Thanh Minh
Chương 13
Edit: Tiểu Vân
Diệp Trầm Tĩnh rửa mặt súc miệng, đi vào phòng ngủ ngủ.
Diệp Trọng Tiêu theo cậu đi vào, hắn lôi một cái ghế kế bên bàn đọc sách đặt trước giường ngồi xuống, bộ dáng như muốn ngắm mỹ nhân ngủ.
Diệp Trầm Tĩnh nằm xuống, đắp kín chăn mỏng, nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại, không cảm thấy một chút xấu hổ nào.
Cái loại ánh mắt ôn nhu này, đã có hai ba năm không được nhìn qua. Khi Bạch Trần Liễu còn sống, chỉ cần mình vừa sinh bệnh, bà cũng sẽ dời cái ghế ngồi cạnh giường như vầy, ôn nhu nhìn chăm chú vào mình đang đi vào giấc ngủ. Dường như được trở lại thời gian hạnh phúc khi Bạch Trần Liễu còn sống, Diệp Trầm Tĩnh nhắm mắt lại, khóe miệng khe khẽ mỉm cười, một lúc sau thì ngủ.
Diệp Trọng Tiêu lẳng lặng nhìn người nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp, sợi tóc mềm và mảnh mai, cái trán trơn bóng, hàng mi dài cong vút, hai mắt nhắm chặc, sóng mũi nhỏ thẳng và cao, đôi môi mỏng hồng nhạt, khóe môi an tĩnh cong cong, không có chỗ nào là không xinh đẹp, quyến rũ mê hoặc như vầy, người như vậy, hắn sao có thể không yêu được đây?
Diệp Trọng Tiêu cứ ngồi ở bên giường như thế, si ngốc nhìn cậu, thỉnh thoảng sẽ trộm hôn cậu hai cái.
Hai giờ bốn mươi sẽ bắt đầu tiết học buổi chiều, lúc hai giờ, Diệp Trầm Tĩnh tỉnh lại. Vừa tỉnh lại nên ý thức vẫn chưa khôi phục hết, thấy vẻ mặt ôn nhu của người đàn ông kia, nghi ngờ trừng mắt nhìn.
“Tỉnh." Diệp Trọng Tiêu thấy cậu mơ mơ màng màng bộ dáng rất đáng yêu, nhịn không được cúi đầu khi cậu mở mắt khẽ hôn một cái.
Cầm lấy quần áo đưa cho cậu thay, Diệp Trọng Tiêu đi tới phòng khách, nhìn bình nước trái cây vẫn còn rất tươi ngon, đây là do công ty của chuyên gia dinh dưỡng làm, để cả ngày trời cũng không bị hư, thấy cậu đi ra, buộc cậu uống phân nửa, rồi mới cầm cặp sách của cậu ra ngoài.
Chiều ngày hôm đó Diệp Trọng Tiêu vẫn đúng giờ xuất hiện ở cổng trường, vẫn cầm một hộp cơm như cũ, chở cậu về nhà nhìn cậu ăn xong, mới lưu luyến rời đi. Vốn, cậu tưởng, hắn sẽ dức khoát ở nhà cậu ngủ qua đêm, nhưng, Diệp Trầm Tĩnh tất nhiên sẽ không vui, huống hồ, hắn sợ mình nhịn không được, sẽ làm sai.
Ngày thứ hai Diệp Trọng Tiêu vẫn một ngày ba bữa như cũ gió mặc gió, mưa mặc mưa. Diệp Trầm Tĩnh ăn xong rồi nói muốn đi làm, hắn sẽ lái xe đưa cậu đi, còn nói buổi tối lo cậu về nhà một mình không an toàn, hỏi cậu giờ tan ca, buổi tối đúng giờ đón cậu ra về.
Diệp Trọng Tiêu nghiễm nhiên chính là tài xế dành riêng cho Diệp Trầm Tĩnh, hơn nữa còn là loại rất chuyên nghiệp đó nha.
Y Lương Hạ đối với cậu rất tốt, đem cậu xem như một đứa em mà chăm sóc, cậu rất thích Y Lương Hạ, cái loại khát vọng tình thương của anh trai, ở trên người Y Lương Hạ cậu đã có được thỏa mãn. Y Lương Hạ cùng cậu chia sẽ những chuyên trong gia đình, bao gồm cả chuyện cậu ta có một đứa con gái ba tuổi, nhưng, Y Lương Hạ chưa từng nhắc tới mẹ của đứa bé, Diệp Trầm Tĩnh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng, cậu cũng không có hỏi.
Diệp Trầm Tĩnh chỉ nói với cậu ta mình thường ở nhà đọc sách, những thứ khác cũng không có nói với cậu ta, Y Lương Hạ trước giờ cũng không thấy có gì không ổn. Mỗi lần tan ca, Diệp Trầm Tĩnh đều phải chờ Y Lương Hạ về rồi thì cậu mới ra về, cậu không hy vọng bị Y Lương Hạ nhìn thấy Diệp Trọng Tiêu đón cậu, cậu cũng không biết tại sao.
Mỗi ngày ăn thức ăn Diệp Trọng Tiêu đưa tới, Diệp Trầm Tĩnh tuy rằng không béo lên, nhưng sắc mặt cũng hồng hào hơn, Diệp Trọng Tiêu mới cảm thấy có chút vui mừng, nhưng, một chút xíu hiệu quả đó, hắn không hề thấy đủ, hắn muốn kết quả là đem cậu nuôi béo lên cơ.
Mấy ngày gầy đây, Diệp Trầm Tĩnh mỗi lần đến gần xe của Diệp Trọng Tiêu, đều thấy hắn đang nghiêm túc nhìn một chồng văn kiện, dường như rất bận rộn, Diệp Trầm Tĩnh thấy, trong đôi mắt phượng xoẹt qua một ánh nhìn khác thường, nhưng cũng không có nói gì, vẫn như cũ để hắn đưa đón.
Nói là thong thả rảnh rỗi, đó chính là giả, nhưng, Diệp Trọng Tiêu tuyệt đối sẽ không rời xa Diệp Trầm Tĩnh, hắn phải nắm chặt mỗi giây mỗi phút, đem một vài văn kiện dời lên xe xửa lý. Hắn vẫn rất vui.
“Em vào trong đây."
Vừa xuống xe, Diệp Trầm Tĩnh đã nói tạm biệt với hắn, không chút lưu luyến.
“Tĩnh." Diệp Trọng Tiêu kéo tay cậu, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn cậu, “Anh thích em."
“Ừ." Diệp Trầm Tĩnh đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là, cậu không biết mình nên làm gì, không thể tiếp nhận cũng không muốn cự tuyệt, tâm rất mâu thuẫn. Không thể chọn lựa, cậu chỉ có thể thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi diễn biến, cậu biết buổi trưa khi cậu đang ngủ Diệp Trọng Tiêu sẽ len lén hôn cậu, gò má, cho dù đang ngủ, loại xúc cảm này, cho dù cách mấy chục phút, cậu vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng, cũng chỉ ở giới hạn này thôi, ở cửa đôi khi hắn cũng hôn trán cậu, cậu nghĩ đây là hành động thể hiện sự thân mật vừa phải, rất ấm áp, loại thân mật này không quá phận, cậu rất thích. Nhưng chỉ ở giới hạn thân thiết này thôi, nếu như tiến thêm một bước nữa, cậu sẽ không thể thản nhiên mà tiếp nhận nữa rồi.
“Còn em?"
Thấy Diệp Trầm Tĩnh không chút do dự trả lời, Diệp Trọng Tiêu nhịn không được lộ ra biểu tình mừng rỡ, ánh mắt sáng rực nhìn cậu, có chút chờ mong lại có chút khẩn trương hỏi cậu, sống ba mươi năm, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ được trải nghiệm qua, hắn luôn luôn bình tĩnh, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng có thể điềm tĩnh thoải mái tự nhiên thậm chí là cười ôn nhu đem mọi chuyện giải quyết tốt đẹp, nhưng, hắn gặp Diệp Trầm Tĩnh, thiếu niên mười lăm tuổi luôn bình tĩnh lại mang theo cảm giác ưu thương, khiến tất cả sự bình tĩnh của một người đàn ông ba mươi tuổi như hắn đều sụp đổ.
“Em…" Chống lại ánh mắt ôn nhu xen giữa khẩn trương mong đợi kia, Diệp Trầm Tĩnh theo bản năng tránh ánh mắt của hắn, ủ rũ suy nghĩ, thật lâu không có trả lời. Muốn cậu trả lời thế nào đây, nói cậu đã chú ý tới hắn rất nhiều năm rồi, nói cậu muốn đoạt được khát vọng tình thương của người cha từ trên người hắn, không, hiện tại, thứ đó dường như đã trở nên rất mơ hồ, cậu không biết được rốt cuộc cậu khát vọng gì ở hắn, chỉ đơn thuần là tình thương của cha thôi sao? Cậu không biết, tim của cậu rất loạn.
“Tĩnh?" Giọng Diệp Trọng Tiêu có chút run rẩy.
Diệp Trầm Tĩnh cũng rung một chút, vẫn rũ mắt, âm thanh nhàn nhạt truyền tới, “Không ghét." Đúng vậy, không ghét, cậu chỉ có thể trả lời như vậy.
Diệp Trọng Tiêu cười khổ đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm,… ít nhất … Em ấy không có từ chối mình.
Diệp Trọng Tiêu vươn tay đặt lên đầu cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, Diệp Trầm Tĩnh cũng không chống cự, kỳ thực cậu đã hình thành thói quen, trước khi tạm biệt sẽ khẽ hôn, trong lòng của cậu, thậm chí còn có chút mong đợi, cái loại cảm giác ấm áp này, chính là khát vọng của cậu.
Diệp Trọng Tiêu giống như trước đây cúi đầu xuống, ngay khi cậu chưa kịp phản ứng, một đôi môi dịu dàng mềm mại đã chạm vào đôi môi hồng nhạt của cậu, vừa chạm vào đã rời đi.
Tim Diệp Trầm Tĩnh đập thình thịch, hắn, không phải muốn hôn trán mình sao, sao lại… Thế nhưng, loại cảm giác này lại không hề thấy không ghét, chỉ là…. Diệp Trầm Tĩnh có chút ngơ ngác lúng túng nhìn hắn.
Diệp Trọng Tiêu giơ bàn tay dịu dàng chạm lên gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu, cố gắng bỏ qua đôi môi tươi mọng mê người, ôn nhu nói, “Vào nhà đi, ngủ ngon."
Diệp Trầm Tĩnh rửa mặt súc miệng, đi vào phòng ngủ ngủ.
Diệp Trọng Tiêu theo cậu đi vào, hắn lôi một cái ghế kế bên bàn đọc sách đặt trước giường ngồi xuống, bộ dáng như muốn ngắm mỹ nhân ngủ.
Diệp Trầm Tĩnh nằm xuống, đắp kín chăn mỏng, nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại, không cảm thấy một chút xấu hổ nào.
Cái loại ánh mắt ôn nhu này, đã có hai ba năm không được nhìn qua. Khi Bạch Trần Liễu còn sống, chỉ cần mình vừa sinh bệnh, bà cũng sẽ dời cái ghế ngồi cạnh giường như vầy, ôn nhu nhìn chăm chú vào mình đang đi vào giấc ngủ. Dường như được trở lại thời gian hạnh phúc khi Bạch Trần Liễu còn sống, Diệp Trầm Tĩnh nhắm mắt lại, khóe miệng khe khẽ mỉm cười, một lúc sau thì ngủ.
Diệp Trọng Tiêu lẳng lặng nhìn người nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp, sợi tóc mềm và mảnh mai, cái trán trơn bóng, hàng mi dài cong vút, hai mắt nhắm chặc, sóng mũi nhỏ thẳng và cao, đôi môi mỏng hồng nhạt, khóe môi an tĩnh cong cong, không có chỗ nào là không xinh đẹp, quyến rũ mê hoặc như vầy, người như vậy, hắn sao có thể không yêu được đây?
Diệp Trọng Tiêu cứ ngồi ở bên giường như thế, si ngốc nhìn cậu, thỉnh thoảng sẽ trộm hôn cậu hai cái.
Hai giờ bốn mươi sẽ bắt đầu tiết học buổi chiều, lúc hai giờ, Diệp Trầm Tĩnh tỉnh lại. Vừa tỉnh lại nên ý thức vẫn chưa khôi phục hết, thấy vẻ mặt ôn nhu của người đàn ông kia, nghi ngờ trừng mắt nhìn.
“Tỉnh." Diệp Trọng Tiêu thấy cậu mơ mơ màng màng bộ dáng rất đáng yêu, nhịn không được cúi đầu khi cậu mở mắt khẽ hôn một cái.
Cầm lấy quần áo đưa cho cậu thay, Diệp Trọng Tiêu đi tới phòng khách, nhìn bình nước trái cây vẫn còn rất tươi ngon, đây là do công ty của chuyên gia dinh dưỡng làm, để cả ngày trời cũng không bị hư, thấy cậu đi ra, buộc cậu uống phân nửa, rồi mới cầm cặp sách của cậu ra ngoài.
Chiều ngày hôm đó Diệp Trọng Tiêu vẫn đúng giờ xuất hiện ở cổng trường, vẫn cầm một hộp cơm như cũ, chở cậu về nhà nhìn cậu ăn xong, mới lưu luyến rời đi. Vốn, cậu tưởng, hắn sẽ dức khoát ở nhà cậu ngủ qua đêm, nhưng, Diệp Trầm Tĩnh tất nhiên sẽ không vui, huống hồ, hắn sợ mình nhịn không được, sẽ làm sai.
Ngày thứ hai Diệp Trọng Tiêu vẫn một ngày ba bữa như cũ gió mặc gió, mưa mặc mưa. Diệp Trầm Tĩnh ăn xong rồi nói muốn đi làm, hắn sẽ lái xe đưa cậu đi, còn nói buổi tối lo cậu về nhà một mình không an toàn, hỏi cậu giờ tan ca, buổi tối đúng giờ đón cậu ra về.
Diệp Trọng Tiêu nghiễm nhiên chính là tài xế dành riêng cho Diệp Trầm Tĩnh, hơn nữa còn là loại rất chuyên nghiệp đó nha.
Y Lương Hạ đối với cậu rất tốt, đem cậu xem như một đứa em mà chăm sóc, cậu rất thích Y Lương Hạ, cái loại khát vọng tình thương của anh trai, ở trên người Y Lương Hạ cậu đã có được thỏa mãn. Y Lương Hạ cùng cậu chia sẽ những chuyên trong gia đình, bao gồm cả chuyện cậu ta có một đứa con gái ba tuổi, nhưng, Y Lương Hạ chưa từng nhắc tới mẹ của đứa bé, Diệp Trầm Tĩnh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng, cậu cũng không có hỏi.
Diệp Trầm Tĩnh chỉ nói với cậu ta mình thường ở nhà đọc sách, những thứ khác cũng không có nói với cậu ta, Y Lương Hạ trước giờ cũng không thấy có gì không ổn. Mỗi lần tan ca, Diệp Trầm Tĩnh đều phải chờ Y Lương Hạ về rồi thì cậu mới ra về, cậu không hy vọng bị Y Lương Hạ nhìn thấy Diệp Trọng Tiêu đón cậu, cậu cũng không biết tại sao.
Mỗi ngày ăn thức ăn Diệp Trọng Tiêu đưa tới, Diệp Trầm Tĩnh tuy rằng không béo lên, nhưng sắc mặt cũng hồng hào hơn, Diệp Trọng Tiêu mới cảm thấy có chút vui mừng, nhưng, một chút xíu hiệu quả đó, hắn không hề thấy đủ, hắn muốn kết quả là đem cậu nuôi béo lên cơ.
Mấy ngày gầy đây, Diệp Trầm Tĩnh mỗi lần đến gần xe của Diệp Trọng Tiêu, đều thấy hắn đang nghiêm túc nhìn một chồng văn kiện, dường như rất bận rộn, Diệp Trầm Tĩnh thấy, trong đôi mắt phượng xoẹt qua một ánh nhìn khác thường, nhưng cũng không có nói gì, vẫn như cũ để hắn đưa đón.
Nói là thong thả rảnh rỗi, đó chính là giả, nhưng, Diệp Trọng Tiêu tuyệt đối sẽ không rời xa Diệp Trầm Tĩnh, hắn phải nắm chặt mỗi giây mỗi phút, đem một vài văn kiện dời lên xe xửa lý. Hắn vẫn rất vui.
“Em vào trong đây."
Vừa xuống xe, Diệp Trầm Tĩnh đã nói tạm biệt với hắn, không chút lưu luyến.
“Tĩnh." Diệp Trọng Tiêu kéo tay cậu, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn cậu, “Anh thích em."
“Ừ." Diệp Trầm Tĩnh đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là, cậu không biết mình nên làm gì, không thể tiếp nhận cũng không muốn cự tuyệt, tâm rất mâu thuẫn. Không thể chọn lựa, cậu chỉ có thể thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi diễn biến, cậu biết buổi trưa khi cậu đang ngủ Diệp Trọng Tiêu sẽ len lén hôn cậu, gò má, cho dù đang ngủ, loại xúc cảm này, cho dù cách mấy chục phút, cậu vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng, cũng chỉ ở giới hạn này thôi, ở cửa đôi khi hắn cũng hôn trán cậu, cậu nghĩ đây là hành động thể hiện sự thân mật vừa phải, rất ấm áp, loại thân mật này không quá phận, cậu rất thích. Nhưng chỉ ở giới hạn thân thiết này thôi, nếu như tiến thêm một bước nữa, cậu sẽ không thể thản nhiên mà tiếp nhận nữa rồi.
“Còn em?"
Thấy Diệp Trầm Tĩnh không chút do dự trả lời, Diệp Trọng Tiêu nhịn không được lộ ra biểu tình mừng rỡ, ánh mắt sáng rực nhìn cậu, có chút chờ mong lại có chút khẩn trương hỏi cậu, sống ba mươi năm, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ được trải nghiệm qua, hắn luôn luôn bình tĩnh, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng có thể điềm tĩnh thoải mái tự nhiên thậm chí là cười ôn nhu đem mọi chuyện giải quyết tốt đẹp, nhưng, hắn gặp Diệp Trầm Tĩnh, thiếu niên mười lăm tuổi luôn bình tĩnh lại mang theo cảm giác ưu thương, khiến tất cả sự bình tĩnh của một người đàn ông ba mươi tuổi như hắn đều sụp đổ.
“Em…" Chống lại ánh mắt ôn nhu xen giữa khẩn trương mong đợi kia, Diệp Trầm Tĩnh theo bản năng tránh ánh mắt của hắn, ủ rũ suy nghĩ, thật lâu không có trả lời. Muốn cậu trả lời thế nào đây, nói cậu đã chú ý tới hắn rất nhiều năm rồi, nói cậu muốn đoạt được khát vọng tình thương của người cha từ trên người hắn, không, hiện tại, thứ đó dường như đã trở nên rất mơ hồ, cậu không biết được rốt cuộc cậu khát vọng gì ở hắn, chỉ đơn thuần là tình thương của cha thôi sao? Cậu không biết, tim của cậu rất loạn.
“Tĩnh?" Giọng Diệp Trọng Tiêu có chút run rẩy.
Diệp Trầm Tĩnh cũng rung một chút, vẫn rũ mắt, âm thanh nhàn nhạt truyền tới, “Không ghét." Đúng vậy, không ghét, cậu chỉ có thể trả lời như vậy.
Diệp Trọng Tiêu cười khổ đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm,… ít nhất … Em ấy không có từ chối mình.
Diệp Trọng Tiêu vươn tay đặt lên đầu cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, Diệp Trầm Tĩnh cũng không chống cự, kỳ thực cậu đã hình thành thói quen, trước khi tạm biệt sẽ khẽ hôn, trong lòng của cậu, thậm chí còn có chút mong đợi, cái loại cảm giác ấm áp này, chính là khát vọng của cậu.
Diệp Trọng Tiêu giống như trước đây cúi đầu xuống, ngay khi cậu chưa kịp phản ứng, một đôi môi dịu dàng mềm mại đã chạm vào đôi môi hồng nhạt của cậu, vừa chạm vào đã rời đi.
Tim Diệp Trầm Tĩnh đập thình thịch, hắn, không phải muốn hôn trán mình sao, sao lại… Thế nhưng, loại cảm giác này lại không hề thấy không ghét, chỉ là…. Diệp Trầm Tĩnh có chút ngơ ngác lúng túng nhìn hắn.
Diệp Trọng Tiêu giơ bàn tay dịu dàng chạm lên gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu, cố gắng bỏ qua đôi môi tươi mọng mê người, ôn nhu nói, “Vào nhà đi, ngủ ngon."
Tác giả :
Độc Vũ Tịch Nhan