Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh
Chương 128: Đại kết cục
Lam Thiên gặp được mẹ của Lam Dạ Ảnh, hai mắt dây dưa cùng nhau nói chuyện đi, nửa đời trước quấn quýt si mê, có phải sẽ chấm dứt như vậy hay không……
Hồ vương hóa thân đi đến nhìn thoáng qua Ảnh nhi, lại nhìn con gái của mình và Lam Thiên.Cuối cùng không đợi ăn xong tiệc rượu liền rời khỏi.
Làm một người cha ngoài việc đến nhìn cháu mình hạnh phúc, nhưng mà con gái mình trong lòng ông là một cây gai, chỉ là con gái ông cố chấp,không nên thích tên đàn ông Lam Thiên này……
Ba mươi năm đau khổ, kéo dài đến bây giờ……
Ai……yaaaaaaaa
…..
“A a…… Rốt cục đã xong……" Nguyễn Miên Miên thở mạnh một hơi,mở miệng hít to một ngụm khí,“Chuyện quan trọng nhất trong đời người đã hoàn thành ……"
Lam Dạ Ảnh cười nhẹ,“Chuyện quan trọng tiếp theo là cái gì?!"
“A, đương nhiên là em bé ……" Nguyễn Miên Miên cười tủm tỉm nói:“Không biết con mình sau này giống em hay là giống anh nhỉ?!"Cô lại nhíu nhíu mày, luống cúông nói:“Lỡ như sinh hai tiểu hồ ly thì làm sao bây giờ? Sẽ hù chết mẹ và dì nhỏ a ……"
Sắc mặt Lam Dạ Ảnh thay đổi, khóe miệng co rút,“Nha đầu này chỉ biết suy nghĩ miên man, cái gì hồ ly không phải hồ ly, chán ghét a, em đã gả cho hồ ly.Còn muốn ghét bỏ giống ông xã em sao?!……"
“Giống?!" Sắc mặt của Nguyễn Miên Miên có chút rối rắm, cuối cùng bất đắc dĩ nói:“Hắc hắc, quả thật là, anh không giống em lắm….."
“Miên nhi……" Lam Dạ Ảnh đột nhiên kéo mặt cô, cắn răng tiến đến, đẩy ngã cô ở trên giường,“Hừ hừ, mặc kệ em,em hiện tại là bà xã của anh,là đồ ăn của anh, anh hiện tại sẽ nếm thử mùi vị mới mẻ của bà xã a, hắc hắc……"
“Khanh khách……" sắc mặt của Nguyễn Miên Miên đỏ bừng, bị hắn làm cho có chút ngứa, cô vội vàng đẩy hắn ra,“Không cần, ngứa…… Rất ngứa, ông xã tha em đi……"
“Không tha……" khóe miệng của Lam Dạ Ảnh mang theo ý cười xấu xa, nhào lên, chuẩn bị hưởng đại tiệc.Nguyễn Miên Miên cười khanh khách lại trốn không thoát, bị Lam Dạ Ảnh mang theo vị rượu hôn lên môi cô, tiếng cười khanh khách biến thành tiếng nức nở rên rỉ……
Dục vọng đang sôi trào đột nhiên bị tiếng gõ cửa cắt đứt……
Lam Dạ Ảnh tức giận hét lớn,“Ai?!"
Ánh mắt đỏhồng, phía sau cánh cửa kia ai dám rầy hắn, không muốn sống nữa hay sao?!
Phía sau cửa truyền đến tiếng nói của mẹ Nguyễn, có chút thử thăm dò nói:“Các con không nên rung động mạnh…… Cẩn thận đứa nhỏ……"
[⊙_⊙]
Lam Dạ Ảnh và Nguyễn Miên Miên đều ngây ngẩn cả người.
“Mẹ, chúng con sẽ chú ý ……" Lam Dạ Ảnh vội vàng đáp ứng rồi, sắc mặt có chút khó khăn.
Nguyễn Miên Miên ở hắn dưới thân lén cười, nhìn sắc mặt ông xã mình,cô cười giống tiểu hồ ly.
“Vậy, vậy con…phải chú ý a……" Mẹ Nguyễn lo lắng.
Nghe tiếng bước ngoài cửa xa dần, Nguyễn Miên Miên rốt cục nhịn không được nở nụ cười, nhất là nhìn thấy trên mặt của Lam Dạ Ảnh chưa thỏa mãn dục vọng, liền cảm thấy khôi hài……
“Chúng mình sẽ nhẹ nhàng một chút……" Lam Dạ Ảnh cười vô cùng xảo quyệt.
Nụ cười trên mặt của Nguyễn Miên Miên cứng ngắc,“Nhưng mà, nhưng mà…… Trong bụng có em bé nha, mẹ nó nói, anh không nên đi vào a?!"
Lam Dạ Ảnh cười quỷ dị,“Không có việc gì, con của anh nhất định rất cường hãn, yên tâm đi,anh sẽ thật cẩn thận, bọn họ cũng sẽ không chuyện ……"
“Anh……" mặt của Nguyễn Miên Miên đỏ giống mật đào, bị Lam Dạ Ảnh phúc hắc nghẹn một câu đều nói không được, thì ra, đàn ông là phúc hắc như thế, khi có chuyện quan trọng, ngay cả đứa nhỏ cũng không để ý……
“Miên nhi, đợi lát nữa em phải rên nhỏ thôi nha, bằng không……" Lam Dạ Ảnh cười xấu xa,“Đợi lát nữa mẹ lỡ như cầm chìa khóa xông vào thì……"
“Sao……" Nguyễn Miên Miên nhanh chóng che miệng lại, khóc không ra nước mắt.
Trời ơi,có múôn cô sống hay không?! Hu hu……
“Ách…… A……" mặt củaNguyễn Miên Miên đỏ bừng, thoáng cái đã muốn xông vào, một chút hành hạ lý trí của cô, làm cho lý trí của cô chậm rãi biến mất, lại không thể nhớ mình không thể kêu to, loại này cảm giác mới lạ này, cuối cùng…… cảm thấy thật kích thích a……
Lam Dạ Ảnh mang theo nụ cười xấu xa, rong ruổi ở trên người cô.Hắn không phải không để ý, mà là sớm mở ra kết giới,người bên ngoài sớm không nghe được thanh âm thanh bên trong, nhưng mà Miên Miên không thể khống chế âm thanh, làm cho hắn cảm giác hắn và cô như thế mới phù hợp, hắn vì cô sắp điên mất rồi……
Cục cưng có một viên tiên đan hộ thể, làm sao có việc gì được chứ?!
Có việc mới là lạ ……
Một đêm không ngủ, đêm tân hôn…… Triền miên khôn cùng……
…………..
An Tiểu Mễ lôi kéo Lam Tư Thần đi uống rượu.Cô đột nhiên rơi lệ đầy mặt, hôm nay nhìn thấy Nguyễn Miên Miên hạnh phúc,cô cũng có cảm giác rất hạnh phúc, có phải…… cô cũng hy vọng mình cũng có thể hạnh phúc?!
“Tiểu Mễ……" Lam Tư Thần sợ hãi, vội vàng kéo cô lại an ủi nàng nói:“Làm sao vậy?! Tiểu Mễ……"
“Hu hu……" An Tiểu Mễ nhào vào trong lòng hắn khóc, nói:“Anh sẽ chịu lấy tôi sao?! Tôi nhìn thấy Miên Miên lập gia đình, tôi cũng muốn kết hôn…a….. Tôi, tôi cũng muốn hạnh phúc còn sống, hạnh phúc sinh cục cưng……"
Lam Tư Thần mừng rỡ như điên,“Tiểu Mễ,Tiểu Mễ…… Anh đồng ý,anh một ngàn lần đồng ý, còn em thật sự sao? Anh mặc kệ, nếu em nói múôn gả cho anh,anh nhất định phải lấy em,Tiểu Mễ, Anh sẽ cho em hạnh phúc ……"
An Tiểu Mễ nhào vào trong lòng hắn,hắn hôn lên môi, hiện tại……Cô thầm nghĩ chỉ muốn người đàn ông này ôm vào lòng, cảm nhận hắn dịu dàng hôn cô……
Có lẽ, đây là cảm giác hạnh phúc.
Cô múôn buông ra, buông ra tất cả những chuyện đã qua. Sau đó, giống như lời Miên Miên,có cuộc sống hạnh phúc,cùng người mình yêu sống đến già……
Lam Tư Thần dừờng như rơi nước mắt, hắn hôm nay tâm tình hắn rất trầm trọng, vì ba ba, vì anh hai, nhưng mà, hiện tại…… Hắn dường như quên đi tất cả phiền não, đơn giản chỉ vì cô gái này nói một câu: Anh đồng ý lấy em sao?!
Cô chỉ muốn lập gia đình.
Tuy rằng cô cũng chưa nói một câu,em yêu anh.
Nhưng mà,Lam Tư Thần nếu là hắn nói, hiệu quả là giống nhau, hắn chỉ cần có được cô, về sau…… Cô về sau sẽ từ từ yêu mình, không muốn xa rời mình ……
Hai người kích tình hôn nồng nhiệt trong quán bar, hai trái tim dần dần hoà vào một chỗ……
Lam Tư Thần đem chiếc nhẫn mấy dạo phố ngày trước hắn mua lén lút đeo vào ngón áp út của cô, như vậy, sau khi cô tỉnh rượu,cũng không thể chối cải……….
Nhỏ vừa mới tốt, may mắn,hắn thừa dịp cô ngủ đã thử đo tay cô……
An Tiểu Mễ,Lam Tư Thần nhất định sẽ làm em hạnh phúc, tuyệt không không làm em tủi thân và tổn thương, sáu năm đi không thể quay lại, còn lại sáu mươi năm, anh sẽ chăm sóc em,mãi không rời ……….
Hồ vương hóa thân đi đến nhìn thoáng qua Ảnh nhi, lại nhìn con gái của mình và Lam Thiên.Cuối cùng không đợi ăn xong tiệc rượu liền rời khỏi.
Làm một người cha ngoài việc đến nhìn cháu mình hạnh phúc, nhưng mà con gái mình trong lòng ông là một cây gai, chỉ là con gái ông cố chấp,không nên thích tên đàn ông Lam Thiên này……
Ba mươi năm đau khổ, kéo dài đến bây giờ……
Ai……yaaaaaaaa
…..
“A a…… Rốt cục đã xong……" Nguyễn Miên Miên thở mạnh một hơi,mở miệng hít to một ngụm khí,“Chuyện quan trọng nhất trong đời người đã hoàn thành ……"
Lam Dạ Ảnh cười nhẹ,“Chuyện quan trọng tiếp theo là cái gì?!"
“A, đương nhiên là em bé ……" Nguyễn Miên Miên cười tủm tỉm nói:“Không biết con mình sau này giống em hay là giống anh nhỉ?!"Cô lại nhíu nhíu mày, luống cúông nói:“Lỡ như sinh hai tiểu hồ ly thì làm sao bây giờ? Sẽ hù chết mẹ và dì nhỏ a ……"
Sắc mặt Lam Dạ Ảnh thay đổi, khóe miệng co rút,“Nha đầu này chỉ biết suy nghĩ miên man, cái gì hồ ly không phải hồ ly, chán ghét a, em đã gả cho hồ ly.Còn muốn ghét bỏ giống ông xã em sao?!……"
“Giống?!" Sắc mặt của Nguyễn Miên Miên có chút rối rắm, cuối cùng bất đắc dĩ nói:“Hắc hắc, quả thật là, anh không giống em lắm….."
“Miên nhi……" Lam Dạ Ảnh đột nhiên kéo mặt cô, cắn răng tiến đến, đẩy ngã cô ở trên giường,“Hừ hừ, mặc kệ em,em hiện tại là bà xã của anh,là đồ ăn của anh, anh hiện tại sẽ nếm thử mùi vị mới mẻ của bà xã a, hắc hắc……"
“Khanh khách……" sắc mặt của Nguyễn Miên Miên đỏ bừng, bị hắn làm cho có chút ngứa, cô vội vàng đẩy hắn ra,“Không cần, ngứa…… Rất ngứa, ông xã tha em đi……"
“Không tha……" khóe miệng của Lam Dạ Ảnh mang theo ý cười xấu xa, nhào lên, chuẩn bị hưởng đại tiệc.Nguyễn Miên Miên cười khanh khách lại trốn không thoát, bị Lam Dạ Ảnh mang theo vị rượu hôn lên môi cô, tiếng cười khanh khách biến thành tiếng nức nở rên rỉ……
Dục vọng đang sôi trào đột nhiên bị tiếng gõ cửa cắt đứt……
Lam Dạ Ảnh tức giận hét lớn,“Ai?!"
Ánh mắt đỏhồng, phía sau cánh cửa kia ai dám rầy hắn, không muốn sống nữa hay sao?!
Phía sau cửa truyền đến tiếng nói của mẹ Nguyễn, có chút thử thăm dò nói:“Các con không nên rung động mạnh…… Cẩn thận đứa nhỏ……"
[⊙_⊙]
Lam Dạ Ảnh và Nguyễn Miên Miên đều ngây ngẩn cả người.
“Mẹ, chúng con sẽ chú ý ……" Lam Dạ Ảnh vội vàng đáp ứng rồi, sắc mặt có chút khó khăn.
Nguyễn Miên Miên ở hắn dưới thân lén cười, nhìn sắc mặt ông xã mình,cô cười giống tiểu hồ ly.
“Vậy, vậy con…phải chú ý a……" Mẹ Nguyễn lo lắng.
Nghe tiếng bước ngoài cửa xa dần, Nguyễn Miên Miên rốt cục nhịn không được nở nụ cười, nhất là nhìn thấy trên mặt của Lam Dạ Ảnh chưa thỏa mãn dục vọng, liền cảm thấy khôi hài……
“Chúng mình sẽ nhẹ nhàng một chút……" Lam Dạ Ảnh cười vô cùng xảo quyệt.
Nụ cười trên mặt của Nguyễn Miên Miên cứng ngắc,“Nhưng mà, nhưng mà…… Trong bụng có em bé nha, mẹ nó nói, anh không nên đi vào a?!"
Lam Dạ Ảnh cười quỷ dị,“Không có việc gì, con của anh nhất định rất cường hãn, yên tâm đi,anh sẽ thật cẩn thận, bọn họ cũng sẽ không chuyện ……"
“Anh……" mặt của Nguyễn Miên Miên đỏ giống mật đào, bị Lam Dạ Ảnh phúc hắc nghẹn một câu đều nói không được, thì ra, đàn ông là phúc hắc như thế, khi có chuyện quan trọng, ngay cả đứa nhỏ cũng không để ý……
“Miên nhi, đợi lát nữa em phải rên nhỏ thôi nha, bằng không……" Lam Dạ Ảnh cười xấu xa,“Đợi lát nữa mẹ lỡ như cầm chìa khóa xông vào thì……"
“Sao……" Nguyễn Miên Miên nhanh chóng che miệng lại, khóc không ra nước mắt.
Trời ơi,có múôn cô sống hay không?! Hu hu……
“Ách…… A……" mặt củaNguyễn Miên Miên đỏ bừng, thoáng cái đã muốn xông vào, một chút hành hạ lý trí của cô, làm cho lý trí của cô chậm rãi biến mất, lại không thể nhớ mình không thể kêu to, loại này cảm giác mới lạ này, cuối cùng…… cảm thấy thật kích thích a……
Lam Dạ Ảnh mang theo nụ cười xấu xa, rong ruổi ở trên người cô.Hắn không phải không để ý, mà là sớm mở ra kết giới,người bên ngoài sớm không nghe được thanh âm thanh bên trong, nhưng mà Miên Miên không thể khống chế âm thanh, làm cho hắn cảm giác hắn và cô như thế mới phù hợp, hắn vì cô sắp điên mất rồi……
Cục cưng có một viên tiên đan hộ thể, làm sao có việc gì được chứ?!
Có việc mới là lạ ……
Một đêm không ngủ, đêm tân hôn…… Triền miên khôn cùng……
…………..
An Tiểu Mễ lôi kéo Lam Tư Thần đi uống rượu.Cô đột nhiên rơi lệ đầy mặt, hôm nay nhìn thấy Nguyễn Miên Miên hạnh phúc,cô cũng có cảm giác rất hạnh phúc, có phải…… cô cũng hy vọng mình cũng có thể hạnh phúc?!
“Tiểu Mễ……" Lam Tư Thần sợ hãi, vội vàng kéo cô lại an ủi nàng nói:“Làm sao vậy?! Tiểu Mễ……"
“Hu hu……" An Tiểu Mễ nhào vào trong lòng hắn khóc, nói:“Anh sẽ chịu lấy tôi sao?! Tôi nhìn thấy Miên Miên lập gia đình, tôi cũng muốn kết hôn…a….. Tôi, tôi cũng muốn hạnh phúc còn sống, hạnh phúc sinh cục cưng……"
Lam Tư Thần mừng rỡ như điên,“Tiểu Mễ,Tiểu Mễ…… Anh đồng ý,anh một ngàn lần đồng ý, còn em thật sự sao? Anh mặc kệ, nếu em nói múôn gả cho anh,anh nhất định phải lấy em,Tiểu Mễ, Anh sẽ cho em hạnh phúc ……"
An Tiểu Mễ nhào vào trong lòng hắn,hắn hôn lên môi, hiện tại……Cô thầm nghĩ chỉ muốn người đàn ông này ôm vào lòng, cảm nhận hắn dịu dàng hôn cô……
Có lẽ, đây là cảm giác hạnh phúc.
Cô múôn buông ra, buông ra tất cả những chuyện đã qua. Sau đó, giống như lời Miên Miên,có cuộc sống hạnh phúc,cùng người mình yêu sống đến già……
Lam Tư Thần dừờng như rơi nước mắt, hắn hôm nay tâm tình hắn rất trầm trọng, vì ba ba, vì anh hai, nhưng mà, hiện tại…… Hắn dường như quên đi tất cả phiền não, đơn giản chỉ vì cô gái này nói một câu: Anh đồng ý lấy em sao?!
Cô chỉ muốn lập gia đình.
Tuy rằng cô cũng chưa nói một câu,em yêu anh.
Nhưng mà,Lam Tư Thần nếu là hắn nói, hiệu quả là giống nhau, hắn chỉ cần có được cô, về sau…… Cô về sau sẽ từ từ yêu mình, không muốn xa rời mình ……
Hai người kích tình hôn nồng nhiệt trong quán bar, hai trái tim dần dần hoà vào một chỗ……
Lam Tư Thần đem chiếc nhẫn mấy dạo phố ngày trước hắn mua lén lút đeo vào ngón áp út của cô, như vậy, sau khi cô tỉnh rượu,cũng không thể chối cải……….
Nhỏ vừa mới tốt, may mắn,hắn thừa dịp cô ngủ đã thử đo tay cô……
An Tiểu Mễ,Lam Tư Thần nhất định sẽ làm em hạnh phúc, tuyệt không không làm em tủi thân và tổn thương, sáu năm đi không thể quay lại, còn lại sáu mươi năm, anh sẽ chăm sóc em,mãi không rời ……….
Tác giả :
Ánh mưa phiêu linh