Thánh Đường

Chương 92: Gì, tổ sư giá lâm?

Triệu Thiên Long khẽ mỉm cười, “Sao vậy, muốn đi nơi nào sao?"

“Tổ sư, ta muốn đi thăm Lôi Quang Đường, nghe nói nơi đó rất thú vị." Triệu Lăng Huyên nói nhỏ, kỳ thật cô ta hơi sợ Triệu Thiên Long.

Triệu Thiên Long quản lý gia tộc lấy nghiêm khắc trứ danh, ở trong tất cả các tổ sư cũng nổi danh là hà khắc, điều này đại khái cũng có liên quan đến luyện khí, sai một ly liền đi ngàn dặm, luyện đan luyện kém một chút, nhiều lắm thì hiệu quả kém đi một chút, nhưng là khi luyện khí mà có chút sai lầm thôi thì sẽ thành phế phẩm ngay.

“Lý do." Hôm nay tâm tình Triệu Thiên Long không tệ, nhưng cái loại địa phương đó con nhóc này tốt nhất là vĩnh viễn không nên dính dáng tới.

“Tổ sư, chúng ta vừa nên quan tâm Đạo Quang Đường tiêu biểu cho trình độ cao nhất, cũng có thể quan tâm Lôi Quang Đường một chút, Ninh sư huynh, có phải cái đạo lý đó hay không?"

Triệu Lăng Huyên khờ dại hỏi, cái loại bộ dáng hồn nhiên này tuyệt đối khiến bất cứ kẻ nào cũng đều không đành lòng mà lừa gạt cô ta.

“Sư muội, hiện tại cũng đã biết nhìn toàn cục rồi, so với ta mạnh hơn nhiều, Lôi Quang Đường xuống dốc ta cũng có trách nhiệm." Ninh Chí Viễn thở dài.

“Không cần phải tự trách, tu hành vốn là khôn sống mống chết, thánh tu cũng không phải ngoại lệ, nhưng nếu đã đến đây rồi, đi nhìn một chút cũng không sao, có một số việc là nên quyết định thật nhanh."

Triệu Thiên Long thản nhiên nói.

Sau khi Triệu Thiên Long mang theo Triệu Lăng Huyên rời đi rồi, đệ tử Đạo Quang đường như mới có thể hô hấp bình thường. Tổ sư ở đây, khí tràng của Triệu Thiên Long sung túc nhất, mỗi lần đều ép cho mọi người thở không nổi, cho nên lại càng thêm khâm phục Ninh sư huynh, không ngờ huynh ấy vẫn có thể nói nói cười cười như cũ.

“Đại sư huynh, lần này Lôi Quang Đường thảm rồi, Triệu tổ sư có tiếng là nghiêm khắc, nói không chừng đây chính là cái kết của Lôi Quang Đường rồi."

Công Tôn Vô Tình cười nói, “Triệu sư đệ, chúc mừng nhé."

“Tổ sư tán thưởng, không thể không sợ hãi."

“Thừa dịp Mã tổ sư còn chưa tới hãy mở ra một chút, để mọi người vào đi." Ninh Chí Viễn nói.

Vài tên đệ tử Đạo Quang Đường sắc mặt hơi cổ quái, Công Tôn Vô Tình ngưng sắc mặt lại, “Không nghe thấy lời Đại sư huynh nói sao?"

“Sư huynh, thật kỳ quái, bên ngoài không có mấy người…"

Đám người Hồ Tĩnh đi dạo một vòng rồi trở về chỗ cũ hoàn toàn lặng lẽ, đám đệ tử Lôi Quang Đường ai cũng tha thiết ngóng nhìn bọn họ, nhìn sắc mặt bọn họ, cái gì cũng khỏi cần nói.

Hồ Tĩnh cắn chặt răng, cố gắng cười một cái, “Chúng ta thủ ở chỗ này, mọi người muốn ra ngoài đi dạo thì đi đi."

Trương Tiểu Giang thì đặt mông ngồi lên ghế, tâm tình suy sụp, không sợ không biết hàng chỉ sợ so sánh hàng với hàng. Nếu Trương Tiểu Giang không có nhãn lực thì lại tốt, mấu chốt là hắn có thể nhìn ra chênh lệch bên trong, không lo lắng thế nào cho được?

Mã Điềm Nhi há miệng cũng không nói được bất cứ lời khích lệ nào, dù sao chênh lệch bày ra ở đó, nhưng nhìn thấy sĩ khí mọi người đều sụt giảm hẳn. Mã Điềm Nhi cảm thấy không thể cứ như vậy được, “Ta để Tiểu Khả Ái nhảy một điệu vũ cho mọi người nhé, đây chính là sở trường tuyệt hoạt của nó đó."

Xích Hống… nhảy múa?

Mã Điềm Nhi là muốn làm cho không khí sôi nổi lên chút, không thể cứ như vậy được, dù sao thường thường sẽ có đệ tử đường khác ngẫu nhiên đến đây, bên này cái bộ dáng già nua nặng trĩu thế này cũng không tốt.

“Hồ Tĩnh, các ngươi không cần phải tự trách mình nữa, tất cả chúng ta đều biết chênh lệch, hội Bách Bảo Đường cũng không phải là tham gia lần đầu tiên, kỳ thật lúc tham gia ta còn chuẩn bị tâm lý, chúng ta có chênh lệch, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi, hôm nay ta tới nơi này chính là mất mặt, mất rồi thì trở về khổ luyện, sau đó tìm trở về là được!"

Một tên đệ tử thể tu nói.

Một tên đan tu cũng bất thình lình đứng lên, “Đúng vậy, các ngươi làm quá nhiều rồi, không phải chỉ là mất mặt sao, lão tử cũng không phải chưa từng mất bao giờ!"

“Đúng vậy, hội Bách Bảo Đường chính là triển lộ bản thân, nỗ lực là tốt rồi, ai sợ ai chứ, mọi người vui vẻ lên, chúng ta không thể để các đường khác nhìn thấy chê cười được!"

“Đúng, đúng!"

Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang đều sửng sốt, nhìn mọi người đang sục sôi tinh thần quần chúng, trong lòng lập tức thấy ấm áp lên.

“Đúng, nếu chúng ta đến đây rồi, sẽ làm thật tốt đường hội lần này!"

Hồ Tĩnh cũng khôi phục bình thường, chút áp lực ấy sao có thể đánh gục nàng.

Lúc này Tiểu Kết Ba Trịnh Sảng thở hồng hộc chạy vọt vào, “Mau, mau, chuẩn bị, Chu tổ sư sắp đến rồi!"

“Ai, ngươi nói ai?" Chu Khiêm ngẩn người, là tên đầu tên phản ứng lại.

“Là Chu Lạc Đan tổ sư, chúng ta còn có vị Chu tổ sư nào khác nữa!"

Tiểu Kết Ba hưng phấn đến mặt đều đỏ lên, tuy hiện giờ đã không còn nói lắp nữa, nhưng mọi người vẫn chưa sửa miệng được.

Lập tức toàn bộ Lôi Quang Đường đều vang đầy tiếng hoan hô, nếu nói Lôi tổ sư đến nơi này coi như là niệm chút tình hương khói ngày xưa, Chu tổ sư đến thì hoàn toàn chính là niềm vui bất ngờ.

Không bao lâu sau Chu Lạc Đan một hàng liền đến đường hội của Lôi Quang Đường.

“Nơi này thật có chút khó tìm." Chu Lạc Đan cười nói.

“Hiện giờ có một số coi Lôi Quang Đường như dì ghẻ vậy, ta nghĩ mãi mà không rõ, đều là một phần tử của Thánh Đường, không nghĩ cách cứu ra sao, sao lại có thể ném đá xuống giếng như thế."

Chu Phong cũng không ngờ Lôi Quang Đường bị bố trí đến cái nơi tồi tàn như vậy, không nhịn được liền phát cáu.

Hồ Tĩnh dẫn đám đệ tử Lôi Quang Đường ra nghênh đón, “Đệ tử Hồ Tĩnh bái kiến tổ sư đại nhân."

“Ha ha, ngươi chính là Hồ Tĩnh hử, ta đã từng nghe Triệu Nhã nhắc qua, thật là một cô bé thanh tú."

Được tổ sư tán thưởng như vậy, khuôn mặt Hồ Tĩnh liền đỏ lên.

“Tổ sư tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp."

Giọng nói đột ngột vang lên này khiến toàn trường cả kinh, quái, ai lại lớn gan như vậy.

Có thể ở cái thời điểm quan trọng mà lại nói ra lời nói “trí mạng" như vậy ngoại trừ Trương Tiểu Bàn thì còn có ai?

Chu Lạc Đan nhìn thoáng qua Trương Tiểu Bàn, lấy Chu Lạc Đan xem người, nhìn qua ánh mắt đối phương là biết ca ngợi phát ra từ nội tâm, thậm chí là bị chính vẻ đẹp của mình mê hoặc, phàm là nữ tử, cho dù tu vi tới tổ sư rồi cũng rất thích được người ca ngợi.

Chu Lạc Đan khẽ mỉm cười, “Ngươi tên tiểu quỷ này, tên là gì."

Vừa nghe như vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhất là Lương Nguyên, này thì tốt rồi, chỉ cần Chu Lạc Đan ném đến một ánh mắt khó chịu thôi, tên Tiểu Bàn Tử này liền trực tiếp xuống địa ngục luôn, ai ngờ được lại có thể khiến tổ sư tươi cười, tên mập này đúng là đời trước tích đức mà.

“Đệ tử Trương Tiểu Giang, là đồ đệ Vạn trưởng lão." Trương Tiểu Giang thật thà gật gật đầu, hơi ngượng ngùng.

Nếu Vương Mãnh ở chỗ này, biết ngay là thằng nhóc này đang giả vờ ngây thơ thuần khiết.

“Vạn Tĩnh, ha ha, nhãn lực không tồi, đi thôi, ta nghe nói ở chỗ các ngươi đây có một vị thiên tài luyện đan, tới mở mang hiểu biết."

Đám người Hồ Tĩnh sửng sốt, chỗ bọn họ làm gì có thiên tài đan tu nào???

Hồ Tĩnh tự hỏi cả mấy lần kia của mình sao không kinh động được tổ sư đại giá.

Nhưng lúc này không phải do đầu óc phản ứng, theo bản năng dẫn đoàn người Chu Lạc Đan đi tới khu linh đan diệu dược.

Chu Lạc Đan chân trước vừa vào, phía sau lại bùng nổ, nhất là một số đệ tử khác đường, giống như gặp phải quỷ vậy.

“Lôi Quang Đường có một vị thiên tài đan tu khiến Chu tổ sư đều phải động tâm kìa!"

“Nghe nói Chu tổ sư lại muốn thu đồ đệ rồi!"



Lập tức tin này liền truyền ra ngoài, lời đồn mà, một con vịt nấu chín liền có thể biến thành siêu nhân bay đi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại