Thánh Đường

Chương 61: Không nhà để về

Cái lửa này cũng thật kỳ quái, không ngờ còn không thể tắt được. Chu Phong điên cuồng giẫm lên, lửa vẫn tiếp tục thiêu đốt. Chu Phong lạnh lùng nhìn ánh lửa bao phủ đan phương, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, xong rồi, lần này xong hết rồi."

Vương Mãnh cười cười nói: “Xe tới trước núi ắt có đường đi, luôn luôn phải đối mặt, đối mặt a."

Cho dù là tính tình Chu Phong tốt tới mấy cũng không kìm nổi mà nhảy lên: “Ngươi …a?"

Chu Phong đang định mở miệng mắng, bỗng nhiên phát hiện ra bên trong ánh lửa không ngờ phát ra hào quang rực rỡ. Ngọn lửa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như có cái gì không phải kim loại còn lại, trên mặt khắc chi chít những chữ thượng cổ.

Chu Phong như lấy được chí bảo, mừng rỡ như điên nhìn chằm chằm vào văn tự, miệng lẩm bẩm: “Diệu, diệu quá, thú vị thật, thì ra là như thế!"

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Vương Mãnh nói: “Tiểu tử ngươi làm sao lại có bản mệnh hỏa, đây là đan tu mới có!"

Vương Mãnh nhún nhún vai nói: “Ta ngũ hành có hỏa, dưỡng một chút bản mệnh hỏa để tiện việc thiêu nướng đồ ăn mà."

Chu Phong đảo cặp mắt trắng dã nói: “Ngươi muốn chọc giận bao nhiêu đan tu đây, dưỡng bản mệnh hỏa không ngờ vì nấu nướng."

Bản mệnh hỏa, là cơ bản của đan tu, phải là người tu hành có hỏa hệ trong người mới có thể tu hành, Hồ Tĩnh cũng có bản mệnh hỏa.

Thấy Vương Mãnh không có phản ứng gì, Chu Phong lại liên tục gật đầu nói: “Lấy thiên phú của ngươi gia nhập đan tu, ta trực tiếp tiến cử ngươi tới làm môn hạ của Chu tổ sư, chúng ta có thể là sư huynh đệ."

Tiếp xúc với Vương Mãnh rồi, Chu Phong mới biết rằng tiểu tử này thượng vàng hạ cám cái gì cũng biết một chút. Tương đối là uyên bác, thậm chí có chút ngay cả hắn cũng không rõ. Theo Vương Mãnh nói, làm một lão nhân thần kinh hề hề bán dược nói cho hắn, hơn nữa cũng giật giây hắn trở thành đan tu, nhưng Vương Mãnh chí ở kiếm tu, sống chết không đáp ứng lão nhân kia. Lão nhân đó đã thần bí mất tích.

Trong mắt Chu Phong, vị lão nhânkia có thể không thua gì sư phụ Chu Lạc Đan của hắn, một vị tiền bối lánh đời. Anh hùng chí lớn như nhau, Vương Mãnh tiểu tử này rất thích hợp làm đan tu, ngũ hành có hỏa, tùy tiện gây sức ép một chút là có thể tu ra bản mệnh hỏa, hơn nữa vị tiền bối kia đã thả mồi rồi, phải làm đan tu?

Kim lân há phải vật trong ao, một khi ngộ phong vân liền hóa rồng!

Thế nhưng tiểu tử này giống như hòn đá trong nhà xí vừa thối lại vừa cứng. Nếu không phải kiếm tu thì không tu, Từ Hoảng đều đã đi rồi, cần phải làm gì nữa, tội gì chứ!

Mắt thấy Chu Phong muốn dài dòng, Vương Mãnh vội vàng đứng dậy nói: “Ta muốn đi luyện công, rượu này của ngươi không uống không, ta giúp ngươi giải quyết việc rồi. Xem như hôm nay cũng trả thù lao chỉ điểm rồi, ngươi không cần phải cảm tạ."

Vương Mãnh cũng không khách khí, không đợi Chu Phong trả lời mà trực tiếp rời đi, dù sao Đan tu chính là không thiếu tặng lễ nha.

Bởi vì tin tức Chu Phong tới đây đã dần dần truyền ra ngoài, thời điểm hắn ở Tổng Đường đương nhiên không tiện thăm hỏi. Nhưng hiện giờ cơ hội lớn như vậy, các loại lễ vật tới hiển nhiên không ít. Chu Phong căn bản mặc kệ, tiện nghi cho Vương Mãnh mà thôi.

Chu Phong cười khổ, ngụy trang bên ngoài đan phương này khẳng định do Lư Vận giở trò quỷ. Bản thân mình lại chậm tiêu trên phương diện trí não này, lãng phí thời gian dài như vậy, còn không thông minh bằng tiểu tử này. Nghĩ tới đây Chu Phong tâm càng ngứa, con bà nó, chỉ cần có công mài sắt có ngày nên kim, chờ hắn ở kiếm tu húc phải vách từng cứng, khẳng định sẽ nhớ tới đan tu rất tốt.

Chu Phong bỗng nhiên bật cười ha hả: “Ta thực sự là một thiên tài."

Đường chiến kết thúc, nhưng ảnh hưởng mới dần dần mở ra. Bất kể là linh thạch từ đâu tới, hay là đi đâu. Nhưng Lôi Quang Đường quả thực có một chút danh khí rồi, trong mắt một số người, chính là tro tàn cháy lại đi.

Đối với tổng đường mà nói, bọn họ đương nhiên không hy vọng Lôi Quang Đường cứ như vậy mà ngã xuống, cho nên khẳng định vẫn là khen ngợi xuống đi.

Bỗng nhiên, không ngờ có đệ tử muốn chuyển tới Lôi Quang Đường, đương nhiên không ít người là vì linh thạch đi.

Nhưng mặc kệ là thế nào, ít nhất cũng có thể khiến cho cao thủ chú ý, đây chính là chuyện tốt.

Nhưng cũng làm cho đám người Hồ Tĩnh phải vội vàng chết đi được, bọn họ cũng không muốn số linh thạch vất vả mới thắng được bị chuyển đi nhanh chóng. Cho nên cũng bỏ thêm vào một số hạn định, không thể không nói là sức hấp dẫn của linh thạch là rất lớn.

Nói trắng ra, ngươi ta chính là hướng về linh thạch mà tới, nhưng nếu Lôi Quang Đường có thể cho bọn họ hy vọng, bọn họ cũng không đi chỗ khác.

Đường chiến trở về, các trưởng lão cũng như bị kích thích, giám sát đám người Hồ Tĩnh, Trương mập mạp, Chu Khiêm tu hành ngày càng thêm nghiêm khắc. Đương nhiên càng dụng tâm hơn.

Trương mập mạp cuối cùng cũng thoát thân được mà tìm tới Vương Mãnh, từ xa đã gào giọng kêu lên: “Mãnh ca, ta tới đây!"

Mở cửa ra liền phát hiện ra trong phòng của Vương Mãnh cũng không giống trước, thiếu một chút đồ vật gì đó.

Nhìn thấy Trương mập mạp, Vương Mãnh cười cười nói: “Ngươi tới vừa lúc, cũng đỡ phải đi thông tri. Ta tính ra ngoài một thời gian."

“A, Mãnh ca, mang ta đi, ô ô không được vứt bỏ ta!"

“Cút, chấm dứt ngay, hiện tại ngươi ở trong này ngây ngốc còn trọng yếu hơn theo ta nhiều lắm."

Vương Mãnh cười mắng.

“Nhưng ta muốn đi ra ngoài, nghe nói bên ngoài nhiều màu sắc hơn, có ma nữ nóng bỏng, có yêu nữ quyến rũ…"

“Chẳng lẽ không có người nói cho ngươi, yêu nữ muốn tài, ma nữ muốn mệnh. Chờ khi thực lực của ngươi đủ, tới thời điểm đó đi lại cũng được. Hơn nữa hiện giờ ngươi và Hồ Tĩnh đang tạo khởi uy tín ở Lôi Quang Đường mà."

Vương Mãnh nói.

“Mãnh ca, không biết tại sao, trong thời gian này ta lại có cảm giác. Đường nói là Lôi Quang Quang Đường, đại khái là Thánh Đường cũng không phải là đồ ăn của ngươi. Chỉ có điều mặc kệ thế nào đi nữa, chớ quên chúng ta."

Trương mập mạp nói, đôi khi cảm giác của tiểu mập mạp này phi thường chuẩn xác.

“Lăn qua một bên, ngươi nha, học được nói chuyện như vậy từ khi nào thế. Yên tâm đi, bất kể gặp phải chuyện gì, khi nào ngươi cần, ta đều ở bên cạnh."

Vương Mãnh vẫn là đi rồi, không để cho Trương mập mạp đưa tiễn, nhưng trên thực thế Vương Mãnh biết Hồ Tĩnh và Trương mập mạp vẫn là đứng ở xa xa yên lặng đưa tiễn hắn rời đi.

Cảnh tượng này trước kia vốn hiếm thấy, một người tới, một người đi, bắt đầu mới quả thực khác biệt.

Lúc Vương Mãnh đang đắm chìm trong cảm xúc, bên tai truyền tới tiếng bạo rống: “Tên kia, nạp mệnh đi!"

Chỉ thấy Tác Minh mang theo sao chùy từ bên đường nhảy vọt tới, song chùy đập thẳng tới Vương Mãnh.

Vương Mãnh xoay người một cái, khiến cho song chùy đánh trượt qua hông. Kiếm bên hông thuận thế rút ra, đánh vào cổ Tác Minh một cái, Tác Minh lung lay lung lay, rầm rầm ngã quỵ.

Vương Mãnh quét quét tro bụi trên người, ngồi xổm xuống, Đoạn Nhận gõ trên trán Tác Minh nói: “Tác Minh à, ngươi không kiếm sống đi, còn tìm tới ta làm gì?"

Tác Minh mệnh môn bị đánh trúng, cả người vô lực, có cảm giác gặp phải quỷ rồi. Đối phương lực đạo chẳng những chuẩn xác còn vừa đúng, sao lại chuẩn như vậy chứ?Hắn không phải là con giun trong bụng mình chứ?

Trừng mắt, nói: “Ngươi giết ta đi, bằng không ta nhất định phải giết ngươi."

Vương Mãnh mỉm cười nói: “Không phải vì ta biết mệnh môn của ngươi chứ, yên tâm đi, tốt xấu gì cũng là đồng môn, miệng ta rất chặt."

Tác Minh như bị đụng chạm tới chuyện thương tâm nói: “Mệnh môn tính là cái gì, ta hiện giờ bị đuổi ra ngoài Hoành Sơn Đường, ta đã không nhà để về, ngươi giết ta đi!"

Càng nghĩ càng thương tâm, mình chỉ vì gia nhập Hoành Sơn Đường cái gì cũng đồng ý làm, liều mạng tu luyện, chỉ sợ người khác không cần hắn, kết quả vẫn là bị từ bỏ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại