Thang Tiêu
Chương 50
“Đúng, đúng, đi bệnh viện! Bệnh viện…" Viên Tiêu bế Thang Viên lên, miệng nói năng lộn xộn, gần như điên cuồng. Con dao đâm vào cơ thể cô như một thanh kiếm sắc bén, trực tiếp đâm vào trái tim anh, làm trái tim anh tan vỡ, nghiền nát, nỗi đau đớn theo máu chạy khắp cơ thể, khiến anh hận không thể trực tiếp bắt được Viên Sanh cầm lấy con dao chém hắn thành thịt vụn.
Dây thần kinh đập thình thịch, mạch máu đại não dường như muốn nổ tung, anh từng cho rằng anh có thể bảo vệ cô, anh từng tưởng rằng nếu cô đi theo anh thì sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng bây giờ, cô lại ngã gục ở trước mặt anh, máu tươi đầm đìa.
Mà anh, ngoài việc dồn sức ôm chặt cô rồi nhấn mạnh ga xe ra, chuyện gì cũng đều không làm được.
Viên Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện, anh ôm Thang Viên đã hôn mê, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân máu tươi đầm đìa, một cước đá văng phòng làm việc của bác sĩ trực ban, khiến tiểu y tá một bên sợ thét chói tai không dứt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Viên Tiêu quét qua liền ngậm miệng lại.
“Kêu bác sĩ giỏi nhất!Dùng thuốc tốt nhất!Lập tức cứu cô ấy cho tôi!" Viên Tiêu cùng y tá nhẹ nhàng đặt Thang Viên lên giường cấp cứu, ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ đang đeo khẩu trang gằn từng chữ. Ánh mắt anh đỏ ngầu, trong mắt toàn là tàn độc, khiến toàn thân bác sĩ phát rét, vội vàng gật đầu không ngừng, liền kêu mấy người trợ thủ cùng y tá nhanh chóng đẩy Thang Viên vào phòng cấp cứu.
Viên Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt cửa, lấy điện thoại ra: “ Anh, Thang Viên xảy ra chuyện rồi, giờ đang ở trong bệnh viện. Anh giúp em kiểm tra hành động của Viên Sanh vào một tuần gần đây nhất , càng kỷ càng càng tốt".
“Được". Viên Địch chỉ nói một chữ liền cúp điện thoại. Bên kia Thang Viên đã có Viên Tiêu nên sẽ không có chuyện, anh chỉ cần chịu trách nhiệm trông chừng kỹ tất cả những kẻ không an phận là được.
Viên Tiêu mở to hai mắt dựa vào hành lang trên tường, không khí lạnh giá hung hăng xuyên thấu qua quần áo xâm nhập vào bên trong da tay anh, giống như muốn đem đông cứng cả người anh. Hai tay anh ôm đầu, thân thể căng cứng, giống như một cây cung đã lên dây, dường như một giây tiếp theo là có thể lập tức bay ngay ra ngoài.
Khắp người đều là máu của cô ấy, trên tay, trên mặt, thậm chí là cả trên quần áo. Ngay lúc này hơi thở ấm áp của cô vẫn như cũ vờn quanh đây, giống như gió xuân khiến anh luôn cảm thấy tươi đẹp. Nhưng chỉ trong một đêm, tất cả mọi thứ đều bị phá vỡ, cô vô lực ngã nhào vào trong ngực của anh, máu chảy đầm đìa…Tại sao lại như vậy? Anh thật vất vả mới tìm được cô, thật vất vả mới có thể khiến cô trở thành người của anh. Anh hứa hẹn muốn yêu cô cả đời, muốn bảo vệ thật tốt cho cô, muốn cô vĩnh viễn không bị thương, nhưng tất cả những điều đó anh đều không làm được…
Cửa chính phòng phẫu thuật đóng chặt giống như một cái động tối, đem cả người cô nuốt vào trong. Anh không dám nhìn về hướng đó, lại càng không dám nhắm mắt, màu đỏ ùn ùn kéo đến gần như muốn bức bách anh điên lên rồi. Viên Tiêu siết chặt nắm tay thành quả đấm, làm túi quần căng đến cực hạn, cảm giác bị vải vóc ép sát làn da thật không khó chịu, thế nhưng hôm nay một chút cảm giác anh cũng không nhận ra. Trong mắt chứa đầy hình ảnh cô nhào tới đỡ cho anh một đao.
Viên Tiêu, mày là phế vật.
