Thánh Đường
Chương 172: Bất ngờ
Nhìn khí thế như hồng của Lôi Quang Đường, những đệ tử phân đường khác ngơ ngác nhìn nhau. Thật là quá..thái quá… đi, mập mạp này giống như biến thành người khác vậy.
Đệ tử Bách Thảo Đường và Ngự Thú Đường ngược lại rất biết điều. Ngay từ đầu bọn họ cũng miệt thị Lôi Quang Đường như vậy, sau đó Lôi Quang Đường lại sững sờ thắng liên tiếp.
Hỏa Vân Đường phải cẩn thận.
Nhưng trên thực tế, đây chỉ là trận đầu, tâm tình của Tống Chung đương nhiên không quá tốt, hắn quả thực rất coi trọng trận đấu này. Nhưng thua chính là thua, không ngờ ngay cả ngũ hành pháp thuật cũng đụng phải, không muốn tiếp thu cũng không được.
Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn Tống Chung, xem hắn an bài như thế nào nữa. Dưới tình huống như vậy, Dương Dĩnh và Minh Nhân tự nhiên đứng ở một bên, thẳng thắn mà nói, hai người là muốn xem ý tứ của Vương Mãnh, nhưng chủ yếu cũng là muốn quan sát Hỏa Vân Đường một chút. Mỗi lần đường chiến Hỏa Vân Đường đều lấy ra một ít pháp khí thực dụng phi thường, trước đại chiến lần này Hỏa Vân Đường đã thần thần bí bí chuẩn bị cái gì đó, xem ra chính là cung phù trận này rồi.
Quả thực là rất kinh người rồi, nhưng thật không thể không nói Lôi Quang Đường còn mang tới kinh hỉ lớn hơn nữa.
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo thì có một loại cảm giác sảng khoái không nói thành lời, con bà nó, dựa vào cái gì mà lão tử xui xẻo như vậy, mà Tống Chung lại được đắc ý, hiện tại cho hắn nếm thử tư vị vày đi.
Ngươi không phải là ba không trắng sao?
Cẩn thận đi!
Tống Chung tự nhiên cảm nhận được đủ mọi ánh mắt, nhất là tới từ đối thủ cạnh tranh, đây là một loại áp lực.
“Đại sư huynh, trận tiếp theo giao cho ta đi, ta cũng không tin còn có người biết được thổ độn thuật!" Phương Lộ Phi nói.
Hôm nay là ngày cung phù trận danh chấn Thánh Đường, không thể bị một tiểu mập mạp phá hủy được, hắn phải chiến trận này.
Tống Chung gật gật đầu, Thượng Cung Ngô Việt và Cố Thành Lâm cũng không phải là thuật tu, bọn họ dùng để đối phó với Hoành Sơn đường. Trong trường hợp này, nếu phù trận cung không đi ra ngoài, liền không thể đạt được tới hiệu quả tốt nhất, các tổ sư cũng cảm giác không hay lắm.
Dù cho công phu tới mấy, không thắng được trong chiến đấu đều là không tốt.
“Đi đi!"
“Vâng!"
Phương Lộ Phi nhảy ra: “Đệ tử Phương Lộ Phi, Lôi Quang Đường vị sư huynh sư tỷ nào nguyện ý chỉ giáo!
Phương Lộ Phi cũng đã xem qua một hồi chiến đấu, rất rõ ràng tình huống trước mắt của Lôi Quang Đường. Chỉ cần Vương Mãnh không lên, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn. Cho dù là Vương Mãnh lên, cũng không nhất định là đối thủ của hắn, chiến đấu là muốn xem lực lượng tổng hợp, cung phù trận phối hợp với treo phù là bàn là tổ hợp vô địch.
Chu Khiêm, Tác Minh khẳng định là không thể lên được, Mã Điềm Nhi, Liễu Mi lấy tình trạng trước mắt lên khẳng định là thua.
Vương Mãnh thật ra không chút rối rắm gì cả nói: “Tiểu Tĩnh ngươi có lĩnh ngộ chưa?"
Hồ Tĩnh cắn cắn môi nói: “Có một chút, nhưng vẫn không quá rõ ràng."
“Được, vậy thì ván này ta tới, ngươi thấy cho rõ ràng, trận tiếp theo giao cho ngươi."
Vương Mãnh cười nói.
“Như vậy được không?" Hồ Tĩnh hơi chút lo lắng, nàng đi đấu một mình với Phương Lộ Phi còn có một chút phần thắng, nhưng đối mặt với Tống Chung thì.
Vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai của Hồ Tĩnh, Vương Mãnh nói: “Mập mạp kia đều được, có cái gì mà ngươi lại không được."
“Mãnh ca, ta kháng nghị, ngươi là kỳ thị, đương nhiên, ta so sánh với Tĩnh Tĩnh là kém một chút, nhưng…"
Tuy rằng hắn với Liễu Mi tốt lắm, nhưng Trương Tiểu Giang vẫn không thay đổi cách gọi Hồ Tĩnh, từ nhân gian tới thế giới Tiểu Thiên này, đã là bằng hữu thì không cần phải thay đổi.
Hồ Tĩnh tuy là một cô gái nhưng sát phạt quyết đoán, thật chỉ gật gật đầu.
Vương Mãnh đứng lên, đi tới giữa sân, lập tức bên phía Hỏa Vân Đường yên tinh lại, nhất là đối với người đã từng nhìn thấy uy lực và khí phách của Vương Mãnh, cảm giác lập tức khó thở.
Phương Lộ Phi rõ ràng giật mình, cái quái gì vậy?
Phía dưới một trận bàn tán xôn xao, không thể nghi ngờ, Vương Mãnh là người có thực lực mạnh nhất Lôi Quang Đường. Hắn không ngờ lại xuất chiến Phương Lộ Phi, nhưng Tống Chung thì làm sao giờ?
Thật không biết hắn nghĩ cái gì.
“Trời a, lão tử sao không thể có vận khí này?" Cổ Tự Đạo và Kiều Thiên không kìm nổi thầm mắng một tiếng, thực là may mắn cho tiểu tử Tống Chung này.
Minh Nhân và Dương Dĩnh cũng liếc nhau, không thể nhìn ra Vương Mãnh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bỗng nhiên, Trần Hải Quảng, Hà Tử Uyên cầm đầu một đám đệ tử Lôi Quang Đường, ngửa mặt lên trời rống to:
“Vương Mãnh uy vũ ~"
Thanh âm chấn trời cao, đây là một loại phun trào lo lắng, chỉ cần có Vương Mãnh đứng ở đó, không có gì là không có khả năng.
Đệ tử Lôi Quang Đường hiện tại đều hơi mù quáng, Vương Mãnh lúc này lên, khẳng định là hắn có thần cơ diệu toán gì.
“Phương huynh mời!" Vương Mãnh nói.
Phương Lộ Phi hơi ngẩn người, lúc này mới tỉnh ngộ lại, hiện tại hắn đang ở trong đại hội, như thế nào lại ngây người như vậy.
Cho dù là Vương Mãnh thì thế nào, trận pháp là có thể dựa vào chợt lóe mà thoát, nhưng hắn lại có cung phù tu.
Nguyên lực mênh mông xuất hiện, đối mặt với Vương Mãnh, nhất là chứng kiến lực lượng thần kỳ của Vương Mãnh. Phương Lộ Phi không dám là ra chút sơ suất nào cả, nguyên lực 19 tầng dày và trầm ổn, phòng ngự phù trận cũng lập tức được đánh ra.
Đồng thời với tay trái phù trận cung, tay phải là treo phù la bàn. Thấy Vương Mãnh không có phản ứng, lập tức phóng thích ra một hỗn nguyên phù trận.
Hỗn nguyên phù trận là một loại trận phù cao cấp, có thể chống đỡ các loại không chế tiêu cực, hỗn hợp phòng ngự trận, là phòng ngự trận tốt nhất của thuật tu 20 tầng. Nhưng thuật sử chữa và tài nghệ chế tạo, Phương Lộ Phi phải ở phía trên Diêu Viễn.
Chỉ là đối thủ cũng chưa có hành động gì, có tất yếu phải như lâm đại địch thế không?
Phương Lộ Phi khẩn trương, ngay cả đệ tử Hỏa Vân Đường cũng nhìn ra, Vương Mãnh này đáng sợ vậy sao?
Hỗn nguyên phù trận phối hợp với phòng ngự phù, Phương Lộ Phi tâm thoáng yên ổn, không thể cấp cho Vương Mãnh cơ hội phát huy. Vương Mãnh giỏi về đối phó kiếm tu, là bởi vì hắn cũng là kiếm tu, không có nghĩa là hắn cũng có thể đối phó được thuật tu như vậy.
Trong các loại người tu hành, thuật tu nhìn như công kích yếu nhất, nhưng trên thực tế cũng là mạnh mẽ nhất. Có lẽ kiếm tu rất phong cách, nhưng phong cách không thể kéo dài.
Phương Lộ Phi lại không ngừng khuyến khích cho bản thân mình, không có gì đáng sợ cả.
Treo phù la bàn xuất hiện trong tay, nguyên lực phóng thích, tuy rằng cấp bậc không sai biệt lắm, nhưng nguyên lực dao động của Phương Lộ Phi rất hùng hậu, đây là tác dụng làm chậm.
Phàm là đệ tử có tư cách tham gia đại hội, nguyên lực đều gần 18, 19 tầng, nhưng thời gian tiến vào nguyên lực tầng này quyết định tính ổn định và bền chắc của nguyên lực. Trừ phi xông qua tầng 20, nếu không dưới 20 tầng nguyên lực cấp bậc cũng có tác dụng không lớn lắm… quan trọng chính là lý giải cùng duy trì pháp thuật thế nào.
Diêu Viễn là thiên tài mới nổi, đặc điểm của hắn là ở chỗ sáng tạo, nhất là nghiên cứu về pháp khí, nhưng không thể xem như hoàn toàn là phái thực chiến. Nhưng hắn sáng tạo sẽ mang tới tăng phúc rất lớn về lực lượng cho nhưng người khác, đây cũng là nguyên nhân mà Tống Chung tràn ngập tin tưởng.
Tiếp qua vài năm, hắn cũng phải xông cấp trưởng lão, hơn nữa là trưởng lão, quyền hạn cũng có rất nhiều khác biệt, hư danh trưởng lão, giống như Vương Mãnh hắn có thể không cần. Hắn phải là trưởng lão có thực quyền, mà cái loại này hết thảy đều là Triệu Thiên Long tổ sư trao cho hắn. Triệu tổ sư thưởng thức đệ tử có năng lực, năng lực bày ra ở đó, chính là phải có thành tích, nếu không ngoài miệng nói được thì nghe cũng vô dụng.
Hỏa Vân Đường có bí mật, lại nó Hỏa Vân Đường cho dù là cung cấp tài nguyên và nghiên cứu là việc chính, nhưng nếu có thể tiến thêm được một hai bước, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng lớn với tương lai của hắn. Diêu Viễn xuất hiện làm cho ước mơ của hắn có thể trở thành hiện thực. Diêu Viễn đã băng bó tốt rồi, ngồi đó vẻ mặt áy náy, hiển nhiên hắn không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.
Tống Chung vỗ vỗ vai Diêu Viễn nói: “Đây cũng là kinh nghiệm quý giá của ngươi, phần của ngươi, chúng ta sẽ đòi lại!"
Diêu Viễn trong lòng cảm kích, hơi bình tĩnh lại, nhìn chiến trường.
Đệ tử Bách Thảo Đường và Ngự Thú Đường ngược lại rất biết điều. Ngay từ đầu bọn họ cũng miệt thị Lôi Quang Đường như vậy, sau đó Lôi Quang Đường lại sững sờ thắng liên tiếp.
Hỏa Vân Đường phải cẩn thận.
Nhưng trên thực tế, đây chỉ là trận đầu, tâm tình của Tống Chung đương nhiên không quá tốt, hắn quả thực rất coi trọng trận đấu này. Nhưng thua chính là thua, không ngờ ngay cả ngũ hành pháp thuật cũng đụng phải, không muốn tiếp thu cũng không được.
Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn Tống Chung, xem hắn an bài như thế nào nữa. Dưới tình huống như vậy, Dương Dĩnh và Minh Nhân tự nhiên đứng ở một bên, thẳng thắn mà nói, hai người là muốn xem ý tứ của Vương Mãnh, nhưng chủ yếu cũng là muốn quan sát Hỏa Vân Đường một chút. Mỗi lần đường chiến Hỏa Vân Đường đều lấy ra một ít pháp khí thực dụng phi thường, trước đại chiến lần này Hỏa Vân Đường đã thần thần bí bí chuẩn bị cái gì đó, xem ra chính là cung phù trận này rồi.
Quả thực là rất kinh người rồi, nhưng thật không thể không nói Lôi Quang Đường còn mang tới kinh hỉ lớn hơn nữa.
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo thì có một loại cảm giác sảng khoái không nói thành lời, con bà nó, dựa vào cái gì mà lão tử xui xẻo như vậy, mà Tống Chung lại được đắc ý, hiện tại cho hắn nếm thử tư vị vày đi.
Ngươi không phải là ba không trắng sao?
Cẩn thận đi!
Tống Chung tự nhiên cảm nhận được đủ mọi ánh mắt, nhất là tới từ đối thủ cạnh tranh, đây là một loại áp lực.
“Đại sư huynh, trận tiếp theo giao cho ta đi, ta cũng không tin còn có người biết được thổ độn thuật!" Phương Lộ Phi nói.
Hôm nay là ngày cung phù trận danh chấn Thánh Đường, không thể bị một tiểu mập mạp phá hủy được, hắn phải chiến trận này.
Tống Chung gật gật đầu, Thượng Cung Ngô Việt và Cố Thành Lâm cũng không phải là thuật tu, bọn họ dùng để đối phó với Hoành Sơn đường. Trong trường hợp này, nếu phù trận cung không đi ra ngoài, liền không thể đạt được tới hiệu quả tốt nhất, các tổ sư cũng cảm giác không hay lắm.
Dù cho công phu tới mấy, không thắng được trong chiến đấu đều là không tốt.
“Đi đi!"
“Vâng!"
Phương Lộ Phi nhảy ra: “Đệ tử Phương Lộ Phi, Lôi Quang Đường vị sư huynh sư tỷ nào nguyện ý chỉ giáo!
Phương Lộ Phi cũng đã xem qua một hồi chiến đấu, rất rõ ràng tình huống trước mắt của Lôi Quang Đường. Chỉ cần Vương Mãnh không lên, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn. Cho dù là Vương Mãnh lên, cũng không nhất định là đối thủ của hắn, chiến đấu là muốn xem lực lượng tổng hợp, cung phù trận phối hợp với treo phù là bàn là tổ hợp vô địch.
Chu Khiêm, Tác Minh khẳng định là không thể lên được, Mã Điềm Nhi, Liễu Mi lấy tình trạng trước mắt lên khẳng định là thua.
Vương Mãnh thật ra không chút rối rắm gì cả nói: “Tiểu Tĩnh ngươi có lĩnh ngộ chưa?"
