Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
Chương 23
Edit + Beta: Vịt
Cha Hàn nhìn tiểu bảo bối Hàn Mạc ôm trong ngực mắt đều thẳng, ngay cả để cho Hàn Mạc vào nhà cũng quên.
Tới lúc dì Khương ở trong bếp nấu cơm đi ra ngoài gọi ông một tiếng mới ngây ngốc dịch chân ra để cho Hàn Mạc vào nhà.
"Lão Hàn, sao ông không để Hàn Mạc vào nhà?" Nói lời này, dì Khương đi tới liếc mắt liền nhìn thấy tiểu bảo bối Hàn Mạc ôm, kinh hỉ mở to mắt, "Đây là em bé nhà ai, ui cha, lớn lên thật đẹp."
Mặc dù như thế nhưng vẫn là nghi ngờ nhìn Hàn Mạc, phát hiện cậu trở nên có chút mập, ngược lại thật sự giống như cậu nói ở nước ngoài ăn ngon ở tốt, không thiệt thòi bản thân.
"Ờ...... Đây là con trai con......" Hàn Mạc cười khan liếc nhìn cha Hàn vẫn ngây ngốc, ôm tiểu bảo bối vào nhà, dì Khương giúp cậu kéo hành lý vào.
"Con trai con?" Cha Hàn rốt cục lên tiếng, chỉ là một tiếng này lực xuyên thấu quá mạnh, không chỉ tiểu bảo bối bị sợ tỉnh, ngay cả Hàn Mạc có chuẩn bị tâm lý cũng sợ hết hồn.
"Oa ~~~~!!!!" Tiểu bảo bối kéo cổ họng bắt đầu khóc, vừa duỗi chân vừa vẫy cánh tay nhỏ, đầu mũi nhỏ đều khóc đỏ.
"Cục Cưng, không khóc không khóc, ông nội nhìn thấy con vui quá, bảo bối không khóc không khóc." Ôm nhóc con nhẹ nhàng lắc lư, đi tới trước balo kéo khóa kéo ra lấy ra một cái chuông nhỏ ở trước mặt nhóc quơ quơ hấp dẫn sự chú ý của nhóc.
Dì Khương quay đầu nhìn về phía cha Hàn, vươn tay từ trong ngực Hàn Mạc ôm lấy tiểu bảo bối quát, "Ông lớn tiếng như vậy làm gì, dọa sợ trẻ con, lão đầu tử chết tiệt ông biến đi!"
"...... Không sao đâu dì, cha con chỉ là quá kinh ngạc." Hàn Mạc cười, xoa xoa mặt cho tiểu bảo bối, sau đó quay đầu nhìn về phía cha Hàn đang lúng túng, cậu thở dài kéo ông cụ tới ghế sa lon phòng khách, "Cha, cha ngồi."
Cha Hàn nhíu nhíu mày nhìn cậu, ngồi ở đó trợn mắt.
Hàn Mạc trực tiếp quỳ gối trước mặt ông, cúi thấp đầu.
Cha Hàn và dì Khương đều sợ hết hồn, duỗi tay liền muốn kéo cậu dậy, lại bị Hàn Mạc duỗi tay đẩy ra, "Cha, con muốn nhận lỗi, chờ con nói xong con liền đứng dậy, dì cũng ngồi."
Dì Khương há miệng, cuối cùng ngồi bên cạnh cha Hàn, không hổ là giáo viên nhà trẻ, tiểu bảo bối trong ngực bà tiếng khóc đã ngừng lại, chỉ là thỉnh thoảng hít mũi tỏ vẻ nhóc vừa nãy rất sợ.
"Ờm...... Lúc con ra nước ngoài ở trên máy bay quen biết một bạn gái, hai bọn con tình cảm rất ổn định, khụ, cái kia, dù sao chính là có con, sau đó...... Ách...... Con vốn là định nói cho hai người biết, nhưng cô ấy nói, cô ấy nói sợ chưa lập gia đình mang thai hai người sẽ cảm thấy cố ấy là người không đứng đắn...... Dù sao chính là trước sinh con sau đó trở về nhận lỗi với hai người......"
Cậu nhìn trộm, thấy cha Hàn chỉ là nghiêm mặt không nói chuyện, ngược lại dì Khương đang nhìn cậu, trong mắt còn mang theo chút...... Đau lòng? Cậu nói rất đáng thương?
Kệ đi, tiếp tục sáng tác.
"Lúc sinh con khó sinh ra máu nhiều, sau đó cô ấy mất, để con trai cho con...... Cha, con biết con không nên qua loa vội vã như vậy, nhưng mà...... Ờm...... Con thật sự rất thích cô ấy, hơn nữa tiểu bảo bối cũng là cháu ruột của cha, cha không thể không nhận, cha xem nó lớn lên giống y con hồi bé."
Cậu cho rằng nói dối rất dễ thêu dệt, nhưng cậu không thể không thừa nhận, mình thêu dệt thật sự rất tốn sức, đừng nói cậu chưa từng nói dối cha, ngay cả lúc lời nói dối có một ngày bị vạch trần, ông cụ khẳng định bị tức ngất đi.
Nhưng hiện tại......
Hàn Mạc chặt chẽ mà ngậm miệng, không trâu bắt chó đi cày không thể không nói như vậy.
Cậu giơ tay lên dùng sức dụi dụi mắt, lén lút cắn đầu lưỡi để cho mình cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu.
"Cha, con thật sự sai rồi, cha nói chuyện, cha đừng tức giận." Hiểu chi dĩ lí động chi dĩ tình (*), lời này cậu vẫn là hiểu, hơn nữa cha cậu đã sớm nói muốn ôm cháu trai, hiện tại trước mặt ông chính là có sẵn cháu trai mập mạp, ông cụ cho dù tâm địa sắt đá nữa cũng không thể mặc kệ.
((*) dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động. Nguồn: bachquydahanh2812.wordpress)
Dì Khương quay đầu liếc nhìn cha Hàn, đẩy ông một cái, "Ông nói nói câu, Mạc Mạc đều quỳ xuống rồi ông chả lẽ muốn đuổi nó ra ngoài? Tôi cho ông biết lão đầu tử, ông nếu dám đuổi Mạc Mạc và cháu trai tôi ra ngoài tôi liền ly hôn với ông!"
Dì Khương là thật sự coi Hàn Mạc là con, mặc dù Thiệu Văn Phong gần đây cũng thường xuyên đến thăm bà, nhưng không thể không thừa nhận, biểu hiện của Hàn Mạc càng giống là người một nhà, Thiệu Văn Phong mặc dù thân thiết bà, nhưng luôn khiến bà cảm thấy có khoảng cách, mỗi lần tới đều sẽ mua một đống quà, giống như khách vậy.
Hồi đó lúc ly hôn Thiệu Văn Phong chính là kỳ phản nghịch sau đó đi theo cha Thiệu, khả năng cũng chính là nguyên nhân này mới sẽ biến thành như bây giờ.
Cha Hàn lén lút liếc tiểu bảo bối được dì Khương ôm vào trong ngực đã không khóc, thấy nhóc lớn lên trắng trắng mập mập, mắt to đen láy giống y Hàn Mạc hồi bé hơi hơi tức giận trong lòng cũng tan mất, bất quá lúc quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc vẫn là hung hăng hừ một tiếng.
"Tiểu tử con lông đủ dài rồi có phải hay không! Biết ở bên ngoài làm bừa làm loạn! Cha nói với con bao lần rồi, kết bạn gái có thể, đừng thật sự làm chuyện có lỗi với người ta, con nói chút, con gái nhà người ta vì sinh con cho con cuối cùng ngay cả mạng cũng liên lụy, con phải khai báo với người nhà cô ấy thế nào!"
Hàn Mạc sửng sốt, xoay xoay con ngươi, "Cô ấy là cô nhi......"
"Cô nhi cũng là người!" Cha Hàn giơ tay lên liền cho cậu một cái tát, lớn như vậy, Hàn Mạc vẫn là lần đầu tiên bị ông đánh.
"Lão Hàn!" Dì Khương sợ hết hồn, vội vàng vươn một tay ra kéo ông.
"......" Cha Hàn cũng sửng sốt, nhưng vẫn là thở phì phò nhìn Hàn Mạc.
Mím môi, Hàn Mạc ở trong lòng chửi chết Thiệu Văn Phong, tên đàn ông đáng chết đều là vì anh ta, mình bị một cái tát.
"Cha, cha đánh con con nhận, chuyện này con làm không đúng, nhưng cha, cha chẳng lẽ thật sự muốn đuổi cả con và cháu trai cha ra ngoài?" Hàn Mạc xoay mặt lại ngẩng đầu nhìn cha Hàn, ánh mắt kiên định nghiêm túc.
Cha Hàn căng mặt, hừ một tiếng đứng lên về phòng mình.
Thấy ông như thế, Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía dì Khương cười khổ. Cha cậu mặc dù không lên tiếng nhưng ngầm thừa nhận thân phận của tiểu bảo bối, chỉ bất quá nhất thời vẫn không thể tiếp nhận cách nói của mình mà thôi.
"Mau dậy đi, đừng quỳ nữa." Dì Khương đưa mắt ra hiệu với cậu, để cho cậu ngồi bên cạnh mình.
Tiểu bảo bối dựa vào dì Khương ngồi trong ngực bà, nhìn thấy Hàn Mạc ngồi tới đây lập tức duỗi tay nhỏ ra để cho cậu ôm ôm. "A a a, a a a." Nhóc con chỉ biết gọi không biết nói, bất quá có thể nhìn ra, nhóc vẫn là thích được ba ba ôm.
Má Hàn Mạc đau nóng rát, cậu nghiêng mồm giơ tay xoa xoa, vẫn được, cha cậu không hạ tử thủ, bằng không nhất định sưng.
"Bảo bối, ba ba ôm." Cười ôm tiểu bảo bối a a gọi cậu ôm, Hàn Mạc hôn hôn khuôn mặt ẩm ướt của nhóc, lại xoa xoa, "Dì, một năm này cám ơn dì chăm sóc cha con."
"Nói gì vậy con cái đứa nhỏ này, vừa xuống máy bay liền trở về nhỉ, dì đi thu dọn hành lý giúp con." Dì Khương vỗ vai cậu đứng lên kéo hành lý của cậu vào phòng ngủ của Hàn Mạc, chỉ bất quá Hàn Mạc cũng đi theo bà cùng vào phòng.
"Dì, con tự mình thu dọn được, dì đi nấu cơm đi, con có thể tự mình làm." Cậu cũng không dám để cho dì Khương giúp thu dọn, không chừng có thể nhìn ra dấu vết gì, tới lúc đó cậu càng không dễ giải thích.
Dì Khương gật gật đầu cũng không cưỡng cầu, xoay người ra khỏi phòng.
Hàn Mạc nhìn bày biện trong phòng, giống như lúc cậu rời đi 1 năm trước, sạch sạch sẽ sẽ hiển nhiên thường xuyên được thu dọn, trái tim cậu bình tĩnh trở lại.
Nơi này là nhà của cậu, bất kể cuộc sống bên ngoài hài lòng thế nào, nơi này vẫn là bến cảng có thể làm cho cậu an tâm nhất.
Đặt tiểu bảo bối ở trên giường, cậu vểnh chân nằm nhoài bên cạnh nhóc kéo hai bàn tay nhỏ của tiểu tử lắc lắc, "Con trai, chúng ta về nhà rồi."
"A a, wu wu, u lu lu." Tiểu bảo bối mở miệng nhỏ phát ra các loại tiếng nói ngoài hành tinh, Hàn Mạc cư nhiên cũng vui vẻ đối thoại với nhóc.
Hai cha con chơi một hồi, Hàn Mạc ngáp hôn hôn mặt tiểu bảo bối, thay quần áo và tã cho nhóc ôm nhóc ra khỏi phòng ngủ.
Cha Hàn đã từ trong phòng đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Hàn Mạc xụ mặt hừ một tiếng, kết quả Hàn Mạc còn chưa có phản ứng gì, tiểu bảo bối được cậu ôm trong ngực dẹt miệng, ư ư liền muốn khóc.
"A a a, cháu ngoan của ông, không khóc không khóc." Ông cụ vừa thấy tiểu bảo bối muốn khóc vội vàng đưa tay ôm, kết quả ông còn chưa đụng vào nhóc con, đã nghe thấy tiếng la khóc rung trời.
"Oa oa oa oa ~~~!!!! A a a a!" Nhóc con lại khóc rồi.
Ông cụ bị dọa hết hồn, vội vàng rút tay về.
"Lão đầu tử chết tiệt ông lại dọa nó khóc rồi!" Dì Khương làm xong thức ăn đặt vào trên bàn, đi tới đưa tay ôm tiểu bảo bối qua.
Bất quá lần này tiểu bảo bối cũng không để cho bà ôm, ở trong ngực bà đạp chân túm lung tung, Hàn Mạc nhìn không được vội vàng ôm trở lại, để cho nhóc nằm nhoài trên vai mình vỗ nhè nhẹ sống lưng nhóc đung đưa.
Cha Hàn duỗi tay đứng ở đó, cánh tay cũng không để xuống.
Ông cụ trong lòng khổ sở, cháu trai nhà ông không thích ông, nhìn thấy ông sẽ khóc, cũng không để cho ông ôm.
Hàn Mạc nhìn biểu tình thương tâm của ông cụ rất muốn cười hai tiếng. Cậu bao lâu không thấy biểu tình này của ông rồi? Mười năm? Năm năm? Dù sao rất lâu rất lâu rồi.
Ui chao, con trai ngoan con xem như báo thù cho ba ba rồi, ông nội đánh ba ba một cái tát kia còn rất đau, cục cưng bảo bối, thật là áo bông nhỏ tri kỉ của ba ba.
Tiểu bảo bối gục trên vai Hàn Mạc cắn nắm tay nhỏ, cái miệng nhỏ đã mọc 4 cái răng gặm tay thịt nhỏ của mình, vừa gặm vừa hít mũi.
Dì Khương thấy nhóc ngừng khóc vội vàng cầm khăn giấy qua đưa cho Hàn Mạc, tiểu bảo bối này thật dễ khóc.
Ôm tiểu bảo bối nức nở ngồi ở trên ghế sa lon, để cho cái mông ú thịt của nhóc ngồi trên chân trái của mình, một tay túm thân thể mềm nhũn của nhóc, một tay kia cần khăn giấy để trên mũi nhóc để cho nhóc con ư ư hai tiếng xì mũi.
"Cha, cha đừng trừng mắt với nó nữa là được, nó bình thường đều không khóc." Thấy ông cụ ngồi bên cạnh mình nhìn tiểu bảo bối trong ngực cậu, quay đầu cười giải thích với ông.
Trẻ con đều nhạy cảm, nó có thể cảm giác được bạn có thích nó hay không, vừa nãy cho dù cha Hàn nhìn chằm chằm là Hàn Mạc, nhưng tiểu bảo bối vẫn cảm thấy sợ.
Cha Hàn xụ mặt nhìn Hàn Mạc, kết quả tiểu bảo bối nhìn thấy lại dẹt miệng muốn khóc, ông chỉ có thể toét miệng cầm củ lạc trên bàn ở trước mắt nhóc con lắc lư, còn vỗ vỗ tay, cứ bập môi cười với nhóc, "Bảo bối, ông là ông nội, là ông nội nhá!"
Hàn Mạc phì một tiếng bật cười, tiểu bảo bối trong ngực nghiêng nghiêng đầu khanh khách hai tiếng, duỗi tay liền muốn chộp lấy cái tay lắc lư trước mặt, một phát túm được, còn lắc lư tay nhỏ, khà khà khà toét miệng cười không ngừng.
Hai đầu ngón tay nhỏ cầm củ lạc miền muốn bỏ vào trong miệng, dọa Hàn Mạc một cái túm lấy tay nhóc.
"Bảo bối, cái này không thể ăn, bánh thúi thúi." Nhóc con đặt đồ ở trong miệng liền muốn trực tiếp nuốt, rất dễ mắc ở cổ họng.
Cha Hàn ném củ lạc vào trong miệng đang nhai sau khi nghe thấy lời Hàn Mạc, miệng nhai ngừng lại, vẻ mặt biểu tình ghét bỏ ăn bánh.
Mặc dù Hàn Mạc hồi nhỏ ông cũng từng nói như vậy, bất quá bây giờ lại đổi thành Hàn Mạc nói chuyện với tiểu bảo bối như vậy, nghe vẫn là có chút không có cách nào tiếp nhận.
"Khụ khụ, con hồi nhỏ cha chính là dạy con như vậy?"
Hàn Mạc nhún nhún vai, cầm bình sữa ôm tiểu bảo bối vào trong ngực để cho nhóc tự mình uống sữa, gật gật đầu nhìn cha cậu, bĩu môi thờ ơ thổ tào, "Đúng ạ, cha lúc ấy nói với con nếu không ngoan ngoãn nghe lời sói xám lớn phía sau núi sẽ bắt con đi, còn nói cái gì mà sói bà ngoại đang ở bên ngoài nhìn, con nếu không thành thật ngủ liền vào ăn con."
Cậu nói xong lời này liếc nhìn cha Hàn biểu tình có chút lúng túng khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu tựa vào trên vai ông cụ cọ cọ, làm nũng lầu bầu, "Cha, con về rồi, xin lỗi đã để cha lo lắng."
Cậu có thể hiểu ông cụ tại sao tức giận như vậy, cho nên cho dù ông cụ cho mình một cái tát, cậu cũng sẽ không giận.
Khuôn mặt già của cha Hàn đỏ lên, vành mắt cũng theo đó ẩm ướt. Hàn Mạc là con trai ông, cái tát kia của mình thật sự là đánh vào trên mặt cậu tim mình đau hơn.
Dì Khương nhìn hai cha con ngồi trên ghế salon khe khẽ thở dài, dù thế nào cũng là hai cha con, còn có thể có cái gì ngăn cách hay sao.
"Con chưa đặt tên cho nó?" Trên bàn ăn, cha Hàn nhìn tiểu bảo bối được đặt ở trên ghế trẻ con chuyên dụng bên cạnh Hàn Mạc đã lắp ráp xong khơi mi, gắp đùi gà cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc cầm bát cháo sữa (*) đút cho tiểu bảo bối, nhóc con mím miệng nhỏ bập bập, a a mở miệng còn muốn, lại đút một miếng.
((*) cháo sữa được nấu từ sữa, lòng đỏ trứng vàđường. Hình nhưở Việt Nam hơi lạ món này nhể)
Khuôn mặt ú thịt kia cha Hàn nhìn tim ngứa, liền muốn đi qua hôn hôn. Bất quá có thể là nguyên nhân còn rất xa lạ, cho dù đã lấy lòng một đoạn thời gian, tiểu bảo bối vẫn là không chịu để cho ông ôm, ngược lại có thể cùng ông sờ sờ tay hôn hôn mặt.
"Chưa đặt tên, muốn trở về cha lấy cái tên bá khí cho nó, cha xem tên con thật hay, cha cũng đặt cho cháu trai một cái." Đút cho nhóc con hai miếng cháo sữa, Hàn Mạc quay đầu tự mình ăn cơm.
Ông cụ chẹp chẹp miệng, gật đầu một cái, nhìn tiểu bảo bối mở đôi mắt to đen láy suy nghĩ chút, khẽ nhíu mày, "...... Cha phải nghĩ kỹ, ừm, suy nghĩ thật kỹ, ngày mai nói cho con biết."
Nhanh chóng lùa hai miếng cơm, ông cụ để bát xuống về phòng, Hàn Mạc mở miệng bật cười nhìn ông, đây là quá kích động?
Dì Khương lật mắt trắng với bóng lưng của cha Hàn, thở dài lắc lắc đầu, "Không cần để ý ông ấy, chúng ta ăn."
Hàn Mạc gật gật đầu, gắp miếng thịt cá trộn vào trong cháo sữa đút cho tiểu bảo bối.
Bẹp bẹp miệng nhỏ, tiểu bảo bối không hài lòng cau chân mày nhỏ, há miệng a a hai cái liền ói ra.
Thở dài lau miệng cho nhóc, lại lần nữa múc một muỗng chỉ có cháo sữa đút cho tiểu bảo bối, lần này nhóc con hình như học tinh rồi, lại còn ngửi ngửi, mở miệng nhỏ ăn sau đó chớp mắt to nhìn Hàn Mạc, nuốt xuống, lại há miệng.
"Ha ha, đứa nhỏ này dễ đút thật, nếu là đứa nhỏ khác đã sớm hai ăn hai miếng liền bắt đầu chơi." Dì Khương cười nhìn cậu, hơi nhíu mày. Làm sao cảm thấy hình như rất giống Văn Phong hồi bé.
Hàn Mạc gật gật đầu, bất quá lại có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: "Chính là không thích ăn cá, ăn một lần ói một lần, có dinh dưỡng như vậy nó cũng không ăn, con sợ nó thiếu chất." Quay đầu nhìn về phía dì Khương, thấy bà đang ngây người, Hàn Mạc không hiểu quơ quơ tay, "Dì có phải mệt hay không? Ăn xong cơn con dọn bàn là được, dì nghỉ ngơi sớm chút."
Dì Khương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tiểu bảo bối mang theo nghi ngờ. Bà càng nhìn càng giống, nhất là khuôn mặt vào miệng, phải nói dung mạo ngược lại cực giống Hàn Mạc, bà khẽ cười một tiếng cảm giác mình khả năng là nghĩ nhiều rồi.
Hàn Mạc tự mình một miếng đút cho tiểu bảo bối một miếng, hai cha con ăn cơm cha một miếng con một miếng, nhóc con nhìn đồ Hàn Mạc ăn vào trong miệng còn rất tò mò, trước duỗi thân thể a a a mở miệng nhỏ lộ ra bốn cái răng nhỏ trắng trên dưới đối xứng, nhóc cũng muốn nếm thử chút cơm trong miệng ba ba, hình như ăn rất ngon.
Hàn Mạc khơi mi, dùng muỗng ép mấy hột cơm đút tới trong miệng nhóc, lại dùng đũa dính ít canh nhét vào miệng nhóc để cho nhóc liếm liếm.
Nhóc con lần đầu tiên có thức ăn mặn nhạt đút tới, chẹp chẹp miệng, liền nuốt xuống.
"A a a a, a a." Tay nhỏ vung vẩy, rõ ràng chính là rất thích cái đút tới.
Hàn Mạc khơi lông mày, ú, thịt cá không ăn, canh cá ăn?
Cậu xoay xoay con ngươi, một lần nữa cầm bát không bỏ canh cá và thịt cá vào, nghiền nát thịt cá, lại đỏ ít bột (*) vào khuấy khuấy.
((*) bột ởđây là bột ăn dặm của trẻ con)
Cháo sữa đặt ở một bên, dì Khương nhìn bột Hàn Mạc trộn, không hiểu hỏi: "Như vậy được không, nó không ăn làm sao đây."
Hàn Mạc nhún nhún vai, còn có thể làm sao, không ăn lại đút cháo sữa, dù sao chính là trước cho nhóc con ăn thử chút, không chừng có thể ăn.
Tự mình nếm thử mùi vị, cau mày hình như có chút mặn. Lại thêm ít nước nóng vào, khuấy khuấy, hình như có chút loãng......
Kết quả một bát bột thịt cá trộn xong, nhóc con ăn hai miếng liền no.
Mặc dù có chút lãng phí, bất quá Hàn Mạc ăn không được thứ này, chỉ có thể đổ đi. Vẫn tốt, tiểu bảo bối thoạt nhìn thích ăn như vậy.
"Bột trộn thịt cá thì ăn, cháo sữa cá thì không ăn, sao lại xoi mói như vậy chứ." Lau miệng cho tiểu bảo bối, đưa tay niết niết mặt ú thịt của nhóc.
Dì Khương dọn bàn rửa bát từ phòng bếp đi ra ngoài, liền thấy Hàn Mạc đang ôm tiểu bảo bối ở trên ghế salon niết thịt nghịch, nhóc con được cậu niết bật cười khanh khách, vừa cười vừa tránh.
"Kén ăn, kén ăn, lần sau kén ăn thì đánh mông." Túm chân nhỏ của nhóc gãi hai cái, tiểu bảo bối ở trong ngực Hàn Mạc giống như gấu béo nhỏ uốn éo qua lại, a a a há miệng kêu.
"Con mau dẫn nó đi ngủ đi, có cần dì giúp con tắm cho nó không?" Dì Khương đưa cho cậu một chén sữa tươi nóng, buổi tối trước khi đi ngủ uống cái này có trợ giúp giấc ngủ.
Hàn Mạc đưa tay nhận lấy sữa tươi một hơi uống sạch, lắc lắc đầu, đợt này đều là tự cậu tắm cho tiểu bảo bối, nhân tiện tự mình cũng tắm.
"Vật nhỏ này còn phải lăn qua lăn lại một lát nữa, con trước dẫn nó về phòng." Ôm tiểu bảo bối đứng lên, để tiểu bảo bối đối mặt với dì Khương, cầm tay nhỏ của nhóc vẫy vẫn, "Nói ngủ ngon với bà nội."
Tiểu bảo bối đặc biệt cho mặt mũi, toét miệng cười khanh khách, a a kêu.
"Thật thông minh." Dì Khương cười tiến lên sờ sờ mặt nhóc, sau đó nhìn Hàn Mạc xoay người về phòng.
Lúc rảnh rỗi phải tìm xem album ảnh được bà thu lại, bà nhớ hồi đó hình như đặt trong tủ, ngày mai tìm xem. Bà chính là cảm thấy con trai của Hàn Mạc và con trai Văn Phong của bà có nhiều chỗ rất giống.
Bất quá khả năng cũng là liên qua đến trẻ con, lớn lên giống cũng không có gì không đúng.
Hàn Mạc tắm rửa xong cho tiểu bảo bối, nhóc con thích nghịch nước, ngồi vào trong chậu nước lăn qua lăn lại loạn, Hàn Mạc chỉ có thể lau khô cho nhóc dỗ ngủ mới quay trở lại tự mình tắm.
Sáng hôm sau giờ dậy, Hàn Mạc đúng giờ rời giường, cậu đã thành thói quen kiểu thời gian làm việc và nghỉ ngơi ngủ sớm dậy sớm, thời gian một năm này cậu xem như dưỡng thành thói quen tốt.
Sờ sờ mông nhóc con, thay tã lót thấm cho nhóc vỗ vỗ, tiểu bảo bối ngủ thật ngon, Hàn Mạc đi pha sữa để ở trên tủ đầu giường bên cạnh chờ nhóc con tỉnh dậy.
Không đầy một lát, liền thấy tiểu bảo bối ư ư hai tiếng rầm rì nâng tay nhỏ dụi mắt, mở cái miệng nhỏ ngáp.
"Con trai, rời giường." Đỡ sau lưng tiểu bảo bối ôm lấy nhóc, Hàn Mạc hôn mặt tiểu bảo bối.
Xoa mắt to, tiểu bảo bối bĩu môi không tình nguyện bị Hàn Mạc loay hoay mặc quần áo, nhóc con hự hự mấy tiếng liền muốn khóc.
"Lập tức mặc xong, không khóc không khóc." Hàn Mạc tốc độ nhanh mặc quần áo cho nhóc, sau đó ôm lấy nhóc đưa bình sữa cho nhóc.
Tiểu bảo bối vốn dẹt miệng vừa nhìn thấy bình sữa tươi lập tức không khóc nữa, đưa tay nhỏ liền ôm bình sữa vào trong ngực, há miệng liền ngậm núm vú cao su vào ì ọp ì ọp dùng sức hút.
"Mèo nhỏ tham ăn." Điểm mũi nhỏ của nhóc, Hàn Mạc cười khẽ một tiếng.
"Mạc Mạc, dậy rồi sao?" Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng dì Khương.
"Con dậy rồi dì, dì vào đi." Nghiêng đầu qua đáp một tiếng, Hàn Mạc đỡ nhóc con vỗ nhè nhẹ sau lưng, tiểu bảo bối hừ hừ hai tiếng thoải mái.
Dì Khương mở cửa liền nhìn thấy bộ dáng của nhóc cười một tiếng, đi tới vẫy vẫy tay với tiểu bảo bối, nhóc con xoay tròn con ngươi đen sẫm, a a mở miệng nhỏ phun núm vú cao su ra, Hàn Mạc nhìn một cái, ăn xong rồi.
"Không trách được lớn lên khỏe mạnh như vậy, trắng trắng mập mập thực tốt." Dì Khương đưa tay sờ sờ mặt tiểu bảo bối, nhóc con khanh khách bắt đầu cười.
"Nó nhưng mập núc ních, trên người toàn thịt, bất quá thân thể ngược lại rất tốt cơ hồ chưa từng bị bệnh." Hàn Mạc mặc quần cho nhóc, sau đó đi tất nhỏ lên gãi gãi lòng bàn chân nhóc.
Tiểu bảo bối đạp đạp chân cười khanh khách, giơ tay lên cắn đầu ngón tay.
"Bảo bối, thúi thúi, vừa gãi chân xong liền gặm tay." Hàn Mạc kéo tay nhỏ của nhóc ra ôm nhóc dùng khăn lông ướt xoa xoa mặt.
Nhóc con ở trong ngực cậu xoay xoay đầu, chớp mắt to nhìn cằm Hàn Mạc, còn dùng tay nhỏ tới sờ hai cái.
Dì Khương duỗi tay ôm nhóc tới, kết quả tiểu bảo bối rất cho mặt mũi, không khóc, chính là mắt to thẳng tưng nhìn chằm chằm Hàn Mạc.
"Dì ôm nó ra ngoài, con trước đi tắm đi." Xoay người ôm tiểu bảo bối liền muốn rời đi.
Hàn Mạc vội vàng duỗi tay hô một cái, "Dì, không được."
Lời này nói muộn rồi, dì Khương ôm tiểu bảo bối vừa bước ra một bước, nhóc con kéo cổ họng liền bắt đầu khóc.
Dì Khương thở dài ôm nhóc lại đi vào phòng, ai ~? Không khóc nữa, lập tức, nước mắt liền thu trở lại.
Hàn Mạc ha ha buồn cười, thờ dài đi qua niết niết mặt nhóc, "Quỷ ranh." Tiểu bảo bối có cái tật xấu này đã không phải ngày một ngày hai.
Tống Tân Kế hồi còn chưa đi tiểu bảo bối mỗi sáng sớm rời giường đều phải nháo một lần thế này, sau khi rời giường hai tiếng nhất định phải đi theo Hàn Mạc, nếu không nhìn thấy Hàn Mạc sẽ khóc, bách thử bách linh, nước mắt thu phóng tự nhiên làm cho Tống Tân Kế cũng hoài nghi thằng nhóc này có phải quá thông minh hay không, mới lớn tý như vậy cư nhiên còn biết giở tiểu tính tình.
Dì Khương thiếu chút nữa bị một giọng này của tiểu bảo bối dọa đến, không hiểu ra sao nhìn Hàn Mạc đang buồn cười, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Hàn Mạc lắc lắc đầu ôm tiểu bảo bối trở lại đặt trên giường, cầm trống lắc bên cạnh để cho nhóc cầm chơi, "Không sao không sao, cái tật xấu này của nó, vừa rời giường khoảng 2 tiếng nếu không nhìn thấy con liền khóc, ai dỗ cũng không được." Vừa nói nhéo cánh tay béo nhiều hơn mấy ngấn, tiểu bảo bối lắc trống đạp loạn, "Dì đi bận rộn đi, nó chơi như vậy là được."
Dì Khương gật đầu một cái, vừa đi một bước lại quay đầu lại, "Con mau rửa mặt ôm nó ra ngoài, cha con dằn vặt cả đêm, xem như cho nó cái tên rất hay, hưng phấn trời vừa sáng đã ở đó đi loanh quanh."
Hàn Mạc gật gật đầu đáp một tiếng.
Trong phòng khách, cha Hàn cầm lấy một cuốn vở, bên trên bôi bôi viết viết mấy chữ, đưa cho Hàn Mạc xem.
"Diệp, nghĩa là ánh sáng rực rỡ, hình dung tài hoa lộ ra ngoài. Chữ này không tệ đi, ta xem rất nhiều chữ, chỉ cái này hay."
Hàn Mạc gật gật đầu, suy nghĩ một chút ở trong lòng mặc niệm hai tiếng, Hàn Diệp? Hàn Diệp...... Hàn gia...... Có cái gì không đúng a, làm sao cảm giác thành xã hội đen chứ?
"Cha, cái tên này hay, có thể thêm chữ hay không? Gọi Hàn Diệp Hàn Diệp, gọi không đúng liền biến thành Hàn gia rồi, cái này không phải thành côn đồ?"
(giải thích: từ Diệp (晔) trong Hàn Diệp đọc là [yè], từ Gia (爷) đọc là [yé] (không phải là từ nghĩa là nhà), là cách xưng hô kiểu mấy ông lớn, các thím hay xem phim cổ trang sẽ thấy mấy ông quan xưng là "gia", 2 từ này đọc na ná nhau)
Cha Hàn suy nghĩ chút, cảm thấy cũng đúng, duỗi tay cầm vở qua lật lật, ừm, cảm thấy chữ Duệ không tệ.
"Hàn Duệ Diệp, thế nào? Thông minh trí tuệ tài hoa hơn người, không tệ không tệ."
Hàn Mạc gật gật đầu, được, dù sao cũng là cái tên, chữ này không dễ cũng là chuyện sau này của tiểu bảo bối, muốn trách thì trách ông nội nhóc đặt cái tên khó viết như vậy.
(tên của tiểu bảo bối viết là韩睿晔, chữ Duệđúng là viết khó vch =)))) đứa nào viết xấu chắc chả ra chữ =))))))
"Cha, con qua đợt này liền quay lại đi làm rồi, cha với dì ở nhà trông trẻ con nhé."
Cha Hàn gật đầu lia lịa, cảm thấy chuyện này đáng tin.
"Được, cha với cháu trai cha quen thuộc nhiều hơn chút, đúng rồi, hạng mục kia của con thế nào? Ở bên ngoài lâu như vậy con cái ai trông?"
Hàn Mạc sửng sốt, nhớ tới cớ cậu rời nhà, ậm ờ mấy tiếng lung tung chuyển hướng đề tài.
Đúng lúc dì Khương cầm hai cuốn album từ phòng ngủ ra ngoài, cậu không hiểu nhìn một cái, không phải cuốn của cậu, hẳn là dì Khương mang tới.
"Ảnh của ai?" Nhận lấy album ảnh lật lật, bên trong toàn là ảnh của trẻ con, từ trẻ con chưa lớn tới bộ dáng 3-4 tuổi.
"Đây là con trai dì á, cho con xem xem có phải lớn lên rất giống tiểu bảo bối hay không?" Dì Khương chỉ vào tấm hình phía trên ha ha cười, ngay cả cha Hàn cũng sáp tới xem xem.
Khoan hãy nói, cậu cũng cảm thấy có chút giống.
Hàn Mạc lật lật ảnh, càng xem sắc mặt càng cứng ngắc.
Thằng nhóc vểnh mông cười xấu xa nhìn ống kính trong hình làm sao giống con trai bảo bối nhà mình như vậy? Nhất là khuôn mặt và môi mũi, giống như cùng một khuôn mẫu in ra vậy.
Không biết thì không biết, này quá trùng hợp rồi.
Dì Khương ôm tiểu bảo bối qua chỉ vào tấm ảnh phía trên để cho nhóc nhìn, tiểu bảo bối cũng xem không hiểu, liền dùng đầu ngón tay nhỏ ở trong tấm hình vẽ tới vẽ lui, còn lắc lư thịt mông.
"Đúng rồi, Tiểu Phong đã nói hôm nay tới ăn cơm trưa, làm sao lúc này còn chưa tới." Cha Hàn liếc nhìn thời gian, đã 11h.
Hàn Mạc chớp chớp mắt, cảm giác xấu càng sâu.
Dì Khương lấy điện thoại ra nhìn nhìn, gọi điện thoại cho Thiệu Văn Phong.
Thiệu Văn Phong lúc này đang kẹt xe, lúc điện thoại vang lên anh liền biết là mẹ đại nhân của anh gọi tới, "Mẹ, con bị tắc, lát nữa đến."
"Con nhanh chút, Hàn Mạc hôm qua vừa về hôm nay đúng dịp ăn bữa cơm, con tới trễ tính là cái gì." Dì Khương cầm lấy điện thoại đi tới phòng bếp, nhỏ giọng dạy dỗ anh.
Thiệu Văn Phong ừ ừ hai tiếng, "Con biết con biết, mẹ nhanh làm cơm đi, làm cơm xong con nhất định vào cửa nhà."
Anh thật sự rất mong đợi cùng Hàn Mạc gặp mặt, anh ngược lại muốn xem xem, Hàn Mạc lúc nhìn thấy anh là biểu tình gì.
Hàn Mạc ở trong phòng khách đỡ cánh tay ú thịt của tiểu bảo bối, dạy nhóc bước đi.
"Bảo bối, trước bước chân trái, lại bước chân phải, từ từ đi, ba ba đỡ con." Cậu cũng không quản nhóc con có thể nghe hiểu hay không, mang theo nhóc con từ từ hoạt động.
Chân nhỏ ngắn run run rẩy rẩy, nhóc con lảo đảo giơ chân lên bước lên phía trước một bước, chân nhỏ đan xen đứng ở đó, dẹt miệng ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc khơi khơi lông mày, cười khích lệ nhóc, "Bảo bối thật giỏi, lại bước một bước."
Tiểu bảo bối nhíu nhíu lông mày liền muốn ngồi lên sàn nhà, chu mặt hừ hừ hai tiếng động động cái mũi nhỏ.
"Không được ngồi nhe, trên mặt đất lạnh." Cha Hàn ở phía sau nhóc nhẹ nhàng duỗi tay đỡ, chỉ sợ nhóc đặt mông ngồi xuống.
Hàn Mạc kéo nhóc lên phía trước, nhóc con đứng không vững, nhấc chân lại bước một bước.
"Giỏi quá!" Hàn Mạc đặc biệt vui, cười xán lạn một cái ôm lấy nhóc tới bẹp bẹp hôn hai cái.
"Con trai ta thật giỏi, hôm nay không luyện nữa, ngày mai lại luyện." Lúc này dạy con học bước đi có phải quá sớm hay không? Tiểu bảo bối còn đứng không vững mà.
"Con hiện tại dạy nó quá sớm, lúc này con đỡ nó đứng trên ghế sa lon nhấc chân là được." Dì Khương bưng một đĩa món ăn từ phòng bếp đi ra nhìn thoáng qua, lên tiếng nhắc nhở Hàn Mạc.
Hàn Mạc thở dài gật gật đầu, cảm thấy cũng là đạo lý như vậy.
"Cha, cha trước chơi với nó, con đi lấy thảm ra trải ở phòng khách để cho nó tự bò chơi." Vừa nói giao tiểu bảo bối cho cha Hàn, về phòng ngủ cầm đệm dày ra ngoài.
Vừa đi tới phòng khách còn chưa xoay người, cửa phòng bị gõ hai cái.
"Mạc Mạc đi mở cửa, nhất định là anh con về rồi." Cha Hàn ôm tiểu bảo bối đỡ nhóc đứng trên ghế salon, nhóc con rất thích salon mềm nhũn, hai chân nhỏ còn dùng lực cong queo duỗi thẳng, giống như muốn nhảy vậy.
"Vâng." Ôm thảm lông đi mở cửa, vừa nãy được cha Hàn nói qua, cậu phải gọi con trai của dì Khương là anh trai, người ta lớn hơn cậu 4 tuổi, hôm nay vừa vặn 30.
Kéo cửa phòng ra, cậu cười ngẩng đầu, kết quả sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, sửng sốt.
"Anh sao biết nhà tôi?!" Thanh âm Hàn Mạc đều thay đổi, đừng nói chi là sắc mặt.
Thiệu Văn Phong toét miệng cười với cậu, sáp tới bẹp một cái hôn lên khóe miệng cậu, bị Hàn Mạc đen mặt đẩy ra.
"Anh tìm chết hả!" Cậu quay đầu nhìn, phát hiện dì Khương ở phòng bếp làm đồ ăn, cha cậu đang bồi con trai cậu, không có công phu nhìn cậu.
"Ui ui ui, đừng đẩy tôi, để cho tôi vào." Bị Hàn Mạc đẩy một cái, Thiệu Văn Phong cầm chắc khung cửa ngửa về sau, ui chao, biểu tình thấy quỷ này của Hàn Mạc thật là quá buồn cười, thật không uổng phí anh đợi lâu như vậy.
"Anh đi vào làm gì! Đi mau đi mau, đừng để cha tôi nhìn thấy." Hàn Mạc giống như đuổi con mồi khoát khoát tay với anh, nói liền muốn đóng cửa lại.
"Mạc Mạc, có phải Tiểu Phong hay không hả?" Cha Hàn xoay đầu qua nhìn một cái,, thấy không ai đi vào liền hỏi.
"Cha Hàn, là con!" Thiệu Văn Phong nhân dịp trước khi Hàn Mạc mở miệng đáp một tiếng, kéo Hàn Mạc sửng sốt ra vào nhà, thay giày.
Hàn Mạc là triệt để ngốc rồi, cầm thảm lông đứng cạnh cửa nhất thời không kịp phản ứng.
"Mạc Mạc, con làm gì thế mau đóng cửa." Cha Hàn nhíu nhíu mày kêu một tiếng, ôm tiểu bảo bối.
"À, tới đây." Đóng cửa lại, Hàn Mạc mím môi nhìn Thiệu Văn Phong thay giày.
Lúc này cậu cũng không cần lừa mình dối người nói thằng nhóc lưu manh trong tấm ảnh rất giống con trai cậu là người ngoài không quen, con trai của dì Khương chính là Thiệu Văn Phong, thằng cha này rõ ràng đã ra ra vào vào nhà bọn họ nhiều lần, thậm chí đã cùng cha cậu làm tốt quan hệ, còn mở miệng gọi một tiếng cha Hàn, chỉ nghe thanh âm ông cụ bị hai câu này của anh ta chọc cười là biết, quan hệ của hai người khẳng định không tệ.
Cậu nhắm mắt lại, làm dịu một chút trái tim bởi vì biết tin tức kia mà tăng tốc nhảy lên, hít sâu một cái lại chậm rãi phun ra, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần cậu đi trở về phòng khách, trải thảm lông trên mặt đất.
"Tới, ba ba ôm." Duỗi tay ở trong tay cha Hàn ôm tiểu bảo bối tới đặt trên thảm lông, nhóc con lập tức vểnh mông nhỏ đầy thịt, phồng bụng nhỏ hướng phía trước di chuyển mấy cái.
Ánh mắt sắc bén kia của Thiệu Văn Phong thẳng tưng nhìn chằm chằm tiểu bảo bối, chút hoài nghi trong lòng triệt để tháo gỡ.
Đây là con trai anh, hồi đó lúc chưa nhìn thấy tiểu bảo bối anh còn có thể hoài nghi một chút rốt cục có phải của anh hay không, hiện tại anh triệt để tin tưởng, loại cảm giác huyết thống tương thông giữa cha con là chuyện thế nào.
Hàn Mạc xụ mặt cúi đầu nhìn tiểu bảo bối, ngay cả nửa ánh mắt cũng không chia cho Thiệu Văn Phong.
Cha Hàn ngồi một bên không hiểu ra sao quét hai người bọn họ hai cái, khơi mi, nhìn Thiệu Văn Phong hỏi: "Con không phải nói từng hợp tác với Mạc Mạc sao, thế nào? Hai đứa có bất đồng?"
Thiệu Văn Phong cười lắc lắc đầu, giơ tay lên vỗ bả vai Hàn Mạc ngồi trên thảm lông, "Làm sao sẽ chứ, cha Hàn cha đừng suy nghĩ nhiều, có thể là một năm không gặp xa lạ với Mạc Mạc."
Vừa nói chuyện, tay vỗ trên vai Hàn Mạc nhẹ nhàng dùng chút lực, ý tứ chính là để cho cậu phối hợp với mình đừng ở trước mặt lão nhân tìm xích mích.
Hàn Mạc ừ một tiếng, thân thể nghiêng về phía trước né tránh đụng chạm của anh.
"Vâng, con với đại ca thời gian dài không gặp, lát nữa hảo hảo uống hai chén." Tiếng đại ca này của cậu gọi có chút cảm giác kiềm nén nghiến răng nghiến lợi, hiện tại đã không phải là chuyện thừa nhận sinh con hay không, bây giờ là chuyện cậu cùng anh trai khác cha khác mẹ loạn luân sinh con!
Hàn Mạc thật sự không dám tưởng tượng, nếu như sau khi cha cậu và dì Khương biết chuyện này là phản ứng gì, đoán chừng khả năng bị tức hôn mê rất cao.
Dì Khương vừa vặn làm xong một món canh cuối cùng, thấy ba bọn họ vây quanh tiểu bảo bối đang nói cười liền hô một tiếng, "Nhanh đi rửa tay tới ăn cơm, mẹ hôm nay làm rất nhiều món."
"Đúng, Tiểu Phong bồi cha uống hai chén." Cha Hàn đứng lên vỗ xuống vai Thiệu Văn Phong, "Con lái xe tới? Hôm nay còn về công ty?"
"Không về, con ở đây bồi mọi người." Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu đi theo ông tới phòng ăn, vừa đi vừa nó, "Con nếu uống nhiều thì chen cùng giường với Mạc Mạc, Mạc Mạc sẽ không để ý đúng không?"
Hàn Mạc thật muốn chửi ầm lên anh ta không biết xấu hổ, anh ta sao có thể mặt dày như vậy! Nhưng cậu không thể, cậu chỉ có thể cắn răng hàm sau cứng ngắc quay đầu giận trừng sau đầu anh, "Đúng, anh có thể ngủ trên sàn nhà."
Ông trời phù hộ cậu sẽ không lát nữa nâng cốc trực tiếp đổ lên mặt anh ta, tiêu độc cho cái mặt kia của anh ta!
Tiểu bảo bối trở mình khanh khách cười, lộ ra bụng nhỏ đạp đạp chân, "Y a a, ta ta."
"Tiểu Phong, đây là con trai của Mạc Mạc, con xem nó có phải lớn lên rất giống con hồi bé không? Cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ kia giống y con." Dì Khương đi tới ôm lấy tiểu bảo bối cho Thiệu Văn Phong nhìn.
Thiệu Văn Phong gật gật đầu, liếc nhìn Hàn Mạc, thử thăm dò đưa tay vuốt vuốt tay nhỏ mềm nhũn của nhóc con, nhóc con chớp mắt to tò mò nhìn anh.
Hai hôm nay người anh gặp quá nhiều, căn bản phân không rõ ai là ai, anh hiện tại chỉ nhớ Hàn Mạc, những người khác trong mắt trong đầu anh kỳ thực đều không khác lắm.
Nhóc con dẹt dẹt miệng, nhóc được dì Khương ôm trong ngực, vừa vặn tách chân ra, tiểu kê kê màu hồng nhạt vừa vặn hướng về phía Thiệu Văn Phong.
Hàn Mạc đi lên một bước, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Tiểu kê kê của tiểu bảo bối giật giật, sau đó một dòng "suối trong" chảy phi thẳng xuống dưới, trực tiếp tiểu tới trên mặt Thiệu Văn Phong, sau đó tè đầy người anh.
Tiểu bảo bối tè xong, còn cười khanh khách mấy tiếng.
Người lớn tại chỗ đều sửng sốt, Hàn Mạc phì một tiếng bật cười, sau đó nhịn không được ha ha ha cúi người xuống cười điên cuồng.
Ai u, con trai ngoan, thật là con trai ngoan của ba ba, xem như xả ngụm ác khí này cho ba ba!
Thiệu Văn Phong a Thiệu Văn Phong, anh không nghĩ tới, anh lần đầu tiên gặp mặt đã bị ám sát giội nước tiểu của trẻ con, con trai anh đi tiểu tươi sốt chứ! Ha ha ha ha.
Cha Hàn và dì Khương cũng ở đó cười, tiểu bảo bối càng vui vẻ lắc chân nhỏ khanh khách phát ra tiếng cười.
Thiệu Văn Phong giơ tay lên lau mặt, ngược lại không tức giận. Đây nhưng là quà của con trai anh cho, không tệ không tệ, nước tiểu của trẻ con bổ thân thể, bao nhiêu người cầu đều không cầu được đấy!
"Ha ha ha, anh thay bộ quần áo đi." Hàn Mạc cười một lát ho khan một tiếng nhìn về phía Thiệu Văn Phong, cũng không thể để anh ta mặc như vậy ăn cơm a, ít nhất phải rửa mặt thay bộ quần áo.
Thiệu Văn Phong gật gật đầu, cùng Hàn Mạc đi tới phòng cậu rửa mặt thay quần áo.
"Muốn giội tắm không?" Tìm cái T-shirt của cậu đặt trên giường, Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông từ phòng tắm ra, thấy anh cởi nửa người trên tóc ẩm ướt liền biết anh gội đầu.
Thiệu Văn Phong lau mặt lắc lắc đầu, "Không cần, lại không có mùi gì." Cầm lấy T-shirt của Hàn Mạc mặc lên, vẫn được, chính là khơi có chút chật.
"Ừm, nước tiểu của con tôi không khai." Cậu lật mắt trắng, xoay người muốn ra khỏi cửa, kết quả bị Thiệu Văn Phong kéo một cái dừng lại, quay đầu nhìn anh, "Nơi này là nhà tôi, anh đừng làm chuyện gì để cho cha tôi và mẹ anh phát hiện."
Thiệu Văn Phong cười sáp tới, nhìn chằm chằm mắt cậu chậm rãi nói: "Nó là con tôi."
Thân thể Hàn Mạc cứng đờ, sau đó lui một bước thoải mái gật đầu thừa nhận, chuyện đã đến tình trạng này, cậu lại nói dối với Thiệu Văn Phong cũng vô ích, còn không bằng thừa nhận thống khoái.
"Đúng a, nó là con trai anh, nhưng anh đừng quên một việc," Cậu chỉ chỉ sau cửa, lại chỉ chỉ hai người bọn họ, "Mẹ anh là mẹ kế của tôi, cha tôi là cha dượng của anh, anh và tôi, là quan hệ anh em, đại ca."
Cười lạnh hừ một tiếng, nói xong lời này cậu xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Muốn dễ dàng như vậy nhận con trai về? Nằm mơ!
Cha Hàn nhìn tiểu bảo bối Hàn Mạc ôm trong ngực mắt đều thẳng, ngay cả để cho Hàn Mạc vào nhà cũng quên.
Tới lúc dì Khương ở trong bếp nấu cơm đi ra ngoài gọi ông một tiếng mới ngây ngốc dịch chân ra để cho Hàn Mạc vào nhà.
"Lão Hàn, sao ông không để Hàn Mạc vào nhà?" Nói lời này, dì Khương đi tới liếc mắt liền nhìn thấy tiểu bảo bối Hàn Mạc ôm, kinh hỉ mở to mắt, "Đây là em bé nhà ai, ui cha, lớn lên thật đẹp."
Mặc dù như thế nhưng vẫn là nghi ngờ nhìn Hàn Mạc, phát hiện cậu trở nên có chút mập, ngược lại thật sự giống như cậu nói ở nước ngoài ăn ngon ở tốt, không thiệt thòi bản thân.
"Ờ...... Đây là con trai con......" Hàn Mạc cười khan liếc nhìn cha Hàn vẫn ngây ngốc, ôm tiểu bảo bối vào nhà, dì Khương giúp cậu kéo hành lý vào.
"Con trai con?" Cha Hàn rốt cục lên tiếng, chỉ là một tiếng này lực xuyên thấu quá mạnh, không chỉ tiểu bảo bối bị sợ tỉnh, ngay cả Hàn Mạc có chuẩn bị tâm lý cũng sợ hết hồn.
"Oa ~~~~!!!!" Tiểu bảo bối kéo cổ họng bắt đầu khóc, vừa duỗi chân vừa vẫy cánh tay nhỏ, đầu mũi nhỏ đều khóc đỏ.
"Cục Cưng, không khóc không khóc, ông nội nhìn thấy con vui quá, bảo bối không khóc không khóc." Ôm nhóc con nhẹ nhàng lắc lư, đi tới trước balo kéo khóa kéo ra lấy ra một cái chuông nhỏ ở trước mặt nhóc quơ quơ hấp dẫn sự chú ý của nhóc.
Dì Khương quay đầu nhìn về phía cha Hàn, vươn tay từ trong ngực Hàn Mạc ôm lấy tiểu bảo bối quát, "Ông lớn tiếng như vậy làm gì, dọa sợ trẻ con, lão đầu tử chết tiệt ông biến đi!"
"...... Không sao đâu dì, cha con chỉ là quá kinh ngạc." Hàn Mạc cười, xoa xoa mặt cho tiểu bảo bối, sau đó quay đầu nhìn về phía cha Hàn đang lúng túng, cậu thở dài kéo ông cụ tới ghế sa lon phòng khách, "Cha, cha ngồi."
Cha Hàn nhíu nhíu mày nhìn cậu, ngồi ở đó trợn mắt.
Hàn Mạc trực tiếp quỳ gối trước mặt ông, cúi thấp đầu.
Cha Hàn và dì Khương đều sợ hết hồn, duỗi tay liền muốn kéo cậu dậy, lại bị Hàn Mạc duỗi tay đẩy ra, "Cha, con muốn nhận lỗi, chờ con nói xong con liền đứng dậy, dì cũng ngồi."
Dì Khương há miệng, cuối cùng ngồi bên cạnh cha Hàn, không hổ là giáo viên nhà trẻ, tiểu bảo bối trong ngực bà tiếng khóc đã ngừng lại, chỉ là thỉnh thoảng hít mũi tỏ vẻ nhóc vừa nãy rất sợ.
"Ờm...... Lúc con ra nước ngoài ở trên máy bay quen biết một bạn gái, hai bọn con tình cảm rất ổn định, khụ, cái kia, dù sao chính là có con, sau đó...... Ách...... Con vốn là định nói cho hai người biết, nhưng cô ấy nói, cô ấy nói sợ chưa lập gia đình mang thai hai người sẽ cảm thấy cố ấy là người không đứng đắn...... Dù sao chính là trước sinh con sau đó trở về nhận lỗi với hai người......"
Cậu nhìn trộm, thấy cha Hàn chỉ là nghiêm mặt không nói chuyện, ngược lại dì Khương đang nhìn cậu, trong mắt còn mang theo chút...... Đau lòng? Cậu nói rất đáng thương?
Kệ đi, tiếp tục sáng tác.
"Lúc sinh con khó sinh ra máu nhiều, sau đó cô ấy mất, để con trai cho con...... Cha, con biết con không nên qua loa vội vã như vậy, nhưng mà...... Ờm...... Con thật sự rất thích cô ấy, hơn nữa tiểu bảo bối cũng là cháu ruột của cha, cha không thể không nhận, cha xem nó lớn lên giống y con hồi bé."
Cậu cho rằng nói dối rất dễ thêu dệt, nhưng cậu không thể không thừa nhận, mình thêu dệt thật sự rất tốn sức, đừng nói cậu chưa từng nói dối cha, ngay cả lúc lời nói dối có một ngày bị vạch trần, ông cụ khẳng định bị tức ngất đi.
Nhưng hiện tại......
Hàn Mạc chặt chẽ mà ngậm miệng, không trâu bắt chó đi cày không thể không nói như vậy.
Cậu giơ tay lên dùng sức dụi dụi mắt, lén lút cắn đầu lưỡi để cho mình cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu.
"Cha, con thật sự sai rồi, cha nói chuyện, cha đừng tức giận." Hiểu chi dĩ lí động chi dĩ tình (*), lời này cậu vẫn là hiểu, hơn nữa cha cậu đã sớm nói muốn ôm cháu trai, hiện tại trước mặt ông chính là có sẵn cháu trai mập mạp, ông cụ cho dù tâm địa sắt đá nữa cũng không thể mặc kệ.
((*) dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động. Nguồn: bachquydahanh2812.wordpress)
Dì Khương quay đầu liếc nhìn cha Hàn, đẩy ông một cái, "Ông nói nói câu, Mạc Mạc đều quỳ xuống rồi ông chả lẽ muốn đuổi nó ra ngoài? Tôi cho ông biết lão đầu tử, ông nếu dám đuổi Mạc Mạc và cháu trai tôi ra ngoài tôi liền ly hôn với ông!"
Dì Khương là thật sự coi Hàn Mạc là con, mặc dù Thiệu Văn Phong gần đây cũng thường xuyên đến thăm bà, nhưng không thể không thừa nhận, biểu hiện của Hàn Mạc càng giống là người một nhà, Thiệu Văn Phong mặc dù thân thiết bà, nhưng luôn khiến bà cảm thấy có khoảng cách, mỗi lần tới đều sẽ mua một đống quà, giống như khách vậy.
Hồi đó lúc ly hôn Thiệu Văn Phong chính là kỳ phản nghịch sau đó đi theo cha Thiệu, khả năng cũng chính là nguyên nhân này mới sẽ biến thành như bây giờ.
Cha Hàn lén lút liếc tiểu bảo bối được dì Khương ôm vào trong ngực đã không khóc, thấy nhóc lớn lên trắng trắng mập mập, mắt to đen láy giống y Hàn Mạc hồi bé hơi hơi tức giận trong lòng cũng tan mất, bất quá lúc quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc vẫn là hung hăng hừ một tiếng.
"Tiểu tử con lông đủ dài rồi có phải hay không! Biết ở bên ngoài làm bừa làm loạn! Cha nói với con bao lần rồi, kết bạn gái có thể, đừng thật sự làm chuyện có lỗi với người ta, con nói chút, con gái nhà người ta vì sinh con cho con cuối cùng ngay cả mạng cũng liên lụy, con phải khai báo với người nhà cô ấy thế nào!"
Hàn Mạc sửng sốt, xoay xoay con ngươi, "Cô ấy là cô nhi......"
"Cô nhi cũng là người!" Cha Hàn giơ tay lên liền cho cậu một cái tát, lớn như vậy, Hàn Mạc vẫn là lần đầu tiên bị ông đánh.
"Lão Hàn!" Dì Khương sợ hết hồn, vội vàng vươn một tay ra kéo ông.
"......" Cha Hàn cũng sửng sốt, nhưng vẫn là thở phì phò nhìn Hàn Mạc.
Mím môi, Hàn Mạc ở trong lòng chửi chết Thiệu Văn Phong, tên đàn ông đáng chết đều là vì anh ta, mình bị một cái tát.
"Cha, cha đánh con con nhận, chuyện này con làm không đúng, nhưng cha, cha chẳng lẽ thật sự muốn đuổi cả con và cháu trai cha ra ngoài?" Hàn Mạc xoay mặt lại ngẩng đầu nhìn cha Hàn, ánh mắt kiên định nghiêm túc.
Cha Hàn căng mặt, hừ một tiếng đứng lên về phòng mình.
Thấy ông như thế, Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía dì Khương cười khổ. Cha cậu mặc dù không lên tiếng nhưng ngầm thừa nhận thân phận của tiểu bảo bối, chỉ bất quá nhất thời vẫn không thể tiếp nhận cách nói của mình mà thôi.
"Mau dậy đi, đừng quỳ nữa." Dì Khương đưa mắt ra hiệu với cậu, để cho cậu ngồi bên cạnh mình.
Tiểu bảo bối dựa vào dì Khương ngồi trong ngực bà, nhìn thấy Hàn Mạc ngồi tới đây lập tức duỗi tay nhỏ ra để cho cậu ôm ôm. "A a a, a a a." Nhóc con chỉ biết gọi không biết nói, bất quá có thể nhìn ra, nhóc vẫn là thích được ba ba ôm.
Má Hàn Mạc đau nóng rát, cậu nghiêng mồm giơ tay xoa xoa, vẫn được, cha cậu không hạ tử thủ, bằng không nhất định sưng.
"Bảo bối, ba ba ôm." Cười ôm tiểu bảo bối a a gọi cậu ôm, Hàn Mạc hôn hôn khuôn mặt ẩm ướt của nhóc, lại xoa xoa, "Dì, một năm này cám ơn dì chăm sóc cha con."
"Nói gì vậy con cái đứa nhỏ này, vừa xuống máy bay liền trở về nhỉ, dì đi thu dọn hành lý giúp con." Dì Khương vỗ vai cậu đứng lên kéo hành lý của cậu vào phòng ngủ của Hàn Mạc, chỉ bất quá Hàn Mạc cũng đi theo bà cùng vào phòng.
"Dì, con tự mình thu dọn được, dì đi nấu cơm đi, con có thể tự mình làm." Cậu cũng không dám để cho dì Khương giúp thu dọn, không chừng có thể nhìn ra dấu vết gì, tới lúc đó cậu càng không dễ giải thích.
Dì Khương gật gật đầu cũng không cưỡng cầu, xoay người ra khỏi phòng.
Hàn Mạc nhìn bày biện trong phòng, giống như lúc cậu rời đi 1 năm trước, sạch sạch sẽ sẽ hiển nhiên thường xuyên được thu dọn, trái tim cậu bình tĩnh trở lại.
Nơi này là nhà của cậu, bất kể cuộc sống bên ngoài hài lòng thế nào, nơi này vẫn là bến cảng có thể làm cho cậu an tâm nhất.
Đặt tiểu bảo bối ở trên giường, cậu vểnh chân nằm nhoài bên cạnh nhóc kéo hai bàn tay nhỏ của tiểu tử lắc lắc, "Con trai, chúng ta về nhà rồi."
"A a, wu wu, u lu lu." Tiểu bảo bối mở miệng nhỏ phát ra các loại tiếng nói ngoài hành tinh, Hàn Mạc cư nhiên cũng vui vẻ đối thoại với nhóc.
Hai cha con chơi một hồi, Hàn Mạc ngáp hôn hôn mặt tiểu bảo bối, thay quần áo và tã cho nhóc ôm nhóc ra khỏi phòng ngủ.
Cha Hàn đã từ trong phòng đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Hàn Mạc xụ mặt hừ một tiếng, kết quả Hàn Mạc còn chưa có phản ứng gì, tiểu bảo bối được cậu ôm trong ngực dẹt miệng, ư ư liền muốn khóc.
"A a a, cháu ngoan của ông, không khóc không khóc." Ông cụ vừa thấy tiểu bảo bối muốn khóc vội vàng đưa tay ôm, kết quả ông còn chưa đụng vào nhóc con, đã nghe thấy tiếng la khóc rung trời.
"Oa oa oa oa ~~~!!!! A a a a!" Nhóc con lại khóc rồi.
Ông cụ bị dọa hết hồn, vội vàng rút tay về.
"Lão đầu tử chết tiệt ông lại dọa nó khóc rồi!" Dì Khương làm xong thức ăn đặt vào trên bàn, đi tới đưa tay ôm tiểu bảo bối qua.
Bất quá lần này tiểu bảo bối cũng không để cho bà ôm, ở trong ngực bà đạp chân túm lung tung, Hàn Mạc nhìn không được vội vàng ôm trở lại, để cho nhóc nằm nhoài trên vai mình vỗ nhè nhẹ sống lưng nhóc đung đưa.
Cha Hàn duỗi tay đứng ở đó, cánh tay cũng không để xuống.
Ông cụ trong lòng khổ sở, cháu trai nhà ông không thích ông, nhìn thấy ông sẽ khóc, cũng không để cho ông ôm.
Hàn Mạc nhìn biểu tình thương tâm của ông cụ rất muốn cười hai tiếng. Cậu bao lâu không thấy biểu tình này của ông rồi? Mười năm? Năm năm? Dù sao rất lâu rất lâu rồi.
Ui chao, con trai ngoan con xem như báo thù cho ba ba rồi, ông nội đánh ba ba một cái tát kia còn rất đau, cục cưng bảo bối, thật là áo bông nhỏ tri kỉ của ba ba.
Tiểu bảo bối gục trên vai Hàn Mạc cắn nắm tay nhỏ, cái miệng nhỏ đã mọc 4 cái răng gặm tay thịt nhỏ của mình, vừa gặm vừa hít mũi.
Dì Khương thấy nhóc ngừng khóc vội vàng cầm khăn giấy qua đưa cho Hàn Mạc, tiểu bảo bối này thật dễ khóc.
Ôm tiểu bảo bối nức nở ngồi ở trên ghế sa lon, để cho cái mông ú thịt của nhóc ngồi trên chân trái của mình, một tay túm thân thể mềm nhũn của nhóc, một tay kia cần khăn giấy để trên mũi nhóc để cho nhóc con ư ư hai tiếng xì mũi.
"Cha, cha đừng trừng mắt với nó nữa là được, nó bình thường đều không khóc." Thấy ông cụ ngồi bên cạnh mình nhìn tiểu bảo bối trong ngực cậu, quay đầu cười giải thích với ông.
Trẻ con đều nhạy cảm, nó có thể cảm giác được bạn có thích nó hay không, vừa nãy cho dù cha Hàn nhìn chằm chằm là Hàn Mạc, nhưng tiểu bảo bối vẫn cảm thấy sợ.
Cha Hàn xụ mặt nhìn Hàn Mạc, kết quả tiểu bảo bối nhìn thấy lại dẹt miệng muốn khóc, ông chỉ có thể toét miệng cầm củ lạc trên bàn ở trước mắt nhóc con lắc lư, còn vỗ vỗ tay, cứ bập môi cười với nhóc, "Bảo bối, ông là ông nội, là ông nội nhá!"
Hàn Mạc phì một tiếng bật cười, tiểu bảo bối trong ngực nghiêng nghiêng đầu khanh khách hai tiếng, duỗi tay liền muốn chộp lấy cái tay lắc lư trước mặt, một phát túm được, còn lắc lư tay nhỏ, khà khà khà toét miệng cười không ngừng.
Hai đầu ngón tay nhỏ cầm củ lạc miền muốn bỏ vào trong miệng, dọa Hàn Mạc một cái túm lấy tay nhóc.
"Bảo bối, cái này không thể ăn, bánh thúi thúi." Nhóc con đặt đồ ở trong miệng liền muốn trực tiếp nuốt, rất dễ mắc ở cổ họng.
Cha Hàn ném củ lạc vào trong miệng đang nhai sau khi nghe thấy lời Hàn Mạc, miệng nhai ngừng lại, vẻ mặt biểu tình ghét bỏ ăn bánh.
Mặc dù Hàn Mạc hồi nhỏ ông cũng từng nói như vậy, bất quá bây giờ lại đổi thành Hàn Mạc nói chuyện với tiểu bảo bối như vậy, nghe vẫn là có chút không có cách nào tiếp nhận.
"Khụ khụ, con hồi nhỏ cha chính là dạy con như vậy?"
Hàn Mạc nhún nhún vai, cầm bình sữa ôm tiểu bảo bối vào trong ngực để cho nhóc tự mình uống sữa, gật gật đầu nhìn cha cậu, bĩu môi thờ ơ thổ tào, "Đúng ạ, cha lúc ấy nói với con nếu không ngoan ngoãn nghe lời sói xám lớn phía sau núi sẽ bắt con đi, còn nói cái gì mà sói bà ngoại đang ở bên ngoài nhìn, con nếu không thành thật ngủ liền vào ăn con."
Cậu nói xong lời này liếc nhìn cha Hàn biểu tình có chút lúng túng khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu tựa vào trên vai ông cụ cọ cọ, làm nũng lầu bầu, "Cha, con về rồi, xin lỗi đã để cha lo lắng."
Cậu có thể hiểu ông cụ tại sao tức giận như vậy, cho nên cho dù ông cụ cho mình một cái tát, cậu cũng sẽ không giận.
Khuôn mặt già của cha Hàn đỏ lên, vành mắt cũng theo đó ẩm ướt. Hàn Mạc là con trai ông, cái tát kia của mình thật sự là đánh vào trên mặt cậu tim mình đau hơn.
Dì Khương nhìn hai cha con ngồi trên ghế salon khe khẽ thở dài, dù thế nào cũng là hai cha con, còn có thể có cái gì ngăn cách hay sao.
"Con chưa đặt tên cho nó?" Trên bàn ăn, cha Hàn nhìn tiểu bảo bối được đặt ở trên ghế trẻ con chuyên dụng bên cạnh Hàn Mạc đã lắp ráp xong khơi mi, gắp đùi gà cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc cầm bát cháo sữa (*) đút cho tiểu bảo bối, nhóc con mím miệng nhỏ bập bập, a a mở miệng còn muốn, lại đút một miếng.
((*) cháo sữa được nấu từ sữa, lòng đỏ trứng vàđường. Hình nhưở Việt Nam hơi lạ món này nhể)
Khuôn mặt ú thịt kia cha Hàn nhìn tim ngứa, liền muốn đi qua hôn hôn. Bất quá có thể là nguyên nhân còn rất xa lạ, cho dù đã lấy lòng một đoạn thời gian, tiểu bảo bối vẫn là không chịu để cho ông ôm, ngược lại có thể cùng ông sờ sờ tay hôn hôn mặt.
"Chưa đặt tên, muốn trở về cha lấy cái tên bá khí cho nó, cha xem tên con thật hay, cha cũng đặt cho cháu trai một cái." Đút cho nhóc con hai miếng cháo sữa, Hàn Mạc quay đầu tự mình ăn cơm.
Ông cụ chẹp chẹp miệng, gật đầu một cái, nhìn tiểu bảo bối mở đôi mắt to đen láy suy nghĩ chút, khẽ nhíu mày, "...... Cha phải nghĩ kỹ, ừm, suy nghĩ thật kỹ, ngày mai nói cho con biết."
Nhanh chóng lùa hai miếng cơm, ông cụ để bát xuống về phòng, Hàn Mạc mở miệng bật cười nhìn ông, đây là quá kích động?
Dì Khương lật mắt trắng với bóng lưng của cha Hàn, thở dài lắc lắc đầu, "Không cần để ý ông ấy, chúng ta ăn."
Hàn Mạc gật gật đầu, gắp miếng thịt cá trộn vào trong cháo sữa đút cho tiểu bảo bối.
Bẹp bẹp miệng nhỏ, tiểu bảo bối không hài lòng cau chân mày nhỏ, há miệng a a hai cái liền ói ra.
Thở dài lau miệng cho nhóc, lại lần nữa múc một muỗng chỉ có cháo sữa đút cho tiểu bảo bối, lần này nhóc con hình như học tinh rồi, lại còn ngửi ngửi, mở miệng nhỏ ăn sau đó chớp mắt to nhìn Hàn Mạc, nuốt xuống, lại há miệng.
"Ha ha, đứa nhỏ này dễ đút thật, nếu là đứa nhỏ khác đã sớm hai ăn hai miếng liền bắt đầu chơi." Dì Khương cười nhìn cậu, hơi nhíu mày. Làm sao cảm thấy hình như rất giống Văn Phong hồi bé.
Hàn Mạc gật gật đầu, bất quá lại có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: "Chính là không thích ăn cá, ăn một lần ói một lần, có dinh dưỡng như vậy nó cũng không ăn, con sợ nó thiếu chất." Quay đầu nhìn về phía dì Khương, thấy bà đang ngây người, Hàn Mạc không hiểu quơ quơ tay, "Dì có phải mệt hay không? Ăn xong cơn con dọn bàn là được, dì nghỉ ngơi sớm chút."
Dì Khương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tiểu bảo bối mang theo nghi ngờ. Bà càng nhìn càng giống, nhất là khuôn mặt vào miệng, phải nói dung mạo ngược lại cực giống Hàn Mạc, bà khẽ cười một tiếng cảm giác mình khả năng là nghĩ nhiều rồi.
Hàn Mạc tự mình một miếng đút cho tiểu bảo bối một miếng, hai cha con ăn cơm cha một miếng con một miếng, nhóc con nhìn đồ Hàn Mạc ăn vào trong miệng còn rất tò mò, trước duỗi thân thể a a a mở miệng nhỏ lộ ra bốn cái răng nhỏ trắng trên dưới đối xứng, nhóc cũng muốn nếm thử chút cơm trong miệng ba ba, hình như ăn rất ngon.
Hàn Mạc khơi mi, dùng muỗng ép mấy hột cơm đút tới trong miệng nhóc, lại dùng đũa dính ít canh nhét vào miệng nhóc để cho nhóc liếm liếm.
Nhóc con lần đầu tiên có thức ăn mặn nhạt đút tới, chẹp chẹp miệng, liền nuốt xuống.
"A a a a, a a." Tay nhỏ vung vẩy, rõ ràng chính là rất thích cái đút tới.
Hàn Mạc khơi lông mày, ú, thịt cá không ăn, canh cá ăn?
Cậu xoay xoay con ngươi, một lần nữa cầm bát không bỏ canh cá và thịt cá vào, nghiền nát thịt cá, lại đỏ ít bột (*) vào khuấy khuấy.
((*) bột ởđây là bột ăn dặm của trẻ con)
Cháo sữa đặt ở một bên, dì Khương nhìn bột Hàn Mạc trộn, không hiểu hỏi: "Như vậy được không, nó không ăn làm sao đây."
Hàn Mạc nhún nhún vai, còn có thể làm sao, không ăn lại đút cháo sữa, dù sao chính là trước cho nhóc con ăn thử chút, không chừng có thể ăn.
Tự mình nếm thử mùi vị, cau mày hình như có chút mặn. Lại thêm ít nước nóng vào, khuấy khuấy, hình như có chút loãng......
Kết quả một bát bột thịt cá trộn xong, nhóc con ăn hai miếng liền no.
Mặc dù có chút lãng phí, bất quá Hàn Mạc ăn không được thứ này, chỉ có thể đổ đi. Vẫn tốt, tiểu bảo bối thoạt nhìn thích ăn như vậy.
"Bột trộn thịt cá thì ăn, cháo sữa cá thì không ăn, sao lại xoi mói như vậy chứ." Lau miệng cho tiểu bảo bối, đưa tay niết niết mặt ú thịt của nhóc.
Dì Khương dọn bàn rửa bát từ phòng bếp đi ra ngoài, liền thấy Hàn Mạc đang ôm tiểu bảo bối ở trên ghế salon niết thịt nghịch, nhóc con được cậu niết bật cười khanh khách, vừa cười vừa tránh.
"Kén ăn, kén ăn, lần sau kén ăn thì đánh mông." Túm chân nhỏ của nhóc gãi hai cái, tiểu bảo bối ở trong ngực Hàn Mạc giống như gấu béo nhỏ uốn éo qua lại, a a a há miệng kêu.
"Con mau dẫn nó đi ngủ đi, có cần dì giúp con tắm cho nó không?" Dì Khương đưa cho cậu một chén sữa tươi nóng, buổi tối trước khi đi ngủ uống cái này có trợ giúp giấc ngủ.
Hàn Mạc đưa tay nhận lấy sữa tươi một hơi uống sạch, lắc lắc đầu, đợt này đều là tự cậu tắm cho tiểu bảo bối, nhân tiện tự mình cũng tắm.
"Vật nhỏ này còn phải lăn qua lăn lại một lát nữa, con trước dẫn nó về phòng." Ôm tiểu bảo bối đứng lên, để tiểu bảo bối đối mặt với dì Khương, cầm tay nhỏ của nhóc vẫy vẫn, "Nói ngủ ngon với bà nội."
Tiểu bảo bối đặc biệt cho mặt mũi, toét miệng cười khanh khách, a a kêu.
"Thật thông minh." Dì Khương cười tiến lên sờ sờ mặt nhóc, sau đó nhìn Hàn Mạc xoay người về phòng.
Lúc rảnh rỗi phải tìm xem album ảnh được bà thu lại, bà nhớ hồi đó hình như đặt trong tủ, ngày mai tìm xem. Bà chính là cảm thấy con trai của Hàn Mạc và con trai Văn Phong của bà có nhiều chỗ rất giống.
Bất quá khả năng cũng là liên qua đến trẻ con, lớn lên giống cũng không có gì không đúng.
Hàn Mạc tắm rửa xong cho tiểu bảo bối, nhóc con thích nghịch nước, ngồi vào trong chậu nước lăn qua lăn lại loạn, Hàn Mạc chỉ có thể lau khô cho nhóc dỗ ngủ mới quay trở lại tự mình tắm.
Sáng hôm sau giờ dậy, Hàn Mạc đúng giờ rời giường, cậu đã thành thói quen kiểu thời gian làm việc và nghỉ ngơi ngủ sớm dậy sớm, thời gian một năm này cậu xem như dưỡng thành thói quen tốt.
Sờ sờ mông nhóc con, thay tã lót thấm cho nhóc vỗ vỗ, tiểu bảo bối ngủ thật ngon, Hàn Mạc đi pha sữa để ở trên tủ đầu giường bên cạnh chờ nhóc con tỉnh dậy.
Không đầy một lát, liền thấy tiểu bảo bối ư ư hai tiếng rầm rì nâng tay nhỏ dụi mắt, mở cái miệng nhỏ ngáp.
"Con trai, rời giường." Đỡ sau lưng tiểu bảo bối ôm lấy nhóc, Hàn Mạc hôn mặt tiểu bảo bối.
Xoa mắt to, tiểu bảo bối bĩu môi không tình nguyện bị Hàn Mạc loay hoay mặc quần áo, nhóc con hự hự mấy tiếng liền muốn khóc.
"Lập tức mặc xong, không khóc không khóc." Hàn Mạc tốc độ nhanh mặc quần áo cho nhóc, sau đó ôm lấy nhóc đưa bình sữa cho nhóc.
Tiểu bảo bối vốn dẹt miệng vừa nhìn thấy bình sữa tươi lập tức không khóc nữa, đưa tay nhỏ liền ôm bình sữa vào trong ngực, há miệng liền ngậm núm vú cao su vào ì ọp ì ọp dùng sức hút.
"Mèo nhỏ tham ăn." Điểm mũi nhỏ của nhóc, Hàn Mạc cười khẽ một tiếng.
"Mạc Mạc, dậy rồi sao?" Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng dì Khương.
"Con dậy rồi dì, dì vào đi." Nghiêng đầu qua đáp một tiếng, Hàn Mạc đỡ nhóc con vỗ nhè nhẹ sau lưng, tiểu bảo bối hừ hừ hai tiếng thoải mái.
Dì Khương mở cửa liền nhìn thấy bộ dáng của nhóc cười một tiếng, đi tới vẫy vẫy tay với tiểu bảo bối, nhóc con xoay tròn con ngươi đen sẫm, a a mở miệng nhỏ phun núm vú cao su ra, Hàn Mạc nhìn một cái, ăn xong rồi.
"Không trách được lớn lên khỏe mạnh như vậy, trắng trắng mập mập thực tốt." Dì Khương đưa tay sờ sờ mặt tiểu bảo bối, nhóc con khanh khách bắt đầu cười.
"Nó nhưng mập núc ních, trên người toàn thịt, bất quá thân thể ngược lại rất tốt cơ hồ chưa từng bị bệnh." Hàn Mạc mặc quần cho nhóc, sau đó đi tất nhỏ lên gãi gãi lòng bàn chân nhóc.
Tiểu bảo bối đạp đạp chân cười khanh khách, giơ tay lên cắn đầu ngón tay.
"Bảo bối, thúi thúi, vừa gãi chân xong liền gặm tay." Hàn Mạc kéo tay nhỏ của nhóc ra ôm nhóc dùng khăn lông ướt xoa xoa mặt.
Nhóc con ở trong ngực cậu xoay xoay đầu, chớp mắt to nhìn cằm Hàn Mạc, còn dùng tay nhỏ tới sờ hai cái.
Dì Khương duỗi tay ôm nhóc tới, kết quả tiểu bảo bối rất cho mặt mũi, không khóc, chính là mắt to thẳng tưng nhìn chằm chằm Hàn Mạc.
"Dì ôm nó ra ngoài, con trước đi tắm đi." Xoay người ôm tiểu bảo bối liền muốn rời đi.
Hàn Mạc vội vàng duỗi tay hô một cái, "Dì, không được."
Lời này nói muộn rồi, dì Khương ôm tiểu bảo bối vừa bước ra một bước, nhóc con kéo cổ họng liền bắt đầu khóc.
Dì Khương thở dài ôm nhóc lại đi vào phòng, ai ~? Không khóc nữa, lập tức, nước mắt liền thu trở lại.
Hàn Mạc ha ha buồn cười, thờ dài đi qua niết niết mặt nhóc, "Quỷ ranh." Tiểu bảo bối có cái tật xấu này đã không phải ngày một ngày hai.
Tống Tân Kế hồi còn chưa đi tiểu bảo bối mỗi sáng sớm rời giường đều phải nháo một lần thế này, sau khi rời giường hai tiếng nhất định phải đi theo Hàn Mạc, nếu không nhìn thấy Hàn Mạc sẽ khóc, bách thử bách linh, nước mắt thu phóng tự nhiên làm cho Tống Tân Kế cũng hoài nghi thằng nhóc này có phải quá thông minh hay không, mới lớn tý như vậy cư nhiên còn biết giở tiểu tính tình.
Dì Khương thiếu chút nữa bị một giọng này của tiểu bảo bối dọa đến, không hiểu ra sao nhìn Hàn Mạc đang buồn cười, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Hàn Mạc lắc lắc đầu ôm tiểu bảo bối trở lại đặt trên giường, cầm trống lắc bên cạnh để cho nhóc cầm chơi, "Không sao không sao, cái tật xấu này của nó, vừa rời giường khoảng 2 tiếng nếu không nhìn thấy con liền khóc, ai dỗ cũng không được." Vừa nói nhéo cánh tay béo nhiều hơn mấy ngấn, tiểu bảo bối lắc trống đạp loạn, "Dì đi bận rộn đi, nó chơi như vậy là được."
Dì Khương gật đầu một cái, vừa đi một bước lại quay đầu lại, "Con mau rửa mặt ôm nó ra ngoài, cha con dằn vặt cả đêm, xem như cho nó cái tên rất hay, hưng phấn trời vừa sáng đã ở đó đi loanh quanh."
Hàn Mạc gật gật đầu đáp một tiếng.
Trong phòng khách, cha Hàn cầm lấy một cuốn vở, bên trên bôi bôi viết viết mấy chữ, đưa cho Hàn Mạc xem.
"Diệp, nghĩa là ánh sáng rực rỡ, hình dung tài hoa lộ ra ngoài. Chữ này không tệ đi, ta xem rất nhiều chữ, chỉ cái này hay."
Hàn Mạc gật gật đầu, suy nghĩ một chút ở trong lòng mặc niệm hai tiếng, Hàn Diệp? Hàn Diệp...... Hàn gia...... Có cái gì không đúng a, làm sao cảm giác thành xã hội đen chứ?
"Cha, cái tên này hay, có thể thêm chữ hay không? Gọi Hàn Diệp Hàn Diệp, gọi không đúng liền biến thành Hàn gia rồi, cái này không phải thành côn đồ?"
(giải thích: từ Diệp (晔) trong Hàn Diệp đọc là [yè], từ Gia (爷) đọc là [yé] (không phải là từ nghĩa là nhà), là cách xưng hô kiểu mấy ông lớn, các thím hay xem phim cổ trang sẽ thấy mấy ông quan xưng là "gia", 2 từ này đọc na ná nhau)
Cha Hàn suy nghĩ chút, cảm thấy cũng đúng, duỗi tay cầm vở qua lật lật, ừm, cảm thấy chữ Duệ không tệ.
"Hàn Duệ Diệp, thế nào? Thông minh trí tuệ tài hoa hơn người, không tệ không tệ."
Hàn Mạc gật gật đầu, được, dù sao cũng là cái tên, chữ này không dễ cũng là chuyện sau này của tiểu bảo bối, muốn trách thì trách ông nội nhóc đặt cái tên khó viết như vậy.
(tên của tiểu bảo bối viết là韩睿晔, chữ Duệđúng là viết khó vch =)))) đứa nào viết xấu chắc chả ra chữ =))))))
"Cha, con qua đợt này liền quay lại đi làm rồi, cha với dì ở nhà trông trẻ con nhé."
Cha Hàn gật đầu lia lịa, cảm thấy chuyện này đáng tin.
"Được, cha với cháu trai cha quen thuộc nhiều hơn chút, đúng rồi, hạng mục kia của con thế nào? Ở bên ngoài lâu như vậy con cái ai trông?"
Hàn Mạc sửng sốt, nhớ tới cớ cậu rời nhà, ậm ờ mấy tiếng lung tung chuyển hướng đề tài.
Đúng lúc dì Khương cầm hai cuốn album từ phòng ngủ ra ngoài, cậu không hiểu nhìn một cái, không phải cuốn của cậu, hẳn là dì Khương mang tới.
"Ảnh của ai?" Nhận lấy album ảnh lật lật, bên trong toàn là ảnh của trẻ con, từ trẻ con chưa lớn tới bộ dáng 3-4 tuổi.
"Đây là con trai dì á, cho con xem xem có phải lớn lên rất giống tiểu bảo bối hay không?" Dì Khương chỉ vào tấm hình phía trên ha ha cười, ngay cả cha Hàn cũng sáp tới xem xem.
Khoan hãy nói, cậu cũng cảm thấy có chút giống.
Hàn Mạc lật lật ảnh, càng xem sắc mặt càng cứng ngắc.
Thằng nhóc vểnh mông cười xấu xa nhìn ống kính trong hình làm sao giống con trai bảo bối nhà mình như vậy? Nhất là khuôn mặt và môi mũi, giống như cùng một khuôn mẫu in ra vậy.
Không biết thì không biết, này quá trùng hợp rồi.
Dì Khương ôm tiểu bảo bối qua chỉ vào tấm ảnh phía trên để cho nhóc nhìn, tiểu bảo bối cũng xem không hiểu, liền dùng đầu ngón tay nhỏ ở trong tấm hình vẽ tới vẽ lui, còn lắc lư thịt mông.
"Đúng rồi, Tiểu Phong đã nói hôm nay tới ăn cơm trưa, làm sao lúc này còn chưa tới." Cha Hàn liếc nhìn thời gian, đã 11h.
Hàn Mạc chớp chớp mắt, cảm giác xấu càng sâu.
Dì Khương lấy điện thoại ra nhìn nhìn, gọi điện thoại cho Thiệu Văn Phong.
Thiệu Văn Phong lúc này đang kẹt xe, lúc điện thoại vang lên anh liền biết là mẹ đại nhân của anh gọi tới, "Mẹ, con bị tắc, lát nữa đến."
"Con nhanh chút, Hàn Mạc hôm qua vừa về hôm nay đúng dịp ăn bữa cơm, con tới trễ tính là cái gì." Dì Khương cầm lấy điện thoại đi tới phòng bếp, nhỏ giọng dạy dỗ anh.
Thiệu Văn Phong ừ ừ hai tiếng, "Con biết con biết, mẹ nhanh làm cơm đi, làm cơm xong con nhất định vào cửa nhà."
Anh thật sự rất mong đợi cùng Hàn Mạc gặp mặt, anh ngược lại muốn xem xem, Hàn Mạc lúc nhìn thấy anh là biểu tình gì.
Hàn Mạc ở trong phòng khách đỡ cánh tay ú thịt của tiểu bảo bối, dạy nhóc bước đi.
"Bảo bối, trước bước chân trái, lại bước chân phải, từ từ đi, ba ba đỡ con." Cậu cũng không quản nhóc con có thể nghe hiểu hay không, mang theo nhóc con từ từ hoạt động.
Chân nhỏ ngắn run run rẩy rẩy, nhóc con lảo đảo giơ chân lên bước lên phía trước một bước, chân nhỏ đan xen đứng ở đó, dẹt miệng ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc khơi khơi lông mày, cười khích lệ nhóc, "Bảo bối thật giỏi, lại bước một bước."
Tiểu bảo bối nhíu nhíu lông mày liền muốn ngồi lên sàn nhà, chu mặt hừ hừ hai tiếng động động cái mũi nhỏ.
"Không được ngồi nhe, trên mặt đất lạnh." Cha Hàn ở phía sau nhóc nhẹ nhàng duỗi tay đỡ, chỉ sợ nhóc đặt mông ngồi xuống.
Hàn Mạc kéo nhóc lên phía trước, nhóc con đứng không vững, nhấc chân lại bước một bước.
"Giỏi quá!" Hàn Mạc đặc biệt vui, cười xán lạn một cái ôm lấy nhóc tới bẹp bẹp hôn hai cái.
"Con trai ta thật giỏi, hôm nay không luyện nữa, ngày mai lại luyện." Lúc này dạy con học bước đi có phải quá sớm hay không? Tiểu bảo bối còn đứng không vững mà.
"Con hiện tại dạy nó quá sớm, lúc này con đỡ nó đứng trên ghế sa lon nhấc chân là được." Dì Khương bưng một đĩa món ăn từ phòng bếp đi ra nhìn thoáng qua, lên tiếng nhắc nhở Hàn Mạc.
Hàn Mạc thở dài gật gật đầu, cảm thấy cũng là đạo lý như vậy.
"Cha, cha trước chơi với nó, con đi lấy thảm ra trải ở phòng khách để cho nó tự bò chơi." Vừa nói giao tiểu bảo bối cho cha Hàn, về phòng ngủ cầm đệm dày ra ngoài.
Vừa đi tới phòng khách còn chưa xoay người, cửa phòng bị gõ hai cái.
"Mạc Mạc đi mở cửa, nhất định là anh con về rồi." Cha Hàn ôm tiểu bảo bối đỡ nhóc đứng trên ghế salon, nhóc con rất thích salon mềm nhũn, hai chân nhỏ còn dùng lực cong queo duỗi thẳng, giống như muốn nhảy vậy.
"Vâng." Ôm thảm lông đi mở cửa, vừa nãy được cha Hàn nói qua, cậu phải gọi con trai của dì Khương là anh trai, người ta lớn hơn cậu 4 tuổi, hôm nay vừa vặn 30.
Kéo cửa phòng ra, cậu cười ngẩng đầu, kết quả sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, sửng sốt.
"Anh sao biết nhà tôi?!" Thanh âm Hàn Mạc đều thay đổi, đừng nói chi là sắc mặt.
Thiệu Văn Phong toét miệng cười với cậu, sáp tới bẹp một cái hôn lên khóe miệng cậu, bị Hàn Mạc đen mặt đẩy ra.
"Anh tìm chết hả!" Cậu quay đầu nhìn, phát hiện dì Khương ở phòng bếp làm đồ ăn, cha cậu đang bồi con trai cậu, không có công phu nhìn cậu.
"Ui ui ui, đừng đẩy tôi, để cho tôi vào." Bị Hàn Mạc đẩy một cái, Thiệu Văn Phong cầm chắc khung cửa ngửa về sau, ui chao, biểu tình thấy quỷ này của Hàn Mạc thật là quá buồn cười, thật không uổng phí anh đợi lâu như vậy.
"Anh đi vào làm gì! Đi mau đi mau, đừng để cha tôi nhìn thấy." Hàn Mạc giống như đuổi con mồi khoát khoát tay với anh, nói liền muốn đóng cửa lại.
"Mạc Mạc, có phải Tiểu Phong hay không hả?" Cha Hàn xoay đầu qua nhìn một cái,, thấy không ai đi vào liền hỏi.
"Cha Hàn, là con!" Thiệu Văn Phong nhân dịp trước khi Hàn Mạc mở miệng đáp một tiếng, kéo Hàn Mạc sửng sốt ra vào nhà, thay giày.
Hàn Mạc là triệt để ngốc rồi, cầm thảm lông đứng cạnh cửa nhất thời không kịp phản ứng.
"Mạc Mạc, con làm gì thế mau đóng cửa." Cha Hàn nhíu nhíu mày kêu một tiếng, ôm tiểu bảo bối.
"À, tới đây." Đóng cửa lại, Hàn Mạc mím môi nhìn Thiệu Văn Phong thay giày.
Lúc này cậu cũng không cần lừa mình dối người nói thằng nhóc lưu manh trong tấm ảnh rất giống con trai cậu là người ngoài không quen, con trai của dì Khương chính là Thiệu Văn Phong, thằng cha này rõ ràng đã ra ra vào vào nhà bọn họ nhiều lần, thậm chí đã cùng cha cậu làm tốt quan hệ, còn mở miệng gọi một tiếng cha Hàn, chỉ nghe thanh âm ông cụ bị hai câu này của anh ta chọc cười là biết, quan hệ của hai người khẳng định không tệ.
Cậu nhắm mắt lại, làm dịu một chút trái tim bởi vì biết tin tức kia mà tăng tốc nhảy lên, hít sâu một cái lại chậm rãi phun ra, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần cậu đi trở về phòng khách, trải thảm lông trên mặt đất.
"Tới, ba ba ôm." Duỗi tay ở trong tay cha Hàn ôm tiểu bảo bối tới đặt trên thảm lông, nhóc con lập tức vểnh mông nhỏ đầy thịt, phồng bụng nhỏ hướng phía trước di chuyển mấy cái.
Ánh mắt sắc bén kia của Thiệu Văn Phong thẳng tưng nhìn chằm chằm tiểu bảo bối, chút hoài nghi trong lòng triệt để tháo gỡ.
Đây là con trai anh, hồi đó lúc chưa nhìn thấy tiểu bảo bối anh còn có thể hoài nghi một chút rốt cục có phải của anh hay không, hiện tại anh triệt để tin tưởng, loại cảm giác huyết thống tương thông giữa cha con là chuyện thế nào.
Hàn Mạc xụ mặt cúi đầu nhìn tiểu bảo bối, ngay cả nửa ánh mắt cũng không chia cho Thiệu Văn Phong.
Cha Hàn ngồi một bên không hiểu ra sao quét hai người bọn họ hai cái, khơi mi, nhìn Thiệu Văn Phong hỏi: "Con không phải nói từng hợp tác với Mạc Mạc sao, thế nào? Hai đứa có bất đồng?"
Thiệu Văn Phong cười lắc lắc đầu, giơ tay lên vỗ bả vai Hàn Mạc ngồi trên thảm lông, "Làm sao sẽ chứ, cha Hàn cha đừng suy nghĩ nhiều, có thể là một năm không gặp xa lạ với Mạc Mạc."
Vừa nói chuyện, tay vỗ trên vai Hàn Mạc nhẹ nhàng dùng chút lực, ý tứ chính là để cho cậu phối hợp với mình đừng ở trước mặt lão nhân tìm xích mích.
Hàn Mạc ừ một tiếng, thân thể nghiêng về phía trước né tránh đụng chạm của anh.
"Vâng, con với đại ca thời gian dài không gặp, lát nữa hảo hảo uống hai chén." Tiếng đại ca này của cậu gọi có chút cảm giác kiềm nén nghiến răng nghiến lợi, hiện tại đã không phải là chuyện thừa nhận sinh con hay không, bây giờ là chuyện cậu cùng anh trai khác cha khác mẹ loạn luân sinh con!
Hàn Mạc thật sự không dám tưởng tượng, nếu như sau khi cha cậu và dì Khương biết chuyện này là phản ứng gì, đoán chừng khả năng bị tức hôn mê rất cao.
Dì Khương vừa vặn làm xong một món canh cuối cùng, thấy ba bọn họ vây quanh tiểu bảo bối đang nói cười liền hô một tiếng, "Nhanh đi rửa tay tới ăn cơm, mẹ hôm nay làm rất nhiều món."
"Đúng, Tiểu Phong bồi cha uống hai chén." Cha Hàn đứng lên vỗ xuống vai Thiệu Văn Phong, "Con lái xe tới? Hôm nay còn về công ty?"
"Không về, con ở đây bồi mọi người." Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu đi theo ông tới phòng ăn, vừa đi vừa nó, "Con nếu uống nhiều thì chen cùng giường với Mạc Mạc, Mạc Mạc sẽ không để ý đúng không?"
Hàn Mạc thật muốn chửi ầm lên anh ta không biết xấu hổ, anh ta sao có thể mặt dày như vậy! Nhưng cậu không thể, cậu chỉ có thể cắn răng hàm sau cứng ngắc quay đầu giận trừng sau đầu anh, "Đúng, anh có thể ngủ trên sàn nhà."
Ông trời phù hộ cậu sẽ không lát nữa nâng cốc trực tiếp đổ lên mặt anh ta, tiêu độc cho cái mặt kia của anh ta!
Tiểu bảo bối trở mình khanh khách cười, lộ ra bụng nhỏ đạp đạp chân, "Y a a, ta ta."
"Tiểu Phong, đây là con trai của Mạc Mạc, con xem nó có phải lớn lên rất giống con hồi bé không? Cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ kia giống y con." Dì Khương đi tới ôm lấy tiểu bảo bối cho Thiệu Văn Phong nhìn.
Thiệu Văn Phong gật gật đầu, liếc nhìn Hàn Mạc, thử thăm dò đưa tay vuốt vuốt tay nhỏ mềm nhũn của nhóc con, nhóc con chớp mắt to tò mò nhìn anh.
Hai hôm nay người anh gặp quá nhiều, căn bản phân không rõ ai là ai, anh hiện tại chỉ nhớ Hàn Mạc, những người khác trong mắt trong đầu anh kỳ thực đều không khác lắm.
Nhóc con dẹt dẹt miệng, nhóc được dì Khương ôm trong ngực, vừa vặn tách chân ra, tiểu kê kê màu hồng nhạt vừa vặn hướng về phía Thiệu Văn Phong.
Hàn Mạc đi lên một bước, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Tiểu kê kê của tiểu bảo bối giật giật, sau đó một dòng "suối trong" chảy phi thẳng xuống dưới, trực tiếp tiểu tới trên mặt Thiệu Văn Phong, sau đó tè đầy người anh.
Tiểu bảo bối tè xong, còn cười khanh khách mấy tiếng.
Người lớn tại chỗ đều sửng sốt, Hàn Mạc phì một tiếng bật cười, sau đó nhịn không được ha ha ha cúi người xuống cười điên cuồng.
Ai u, con trai ngoan, thật là con trai ngoan của ba ba, xem như xả ngụm ác khí này cho ba ba!
Thiệu Văn Phong a Thiệu Văn Phong, anh không nghĩ tới, anh lần đầu tiên gặp mặt đã bị ám sát giội nước tiểu của trẻ con, con trai anh đi tiểu tươi sốt chứ! Ha ha ha ha.
Cha Hàn và dì Khương cũng ở đó cười, tiểu bảo bối càng vui vẻ lắc chân nhỏ khanh khách phát ra tiếng cười.
Thiệu Văn Phong giơ tay lên lau mặt, ngược lại không tức giận. Đây nhưng là quà của con trai anh cho, không tệ không tệ, nước tiểu của trẻ con bổ thân thể, bao nhiêu người cầu đều không cầu được đấy!
"Ha ha ha, anh thay bộ quần áo đi." Hàn Mạc cười một lát ho khan một tiếng nhìn về phía Thiệu Văn Phong, cũng không thể để anh ta mặc như vậy ăn cơm a, ít nhất phải rửa mặt thay bộ quần áo.
Thiệu Văn Phong gật gật đầu, cùng Hàn Mạc đi tới phòng cậu rửa mặt thay quần áo.
"Muốn giội tắm không?" Tìm cái T-shirt của cậu đặt trên giường, Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông từ phòng tắm ra, thấy anh cởi nửa người trên tóc ẩm ướt liền biết anh gội đầu.
Thiệu Văn Phong lau mặt lắc lắc đầu, "Không cần, lại không có mùi gì." Cầm lấy T-shirt của Hàn Mạc mặc lên, vẫn được, chính là khơi có chút chật.
"Ừm, nước tiểu của con tôi không khai." Cậu lật mắt trắng, xoay người muốn ra khỏi cửa, kết quả bị Thiệu Văn Phong kéo một cái dừng lại, quay đầu nhìn anh, "Nơi này là nhà tôi, anh đừng làm chuyện gì để cho cha tôi và mẹ anh phát hiện."
Thiệu Văn Phong cười sáp tới, nhìn chằm chằm mắt cậu chậm rãi nói: "Nó là con tôi."
Thân thể Hàn Mạc cứng đờ, sau đó lui một bước thoải mái gật đầu thừa nhận, chuyện đã đến tình trạng này, cậu lại nói dối với Thiệu Văn Phong cũng vô ích, còn không bằng thừa nhận thống khoái.
"Đúng a, nó là con trai anh, nhưng anh đừng quên một việc," Cậu chỉ chỉ sau cửa, lại chỉ chỉ hai người bọn họ, "Mẹ anh là mẹ kế của tôi, cha tôi là cha dượng của anh, anh và tôi, là quan hệ anh em, đại ca."
Cười lạnh hừ một tiếng, nói xong lời này cậu xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Muốn dễ dàng như vậy nhận con trai về? Nằm mơ!
Tác giả :
U Hoàng Tử Lam