Thanh Dương Khê Ca
Chương 57: Dòng chảy vô tâm
Chuyện cung tiễn đã bàn ổn thỏa, tiếp theo phải chọn nơi xây nhà xưởng. Tiêu Dực chỉ cần đưa danh sách vật dùng cho nhà xưởng cần làm cung tiễn nói cho quan phủ, những chuyện này đều có người đi lo lắng chuẩn bị. Cô và Đàm Chương Nguyệt sẽ chờ nhà xưởng xây xong lại tuyển công nhân dạy các nàng làm ra là được. Mấy ngày trước khi nhà xưởng xây xong, cô còn có thể bàn một chút làm ăn với Bành gia.
Lần này là Tiêu Dực chủ động hẹn Bành đương gia, địa điểm gặp mặt tự nhiên ngay ở Chân Vị Lâu. Bao một phòng nhỏ cũng vừa ba người ngồi, Bành Thục Yến châm trà cho Bành đương gia và Tiêu Dực nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ: “Tiêu tiểu thư, nghe nói triều đình tham gia làm ra cung tiễn?"
Tiêu Dực gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói muốn mở rộng trong cả nước, làm cho mọi người đều có thể lên núi đi săn thú."
“Chỉ là dùng để săn thú thôi sao?" Bành Thục Yến nhìn nhìn Bành đương gia, lại nói: “Chẳng lẽ không còn công dụng khác à?"
Tiêu Dực cười đến thật chân thành: “Chuyện này ta cũng không biết, không dám hỏi nhiều."
Bành Thục Yến nhấp mím môi, có chút mất hứng quay đầu, vì sao nàng lại đối xử với hắn xa lạ như vậy? Bành đương gia làm như uống trà đủ, lúc này mới từ từ mở miệng: “Nói như vậy, việc làm ăn cung tiễn này ta không thể làm?"
Tiêu Dực cười cười: “Việc làm ăn của đương gia nhiều như vậy, cũng không để ý chút cung tiễn kiểu này, dựa vào thực lực cửa hàng buôn bán lớn nhất thiên hạ của Bành gia đến làm ăn sẽ làm cho triều đình lo lắng, nói không chừng sẽ có nguy hiểm, vẫn là làm chút việc làm ăn an ổn lại kiếm được tiền mới tốt."
Bành đương gia nhìn nhìn nàng: “Nhìn qua ngươi rất là thông minh, không giống người làm ăn bình thường, vậy ngươi cảm thấy làm ăn kiểu nào là an ổn lại kiếm được tiền?"
“Tự nhiên là làm thịt muối rồi."
“Ý của Tiêu tiểu thư là chúng ta hợp tác làm thịt muối bán?"
Tiêu Dực cười: “Bành gia làm ăn buôn bán, chỗ nào cần hợp tác với người khác?" Cười xong lại lắc đầu nói: “Lại nói, trừ phi bất đắc dĩ, ta sẽ không hợp tác với người khác."
“Vậy à?" Bành đương gia hếch góc chân mày lên: “Nhưng là, lúc trước Tiêu tiểu thư và Đàm tiểu thư cùng nhau bán con mồi bán thịt muối, chẳng lẽ đó không phải là hợp tác à?"
“Nàng không giống." Tiêu Dực không kiêng dè: “Nàng là người một nhà."
Bành đương gia cười đến sâu xa: “Tiêu tiểu thư cũng có thể đem ta trở thành người một nhà."
Tiêu Dực cười cười, không muốn cùng bà bàn về đề tài này nữa, chỉ nói: “Ý của ta là, ta đem phương pháp làm thịt muối nói cho ngài."
“Vậy à?" Tuy là nghi vấn, nhưng biểu cảm trên mặt Bành đương gia lại không có biến hóa gì: “Tiêu tiểu thư muốn đem phương pháp làm thịt muối nói cho ta biết?"
“Làm thịt muối kỳ thật rất đơn giản, về sau từ từ mọi người đều có thể nghĩ ra, nhưng ngay hiện tại quả thật có thể kiếm được món tiền, nếu ngài nguyện ý, ta liền nói cho ngài biết."
“Như vậy, ngươi có yêu cầu gì?"
Tiêu Dực vừa cười vừa nói: “Một bên nguyện mua, một bên nguyện bán, chỉ cần bàn giá thành công thì trao đổi. Bành đương gia cảm thấy ta còn thêm vào cái yêu cầu gì?"
“Ha ha ha." Bành đương gia cười to: “Tiêu tiểu thư quả nhiên là người làm ăn, ta hiện tại có chút muốn đem ngươi nhét vào dưới trướng."
“Bành đương gia nói đùa, Tiêu Dực chỉ là một người phụ nhân mạnh mẽ, chỗ nào lọt vào mắt của ngài."
Bành đương gia thu nụ cười, nhìn nhìn qua nhi tử một bên, có ý chỉ nói: “Là Yến nhi đề cử ngươi với ta, ngươi là vào mắt của hắn."
Biểu cảm của Tiêu Dực không thay đổi: “Nói vậy công tử không biết nhiều người lắm, cho nên nhìn người không đúng."
Bành Thục Yến thay đổi sắc mặt: “Tiêu tiểu thư, nàng có ý gì?"
“Ý chính là, kỳ thật ta thật sự không có kinh nghiệm làm ăn gì, nên không làm ăn lớn được."
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt Bành Thục Yến mới hoãn lại chút, Tiêu Dực nói tiếp: “Bành đương gia, chúng ta vẫn là đến nói chuyện giá đi."
Bành đương gia cười ha ha vài tiếng, chậm rì rì nói: “Tiêu Dực à, ngươi xem, ta có chín nữ nhi, nhưng là ta chỉ có một nhi tử."
“Có nữ có nam, đương gia thật may mắn."
“Ta chỉ có một nhi tử, cho nên càng thêm sủng ái hắn, hắn nghĩ muốn cái gì ta đều sẽ hết sức cho, cho dù ta cảm thấy thứ hắn muốn chưa chắc là tốt nhất, ta cũng sẽ thỏa mãn hắn. Ngươi cũng thấy được, Yến nhi mặc dù từ nhỏ đã được cưng chiều đến lớn lên, nhưng hắn tuyệt đối không kiêu căng. Hắn là người ôn hòa hiền lương thành thạo, cư xử có lễ, và, tướng mạo Yến nhi cũng coi như được kế thừa, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn cưới Yến nhi ta làm vi phu không?"
Tiêu Dực cúi đầu rũ mắt, cười nói: “Đương gia, Tiêu Dực chưa thấy qua cảnh đời gì, kỳ thật, chuyện gia đình giàu có ta thật sự không hiểu, chúng ta vẫn là đến nói chuyện phương pháp làm thịt muối đi."
Bành Thục Yến lại thay đổi sắc mặt: “Tiêu Dực, ta có cái gì không tốt ư?"
Tiêu Dực một mặt không hiểu: “Công tử rất tốt, ta chưa nói qua công tử không tốt."
Bành đương gia thở dài: “Tiêu tiểu thư, nói trắng ra là Yến nhi coi trọng ngươi, ta muốn đem Yến nhi hứa gả cho ngươi."
Tiêu Dực há miệng thở dốc, có chút giật mình nhưng cô vẫn hiểu được lời nói như thế, còn là ở trước mặt Bành Thục Yến. Đối phương lại thẳng thắn chính trực, Tiêu Dực cũng không lại nói chuyện vòng vo, đành phải nói thẳng: “Đa tạ đương gia ưu ái, chính là, Tiêu Dực đã có phu lang."
Bành đương gia lơ đễnh nói: “Đó có chuyện gì chứ? Nữ tử nhiều thêm vài người phu thị là chuyện bình thường."
“Nữ tử nhiều phu thị quả thật là chuyện bình thường." Tiêu Dực cười cười, Bành Thục Yến vui vẻ, chỉ nghe nàng lại hỏi: “Xin hỏi đương gia, làm người, giữ lời hứa có quan trọng hay không? Nữ tử khi hết lòng tuân thủ lời hứa thì như thế nào?"
