Thánh Đường
Chương 192: Thể tu bá đạo
Bá Vương Thể có công có phòng, đừng nói là 15 tầng, hai mươi tầng nguyên lực trở nên cũng không phải là đối thủ nha.
Đường Uy đột nhiên oanh thẳng xuống mặt đất: Sóng địa chấn!
Sau một lúc im lặng tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ sân đấu pháp bắt đầu sụp đổ, mênh mông sóng địa chấn quét ngang qua.
Đây mới là lực tu!
Dốc hết sức lực đi!
Vương Mãnh bay lên trên không, bỗng nhiên cảnh báo xuất hiện. Đường Uy không biết khi nào đã đi tới bên cạnh hắn, uy mãnh tung ra một quyền.
Vương Mãnh thân thể hơi nghiêng sang một bên, khóa trụ cánh tay, đại lực thần tí, nhưng lần này đại lực thần tí không có hiệu quả. Bá Vương Thể có được lực lượng mênh mông là đại lực thần tí không có khả năng khóa trụ. Mấu chốt chính là cho dù phát huy ra được lực lượng đỉnh cao nhất nguyên lực 15 tầng, cũng không thể tạo thành sát thương với Đường Uy.
Rầm…
Đường Uy tay trái lập tức quét ngang qua Vương Mãnh.
Bá!
Đường Uy rơi xuống đất, ngửa mặt lên trời rống dài, khí phách ngút trời, toàn bộ sân đấu pháp hoàn toàn sụp đổ. Vương Mãnh rơi xuống đất, lập tức nhảy bắn lên, hướng tới Đường Uy mãnh công tới, Đường Uy không tránh mà đón đỡ tất cả công kích.
Lông tóc vô thương.
Cánh tay phải đột nhiên to hơn một vòng.
Vương Mãnh lúc này bị đẩy ra, Đường Uy trong nháy mắt rời khỏi phạm vi Vương Mãnh phát lực, né tránh kình khí trí mạng, mà kình khí ầm ầm quét ngang mặt đất.
Mà song chưởng Đường Uy lập tức hợp lại, thân hình đột nhiên biến mất, ngay sau đó hiện ra trước mặt Vương Mãnh.
Bình bình…
Một quyền đấm xuống.
Quả thực tốc độ không thể nào hình dung được.
Đây mới là lực tu chân chính, lực và tốc độ phối hợp hoàn mỹ.
Kỹ thuật, tất cả đều là mây bay.
Vương Mãnh bay lên trên không, một chân đạp lại, Đường Uy không chút né tránh, một tiếng quát lên điên cuồng, Bá Ý!
Một chân cứng rắn bị chế trụ trên không trung, một kích trọng quyền trực tiếp đánh vào bụng Vương Mãnh.
Uỳnh.
Một quyền này quả thực mạnh mẽ vô cùng.
Đây với là Hoành Sơn Đường, đại sư huynh bất động như núi.
Đám người Tống Chung nhìn xem mà ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ rất hoài nghi cung phù trận có hữu hiệu với Đường Uy hay không nữa. Bá Vương Thể bá đạo như vậy, loại trận pháp này căn bản không có tác dụng.
Rất kinh người.
Đây là thực lực của Hoành Sơn Đường.
Minh Nhân bỗng nhiên cười cười nói: “Nếu Đường Uy thắng, Dương sư muội phải đáp ứng hắn sao?"
Chiến đấu tới nước này, thắng bại đã rất rõ ràng. Vương Mãnh quả thực có thiên phú, có thể sử dụng nguyên lực tới mức tận cùng, nhưng thế thì thế nào, nguyên lực không đủ, kỹ xảo không chuyên, đây là chịu chết.
Gặp được đối phương cũng có thiên phú lại chuyên chú thì chỉ còn đường chết thôi.
Dương Dĩnh nhìn Vương Mãnh ngã xuống trong đống hoang tàn, đây là Vương Mãnh uy vũ vô song sao?
Dương Dĩnh đang tự hỏi mình, trong lòng không ngờ lại có đáp án khẳng định. Dù thất bại, Vương Mãnh vẫn là Vương Mãnh kia.
Nàng tin tưởng, chỉ cần cho Vương Mãnh thời gian, khẳng định sẽ vượt qua Đường Uy, thậm chí là người của ba đường trên.
Đệ tử Hoành Sơn Đường cũng bị Đường Uy hung mãnh bá đạo làm kinh sợ, thực lực là đạo lý cứng rắn nhất. Đường Uy cấp bậc đã vượt xa bọn họ rồi. Nguyên lực 23 tầng có thể sử dụng Bá Vương Thể, chẳng những có thể sử dụng còn thuần thục như vậy, thật sự là khủng bố mà.
Đệ tử Bách Thảo Đường, Ngự Thú Đường không khỏi thổn thức. Bọn họ ôm lấy hy vọng mà tới, đáng tiếc hy vọng vẫn ngã xuống trong đống hoang tàn, sự thật luôn đau lòng như vậy.
Bọn họ tới xem Lôi Quang Đường gây rối, Vương Mãnh đều bị đánh cho chết khiếp thế này thì phải làm thế nào. Không ai muốn ăn no rảnh mỡ mà chống đỡ lại người của Hoành Sơn Đường bão nổi.
Trương Tiểu Giang giãy dụa đứng dậy, tiếng nổ vang không ngừng làm cho mập mạp oanh tỉnh.
Đôi mắt nhỏ của hắn trợn tròn, hắn cùng các đệ tử Lôi Quang Đường khác là không giống nhau. Càng lên cao, đối thủ càng mạnh, thực lực chênh lệch tới mức những đệ tử này cũng không thể cảm nhận được. Nhưng Trương Tiểu Giang là mặc kệ tất cả, Mãnh ca là mạnh nhất, tàn nhẫn nhất, không ai có thể thắng được hắn.
“Mãnh ca, Mãnh ca, đứng dậy, đánh hắn!"
Trương mập mạp thanh âm rất mỏng manh, Liễu Mi ôm lấy Trương Tiểu Giang nói: “Đừng nhìn, thua thì thua, không có gì cả, chúng ta đã rất mạnh rồi!"
“Đàn bà, nói bậy bạ cái gì thế, con mẹ nó, ai bảo Mãnh ca thua!"
Trương Tiểu Giang cả giận nói làm Liễu Mi bị dọa nhảy dựng, từ khi quen biết Trương Tiểu Giang tới giờ, nàng còn chưa bao giờ thấy Trương Tiểu Giang giận dữ.
“Tiểu mập mạp, nam nhi đại trượng phu, làm sao lại nổi giận với phụ nữ, ta nhớ là không dạy ngươi như thế mà!"
Vương Mãnh đứng lên từ đống hoang tàn, phủi bụi trên người.
“Bá Vương Thể rất không tồi, có thể phát huy được tám phần nguyên lực trở nên!"
Vương Mãnh khẽ mỉm cười.
Đường Uy ánh mắt co rút lại, một quyền vừa nãy của hắn là đánh trúng mục tiêu. Cho dù không chết thì đối phương cũng khó mà đứng lên được.
“Bá Vương Thể là tuyệt học lực tu, một kiếm tu như ngươi liệu có thể tự vọng đánh giá được sao. Đừng tưởng rằng bắt chước được vài đường là có thể nghĩ rằng hiểu rõ lực tu!"
Vương Mãnh mở ra song chưởng, nguyên lực tầng tầng dao động, nguyên lực 15 tầng nếu so sánh với Bá Vương Thể của Đường Uy quả thực chỉ có thể dùng từ tái nhợt để hình dung, hình thể lại càng thêm đơn bạc hơn.
Kiên trì xuống dưới, chẳng qua là tăng thêm thời gian mà thôi. Đây không thể nghi ngờ là điều Hoành Sơn Đường hoan nghênh nhất, mà đệ tử phân đường khác đã bắt đầu rời đi.
“Đi thôi, không có gì hay để xem nữa rồi, cũng không hơn được gì!"
“Đánh hồi nguyên hình."
“Nguyên lực 15 tầng thì làm được gì chứ, thật tiện lợi cho Đường Uy!"
“Tiểu tử này cũng có thể nhẫn nha, không ngờ đã tới 23 tầng nguyên lực!"
“Mẹ nó, cho dù là như vậy thì thế nào, ngươi cảm thấy hắn có thể so được với đại sư huynh sao, không chịu nổi một kích thôi."
Vài đệ tử Đạo Quang Đường khinh thường nói, tuy rằng không ai biết được tầng thứ nguyên lực của Ninh Chí Viễn, nhưng không thể nghi ngờ là tuyệt đối vượt qua 20 tầng.
Xem bộ dạng của Đường Uy, hiển nhiên là có mưu đồ. Trong mắt đệ tử Đạo Quang Đường, bất luận người nào có mưu đồ, đều chỉ là đóa hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Quá ngốc, quá khờ dại.
Chỉ trong chốc lát, người liền ít đi hơn phân nửa, thật sự tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Đệ tử Lôi Quang Đường hiển nhiên không lùi, thủ vững tới cuối cùng.
“Hà tất phải như vậy chứ, Vương trưởng lão, thành thành thật thật nằm sấp ở đó, còn có thể tiếp tục làm trưởng lão!"
Đường Uy ánh mắt lộ ra vẻ nghiền nghẫm, hắn còn chưa có đánh đủ, không nghĩ tới Vương Mãnh thật đúng rất phối hợp.
Đường Uy cũng không nói, Vương Mãnh không ngờ dùng nguyên lực nếm thử biến hóa của Bá Vương Thể.
Điên rồi!
Mọi người đều cho rằng Vương Mãnh điên rồi, đệ tử Hoành Sơn Đường chửi bậy ầm ầm…
Rầm!
Một cỗ khí phách truyền ra, quả thực là Bá Vương Thể!
Lấy nguyên lực 15 tầng hoàn thành Bá Vương Thể, có thể được sao?
…
Thân hình Vương Mãnh nhoáng lên một cái, đột nhiên oanh ra một quyền. Đường Uy phản ứng chậm một chút, bởi vì quên tốc độ của Vương Mãnh hiện giờ đã nhanh hơn, đây không phải là tốc độ của kiếm tu.
Ầm!
Cả người bay ra ngoài, Hoành Sơn Đường lặng ngắt như tờ, thật là Bá Vương Thể. Nếu không phải là Bá Vương Thể làm thế nào có thể ngăn trở được uy hiếp của Bá Vương Thể chứ.
Ngẫm lại truyền thuyết lúc trước, đệ tử Hoành Sơn Đường bỗng nhiên lạnh lẽo, thật hay giả, chẳng lẽ?
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo chuẩn bị đi rồi, nhưng thân là cao thủ, tốt xấu gì cũng phải nhìn ra kết quả. Nhưng quả thực không nghĩ tới chuyện như vậy.
Dường như trò hay mới bắt đầu, lúc trước Vương Mãnh muốn hạ bọn họ cũng là như thế này.
Vương Mãnh quơ quơ nắm tay nói: “Kỳ thực ngẫu nhiên dùng kỹ năng thể tu cũng không tồi."
Trong thế giới kiếp trước, thể tu và lực tu là không phân biệt được. Thời gian qua đi, rất nhiều cái thay đổi, nhưng bản chất lại na ná như nhau.
Đường Uy đứng lên xoa xoa khóe miệng, hắn thấy máu, không ngờ hắn đổ máu.
Hàm răng hắn cắn chặt, nhưng tiếng vang ra như đạn bắn, trong nháy mắt thân hình biến mất, hiện ra trước mặt Vương Mãnh, rầm….
Đường Uy đột nhiên oanh thẳng xuống mặt đất: Sóng địa chấn!
Sau một lúc im lặng tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ sân đấu pháp bắt đầu sụp đổ, mênh mông sóng địa chấn quét ngang qua.
Đây mới là lực tu!
Dốc hết sức lực đi!
Vương Mãnh bay lên trên không, bỗng nhiên cảnh báo xuất hiện. Đường Uy không biết khi nào đã đi tới bên cạnh hắn, uy mãnh tung ra một quyền.
Vương Mãnh thân thể hơi nghiêng sang một bên, khóa trụ cánh tay, đại lực thần tí, nhưng lần này đại lực thần tí không có hiệu quả. Bá Vương Thể có được lực lượng mênh mông là đại lực thần tí không có khả năng khóa trụ. Mấu chốt chính là cho dù phát huy ra được lực lượng đỉnh cao nhất nguyên lực 15 tầng, cũng không thể tạo thành sát thương với Đường Uy.
Rầm…
Đường Uy tay trái lập tức quét ngang qua Vương Mãnh.
Bá!
Đường Uy rơi xuống đất, ngửa mặt lên trời rống dài, khí phách ngút trời, toàn bộ sân đấu pháp hoàn toàn sụp đổ. Vương Mãnh rơi xuống đất, lập tức nhảy bắn lên, hướng tới Đường Uy mãnh công tới, Đường Uy không tránh mà đón đỡ tất cả công kích.
Lông tóc vô thương.
Cánh tay phải đột nhiên to hơn một vòng.
Vương Mãnh lúc này bị đẩy ra, Đường Uy trong nháy mắt rời khỏi phạm vi Vương Mãnh phát lực, né tránh kình khí trí mạng, mà kình khí ầm ầm quét ngang mặt đất.
Mà song chưởng Đường Uy lập tức hợp lại, thân hình đột nhiên biến mất, ngay sau đó hiện ra trước mặt Vương Mãnh.
Bình bình…
Một quyền đấm xuống.
Quả thực tốc độ không thể nào hình dung được.
Đây mới là lực tu chân chính, lực và tốc độ phối hợp hoàn mỹ.
Kỹ thuật, tất cả đều là mây bay.
Vương Mãnh bay lên trên không, một chân đạp lại, Đường Uy không chút né tránh, một tiếng quát lên điên cuồng, Bá Ý!
Một chân cứng rắn bị chế trụ trên không trung, một kích trọng quyền trực tiếp đánh vào bụng Vương Mãnh.
Uỳnh.
Một quyền này quả thực mạnh mẽ vô cùng.
Đây với là Hoành Sơn Đường, đại sư huynh bất động như núi.
Đám người Tống Chung nhìn xem mà ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ rất hoài nghi cung phù trận có hữu hiệu với Đường Uy hay không nữa. Bá Vương Thể bá đạo như vậy, loại trận pháp này căn bản không có tác dụng.
Rất kinh người.
Đây là thực lực của Hoành Sơn Đường.
Minh Nhân bỗng nhiên cười cười nói: “Nếu Đường Uy thắng, Dương sư muội phải đáp ứng hắn sao?"
Chiến đấu tới nước này, thắng bại đã rất rõ ràng. Vương Mãnh quả thực có thiên phú, có thể sử dụng nguyên lực tới mức tận cùng, nhưng thế thì thế nào, nguyên lực không đủ, kỹ xảo không chuyên, đây là chịu chết.
Gặp được đối phương cũng có thiên phú lại chuyên chú thì chỉ còn đường chết thôi.
Dương Dĩnh nhìn Vương Mãnh ngã xuống trong đống hoang tàn, đây là Vương Mãnh uy vũ vô song sao?
Dương Dĩnh đang tự hỏi mình, trong lòng không ngờ lại có đáp án khẳng định. Dù thất bại, Vương Mãnh vẫn là Vương Mãnh kia.