Anh dựa vào tường từ từ trượt chân xuống, ngồi xuống ở đá hoa trên mặt đất lạnh lẽo như băng, hai tay ôm mặt khóc. Lúc đầu chỉ là khóc nức nở, cuối cùng lại càng lúc càng lớn, tha thiết mà thê lương. Trong bệnh viện nhiều người đều theo quy luật sinh lão bệnh tử, mỗi ngày đều có đủ kiểu người đang dựa vào hành lang bất lực khóc thút thít. Viên Tiêu cũng không phải là người duy nhất, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn anh đồng cảm, không còn gì khác.
Một mình anh ngồi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, vừa ngẩng đầu lên chính là bóng đèn phẫu thuật, mặc kệ nước mắt còn chút ít chảy khô.
Sau một tiếng rưỡi phòng phẫu thuật mở cửa, khi đó, Viên Địch đã xách túi hồ sơ vội vã chạy tới bệnh viện, cho dù ngoài miệng không nói gì, cũng không có hỏi đến, nhưng anh vẫn lo lắng.
Mặc dù ngày đó anh cũng giống như em trai mình nhìn thấy mẹ tự sát trước mặt đều chỉ có thể chịu đựng trong im lặng mong tìm được hi vọng sống sót, bổng nhiên Viên Tiêu bổ nhào về phía giường cứu hộ, đẩy bác sĩ, y tá xung quanh ra, hung hăng ôm lấy người Thang Viên còn nằm trên tấm đệm giường bệnh trắng như tuyết.
Viên Địch nghiêng đầu đi chỗ khác, đầu ngón tay hơi hơi run, lông mi động vài cái, cuối cùng không có đi qua.
“Người nhà bệnh nhân, xin tránh ra được không? Như vậy sẽ đè lên miệng vết thương của cô ấy." Tiểu y tá bên cạnh nhịn không được bắt đầu nhắc nhở, cô ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía, nào có ai ôm như vậy, người này đứng nói là hôn mê, chính là không hôn mê cũng bị anh đè bất tỉnh.
Viên Tiêu không để ý đến lời của tiểu y tá, vẫn ôm chặt Thang Viên như cũ. Anh ôm có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đè lên miệng vết thương của cô. Không có gì hạnh phúc so với việc đánh mất đi mà tìm lại được, tuy rằng anh biết cô sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trong lòng không ngừng lo lắng và lo âu như cũ. Cô bị tổn thương một tấc, anh đau toàn thân. Mặc dù quan hệ của bọn họ có lúc lạnh như băng một thời gian, mặc dù anh nhớ là đã dùng bao nhiêu sức mạnh đem cô buộc chặt bên người, anh vẫn chịu đựng như cũ, đứng từ xa nhìn cô, chỉ sợ đã thương cô một phân, một chút.
Nhưng hôm nay, lại vì chính mình nhất thời sơ ý khiến cô bị tổn thương lớn như vậy, đau như vậy muốn anh chịu đựng như thế nào đây? Đau khổ như vậy muốn anh nuốt như thế nào đây? Quan trọng nhất là, sợ hãi như vậy anh chịu không nổi lần thứ hai. Chỉ có thể đem hết tất cả nhân tố uy hiếp đến cô nhổ cỏ tận gốc thì mới có thể vĩnh viễn tránh khỏi chuyện như vậy xãy ra lần nữa. Một chút ngoan độc trong mắt Viên Tiêu chợt lóe lên, cùng lúc đó xuất hiện tia máu đỏ ngầu cực kỳ kinh hãi, bác sĩ muốn đưa anh đi ra, nhìn thấy chợt kinh hãi, đành rút tay mới đưa ra lại trở về.
“Muốn phòng bệnh tốt nhất!" Viên Tiêu dịu dàng hôn lên trán Thang Viên, đứng lên, mặc dù khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, quần áo lộn xộn, nhưng khí thế đã quay lại được 10 phần như trước.
Bác sĩ nghe xong lời của anh, vội vàng nghiêng đầu căn dặn y tá mấy câu, rồi đẩy Thang Viên đẩy về phía cuối hành lang, có lẽ bị ánh mắt của Viên Tiêu hù dọa, còn đặc biệt giải thích một câu:"Bên kia là phòng đơn tốt nhất trong tất cả các phòng bệnh".
Viên Tiêu cũng không nói lời nào, chỉ là theo chân bác sĩ và y tá vào phòng bệnh, lúc đi vào còn có cả Viên Địch. Điều kiện bên trong quả nhiên rất tốt, diện tích phòng rất lớn, có hai cái giường, một cái là cho bệnh nhân và một cái là cho người nhà chăm sóc bệnh nhận để ngủ. Không cho người khác chạm vào, Viên Tiêu vén tay áo lên cẩn thận ôm Thang Viên đặt ở trên giường, đắp chăn rồi mới quay về phía bác sĩ hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?"
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là mất máu quá nhiều, mặc dù lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm xuống, nhưng mà vết đâm không sâu, chỉ may chín mũi khâu, nên không có gì quá đáng ngại." Bác sĩ lấy khẩu trang, lau những giọt mồ hôi trên trán.
Viên Tiêu nhớ khi đó cô bổ nhào về phía trước, mặc dù trực tiếp ngăn cản ở trước mặt anh nhưng bởi vì bước chân vô cùng vội vàng nên ngã về phía sau một chút, thật may là ngã xuống như vậy, Viên Tiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của Thang Viên đang nhắm chặt hai mắt, anh thật sự rất may mắn.
“Tuy nhiên…" Giọng điệu bác sĩ do dự, hình như là đang không biết mở miệng như thế nào.
Viên Tiêu liền cảnh giác,câu nói này nhất định không phải là lời nói hay ho, anh nắm tay thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bác sĩ:" Tuy nhiên làm sao?"
“Một đao kia đâm vào dưới bụng, thương tổn tới tử cung, về sau sợ là cô ấy muốn sinh con sẽ rất khó khăn." Bác sĩ khẽ cắn môi, một hơi nói ra, khí thế của chàng trai này quá kinh người, tuổi trẻ bây giờ, thật là không thể tin được!
“Ông, nói cái gì,sao?" khuôn mặt Viên Tiêu thoáng âm trầm xuống, anh đi đến trước mặt bác sĩ nhìn xuống, cắn răng từng chữ một bật ra, âm thanh hỗn loạn giống như mây đen cuồn cuộn xen lẫn cùng sấm sét vang dội, dường như chỉ cần bác sĩ gật đầu một cái, giây tiếp theo sẽ nổi lên cuồng phong, mưa rào trút xuống.
“Cô ấy…Muốn, muốn mang thai…". Bác sĩ lắp bắp, còn chưa nói hết câu lập tức đã bị Viên Tiêu nắm lấy cổ áo, cả người bị đưa lên không trung, trong mắt anh u ám giống như hàn băng ngàn năm lạnh giá, mang theo khí lạnh bắn về phía bác sĩ:"Con mẹ nó ông nói lại cho tôi? Nói?".
“A!Để…Buông ra!". Bị anh siết cổ áo suýt nữa không thở nổi, bác sĩ ngộp thở mặt nổi đỏ lên, không vùng vẫy được, hai tay vỗ vỗ cánh tay Viên Tiêu, hy vọng có thể thay đổi được hiện thực, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh ra được.
“Lang băm!". Viên Tiêu mất hết lý trí điên cuồng hét lên, mang bác sĩ đi đến cửa sổ:"Đồ vô dụng như ông không nên tồn tại, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, các người không ai được phép sống!". Thực ra anh không để ý, nếu thiếu đi một người để phân tán đi sự chú ý của cô thì anh vẫn vui vẻ, nhưng mà làm sao có quên lúc ở chung cư khi cô nhìn thấy một đứa bé thì khuôn mặt tươi tắn sáng lạn? Cho tới bây giờ cô cũng chỉ mĩm cười nhẹ nhàng, ngay cả khi nhìn về phía anh, cho tới khi nghĩ đến đứa nhỏ mới có thể cười rất hạnh phúc. Anh đã từng vô tình hỏi cô có phải thích em bé hay không, ánh mắt cô cười cong cong, ánh mắt ôn nhu dịu dàng:" Đúng vậy, làm mẹ là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này".
Vậy mà hôm nay, hôm nay, bọn họ lại dám nói cô không thể sinh con được? Những người này đều đáng chết! Đều nên xuống địa ngục!Tất cả những ai muốn làm cô khóc anh đều sẽ không bỏ qua.
Bác sĩ hoảng sợ trợ to hai mắt hơi thở nặng nề, trong miệng ô ô nói không nên lời, người này điên rồi! Hắn thật sự muốn ném mình từ lầu 6 xuống! Tôi không muốn chết! Tôi còn có nhiều việc chưa làm, tôi không muốn chết!
“Viên Tiêu, em bình tĩnh một chút!". Viên Địch vừa nhìn thấy chuyện không hay, chạy nhanh lại túm lấy cánh tay của Viên Tiêu không cho anh tiếp tục đi lên phía trước, nếu đi vài bước nữa là sẽ đến cửa sổ, nếu cứ để anh đi đến đó, nói không chừng sẽ xãy ra chuyện không thể cứu vãn, làm sao anh có thể ngồi nhìn bỏ qua.
“Cút". Viên Tiêu đỏ mắt nhìn về phía Viên Địch rống lên. Anh sớm đã không tỉnh táo rồi, chỉ nghĩ đến điều duy nhất là bọn họ tổn thương cô, bọn họ đều đáng chết!
“Viên Tiêu, Thang Viên ở chổ này". Viên Địch buông tay, mặt không chút thay đổi nhìn mắt Viên Tiêu rồi nói.
Viên Tiêu sửng sốt, sức lực trên cánh tay từ từ buông lỏng xuống. Quay người lại đi tới, cô đang nhắm mắt nằm ở nơi đó, yên lặng ngủ say như một đứa trẻ. Hốc mắt nóng lên, Viên Tiêu mạnh tay ném bác sĩ xuống đất:"Tất cả cút đi!"
Bác sĩ liền lăn một vòng ra khỏi phòng bệnh, đến ngay cả áo khoác trắng mới bị xé vụn cũng không kịp sữa sang lại liền nhanh như chớp chạy mất dạng.
Viên Tiêu từ từ đi đến bên giường cầm tay Thang Viên áp lên mặt, có lẽ là mất quá nhiều máu, tay cô lạnh dọa người, anh có làm thế nào cũng không ấm lên, trong lòng Viên Tiêu co rút đau đớn dữ dội, hận không thể dùng một đao róc xương lóc thịt Viên Sanh.
“Viên Tiêu…"Thang Viên chậm rãi mở mắt, từng giọt nước mắt len theo khóe mắt rơi xuống:"Em không thể mang thai?"
Không ai nghĩ tới, Thang Viên tỉnh lại, nhất thời trong phòng bệnh ngoại trừ yên tĩnh ra thì chỉ có yên tĩnh.
Thật ra thì vào lúc phẫu thuật bác sĩ muốn tiêm morphine cho Thang Viên, nhưng cơ thể Thang Viên có chút đặc biệt, lượng morphine tiêm vào cơ thể không thể quá nhiều, mà cho ít morphine cơ bản là không có tác dụng gây mê, cuối cùng bác sĩ chỉ có thể dùng Đỗ Lãnh Đinh Mà Đỗ Lãnh Linh là giảm đau, hiệu quả gây mê rất ít, thời điểm Thang Viên mất máu cũng là do tác dụng của…mà hôn mê, nhưng trong phòng bệnh, Viên Tiêu lớn tiếng như vậy lại đánh thức cô dậy, tuy rằng đầu óc cô mơ mơ màng màng, nhưng vẫn bắt được một chữ mấu chốt nhất" sau này cô không thể sinh con.
Một hồi lâu sau, trong phòng bệnh rốt cuộc cũng vang lên âm thanh của Viên Tiêu:" Không quan trọng Thang Viên, chúng ta không cần đứa bé". Viên Tiêu khẽ hôn lên đầu ngón tay của cô, đem đau thương trong ánh mắt biến mất, khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ:" Anh không cần chia sẽ em với người khác, Thang Viên chỉ là của một mình anh!".
Thang Viên nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuống như cũ không dứt không ngăn cản được.
“Thang Viên, đừng khóc, ngoan, đừng khóc." Viên Tiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, dán sát khuôn mặt mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô:" Như vậy thật tốt, sau này chúng ta không cần mua áo mưa an toàn rồi, tiết kiệm được nhiều tiền thật đấy!".
Cái chuyện cười này không buồn cười, Viên Tiêu, không buồn cười…Thang Viên đưa tay ôm cổ Viên Tiêu, rốt cuộc cũng không nhịn được âm thanh tuyệt vọng:"Viên Tiêu cái người khốn kiếp này!Không buồn cười!Tuyệt đối không buồn cười. Cô muốn có một đứa bé biết bao, muốn có cục cưng là cốt nhục của anh và cô nhưng lại không có khả năng, cả đời cô không thể mang thai, Nhưng cô vẫn mong sẽ có một ngày, sẽ có một cục cưng nhỏ nằm trên giường trẻ con, mở đôi mắt to sáng ngời giống anh nhìn cô cười, thật sự là rất đẹp, thật là đẹp…
“Anh là tên khốn kiếp, là tên khốn kiếp…" Viên Tiêu vùi mặt ở cổ Thang Viên, trong miệng nỉ non, không để ý cô đang ở đây, rơi lệ không ngừng.