“Mặc kệ làm người là nữ tử, giữ lời hứa tất nhiên là quan trọng nhất, lời hứa nhất định là phải giữ."
“Tiêu Dực từng nhận lời với phu lang, không cưới phu thị, chỉ cần một mình hắn."
Bành đương gia ngây người ra, Bành Thục Yến cũng ngây người ra.
Tiêu Dực tiếp tục: “Cho nên, chỉ có thể đa tạ ý tốt của Bành đương gia."
Sắc mặt Bành Thục Yến trắng bệch, đứng dậy liền xông ra ngoài. Biểu cảm trên mặt Tiêu Dực không thay đổi, thậm chí ngay cả quay đầu liếc mắt một cái cũng không có. Bành đương gia thở dài, chính bà cũng là người xem trọng lời hứa, sao có thể yêu cầu nữ tử trước mắt này huỷ bỏ lời thề của nàng chứ?
* * *
Việc hôn nhân kết hợp không thành, làm ăn vẫn là muốn làm, Bành đương gia và Tiêu Dực bàn ổn thỏa giá xong sau đó thanh toán tiền, hẹn tốt ngày hôm sau mang Diệp Khê lại đây dạy phối hương liệu và cách làm. Bởi vì đối với gia vị nơi này, Diệp Khê biết nhiều hơn Tiêu Dực. Lúc Diệp Khê biết mình phải đi ra ngoài dạy người khác làm thịt muối vẫn là có chút kích động: “Thê chủ, ta lại có thể giúp ngài kiếm tiền?"
Tiêu Dực cười cười: “Đúng vậy, Khê Nhi rất lợi hại, làm thịt muối còn hoàn hảo hơn ta, đương nhiên phải cho ngươi đi."
“Nhưng là......" Diệp Khê có chút khẩn trương mà nắm góc áo của mình: “Ta không biết dạy như thế nào hết."
“Rất đơn giản, Khê Nhi chỉ cần nói với các nàng phải điều phối hương liệu như thế nào, trong lúc phối hương liệu phải thả trong đó những gì, phải làm như thế nào thịt mới sẽ không thối là được rồi."
Diệp Khê nghiêng đầu: “Như thế là được rồi?"
“Đúng vậy."
* * *
Ngày hôm sau, Tiêu Dực như lời hẹn mang theo Diệp Khê đi Chân Vị Lâu. Phía sau Chân Vị Lâu có chút sân nhỏ, Bành đương gia liền an bài Diệp Khê ở trong một cái sân nhỏ trong đó dạy những người đó làm thịt muối. Loại chuyện trong phòng bếp này bình thường là nam nhân đến làm, bởi vậy Bành đương gia an bài người đến học tập cũng đều là nam tử. Không có nữ tử ở đây nên Diệp Khê cũng thả lỏng chút, nói chuyện tiếng mặc dù không lớn, nhưng là có thể làm cho bọn họ đều nghe được rõ ràng.
Tiêu Dực và Bành đương gia ngồi ở chỗ bàn đá không xa uống trà nói chuyện phiếm. Bành đương gia cũng không nhắc lại chuyện cưới gả, chỉ trò chuyện với Tiêu Dực chút chuyện nhà: “Tiêu tiểu thư đối với Tiêu phu lang tình thâm như thế, chắc là có một đoạn câu chuyện xinh đẹp?"
Tiêu Dực cười cười: “Không có câu chuyện gì, chính là lớn lên cùng một thôn, sau đó không biết vì sao lại cưới hắn, đã cưới về thì tự nhiên là sẽ đối xử tốt với hắn."
“Tiêu phu lang ngây thơ, hiện giờ Tiêu tiểu thư cũng làm hoàng thương, nhất định là bận rất nhiều chuyện. Nếu là Tiêu tiểu thư không ở bên cạnh, chỉ sợ Tiêu phu lang sẽ không thích ứng."
Tiêu Dực nhìn về phía Diệp Khê ánh mắt mềm mại: “Khê Nhi là người ngây thơ, nhưng hắn không phải đồ ngốc, có thể chăm sóc chính mình."
Bành đương gia ngẩn người ra, vội hỏi: “Ta không có ý xem nhẹ quý phu lang."
Tiêu Dực cười cười: “Ta thích người vô cùng đơn giản, thích cuộc sống vô cùng đơn giản. Nếu không phải muốn có cơm ăn, có quần áo mặc, ta thật sự không muốn làm ăn gì."
Bành đương gia không nói chuyện, chỉ dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, người còn trẻ tuổi, đúng là lúc hăng hái cố gắng, sao có thể có loại cảm giác chán ghét tất cả thế này?
Hai người tự chìm trong tâm sự của mình, lúc này Bành Thục Yến bưng mấy đĩa điểm tâm tiến vào: “Mẫu thân, Tiêu tiểu thư."
Tiêu Dực hoàn hồn, cũng cười chào hỏi với hắn: “Chào Bành công tử." Giọng điệu nói chuyện bình thường với hắn giống như trước kia, thoáng như không trải qua buổi nói chuyện xấu hổ hôm qua.
Bành Thục Yến cũng một bộ dáng không xảy ra chuyện gì, đặt tất cả điểm tâm lên trên bàn, nói với Tiêu Dực: “Tiêu tiểu thư, kêu Tiêu phu lang lại đây cùng dùng chút điểm tâm đi."
Tiêu Dực gật đầu, vẫy tay về phía Diệp Khê: “Khê Nhi, lại đây nghỉ ngơi một chút, ăn chút điểm tâm."
Diệp Khê ngẩng đầu, thấy Bành Thục Yến đứng ở bên cạnh Tiêu Dực, gấp đến độ bỗng nhiên đứng lên. Diệp Khê đứng quá nhanh, trong lúc nhất thời trước mắt biến thành màu đen choáng váng, một thân đứng không vững liền ngã về phía sau.
“A --" Diệp Khê kêu sợ hãi, cánh tay quơ quơ ở trong không trung, cái gì cũng chưa bắt được người đã ngã xuống, ầm đùng một tiếng đè lật một cái bồn, bồn lật vào một bên. Diệp Khê nghiêng một cái, chân cũng không biết đạp vào cái gì, hoàn toàn lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại.
“Khê Nhi!" Tiêu Dực kêu to, vội vàng chạy tới, Diệp Khê đã được một nam nhân nâng đứng dậy. Tiêu Dực ôm thân thể hắn đi qua một bên xem xét: “Khê Nhi, ngã tới chỗ nào? Đau chỗ nào?"
Diệp Khê khịt khịt mũi sờ sờ trên người: “Hình như... không đau."
“Khê Nhi?"
“Thật sự không đau, thê chủ, ta mặc quần áo thật dày, không ngã sấp xuống, chính là, làm lật đổ nhiều thứ như vậy." Tiêu Dực nhìn theo ánh mắt Diệp Khê qua, trên đất rải một đống gia vị lớn, còn có một chậu thịt bị đá ngả lăn, có nam tử đang thu dọn.
Tiêu Dực phủi phủi gia vị dính đầy trên mái tóc của hắn: “Không có việc gì, không ngã đau là tốt rồi."
“Nhưng mà... quần áo dơ bẩn rồi." Diệp Khê giật nhẹ quần áo trên người, mặt trên dính rất nhiều gia vị, còn ẩm ướt một miếng lớn, dính chút bùn.
“Không có việc gì, ta mang ngươi đi mua một bộ mới."
-“Trên đường rất nhiều cửa hàng còn chưa buôn bán, mua mới cũng không nhất định mặc hợp, hiện tại thay một bộ ở đây đi." Bành đương gia nói xong, lại nói với Bành Thục Yến nói: “Yến nhi, con mang Tiêu phu lang đi gội rửa, đổi bộ quần áo khác đi."
Bành Thục Yến gật đầu tiến lên kéo Diệp Khê: “Tiêu phu lang, ta mang ngươi đi rửa mặt chải đầu lại."
Diệp Khê nhìn nhìn Bành Thục Yến, lại nhìn nhìn Tiêu Dực, Tiêu Dực ôn hòa nói: “Đi đi, ta liền ở trong này chờ ngươi."
