Thánh Đường
Chương 120: Cứu mạng à, đùa giỡn lưu manh

Thánh Đường

Chương 120: Cứu mạng à, đùa giỡn lưu manh

Vương Mãnh lau miệng nói: “Thức ăn nơi này không tồi, Mạc Sơn à, một lão nhân cổ quái. Trước kia lão muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng lý tưởng của ta là một Thánh Tu nên cự tuyệt, sau đó lão đã biến mất."

Yên Vũ Nguyệt không nghĩ tới đối phương lại trở lời sảng khoái như vậy: “Chỉ có như vậy?"

Vương Mãnh tò mò nhìn Yên Vũ Nguyệt: “Ngươi cảm thấy còn có thể thế nào?"

Yên Vũ Nguyệt mỉm cười nói: “Ngươi cảm thấy ta tin sao?"

Vương Mãnh bất đắc dĩ khoát tay nói: “Ngươi không tin ta cũng không có biện pháp, hoặc là dùng cái gì sưu hồn tác phách tới thử xem. Dù sao lão nhân kia đối với ta cũng không tồi. Các ngươi có gì khó chịu, nếu không phải rất nghiêm trọng, ta có thể đảm đương một chút. Nếu rất nghiêm trọng, ngươi vẫn là đi tìm lão ấy đi."

Yên Vũ Nguyệt dở khóc dở cười, Mạc Sơn kia bất kể là người phụ lòng cỡ nào, nhưng chung quy vẫn là cường giả đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng Vương Mãnh này lại không có chút khí phách của Tà tu gì cả.

“Mấy ngày nay ngươi cứ thành thật ở lại chỗ này, chờ ta xác định một việc rồi sẽ thả ngươi."

“Yên sư tỷ, lớn bé gì ta cũng là một nhân vật của Thánh Đường, ngươi cũng không thể giết người bịt miệng ném thi thể ra hoang dã được nha."

Vương Mãnh nói.

Yu hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi yên tâm ta không có hứng thú với tính mệnh của ngươi."

Trong lòng vốn là có thành kiến, lại thấy Vương Mãnh không có một chút khí khái anh hùng nào cả liền càng chán ghét. Mạc Sơn kia không ngờ lại nhìn trúng Vương Mãnh, chỉ sợ bản thân cũng không phải là thứ tốt lành gì. Hắn khẳng định chỉ dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa gạt Thủy Tổ.

Yên Vũ Nguyệt bảo mọi người coi chừng Vương Mãnh, liền vội vàng đi ra ngoài, dường như có chuyện gì gấp.

Vương Mãnh há miệng thở dốc, nhìn đám đệ tử Bá Thiên Đường như hổ rình mồi bên ngoài, cũng đành phải lưu lại.

Dù sao cũng không có việc gì làm, tu luyện Mộc Xuân Quyết. Kim Khuyết Quyết, Thủy Lan Công, Hỏa Diệm Quyết một chút cũng được. Mộc Xuân Quyết và Thổ Khôn Công hắn vẫn phải có chút tâm tư, dù sao trước kia ngũ hành của hắn cũng thiếu hai hạng này.

Vương Mãnh thảnh thơi luyện công, đám ngươi giám thị bên ngoài đứng nhìn mà sửng sốt.

“Tiểu tử này lá gan cũng thật lớn."

“Thôi đi, đừng quản hắn, ngươi trông cho kỹ, ta đi xem Đại sư tỷ có gì chỉ bảo."

“Được, giao cho ta."

Phía trên Thông Minh Các, Yên Vũ Nguyệt sắc mặt ngưng trọng triệu tập các đệ tử.

“Long Nhi, ngươi nói cho mọi người tình huống một chút."

“Vâng đại sư tỷ. Sư phụ của Cuồng Kiếm Phái Phác Bá, Ma Kiếm Hoàng Phủ Kỳ cho rằng chúng ta đồ sát Cuồng Kiếm Phái. Bảo chúng ta trong vòng 3 ngày phải trả nợ, nếu không nợ máu trả bằng máu."

Long Nhi trầm giọng nói: “Chuyện Cuồng Kiếm Phái bị huyết tẩy, chúng ta cũng tra xét qua, bất kể cái gì cũng không cố. Nhưng có thể xác định chính xác là, không phải quần thể chiến đấu, rất có thể là rất ít cao thủ. Thậm chí là một người giải quyết Cuồng Kiếm Phái. Đáng sợ chính là, Cuồng Kiếm Phái không ngờ không có một người sống, thực lực của đối phương mạnh tới mức khó có thể tin."

“Hoàng Phủ Kỳ hiện tại là khách tọa tổ sư của Vạn Ma giáo. Chỉ sợ sau lưng có Vạn Ma giáo đang thử chúng ta."

“Đại sư tỷ, Vạn Ma Giáo tính cái gì, hắn muốn chiến, thì chiến!"

“Đúng vậy, Bá Thiên Đường chúng ta sao có thể sợ vạn ma giáo."

Yên Vũ Nguyệt đã đặc biệt đi tới Cuồng Kiếm Phái tìm hiểu qua nói: “Giết hại Cuồng Kiếm Phái chỉ là một người. Người này thực lực chỉ sợ đã tới cảnh giới tối cao rồi.Hoàng Phủ Kỳ không phải là không nhìn ra, tuy nhiên hắn mượn đề tài này để nói chuyện của mình. Chủ trương của Tà chủ là cố gắng thực hiện một thế giới Tiểu Thiên cân bằng, chúng ta không thể mở đầu được. Bảo các đệ tử khác kiềm chế lại, Hoàng Phủ Kỳ tới đây, ta sẽ đối phó."

“Đại sư tỷ, hay là mời một vị tổ sư ở tổng đường tới đây, việc này…"

“Long Nhi, ngươi si ngốc cái gì thế, đại sư tỷ ở đây, Hoàng Phủ Kỳ tính là cái gì."

Long Bưu nói.

“Chúng ta cũng nên ra ngoài sáng rồi, cái gì nên tiếp nhận thì tiếp nhận. Hoàng Phủ Kỳ ta sẽ xử lý, còn có tin tức Vương Mãnh ở trong này nhất định phải phong tỏa, không được lọt ra ngoài."

Mọi người đồng ý, Yên Vũ Nguyệt dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng đứng dậy đi tìm Vương Mãnh.

Lúc nàng tới xem, không ngờ “kẻ thù" đang tu luyện ở địa bàn của địch, cũng không biết phải nói gì.

“Hắn vẫn như vậy sao?"

“Đúng vậy đại sư tỷ, người này lá gan thật ghê gớm, cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma."

Yên Vũ Nguyệt nhìn Vương Mãnh, “Hắn vận công xong, cho ta biết."

Yên Vũ Nguyệt căn bản không tin tưởng lời của Vương Mãnh, giải quyết Hoàng Phủ Kỳ xong, sẽ chậm rãi tính toán với hắn.

Đêm dài, toàn bộ tầng ba Thông Minh các một khoảng trống, chỉ để lại Yên Vũ Nguyệt và Vương Mãnh. Yên Vũ Nguyệt lẳng lặng lơ lửng trên không trung, bỗng nhiên con mắt mở ra, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người trung niên.

“Hoàng Phủ tiền bối từ xa tới chơi, không tiếp từ xa được, thứ tội thứ tôi."



Hoàng Phủ Kỳ khẽ mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu, tâm tư cũng nhiều, vô dụng, ta đã bày ra kết giới, bọn họ không nghe được."

Yên Vũ Nguyệt sắc mặt không đổi: “Tiền bối vì chuyện của Cuồng kiếm Phái mà tới, lúc này có vấn đề gì với Bá Thiên Đường chúng ta?"

Hoàng Phủ Kỳ đánh giá Yên Vũ Nguyệt. “Vạn Ma Giáo cùng Bá Thiên Đường các ngươi cũng không có chuyện gì cả. Phác Bá tiểu tử kia vô năng bị người cắt đầu cũng xứng. Tuy nhiên lão phu dù sao cũng lấy được chút lợi ích từ Vạn Ma giáo, cuối cùng cũng phải ra mặt, không nghĩ tới lại gặp phải ngươi."

Yên Vũ Nguyệt trở nên cẩn thận, ánh mắt của Hoàng Phủ Kỳ ngày càng không kiêng nể gì. “Từ lâu đã nghe thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Yên Vân, mà đại đồ đệ của Tà Chủ cũng có bảy tám phần giống Yên Vân. Không nghĩ tới lão phu không ngờ có diễm phúc như vậy, sao không lộ diện mạo thật để lão phu thưởng thức."

“Hoàng Phủ Kỳ, lá gan của ngươi cũng không nhỏ!"

“Chậc chậc, tiểu nha đầu, ít lấy Tấn Thiên Nam ra hù dọa người. Hắn xa cuối chân trời, mà với năng lực của ta, dù tới cũng không biết được ai thắng cả."

Hoàng Phủ Kỳ lá gan dần dần lớn lên, nguyên lực triển khai, dùng khí thế bức lấy Yên Vũ Nguyệt, không cho đối phương cơ hội cầu cứu. Chuyện này mà truyền ra ngoài hắn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ có hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng.

Nhưng đối mặt với Hoàng Phủ Kỳ đã đột phá tiểu viên mãn cảnh giới, Yên Vũ Nguyệt không chút sợ hãi, vững vàng rút kiếm của mình ra.

Sát!

Bỗng nhiên vạn đạo kiếm quang mênh mông mà ra, Hoàng Phủ Kỳ theo bản năng dừng lại, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, Yên Vũ Nguyệt đã không còn thấy đâu.

“Muốn chạy, không dễ vậy đâu!" Hoàng Phủ Kỳ hổn hển đuổi theo.

Vương Mãnh lúc này mới kêu lên một tiếng buồn bực: “Yên sư tỷ, ngươi muốn chạy cứ chạy đi, mang ta đi theo làm gì, không phải là trói buộc sao?"

Yên Vũ Nguyệt ngự kiếm cấp tốc bay lên nói: “Không muốn chết thì câm mồm."

Nàng không mang theo Vương Mãnh, Hoàng Phủ Kỳ tất nhiên giết người bịt miệng. Loại chuyện này mà truyền ra ngoài, bất kể thật giả, Tấn Thiên Nam làm sao có thể tha cho hắn, mà Yên Vũ Nguyệt còn muốn từ trong miệng Vương Mãnh hỏi ra tung tích Mạc Sơn.

Hoàng Phủ Kỳ ở phía sau truy đuổi mãnh liệt, hắn cũng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ muốn thưởng thức hương vị thánh nữ Bá Thiên Đường. Mấu chốt nhất là truyền thuyết Yên Vũ Nguyệt này rất giống Yên Vân, ai không muốn thử xem tư vị của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chứ.

Hoàng Phủ Kỳ ngự kiếm đuổi theo sau, hơn nữa càng ngày càng gần.

“Đừng trốn, các ngươi trốn cũng không thoát!"

Thanh âm của Hoàng Phủ Kỳ ở sau lưng truyền tới.

Vương Mãnh thở dài, nhớ tới câu nói kia của Lý Thiên Nhất, tội gì phải vậy.

Hắn hắng giọng hét lớn: “Hoàng Phủ Kỳ là lưu manh, phi lễ Yên Vũ Nguyệt nữa!"

Vương Mãnh giọng đã không nhỏ, lại vận đủ khí lực, rống lớn ra bên ngoài. Hoàng Phủ Kỳ ở sau quả nhiên lảo đảo một cái, lại rớt ra một khoảng cách.

“Tiểu tử câm miệng!" Xa xa truyền tới tiếng rống giận của Hoàng Phủ Kỳ.

“Ngươi câm miệng!" Yên Vũ Nguyệt vừa thẹn vừa giận.

“Yên sư tỷ, các ngươi có tiếng nói chung như vậy từ khi nào?"

Vương Mãnh bất đắc dĩ nói ra, sau đó lại cao giọng rống lên, đây là phương pháp giải quyết vấn đề trực tiếp, đơn giản nhất.

Hoàng Phủ Kỳ nhất thời sốt ruột, nghẹn đỏ mặt, phi kiếm kiếm quang bắn ra bốn phía, vận đủ nguyên lực. Khoảng cách của hai bên ngày càng gần, nhưng đúng lúc này một đạo kiếm quang bay lên ngăn cản mọi người.

Lăng Độ Sơn luôn luôn ở tại nơi này tìm kiếm tung tích của Mạc Sơn. Hắn không có manh mối nào khác ngoài việc ôm cây đợi thỏ, kết quả tiền bối không tìm được, lại gặp phải chuyện này.

Nói như thế nào cũng đều là Tà tu nhất mạch, chỉ có điều lúc bay tới trước mặt Hoàng Phủ Kỳ mới phát hiện ra, lão già này thực lực còn ở trên hắn.

Chẳng qua đối với Tà tu sinh tử chỉ là chuyện nhỏ, thể diện mới là lớn. Huống chi nữ nhân đối diện vẫn là đệ tử Tà Chủ, Hoàng Phủ Kỳ này ăn tim gấu gan báo à.

“Hoàng Phủ Kỳ, ngươi ỷ lớn bắt nạt nhỏ, không tốt lắm đâu." Lăng Độ Sơn nói.

Hoàng Phủ Kỳ nhìn thoáng qua Lăng Độ Sơn: “Đây là ân oán của Vạn Ma Giáo và Bá Thiên Đường, không quản chuyện Tà Linh Đường các ngươi. Lăng Độ Sơn tu vi của ngươi không đủ, tốt nhất là bớt lo chuyện của người đi!"

Hoàng Phủ Kỳ tuyệt đối không thể thả Yên Vũ Nguyệt còn sống trở về, bằng không Vạn Ma Giáo cũng khó giữ được hắn.

Lăng Độ Sơn do dự, hắn vừa rồi kích động lao lên, nhớ lại câu nói vừa rồi, dường như Hoàng Phủ Kỳ muốn giết người bịt miệng. Hiện tại hắn có nên đưa mình đi vào không.

Đang lúc do dự bỗng nhiên bên tai vang lên một câu: “Người này có chút uyên nguyên với ta, ngăn hắn lại."

Vừa nghe thấy thanh âm này, Lăng Độ Sơn giống như ăn phải thuốc kích thích nói: “Hoàng Phủ Kỳ, chuyện này Lăng Độ Sơn ta muốn nhúng tay vào. Ta toàn lực nhất định có thể khiến cho bọn họ dư thời gian chạy trốn!"

Hoàng Phủ Kỳ đã cân nhắc rồi, trong lòng sát khí tràn ngập, nếu Lăng Độ Sơn này một mức quấn hắn, thật đúng là không thể bắt được Yên Vũ Nguyệt.

Hiển nhiên đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hoàng Phủ Kỳ cũng là một tán tu sống trong các kẽ hở, trường hợp gì mà chưa trải qua, bỗng nhiên cười ha hả nói: “Ha hả, hiền chất, lão phu vừa rồi chỉ đùa một chút thôi, kỳ thực là muốn biết chuyện của Cuồng Kiếm Phái có liên quan tới Bá Thiên Đường hay không. Hiện tại ta đã xác định cũng không liên quan gì tới Bá thiên Đường các ngươi!"

Lăng Độ Sơn cũng khẽ mỉm cười: “Chính là vậy, Yên tiểu tử, nếu hiểu lầm đã giải trừ, ta làm người hòa giải, chuyện này coi như xong đi."

Yên Vũ Nguyệt biết thế mạnh hơn người, bình phục tâm tư một chút: “Hôm nay chưa phát sinh chuyện gì cả."

“ Ha ha tốt, anh hùng xuất thiếu niên!"

Hoàng Phủ Kỳ bật cười ha hả, vội vàng ngự kiếm rời đi. Vương Mãnh có thể cảm giác được Yên Vũ Nguyệt có kích động muốn ra tay. Đại khái là ngại hắn ở trong này, hơn nữa còn có biến số như Lăng Độ Sơn ở đây. Cuối cùng một khắc mới nhịn được, nghĩ tới chắc trên người nàng có mang theo pháp khí lợi hại gì đó.

Hoàng Phủ Kỳ cũng là không có biện pháp gì, lấy thực lực của Lăng Độ Sơn ngăn hắn lại cũng đủ. Cùng với việc cá chết lưới rách, chi bằng dừng tay lại, dù sao đối phương cũng không tổn hại gì. Tuy nhiên hắn vẫn là muốn chạy ra thật xa, chuyện này chi bằng sớm chuẩn bị thì hơn.

Ba người hạ xuống, Yên Vũ Nguyệt thu hồi phi kiếm: “Đa tạ Lăng tiền bối ra tay tương trợ."

Kỳ thực Bá Thiên Đường và Tà Linh Đường cũng không có giao tình gì, chẳng qua cùng là Tà tu. Lăng Độ Sơn đột nhiên hỗ trợ thực khiến cho Yên Vũ Nguyệt hơi bất ngờ.

Lăng Độ Sơn khoát tay chỉ chỉ Vương Mãnh nói: “Không cần cảm tạ ta, ta là bán cho hắn một chút thể diện, tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?"

Vương Mãnh cười cười: “Vương Mãnh, Mãnh trong hung mãnh."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại