Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Chương 45: Cùng Trương Húc đi đến chỗ đặc biệt
Đấu thầu càng ngày càng gần, vài ngày tăng ca tiếp theo tất cả đều chìm đắm trong một khong khí khẩn trương, bận rộn. Kết thúc đã là ngày thứ Sáu, công ty cho phép hai ngày nghỉ ngơi mà Lục Bách Nghiêu lại cùng lãnh đạo đi Thượng Hải tham gia buổi đấu thầu.
Thời điểm biết tin tức trúng thầu là buổi sáng thứ Hai, hai ngày nay nằm ở trên giường ngủ bù lại biết tin tức này, quả thật là không uổng phí nhiều ngày cố gắng như vậy, sau đó là tiền lương tăng ca, quan trọng nhất là…………………… tình yêu vừa mới nảy mầm của tôi và Trương Húc cuối cùng cũng có thể tự do phát triển dưới ánh mặt trời.
Tan làm đi xuống dưới lầu liền thấy Trương Húc đang chờ ở trước cửa công ty. Ngồi xuống xe chợt nghe Trương Húc nói với tôi: “Hôm nay mang em đến một chỗ đặc biệt."
Ở trên đường Trương Húc vẫn bảo trì cảm giác thần bí, cho dù trong lòng tôi nghi hoặc cũng không có hỏi ra miệng, mãi cho đến sau khi xuống xe mới phát hiện Trương Húc mang tôi đến một quán ăn gia đình.
Mặc dù học đại học ở tỉnh khác nhưng phần lớn thời gian còn lại tôi đều sinh sống ở thành phố này nhưng trong nhỏ này có một quán cơm gia đình cổ kính như vậy, thậm chí tôi còn chưa từng được nghe qua.
Đi theo Trương Húc vào trong liền phát hiện cách trang trí bên trong không giống với quán ăn. Không riêng chuyện không có thực đơn cố định, ngay cả bồi bàn cũng không có nhưng khách tới quán cơm này lại không ít. Trương Húc quen thuộc đi xuống phòng bếp lấy đồ ăn sau đó mang theo tôi tìm bàn trống ngồi xuống.
“Anh từ đâu biết được chỗ tốt này." Nhìn trên mâm có món Cửu chuyển đại tràng( nói trắng ra là ruột già xào á), gà con Đông An, khoai lang tẩm đường, tôm ngũ vị, đậu hủ ma bà, chỉ là màu sắc không được đẹp không thể khơi dậy khẩu vị của người ta.
“Trước kia anh thường cùng cha anh đến đây, đã nhiều năm không đến, mùi vị vẫn y như vậy."
Bữa trưa ăn không nhiều lắm, bây giờ đã sớm đói bụng, tôi liền cầm lấy đũa và cơm.
“Từ từ ăn, không có ai giành với em." Trương Húc mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi, tươi cười quá mức mê người không khỏi làm tôi thất thần. Nói toạc ra so với Lục Bách
Nghiêu có vẻ đẹp trai tùy ý thì Trương Húc càng thiên về khoản ôn hòa. Thời trung học, nữ sinh theo đuổi Trương Húc không nhiều hơn Lục Bách Nghiêu nhưng cũng không ít.
Ặc, tại sao tôi lại nhớ tới tên khốn Lục Bách Nghiêu này, đầu tôi là đồ óc heo mà.
Tôi cúi đầu ăn cơm, tận lực khắc chế cảm giác xao động của chính mình. Một câu danh ngôn đã nói rất hay: nếu bạn thật lòng muốn làm một chuyện thì cả thế giới sẽ giúp bạn một tay. Vì thế khi tôi chuyên tâm nghĩ tới việc ăn cơm thì không cẩn thận ăn liền ba bát. Chờ lúc đi ra khỏi quán cơm thì tôi đã không thể chịu đựng được nữa.
Căn cứ kế hoạch ban đầu của hai chúng tôi. Ặc, cũng có thể nói là kế hoạch ban đầu của Trương Húc, hai chúng tôi sau khi ăn cơm xong thì sẽ đi xem phim, nhưng anh không nghĩ tới việc tôi ăn no đến như vậy. Sau đó chúng tôi không đi xem phim nữa mà đi quảng trường văn hóa cùng nhau tản bộ tiêu thực.
Trên quảng trường cũng có không ít người sau khi ăn cơm xong đến đây để di dạo, chẳng qua phần lớn là người lớn tuổi mà tuổi của tuổi và Trương Húc thì lại không tính là nhiều. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, tuy Trương Húc là một nam nhân ấm áp nhưng tình tính có chút trầm lặng, bất quá dần dần trò chuyện, đề tài càng mở rộng ra tôi liền phát hiện anh là một người cực kì hài hước, là một người đàn ông hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Anh từng đối xử với các nữ sinh rất lạnh lùng. Vì hai chúng tôi ngồi cùng bàn, thời gian tiếp xúc nhiều hơn nên không cảm thấy anh lạnh lùng đạm mạc như lúc đầu. Thoáng chốc giống như quay về thời trung học chỉ cần tùy tiện tìm một đề tài cũng có thể trò chuyện với nhau một hồi lâu.
Trước kia là cùng bàn, hiện nay quan hệ của chúng tôi trở thành người yêu thân mật nhất, không thể không nói, thời gian là một điều kì diệu cực kỳ.
Truyện này có rất nhiều bất ngờ, Mèo mà nói trước sẽ mất hay, cứ từ từ đọc sẽ biết nha.
Thời điểm biết tin tức trúng thầu là buổi sáng thứ Hai, hai ngày nay nằm ở trên giường ngủ bù lại biết tin tức này, quả thật là không uổng phí nhiều ngày cố gắng như vậy, sau đó là tiền lương tăng ca, quan trọng nhất là…………………… tình yêu vừa mới nảy mầm của tôi và Trương Húc cuối cùng cũng có thể tự do phát triển dưới ánh mặt trời.
Tan làm đi xuống dưới lầu liền thấy Trương Húc đang chờ ở trước cửa công ty. Ngồi xuống xe chợt nghe Trương Húc nói với tôi: “Hôm nay mang em đến một chỗ đặc biệt."
Ở trên đường Trương Húc vẫn bảo trì cảm giác thần bí, cho dù trong lòng tôi nghi hoặc cũng không có hỏi ra miệng, mãi cho đến sau khi xuống xe mới phát hiện Trương Húc mang tôi đến một quán ăn gia đình.
Mặc dù học đại học ở tỉnh khác nhưng phần lớn thời gian còn lại tôi đều sinh sống ở thành phố này nhưng trong nhỏ này có một quán cơm gia đình cổ kính như vậy, thậm chí tôi còn chưa từng được nghe qua.
Đi theo Trương Húc vào trong liền phát hiện cách trang trí bên trong không giống với quán ăn. Không riêng chuyện không có thực đơn cố định, ngay cả bồi bàn cũng không có nhưng khách tới quán cơm này lại không ít. Trương Húc quen thuộc đi xuống phòng bếp lấy đồ ăn sau đó mang theo tôi tìm bàn trống ngồi xuống.
“Anh từ đâu biết được chỗ tốt này." Nhìn trên mâm có món Cửu chuyển đại tràng( nói trắng ra là ruột già xào á), gà con Đông An, khoai lang tẩm đường, tôm ngũ vị, đậu hủ ma bà, chỉ là màu sắc không được đẹp không thể khơi dậy khẩu vị của người ta.
“Trước kia anh thường cùng cha anh đến đây, đã nhiều năm không đến, mùi vị vẫn y như vậy."
Bữa trưa ăn không nhiều lắm, bây giờ đã sớm đói bụng, tôi liền cầm lấy đũa và cơm.
“Từ từ ăn, không có ai giành với em." Trương Húc mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi, tươi cười quá mức mê người không khỏi làm tôi thất thần. Nói toạc ra so với Lục Bách
Nghiêu có vẻ đẹp trai tùy ý thì Trương Húc càng thiên về khoản ôn hòa. Thời trung học, nữ sinh theo đuổi Trương Húc không nhiều hơn Lục Bách Nghiêu nhưng cũng không ít.
Ặc, tại sao tôi lại nhớ tới tên khốn Lục Bách Nghiêu này, đầu tôi là đồ óc heo mà.
Tôi cúi đầu ăn cơm, tận lực khắc chế cảm giác xao động của chính mình. Một câu danh ngôn đã nói rất hay: nếu bạn thật lòng muốn làm một chuyện thì cả thế giới sẽ giúp bạn một tay. Vì thế khi tôi chuyên tâm nghĩ tới việc ăn cơm thì không cẩn thận ăn liền ba bát. Chờ lúc đi ra khỏi quán cơm thì tôi đã không thể chịu đựng được nữa.
Căn cứ kế hoạch ban đầu của hai chúng tôi. Ặc, cũng có thể nói là kế hoạch ban đầu của Trương Húc, hai chúng tôi sau khi ăn cơm xong thì sẽ đi xem phim, nhưng anh không nghĩ tới việc tôi ăn no đến như vậy. Sau đó chúng tôi không đi xem phim nữa mà đi quảng trường văn hóa cùng nhau tản bộ tiêu thực.
Trên quảng trường cũng có không ít người sau khi ăn cơm xong đến đây để di dạo, chẳng qua phần lớn là người lớn tuổi mà tuổi của tuổi và Trương Húc thì lại không tính là nhiều. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, tuy Trương Húc là một nam nhân ấm áp nhưng tình tính có chút trầm lặng, bất quá dần dần trò chuyện, đề tài càng mở rộng ra tôi liền phát hiện anh là một người cực kì hài hước, là một người đàn ông hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Anh từng đối xử với các nữ sinh rất lạnh lùng. Vì hai chúng tôi ngồi cùng bàn, thời gian tiếp xúc nhiều hơn nên không cảm thấy anh lạnh lùng đạm mạc như lúc đầu. Thoáng chốc giống như quay về thời trung học chỉ cần tùy tiện tìm một đề tài cũng có thể trò chuyện với nhau một hồi lâu.
Trước kia là cùng bàn, hiện nay quan hệ của chúng tôi trở thành người yêu thân mật nhất, không thể không nói, thời gian là một điều kì diệu cực kỳ.
Truyện này có rất nhiều bất ngờ, Mèo mà nói trước sẽ mất hay, cứ từ từ đọc sẽ biết nha.
Tác giả :
Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia