Thánh Đường

Chương 131: Hỏa Vân động

Vương Mãnh người này, thật là con mẹ nó.

Hà Tử Uyên cầm giỏ nước quả kích động đi ra ngoài, chỉ sợ các đệ tử Thể Tu không thể ngủ nổi.

“Ha ha, sư tỷ còn có nhã hứng như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi không thích loại địa phương như thế này?" Vương Mãnh cầm một quả cây lớn ném vào miệng, hắn và Trương mập mạp đều giống nhau, hồn nhiên không biết khách khí là cái gì.

Dương Dĩnh khẽ mỉm cười nói: “Ta muốn nhìn một chút xem, tới tột cùng là cái gì có thể hấp dẫn một thiên tài Kiếm Tu, kỳ tài Đan Tu như vậy."

Chuyện Cấp Cứu Đan ngoại trừ vài vị tổ sư ra thì cũng chỉ có Dương Dĩnh là biết. Vương Mãnh không giấu diếm nàng, cũng không có ý khoe khoang. Chỉ có điều Dương Dĩnh hỏi, cũng không dấu gì cả, mặc kệ thế nào, hắn vẫn cảm tạ Dương Dĩnh giúp hắn một đại ân.

“Ha ha, được sư tỷ khen ngợi, tâm tình quả nhiên tốt lắm, phiền muộn giữa trưa trở thành hư không."

“Ô, không quá thuận lợi sao?"

“Chất lượng quặng quá kém, chỉ cần thử mạnh một chút, tăng thêm một chút thủ pháp liền tan vỡ. Ta chuẩn bị đi Hỏa Vân Đường nhìn xem có thể lấy một chút quặng tốt không. Dù sao lần trước đấu giá còn lại không ít linh thạch."

Vương Mãnh nói.

Dương Dĩnh đưa cho Vương Mãnh khăn mặt, cười cười nói: “Ngươi nghĩ thật đơn giản, quặng này, kỳ thực bao gồm cả linh thảo, linh thú đều là phân phối, kỳ thực vấn đề không phải là ở linh thạch."

“Chuyện đều là do con người làm ra, ta vẫn phải thử một chút." Trong thế giới của Vương Mãnh không có gì là không làm được, chỉ có là làm hay không mà thôi.

“Ta đi cùng ngươi một chuyến, hẳn là có thể giúp đỡ được chút gì."

Dương Dĩnh nói.

“Ha ha, vậy thì tốt quá, không phải làm cảm tạ thế nào mới được."

“Ta làm thế là vì chính mình, lúc tìm ngươi luyện kiếm, ngươi cũng không dám nhàn hạ." Dương Dĩnh nháy mắt giảo hoạt cười nói.

Vương Mãnh ngu mấy cũng biết là nàng đang đùa, cũng không khách sáo nữa.

Dương Dĩnh lúc rời đi, đám đệ tử Thể Tu giống như được ăn xuân dược vậy, lập tức xông tới.

“Mãnh ca, ngươi thật trâu bò, ngươi là thần tượng của ta!"

“Cút đi, Mãnh ca là thần tượng của mọi người chúng ta, cái gì mà Ninh Chí Viễn, Lương Nguyên, đều phải đứng một bên!"

“Các ngươi thật làn, người khác bầu bạn với Dương sư tỷ, chúng ta mỗi ngày đều chửi. Nhưng là Mãnh ca, huynh đệ chúng ta chịu phục."

“Đúng!"

Một đám nam nhân mắt la mày liếc mỗi người một lời, giống như chuyện lớn bằng trời vậy.

Nam nhân, còn có một mặt này.

Một đám người ầm ầm, đột nhiên một thanh âm vang lên: “Đám nhóc các ngươi, không luyện tập cho tốt, làm ầm ĩ cái gì??"

Đây là chiêu thức dạo đầu của Vương Bạc Đương.

Lập tức mọi người đều tản đi, Vương Bạc Đương ngoại trừ huấn luyện Tác Minh, cũng thi thoảng tới Đoán Tạo Các, hiện tại bộ dạng càng già hơn rồi.

Đối với Vương Mãnh, Vương Bạc Đương vẫn là tương đối khách khí, hắn biết rõ, đệ tử này hắn không quản được.

Thái độ của trưởng lão cũng có tác dụng kích thích rất lớn. Mọi người đều là như vậy, không hy vọng xa vời được tổ sư chỉ điểm, chỉ cần trưởng lão chỉ điểm nhiều một chút là đủ rồi.

Vương Mãnh và Dương Dĩnh khống chế phi kiếm bay đi Hỏa Vân Đường, tốc độ của hai người cũng không nhanh lắm. Sở dĩ có nhiều người muốn làm kiếm tu như vậy, chính là muốn nhận thức cái cảm giác tự nhiên phóng khoáng của Kiếm tiên thế nào.

Không thể không nói, Dương Dĩnh ngự kiếm phi hành giống như cửu thiên tiên tử vậy.

“Vương sư đệ không giống như mới học ngự kiếm phi hành." Dương Dĩnh khẽ mỉm cười, trên cao nhìn xuống, thưởng thức cảnh sắc thế giới Tiểu Thiên tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

Một khi trở thành người tu hành, rất khó muốn làm lại một phàm nhân.

“Ồ, điều này cũng có thể nhìn ra sao?"

“Ta cảm giác nguyên lực của ngươi đột phá mười lăm tầng không bao lâu, nhưng kỹ thuật ngự kiếm phi hành là tương đối thành thục. Hơn nữa rất thong dong, mấu chốt nhất là thiếu đi một phần hưng phấn."

“Ha ha, ngươi sai lầm rồi, ta hưng phấn bay loạn lên, làm mình mệt mỏi muốn chết." Vương Mãnh nói.

“Có vấn đề nhỏ, không biết có nên hỏi hay không?"

“Hỏi đi, ta làm người cái gì cũng dám nói, ngươi muốn hỏi ta có phải là xử nam hay không hả?" Vương Mãnh cười nói.

Nhất thời Dương Dĩnh đỏ mặt, người này thực là, cái gì cũng dám nói, nhưng kỳ quái chính là, nàng cũng không chán ghét.

“Ta hỏi vì sao ngươi lựa chọn chuôi đoạn kiếm này, nó có danh tự sao?"

“Có, tên của nó là Đoạn Thiên Nhai kiếm, kỳ thực ta tin tưởng vào duyên phận. Ta gặp nó lần đầu tiên đã cảm thấy nó là đồ vật của ta rồi, vậy là đủ."

Dương Dĩnh cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Quả thực là đủ rồi, nhưng thật ra rất tầm thường."

“Có kiếm tu bay qua, không biết là sư huynh sư tỷ của đường nào."

“Cũng không hòa hợp quá đi, quả thực là mỹ nữ và dã thú, sao trông giống tên ăn mày quá vậy."

“Kiếm của người này quả thực làm hỏng phong cảnh mà."

Lúc tới gần Hỏa Vân Đường, một vài đệ tử Hỏa Vân Đường bàn tán nói. Phàm là người có thể ngự kiếm phi hành, mặc kệ là đường nào, trình độ cũng không quá kém. Hơn nữa tư thế ngự kiếm của hai người phi thường tự nhiên, chỉ có điều nữ như lăng ba tiên tử, nam lại dùng một thanh đoạn kiếm, làm phá hư bầu không khí tiên lữ.

Hỏa Vân Đường ẩn chứa địa hỏa, đặc biệt thích hợp luyện khí. Ngọn núi này cũng bị ánh thành màu đỏ, nhưng kỳ quái là nơi này cũng không nóng cháy, đây là chỗ kỳ diệu của thế giới Tiểu Thiên.

Dương Dĩnh và Vương Mãnh vừa tới Hỏa Vân Đường lập tức khiến cho mọi người chú ý. Vương Mãnh tự nhiên là người qua đường vô danh, nhưng Dương sư tỷ lại khác bọt rất lớn. Nhưng bởi vì Dương Dĩnh, người qua đường vô danh cũng trở thành người qua đường nổi danh.

Sau khi tin tức Vương Mãnh và Dương Dĩnh truyền ra ngoài, lần đầu tiên dắt tay nhau xuất hiện. Hơn nữa là xuất hiện ở đường khác, nhất thời làm cho người hâm mộ ghen tị…

Nếu đổi thành Vương Mãnh tới tìm Tống Chung, trời mới biết là phải chờ tới khi nào, hơn nữa đại sư huynh không biết có hứng thú đi ra gặp hắn hay không. Nhưng Dương Dĩnh tới đây lại là chuyện khác, nếu không bế quan Tống Chung khẳng định phải ra gặp.

Tống Chung nhìn thấy Vương Mãnh và Dương Dĩnh, nói thật ra, cho dù chính mắt nhìn thấy hắn vẫn cảm thấy như cũ không được tự nhiên lắm, làm sao có khả năng, làm sao lại như vậy.

Dọc theo đường đi Hỏa Vân Đường đệ tử chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng gặp phải yêu thú thời tiền sử vậy.

“Ha ha, Dương sư tỷ đại giá quang lâm, không có đón tiếp từ xa." Tống Chung khẽ mỉm cười, Phi Phượng Đường xếp hạng phía trên Hỏa Vân Đường, Tống Chung coi như là khách khí.

Dương Dĩnh thật ra bất động thanh sắc nói: “Ha ha, lần này tới tìm Tống sư đệ là Vương sư đệ có một số việc muốn nói."

Tống Chung ánh mắt vẫn nhìn Dương Dĩnh, nói: “Dương sư tỷ khó có cơ hội tới đây, vào bên trong tán gẫu, việc của hắn giao cho đệ tử phía dưới đi làm là được rồi."

Tống Chung không thèm liếc mắt nhìn Vương Mãnh một cái, coi như không tồn tại. Dương Dĩnh đủ thân phận nói chuyện với hắn, nhưng Vương Mãnh này…còn kém xa lắm.

“Tống sư đệ, cửu đường một nhà, Lôi Quang đường cần một ít quặng phẩm chất cao, ngươi xem có thể giúp một chút được không." Dương Dĩnh nói.

Tống Chung ra vẻ khó xử thở dài nói: “Dương sư tỷ, không phải ta không hỗ trợ, chuyện này là làm khó người à. Ngươi cũng biết quy củ, Lôi Quang Đường xếp hạng như vậy, ta không thể phá hư được."

Vương Mãnh cười cười: “Ta cũng biết Tống sư huynh khó xử, Lôi Quang Đường chúng ta tăng giá một thành, hơn nữa số lượng dùng cũng không nhiều."

Tống Chung hơi không kiên nhẫn khoát tay nói: “Vấn đề không phải là giá cả, chuyện này hơi khó làm à. Nhưng nói lại, Dương sư tỷ đã mở miệng, chuyện khó hơn nữa ta cũng có thể xử lý."

Đây là muốn ân tình của Dương Dĩnh.

Vương Mãnh không kìm nổi bật cười lên, Dương Dĩnh và Tống Chung đều nhìn. Vương Mãnh rõ ràng cũng không phải là điềm may cho lắm. Nguyên nhân là vì Dương Dĩnh tới nơi này, Tống Chung mới cố ý tìm phiền toái, nhưng Dương Dĩnh dù sao cũng có hảo tâm.

“Nếu là khó làm, thì chúng ta tự mình đi Hỏa Vân Động đào cũng được, nhu cầu cũng không lớn lắm."

Vương Mãnh nói, phàm là đệ tử Thánh Đường đều có thể đi Hỏa Vân Động. Dựa theo quy củ, nộp lên phí dụng nhất định là được.

“Ha ha, Vương sư đệ quả nhiên là người hiểu ý nha, thông qua hai tay mình cố gắng làm lên mới là bản lĩnh thật sự. Như vậy đi, Vương sư đệ có thể đào bao nhiêu thì đào, phí dụng đào quặng coi như miễn đi."

Tống Chung nói, âm thầm châm chọc Vương Mãnh, đệ tử Hỏa Vân Đường chung quanh cũng cười to. Chỉ bằng người thường, đào một năm cũng không ra cái gì.

“Tổng sư huynh thật tốt bụng, đa tạ." Vương Mãnh không chút khách khí, cùng Dương Dĩnh cáo từ.

Rời khỏi Hỏa Vân Đường, Vương Mãnh tâm tình rất tốt.

Dương Dĩnh hơi ghé mắt nhìn: “Không nhìn ra được tính tình ngươi lại tốt như vậy, đổi thành ta, đã sớm bạo phát rồi."

“Không phải là ta tính tình tốt, là ta thật sự cảm tạ hắn, chốc lát nữa ngươi sẽ biết."

Vương Mãnh nói: “Trong chốc lát tới Hỏa Vân Động, đại khái cần phải nửa ngày, hay là ngươi về trước đi."

“Một khi cùng đi, thì cùng nhau trở về." Dương Dĩnh thản nhiên nói.

“Ha ha, ta sợ nơi đó khá bẩn."

“Ta là người tu hành, không phải là nữ nhân phàm thế."

“Ha ha, cũng phải."

Vương Mãnh thật đúng là hơi khinh thường vị đại sư tỷ phi Phượng Đường rồi.

Hỏa Vân Động, là một chỗ mạch khoáng do tiền bối Thánh Đường phát hiện ra. Nó cách Hỏa Vân Phong chừng hơn hai trăm dặm, ẩn sâu dưới lòng đất. Nhưng vị tiền bối này là kỳ tài ngũ hành chủ kim, có thể quan sát địa khí, mà mạch khoáng này có tác dụng vô cùng trọng yếu với sự phát triển của Thánh Đường.

Vương Mãnh và Dương Dĩnh tới Hỏa Vân Động, Hỏa Vân Đường cũng nhận được tin tức.

Tống Chung dở khóc dở cười, đám đệ tử tinh anh Hỏa Vân Đường bên người hắn cũng đều ở đây, hoàn toàn khác vừa rồi.

“Rất kỳ lạ, Dương Dĩnh là tới thật sự." Diêu Viễn không kìm nổi lắc đầu: “Không nghĩ ra, không thể hiểu được."

Tống Chung khóe miệng lộ ra nụ cười, Diêu Viễn là nhân vật số hai của Hỏa Vân Đường, cũng là trợ thủ đắc lực nhất dưới trướng của hắn. Hỏa Vân Đường bí mật sát khí chính là hắn sáng tạo ra, thiên phú không gì sánh kịp, chẳng qua các phương diện khác thì hơi yếu nhược thôi.

“Hẳn là giả." Tống Chung nói.

“Giả? Ta xem Dương Dĩnh rất bảo vệ hắn nha, lấy tính cách của Dương Dĩnh, dường như chưa bao giờ làm như vậy với một nam nhân."

Diêu Viễn hơi không hiểu chuyện gì xảy ra cả.

Tống Chung và sư đệ khác không kìm nổi cười nói:"Sơ hở nhiều lắm, giữa hai người căn bản không có mật ý của đạo lữ. Mấu chốt nhất chính là, thân là nam nhân, nếu Dương Dĩnh là nữ nhân của hắn, hắn hiện tại hẳn là phải vây trong hưng phấn cao độ. Nhưng ta xem ra, hắn đúng là xem trọng việc lấy quặng ngày hôm nay hơn việc của Dương Dĩnh. Nếu đổi lại là các ngươi, ánh mắt của các ngươi liệu có để ở nơi khác không?"

“Nếu đổi thành ta, tròng mắt ta đều nhìn lên người Dương Dĩnh, ha ha"

“Vậy kỳ quái, tới tột cùng là chuyện gì có thể làm cho Dương Dĩnh hi sinh lớn như vậy?"

Hỏa Vân Đường các đệ tử quả thực rất tò mò, Tống Chung trầm mặc không nói. Hắn vừa rồi nói ý khó xử, nếu là bình thường, Dương Dĩnh mở miệng, hắn thế nào cũng phải cấp cho đối phương mặt mũi. Nhưng đại hội sắp tới, một lần nữa sắp xếp lại vị trí, Dương Dĩnh rất lợi hại, không riêng gì thực lực, trí tuệ cũng không bình thường. Nếu không nàng tuyệt đối không thể làm được đại sư tỷ Phi Phượng Đường. Có một chuyện có thể xác nhận, thế giới nữ nhân vĩnh viễn tàn khốc hơn của nam nhân, các nàng tranh đấu không cần dùng đao.

“Các ngươi không cần phải nghĩ nhiều lắm, hôm nay lấy được không ít tin tức. Vương Mãnh này chỉ sợ hơi có môn đạo, mà Dương Dĩnh đúng là có điểm yêu cầu, có khả năng bởi vì quan hệ giữa Vương Mãnh và Chu Phong."""


Mọi người không hẹn mà cùng bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Tống Chung mà khâm phục. Trong đại hội, tác dụng của đan dược rất lớn, đan dược bình thường hiển nhiên không có giá trị, nhưng nếu từ trưởng lão đan tu thứ nhất Thánh Đường, thì là hai việc hoàn toàn khác nhau rồi.


Mà đại hội lần này tầm quan trọng không cần phải nói cũng biết.


“Vương Mãnh này chỉ sợ có điểm bản lĩnh thực sự trên phương diện luyện đan." Phương Lộ Phi cũng nói: “Đại sư huynh, có cần bảo đệ tử Hỏa Vân Động chiếu cố một chút cho hắn?"


Tống Chung khẽ mỉm cười nói: “Nhìn đi đã, mọi người nhớ kỹ, nếu muốn sinh tồn ở Thánh Đường, ở thế giới Tiểu Thiên, phải dựa vào chính mình. Vương Mãnh này có lẽ trên phương diện luyện đan không tồi, nhưng vẫn chỉ là tiểu đạo mà thôi. Diêu Viễn, ngươi yên tâm, sau đại hội, ta sẽ tự mình hướng Triệu tổ sư bẩm báo cống hiến vĩ đại đối với thuật tu của ngươi."


Diêu Viễn cười nói: “Đại sư huynh, cái gì mà cống hiến hay không cống hiến, đều là việc nhỏ, có thể khiến Hỏa Vân Đường ta hùng mạnh đó là việc đầu tiên phải làm."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại