Tháng Năm Ngọt Ngào
Chương 64
Kì nghỉ hè trôi qua, các trường đại học bắt đầu năm học cuối cùng, mức độ bận bịu của Cát Vi Dân cũng chỉ có tăng không hề giảm. Môn quản lí kinh doanh tín dụng chọn lúc trước vẫn chưa kết thúc, cuối tuần còn phải học thêm 2 môn, thực tập ở nhà xưởng lại kéo dài đến tận cuối năm, Cát Vi Dân đành phải chạy đi chạy lại giữa trường học và nhà xưởng, chiếc cằm gầy vốn đã nhọn nay lại càng nhô lên như mũi khoan.
Qua tháng 10, mẹ Cát lại ngã bệnh. Cũng không phải bệnh nghiêm trọng, chỉ là bệnh nghề nghiệp mãn tính từ rất lâu rồi, hồi đó cũng phát tác đôi ba lần, lần nào mẹ Cát cũng cắn răng chịu đựng cho qua. Nhưng dù sao thì tháng năm cũng không buông tha bất kì ai, lần này phát tác thì nghiêm trọng hơn xưa nhiều, mẹ Cát cảm thấy không thể chịu chựng được, đành phải đi chữa bệnh, ở nhà nghỉ ngơi. Đi hết bác sĩ đông y đến bác sĩ tây y, đều nói rằng quan trọng nhất là bản thân phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Cha Cát vẫn còn đang đi làm nuôi gia đình, trong nhà ngoại trừ mẹ Cát thì chỉ còn Cát lão gia đã ngoài 80, sau lần làm tiểu phẫu mấy năm trước thì thân thể cũng không còn được như xưa, bình thường vẫn là mẹ Cát chăm sóc cho ông, nên bây giờ Cát gia cả nhà rối hết cả lên. Tuy mẹ Cát cứ khăng khăng không cần ai chăm sóc cho mình, vẫn đi chợ bình thường, lại còn dọn dẹp lau chùi nhà cửa, nhưng mọi người trong nhà không ai yên lòng, sau khi bàn bạc thì quyết định để Cát Vi Dân về nhà. Tuy rằng cũng không trông chờ gì vào đứa nhỏ được nuông chiều từ bé này có thể giúp được gì, nhưng ít nhiều có người trông chừng vẫn tốt hơn, hơn nữa Cát lão gia cũng đã đánh tiếng, nhà bọn họ vẫn còn Vi Dân chăm sóc.
Thế là Cát Vi Dân liền dọn khỏi kí túc xá của nhà xưởng, quay về nhà ở. Cũng may là nhà xưởng cách nhà không xa, mỗi tuần chỉ phải quay về trường một lần, tuy rằng vất vả một chút, nhưng vẫn còn chống đỡ được. Chính là ngày qua ngày lại càng thêm nặng nề, chương trình học không theo nổi, thực tập không được nhàn rỗi phút nào, trong nhà cũng cần lo lắng chu toàn, Cát Vi Dân cả ngày mệt mỏi, tối về nhà còn bắt đầu tập đi chợ dọn dẹp nhà cửa, trong lúc ngủ còn nói mớ “Để con ngủ thêm chút nữa đi". Cát lão gia nhìn tôn tử bảo bối sắc mặt tái nhợt thì đau lòng vô cùng, vung tay lên.
“Vẫn là tìm người giúp việc thôi, nhìn xem thằng nhỏ mệt đến thế này rồi."
Cát Vi Dân vừa ngồi gọt mướp vừa khăng khăng phản đối.
“Không sao đâu, con còn trẻ, không thấy mệt. Ông nội ngày cứ nghỉ ngơi đi a."
Mẹ Cát sau khi khỏi bệnh thì nhận được một khoản tiền hưu cũng không nhiều nhặn gì, toàn bộ gia đình hầu như phải dựa vào thu nhập của cha Cát chống đỡ, nếu mướn người giúp việc, Cát Vi Dân trong đầu thầm tính toán, đây thực sự là khoản chi không nhỏ. Cát Vi Dân ngồi xổm ngoài chợ nước miếng tung bay cò kè mặc cả với đại thúc bán đồ ăn, nghĩ lại mới trước đây mình còn là thằng nhóc vô tâm vô phế được cha mẹ yêu thương che chở nhường miếng ăn miếng mặc cho, giờ chỉ còn là giấc mộng xa xôi mơ hồ.
Việc cắt giảm chi tiêu trong nhà cũng trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện hẹn hò. Tuy rằng với tấm thẻ vàng trong tay Cao Tân thì dù mỗi cuối tuần ra vào nhà hàng khách sạn 5 sao đi nữa thì cũng chẳng suy suyển bao nhiêu, nhưng Cát Vi Dân vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, mỗi lần đi ra ngoài đều nhất định phải đến những quán bình dân. Cao Tân vẫn là có mắt như mù, hỏi một câu trúng ngay tử huyệt của Cát Vi Dân.
“Tiểu Cát, có phải cậu cảm thấy dùng tiền của tớ sẽ tổn thương tự tôn của cậu?"
Cát Vi Dân còn chưa kịp thẹn quá hóa giận mắng Cao Tân thì Cao Tân đã ai oan thêm một câu.
“Kì thật cậu không chịu xài tiền của tớ, cũng làm tổn thương tự tôn của tớ đó."
Nắm tay đang bay tới của Cát Vi Dân cũng giảm nửa độ mạnh, cọ cọ trên vai Cao Tân.
“Ai thèm chứ, thật không biết xấu hổ, tiền đó là cậu tự làm ra sao? Tự tôn của cậu bán được mấy đồng a?"
Giỡn qua giỡn lại, cuối cùng thì lần nào hai người cùng nhau ra ngoài Cát Vi Dân vẫn luôn đem nửa tiền cơm và tiền phòng nhét vào tay Cao Tân, Cao Tân rơi vào đường cùng đành phải đem toàn bộ tiền đó bỏ vào tài khoản chung. Hiện giờ thu nhập trong nhà bị giảm bớt, Cát Vi Dân với việc chi tiêu càng tính toán tỉ mỉ hơn, cũng may Cao Tân dường như còn bận hơn cả Cát Vi Dân, hai người bình thường cả tháng gặp nhau cũng không được mấy lần, thật sự là bớt đi được vài phần gánh nặng cho Cát Vi Dân.
Cát Vi Dân cũng không biết Cao Tân bận bịu gì, ngoài việc thực tập và xử lí chuyện kinh doanh trong nhà, hình như cậu ấy còn đang lo lắng gì đó nữa. Cát Vi Dân nhìn quầng thâm ngày càng đen dưới mắt cậu, nhịn không được lo lắng hỏi.
“Có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Cao Tân thản nhiên trả lời.
“Không có gì, chỉ là ba mẹ tớ lại cãi nhau thôi, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng."
Cát Vi Dân biết ba mẹ Cao Tân vì quyền nuôi con mà đã tranh cãi nhiều năm, mãi đến giờ Cao Tân đã trưởng thành, không cần người giám hộ nữa mà vẫn chưa bỏ qua, tạo thành một số chuyện không rõ ràng. Cát Vi Dân cũng không quá lo lắng, chỉ là theo thói quen liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang nhăn lại của Cao Tân, hôn hôn khóe mắt trĩu xuống của cậu, nhẹ giọng nói.
“Tớ nghe được một truyện cười rất thú vị ở nhà xưởng, cậu muốn nghe không?"
Cao Tân “Ừ" một tiếng, lại đột nhiên đưa tay ôm thật chặt lấy cậu, có chút kích động hỏi.
“Tiểu Cát, sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn ở bên nhau nhé?"
Trong lòng Cát Vi Dân không hiểu sao có chút bất an, nhưng vẫn “Ừ" một tiếng.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi, cậu lại khùng điên gì đó."
Cao Tân ngẩng đầu khỏi hõm vai cậu, nụ cười trong suốt yếu ớt như bong bóng xà phòng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Vậy là tốt rồi."
~*~*~*~
Qua tháng 10, mẹ Cát lại ngã bệnh. Cũng không phải bệnh nghiêm trọng, chỉ là bệnh nghề nghiệp mãn tính từ rất lâu rồi, hồi đó cũng phát tác đôi ba lần, lần nào mẹ Cát cũng cắn răng chịu đựng cho qua. Nhưng dù sao thì tháng năm cũng không buông tha bất kì ai, lần này phát tác thì nghiêm trọng hơn xưa nhiều, mẹ Cát cảm thấy không thể chịu chựng được, đành phải đi chữa bệnh, ở nhà nghỉ ngơi. Đi hết bác sĩ đông y đến bác sĩ tây y, đều nói rằng quan trọng nhất là bản thân phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Cha Cát vẫn còn đang đi làm nuôi gia đình, trong nhà ngoại trừ mẹ Cát thì chỉ còn Cát lão gia đã ngoài 80, sau lần làm tiểu phẫu mấy năm trước thì thân thể cũng không còn được như xưa, bình thường vẫn là mẹ Cát chăm sóc cho ông, nên bây giờ Cát gia cả nhà rối hết cả lên. Tuy mẹ Cát cứ khăng khăng không cần ai chăm sóc cho mình, vẫn đi chợ bình thường, lại còn dọn dẹp lau chùi nhà cửa, nhưng mọi người trong nhà không ai yên lòng, sau khi bàn bạc thì quyết định để Cát Vi Dân về nhà. Tuy rằng cũng không trông chờ gì vào đứa nhỏ được nuông chiều từ bé này có thể giúp được gì, nhưng ít nhiều có người trông chừng vẫn tốt hơn, hơn nữa Cát lão gia cũng đã đánh tiếng, nhà bọn họ vẫn còn Vi Dân chăm sóc.
Thế là Cát Vi Dân liền dọn khỏi kí túc xá của nhà xưởng, quay về nhà ở. Cũng may là nhà xưởng cách nhà không xa, mỗi tuần chỉ phải quay về trường một lần, tuy rằng vất vả một chút, nhưng vẫn còn chống đỡ được. Chính là ngày qua ngày lại càng thêm nặng nề, chương trình học không theo nổi, thực tập không được nhàn rỗi phút nào, trong nhà cũng cần lo lắng chu toàn, Cát Vi Dân cả ngày mệt mỏi, tối về nhà còn bắt đầu tập đi chợ dọn dẹp nhà cửa, trong lúc ngủ còn nói mớ “Để con ngủ thêm chút nữa đi". Cát lão gia nhìn tôn tử bảo bối sắc mặt tái nhợt thì đau lòng vô cùng, vung tay lên.
“Vẫn là tìm người giúp việc thôi, nhìn xem thằng nhỏ mệt đến thế này rồi."
Cát Vi Dân vừa ngồi gọt mướp vừa khăng khăng phản đối.
“Không sao đâu, con còn trẻ, không thấy mệt. Ông nội ngày cứ nghỉ ngơi đi a."
Mẹ Cát sau khi khỏi bệnh thì nhận được một khoản tiền hưu cũng không nhiều nhặn gì, toàn bộ gia đình hầu như phải dựa vào thu nhập của cha Cát chống đỡ, nếu mướn người giúp việc, Cát Vi Dân trong đầu thầm tính toán, đây thực sự là khoản chi không nhỏ. Cát Vi Dân ngồi xổm ngoài chợ nước miếng tung bay cò kè mặc cả với đại thúc bán đồ ăn, nghĩ lại mới trước đây mình còn là thằng nhóc vô tâm vô phế được cha mẹ yêu thương che chở nhường miếng ăn miếng mặc cho, giờ chỉ còn là giấc mộng xa xôi mơ hồ.
Việc cắt giảm chi tiêu trong nhà cũng trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện hẹn hò. Tuy rằng với tấm thẻ vàng trong tay Cao Tân thì dù mỗi cuối tuần ra vào nhà hàng khách sạn 5 sao đi nữa thì cũng chẳng suy suyển bao nhiêu, nhưng Cát Vi Dân vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, mỗi lần đi ra ngoài đều nhất định phải đến những quán bình dân. Cao Tân vẫn là có mắt như mù, hỏi một câu trúng ngay tử huyệt của Cát Vi Dân.
“Tiểu Cát, có phải cậu cảm thấy dùng tiền của tớ sẽ tổn thương tự tôn của cậu?"
Cát Vi Dân còn chưa kịp thẹn quá hóa giận mắng Cao Tân thì Cao Tân đã ai oan thêm một câu.
“Kì thật cậu không chịu xài tiền của tớ, cũng làm tổn thương tự tôn của tớ đó."
Nắm tay đang bay tới của Cát Vi Dân cũng giảm nửa độ mạnh, cọ cọ trên vai Cao Tân.
“Ai thèm chứ, thật không biết xấu hổ, tiền đó là cậu tự làm ra sao? Tự tôn của cậu bán được mấy đồng a?"
Giỡn qua giỡn lại, cuối cùng thì lần nào hai người cùng nhau ra ngoài Cát Vi Dân vẫn luôn đem nửa tiền cơm và tiền phòng nhét vào tay Cao Tân, Cao Tân rơi vào đường cùng đành phải đem toàn bộ tiền đó bỏ vào tài khoản chung. Hiện giờ thu nhập trong nhà bị giảm bớt, Cát Vi Dân với việc chi tiêu càng tính toán tỉ mỉ hơn, cũng may Cao Tân dường như còn bận hơn cả Cát Vi Dân, hai người bình thường cả tháng gặp nhau cũng không được mấy lần, thật sự là bớt đi được vài phần gánh nặng cho Cát Vi Dân.
Cát Vi Dân cũng không biết Cao Tân bận bịu gì, ngoài việc thực tập và xử lí chuyện kinh doanh trong nhà, hình như cậu ấy còn đang lo lắng gì đó nữa. Cát Vi Dân nhìn quầng thâm ngày càng đen dưới mắt cậu, nhịn không được lo lắng hỏi.
“Có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Cao Tân thản nhiên trả lời.
“Không có gì, chỉ là ba mẹ tớ lại cãi nhau thôi, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng."
Cát Vi Dân biết ba mẹ Cao Tân vì quyền nuôi con mà đã tranh cãi nhiều năm, mãi đến giờ Cao Tân đã trưởng thành, không cần người giám hộ nữa mà vẫn chưa bỏ qua, tạo thành một số chuyện không rõ ràng. Cát Vi Dân cũng không quá lo lắng, chỉ là theo thói quen liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang nhăn lại của Cao Tân, hôn hôn khóe mắt trĩu xuống của cậu, nhẹ giọng nói.
“Tớ nghe được một truyện cười rất thú vị ở nhà xưởng, cậu muốn nghe không?"
Cao Tân “Ừ" một tiếng, lại đột nhiên đưa tay ôm thật chặt lấy cậu, có chút kích động hỏi.
“Tiểu Cát, sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn ở bên nhau nhé?"
Trong lòng Cát Vi Dân không hiểu sao có chút bất an, nhưng vẫn “Ừ" một tiếng.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi, cậu lại khùng điên gì đó."
Cao Tân ngẩng đầu khỏi hõm vai cậu, nụ cười trong suốt yếu ớt như bong bóng xà phòng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Vậy là tốt rồi."
~*~*~*~
Tác giả :
Thu Trì Vũ