vân nói: "Ngươi đang nghĩ gì đó?"
Hàn Nghệ hết sức nghiêm túc nói: "Ta đang suy nghĩ về biểu hiện gay go của cô, có phải nên tặng cho cô một món quà không."
"Quà."
Tiêu Vân ngạc nhiên vui mừng nói: "Ngươi còn mang quà cho ta, ở đâu mau lấy cho ta xem nào."
Nói xong, nàng phóng tầm mắt ra chung quanh, đột nhiên phát hiện cái bọc vải bên người Hàn Nghệ, đây vừa nhìn đã biết là một cây đàn, chỉ là lúc nãy khi ở bên ngoài, nàng chỉ mải oán trách Hàn Nghệ chứ không có chú ý đến, vui vẻ nói: "Cây... cây đàn này là tặng cho ta sao."
"Ta nói không phải, cô sẽ không cướp chứ."
"Sẽ."
Tiêu Vân gật đầu hết sức chắc chắn, nàng thật sự là một nữ nhân rất thành thực.
"Thật là dã man."
Hàn Nghệ tiện tay đặt bọc vải bên người lên bàn thấp.
Tiêu Vân vội vàng mở ra, đàn này mặc dù mỗi một bộ phận đều là làm từ vật liệu thượng đẳng nhất, nhưng không phải là một cây đàn mới, mà là một cây đàn nhìn có vẻ đã có mấy năm tuổi rồi, nhưng mà, đàn này cũng không phải mới là tốt, ngược lại là cũ mới tốt, tại sao nói đàn này thông linh tính, bởi vì đàn này à, là càng đàn nhiều thì âm sắc càng hay, ngược lại bạn bỏ lâu, âm của đàn sẽ kém đi, há hốc khuôn miệng nhỏ nhắn gợi cảm: "Oa... đàn này vô cùng không tồi nha, ngươi mua ở đâu vậy?"
Hàn Nghệ thuận miệng nói: "Nhặt trên đường."
Tiêu Vân trợn mắt liếc xéo Hàn Nghệ, lại cười hì hì nói: "Vậy ta cũng thích." Nói xong, mắt nàng khẽ liếc, nói: "Hàn Nghệ, ngươi muốn học đàn không, ta có thể dạy ngươi."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta vốn đã biết đàn, không cần cô dạy".
Tiêu Vân cả kinh nói: "Ngươi còn biết gảy đàn."
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Không thể nào, chuyện này tuyệt không thể nào."
Tiêu Vân lắc lư đầu.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tại sao không thể."
Tiêu Vân nói: "Ta không tin, ta không tin ngươi còn biết gảy đàn."
Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: "Vậy chẳng sao, tin hay không tùy cô, ta cũng không để ý."
"Ngươi... ngươi thật sự biết đàn."
Tiêu Vân lại có chút không cam lòng hỏi, điều nàng kỳ vọng không phải Hàn Nghệ nói "biết", hoàn toàn là nàng hy vọng Hàn Nghệ nói "không biết", bởi vì ở trước mặt Hàn Nghệ, gần như ngoài vũ lực ra, những kỹ năng toàn diện còn lại nàng đều thua.
Chuyện nấu cơm tất nhiên không cần nhắc rồi.
Việc giặt quần áo mặc dù Hàn Nghệ chưa từng làm, nhưng nghĩ chắc Hàn Nghệ sẽ không đập quần áo đến mức thủng một lỗ.
Ngâm thơ "Cày đồng đang buổi ban trưa" đủ để chứng minh tất cả.
Kiếm tiền, hừ, cho dù so với bại gia nàng cũng không thắng nổi a!
Nếu như Hàn Nghệ còn biết gảy đàn, nàng thật sự sẽ không muốn sống nữa, nhưng mà trước khi chết, nàng nên giết chết Hàn Nghệ đã khiến nàng tự sát trước, làm một đôi uyên ương đồng mệnh.
Ý gì vậy, chẳng qua chỉ là gảy đàn thôi mà, cũng không cần phải căng thẳng quá mức như vậy chứ, ta đã kiếm về nhiều tiền như vậy cũng không thấy cô kinh ngạc đến mức độ này. Hàn Nghệ cũng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, biết Tiêu Vân đang nghĩ gì, vì thế nói: "Ta chỉ biết một chút xíu xiu, là học Từ lão."
Quân tử sao.
Đàn cũng là thứ quân tử cần phải học, Từ lão là một người văn hóa, cũng luôn theo xu hướng làm một thanh niên văn nghệ, tất nhiên cũng biết gảy đàn, chẳng qua là kỹ năng đàn thì... không cần nói.
Hóa ra là như vậy. Tiêu Vân thầm nghĩ, nếu hắn đã học Từ lão, nghĩ kỹ năng đàn cũng chỉ như thế thôi, hì hì, lần này ta nhất định có thể bộc lộ tài năng trước mặt hắn, cũng để cho hắn biết, Tiêu Vân ta cũng không phải là một chút năng lực cũng không có. Sau khi quyết định, Tiêu Vân trên mặt thay đổi bất ngờ, cười hì hì nói: "Ngươi tặng ta đàn, vậy ta sẽ đàn một khúc coi như báo đáp ngươi vậy."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Không biết là cô còn có tài năng buôn bán nha, ta tặng cô đàn, cô liền đàn khúc để báo đáp, nếu như ta tặng cô một con trâu, cô sẽ không đem phân trâu cho ta chứ."
Tiêu Vân thiếu chút nữa cũng cười ra tiếng, xì một tiếng khinh miệt: "Đáng ghét. Ngươi tặng ta đàn thì cũng nên như thế, ta đàn khúc cho ngươi nghe, đó cũng là việc nên làm, là một nam nhân, luôn tính toán chi li, còn không bằng một nữ tử như ta."
"Còn ta tính toán chi li, được được được, cô có lý."
Hàn Nghệ tâm sáng như gương, nhưng hắn cũng quả thực muốn nghe nhạc, thế là thuận nước đẩy thuyền, nói: "Vậy được, ta sẽ cho cô một cơ hội thể hiện."
Sau khi nghe xong, Tiêu Vân rất kích động, vô cùng kích động, kích động đến mức muốn khóc, cuối cùng hắn cũng cho nàng một cơ hội thể hiện, đây là việc khó khăn cỡ nào a.
Bình tĩnh.
Nhất định phải bình tĩnh
Ta nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, giành khẩu khí về.
Tiêu Vân hít thở một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén tâm trạng kích động.
Mà chi tiết nhỏ này của nàng lại vừa hay bị Hàn Nghệ tóm được, cười ha ha nói: "Ta nói tiên nữ, cô đây là muốn gảy đàn, hay là muốn luyện công a."
"Ngươi hiểu cái gì."
Tiêu Vân đỏ mặt, đặt cây đàn lên, ngồi xếp bằng, mười ngón tay búp măng như ngọc khẽ vuốt trên dây đàn, thầm nghĩ, trước tiên cho hắn một bài khó, để hắn biết kỹ năng đàn của mình một chút, hít một hơi, nhất khúc thượng tâm, ngón tay gẩy dây đàn, "tưng" một tiếng, mở màn vẻ tinh tướng của Tiêu Vân.
Dường như tiếng đàn này vừa vang lên, mười ngón tay xinh đẹp của Tiêu Vân liền được trao cho linh hồn, nhảy nhót trên dây đàn, làm người ta hoa cả mắt, tiếng đàn boong boong, trào dâng, khẳng khái, phân phi xán lạn, qua mâu tung hoành.
"Dừng dừng dừng."
Đúng lúc Tiêu Vân đang tận tình khoe khoang kỹ năng đàn của mình, Hàn Nghệ đột nhiên giơ tay ra cắt ngang.
Tiếng đàn bỗng ngừng lại.
Tiêu Vân kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, trong lòng bắt đầu bồn chồn, chớ không phải hắn cho là ta đàn không hay, đây... đây sao có thể.
Trong lòng nàng rất sợ, nếu đến kỹ năng đàn cũng bị Hàn Nghệ vượt qua, vậy nàng thật không muốn sống nữa.
Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói: "Gảy đàn cần phải tùy tâm mà ra, phải phù hợp tâm cảnh, cô đã thấy ai thành thân còn gảy tấu Phân phi yến, điều bây giờ ta cần là yên tĩnh thanh u một chút, cô vừa lên đã nguyên một bản Quảng lăng tán, đầu ta sắp bị cô gảy cho to ra rồi, đừng nói đến việc hàng xóm ngủ được không."
Tiêu Vân nghe vậy sửng sốt, tuy có khó chịu nhưng cũng không thể phủ nhận nàng quả thật đã quên mất điểm này, một lòng chỉ muốn khoe khoang kỹ năng đàn của mình, vội vàng nói: "An tĩnh thanh u một chút, có có có, ngươi đợi chút."
"Cho cô thêm một cơ hội đấy."
Hàn Nghệ buồn bã phất tay.
Tiêu Vân kiềm chế tâm trạng, lại gảy đàn lần nữa, khúc tấu lần này so với Quảng lăng tán là u tĩnh không ít, khúc này Hàn Nghệ cũng từng nghe qua, chính là Cao sơn lưu thủy trứ danh, tuy bản Tiêu Vân đàn so với khúc phổ của hậu thế có rất nhiều chỗ khác nhau, nhưng ý cảnh vẫn vậy, cũng không khó nghe ra.
Không thể không nói, Tiêu Vân này cũng thật không phải người khoác lác, kỹ năng đàn quả thực là cao đến mức giật mình, ý cảnh của một khúc Cao sơn lưu thủy này triển khai vô cùng nhuần nhuyễn. Đoạn đầu thể hiện sự trang nghiêm của núi và sự trong trẻo của nước, đoạn giữa, tiếng đàn như nước chảy thuyền trôi, lại như ở giữa núi cao sừng sững, đoạn sau có hơi trào dâng, tựa như nước chảy xiết tấn công núi cao, sau cùng, lại giống như thủy tích thạch bàn, nhu hòa thanh thúy vẽ lên dấu chấm câu.
Một khúc đàn tấu mây bay nước chảy, khiến người mê đắm trong đó.
"Ta đàn như thế nào?"
Tiêu Vân rất mong đợi hỏi, nàng lớn như vậy, vẫn là lần đầu mong đợi người khác đánh giá kỹ năng đàn của nàng như vậy.
"Không tệ, không tệ."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Tiếp tục đàn a, đừng có ngừng."
Cuối cùng ngươi cũng biết sự lợi hại của ta rồi chứ. Trong lòng Tiêu Vân vui vẻ, nói: "Hay là ta hát thêm một bài cho ngươi nghe."
"Được... Không, cái này thì miễn đi."
Hàn Nghệ lắc đầu.
"Tại sao, không phải ngươi cho là ta hát rất khó nghe chứ."
"Cũng không phải vậy, chỉ là ta thích nghe nhạc không lời, người ầm ĩ mới hát."
Người ầm ĩ Tiêu Vân cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, lại bắt đầu cáu kỉnh rồi, "Không đàn nữa." Thầm nghĩ, người khác muốn nghe ta còn không hát, bây giờ ta chủ động hát cho ngươi nghe, ngươi lại nói sảo nhân, ngươi cũng sỉ nhục người quá rồi.
Không đàn thì không đàn, ai mà thèm chứ. Hàn Nghệ cũng không có miễn cưỡng, im lặng không nói.
Người này đúng là không hiểu phong tình, lúc này còn không nên xin lỗi ta, sau đó xin ta hát sao. Tiêu Vân liếc nhìn Hàn Nghệ, cũng đã quen với sự đột nhiên trầm mặc của Hàn Nghệ, nói: - Ầy, không phải ngươi nói là biết đàn sao, vậy ngươi đàn nghe thử đi.
Hàn Nghệ mặt lộ vẻ do dự.
Chắc chắn là hắn kỹ năng đàn vụng về, ngại đàn trước mặt ta, cũng tốt, cuối cùng ta có thể cao hơn hắn một bậc rồi. Tiêu Vân cười nói: "Ngươi không cần phải ngại ngùng, ngươi đàn khó nghe cũng không sao, ta sẽ không châm chọc ngươi giống như ngươi vẫn thường châm chọc ta nấu cơm, ta sẽ còn dạy ngươi đàn nữa."
"Cô thôi đi, gảy đàn với nấu cơm có thể giống nhau sao, cô nấu cơm đó chính là đang hại người, là việc phải gánh trách nhiệm hình sự, gảy đàn vốn chỉ là tùy tâm mà đến, đâu có hay với không hay, chỉ cần bản thân vui vẻ là được a. Hàn Nghệ tức giận nói một câu."