Mặc dù không muốn rời đi, nhưng Diệp Khê cũng tự biết quần áo trên người quả thật không thể lại mặc, còn có gia vị trên tóc cũng phải gội rửa, đành phải gật đầu nói: “Vậy thê chủ chờ ta, ta rất nhanh sẽ quay lại."
“Ừ, ta chờ ngươi."
Lần này là Tiêu Dực chủ động hẹn Bành đương gia, địa điểm gặp mặt tự nhiên ngay ở Chân Vị Lâu. Bao một phòng nhỏ cũng vừa ba người ngồi, Bành Thục Yến châm trà cho Bành đương gia và Tiêu Dực nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ: “Tiêu tiểu thư, nghe nói triều đình tham gia làm ra cung tiễn?"
Tiêu Dực gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói muốn mở rộng trong cả nước, làm cho mọi người đều có thể lên núi đi săn thú."
“Chỉ là dùng để săn thú thôi sao?" Bành Thục Yến nhìn nhìn Bành đương gia, lại nói: “Chẳng lẽ không còn công dụng khác à?"
Tiêu Dực cười đến thật chân thành: “Chuyện này ta cũng không biết, không dám hỏi nhiều."
Bành Thục Yến nhấp mím môi, có chút mất hứng quay đầu, vì sao nàng lại đối xử với hắn xa lạ như vậy? Bành đương gia làm như uống trà đủ, lúc này mới từ từ mở miệng: “Nói như vậy, việc làm ăn cung tiễn này ta không thể làm?"
Tiêu Dực cười cười: “Việc làm ăn của đương gia nhiều như vậy, cũng không để ý chút cung tiễn kiểu này, dựa vào thực lực cửa hàng buôn bán lớn nhất thiên hạ của Bành gia đến làm ăn sẽ làm cho triều đình lo lắng, nói không chừng sẽ có nguy hiểm, vẫn là làm chút việc làm ăn an ổn lại kiếm được tiền mới tốt."
Bành đương gia nhìn nhìn nàng: “Nhìn qua ngươi rất là thông minh, không giống người làm ăn bình thường, vậy ngươi cảm thấy làm ăn kiểu nào là an ổn lại kiếm được tiền?"
“Tự nhiên là làm thịt muối rồi."
“Ý của Tiêu tiểu thư là chúng ta hợp tác làm thịt muối bán?"
Tiêu Dực cười: “Bành gia làm ăn buôn bán, chỗ nào cần hợp tác với người khác?" Cười xong lại lắc đầu nói: “Lại nói, trừ phi bất đắc dĩ, ta sẽ không hợp tác với người khác."
“Vậy à?" Bành đương gia hếch góc chân mày lên: “Nhưng là, lúc trước Tiêu tiểu thư và Đàm tiểu thư cùng nhau bán con mồi bán thịt muối, chẳng lẽ đó không phải là hợp tác à?"
“Nàng không giống." Tiêu Dực không kiêng dè: “Nàng là người một nhà."
Bành đương gia cười đến sâu xa: “Tiêu tiểu thư cũng có thể đem ta trở thành người một nhà."
Tiêu Dực cười cười, không muốn cùng bà bàn về đề tài này nữa, chỉ nói: “Ý của ta là, ta đem phương pháp làm thịt muối nói cho ngài."
“Vậy à?" Tuy là nghi vấn, nhưng biểu cảm trên mặt Bành đương gia lại không có biến hóa gì: “Tiêu tiểu thư muốn đem phương pháp làm thịt muối nói cho ta biết?"
“Làm thịt muối kỳ thật rất đơn giản, về sau từ từ mọi người đều có thể nghĩ ra, nhưng ngay hiện tại quả thật có thể kiếm được món tiền, nếu ngài nguyện ý, ta liền nói cho ngài biết."
“Như vậy, ngươi có yêu cầu gì?"
Tiêu Dực vừa cười vừa nói: “Một bên nguyện mua, một bên nguyện bán, chỉ cần bàn giá thành công thì trao đổi. Bành đương gia cảm thấy ta còn thêm vào cái yêu cầu gì?"
“Ha ha ha." Bành đương gia cười to: “Tiêu tiểu thư quả nhiên là người làm ăn, ta hiện tại có chút muốn đem ngươi nhét vào dưới trướng."
“Bành đương gia nói đùa, Tiêu Dực chỉ là một người phụ nhân mạnh mẽ, chỗ nào lọt vào mắt của ngài."
Bành đương gia thu nụ cười, nhìn nhìn qua nhi tử một bên, có ý chỉ nói: “Là Yến nhi đề cử ngươi với ta, ngươi là vào mắt của hắn."
Biểu cảm của Tiêu Dực không thay đổi: “Nói vậy công tử không biết nhiều người lắm, cho nên nhìn người không đúng."
Bành Thục Yến thay đổi sắc mặt: “Tiêu tiểu thư, nàng có ý gì?"
“Ý chính là, kỳ thật ta thật sự không có kinh nghiệm làm ăn gì, nên không làm ăn lớn được."
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt Bành Thục Yến mới hoãn lại chút, Tiêu Dực nói tiếp: “Bành đương gia, chúng ta vẫn là đến nói chuyện giá đi."
Bành đương gia cười ha ha vài tiếng, chậm rì rì nói: “Tiêu Dực à, ngươi xem, ta có chín nữ nhi, nhưng là ta chỉ có một nhi tử."
“Có nữ có nam, đương gia thật may mắn."
“Ta chỉ có một nhi tử, cho nên càng thêm sủng ái hắn, hắn nghĩ muốn cái gì ta đều sẽ hết sức cho, cho dù ta cảm thấy thứ hắn muốn chưa chắc là tốt nhất, ta cũng sẽ thỏa mãn hắn. Ngươi cũng thấy được, Yến nhi mặc dù từ nhỏ đã được cưng chiều đến lớn lên, nhưng hắn tuyệt đối không kiêu căng. Hắn là người ôn hòa hiền lương thành thạo, cư xử có lễ, và, tướng mạo Yến nhi cũng coi như được kế thừa, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn cưới Yến nhi ta làm vi phu không?"
Tiêu Dực cúi đầu rũ mắt, cười nói: “Đương gia, Tiêu Dực chưa thấy qua cảnh đời gì, kỳ thật, chuyện gia đình giàu có ta thật sự không hiểu, chúng ta vẫn là đến nói chuyện phương pháp làm thịt muối đi."
Bành Thục Yến lại thay đổi sắc mặt: “Tiêu Dực, ta có cái gì không tốt ư?"
Tiêu Dực một mặt không hiểu: “Công tử rất tốt, ta chưa nói qua công tử không tốt."
Bành đương gia thở dài: “Tiêu tiểu thư, nói trắng ra là Yến nhi coi trọng ngươi, ta muốn đem Yến nhi hứa gả cho ngươi."
Tiêu Dực há miệng thở dốc, có chút giật mình nhưng cô vẫn hiểu được lời nói như thế, còn là ở trước mặt Bành Thục Yến. Đối phương lại thẳng thắn chính trực, Tiêu Dực cũng không lại nói chuyện vòng vo, đành phải nói thẳng: “Đa tạ đương gia ưu ái, chính là, Tiêu Dực đã có phu lang."
Bành đương gia lơ đễnh nói: “Đó có chuyện gì chứ? Nữ tử nhiều thêm vài người phu thị là chuyện bình thường."
“Nữ tử nhiều phu thị quả thật là chuyện bình thường." Tiêu Dực cười cười, Bành Thục Yến vui vẻ, chỉ nghe nàng lại hỏi: “Xin hỏi đương gia, làm người, giữ lời hứa có quan trọng hay không? Nữ tử khi hết lòng tuân thủ lời hứa thì như thế nào?"
“Mặc kệ làm người là nữ tử, giữ lời hứa tất nhiên là quan trọng nhất, lời hứa nhất định là phải giữ."
“Tiêu Dực từng nhận lời với phu lang, không cưới phu thị, chỉ cần một mình hắn."
Bành đương gia ngây người ra, Bành Thục Yến cũng ngây người ra.
Tiêu Dực tiếp tục: “Cho nên, chỉ có thể đa tạ ý tốt của Bành đương gia."
Sắc mặt Bành Thục Yến trắng bệch, đứng dậy liền xông ra ngoài. Biểu cảm trên mặt Tiêu Dực không thay đổi, thậm chí ngay cả quay đầu liếc mắt một cái cũng không có. Bành đương gia thở dài, chính bà cũng là người xem trọng lời hứa, sao có thể yêu cầu nữ tử trước mắt này huỷ bỏ lời thề của nàng chứ?
* * *
Việc hôn nhân kết hợp không thành, làm ăn vẫn là muốn làm, Bành đương gia và Tiêu Dực bàn ổn thỏa giá xong sau đó thanh toán tiền, hẹn tốt ngày hôm sau mang Diệp Khê lại đây dạy phối hương liệu và cách làm. Bởi vì đối với gia vị nơi này, Diệp Khê biết nhiều hơn Tiêu Dực. Lúc Diệp Khê biết mình phải đi ra ngoài dạy người khác làm thịt muối vẫn là có chút kích động: “Thê chủ, ta lại có thể giúp ngài kiếm tiền?"
Tiêu Dực cười cười: “Đúng vậy, Khê Nhi rất lợi hại, làm thịt muối còn hoàn hảo hơn ta, đương nhiên phải cho ngươi đi."
“Nhưng là......" Diệp Khê có chút khẩn trương mà nắm góc áo của mình: “Ta không biết dạy như thế nào hết."
“Rất đơn giản, Khê Nhi chỉ cần nói với các nàng phải điều phối hương liệu như thế nào, trong lúc phối hương liệu phải thả trong đó những gì, phải làm như thế nào thịt mới sẽ không thối là được rồi."
Diệp Khê nghiêng đầu: “Như thế là được rồi?"
“Đúng vậy."
* * *
Ngày hôm sau, Tiêu Dực như lời hẹn mang theo Diệp Khê đi Chân Vị Lâu. Phía sau Chân Vị Lâu có chút sân nhỏ, Bành đương gia liền an bài Diệp Khê ở trong một cái sân nhỏ trong đó dạy những người đó làm thịt muối. Loại chuyện trong phòng bếp này bình thường là nam nhân đến làm, bởi vậy Bành đương gia an bài người đến học tập cũng đều là nam tử. Không có nữ tử ở đây nên Diệp Khê cũng thả lỏng chút, nói chuyện tiếng mặc dù không lớn, nhưng là có thể làm cho bọn họ đều nghe được rõ ràng.
Tiêu Dực và Bành đương gia ngồi ở chỗ bàn đá không xa uống trà nói chuyện phiếm. Bành đương gia cũng không nhắc lại chuyện cưới gả, chỉ trò chuyện với Tiêu Dực chút chuyện nhà: “Tiêu tiểu thư đối với Tiêu phu lang tình thâm như thế, chắc là có một đoạn câu chuyện xinh đẹp?"
Tiêu Dực cười cười: “Không có câu chuyện gì, chính là lớn lên cùng một thôn, sau đó không biết vì sao lại cưới hắn, đã cưới về thì tự nhiên là sẽ đối xử tốt với hắn."
“Tiêu phu lang ngây thơ, hiện giờ Tiêu tiểu thư cũng làm hoàng thương, nhất định là bận rất nhiều chuyện. Nếu là Tiêu tiểu thư không ở bên cạnh, chỉ sợ Tiêu phu lang sẽ không thích ứng."
Tiêu Dực nhìn về phía Diệp Khê ánh mắt mềm mại: “Khê Nhi là người ngây thơ, nhưng hắn không phải đồ ngốc, có thể chăm sóc chính mình."
Bành đương gia ngẩn người ra, vội hỏi: “Ta không có ý xem nhẹ quý phu lang."
Tiêu Dực cười cười: “Ta thích người vô cùng đơn giản, thích cuộc sống vô cùng đơn giản. Nếu không phải muốn có cơm ăn, có quần áo mặc, ta thật sự không muốn làm ăn gì."