Dây thần kinh đập thình thịch, mạch máu đại não dường như muốn nổ tung, anh từng cho rằng anh có thể bảo vệ cô, anh từng tưởng rằng nếu cô đi theo anh thì sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng bây giờ, cô lại ngã gục ở trước mặt anh, máu tươi đầm đìa.
Mà anh, ngoài việc dồn sức ôm chặt cô rồi nhấn mạnh ga xe ra, chuyện gì cũng đều không làm được.
Viên Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện, anh ôm Thang Viên đã hôn mê, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân máu tươi đầm đìa, một cước đá văng phòng làm việc của bác sĩ trực ban, khiến tiểu y tá một bên sợ thét chói tai không dứt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Viên Tiêu quét qua liền ngậm miệng lại.
“Kêu bác sĩ giỏi nhất!Dùng thuốc tốt nhất!Lập tức cứu cô ấy cho tôi!" Viên Tiêu cùng y tá nhẹ nhàng đặt Thang Viên lên giường cấp cứu, ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ đang đeo khẩu trang gằn từng chữ. Ánh mắt anh đỏ ngầu, trong mắt toàn là tàn độc, khiến toàn thân bác sĩ phát rét, vội vàng gật đầu không ngừng, liền kêu mấy người trợ thủ cùng y tá nhanh chóng đẩy Thang Viên vào phòng cấp cứu.
Viên Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt cửa, lấy điện thoại ra: “ Anh, Thang Viên xảy ra chuyện rồi, giờ đang ở trong bệnh viện. Anh giúp em kiểm tra hành động của Viên Sanh vào một tuần gần đây nhất , càng kỷ càng càng tốt".
“Được". Viên Địch chỉ nói một chữ liền cúp điện thoại. Bên kia Thang Viên đã có Viên Tiêu nên sẽ không có chuyện, anh chỉ cần chịu trách nhiệm trông chừng kỹ tất cả những kẻ không an phận là được.
Viên Tiêu mở to hai mắt dựa vào hành lang trên tường, không khí lạnh giá hung hăng xuyên thấu qua quần áo xâm nhập vào bên trong da tay anh, giống như muốn đem đông cứng cả người anh. Hai tay anh ôm đầu, thân thể căng cứng, giống như một cây cung đã lên dây, dường như một giây tiếp theo là có thể lập tức bay ngay ra ngoài.
Khắp người đều là máu của cô ấy, trên tay, trên mặt, thậm chí là cả trên quần áo. Ngay lúc này hơi thở ấm áp của cô vẫn như cũ vờn quanh đây, giống như gió xuân khiến anh luôn cảm thấy tươi đẹp. Nhưng chỉ trong một đêm, tất cả mọi thứ đều bị phá vỡ, cô vô lực ngã nhào vào trong ngực của anh, máu chảy đầm đìa…Tại sao lại như vậy? Anh thật vất vả mới tìm được cô, thật vất vả mới có thể khiến cô trở thành người của anh. Anh hứa hẹn muốn yêu cô cả đời, muốn bảo vệ thật tốt cho cô, muốn cô vĩnh viễn không bị thương, nhưng tất cả những điều đó anh đều không làm được…
Cửa chính phòng phẫu thuật đóng chặt giống như một cái động tối, đem cả người cô nuốt vào trong. Anh không dám nhìn về hướng đó, lại càng không dám nhắm mắt, màu đỏ ùn ùn kéo đến gần như muốn bức bách anh điên lên rồi. Viên Tiêu siết chặt nắm tay thành quả đấm, làm túi quần căng đến cực hạn, cảm giác bị vải vóc ép sát làn da thật không khó chịu, thế nhưng hôm nay một chút cảm giác anh cũng không nhận ra. Trong mắt chứa đầy hình ảnh cô nhào tới đỡ cho anh một đao.
Viên Tiêu, mày là phế vật.
Anh dựa vào tường từ từ trượt chân xuống, ngồi xuống ở đá hoa trên mặt đất lạnh lẽo như băng, hai tay ôm mặt khóc. Lúc đầu chỉ là khóc nức nở, cuối cùng lại càng lúc càng lớn, tha thiết mà thê lương. Trong bệnh viện nhiều người đều theo quy luật sinh lão bệnh tử, mỗi ngày đều có đủ kiểu người đang dựa vào hành lang bất lực khóc thút thít. Viên Tiêu cũng không phải là người duy nhất, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn anh đồng cảm, không còn gì khác.
Một mình anh ngồi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, vừa ngẩng đầu lên chính là bóng đèn phẫu thuật, mặc kệ nước mắt còn chút ít chảy khô.
Sau một tiếng rưỡi phòng phẫu thuật mở cửa, khi đó, Viên Địch đã xách túi hồ sơ vội vã chạy tới bệnh viện, cho dù ngoài miệng không nói gì, cũng không có hỏi đến, nhưng anh vẫn lo lắng.
Mặc dù ngày đó anh cũng giống như em trai mình nhìn thấy mẹ tự sát trước mặt đều chỉ có thể chịu đựng trong im lặng mong tìm được hi vọng sống sót, bổng nhiên Viên Tiêu bổ nhào về phía giường cứu hộ, đẩy bác sĩ, y tá xung quanh ra, hung hăng ôm lấy người Thang Viên còn nằm trên tấm đệm giường bệnh trắng như tuyết.
Viên Địch nghiêng đầu đi chỗ khác, đầu ngón tay hơi hơi run, lông mi động vài cái, cuối cùng không có đi qua.
“Người nhà bệnh nhân, xin tránh ra được không? Như vậy sẽ đè lên miệng vết thương của cô ấy." Tiểu y tá bên cạnh nhịn không được bắt đầu nhắc nhở, cô ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía, nào có ai ôm như vậy, người này đứng nói là hôn mê, chính là không hôn mê cũng bị anh đè bất tỉnh.
Viên Tiêu không để ý đến lời của tiểu y tá, vẫn ôm chặt Thang Viên như cũ. Anh ôm có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đè lên miệng vết thương của cô. Không có gì hạnh phúc so với việc đánh mất đi mà tìm lại được, tuy rằng anh biết cô sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trong lòng không ngừng lo lắng và lo âu như cũ. Cô bị tổn thương một tấc, anh đau toàn thân. Mặc dù quan hệ của bọn họ có lúc lạnh như băng một thời gian, mặc dù anh nhớ là đã dùng bao nhiêu sức mạnh đem cô buộc chặt bên người, anh vẫn chịu đựng như cũ, đứng từ xa nhìn cô, chỉ sợ đã thương cô một phân, một chút.
Nhưng hôm nay, lại vì chính mình nhất thời sơ ý khiến cô bị tổn thương lớn như vậy, đau như vậy muốn anh chịu đựng như thế nào đây? Đau khổ như vậy muốn anh nuốt như thế nào đây? Quan trọng nhất là, sợ hãi như vậy anh chịu không nổi lần thứ hai. Chỉ có thể đem hết tất cả nhân tố uy hiếp đến cô nhổ cỏ tận gốc thì mới có thể vĩnh viễn tránh khỏi chuyện như vậy xãy ra lần nữa. Một chút ngoan độc trong mắt Viên Tiêu chợt lóe lên, cùng lúc đó xuất hiện tia máu đỏ ngầu cực kỳ kinh hãi, bác sĩ muốn đưa anh đi ra, nhìn thấy chợt kinh hãi, đành rút tay mới đưa ra lại trở về.
“Muốn phòng bệnh tốt nhất!" Viên Tiêu dịu dàng hôn lên trán Thang Viên, đứng lên, mặc dù khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, quần áo lộn xộn, nhưng khí thế đã quay lại được 10 phần như trước.
Bác sĩ nghe xong lời của anh, vội vàng nghiêng đầu căn dặn y tá mấy câu, rồi đẩy Thang Viên đẩy về phía cuối hành lang, có lẽ bị ánh mắt của Viên Tiêu hù dọa, còn đặc biệt giải thích một câu:"Bên kia là phòng đơn tốt nhất trong tất cả các phòng bệnh".
Viên Tiêu cũng không nói lời nào, chỉ là theo chân bác sĩ và y tá vào phòng bệnh, lúc đi vào còn có cả Viên Địch. Điều kiện bên trong quả nhiên rất tốt, diện tích phòng rất lớn, có hai cái giường, một cái là cho bệnh nhân và một cái là cho người nhà chăm sóc bệnh nhận để ngủ. Không cho người khác chạm vào, Viên Tiêu vén tay áo lên cẩn thận ôm Thang Viên đặt ở trên giường, đắp chăn rồi mới quay về phía bác sĩ hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?"
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là mất máu quá nhiều, mặc dù lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm xuống, nhưng mà vết đâm không sâu, chỉ may chín mũi khâu, nên không có gì quá đáng ngại." Bác sĩ lấy khẩu trang, lau những giọt mồ hôi trên trán.
Viên Tiêu nhớ khi đó cô bổ nhào về phía trước, mặc dù trực tiếp ngăn cản ở trước mặt anh nhưng bởi vì bước chân vô cùng vội vàng nên ngã về phía sau một chút, thật may là ngã xuống như vậy, Viên Tiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của Thang Viên đang nhắm chặt hai mắt, anh thật sự rất may mắn.
“Tuy nhiên…" Giọng điệu bác sĩ do dự, hình như là đang không biết mở miệng như thế nào.
Viên Tiêu liền cảnh giác,câu nói này nhất định không phải là lời nói hay ho, anh nắm tay thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bác sĩ:" Tuy nhiên làm sao?"
“Một đao kia đâm vào dưới bụng, thương tổn tới tử cung, về sau sợ là cô ấy muốn sinh con sẽ rất khó khăn." Bác sĩ khẽ cắn môi, một hơi nói ra, khí thế của chàng trai này quá kinh người, tuổi trẻ bây giờ, thật là không thể tin được!
“Ông, nói cái gì,sao?" khuôn mặt Viên Tiêu thoáng âm trầm xuống, anh đi đến trước mặt bác sĩ nhìn xuống, cắn răng từng chữ một bật ra, âm thanh hỗn loạn giống như mây đen cuồn cuộn xen lẫn cùng sấm sét vang dội, dường như chỉ cần bác sĩ gật đầu một cái, giây tiếp theo sẽ nổi lên cuồng phong, mưa rào trút xuống.
“Cô ấy…Muốn, muốn mang thai…". Bác sĩ lắp bắp, còn chưa nói hết câu lập tức đã bị Viên Tiêu nắm lấy cổ áo, cả người bị đưa lên không trung, trong mắt anh u ám giống như hàn băng ngàn năm lạnh giá, mang theo khí lạnh bắn về phía bác sĩ:"Con mẹ nó ông nói lại cho tôi? Nói?".
“A!Để…Buông ra!". Bị anh siết cổ áo suýt nữa không thở nổi, bác sĩ ngộp thở mặt nổi đỏ lên, không vùng vẫy được, hai tay vỗ vỗ cánh tay Viên Tiêu, hy vọng có thể thay đổi được hiện thực, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh ra được.
“Lang băm!". Viên Tiêu mất hết lý trí điên cuồng hét lên, mang bác sĩ đi đến cửa sổ:"Đồ vô dụng như ông không nên tồn tại, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, các người không ai được phép sống!". Thực ra anh không để ý, nếu thiếu đi một người để phân tán đi sự chú ý của cô thì anh vẫn vui vẻ, nhưng mà làm sao có quên lúc ở chung cư khi cô nhìn thấy một đứa bé thì khuôn mặt tươi tắn sáng lạn? Cho tới bây giờ cô cũng chỉ mĩm cười nhẹ nhàng, ngay cả khi nhìn về phía anh, cho tới khi nghĩ đến đứa nhỏ mới có thể cười rất hạnh phúc. Anh đã từng vô tình hỏi cô có phải thích em bé hay không, ánh mắt cô cười cong cong, ánh mắt ôn nhu dịu dàng:" Đúng vậy, làm mẹ là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này".
Vậy mà hôm nay, hôm nay, bọn họ lại dám nói cô không thể sinh con được? Những người này đều đáng chết! Đều nên xuống địa ngục!Tất cả những ai muốn làm cô khóc anh đều sẽ không bỏ qua.
Bác sĩ hoảng sợ trợ to hai mắt hơi thở nặng nề, trong miệng ô ô nói không nên lời, người này điên rồi! Hắn thật sự muốn ném mình từ lầu 6 xuống! Tôi không muốn chết! Tôi còn có nhiều việc chưa làm, tôi không muốn chết!
“Viên Tiêu, em bình tĩnh một chút!". Viên Địch vừa nhìn thấy chuyện không hay, chạy nhanh lại túm lấy cánh tay của Viên Tiêu không cho anh tiếp tục đi lên phía trước, nếu đi vài bước nữa là sẽ đến cửa sổ, nếu cứ để anh đi đến đó, nói không chừng sẽ xãy ra chuyện không thể cứu vãn, làm sao anh có thể ngồi nhìn bỏ qua.