Nàng tin tưởng, chỉ cần cho Vương Mãnh thời gian, khẳng định sẽ vượt qua Đường Uy, thậm chí là người của ba đường trên.
Đệ tử Hoành Sơn Đường cũng bị Đường Uy hung mãnh bá đạo làm kinh sợ, thực lực là đạo lý cứng rắn nhất. Đường Uy cấp bậc đã vượt xa bọn họ rồi. Nguyên lực 23 tầng có thể sử dụng Bá Vương Thể, chẳng những có thể sử dụng còn thuần thục như vậy, thật sự là khủng bố mà.
Đệ tử Bách Thảo Đường, Ngự Thú Đường không khỏi thổn thức. Bọn họ ôm lấy hy vọng mà tới, đáng tiếc hy vọng vẫn ngã xuống trong đống hoang tàn, sự thật luôn đau lòng như vậy.
Bọn họ tới xem Lôi Quang Đường gây rối, Vương Mãnh đều bị đánh cho chết khiếp thế này thì phải làm thế nào. Không ai muốn ăn no rảnh mỡ mà chống đỡ lại người của Hoành Sơn Đường bão nổi.
Trương Tiểu Giang giãy dụa đứng dậy, tiếng nổ vang không ngừng làm cho mập mạp oanh tỉnh.
Đôi mắt nhỏ của hắn trợn tròn, hắn cùng các đệ tử Lôi Quang Đường khác là không giống nhau. Càng lên cao, đối thủ càng mạnh, thực lực chênh lệch tới mức những đệ tử này cũng không thể cảm nhận được. Nhưng Trương Tiểu Giang là mặc kệ tất cả, Mãnh ca là mạnh nhất, tàn nhẫn nhất, không ai có thể thắng được hắn.
“Mãnh ca, Mãnh ca, đứng dậy, đánh hắn!"
Trương mập mạp thanh âm rất mỏng manh, Liễu Mi ôm lấy Trương Tiểu Giang nói: “Đừng nhìn, thua thì thua, không có gì cả, chúng ta đã rất mạnh rồi!"
“Đàn bà, nói bậy bạ cái gì thế, con mẹ nó, ai bảo Mãnh ca thua!"
Trương Tiểu Giang cả giận nói làm Liễu Mi bị dọa nhảy dựng, từ khi quen biết Trương Tiểu Giang tới giờ, nàng còn chưa bao giờ thấy Trương Tiểu Giang giận dữ.
“Tiểu mập mạp, nam nhi đại trượng phu, làm sao lại nổi giận với phụ nữ, ta nhớ là không dạy ngươi như thế mà!"
Vương Mãnh đứng lên từ đống hoang tàn, phủi bụi trên người.
“Bá Vương Thể rất không tồi, có thể phát huy được tám phần nguyên lực trở nên!"
Vương Mãnh khẽ mỉm cười.
Đường Uy ánh mắt co rút lại, một quyền vừa nãy của hắn là đánh trúng mục tiêu. Cho dù không chết thì đối phương cũng khó mà đứng lên được.
“Bá Vương Thể là tuyệt học lực tu, một kiếm tu như ngươi liệu có thể tự vọng đánh giá được sao. Đừng tưởng rằng bắt chước được vài đường là có thể nghĩ rằng hiểu rõ lực tu!"
Vương Mãnh mở ra song chưởng, nguyên lực tầng tầng dao động, nguyên lực 15 tầng nếu so sánh với Bá Vương Thể của Đường Uy quả thực chỉ có thể dùng từ tái nhợt để hình dung, hình thể lại càng thêm đơn bạc hơn.
Kiên trì xuống dưới, chẳng qua là tăng thêm thời gian mà thôi. Đây không thể nghi ngờ là điều Hoành Sơn Đường hoan nghênh nhất, mà đệ tử phân đường khác đã bắt đầu rời đi.
“Đi thôi, không có gì hay để xem nữa rồi, cũng không hơn được gì!"
“Đánh hồi nguyên hình."
“Nguyên lực 15 tầng thì làm được gì chứ, thật tiện lợi cho Đường Uy!"
“Tiểu tử này cũng có thể nhẫn nha, không ngờ đã tới 23 tầng nguyên lực!"
“Mẹ nó, cho dù là như vậy thì thế nào, ngươi cảm thấy hắn có thể so được với đại sư huynh sao, không chịu nổi một kích thôi."
Vài đệ tử Đạo Quang Đường khinh thường nói, tuy rằng không ai biết được tầng thứ nguyên lực của Ninh Chí Viễn, nhưng không thể nghi ngờ là tuyệt đối vượt qua 20 tầng.
Xem bộ dạng của Đường Uy, hiển nhiên là có mưu đồ. Trong mắt đệ tử Đạo Quang Đường, bất luận người nào có mưu đồ, đều chỉ là đóa hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Quá ngốc, quá khờ dại.
Chỉ trong chốc lát, người liền ít đi hơn phân nửa, thật sự tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Đệ tử Lôi Quang Đường hiển nhiên không lùi, thủ vững tới cuối cùng.
“Hà tất phải như vậy chứ, Vương trưởng lão, thành thành thật thật nằm sấp ở đó, còn có thể tiếp tục làm trưởng lão!"
Đường Uy ánh mắt lộ ra vẻ nghiền nghẫm, hắn còn chưa có đánh đủ, không nghĩ tới Vương Mãnh thật đúng rất phối hợp.
Đường Uy cũng không nói, Vương Mãnh không ngờ dùng nguyên lực nếm thử biến hóa của Bá Vương Thể.
Điên rồi!
Mọi người đều cho rằng Vương Mãnh điên rồi, đệ tử Hoành Sơn Đường chửi bậy ầm ầm…
Rầm!
Một cỗ khí phách truyền ra, quả thực là Bá Vương Thể!
Lấy nguyên lực 15 tầng hoàn thành Bá Vương Thể, có thể được sao?
…
Thân hình Vương Mãnh nhoáng lên một cái, đột nhiên oanh ra một quyền. Đường Uy phản ứng chậm một chút, bởi vì quên tốc độ của Vương Mãnh hiện giờ đã nhanh hơn, đây không phải là tốc độ của kiếm tu.
Ầm!
Cả người bay ra ngoài, Hoành Sơn Đường lặng ngắt như tờ, thật là Bá Vương Thể. Nếu không phải là Bá Vương Thể làm thế nào có thể ngăn trở được uy hiếp của Bá Vương Thể chứ.
Ngẫm lại truyền thuyết lúc trước, đệ tử Hoành Sơn Đường bỗng nhiên lạnh lẽo, thật hay giả, chẳng lẽ?
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo chuẩn bị đi rồi, nhưng thân là cao thủ, tốt xấu gì cũng phải nhìn ra kết quả. Nhưng quả thực không nghĩ tới chuyện như vậy.
Dường như trò hay mới bắt đầu, lúc trước Vương Mãnh muốn hạ bọn họ cũng là như thế này.
Vương Mãnh quơ quơ nắm tay nói: “Kỳ thực ngẫu nhiên dùng kỹ năng thể tu cũng không tồi."
Trong thế giới kiếp trước, thể tu và lực tu là không phân biệt được. Thời gian qua đi, rất nhiều cái thay đổi, nhưng bản chất lại na ná như nhau.
Đường Uy đứng lên xoa xoa khóe miệng, hắn thấy máu, không ngờ hắn đổ máu.
Hàm răng hắn cắn chặt, nhưng tiếng vang ra như đạn bắn, trong nháy mắt thân hình biến mất, hiện ra trước mặt Vương Mãnh, rầm….
Tác giả :
Khô Lâu Tinh Linh