Thanh Ngọc Án
Chương 10
Bạt Thác Vô Nhược không nói chuyện, Hoàng Phủ Duật cũng lười phản ứng y.
Tuy rằng Hoàng Phủ Duật trong lòng có chút áy náy, nhưng hắn vốn coi trọng sĩ diện, sao có thể ăn nói khép nép hướng Bạt Thác Vô Nhược giải thích? Biết rõ mình lỗi, nhưng hắn lại không có biện pháp.
Hắn đem củi đốt lên để sưởi ấm, bên tai nghe thanh âm Bạt Thác Vô Nhược không ngừng ho khan, tâm tình có điểm phức tạp.
Từ lúc nãy đến giờ đã nghe Bạt Thác Vô Nhược ho ước chừng nửa canh giờ, mỗi lần nghe hắn ho khan một hồi, trong lòng liền trầm trọng thêm một chút.
Củi khi cháy phát ra tiếng “cách cách" cùng tiếng ho khan của Bạt Thác Vô Nhược giao tạp phụ trợ lẫn nhau, trong động tĩnh lặng càng thêm nặng nề.
Hoàng Phủ Duật ném một khối gỗ vào đám lửa, thân thể vừa ấm áp một chút đã bị lãnh ý làm trống rỗng, cùng Bạt Thác Vô Nhược cãi nhau đến bế tắc không phải là chủ ý ban đầu của hắn.
Nếu trách móc, nếu tức giận hắn nên tức giận chính hắn.
Vì hắn, Bạt Thác Vô Nhược không để ý chân đang bị thương ra bên ngoài hái trái cây cho hắn bỏ bụng, nếu là lúc ấy hắn không vì Bạt Thác Vô Nhược thả con thỏ mà tức giận, chân bị thương của Bạt Thác Vô Nhược cũng sẽ không vì thế mà tồi tệ hơn.
Bạt Thác Vô Nhược là người tốt thối nát mà hắn luôn luôn tối xem thường, vì người khác, nguyện ý kính dâng, hy sinh chính mình, hắn ghét nhất người như thế.
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng hắn không cách nào chán ghét Bạt Thác Vô Nhược.
Hoàng Phủ Duật dùng thanh gỗ gảy gảy một mảnh gỗ đang cháy trong đám lửa, rầu rĩ mở miệng, “Chân của ngươi không có việc gì chứ?"
Tám phần y lại trả lời “Không có việc gì" hoặc “Ân, tốt hơn nhiều" linh tinh cho xem, rõ ràng đau đến vậy, nhưng vẫn có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười an ủi người khác.
Ngu ngốc.
“Đừng lo, không có việc gì."
Quả nhiên! Hoàng Phủ Duật trở mình xem thường.
Lui về phía sau vài bước, ngồi vào bên cạnh y, sờ thử mắt cá chân của y, căn bản một chút sưng cũng không giảm, còn nói cái gì “Đừng lo". Hắn ấn ấn nhu nhu, đem huyết ứ bên trong thôi tán, hắn không thèm bận tâm lực đạo, tay dùng lực không nhỏ.
Bạt Thác Vô Nhược nhíu mi, chịu đựng không nổi đau nhức, thấp giọng hô, “Đau…… Nhẹ chút……"
“Ngươi a, xứng đáng!" Hoàng Phủ Duật nửa điểm cũng không đồng cảm với y, tăng thêm lực đạo, xem vẻ mặt khổ sở của Bạt Thác Vô Nhược, có khoái ý nói không nên lời.
Hắn chỉ có thể dựa vào việc này phát tiết chính mình đối với Bạt Thác Vô Nhược không cam lòng chủ động yếu thế.
“Đau……"
Khoái ý qua đi, cuối cùng vẫn là không thể nhẫn tâm, lực đạo trở nên nhu nhẹ, “Ngươi chỉ thích cậy mạnh."
“Đem con thỏ ngươi bắt được để chạy, vốn chính là ta không phải."
“Ta không phải nói chuyện này!"
Bạt Thác Vô Nhược nghiêng đầu, “A?"
“Nói ra cảm thụ của ngươi thực khó khăn sao? Nếu đau thì nói ngươi rất đau, không cần giống như đàn bà lề mề, nói quanh nói co!"
Bạt Thác Vô Nhược ngơ ngẩn, cúi đầu, “Phụ vương từ nhỏ dạy ta đạo lý muốn ta thông cảm người khác, tâm phải từ bi. Ta nghe xong phụ vương giáo huấn, cho rằng thiện lương chính là đồng cảm với người khác, cuối cùng nhất định sẽ có thiện báo. Ta không muốn chết, cho nên ta chỉ có thể làm ra vẻ mặt người tốt, có lẽ khi ta sắp chết, sẽ có kỳ tích phát sinh."
Đỉnh đầu bị gõ một cái, “Ngươi ngu ngốc a! Nghĩ cũng biết không có khả năng!"
Bạt Thác Vô Nhược nhu nhu đỉnh đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa yếu ớt, “Ta cũng hiểu được, chỉ là…… Đây là hy vọng duy nhất, trước kia ta cho rằng trên đời này không có cái gì làm người ta phải kỳ vọng, chính là ── ta gần đây đột nhiên dấy lên động lực muốn sống, ta không muốn chết……" Y rũ xuống mi mắt.
“Thân thể ngươi mục nát như vậy sao?" Hoàng Phủ Duật phát hiện Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt không tái nhợt giống ngay từ đầu gặp mặt.
Khi mới vừa gặp y, trên mặt mang theo điểm bệnh trạng trắng nhợt, có chút dọa người. Hiện tại hai gò má Bạt Thác Vô Nhược khôi phục hồng nhuận, tương đối khỏe mạnh một chút..
“Từ lúc ta sinh ra, thân thể liền cực kỳ suy yếu."
“A?"
“Bệnh này rất khó trị, ngự y khai dược thiếp ta mỗi ngày đều uống, liên tục uống hơn mười năm, vẫn là không thấy khởi sắc."
“Ngươi làm sao biết ngươi sắp chết?"
“Phụ vương từng thỉnh quốc sư xem qua, ta nhiều nhất chỉ có thể sống đến sinh nhật mười tám tuổi. Từ giờ đến sinh nhật mười tám tuổi của ta chỉ còn hơn một tháng, hơn nữa gần đây cơ thể của ta trở nên càng kém, có lẽ…… Quốc sư nói đúng……"
Hoàng Phủ Duật cũng không biết nên an ủi Bạt Thác Vô Nhược như thế nào, rảnh tay vỗ vỗ sau lưng y, lần đầu tiên an ủi người khác, có điểm không được tự nhiên nói không nên lời, “Ngươi…… Đừng nghĩ nhiều, có lẽ không phải như vậy."
Bạt Thác Vô Nhược không nói chuyện, ôm lấy hai chân, qua một hồi lâu, y nhàn nhạt nói: “…… Hoàng Phủ Duật, chúng ta như vậy xem như bằng hữu đúng không?"
“Ân."
“Sau khi ta chết, ngươi sẽ đến tế bái ta sao?"
“Hiện tại nói điềm xấu này để làm chi!"
“Ta một mình sẽ tịch mịch, sau khi ngươi quay về Viêm Di quốc, nếu có dịp đi đến Huyền Vũ quốc phải nhớ đến thăm ta, ta sợ lâu lắm không nhìn thấy ngươi, sẽ quên gương mặt của ngươi…… Ngươi là bằng hữu duy nhất trên đời của ta."
Tuy rằng Hoàng Phủ Duật trong lòng có chút áy náy, nhưng hắn vốn coi trọng sĩ diện, sao có thể ăn nói khép nép hướng Bạt Thác Vô Nhược giải thích? Biết rõ mình lỗi, nhưng hắn lại không có biện pháp.
Hắn đem củi đốt lên để sưởi ấm, bên tai nghe thanh âm Bạt Thác Vô Nhược không ngừng ho khan, tâm tình có điểm phức tạp.
Từ lúc nãy đến giờ đã nghe Bạt Thác Vô Nhược ho ước chừng nửa canh giờ, mỗi lần nghe hắn ho khan một hồi, trong lòng liền trầm trọng thêm một chút.
Củi khi cháy phát ra tiếng “cách cách" cùng tiếng ho khan của Bạt Thác Vô Nhược giao tạp phụ trợ lẫn nhau, trong động tĩnh lặng càng thêm nặng nề.
Hoàng Phủ Duật ném một khối gỗ vào đám lửa, thân thể vừa ấm áp một chút đã bị lãnh ý làm trống rỗng, cùng Bạt Thác Vô Nhược cãi nhau đến bế tắc không phải là chủ ý ban đầu của hắn.
Nếu trách móc, nếu tức giận hắn nên tức giận chính hắn.
Vì hắn, Bạt Thác Vô Nhược không để ý chân đang bị thương ra bên ngoài hái trái cây cho hắn bỏ bụng, nếu là lúc ấy hắn không vì Bạt Thác Vô Nhược thả con thỏ mà tức giận, chân bị thương của Bạt Thác Vô Nhược cũng sẽ không vì thế mà tồi tệ hơn.
Bạt Thác Vô Nhược là người tốt thối nát mà hắn luôn luôn tối xem thường, vì người khác, nguyện ý kính dâng, hy sinh chính mình, hắn ghét nhất người như thế.
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng hắn không cách nào chán ghét Bạt Thác Vô Nhược.
Hoàng Phủ Duật dùng thanh gỗ gảy gảy một mảnh gỗ đang cháy trong đám lửa, rầu rĩ mở miệng, “Chân của ngươi không có việc gì chứ?"
Tám phần y lại trả lời “Không có việc gì" hoặc “Ân, tốt hơn nhiều" linh tinh cho xem, rõ ràng đau đến vậy, nhưng vẫn có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười an ủi người khác.
Ngu ngốc.
“Đừng lo, không có việc gì."
Quả nhiên! Hoàng Phủ Duật trở mình xem thường.
Lui về phía sau vài bước, ngồi vào bên cạnh y, sờ thử mắt cá chân của y, căn bản một chút sưng cũng không giảm, còn nói cái gì “Đừng lo". Hắn ấn ấn nhu nhu, đem huyết ứ bên trong thôi tán, hắn không thèm bận tâm lực đạo, tay dùng lực không nhỏ.
Bạt Thác Vô Nhược nhíu mi, chịu đựng không nổi đau nhức, thấp giọng hô, “Đau…… Nhẹ chút……"
“Ngươi a, xứng đáng!" Hoàng Phủ Duật nửa điểm cũng không đồng cảm với y, tăng thêm lực đạo, xem vẻ mặt khổ sở của Bạt Thác Vô Nhược, có khoái ý nói không nên lời.
Hắn chỉ có thể dựa vào việc này phát tiết chính mình đối với Bạt Thác Vô Nhược không cam lòng chủ động yếu thế.
“Đau……"
Khoái ý qua đi, cuối cùng vẫn là không thể nhẫn tâm, lực đạo trở nên nhu nhẹ, “Ngươi chỉ thích cậy mạnh."
“Đem con thỏ ngươi bắt được để chạy, vốn chính là ta không phải."
“Ta không phải nói chuyện này!"
Bạt Thác Vô Nhược nghiêng đầu, “A?"
“Nói ra cảm thụ của ngươi thực khó khăn sao? Nếu đau thì nói ngươi rất đau, không cần giống như đàn bà lề mề, nói quanh nói co!"
Bạt Thác Vô Nhược ngơ ngẩn, cúi đầu, “Phụ vương từ nhỏ dạy ta đạo lý muốn ta thông cảm người khác, tâm phải từ bi. Ta nghe xong phụ vương giáo huấn, cho rằng thiện lương chính là đồng cảm với người khác, cuối cùng nhất định sẽ có thiện báo. Ta không muốn chết, cho nên ta chỉ có thể làm ra vẻ mặt người tốt, có lẽ khi ta sắp chết, sẽ có kỳ tích phát sinh."
Đỉnh đầu bị gõ một cái, “Ngươi ngu ngốc a! Nghĩ cũng biết không có khả năng!"
Bạt Thác Vô Nhược nhu nhu đỉnh đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa yếu ớt, “Ta cũng hiểu được, chỉ là…… Đây là hy vọng duy nhất, trước kia ta cho rằng trên đời này không có cái gì làm người ta phải kỳ vọng, chính là ── ta gần đây đột nhiên dấy lên động lực muốn sống, ta không muốn chết……" Y rũ xuống mi mắt.
“Thân thể ngươi mục nát như vậy sao?" Hoàng Phủ Duật phát hiện Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt không tái nhợt giống ngay từ đầu gặp mặt.
Khi mới vừa gặp y, trên mặt mang theo điểm bệnh trạng trắng nhợt, có chút dọa người. Hiện tại hai gò má Bạt Thác Vô Nhược khôi phục hồng nhuận, tương đối khỏe mạnh một chút..
“Từ lúc ta sinh ra, thân thể liền cực kỳ suy yếu."
“A?"
“Bệnh này rất khó trị, ngự y khai dược thiếp ta mỗi ngày đều uống, liên tục uống hơn mười năm, vẫn là không thấy khởi sắc."
“Ngươi làm sao biết ngươi sắp chết?"
“Phụ vương từng thỉnh quốc sư xem qua, ta nhiều nhất chỉ có thể sống đến sinh nhật mười tám tuổi. Từ giờ đến sinh nhật mười tám tuổi của ta chỉ còn hơn một tháng, hơn nữa gần đây cơ thể của ta trở nên càng kém, có lẽ…… Quốc sư nói đúng……"
Hoàng Phủ Duật cũng không biết nên an ủi Bạt Thác Vô Nhược như thế nào, rảnh tay vỗ vỗ sau lưng y, lần đầu tiên an ủi người khác, có điểm không được tự nhiên nói không nên lời, “Ngươi…… Đừng nghĩ nhiều, có lẽ không phải như vậy."
Bạt Thác Vô Nhược không nói chuyện, ôm lấy hai chân, qua một hồi lâu, y nhàn nhạt nói: “…… Hoàng Phủ Duật, chúng ta như vậy xem như bằng hữu đúng không?"
“Ân."
“Sau khi ta chết, ngươi sẽ đến tế bái ta sao?"
“Hiện tại nói điềm xấu này để làm chi!"
“Ta một mình sẽ tịch mịch, sau khi ngươi quay về Viêm Di quốc, nếu có dịp đi đến Huyền Vũ quốc phải nhớ đến thăm ta, ta sợ lâu lắm không nhìn thấy ngươi, sẽ quên gương mặt của ngươi…… Ngươi là bằng hữu duy nhất trên đời của ta."
Tác giả :
Tiểu Bộ