Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
Chương 84: Hoàn Chính Văn

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 84: Hoàn Chính Văn

Edit + Beta: Vịt

Cha Hàn và dì Khương giữa trưa hôm sau tới đây đưa cơm cho Thiệu Văn Phong, vốn không để cho bọn họ tới, nhưng hai cụ muốn tới thăm cháu trai nhỏ, cũng phải xem chút tình huống thân thể của Hàn Mạc.

Tần Thụy nghe nói Hàn Mạc đang ở phòng bệnh bên cạnh cũng qua đây xem, lúc ấy Hàn Mạc còn đang ngủ mê man. Hai nam nhân cao lớn đẹp trai mắt lớn trừng mắt nhỏ không nói chuyện, Tần Thụy nhún nhún vai lên tiếng chào hỏi, xoay người rời đi.

Lúc hai cụ tới Hàn Mạc cũng vẫn chưa tỉnh, dì Khương có chút bận tâm hỏi: "Thời gian dài như vậy không tỉnh sẽ không có chuyện gì chứ?"

Bác sĩ không phải đã nói, buổi trưa sẽ tỉnh sao.

Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, dùng tăm bông chấm nước lau lên môi khô khốc cho Hàn Mạc, nhẹ nói: "Con vừa nãy đã hỏi, chắc buổi chiều sẽ tỉnh, thuốc tê toàn thân khả năng thời gian dài chút."

Anh đang nói chuyện, liền thấy đầu ngón tay Hàn Mạc giật giật, sau đó lông mày cau lại, từ trong lỗ mũi phát ra ưm một tiếng.

Thiệu Văn Phong vội vàng túm lấy tay cậu, ở bên tai cậu nhẹ gọi: "Mạc Mạc?"

"Ừm......" Hàn Mạc giống như là đang đáp lại thanh âm Thiệu Văn Phong, ừ một tiếng mí mắt giật giật, từ từ mở ra một khe hẹp.

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi." Cha Hàn ở một bên có chút kích động, ông lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Mạc suy yếu như vậy, đau lòng tột đỉnh.

Hàn Mạc mở mắt, nghiêng đầu qua nhìn về phía cha Hàn kéo tay mình, kéo khóe miệng yếu ớt nói với ông cụ, "Cha...... Con không sao......"

Ông cụ vành mắt đều đỏ, gật đầu lia lịa.

"Anh đi gọi bác sĩ, đừng lộn xộn." Thiệu Văn Phong ghé tới cúi đầu hôn hôn trán cậu, sau đó xoay người rời đi.

Mở cửa ra khỏi phòng bệnh, nam nhân che miệng lại dựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Chôn mặt ở trong lòng bàn tay, nghẹn ngào.

Trái tim anh vẫn luôn treo lên rốt cục đặt xuống, Mạc Mạc của anh tỉnh lại rồi, lại nguyên vẹn trở lại bên cạnh anh.

Hít mũi, nam nhân lau lau mặt đứng lên, nhìn ông cụ đứng bên cạnh không lên tiếng sửng sốt một chút, "Cha."

Cha Hàn thở dài, giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay anh, "Mạc Mạc tỉnh rồi con cũng không cần lo lắng."

"Vâng." Thiệu Văn Phong lau lau khóe mắt, nhấc chân đi về phía phòng làm việc của bác sĩ.

Nhìn bóng lưng của anh, cha Hàn gật gật đầu, xoay người vào phòng bệnh.

Bác sĩ vội tới làm kiểm tra cho Hàn Mạc, sau đó rời đi.

"Không thể sinh nữa?" Cha Hàn kinh ngạc nhìn Thiệu Văn Phong, hiển nhiên, Thiệu Văn Phong biết chuyện này.

"Vốn không định sinh thêm đứa thứ 3, con lúc Mạc Mạc vừa mang thai đã làm phẫu thuật buộc garo." Thiệu Văn Phong tiếp tục dùng tăm bông ẩm ướt lau môi cho Hàn Mạc, lời này nói không mặn không nhạt.

Dì Khương sửng sốt một chút, ngược lại không có phản ứng gì.

Cha Hàn lại có chút áp chế không được kích động trong lòng, ông biết buộc ga-rô đối với một người đàn ông mà nói ý nghĩ như thế nào, Thiệu Văn Phong đem đường lui của mình đều phong kín.

Hàn Mạc á một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía cha Hàn, hỏi: "Cha...... Bảo bối đâu?"

"Đừng lo, đại bảo bối ở nhà cùng bảo mẫu, tiểu bảo bối cha cũng đi xem rồi, rất khỏe mạnh, chỉ là cần quan sát chút." Cha Hàn giơ tay lên sờ sờ trán cậu, ông cụ thấy cậu cười suy yếu thở dài, "Con trai ta đâu từng chịu tội lớn như vậy, đau không?"

Hàn Mạc cười khổ gật gật đầu, vết mổ lần này đau hơn lần trước, "Đau, nhưng mà...... Có thể nhịn được."

Hai cụ lại đi nhìn nhóc con sau đó về nhà, dù sao trong nhà còn có bảo bối không thể mặc kệ.

Thiệu Văn Phong ngồi ở bên giường, trên con người đều có tia máu rõ ràng, cằm cũng mọc râu, nhìn Hàn Mạc bán híp mắt nhìn mình, nam nhân khẽ cười ghé tới, dùng râu đâm đâm mặt cậu, hôn hôn chóp mũi cậu, "Dọa chết anh rồi."

Hàn Mạc khẽ cười một tiếng, từ từ giơ tay lên sờ sờ tai nam nhân, lại kéo tay anh cầm, "Em không sao."

"Anh biết, anh biết." Kéo tay cậu ở khóe miệng hôn lại hôn, "Anh thậm chí đều muốn tiêu tiền mua lại bệnh viện này, mỗi ngày làm kiểm tra toàn thân cho em một lần chứng minh em không có chuyện gì, Mạc Mạc, Mạc Mạc của anh."

"Ừm...... Em thật sự không sao rồi, bác sĩ đã nói, chỉ cần cẩn thận an dưỡng khoảng 1 năm sẽ hoàn toàn khôi phục, không cần lo lắng. Chúng ta còn có hai con trai bảo bối, đúng không?" Hàn Mạc kéo tay Thiệu Văn Phong lắc lắc, nhìn mắt nam nhân nở nụ cười.

Thiệu Văn Phong gật đầu lia lịa, nâng người lên ôm lấy vai cậu, "Con trai nhỏ lớn lên càng giống em, khuôn mặt giống nhau, không giống con trai lớn, giống anh nhiều hơn."

Hàn Mạc tâm ngứa muốn gặp con trai nhỏ, nhưng cũng biết hiện tại thân thể mình không thể di động, thở dài.

"Hai đứa con trai đều giống anh vậy em không phải thiệt sao."

"Ừ, con trai lớn theo họ em, con trai nhỏ theo họ anh, con trai lớn lớn lên giống anh, con trai nhỏ lớn lên giống em, Cục Cưng, em nói bọn nói sau này lớn lên có thể rất nghi ngờ hay không, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thiệu Văn Phong khẽ cười niết niết vành tai cậu, ý cười đầy mắt.

"Ha ha...... Shh, đừng trêu em cười." Hàn Mạc lườm anh một cái, chỉ chỉ giường trống bên cạnh, "Anh nghỉ ngơi lát, trong mắt toàn tia máu, em cũng muốn ngủ một lát."

"Nhìn em ngủ rồi anh ngủ, anh trông em." Thiệu Văn Phong hôn hôn mắt cậu, nhẹ nhàng nhấc chăn lên đắp kín cho cậu.

"Ừ...... Nhớ ngủ." Hàn Mạc gật gật đầu, từ từ nhắm mắt lại.

Đối với Hàn Mạc lần thứ ba vào bệnh viện nằm viện mà nói, thời gian 10 ngày thật sự không tính là gì, nhất là sau khi con trai nhỏ bồi bên cạnh, cậu lại càng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc Tống Tân Kế xuất viện ôm hai con trai tới thăm cậu, Hàn Mạc rất cảm thấy hứng thú với sinh đôi y ôm, hai nhóc con này giống nhau như đúc, sau này phải phân biệt thế nào.

"Đặt ba bọn nó ở cùng nhau xem xem, chậc chậc, đáng yêu quá." Hàn Mạc chỉ chỉ ba tiểu bảo bối ngủ say nằm cùng nhau, quay đầu nhìn về phía Tống Tân Kế, "Đặt tên chưa?"

Tống Tân Kế nhún nhún vai, lắc đầu, "Chưa, bất quá một họ Tống, một họ Tần, tới lúc đó để các cụ hai nhà đặt tên đi, anh nhưng không muốn đến lúc đó đặt tên lại bị ghét bỏ."

Đưa tay qua nhẹ nhàng chọt chọt nhóc con nhà Hàn Mạc, vật nhỏ nhếch miệng, chuyển động đầu nhỏ về phía con lớn nhà y, tiếp tục ngủ.

Con trai nhỏ nhà Tống Tân Kế tỉnh ngủ rồi, mở miệng liền gào thét, thanh âm lớn đánh thức hai nhóc con bên cạnh, sau đó...... Tam trọng tấu bắt đầu.

Hàn Mạc trợn mắt trắng với Tống Tân Kế, nhanh chóng để cho Thiệu Văn Phong ôm con trai nhỏ đến bên cạnh mình, đút sữa.

Nhóc con giống anh trai nó dễ nuôi, đút sữa là không khóc.

Không giống hai đứa kia nhà Tống Tân Kế, ngậm bình sữa còn lầu bầu.

"Anh nhanh tìm bảo mẫu, bằng không hai vật nhỏ này có thể hành hạ chết các anh." Hàn Mạc bĩu bĩu môi với hai nhóc con kia, sau này không chừng hành hạ Tống Tân Kế thế nào, nhìn xem gào khan, mặt đều nghẹn đỏ.

Tống Tân Kế hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, y quay đầu nhìn về phía Tần Thụy ngồi ở một bên ôm con lớn đút sữa dỗ, cau cau mày, "Tần Thụy, em hôm qua không phải nói tìm bảo mẫu sao? Tìm được chưa?"

Tần Thụy nhún nhún vai bĩu môi, cứng ngắc ôm con trai lắc lư, "Mẹ vợ em nói bà sẽ chăm sóc, mẹ em cũng như vậy."

"......" Tống Tân Kế nhấc chân đá vào trên bắp chân hắn, trợn mắt, "Em điên hả? Mẹ anh và mẹ em bao nhiêu tuổi rồi, nếu hai vật nhỏ này làm ồn cả đêm không ngủ, các bà chẳng lẽ cũng không ngủ sao?"

Hàn Mạc khoát khoát tay ra hiệu y nhỏ giọng chút, giao con trai nhỏ ăn no tiếp tục ngủ cho Thiệu Văn Phong, nam nhân đưa tay ôm lấy, mặc dù lần đầu tiên ôm nhóc con mềm nhũn như vậy, nhưng động tác của Thiệu Văn Phong thuận tay hơn Tần Thụy không ít.

"Anh cũng đừng la cậu ta, con cái ban đầu tốt nhất vẫn là tự mình trông, anh hồi đó nói em như vậy." Hàn Mạc nhẹ nhàng động động người, để cho nam nhân ngồi bên cạnh mình.

Thiệu Văn Phong gật gật đầu, ghé tới hôn hôn mặt con trai nhỏ mềm nhũn, "Tìm bảo mẫu giúp là được rồi, bảo mẫu kia nhà tôi rất tốt, đợi lát nữa cho các anh một tấm danh thiếp, tới công ty quản lý gia đình kia tìm, hẳn là có thích hợp."

Trong ngực ôm con trai mềm mại, Thiệu Văn Phong liền nhìn Tống Tân Kế và Tần Thụy đều cảm thấy rất thuận mắt.

Hàn Mạc đưa tay từ trên tủ nhỏ đầu giường cầm ví tiền của Thiệu Văn Phong qua, mở ra lật lật, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Tần Thụy, "Chính là cái này, Tống Tân Kế nói rất đúng, người già tuổi lớn, hành hạ không được, tìm bảo mẫu 40 tuổi, có thể chăm sóc rất tốt."

Tần Thụy gật gật đầu đưa tay nhận lấy, đặt con trai rốt cục không khóc nữa lên giường, kết quả hắn vừa rút tay ra, nhóc con lại bắt đầu khóc.

Hàn Mạc chẹp chẹp miệng, rất đồng tình với hắn.

Sau này trong nhà Tống Tân Kế khẳng định đặc biệt náo nhiệt, hai nhóc thối.

Một tháng sau, Trương Mạo cũng nghênh đón tiểu bảo bối của mình, bất quá sinh sản của hắn không có thống khổ gì.

Trương Mạo người ta nghe lời hơn Tống Tân Kế, trước ngày sinh dự tính một tuần đã tới bệnh viện ở, lúc bắt đầu đau bụng sinh trực tiếp đẩy tới phòng giải phẫu tiêm thuốc tê, chờ tỉnh lại con đã ở bên gối mình ngủ say, hắn căn bản không chịu bao nhiêu khổ.

Về phần cha mẹ Trương Mạo, cũng bởi vì ngày đó Trương Mạo sinh con tận mắt nhìn thấy mà tiếp nhận quan hệ của bọn họ.

Chỉ bất quá hai cụ nói gì cũng muốn đứa nhỏ theo họ Trương Mạo, Tống Tân Nghiệp cảm thấy không sao cả, con của mình, theo họ Trương Mạo hay là theo họ hắn có liên quan gì, huyết thống đặt ở kia đấy, còn có thể biến thành của người khác được sao.

Cho nên, vấn đề này rất đơn giản liền giải quyết xong.

Mặc dù như thế, Trương Mạo vẫn là cảm thấy có chút có lỗi với Tống Tân Nghiệp, thương lượng với hắn, chờ sau này có cơ hội, lại sinh đứa nữa.

Nhà người ta đều là bảo bảo có đôi có cặp, dựa vào cái gì nhà mình chỉ một đứa cô đơn, không được.

Tống Tân Nghiệp đối với quyết định này của hắn đương nhiên rất vui vẻ, bất quá xét thấy nguy hiểm Hàn Mạc gặp phải, hắn tỏ vẻ, nhất định sẽ không cần đứa thứ 2 sớm như vậy, hắn nhưng không muốn để cho Mạo Mạo gặp nguy hiểm.

Thời gian loáng cái qua 2 năm, đại bảo bối nhà Hàn Mạc đã ba tuổi rưỡi, lên mẫu giáo bé nhà trẻ, tiểu bảo bối đầy 2 tuổi, mặc dù không có thân thể khỏe mạnh như đại bảo bối lúc ấy, trước 1 tuổi cũng luôn có ít bệnh vặt phải đi bệnh viện, bất quá nói tóm lại cũng không tệ lắm. Bình thường cũng đặc biệt an tĩnh biết điều, đây là Hàn Mạc thỏa mãn nhất. Hai đứa con trai đều không để cho cậu mệt mỏi, đều rất nghe lời.

Sinh đôi nhà Tống Tân Kế thì không cần nói, hai tuổi lực phá hoại cực kỳ lớn, lúc học đi đập toàn bộ trang trí có thể túm được lên mặt đất.

Tiểu bảo bối nhà Trương Mạo biểu hiện bình thường nhất, khóc nháo chỉ cần dỗ tý là ổn.

Thời gian mỗi năm trôi qua, bọn họ già rồi, con cái trưởng thành, lại sẽ bắt đầu một câu chuyện mới.

Nhiều năm sau này Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong đứng chung một chỗ, hai lão soái ca tóc trắng xoá mặc tây trang ôm hôn, nhiếp ảnh gia nhấn xuống màn trập, chụp cho hai người một tấm ảnh kết hôn duy nhất.

Bức ảnh chứng minh bọn họ yêu nhau, cũng chứng minh cuộc sống của bọn họ.

Bọn họ luôn ở cùng nhau, còn có hai con trai anh tuấn tiêu sái.

***** HOÀN CHÍNH VĂN *****

_________

Hầy thế là gần xong một bộ nữa huhuu. Cảm thấy nhung nhớ ghiaaaa

Vẫn còn 11c phiên ngoại đang chờ chúng ta:*** PN sẽ nói về CP được mong chờ nhất Thiệu Tử An - Đổng Dịch và các bảo bối kawai
Tác giả : U Hoàng Tử Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Thanh 2 năm trước
Rất đáng đọc để xả xì trét nhé. Nội dung khá ổn, viết chắc tay dịch cũng sát, logic rất đc, tính cách nhân vật đắp nặn cũng rất ổn thoả. Nói chung ko chê điểm gì trừ thịt vẫn hơi ít. Trừ đoạn đầu thịt thà nhiều tý sau con cái vào thì.... Haizzzz. Tình tra

Truyện cùng thể loại