Ta nấu cơm thật sự là đang hại người sao. Tiêu Vân cũng thật không có hơi sức phản bác điểm này, dù sao Hàn Nghệ bị tào tháo đuổi đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nói: "Vậy tại sao ngươi không đàn?"
Hàn Nghệ có hơi do dự nói: "Chỉ là ta không quen gảy đàn trước mặt người khác."
Tiêu Vân sửng sốt, nói: "Chẳng lẽ trước đây ngươi gảy đàn toàn là cho mình nghe sao."
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Biện cớ, tất cả đều là biện cớ, nhất định là hắn không dám để lộ mặt kém cỏi thôi. Tiêu Vân nói: "Vậy thì không được, lúc nãy ta đã đàn cho ngươi nghe rồi, ngươi phải đàn một khúc cho ta nghe, vậy mới công bằng."
"Được, cô đã nói như vậy, ta không đàn cũng phải đàn rồi, tránh cho cô cứ nói ta nợ cô gì đó."
Hàn Nghệ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ngồi dậy, hắn lại không có kiểu đứng đắn như Tiêu Vân, một chân đặt dưới mông, một chân đưa lên trước, căn bản cũng không có động tác chuẩn bị gì, hai tay liền tùy ý gảy dây đàn.
Tưng tưng tưng.
Đây là đang gảy đàn sao? Đây rõ ràng chính là trẻ con đang nghịch đàn a. Tiêu Vân nghe thấy tiếng đàn chẳng có quy luật nào, căn bản không thể lọt tai, không khỏi nói: "Rốt cuộc ngươi có biết đàn không?"
Nàng vừa dứt lời, tiếng đàn chuyển gấp, từng trận cao vút, giống như có bất mãn, lại tựa như phẫn thế tật tục, dọa Tiêu Vân không dám nói chuyện, nhưng lập tức, tiếng đàn liền tựa như con suối róc rách trong khe núi, tươi mát tao nhã, sau đó dần dần hạ thấp, mạnh mẽ lao thẳng xuống dưới, giống như thác chảy ào ào, ngọc long xung bôn, ngạo khí tận hiển, ý có sát phạt, nhưng vừa hiện ra đã lập tức thu lại, tiếp theo liền quanh co uốn lượn, giống như thì thầm bên tai, kể lể tự tình, sau cùng khúc phong lại chuyển, tự nhiên bình thản khoáng đạt, càng đi càng xa, như ngắm mặt trời mọc, ánh mặt trời lan tỏa, đột nhiên, hắn buông tay phất dây thật mạnh, nốt cuối cùng, đã là thiên hạ quang minh.
Khúc nhập nhân tâm, trong lòng Hàn Nghệ đột nhiên trở nên vô cùng thoải mái, tựa như một tia sáng chiếu vào trong lòng, trên mặt phóng ra ánh sáng rực, đúng a, tại sao ta phải câu nệ chuyện có nên rửa tay gác kiếm hay không, những quy tắc rườm rà này khi nào lại biến thành thứ ta để ý chứ, tất cả tùy duyên không phải là được rồi sao, nếu cho cuộc đời vẫn chưa hoàn thành của bản thân mà sớm đã hạ định nghĩa, vậy sống còn có thú vị gì đáng nói, người sống trên đời, điều quan trọng nhất, vẫn là phải sống tự do tự tại, làm theo ý mình.
"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, khúc này ngươi gọi là gì."
Tiêu Vân đột nhiên tỉnh lại từ trong khúc nhạc, vội vàng hỏi.
Hàn Nghệ cười nói: "Tiếu ngạo giang hồ."
Nếu Peter Zhu biết Hàn Nghệ có suy nghĩ rửa tay gác kiếm, nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc, gã đã từng không chỉ một lần khuyên Hàn Nghệ rửa tay gác kiếm, nhưng lần nào cũng gần như là đàn gảy tai trâu.