“Cút". Viên Tiêu đỏ mắt nhìn về phía Viên Địch rống lên. Anh sớm đã không tỉnh táo rồi, chỉ nghĩ đến điều duy nhất là bọn họ tổn thương cô, bọn họ đều đáng chết!
“Viên Tiêu, Thang Viên ở chổ này". Viên Địch buông tay, mặt không chút thay đổi nhìn mắt Viên Tiêu rồi nói.
Viên Tiêu sửng sốt, sức lực trên cánh tay từ từ buông lỏng xuống. Quay người lại đi tới, cô đang nhắm mắt nằm ở nơi đó, yên lặng ngủ say như một đứa trẻ. Hốc mắt nóng lên, Viên Tiêu mạnh tay ném bác sĩ xuống đất:"Tất cả cút đi!"
Bác sĩ liền lăn một vòng ra khỏi phòng bệnh, đến ngay cả áo khoác trắng mới bị xé vụn cũng không kịp sữa sang lại liền nhanh như chớp chạy mất dạng.
Viên Tiêu từ từ đi đến bên giường cầm tay Thang Viên áp lên mặt, có lẽ là mất quá nhiều máu, tay cô lạnh dọa người, anh có làm thế nào cũng không ấm lên, trong lòng Viên Tiêu co rút đau đớn dữ dội, hận không thể dùng một đao róc xương lóc thịt Viên Sanh.
“Viên Tiêu…"Thang Viên chậm rãi mở mắt, từng giọt nước mắt len theo khóe mắt rơi xuống:"Em không thể mang thai?"
Không ai nghĩ tới, Thang Viên tỉnh lại, nhất thời trong phòng bệnh ngoại trừ yên tĩnh ra thì chỉ có yên tĩnh.
Thật ra thì vào lúc phẫu thuật bác sĩ muốn tiêm morphine cho Thang Viên, nhưng cơ thể Thang Viên có chút đặc biệt, lượng morphine tiêm vào cơ thể không thể quá nhiều, mà cho ít morphine cơ bản là không có tác dụng gây mê, cuối cùng bác sĩ chỉ có thể dùng Đỗ Lãnh Đinh Mà Đỗ Lãnh Linh là giảm đau, hiệu quả gây mê rất ít, thời điểm Thang Viên mất máu cũng là do tác dụng của…mà hôn mê, nhưng trong phòng bệnh, Viên Tiêu lớn tiếng như vậy lại đánh thức cô dậy, tuy rằng đầu óc cô mơ mơ màng màng, nhưng vẫn bắt được một chữ mấu chốt nhất" sau này cô không thể sinh con.
Một hồi lâu sau, trong phòng bệnh rốt cuộc cũng vang lên âm thanh của Viên Tiêu:" Không quan trọng Thang Viên, chúng ta không cần đứa bé". Viên Tiêu khẽ hôn lên đầu ngón tay của cô, đem đau thương trong ánh mắt biến mất, khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ:" Anh không cần chia sẽ em với người khác, Thang Viên chỉ là của một mình anh!".
Thang Viên nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuống như cũ không dứt không ngăn cản được.
“Thang Viên, đừng khóc, ngoan, đừng khóc." Viên Tiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, dán sát khuôn mặt mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô:" Như vậy thật tốt, sau này chúng ta không cần mua áo mưa an toàn rồi, tiết kiệm được nhiều tiền thật đấy!".
Cái chuyện cười này không buồn cười, Viên Tiêu, không buồn cười…Thang Viên đưa tay ôm cổ Viên Tiêu, rốt cuộc cũng không nhịn được âm thanh tuyệt vọng:"Viên Tiêu cái người khốn kiếp này!Không buồn cười!Tuyệt đối không buồn cười. Cô muốn có một đứa bé biết bao, muốn có cục cưng là cốt nhục của anh và cô nhưng lại không có khả năng, cả đời cô không thể mang thai, Nhưng cô vẫn mong sẽ có một ngày, sẽ có một cục cưng nhỏ nằm trên giường trẻ con, mở đôi mắt to sáng ngời giống anh nhìn cô cười, thật sự là rất đẹp, thật là đẹp…
“Anh là tên khốn kiếp, là tên khốn kiếp…" Viên Tiêu vùi mặt ở cổ Thang Viên, trong miệng nỉ non, không để ý cô đang ở đây, rơi lệ không ngừng.
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu