Thanh Mai Kề Bên Trúc Mã
Chương 3
Phần 3:
_______
Kì lạ. Toàn bộ từ đầu đến cuối đều kì lạ.
Sau khi tôi tra hỏi Cố Tả không ngừng trong một tuần, lời thú nhận của cậu ta vẫn như trước, nên cuối cùng tôi đã tin rằng những gì cậu ta nói là thực sự không có gì. Tất nhiên, tôi không hoàn toàn tin điều đó. Giống như Cố Tả đã nói, chúng ta đều đã lớn rồi, Cố Tả cậu ta làm em trai tôi không sai, nhưng cậu ta cũng phải có cuộc sống riêng của mình, cũng phải có bí mật, nên tôi cũng không truy hỏi nữa.
Sau lần này, tất nhiên, tôi và Cố Tả đã quay trở lại hòa hợp như trước đây, nhưng tất nhiên chỉ là vẻ bên ngoài.
Thỉnh thoảng nhìn thấy cậu thiếu niên đang chạy trên sân, tôi bất chợt tự hỏi rằng đây có thật là cậu em trai của mình không?
Cậu thanh niên đẹp trai ngời ngời này có thật là cậu nhóc đem nhẻm thấp bé ngày xưa không?
Cố Tả thật sự rất ưa nhìn, giống mẹ cậu ấy. Dì Cố khi trẻ cũng rất xinh đẹp, mặc dù bây giờ đã lớn tuổi nhưng vẫn còn nét cuốn hút rất riêng.
Dì Cố là bạn thân nhất của mẹ tôi, hồi trẻ cô ấy yêu một phú nhị đại, nhưng gia đình phú nhị đại không đồng ý, sau khi buộc phải chia tay mới biết mình mang thai.
Dì Cố không thể bỏ đứa trẻ nên đã về quê sinh nó ra, cũng chính là Cố Tả.
Sau khi Cố Tả được sinh ra thì ở với bà ngoại, dì Cố thì phải ra ngoài đi làm.
Khi Cố Tả lên 6, dì Cố kiếm được một khoản tiền nhỏ đã mua một ngôi nhà nhỏ ở khu nhà tôi và mở một cửa tiệm nhỏ, đón Cố Tả ở quê lên.
Tôi không dám nghĩ Cố Tả đã sống ở quê như thế nào, bởi vì mãi mãi tôi không thể quên được cái lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, một cậu nhóc đen nhẻm gầy guộc, bàn tay nhăn nheo thô ráp.
Cố Tả lúc nhỏ và khi trưởng thành như hai người hoàn toàn khác nhau, đến cả dì Cố cũng nói rằng nếu không phải vì khuôn mặt cậu ấy giống với dì Cố thì dì ấy còn tưởng con trai mình bị người ta đánh tráo rồi.
Thế là thời gian lại bắt đầu trôi đi, tôi và Cố Tả vẫn thân nhau như chị em, chúng tôi lớn lên dính như sam, ngay cả cuộc sống có căng thẳng như những năm cấp ba vẫn không làm quỹ đạo cuộc sống của chúng tôi bị gián đoạn. Kì lạ là, Hạ Minh Nguyệt không bao giờ đến tìm Cố Tả nữa, nhưng luôn có một số người rất lạ, họ bất ngờ gặp chúng tôi và nhìn chúng tôi kiểu dò xét.
Những thứ này nhanh chóng bị tôi lãng quên, và việc học là mới là vấn đề mà tôi quan tâm.
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi vì quá lo lắng nên đêm hôm đó đã mất ngủ, tôi đã gửi tin nhắn cho Cố Tả, thấy cậu ta cũng không thể ngủ được. Sau đó chúng tôi hẹn nhau đi xuống cầu thang trong tiểu khu.
Năm đó, con hẻm khu chúng tôi ở bị giải toả, bố mẹ tôi và dì Cố đã bàn bạc với nhau rằng để việc học của tôi và Cố Tả không bị ảnh hưởng nên đã dùng số tiền bồi thường mua căn nhà hiện tại ở khu học chánh, hai chúng tôi ở đối diện nhau.
Tối hôm đó trời rất nóng, không biết là do thời tiết nóng hay do tôi quá lo lắng, tóm lại là sau khi cùng Cố Tả đi dạo một vòng trong khu, tôi đã đổ mồ hôi ướt hết lưng áo.
Cố Tả lấy tay quạt nhẹ cho tôi.
"Hai ngày này cậu đừng ăn linh tinh là được."
Giọng cậu ta rất hay. Làn gió mát từ bên cạnh giúp tôi cảm thấy đỡ bất an hơn.
"Sao cậu không an ủi tôi, mọi người đều nói với thành tích của tôi tôi nhất định sẽ làm được."
Tôi hỏi ngược lại.
Cố Tả quay người lại nhìn tôi, ánh mắt sáng như những ngôi sao trên bầu trời kia.
"Tôi cũng tin cậu."
"Gì cơ?"
"Cũng giống như cậu tin tôi, tôi cũng tin cậu, chúng ta đã hứa với nhau là sẽ cùng đến Nam Kinh, tôi tin cậu sẽ không thất hứa."
Tôi phá lên cười.
"Câụ cười cái gì?"
"Không có gì, tôi cũng tin cậu."
Tôi nhìn lại cậu ta.
Tối hôm đó cuối cùng tôi đã có một giấc ngủ ngon.
Kết thúc kì tuyển sinh đại học, Cố Tả tìm tôi.
Cậu ta lấy ra hai chiếc vé xem phim.
"Tối nay chúng ta đi xem phim đi."
Tôi bối rối nhìn Cố Tả và lấy ra một chiếc vé xem phim giống hệt. Trước khi Cố Tả đến, lớp trưởng đã tìm tôi và đưa cho tôi một vé xem phim, tôi chưa kịp từ chối thì cậu ta đã chạy mất hút.
Cố tả ngay lập tức sa sầm mặt mày.
"Này, hay ba người chúng ta cùng xem nhé."
Tôi động não một chút.
"Ayda, cậu xem vừa hay cậu mua cùng xuất chiếu trong cùng một rạp, chỗ ngồi còn gần nhau, cậu thấy trùng hợp không?"
Tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của Cố Tả, khuôn mặt sau đó vô cùng xấu xí, lại còn phớt lờ lời nói của tôi.
"Vậy…vậy thì tôi đi xem cùng lớp trưởng vậy, cậu không đi?"
Khuôn mặt Cố Tả càng tối sầm lại.
"Đi cùng đi mà, đi cùng đi mà."
Cuối cùng, dưới sự bạo lực của tôi, Cố Tả cũng đồng ý cùng tôi và lớp trưởng đi xem phim.
Chỉ là không biết, liệu Cố Tả đã mềm lòng vì cô gái dễ thương này, hay là vì lòng dạ ghen tuông của một người đàn ông.
Tối hôm xem phim, lớp trưởng lại không đến.
Tôi và Cố Tả đã đợi ngoài sảnh đến tận khi phim chiếu được 5 phút mới vào rạp.
Trong rạp rất tối, Cố Tả đi đằng trước tôi.
"Cẩn thận."
Nói rồi, Cố Tả nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Tim tôi bỗng nhảy loạn xạ, không phải trước đây tôi chưa từng nắm tay Cố Tả, nhưng không hiểu sao cảm giác hôm nay khác lạ quá.
Cho đến khi tôi ngồi vào chỗ ngồi thì Cố Tả mới buông tay tôi ra, một lúc lâu sau tôi vẫn cảm thấy hơi ấm từ bàn tay cậu ta vẫn vương vấn trên tay tôi.
Tôi quay đầu sang trái.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu vào mặt cậu ta.
Tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt cậu ta. Cái mũi cao thắng, đôi mắt vẫn sáng như thế, phản chiếu hình ảnh của bộ phim.
"Cố Tả, cậu lớn lên trông đẹp lắm."
"Cậu nói gì cơ?"
Cố Tả quay đầu lại và hỏi tôi, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh trong khung cảnh mờ mờ ảo.
Tôi bất giác nhận ra, sao tự mình lại nói ra như thế.
Tôi vội quay đi chỉ tay vào màn hình lớn, tôi nói bộ phim rất hay.
Cố Tả cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bỗng nhiên mặt tôi đỏ bừng, không biết vì xấu hổ hay là bởi vì cảm xúc khác.
May thay trong rạp rất tối nên không ai nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Ngay sau đó tôi bị thu hút bởi tình tiết của bộ phim và ngừng nghĩ về những chuyện khác.
Sau khi xem phim xong, tôi cùng Cố Tả đi dạo về nhà, trên đường đi tôi đang rất hào hứng nói về tình tiết của phim, còn Cố Tả thì nói vài câu rồi phát biểu ý kiến của riêng mình. Hầu hết đều là tôi nói, Cố Tả không nói, chỉ cười và âm thầm lắng nghe tôi kể những chuyện trên trời dưới biển.
Cố Tả trước giờ là như vậy, 10 năm nay vẫn như thế.
Cố Tả rất kì lạ, bạn nghĩ rằng cậu ta là đồ ngốc, nhưng cậu ta lại học rất giỏi. Sau khi nên cấp 3 cậu ấy vẫn duy trì thành tích của mình như những năm trước.
Bạn nói rằng cậu ta thông minh, nhưng cậu ta luôn có thể làm ra một số điều khó tin, chẳng hạn như va vào một cô gái nhỏ mà lại không đưa đến bác sĩ ngay lập tức.
Tôi thường cảm thấy rằng tôi và Cố Tả đã chuyển đổi vai trò cho nhau rồi. Mặc dù cậu ta nhỏ hơn tôi một tuổi, trên danh nghĩa cậu ta là em trai của tôi.
Nhưng cậu ta luôn chăm sóc tôi giống như một người anh trai ấm áp và chu đáo.
Giống như bây giờ, Cố Tả đang cúi xuống buộc dây giày cho tôi.
Tôi không nghĩ hành vi này có gì không đúng cả.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Tả thắt dây giày cho tôi như thế này, huống hồ hai tay tôi vẫn đang cầm hai cốc trà sữa.
Đến khi tôi nghe thấy người qua đường đang bàn tán về mình:
"Bạn trai của cô gái kia tốt thật, còn buộc dây giày cho cô ấy nữa."
"Đúng vậy đúng vậy, bạn trai cô ấy cũng thật đẹp trai."
Tôi nhìn xuống cái đầu tóc dày của Cố Tả, đẹp trai thật đấy, nhưng bạn trai là cái quái gì vậy?
"Cố Tả là em trai của tôi, mọi người quay lại đây, chúng ta phải làm rõ vấn đề này."
Tôi nhăn nhó nhìn theo bóng lưng của hai cô gái nhỏ đang dần bỏ đi.
Trước khi tôi thu lại vẻ mặt nhăn nhó của mình, nó đã đập vào mắt Cố Tả, cậu ta đứng dậy, nhìn tôi.
Với vẻ mặt của Cố Tả, e rằng cậu ta không phải đồ ngốc, cậu ấy giả vờ như không hiểu biểu cảm của tôi, tôi giả vờ ho để che giấu sự xấu hổ.
Cố Tả dường như không nghe thấy những lời vừa rồi, tâm trạng của cậu ấy cũng không thay đổi.
Tôi đột nhiên hơi thất vọng, không biết vừa rồi mình đang mong đợi điều gì.
Chúng tôi tiếp tục đi về nhà, trò chuyện với nhau, nhưng tâm trạng của tôi không còn vui như trước.
Cố Tả dường như nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ta bắt đầu nói nhiều hơn, cố gắng khơi dậy cảm xúc trong tôi.
- Còn nữa -
_______
Kì lạ. Toàn bộ từ đầu đến cuối đều kì lạ.
Sau khi tôi tra hỏi Cố Tả không ngừng trong một tuần, lời thú nhận của cậu ta vẫn như trước, nên cuối cùng tôi đã tin rằng những gì cậu ta nói là thực sự không có gì. Tất nhiên, tôi không hoàn toàn tin điều đó. Giống như Cố Tả đã nói, chúng ta đều đã lớn rồi, Cố Tả cậu ta làm em trai tôi không sai, nhưng cậu ta cũng phải có cuộc sống riêng của mình, cũng phải có bí mật, nên tôi cũng không truy hỏi nữa.
Sau lần này, tất nhiên, tôi và Cố Tả đã quay trở lại hòa hợp như trước đây, nhưng tất nhiên chỉ là vẻ bên ngoài.
Thỉnh thoảng nhìn thấy cậu thiếu niên đang chạy trên sân, tôi bất chợt tự hỏi rằng đây có thật là cậu em trai của mình không?
Cậu thanh niên đẹp trai ngời ngời này có thật là cậu nhóc đem nhẻm thấp bé ngày xưa không?
Cố Tả thật sự rất ưa nhìn, giống mẹ cậu ấy. Dì Cố khi trẻ cũng rất xinh đẹp, mặc dù bây giờ đã lớn tuổi nhưng vẫn còn nét cuốn hút rất riêng.
Dì Cố là bạn thân nhất của mẹ tôi, hồi trẻ cô ấy yêu một phú nhị đại, nhưng gia đình phú nhị đại không đồng ý, sau khi buộc phải chia tay mới biết mình mang thai.
Dì Cố không thể bỏ đứa trẻ nên đã về quê sinh nó ra, cũng chính là Cố Tả.
Sau khi Cố Tả được sinh ra thì ở với bà ngoại, dì Cố thì phải ra ngoài đi làm.
Khi Cố Tả lên 6, dì Cố kiếm được một khoản tiền nhỏ đã mua một ngôi nhà nhỏ ở khu nhà tôi và mở một cửa tiệm nhỏ, đón Cố Tả ở quê lên.
Tôi không dám nghĩ Cố Tả đã sống ở quê như thế nào, bởi vì mãi mãi tôi không thể quên được cái lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, một cậu nhóc đen nhẻm gầy guộc, bàn tay nhăn nheo thô ráp.
Cố Tả lúc nhỏ và khi trưởng thành như hai người hoàn toàn khác nhau, đến cả dì Cố cũng nói rằng nếu không phải vì khuôn mặt cậu ấy giống với dì Cố thì dì ấy còn tưởng con trai mình bị người ta đánh tráo rồi.
Thế là thời gian lại bắt đầu trôi đi, tôi và Cố Tả vẫn thân nhau như chị em, chúng tôi lớn lên dính như sam, ngay cả cuộc sống có căng thẳng như những năm cấp ba vẫn không làm quỹ đạo cuộc sống của chúng tôi bị gián đoạn. Kì lạ là, Hạ Minh Nguyệt không bao giờ đến tìm Cố Tả nữa, nhưng luôn có một số người rất lạ, họ bất ngờ gặp chúng tôi và nhìn chúng tôi kiểu dò xét.
Những thứ này nhanh chóng bị tôi lãng quên, và việc học là mới là vấn đề mà tôi quan tâm.
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi vì quá lo lắng nên đêm hôm đó đã mất ngủ, tôi đã gửi tin nhắn cho Cố Tả, thấy cậu ta cũng không thể ngủ được. Sau đó chúng tôi hẹn nhau đi xuống cầu thang trong tiểu khu.
Năm đó, con hẻm khu chúng tôi ở bị giải toả, bố mẹ tôi và dì Cố đã bàn bạc với nhau rằng để việc học của tôi và Cố Tả không bị ảnh hưởng nên đã dùng số tiền bồi thường mua căn nhà hiện tại ở khu học chánh, hai chúng tôi ở đối diện nhau.
Tối hôm đó trời rất nóng, không biết là do thời tiết nóng hay do tôi quá lo lắng, tóm lại là sau khi cùng Cố Tả đi dạo một vòng trong khu, tôi đã đổ mồ hôi ướt hết lưng áo.
Cố Tả lấy tay quạt nhẹ cho tôi.
"Hai ngày này cậu đừng ăn linh tinh là được."
Giọng cậu ta rất hay. Làn gió mát từ bên cạnh giúp tôi cảm thấy đỡ bất an hơn.
"Sao cậu không an ủi tôi, mọi người đều nói với thành tích của tôi tôi nhất định sẽ làm được."
Tôi hỏi ngược lại.
Cố Tả quay người lại nhìn tôi, ánh mắt sáng như những ngôi sao trên bầu trời kia.
"Tôi cũng tin cậu."
"Gì cơ?"
"Cũng giống như cậu tin tôi, tôi cũng tin cậu, chúng ta đã hứa với nhau là sẽ cùng đến Nam Kinh, tôi tin cậu sẽ không thất hứa."
Tôi phá lên cười.
"Câụ cười cái gì?"
"Không có gì, tôi cũng tin cậu."
Tôi nhìn lại cậu ta.
Tối hôm đó cuối cùng tôi đã có một giấc ngủ ngon.
Kết thúc kì tuyển sinh đại học, Cố Tả tìm tôi.
Cậu ta lấy ra hai chiếc vé xem phim.
"Tối nay chúng ta đi xem phim đi."
Tôi bối rối nhìn Cố Tả và lấy ra một chiếc vé xem phim giống hệt. Trước khi Cố Tả đến, lớp trưởng đã tìm tôi và đưa cho tôi một vé xem phim, tôi chưa kịp từ chối thì cậu ta đã chạy mất hút.
Cố tả ngay lập tức sa sầm mặt mày.
"Này, hay ba người chúng ta cùng xem nhé."
Tôi động não một chút.
"Ayda, cậu xem vừa hay cậu mua cùng xuất chiếu trong cùng một rạp, chỗ ngồi còn gần nhau, cậu thấy trùng hợp không?"
Tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của Cố Tả, khuôn mặt sau đó vô cùng xấu xí, lại còn phớt lờ lời nói của tôi.
"Vậy…vậy thì tôi đi xem cùng lớp trưởng vậy, cậu không đi?"
Khuôn mặt Cố Tả càng tối sầm lại.
"Đi cùng đi mà, đi cùng đi mà."
Cuối cùng, dưới sự bạo lực của tôi, Cố Tả cũng đồng ý cùng tôi và lớp trưởng đi xem phim.
Chỉ là không biết, liệu Cố Tả đã mềm lòng vì cô gái dễ thương này, hay là vì lòng dạ ghen tuông của một người đàn ông.
Tối hôm xem phim, lớp trưởng lại không đến.
Tôi và Cố Tả đã đợi ngoài sảnh đến tận khi phim chiếu được 5 phút mới vào rạp.
Trong rạp rất tối, Cố Tả đi đằng trước tôi.
"Cẩn thận."
Nói rồi, Cố Tả nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Tim tôi bỗng nhảy loạn xạ, không phải trước đây tôi chưa từng nắm tay Cố Tả, nhưng không hiểu sao cảm giác hôm nay khác lạ quá.
Cho đến khi tôi ngồi vào chỗ ngồi thì Cố Tả mới buông tay tôi ra, một lúc lâu sau tôi vẫn cảm thấy hơi ấm từ bàn tay cậu ta vẫn vương vấn trên tay tôi.
Tôi quay đầu sang trái.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu vào mặt cậu ta.
Tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt cậu ta. Cái mũi cao thắng, đôi mắt vẫn sáng như thế, phản chiếu hình ảnh của bộ phim.
"Cố Tả, cậu lớn lên trông đẹp lắm."
"Cậu nói gì cơ?"
Cố Tả quay đầu lại và hỏi tôi, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh trong khung cảnh mờ mờ ảo.
Tôi bất giác nhận ra, sao tự mình lại nói ra như thế.
Tôi vội quay đi chỉ tay vào màn hình lớn, tôi nói bộ phim rất hay.
Cố Tả cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bỗng nhiên mặt tôi đỏ bừng, không biết vì xấu hổ hay là bởi vì cảm xúc khác.
May thay trong rạp rất tối nên không ai nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Ngay sau đó tôi bị thu hút bởi tình tiết của bộ phim và ngừng nghĩ về những chuyện khác.
Sau khi xem phim xong, tôi cùng Cố Tả đi dạo về nhà, trên đường đi tôi đang rất hào hứng nói về tình tiết của phim, còn Cố Tả thì nói vài câu rồi phát biểu ý kiến của riêng mình. Hầu hết đều là tôi nói, Cố Tả không nói, chỉ cười và âm thầm lắng nghe tôi kể những chuyện trên trời dưới biển.
Cố Tả trước giờ là như vậy, 10 năm nay vẫn như thế.
Cố Tả rất kì lạ, bạn nghĩ rằng cậu ta là đồ ngốc, nhưng cậu ta lại học rất giỏi. Sau khi nên cấp 3 cậu ấy vẫn duy trì thành tích của mình như những năm trước.
Bạn nói rằng cậu ta thông minh, nhưng cậu ta luôn có thể làm ra một số điều khó tin, chẳng hạn như va vào một cô gái nhỏ mà lại không đưa đến bác sĩ ngay lập tức.
Tôi thường cảm thấy rằng tôi và Cố Tả đã chuyển đổi vai trò cho nhau rồi. Mặc dù cậu ta nhỏ hơn tôi một tuổi, trên danh nghĩa cậu ta là em trai của tôi.
Nhưng cậu ta luôn chăm sóc tôi giống như một người anh trai ấm áp và chu đáo.
Giống như bây giờ, Cố Tả đang cúi xuống buộc dây giày cho tôi.
Tôi không nghĩ hành vi này có gì không đúng cả.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Tả thắt dây giày cho tôi như thế này, huống hồ hai tay tôi vẫn đang cầm hai cốc trà sữa.
Đến khi tôi nghe thấy người qua đường đang bàn tán về mình:
"Bạn trai của cô gái kia tốt thật, còn buộc dây giày cho cô ấy nữa."
"Đúng vậy đúng vậy, bạn trai cô ấy cũng thật đẹp trai."
Tôi nhìn xuống cái đầu tóc dày của Cố Tả, đẹp trai thật đấy, nhưng bạn trai là cái quái gì vậy?
"Cố Tả là em trai của tôi, mọi người quay lại đây, chúng ta phải làm rõ vấn đề này."
Tôi nhăn nhó nhìn theo bóng lưng của hai cô gái nhỏ đang dần bỏ đi.
Trước khi tôi thu lại vẻ mặt nhăn nhó của mình, nó đã đập vào mắt Cố Tả, cậu ta đứng dậy, nhìn tôi.
Với vẻ mặt của Cố Tả, e rằng cậu ta không phải đồ ngốc, cậu ấy giả vờ như không hiểu biểu cảm của tôi, tôi giả vờ ho để che giấu sự xấu hổ.
Cố Tả dường như không nghe thấy những lời vừa rồi, tâm trạng của cậu ấy cũng không thay đổi.
Tôi đột nhiên hơi thất vọng, không biết vừa rồi mình đang mong đợi điều gì.
Chúng tôi tiếp tục đi về nhà, trò chuyện với nhau, nhưng tâm trạng của tôi không còn vui như trước.
Cố Tả dường như nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ta bắt đầu nói nhiều hơn, cố gắng khơi dậy cảm xúc trong tôi.
- Còn nữa -
Tác giả :
Hoành Nhất