Thanh Mai Là Hồ Ly Tinh
Chương 5
Tạ Tầm còn chưa trải qua sự đời, cũng chưa bao giờ thấy qua thân thể của nữ nhân, lúc này đột nhiên nhìn thấy cơ thể xích loã, hơn nữa dung mạo của Tống Như Oản lại mỹ lệ, tuy thân mình còn khá non nớt, nhưng lại ẩn ẩn vẻ đẹp hấp dẫn, đôi nhũ hoa nho nhỏ, mang dáng hình hoàn mỹ, trắng trắng mềm mềm, thật mê người.
“Tầm ca ca… huynh dùng lưỡi liếm tiểu bánh bao của muội, được không? Liếm một chút, muội sẽ không đau." Giờ phút này, nửa thân trên của Tống Như Oản trần trụi, nửa thân dưới lại hoàn hảo, còn nguyên vẹn.
Tạ Tầm không kiểm soát được bàn tay đang vuốt ve tiểu bánh bao mềm mại, ánh mắt u ám, hỏi: “Là nơi này đau?"
Tống Như Oản gật gật đầu, “Ân… Chính là nơi này… Tầm ca ca mau mau liếm đi…"
Tạ Tầm ngồi trở lại ghế trúc, sau đó tách hai chân của Tống Như Oản ra, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, hỏi nàng, “Thật muốn huynh liếm?"
Tống Như Oản trực tiếp dùng hành động để biểu đạt ý nguyện của mình, nàng tựa sát vào cơ thể của Tạ Tầm, đưa ngực đến gần bên miệng Tạ Tầm, cảm giác hơi thở nóng ẩm phả lên da thịt lạnh lẽo, “Tầm ca ca… muội… muội chỉ cho một mình huynh liếm ngực của muội…"
Tống Như Oản đã nói trắng trợn ra như thế, Tạ Tầm cũng không còn cái gì gọi là do dự, hắn cúi đầu, ngậm lấy nhũ hoa hồng hồng, mềm mại, sau đó thử vươn đầu lưỡi liếm liếm vật nhỏ mê người.
Cứ như vậy, Tống Như Oản không nhịn được, thốt lên tiếng rên rỉ yêu kiều, tay nhỏ nắm chặt bả vai Tạ Tầm, thanh âm run rẩy, phiêu đãng: “Tầm ca ca… Thật thoải mái a… huynh dùng sức một chút… để tiểu bánh bao vào sâu trong miệng…"
Nghe vậy, Tạ Tầm ôm chặt lấy eo Tống Như Oản, càng thêm dùng sức gặm nhấm nhũ hoa nho nhỏ, mẫn cảm, sau đó dùng đầu lưỡi càn quấy tiểu bánh bao trong miệng.
“Thoải mái sao?" Tạ Tầm không có kinh nghiệm, đành phải vừa làm vừa dò hỏi. Đôi môi từng chút từng chút tăng thêm sức, bên ngực còn lại được bàn tay hắn xoa nắn, như mãnh thú tìm thấy mỹ thực, từ tốn ăn vào, cảm nhận hương vị thơm ngon.
Tống Như Oản vốn đã có kinh nghiệm đời trước, công phu giường chiếu không thiếu, cộng thêm thể lực hơn người của Tạ Tầm, thường xuyên khiến nàng không thể xuống giường. Lúc này, môi lưỡi của Tạ Tầm đang càn quấy lấy ngực nàng, khiến dục vọng nơi đáy cốc chậm rãi, lặng lẽ nảy sinh.
“Thoải mái… Tầm ca ca làm muội thật thoải mái…"
Nghe xong, Tạ Tầm như được mở ra cấm môn, đem cái gì mà nam nữ khác biệt, quy củ linh tinh,... tất cả đều vứt hết ra sau đầu. Hắn càng thêm chuyên tâm thâm nhập, liếm láp mỹ vị trong miệng, dùng đầu lưỡi di động, ma sát, răng nhỏ khẽ cắn, khiến Tống Như Oản liên tục rên rỉ thành tiếng.
Bất chi bất giác, bàn tay Tạ Tầm lần mò xuống tiết khố của Tống Như Oản, vừa chạm vào, đã cảm giác ướt ướt! Lúc này, Tạ Tầm còn chưa biết Tống Như Oản như vậy là động tình, đôi môi rời khỏi nhũ hoa đã bị hắn cắn mút đến đỏ rực, sắc mặt quái dị hỏi: “Muội tiểu trong quần?"
Tống Như Oản oán trách, giơ tay, đấm lên ngực Tạ Tầm, “Tầm ca ca thật là xấu, chiếm tiện nghi của muội, xong lại đi chê cười muội."
“Không phải muội tiểu trong quần, vậy sao lại ướt đẫm thế này?" Tạ Tầm nhấc tay, muốn vén váy của Tống Như Oản lên, tìm hiểu tới cùng.
Tống Như Oản cuống quít đè lại váy, vội la lên: “Đừng! Tầm ca ca, rất mắc cỡ!"
Tạ Tầm buồn cười nói: “Hiện tại biết mắc cỡ? Sao vừa rồi còn muốn huynh ăn tiểu bánh bao của muội?"
“Muội… Muội… Tầm ca ca đã nhìn thấy thân thể của muội… Phải chịu trách nhiệm…" Nói đến cùng, Tống Như Oản quyết định đời này của nàng chỉ có thể gả cho Tạ Tầm.
“Tầm ca ca… huynh dùng lưỡi liếm tiểu bánh bao của muội, được không? Liếm một chút, muội sẽ không đau." Giờ phút này, nửa thân trên của Tống Như Oản trần trụi, nửa thân dưới lại hoàn hảo, còn nguyên vẹn.
Tạ Tầm không kiểm soát được bàn tay đang vuốt ve tiểu bánh bao mềm mại, ánh mắt u ám, hỏi: “Là nơi này đau?"
Tống Như Oản gật gật đầu, “Ân… Chính là nơi này… Tầm ca ca mau mau liếm đi…"
Tạ Tầm ngồi trở lại ghế trúc, sau đó tách hai chân của Tống Như Oản ra, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, hỏi nàng, “Thật muốn huynh liếm?"
Tống Như Oản trực tiếp dùng hành động để biểu đạt ý nguyện của mình, nàng tựa sát vào cơ thể của Tạ Tầm, đưa ngực đến gần bên miệng Tạ Tầm, cảm giác hơi thở nóng ẩm phả lên da thịt lạnh lẽo, “Tầm ca ca… muội… muội chỉ cho một mình huynh liếm ngực của muội…"
Tống Như Oản đã nói trắng trợn ra như thế, Tạ Tầm cũng không còn cái gì gọi là do dự, hắn cúi đầu, ngậm lấy nhũ hoa hồng hồng, mềm mại, sau đó thử vươn đầu lưỡi liếm liếm vật nhỏ mê người.
Cứ như vậy, Tống Như Oản không nhịn được, thốt lên tiếng rên rỉ yêu kiều, tay nhỏ nắm chặt bả vai Tạ Tầm, thanh âm run rẩy, phiêu đãng: “Tầm ca ca… Thật thoải mái a… huynh dùng sức một chút… để tiểu bánh bao vào sâu trong miệng…"
Nghe vậy, Tạ Tầm ôm chặt lấy eo Tống Như Oản, càng thêm dùng sức gặm nhấm nhũ hoa nho nhỏ, mẫn cảm, sau đó dùng đầu lưỡi càn quấy tiểu bánh bao trong miệng.
“Thoải mái sao?" Tạ Tầm không có kinh nghiệm, đành phải vừa làm vừa dò hỏi. Đôi môi từng chút từng chút tăng thêm sức, bên ngực còn lại được bàn tay hắn xoa nắn, như mãnh thú tìm thấy mỹ thực, từ tốn ăn vào, cảm nhận hương vị thơm ngon.
Tống Như Oản vốn đã có kinh nghiệm đời trước, công phu giường chiếu không thiếu, cộng thêm thể lực hơn người của Tạ Tầm, thường xuyên khiến nàng không thể xuống giường. Lúc này, môi lưỡi của Tạ Tầm đang càn quấy lấy ngực nàng, khiến dục vọng nơi đáy cốc chậm rãi, lặng lẽ nảy sinh.
“Thoải mái… Tầm ca ca làm muội thật thoải mái…"
Nghe xong, Tạ Tầm như được mở ra cấm môn, đem cái gì mà nam nữ khác biệt, quy củ linh tinh,... tất cả đều vứt hết ra sau đầu. Hắn càng thêm chuyên tâm thâm nhập, liếm láp mỹ vị trong miệng, dùng đầu lưỡi di động, ma sát, răng nhỏ khẽ cắn, khiến Tống Như Oản liên tục rên rỉ thành tiếng.
Bất chi bất giác, bàn tay Tạ Tầm lần mò xuống tiết khố của Tống Như Oản, vừa chạm vào, đã cảm giác ướt ướt! Lúc này, Tạ Tầm còn chưa biết Tống Như Oản như vậy là động tình, đôi môi rời khỏi nhũ hoa đã bị hắn cắn mút đến đỏ rực, sắc mặt quái dị hỏi: “Muội tiểu trong quần?"
Tống Như Oản oán trách, giơ tay, đấm lên ngực Tạ Tầm, “Tầm ca ca thật là xấu, chiếm tiện nghi của muội, xong lại đi chê cười muội."
“Không phải muội tiểu trong quần, vậy sao lại ướt đẫm thế này?" Tạ Tầm nhấc tay, muốn vén váy của Tống Như Oản lên, tìm hiểu tới cùng.
Tống Như Oản cuống quít đè lại váy, vội la lên: “Đừng! Tầm ca ca, rất mắc cỡ!"
Tạ Tầm buồn cười nói: “Hiện tại biết mắc cỡ? Sao vừa rồi còn muốn huynh ăn tiểu bánh bao của muội?"
“Muội… Muội… Tầm ca ca đã nhìn thấy thân thể của muội… Phải chịu trách nhiệm…" Nói đến cùng, Tống Như Oản quyết định đời này của nàng chỉ có thể gả cho Tạ Tầm.
Tác giả :
Manh Động