Thanh Ngọc Án
Chương 24
Cuối cùng sau một hồi đỉnh nhập, hắn phát tiết ra nhiệt năng long loại, đẩy sâu vào hậu huyệt Bạt Thác Vô Nhược .
Hắn rút khỏi người Bạt Thác Vô Nhược, nghiêng mình, nằm ở bên cạnh y.
Tâm tình trầm xuống.
Người nằm ở bên cạnh áp chế tiếng khóc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Rõ ràng không muốn, nhưng không có lựa chọn, vì có thể ở bên cạnh hắn, mới liều lĩnh thỏa hiệp.
Mới rồi còn phải im lặng mà thừa nhận hành vi thô bạo của hắn.
Hoàng Phủ Duật tức giận, chính là vì dáng vẻ ngốc nghếch này của Bạt Thác Vô Nhược.
Cự tuyệt cũng không làm được.
Trải qua vài lần phát tiết, Hoàng Phủ Duật tức giận tiêu hoãn, xoay người, đối mặt Bạt Thác Vô Nhược, chỉ thấy y nhắm mắt, chất lỏng trong suốt từ khóe mắt y chảy xuống.
Không có âm thanh khóc nức nở, chỉ im lặng rơi lệ.
“Bạt Thác Vô Nhược."
Y rụt vai, mở ra con ngươi ướt át .
Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, “Bạt Thác Vô Nhược, lời trẫm mới vừa nói, ngươi vẫn là đã quên đi, chúng ta làm bằng hữu là tốt rồi."
Hắn mới vừa nói xong, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt dây một viên lại một viên thi nhau rơi xuống, trong mắt của y đầy vẻ lên án, thiên ngôn vạn ngữ đều chuyển tải trong im lặng.
Y nghiêng người đưa lưng về phía hắn, đầu vai càng không ngừng run rẩy .
“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi như thế nào nghĩ muốn bị người khác xem như nữ nhân đối đãi sao? Ngươi nguyện ý để cho người ta đặt ở dưới thân? Ngươi là nam nhân không phải nữ nhân."
Y hít vào một hơi.
“Chúng ta đúng là bằng hữu, hai năm trước đúng, hai năm sau cũng là như thế, sẽ không thay đổi. Hôm nay, xem như trẫm lỗi, trẫm không nên nói ra lời như vậy, ngươi muốn cái gì làm phần thưởng? Trẫm đều cho ngươi."
“Ta……" Y hấp hút nước mũi, “Ta có thể có…… tình yêu của ngươi."
Hoàng Phủ Duật giận dữ.
“Bạt Thác Vô Nhược! Ngươi nghe không hiểu trẫm nói sao?"
“Một chút…… Cho dù là chỉ có một chút cũng tốt, van cầu ngươi……" Y thấp thanh, mang theo vài phần hèn mọn, hai tay nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Duật .
“Đắng thì không thể ngọt *, ngươi cần gì phải làm như vậy?" ( * cái này ta chém ^^)
Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe hắn nói, liều mạng lắc đầu.
“Nam sủng cũng tốt, cái gì đều hảo, chính là không cần làm bằng hữu của ngươi, rất thống khổ…… Ta thà rằng, thà rằng làm nam sủng……"
Thanh âm Bạt Thác Vô Nhược khàn khàn, ở trong mắt Hoàng Phủ Duật xem ra uất ức cực kỳ, yêu một người, thế nhưng thà rằng bỏ qua nam tính tôn nghiêm, người này thật là……
Hoàng Phủ Duật không biết nên nói tiếp thế nào, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt một viên một viên rơi trước mặt hắn, giống như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên gợn sóng, tâm tình phi thường phức tạp.
“Ngươi đã nguyện ý làm nam sủng, cứ như vậy đi." Hắn bất đắc dĩ, xem như thỏa hiệp.
Nước mắt ngừng, y lau nước mắt, vui sướng, “Thật vậy chăng?"
“Đây là ngươi chính mình lựa chọn ."
Y mỉm cười, nhợt nhạt lộ ra tươi cười.
“Cám ơn…… Cám ơn, cám ơn……"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Hoàng Phủ Duật tâm tình thêm nặng nề.
Nói là nam sủng, nhưng từ sau đêm đó, Hoàng Phủ Duật không có đi tìm Bạt Thác Vô Nhược.
Hắn cố ý tránh né Bạt Thác Vô Nhược, không đi tây cung, cũng không có gọi người đến tây cung thỉnh Bạt Thác Vô Nhược đến Hoa Sinh điện thị tẩm.
Bạt Thác Vô Nhược người này, đem cảm tình coi quá nặng.
Vì yêu, có thể hy sinh hết thảy.
Theo bản năng, Hoàng Phủ Duật biết mình nên cách xa y mới được, mặc kệ y khắc sâu tình cảm, chỉ cần trải qua thời gian mài mòn, chung quy có một ngày sẽ hòa tan .
Hắn không gặp y, là đang giúp chính hắn, đồng thời cũng là đang giúp Bạt Thác Vô Nhược.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, khi ngẫu nhiên đi qua tây cung, Hoàng Phủ Duật nhớ tới người nọ bên trong, nhưng thường thường chần chờ một lát, cũng không quay đầu lại mà đi qua.
Chuyện chăn gối, hắn cũng không thường xuyên triệu phi nữ vào Hoa Sinh điện.
Quốc sự thuận lợi, chúng đại thần đem mối quan tâm chính sự dời đi, trọng tâm lại đặt ở chuyện con nối dòng.
Đăng cơ đã có hơn hai năm, đến bây giờ lại không có việc vui truyền ra, các đại thần cảm thấy được thập phần kinh ngạc.
Hoàng Phủ Duật ở trong lòng cười lạnh.
Này có cái gì kỳ quái ? Hắn mặc dù hàng đêm đem phi tử thị tẩm, nhưng này cũng không có nghĩa là các nàng có tư cách hoài hạ hài tử của hắn.
Hắn chưa bao giờ ở trong cơ thể phi tử xuất ra, một lần cũng không có.
Người có tư cách vì hắn sinh đứa nhỏ, chỉ có hoàng hậu của hắn mới được, mà hoàng hậu vị, phải là nữ nhân hắn yêu mới được.
Đến nỗi những người khác, cũng chỉ là công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi.
“Cốc, cốc ──"
Ngoài cửa truyền vào âm thanh gõ cửa, đánh gãy suy nghĩ của hắn. “Có chuyện gì?"
“Hoàng Thượng, Bạt Thác công tử ngụ ở tây cung, lại hôn mê rồi."
Hắn rút khỏi người Bạt Thác Vô Nhược, nghiêng mình, nằm ở bên cạnh y.
Tâm tình trầm xuống.
Người nằm ở bên cạnh áp chế tiếng khóc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Rõ ràng không muốn, nhưng không có lựa chọn, vì có thể ở bên cạnh hắn, mới liều lĩnh thỏa hiệp.
Mới rồi còn phải im lặng mà thừa nhận hành vi thô bạo của hắn.
Hoàng Phủ Duật tức giận, chính là vì dáng vẻ ngốc nghếch này của Bạt Thác Vô Nhược.
Cự tuyệt cũng không làm được.
Trải qua vài lần phát tiết, Hoàng Phủ Duật tức giận tiêu hoãn, xoay người, đối mặt Bạt Thác Vô Nhược, chỉ thấy y nhắm mắt, chất lỏng trong suốt từ khóe mắt y chảy xuống.
Không có âm thanh khóc nức nở, chỉ im lặng rơi lệ.
“Bạt Thác Vô Nhược."
Y rụt vai, mở ra con ngươi ướt át .
Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, “Bạt Thác Vô Nhược, lời trẫm mới vừa nói, ngươi vẫn là đã quên đi, chúng ta làm bằng hữu là tốt rồi."
Hắn mới vừa nói xong, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt dây một viên lại một viên thi nhau rơi xuống, trong mắt của y đầy vẻ lên án, thiên ngôn vạn ngữ đều chuyển tải trong im lặng.
Y nghiêng người đưa lưng về phía hắn, đầu vai càng không ngừng run rẩy .
“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi như thế nào nghĩ muốn bị người khác xem như nữ nhân đối đãi sao? Ngươi nguyện ý để cho người ta đặt ở dưới thân? Ngươi là nam nhân không phải nữ nhân."
Y hít vào một hơi.
“Chúng ta đúng là bằng hữu, hai năm trước đúng, hai năm sau cũng là như thế, sẽ không thay đổi. Hôm nay, xem như trẫm lỗi, trẫm không nên nói ra lời như vậy, ngươi muốn cái gì làm phần thưởng? Trẫm đều cho ngươi."
“Ta……" Y hấp hút nước mũi, “Ta có thể có…… tình yêu của ngươi."
Hoàng Phủ Duật giận dữ.
“Bạt Thác Vô Nhược! Ngươi nghe không hiểu trẫm nói sao?"
“Một chút…… Cho dù là chỉ có một chút cũng tốt, van cầu ngươi……" Y thấp thanh, mang theo vài phần hèn mọn, hai tay nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Duật .
“Đắng thì không thể ngọt *, ngươi cần gì phải làm như vậy?" ( * cái này ta chém ^^)
Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe hắn nói, liều mạng lắc đầu.
“Nam sủng cũng tốt, cái gì đều hảo, chính là không cần làm bằng hữu của ngươi, rất thống khổ…… Ta thà rằng, thà rằng làm nam sủng……"
Thanh âm Bạt Thác Vô Nhược khàn khàn, ở trong mắt Hoàng Phủ Duật xem ra uất ức cực kỳ, yêu một người, thế nhưng thà rằng bỏ qua nam tính tôn nghiêm, người này thật là……
Hoàng Phủ Duật không biết nên nói tiếp thế nào, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt một viên một viên rơi trước mặt hắn, giống như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên gợn sóng, tâm tình phi thường phức tạp.
“Ngươi đã nguyện ý làm nam sủng, cứ như vậy đi." Hắn bất đắc dĩ, xem như thỏa hiệp.
Nước mắt ngừng, y lau nước mắt, vui sướng, “Thật vậy chăng?"
“Đây là ngươi chính mình lựa chọn ."
Y mỉm cười, nhợt nhạt lộ ra tươi cười.
“Cám ơn…… Cám ơn, cám ơn……"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Hoàng Phủ Duật tâm tình thêm nặng nề.
Nói là nam sủng, nhưng từ sau đêm đó, Hoàng Phủ Duật không có đi tìm Bạt Thác Vô Nhược.
Hắn cố ý tránh né Bạt Thác Vô Nhược, không đi tây cung, cũng không có gọi người đến tây cung thỉnh Bạt Thác Vô Nhược đến Hoa Sinh điện thị tẩm.
Bạt Thác Vô Nhược người này, đem cảm tình coi quá nặng.
Vì yêu, có thể hy sinh hết thảy.
Theo bản năng, Hoàng Phủ Duật biết mình nên cách xa y mới được, mặc kệ y khắc sâu tình cảm, chỉ cần trải qua thời gian mài mòn, chung quy có một ngày sẽ hòa tan .
Hắn không gặp y, là đang giúp chính hắn, đồng thời cũng là đang giúp Bạt Thác Vô Nhược.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, khi ngẫu nhiên đi qua tây cung, Hoàng Phủ Duật nhớ tới người nọ bên trong, nhưng thường thường chần chờ một lát, cũng không quay đầu lại mà đi qua.
Chuyện chăn gối, hắn cũng không thường xuyên triệu phi nữ vào Hoa Sinh điện.
Quốc sự thuận lợi, chúng đại thần đem mối quan tâm chính sự dời đi, trọng tâm lại đặt ở chuyện con nối dòng.
Đăng cơ đã có hơn hai năm, đến bây giờ lại không có việc vui truyền ra, các đại thần cảm thấy được thập phần kinh ngạc.
Hoàng Phủ Duật ở trong lòng cười lạnh.
Này có cái gì kỳ quái ? Hắn mặc dù hàng đêm đem phi tử thị tẩm, nhưng này cũng không có nghĩa là các nàng có tư cách hoài hạ hài tử của hắn.
Hắn chưa bao giờ ở trong cơ thể phi tử xuất ra, một lần cũng không có.
Người có tư cách vì hắn sinh đứa nhỏ, chỉ có hoàng hậu của hắn mới được, mà hoàng hậu vị, phải là nữ nhân hắn yêu mới được.
Đến nỗi những người khác, cũng chỉ là công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi.
“Cốc, cốc ──"
Ngoài cửa truyền vào âm thanh gõ cửa, đánh gãy suy nghĩ của hắn. “Có chuyện gì?"
“Hoàng Thượng, Bạt Thác công tử ngụ ở tây cung, lại hôn mê rồi."
Tác giả :
Tiểu Bộ