Bành đương gia không nói chuyện, chỉ dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, người còn trẻ tuổi, đúng là lúc hăng hái cố gắng, sao có thể có loại cảm giác chán ghét tất cả thế này?
Hai người tự chìm trong tâm sự của mình, lúc này Bành Thục Yến bưng mấy đĩa điểm tâm tiến vào: “Mẫu thân, Tiêu tiểu thư."
Tiêu Dực hoàn hồn, cũng cười chào hỏi với hắn: “Chào Bành công tử." Giọng điệu nói chuyện bình thường với hắn giống như trước kia, thoáng như không trải qua buổi nói chuyện xấu hổ hôm qua.
Bành Thục Yến cũng một bộ dáng không xảy ra chuyện gì, đặt tất cả điểm tâm lên trên bàn, nói với Tiêu Dực: “Tiêu tiểu thư, kêu Tiêu phu lang lại đây cùng dùng chút điểm tâm đi."
Tiêu Dực gật đầu, vẫy tay về phía Diệp Khê: “Khê Nhi, lại đây nghỉ ngơi một chút, ăn chút điểm tâm."
Diệp Khê ngẩng đầu, thấy Bành Thục Yến đứng ở bên cạnh Tiêu Dực, gấp đến độ bỗng nhiên đứng lên. Diệp Khê đứng quá nhanh, trong lúc nhất thời trước mắt biến thành màu đen choáng váng, một thân đứng không vững liền ngã về phía sau.
“A --" Diệp Khê kêu sợ hãi, cánh tay quơ quơ ở trong không trung, cái gì cũng chưa bắt được người đã ngã xuống, ầm đùng một tiếng đè lật một cái bồn, bồn lật vào một bên. Diệp Khê nghiêng một cái, chân cũng không biết đạp vào cái gì, hoàn toàn lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại.
“Khê Nhi!" Tiêu Dực kêu to, vội vàng chạy tới, Diệp Khê đã được một nam nhân nâng đứng dậy. Tiêu Dực ôm thân thể hắn đi qua một bên xem xét: “Khê Nhi, ngã tới chỗ nào? Đau chỗ nào?"
Diệp Khê khịt khịt mũi sờ sờ trên người: “Hình như... không đau."
“Khê Nhi?"
“Thật sự không đau, thê chủ, ta mặc quần áo thật dày, không ngã sấp xuống, chính là, làm lật đổ nhiều thứ như vậy." Tiêu Dực nhìn theo ánh mắt Diệp Khê qua, trên đất rải một đống gia vị lớn, còn có một chậu thịt bị đá ngả lăn, có nam tử đang thu dọn.
Tiêu Dực phủi phủi gia vị dính đầy trên mái tóc của hắn: “Không có việc gì, không ngã đau là tốt rồi."
“Nhưng mà... quần áo dơ bẩn rồi." Diệp Khê giật nhẹ quần áo trên người, mặt trên dính rất nhiều gia vị, còn ẩm ướt một miếng lớn, dính chút bùn.
“Không có việc gì, ta mang ngươi đi mua một bộ mới."
-“Trên đường rất nhiều cửa hàng còn chưa buôn bán, mua mới cũng không nhất định mặc hợp, hiện tại thay một bộ ở đây đi." Bành đương gia nói xong, lại nói với Bành Thục Yến nói: “Yến nhi, con mang Tiêu phu lang đi gội rửa, đổi bộ quần áo khác đi."
Bành Thục Yến gật đầu tiến lên kéo Diệp Khê: “Tiêu phu lang, ta mang ngươi đi rửa mặt chải đầu lại."
Diệp Khê nhìn nhìn Bành Thục Yến, lại nhìn nhìn Tiêu Dực, Tiêu Dực ôn hòa nói: “Đi đi, ta liền ở trong này chờ ngươi."
Mặc dù không muốn rời đi, nhưng Diệp Khê cũng tự biết quần áo trên người quả thật không thể lại mặc, còn có gia vị trên tóc cũng phải gội rửa, đành phải gật đầu nói: “Vậy thê chủ chờ ta, ta rất nhanh sẽ quay lại."
“Ừ, ta chờ ngươi."
Tác giả :
Hạt Táo Xanh