Kỳ thật người trong Thiên môn làm đến như bọn họ, sớm đã không chỉ đơn giản là truy cầu tiền vàng nữa, bởi vì tiền bọn họ kiếm được trong một vụ làm ăn đã đủ sống no đủ cả đời rồi, thứ bọn họ truy cầu là kích thích. Loại kích thích này giống như thuốc phiện, là thứ gây nghiện, cũng như một số kẻ móc túi vô cùng lợi hại, có lẽ bọn họ đã cải tà quy chính rồi, nhưng một khi cơ hội xuất hiện trước mắt, bọn họ vẫn sẽ không kiềm chế được mà thò cánh tay thứ ba ra, đây đã trở thành một kiểu thói quen rồi.
Nhưng, khi sự kích thích này không còn nữa, ngược lại lại khiến người ta mệt mỏi, như vậy chính là lúc kết thúc rồi.
"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
"Hả, cái gì?"
Tiêu Vân nói: "Ngươi đang nghĩ gì đó?"
Hàn Nghệ hết sức nghiêm túc nói: "Ta đang suy nghĩ về biểu hiện gay go của cô, có phải nên tặng cho cô một món quà không."
"Quà."
Tiêu Vân ngạc nhiên vui mừng nói: "Ngươi còn mang quà cho ta, ở đâu mau lấy cho ta xem nào."
Nói xong, nàng phóng tầm mắt ra chung quanh, đột nhiên phát hiện cái bọc vải bên người Hàn Nghệ, đây vừa nhìn đã biết là một cây đàn, chỉ là lúc nãy khi ở bên ngoài, nàng chỉ mải oán trách Hàn Nghệ chứ không có chú ý đến, vui vẻ nói: "Cây... cây đàn này là tặng cho ta sao."
"Ta nói không phải, cô sẽ không cướp chứ."
"Sẽ."
Tiêu Vân gật đầu hết sức chắc chắn, nàng thật sự là một nữ nhân rất thành thực.
"Thật là dã man."
Hàn Nghệ tiện tay đặt bọc vải bên người lên bàn thấp.
Tiêu Vân vội vàng mở ra, đàn này mặc dù mỗi một bộ phận đều là làm từ vật liệu thượng đẳng nhất, nhưng không phải là một cây đàn mới, mà là một cây đàn nhìn có vẻ đã có mấy năm tuổi rồi, nhưng mà, đàn này cũng không phải mới là tốt, ngược lại là cũ mới tốt, tại sao nói đàn này thông linh tính, bởi vì đàn này à, là càng đàn nhiều thì âm sắc càng hay, ngược lại bạn bỏ lâu, âm của đàn sẽ kém đi, há hốc khuôn miệng nhỏ nhắn gợi cảm: "Oa... đàn này vô cùng không tồi nha, ngươi mua ở đâu vậy?"
Hàn Nghệ thuận miệng nói: "Nhặt trên đường."
Tiêu Vân trợn mắt liếc xéo Hàn Nghệ, lại cười hì hì nói: "Vậy ta cũng thích." Nói xong, mắt nàng khẽ liếc, nói: "Hàn Nghệ, ngươi muốn học đàn không, ta có thể dạy ngươi."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta vốn đã biết đàn, không cần cô dạy".
Tiêu Vân cả kinh nói: "Ngươi còn biết gảy đàn."
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Không thể nào, chuyện này tuyệt không thể nào."
Tiêu Vân lắc lư đầu.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tại sao không thể."
Tiêu Vân nói: "Ta không tin, ta không tin ngươi còn biết gảy đàn."
Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: "Vậy chẳng sao, tin hay không tùy cô, ta cũng không để ý."
"Ngươi... ngươi thật sự biết đàn."
Tiêu Vân lại có chút không cam lòng hỏi, điều nàng kỳ vọng không phải Hàn Nghệ nói "biết", hoàn toàn là nàng hy vọng Hàn Nghệ nói "không biết", bởi vì ở trước mặt Hàn Nghệ, gần như ngoài vũ lực ra, những kỹ năng toàn diện còn lại nàng đều thua.
Chuyện nấu cơm tất nhiên không cần nhắc rồi.
Việc giặt quần áo mặc dù Hàn Nghệ chưa từng làm, nhưng nghĩ chắc Hàn Nghệ sẽ không đập quần áo đến mức thủng một lỗ.
Ngâm thơ "Cày đồng đang buổi ban trưa" đủ để chứng minh tất cả.
Kiếm tiền, hừ, cho dù so với bại gia nàng cũng không thắng nổi a!
Nếu như Hàn Nghệ còn biết gảy đàn, nàng thật sự sẽ không muốn sống nữa, nhưng mà trước khi chết, nàng nên giết chết Hàn Nghệ đã khiến nàng tự sát trước, làm một đôi uyên ương đồng mệnh.
Ý gì vậy, chẳng qua chỉ là gảy đàn thôi mà, cũng không cần phải căng thẳng quá mức như vậy chứ, ta đã kiếm về nhiều tiền như vậy cũng không thấy cô kinh ngạc đến mức độ này. Hàn Nghệ cũng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, biết Tiêu Vân đang nghĩ gì, vì thế nói: "Ta chỉ biết một chút xíu xiu, là học Từ lão."
Quân tử sao.
Đàn cũng là thứ quân tử cần phải học, Từ lão là một người văn hóa, cũng luôn theo xu hướng làm một thanh niên văn nghệ, tất nhiên cũng biết gảy đàn, chẳng qua là kỹ năng đàn thì... không cần nói.
Hóa ra là như vậy. Tiêu Vân thầm nghĩ, nếu hắn đã học Từ lão, nghĩ kỹ năng đàn cũng chỉ như thế thôi, hì hì, lần này ta nhất định có thể bộc lộ tài năng trước mặt hắn, cũng để cho hắn biết, Tiêu Vân ta cũng không phải là một chút năng lực cũng không có. Sau khi quyết định, Tiêu Vân trên mặt thay đổi bất ngờ, cười hì hì nói: "Ngươi tặng ta đàn, vậy ta sẽ đàn một khúc coi như báo đáp ngươi vậy."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Không biết là cô còn có tài năng buôn bán nha, ta tặng cô đàn, cô liền đàn khúc để báo đáp, nếu như ta tặng cô một con trâu, cô sẽ không đem phân trâu cho ta chứ."
Tiêu Vân thiếu chút nữa cũng cười ra tiếng, xì một tiếng khinh miệt: "Đáng ghét. Ngươi tặng ta đàn thì cũng nên như thế, ta đàn khúc cho ngươi nghe, đó cũng là việc nên làm, là một nam nhân, luôn tính toán chi li, còn không bằng một nữ tử như ta."
"Còn ta tính toán chi li, được được được, cô có lý."
Hàn Nghệ tâm sáng như gương, nhưng hắn cũng quả thực muốn nghe nhạc, thế là thuận nước đẩy thuyền, nói: "Vậy được, ta sẽ cho cô một cơ hội thể hiện."
Sau khi nghe xong, Tiêu Vân rất kích động, vô cùng kích động, kích động đến mức muốn khóc, cuối cùng hắn cũng cho nàng một cơ hội thể hiện, đây là việc khó khăn cỡ nào a.
Bình tĩnh.
Nhất định phải bình tĩnh
Ta nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, giành khẩu khí về.
Tiêu Vân hít thở một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén tâm trạng kích động.
Mà chi tiết nhỏ này của nàng lại vừa hay bị Hàn Nghệ tóm được, cười ha ha nói: "Ta nói tiên nữ, cô đây là muốn gảy đàn, hay là muốn luyện công a."
"Ngươi hiểu cái gì."
Tiêu Vân đỏ mặt, đặt cây đàn lên, ngồi xếp bằng, mười ngón tay búp măng như ngọc khẽ vuốt trên dây đàn, thầm nghĩ, trước tiên cho hắn một bài khó, để hắn biết kỹ năng đàn của mình một chút, hít một hơi, nhất khúc thượng tâm, ngón tay gẩy dây đàn, "tưng" một tiếng, mở màn vẻ tinh tướng của Tiêu Vân.
Dường như tiếng đàn này vừa vang lên, mười ngón tay xinh đẹp của Tiêu Vân liền được trao cho linh hồn, nhảy nhót trên dây đàn, làm người ta hoa cả mắt, tiếng đàn boong boong, trào dâng, khẳng khái, phân phi xán lạn, qua mâu tung hoành.
"Dừng dừng dừng."
Đúng lúc Tiêu Vân đang tận tình khoe khoang kỹ năng đàn của mình, Hàn Nghệ đột nhiên giơ tay ra cắt ngang.
Tiếng đàn bỗng ngừng lại.
Tiêu Vân kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, trong lòng bắt đầu bồn chồn, chớ không phải hắn cho là ta đàn không hay, đây... đây sao có thể.
Trong lòng nàng rất sợ, nếu đến kỹ năng đàn cũng bị Hàn Nghệ vượt qua, vậy nàng thật không muốn sống nữa.
Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói: "Gảy đàn cần phải tùy tâm mà ra, phải phù hợp tâm cảnh, cô đã thấy ai thành thân còn gảy tấu Phân phi yến, điều bây giờ ta cần là yên tĩnh thanh u một chút, cô vừa lên đã nguyên một bản Quảng lăng tán, đầu ta sắp bị cô gảy cho to ra rồi, đừng nói đến việc hàng xóm ngủ được không."
Tiêu Vân nghe vậy sửng sốt, tuy có khó chịu nhưng cũng không thể phủ nhận nàng quả thật đã quên mất điểm này, một lòng chỉ muốn khoe khoang kỹ năng đàn của mình, vội vàng nói: "An tĩnh thanh u một chút, có có có, ngươi đợi chút."
"Cho cô thêm một cơ hội đấy."
Hàn Nghệ buồn bã phất tay.
Tiêu Vân kiềm chế tâm trạng, lại gảy đàn lần nữa, khúc tấu lần này so với Quảng lăng tán là u tĩnh không ít, khúc này Hàn Nghệ cũng từng nghe qua, chính là Cao sơn lưu thủy trứ danh, tuy bản Tiêu Vân đàn so với khúc phổ của hậu thế có rất nhiều chỗ khác nhau, nhưng ý cảnh vẫn vậy, cũng không khó nghe ra.
Không thể không nói, Tiêu Vân này cũng thật không phải người khoác lác, kỹ năng đàn quả thực là cao đến mức giật mình, ý cảnh của một khúc Cao sơn lưu thủy này triển khai vô cùng nhuần nhuyễn. Đoạn đầu thể hiện sự trang nghiêm của núi và sự trong trẻo của nước, đoạn giữa, tiếng đàn như nước chảy thuyền trôi, lại như ở giữa núi cao sừng sững, đoạn sau có hơi trào dâng, tựa như nước chảy xiết tấn công núi cao, sau cùng, lại giống như thủy tích thạch bàn, nhu hòa thanh thúy vẽ lên dấu chấm câu.
Một khúc đàn tấu mây bay nước chảy, khiến người mê đắm trong đó.
"Ta đàn như thế nào?"
Tiêu Vân rất mong đợi hỏi, nàng lớn như vậy, vẫn là lần đầu mong đợi người khác đánh giá kỹ năng đàn của nàng như vậy.
"Không tệ, không tệ."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Tiếp tục đàn a, đừng có ngừng."
Cuối cùng ngươi cũng biết sự lợi hại của ta rồi chứ. Trong lòng Tiêu Vân vui vẻ, nói: "Hay là ta hát thêm một bài cho ngươi nghe."
"Được... Không, cái này thì miễn đi."
Hàn Nghệ lắc đầu.
"Tại sao, không phải ngươi cho là ta hát rất khó nghe chứ."
"Cũng không phải vậy, chỉ là ta thích nghe nhạc không lời, người ầm ĩ mới hát."
Người ầm ĩ Tiêu Vân cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, lại bắt đầu cáu kỉnh rồi, "Không đàn nữa." Thầm nghĩ, người khác muốn nghe ta còn không hát, bây giờ ta chủ động hát cho ngươi nghe, ngươi lại nói sảo nhân, ngươi cũng sỉ nhục người quá rồi.
Không đàn thì không đàn, ai mà thèm chứ. Hàn Nghệ cũng không có miễn cưỡng, im lặng không nói.
Người này đúng là không hiểu phong tình, lúc này còn không nên xin lỗi ta, sau đó xin ta hát sao. Tiêu Vân liếc nhìn Hàn Nghệ, cũng đã quen với sự đột nhiên trầm mặc của Hàn Nghệ, nói: - Ầy, không phải ngươi nói là biết đàn sao, vậy ngươi đàn nghe thử đi.
Hàn Nghệ mặt lộ vẻ do dự.
Chắc chắn là hắn kỹ năng đàn vụng về, ngại đàn trước mặt ta, cũng tốt, cuối cùng ta có thể cao hơn hắn một bậc rồi. Tiêu Vân cười nói: "Ngươi không cần phải ngại ngùng, ngươi đàn khó nghe cũng không sao, ta sẽ không châm chọc ngươi giống như ngươi vẫn thường châm chọc ta nấu cơm, ta sẽ còn dạy ngươi đàn nữa."
"Cô thôi đi, gảy đàn với nấu cơm có thể giống nhau sao, cô nấu cơm đó chính là đang hại người, là việc phải gánh trách nhiệm hình sự, gảy đàn vốn chỉ là tùy tâm mà đến, đâu có hay với không hay, chỉ cần bản thân vui vẻ là được a. Hàn Nghệ tức giận nói một câu."
Ta nấu cơm thật sự là đang hại người sao. Tiêu Vân cũng thật không có hơi sức phản bác điểm này, dù sao Hàn Nghệ bị tào tháo đuổi đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nói: "Vậy tại sao ngươi không đàn?"
Hàn Nghệ có hơi do dự nói: "Chỉ là ta không quen gảy đàn trước mặt người khác."
Tiêu Vân sửng sốt, nói: "Chẳng lẽ trước đây ngươi gảy đàn toàn là cho mình nghe sao."
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Biện cớ, tất cả đều là biện cớ, nhất định là hắn không dám để lộ mặt kém cỏi thôi. Tiêu Vân nói: "Vậy thì không được, lúc nãy ta đã đàn cho ngươi nghe rồi, ngươi phải đàn một khúc cho ta nghe, vậy mới công bằng."
"Được, cô đã nói như vậy, ta không đàn cũng phải đàn rồi, tránh cho cô cứ nói ta nợ cô gì đó."
Hàn Nghệ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ngồi dậy, hắn lại không có kiểu đứng đắn như Tiêu Vân, một chân đặt dưới mông, một chân đưa lên trước, căn bản cũng không có động tác chuẩn bị gì, hai tay liền tùy ý gảy dây đàn.
Tưng tưng tưng.
Đây là đang gảy đàn sao? Đây rõ ràng chính là trẻ con đang nghịch đàn a. Tiêu Vân nghe thấy tiếng đàn chẳng có quy luật nào, căn bản không thể lọt tai, không khỏi nói: "Rốt cuộc ngươi có biết đàn không?"
Nàng vừa dứt lời, tiếng đàn chuyển gấp, từng trận cao vút, giống như có bất mãn, lại tựa như phẫn thế tật tục, dọa Tiêu Vân không dám nói chuyện, nhưng lập tức, tiếng đàn liền tựa như con suối róc rách trong khe núi, tươi mát tao nhã, sau đó dần dần hạ thấp, mạnh mẽ lao thẳng xuống dưới, giống như thác chảy ào ào, ngọc long xung bôn, ngạo khí tận hiển, ý có sát phạt, nhưng vừa hiện ra đã lập tức thu lại, tiếp theo liền quanh co uốn lượn, giống như thì thầm bên tai, kể lể tự tình, sau cùng khúc phong lại chuyển, tự nhiên bình thản khoáng đạt, càng đi càng xa, như ngắm mặt trời mọc, ánh mặt trời lan tỏa, đột nhiên, hắn buông tay phất dây thật mạnh, nốt cuối cùng, đã là thiên hạ quang minh.
Khúc nhập nhân tâm, trong lòng Hàn Nghệ đột nhiên trở nên vô cùng thoải mái, tựa như một tia sáng chiếu vào trong lòng, trên mặt phóng ra ánh sáng rực, đúng a, tại sao ta phải câu nệ chuyện có nên rửa tay gác kiếm hay không, những quy tắc rườm rà này khi nào lại biến thành thứ ta để ý chứ, tất cả tùy duyên không phải là được rồi sao, nếu cho cuộc đời vẫn chưa hoàn thành của bản thân mà sớm đã hạ định nghĩa, vậy sống còn có thú vị gì đáng nói, người sống trên đời, điều quan trọng nhất, vẫn là phải sống tự do tự tại, làm theo ý mình.
"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, khúc này ngươi gọi là gì."
Tiêu Vân đột nhiên tỉnh lại từ trong khúc nhạc, vội vàng hỏi.
Hàn Nghệ cười nói: "Tiếu ngạo giang hồ."
Tác giả :
Nam Hi Bắc Khánh