Hồ Tĩnh cắn cắn môi nói: “Có một chút, nhưng vẫn không quá rõ ràng."
“Được, vậy thì ván này ta tới, ngươi thấy cho rõ ràng, trận tiếp theo giao cho ngươi."
Vương Mãnh cười nói.
“Như vậy được không?" Hồ Tĩnh hơi chút lo lắng, nàng đi đấu một mình với Phương Lộ Phi còn có một chút phần thắng, nhưng đối mặt với Tống Chung thì.
Vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai của Hồ Tĩnh, Vương Mãnh nói: “Mập mạp kia đều được, có cái gì mà ngươi lại không được."
“Mãnh ca, ta kháng nghị, ngươi là kỳ thị, đương nhiên, ta so sánh với Tĩnh Tĩnh là kém một chút, nhưng…"
Tuy rằng hắn với Liễu Mi tốt lắm, nhưng Trương Tiểu Giang vẫn không thay đổi cách gọi Hồ Tĩnh, từ nhân gian tới thế giới Tiểu Thiên này, đã là bằng hữu thì không cần phải thay đổi.
Hồ Tĩnh tuy là một cô gái nhưng sát phạt quyết đoán, thật chỉ gật gật đầu.
Vương Mãnh đứng lên, đi tới giữa sân, lập tức bên phía Hỏa Vân Đường yên tinh lại, nhất là đối với người đã từng nhìn thấy uy lực và khí phách của Vương Mãnh, cảm giác lập tức khó thở.
Phương Lộ Phi rõ ràng giật mình, cái quái gì vậy?
Phía dưới một trận bàn tán xôn xao, không thể nghi ngờ, Vương Mãnh là người có thực lực mạnh nhất Lôi Quang Đường. Hắn không ngờ lại xuất chiến Phương Lộ Phi, nhưng Tống Chung thì làm sao giờ?
Thật không biết hắn nghĩ cái gì.
“Trời a, lão tử sao không thể có vận khí này?" Cổ Tự Đạo và Kiều Thiên không kìm nổi thầm mắng một tiếng, thực là may mắn cho tiểu tử Tống Chung này.
Minh Nhân và Dương Dĩnh cũng liếc nhau, không thể nhìn ra Vương Mãnh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bỗng nhiên, Trần Hải Quảng, Hà Tử Uyên cầm đầu một đám đệ tử Lôi Quang Đường, ngửa mặt lên trời rống to:
“Vương Mãnh uy vũ ~"
Thanh âm chấn trời cao, đây là một loại phun trào lo lắng, chỉ cần có Vương Mãnh đứng ở đó, không có gì là không có khả năng.
Đệ tử Lôi Quang Đường hiện tại đều hơi mù quáng, Vương Mãnh lúc này lên, khẳng định là hắn có thần cơ diệu toán gì.
“Phương huynh mời!" Vương Mãnh nói.
Phương Lộ Phi hơi ngẩn người, lúc này mới tỉnh ngộ lại, hiện tại hắn đang ở trong đại hội, như thế nào lại ngây người như vậy.
Cho dù là Vương Mãnh thì thế nào, trận pháp là có thể dựa vào chợt lóe mà thoát, nhưng hắn lại có cung phù tu.
Nguyên lực mênh mông xuất hiện, đối mặt với Vương Mãnh, nhất là chứng kiến lực lượng thần kỳ của Vương Mãnh. Phương Lộ Phi không dám là ra chút sơ suất nào cả, nguyên lực 19 tầng dày và trầm ổn, phòng ngự phù trận cũng lập tức được đánh ra.
Đồng thời với tay trái phù trận cung, tay phải là treo phù la bàn. Thấy Vương Mãnh không có phản ứng, lập tức phóng thích ra một hỗn nguyên phù trận.
Hỗn nguyên phù trận là một loại trận phù cao cấp, có thể chống đỡ các loại không chế tiêu cực, hỗn hợp phòng ngự trận, là phòng ngự trận tốt nhất của thuật tu 20 tầng. Nhưng thuật sử chữa và tài nghệ chế tạo, Phương Lộ Phi phải ở phía trên Diêu Viễn.
Chỉ là đối thủ cũng chưa có hành động gì, có tất yếu phải như lâm đại địch thế không?
Phương Lộ Phi khẩn trương, ngay cả đệ tử Hỏa Vân Đường cũng nhìn ra, Vương Mãnh này đáng sợ vậy sao?
Hỗn nguyên phù trận phối hợp với phòng ngự phù, Phương Lộ Phi tâm thoáng yên ổn, không thể cấp cho Vương Mãnh cơ hội phát huy. Vương Mãnh giỏi về đối phó kiếm tu, là bởi vì hắn cũng là kiếm tu, không có nghĩa là hắn cũng có thể đối phó được thuật tu như vậy.
Trong các loại người tu hành, thuật tu nhìn như công kích yếu nhất, nhưng trên thực tế cũng là mạnh mẽ nhất. Có lẽ kiếm tu rất phong cách, nhưng phong cách không thể kéo dài.
Phương Lộ Phi lại không ngừng khuyến khích cho bản thân mình, không có gì đáng sợ cả.
Treo phù la bàn xuất hiện trong tay, nguyên lực phóng thích, tuy rằng cấp bậc không sai biệt lắm, nhưng nguyên lực dao động của Phương Lộ Phi rất hùng hậu, đây là tác dụng làm chậm.
Phàm là đệ tử có tư cách tham gia đại hội, nguyên lực đều gần 18, 19 tầng, nhưng thời gian tiến vào nguyên lực tầng này quyết định tính ổn định và bền chắc của nguyên lực. Trừ phi xông qua tầng 20, nếu không dưới 20 tầng nguyên lực cấp bậc cũng có tác dụng không lớn lắm… quan trọng chính là lý giải cùng duy trì pháp thuật thế nào.
Diêu Viễn là thiên tài mới nổi, đặc điểm của hắn là ở chỗ sáng tạo, nhất là nghiên cứu về pháp khí, nhưng không thể xem như hoàn toàn là phái thực chiến. Nhưng hắn sáng tạo sẽ mang tới tăng phúc rất lớn về lực lượng cho nhưng người khác, đây cũng là nguyên nhân mà Tống Chung tràn ngập tin tưởng.
Tiếp qua vài năm, hắn cũng phải xông cấp trưởng lão, hơn nữa là trưởng lão, quyền hạn cũng có rất nhiều khác biệt, hư danh trưởng lão, giống như Vương Mãnh hắn có thể không cần. Hắn phải là trưởng lão có thực quyền, mà cái loại này hết thảy đều là Triệu Thiên Long tổ sư trao cho hắn. Triệu tổ sư thưởng thức đệ tử có năng lực, năng lực bày ra ở đó, chính là phải có thành tích, nếu không ngoài miệng nói được thì nghe cũng vô dụng.
Hỏa Vân Đường có bí mật, lại nó Hỏa Vân Đường cho dù là cung cấp tài nguyên và nghiên cứu là việc chính, nhưng nếu có thể tiến thêm được một hai bước, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng lớn với tương lai của hắn. Diêu Viễn xuất hiện làm cho ước mơ của hắn có thể trở thành hiện thực. Diêu Viễn đã băng bó tốt rồi, ngồi đó vẻ mặt áy náy, hiển nhiên hắn không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.
Tống Chung vỗ vỗ vai Diêu Viễn nói: “Đây cũng là kinh nghiệm quý giá của ngươi, phần của ngươi, chúng ta sẽ đòi lại!"
Diêu Viễn trong lòng cảm kích, hơi bình tĩnh lại, nhìn chiến trường.
Tác giả :
Khô Lâu Tinh Linh