Thẳng Nam Bị Công Lược Sổ Tay
Quyển 8 - Chương 7
́N GIẾT NGƯỜI QUỶ QUYỆT
Nếu đã có mục tiêu hiềm nghi, như vậy chuyện kế tiếp cũng lo liệu tốt hơn nhiều, chỉ cần có thể nắm giữ manh mối còn lại, vụ án liền giải quyết dễ dàng.
Mà từ sau khi ông cha sứ chết, theo như lời Triệu Đình, nghi thức này yêu cầu sáu người hiến tế đã đầy đủ, vài ngày sau, hung thủ giống như bốc hơi khỏi nhân gian không còn…bất kì động tác nào nữa, thị trấn lại khôi phục bình tĩnh như trước đây, giống như vụ án giết người đáng sợ này chẳng qua là mọi người phán đoán.
Hung thủ biến mất cũng lần nữa làm cảnh thự lâm vào yên lặng trước nay chưa từng có, bởi vì theo người chết cuối cùng, mạnh mối vụ án có thể nói là hoàn toàn cắt đứt, chỉ ngoại trừ Quản Lăng bị hung thủ bắt cóc qua, không có bất luận kẻ nào tiếp xúc với hung thủ qua.
Sau một đoạn thời gian tương đương dài, không khí trong cảnh thự bắt đầu từ từ thả lỏng, phản bác kiến nghị cũng không cao như trước, mà đây đối với Quản Lăng mà nói là một chuyện tốt, bởi vì đồng dạng, Triệu Đình cũng rõ ràng có lơi lỏng.
Vì thế, Quản Lăng cùng nữ cảnh hai người bắt đầu âm thầm điều tra Triệu Đình, về phần vì sao không cùng trở về liền bắt đầu điều tra, theo kinh nghiệm ( game) của Quản Lăng đến xem, bắt đầu điều tra chuyện trong hồ sơ lúc người ta đang chú ý, tuyệt đối chính là muốn chết.
Bạn ngẫm lại, lúc hung thủ đang căng thẳng bạn đi nhéo đuôi hắn, hắn có thể không cho bạn một đao sao?
Những tham án của mấy cảnh viên pháo hôi cũng đã cho chúng ta đủ kinh nghiệm giáo huấn.
Vì thế, bị sự cơ trí của mình đả động Quản Lăng quyết đoán quyết định, chờ mục tiêu của mọi người dời đi rồi bắt đầu điều tra!
So với hung thủ, tin tức của Triệu Đình thì tra tốt hơn rồi, cao tài sinh tâm lý học duy nhất trong cảnh thự, hơn nữa còn là từ thị trấn này ra, cơ hồ trên đường phố thuận miệng hỏi thì có thể biết không ít tin tức bát quái.
Sau khi điều tra vài ngày, Quản Lăng rốt cục ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với một bác gái, đạt được một tin tức quan trọng, Triệu Đình đúng là con trai nhỏ của phú thương lớn nhất trấn trên.
Mà nhà phú thương kia, lại trùng hợp chính là biệt thự nhỏ trên đường từ cảnh thự đến nhà thờ, Quản Lăng hai lần trông thấy ở đồng lúa.
Trong đầu đột nhiên hiện lên Triệu Đình mất tự nhiên mà thúc giục khi mình hỏi về biệt thự, cơ hồ lập tức ý thức được trong đó khẳng định có vấn đề gì, vội vàng kết thúc đề tài, Quản Lăng gọi nữ cảnh vào một cái hẻm nhỏ, nói ra điều mình nghĩ.
Vẻ mặt khẽ nhúc nhích, nữ cảnh tựa hồ là nghĩ tới điều gì, sau khi nhìn trái nhìn phải, từ trong lòng lấy ra một phong thư, “Quản Lăng, cậu còn nhớ rõ phong thư này không."
Mặt không đổi sắc nhìn lá thư phá lệ nhìn quen mắt trong tay nữ cảnh, Quản Lăng cứng ngắc gật gật đầu.
Đương nhiên nhớ rõ, đây không phải là cái lá thư tình sẽ mang đến diễm ngộ trong game đi.
Về phần diễm ngộ trong truyền thuyết… Ha ha.
“Tôi cảm thấy, phong thư này cùng Triệu Đình có quan hệ." Trong ánh mắt mang theo một chút kích động, nữ cảnh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Tôi cầm thư đi điều tra qua, phong thư này tuy rằng thoạt nhìn thực bình thường, nhưng trên giấy viết thư của nó có một loại mùi đặc biệt, mà loại hương liệu này dùng để xông thơm, người bình thường bán nhà cũng không có nỗi."
Tinh thần vừa động, Quản Lăng không tự chủ được mở to hai mắt nhìn, “Ý của cô là."
Gật gật đầu, nữ cảnh khẳng định nói: “Giấy viết thư này thực có thể là của nhà phú thương, Triệu Đình là con trai phú thương, phong thư này nhất định có quan hệ với hắn, hơn nữa nói không chừng, thư này chính là hắn viết."
Ngay sau nữ cảnh nói xong, Quản Lăng trong đầu truyền đến một tiếng đinh giòn vang, hơi hơi sửng sốt, Quản Lăng theo bản năng mở ra bản nhiệm vụ, phát hiện manh mối hạng nhất của vụ án lần thứ hai xảy ra biến hóa.
Manh mối đầu tiên là lá thư tình giống như manh mối thứ hai ảnh chụp biến thành thư tình đầy đủ, cùng lúc đó, trên bản manh mối vụ án ba cái toàn bộ đều nổi lên màu sáng trắng thản nhiên, duy nhất manh mối thứ tư vẫn cứ là một mảnh lu mờ, nhưng mà, trên mặt bản cũng chỉ còn lại có khuông manh mối thứ tư này.
Nói cách khác, chỉ cần tìm được manh mối cuối cùng, nhiệm vụ vụ án cho là hoàn thành?
Nói như vậy, người ngay từ đầu viết thư tình cùng người bắt cóc cậu thật sự chính là tội phạm giết người biến thái kia? Nói cách khác đây đều là một mình Triệu Đình làm ra?
Nhưng mà không biết vì sao, Quản Lăng lại cảm giác có chỗ nào có chút không đối, một loại cảm giác quái dị nói không nên lời ngăn trong ***g ngực của cậu, cậu vẫn cảm thấy, hung thủ bắt cóc cậu phá lệ quen thuộc với cậu.
Dặn dò nữ cảnh không cần hành động thiếu suy nghĩ trước, Quản Lăng cũng không nói ra nghi hoặc của mình, mà là tính đi nhà phú thương điều tra trước.
Dù sao game cũng đã chỉ ra địa điểm manh mối kế tiếp, không tới nhìn thì không thể nào nói nỗi.
Vì thế trước khi mặt rời sắp xuống núi, Quản Lăng đến cửa biệt thự.
Bởi vì do mấy vụ án mạng này, đã gần như có rất ít người xuất hiện trên đường nhỏ đi thông đến nhà thờ này, biệt thự cô đơn tọa lạc trên đồng lúa màu vàng kim, cảnh này rất đẹp, nhưng cứ làm người ta cảm thấy không quá thoải mái.
Đứng ở trước cửa còn cao hơn hai người cộng lại, Quản Lăng yên lặng phỉ nhổ cuộc sống của người có tiền, mặt không đổi sắc ấn vang chuông cửa.
“Leng keng" tiếng chuông cửa vang lên làm chim hạ xuống chung quanh đột nhiên bừng tỉnh, hơn mười con chim từ trong đồng lúa ồ dựng lên, trong ban đêm hết sức lao đến tia dư quang phía cuối cùng.
Nhưng mà động tĩnh lớn như vậy qua đi, cửa trước mặt lại không có chút ý nào mở ra, Quản Lăng thậm chí ngay cả tiếng bước chân bên trong cánh cửa cũng không nghe được.
Chẳng lẽ là không có ai? Đi ra ngoài du lịch?
Lần thứ hai nhấn chuông cửa nhưng như trước không ai mở ra, Quản Lăng dại ra đứng trong chốc lát, ấn không chịu nổi đưa ánh mắt lên chỗ mắt mèo trên cửa.
Từ mắt mèo nhìn vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối như mực, ngẫu nhiên có thể mơ hồ phân biệt ra một ít gia cụ, trừ lần đó ra thì ngay cả bóng dáng của người cũng chưa có một ai.
Đánh giá có thể thật là đi ra ngoài du lịch, lúc Quản Lăng đang chuẩn bị dời mắt, đột nhiên một cảm giác bị nhìn chăm chú mãnh liệt từ bên trong cửa chợt đánh úp lại, chằm chằm chống lại tầm mắt Quản Lăng.
Sau lưng chỉ một thoáng rùng cả mình, Quản Lăng còn chưa kịp lui về phía sau, “Cùm cụp" một tiếng, cửa lớn trước mặt mở.
Một người trung niên hơi hơi còng lưng từ bên trong cửa đi ra, trong con ngươi màu lam mang theo thiện ý nhìn về phía Quản Lăng, “Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?"
Sửng sốt một hồi lâu, Quản Lăng cuối cùng mới kịp phản ứng: “Chào, chào ngài, tôi là du khách du lịch từ thị trấn trên, lúc tới được đây thì không thấy ví, tôi không có tìm được chỗ ở, cũng không biết đường nơi này, cho nên, tôi, tôi nghĩ…"
Nói xong, Quản Lăng lộ ra biểu tình có chút sợ hãi, giống như mình thật là một du khách bất lực.
Đúng vậy, Quản Lăng đã sớm tính toán tốt, nếu như mình lấy thân phận cảnh sát đến điều tra, khó giữ được mình chân trước vừa vào, sau lưng Triệu Đình liền nhận được điện thoại trong nhà, nói như vậy Triệu Đình khẳng định sẽ phát hiện.
Nhưng nếu như mình chỉ là một du khách qua đường, như vậy thì cũng không đáng kể.
Cảm thấy kế hoạch của mình quả thực thông minh đến đột phá phía chân trời, Quản Lăng nội tâm cười hắc hắc hắc, vì mình hung hăng giơ ngón tay cái lên.
Loại hành động nhìn như bình thường nhưng lại ngầm có trí tuệ này quả nhiên chỉ có ông đây mới nghĩ ra!
Khóe môi câu lên, người trung niên nhìn con ngươi đen trong suốt sáng ngời của Quản Lăng, trong mắt màu xanh thẳm không dấu vết hiện lên một tia sủng nịch.
Vốn Quản Lăng cho là mình có thể còn phải phí một phen khí lực mới có thể thuận lợi tiến vào biệt thự, kết quả không nghĩ tới người trung niên này chỉ gật gật, không nói hai lời đã mời mình tiến vào.
Đối với thái độ nhiệt tình hiếu khách của người nhà Triệu Đình có chút kinh ngạc, Quản Lăng nhét lời mình muốn nói trở về trong bụng, mặt không đổi sắc đi theo người trung niên vào biệt thự.
Người trung niên này tự xưng là quản gia trong biệt thự, khi phú thương ra ngoài thì giúp đỡ trông giữ biệt thự quét tước đình viện, mà tựa như Quản Lăng phán đoán ngay từ đầu, phú thương đích thật là đi ra ngoài du lịch.
Đi theo quản gia một đường vào trong, Quản Lăng còn không quên đánh giá chung quanh một chút, ý đồ tìm được tung tích của manh mối cuối cùng, nhưng mà thẳng đến vào đại sảnh, Quản Lăng cũng không phát hiện chỗ nào không đúng.
Trong biệt thự này trống rỗng, tựa hồ chỉ có một mình quản gia, trừ bỏ đại sảnh mở mấy ngọn đèn có vẻ tương đối sáng ngời, còn lại nơi khác đều là một mảnh tối đen, an tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Sau khi đưa Quản Lăng đến đại sảnh ngồi xuống quản gia rời đi trước, nói là muốn đi chuẩn bị thức ăn chiêu đãi khách.
Ở trong đại sảnh vòng hai vòng không phát hiện có thứ manh mối hư hư thực thực gì, Quản Lăng trầm tư trong chốc lát, ánh mắt chậm rãi dời về phía cầu thang lầu hai.
Theo lý thuyết đồ vật manh mối này sẽ không xuất hiện ở chỗ rõ ràng mà lại nhược trí như đại sảnh, như vậy phòng trên lầu liền nhất định là trọng điểm.
Gật gật đầu, Quản Lăng nhấc chân bước lên cầu thang.
Nhưng mà nháy mắt khi Quản Lăng bắt đầu hành động, một ánh mắt như có thực chất từ trong bóng đêm thong thả vây quanh lại đây, như là động vật máu lạnh nhìn chăm chú con mồi, từng chút từng chút, dùng ánh mắt càn rỡ liếm liếm cơ thể cậu, chứa đựng khẩn cấp hưng phấn cùng nhiệt tình.
Thân thể theo bản năng run lên, Quản Lăng mãnh liệt quay đầu lại, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng vẫn như cũ vô cùng yên tĩnh, không có chút bóng người nào.
Nghi ngờ nhìn nhìn chung quanh, Quản Lăng còn chưa kịp bước lên bậc thứ hai, chợt nghe thấy từ trong hành lang xa xa truyền đến tiếng bước chân, liền vội vàng từ trên bậc thang xuống dưới ngồi trở lại chỗ cũ.
Quản gia bưng cho Quản Lăng một ít sandwich mới vừa làm xong cùng một ly sữa nóng, dọn đồ trước mặt Quản Lăng, quản gia cười tủm tỉm đưa sữa cho Quản Lăng, “Đi một đường khẳng định mệt, uống trước ly sữa ấm dạ dày đi."
Tiếp nhận sữa, Quản Lăng theo bản năng uống một ngụm, nhất thời bị vị sữa thuần thuần này cảm động.
Mẹ nó, uống ngon thật.
Vài hớp uống sạch sữa, Quản Lăng tuy rằng còn có chút lưu luyến với hương vị sữa, nhưng cậu tốt xấu còn chưa quên mục đích mình tới, buông ly nói: “Quản gia, nhà lớn như vậy chỉ có một mình ngài trông thôi sao?"
Nhếch môi một cái, quản gia nhìn ly sữa trống rỗng, nhẹ giọng nói: “Không, còn có đại thiếu gia nhà tôi cũng ở đây."
Đại thiếu gia? Trong lòng hơi hơi vừa động, Quản Lăng thuận thế hỏi: “Đại thiếu gia? Chủ nhân nhà này chẳng lẽ không chỉ có một đứa con?"
“Đúng vậy, trong nhà tổng cộng có hai thiếu gia, nhưng mà, chỉ có đại thiếu gia là con ruột, mà Nhị thiếu gia lại là nhận nuôi." Đôi mắt híp lại, quản gia cười a a nói.
Tinh thần chấn động, Quản Lăng cố gắng kìm chế kích động trong lòng, tò mò nói: “Nhận nuôi? Vậy Nhị thiếu gia nhất định là một người thực ưu tú đi."
“Đúng vậy, đứa bé kia từ nhỏ cũng rất ưu tú, lòng chính nghĩa cũng rất mạnh." Khóe môi ý cười từ từ mở rộng, quản gia chậm rãi rũ xuống đôi mắt, “Cho nên chủ nhân liền đưa cậu ấy vào trường cảnh sát, để cậu ấy trở thành một cảnh sát."
Trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, Quản Lăng nhanh chóng mở ra bản nhiệm vụ, khẩn cấp nhìn về phía manh mối hạng nhất của vụ án.
Nhưng mà ngoài Quản Lăng dự kiến, manh mối bốn cũng không giải khóa.
Xảy ra chuyện gì, đây đã thực rõ ràng nha, Triệu Đình nhất định là con trai Triệu Phương, sau khi được phú thương nhận nuôi làm con thì vào cảnh thự biến thành một cảnh viên nhỏ, sau đó bắt đầu từng bước trả thù những người đã từng hại Triệu Phương.
Quản Lăng tin tưởng mình đoán không sai, nhưng manh mối bốn không giải khóa, cũng chứng minh rồi chuyện trở thành cũng không có vấn đề gì với manh mối hạng nhất.
Ngốc sửng sốt trong chốc lát, Quản Lăng đóng bản nhiệm vụ, nhìn về phía quản gia, muốn hỏi vài điều, nhưng không đợi cậu mở miệng, quản gia lại đứng lên chậm rãi đi tới trước mặt cậu.
“Cũng đã khuya, phòng trên lầu đều dọn dẹp xong, tôi mang ngài đi nghỉ ngơi trước đi."
Ôi chao? Từ từ, sao lại đột nhiên nghỉ ngơi thế, manh mối của tui còn chưa hỏi ra đến đâu.
Ánh mắt kiên định nhìn quản gia, lúc Quản Lăng đang chuẩn bị biểu đạt một chút tinh thần mình vô cùng phấn khởi hoàn toàn có thể từ đêm khuya chiến đấu đến bình minh, hai mắt của cậu không tự chủ được khép lại.
=A=
A, sao cmn lại cảm thấy choáng choáng?
Không, không đúng, tinh thần lực vô cùng phấn khởi của tui đâu rồi?!
Lưng cong chậm rãi thẳng, quản gia vô cùng ôn nhu ôm Quản Lăng giãy dụa không có kết quả nhanh chóng tan rã tinh thần lực vào lòng, thương tiếc hôn hôn cánh môi cậu.
Chậm rãi gợi lên khóe môi mang ra một nụ cười quỷ dị, quản gia thân mật đặt lên trán Quản Lăng, trong mắt màu xanh thẳm tràn đầy thâm tình, “Thân mến, em rốt cục tìm được anh rồi."
Đêm nay Quản Lăng ngủ cực kỳ thống khổ.
Cậu cứ cảm thấy có cái gì vây trong miệng mình lúc ẩn lúc hiện, cái loại cảm giác dính ướt này làm cậu năm lần bảy lượt muốn giãy dụa tỉnh lại, nhưng mà mỗi khi ánh mắt cậu mở ra thì lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, sau đó liền bị nhanh chóng xoay người, run rẩy tiếp nhận liếm hôm từ phía sau.
Ngay từ đầu Quản Lăng còn không rõ đây là có chuyện gì, nhưng sau khi cậu cảm giác được rõ ràng trên mông mình đỉnh một thứ lửa nóng, Quản Lăng nhất thời ngộ ra.
Mẹ nó cậu cư nhiên mộng xuân?!
Hơn nữa hình dạng này, kích thước này, đối tượng cậu mộng xuân tuyệt đối là con cá già *** Prody a đờ mờ!
Còn không chờ Quản Lăng tiếp tục xâm nhập tự hỏi, phía sau chợt đau xót, Quản Lăng theo bản năng mà hừ nhẹ, run rẩy mà mở miệng cầu xin tha thứ, “Pro, Prody, nhẹ chút, nhẹ chút."
Thân người trên nháy mắt sửng sốt, ngay sau đó, một tiếng cười khẽ từ từ vang ở bên tai, ngay sau đó mưa rền gió dữ ùn ùn đẩy về phía Quản Lăng, mang theo lửa nóng tình yêu, hung hăng ba cậu vật lộn trên giường!
Nếu đã có mục tiêu hiềm nghi, như vậy chuyện kế tiếp cũng lo liệu tốt hơn nhiều, chỉ cần có thể nắm giữ manh mối còn lại, vụ án liền giải quyết dễ dàng.
Mà từ sau khi ông cha sứ chết, theo như lời Triệu Đình, nghi thức này yêu cầu sáu người hiến tế đã đầy đủ, vài ngày sau, hung thủ giống như bốc hơi khỏi nhân gian không còn…bất kì động tác nào nữa, thị trấn lại khôi phục bình tĩnh như trước đây, giống như vụ án giết người đáng sợ này chẳng qua là mọi người phán đoán.
Hung thủ biến mất cũng lần nữa làm cảnh thự lâm vào yên lặng trước nay chưa từng có, bởi vì theo người chết cuối cùng, mạnh mối vụ án có thể nói là hoàn toàn cắt đứt, chỉ ngoại trừ Quản Lăng bị hung thủ bắt cóc qua, không có bất luận kẻ nào tiếp xúc với hung thủ qua.
Sau một đoạn thời gian tương đương dài, không khí trong cảnh thự bắt đầu từ từ thả lỏng, phản bác kiến nghị cũng không cao như trước, mà đây đối với Quản Lăng mà nói là một chuyện tốt, bởi vì đồng dạng, Triệu Đình cũng rõ ràng có lơi lỏng.
Vì thế, Quản Lăng cùng nữ cảnh hai người bắt đầu âm thầm điều tra Triệu Đình, về phần vì sao không cùng trở về liền bắt đầu điều tra, theo kinh nghiệm ( game) của Quản Lăng đến xem, bắt đầu điều tra chuyện trong hồ sơ lúc người ta đang chú ý, tuyệt đối chính là muốn chết.
Bạn ngẫm lại, lúc hung thủ đang căng thẳng bạn đi nhéo đuôi hắn, hắn có thể không cho bạn một đao sao?
Những tham án của mấy cảnh viên pháo hôi cũng đã cho chúng ta đủ kinh nghiệm giáo huấn.
Vì thế, bị sự cơ trí của mình đả động Quản Lăng quyết đoán quyết định, chờ mục tiêu của mọi người dời đi rồi bắt đầu điều tra!
So với hung thủ, tin tức của Triệu Đình thì tra tốt hơn rồi, cao tài sinh tâm lý học duy nhất trong cảnh thự, hơn nữa còn là từ thị trấn này ra, cơ hồ trên đường phố thuận miệng hỏi thì có thể biết không ít tin tức bát quái.
Sau khi điều tra vài ngày, Quản Lăng rốt cục ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với một bác gái, đạt được một tin tức quan trọng, Triệu Đình đúng là con trai nhỏ của phú thương lớn nhất trấn trên.
Mà nhà phú thương kia, lại trùng hợp chính là biệt thự nhỏ trên đường từ cảnh thự đến nhà thờ, Quản Lăng hai lần trông thấy ở đồng lúa.
Trong đầu đột nhiên hiện lên Triệu Đình mất tự nhiên mà thúc giục khi mình hỏi về biệt thự, cơ hồ lập tức ý thức được trong đó khẳng định có vấn đề gì, vội vàng kết thúc đề tài, Quản Lăng gọi nữ cảnh vào một cái hẻm nhỏ, nói ra điều mình nghĩ.
Vẻ mặt khẽ nhúc nhích, nữ cảnh tựa hồ là nghĩ tới điều gì, sau khi nhìn trái nhìn phải, từ trong lòng lấy ra một phong thư, “Quản Lăng, cậu còn nhớ rõ phong thư này không."
Mặt không đổi sắc nhìn lá thư phá lệ nhìn quen mắt trong tay nữ cảnh, Quản Lăng cứng ngắc gật gật đầu.
Đương nhiên nhớ rõ, đây không phải là cái lá thư tình sẽ mang đến diễm ngộ trong game đi.
Về phần diễm ngộ trong truyền thuyết… Ha ha.
“Tôi cảm thấy, phong thư này cùng Triệu Đình có quan hệ." Trong ánh mắt mang theo một chút kích động, nữ cảnh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Tôi cầm thư đi điều tra qua, phong thư này tuy rằng thoạt nhìn thực bình thường, nhưng trên giấy viết thư của nó có một loại mùi đặc biệt, mà loại hương liệu này dùng để xông thơm, người bình thường bán nhà cũng không có nỗi."
Tinh thần vừa động, Quản Lăng không tự chủ được mở to hai mắt nhìn, “Ý của cô là."
Gật gật đầu, nữ cảnh khẳng định nói: “Giấy viết thư này thực có thể là của nhà phú thương, Triệu Đình là con trai phú thương, phong thư này nhất định có quan hệ với hắn, hơn nữa nói không chừng, thư này chính là hắn viết."
Ngay sau nữ cảnh nói xong, Quản Lăng trong đầu truyền đến một tiếng đinh giòn vang, hơi hơi sửng sốt, Quản Lăng theo bản năng mở ra bản nhiệm vụ, phát hiện manh mối hạng nhất của vụ án lần thứ hai xảy ra biến hóa.
Manh mối đầu tiên là lá thư tình giống như manh mối thứ hai ảnh chụp biến thành thư tình đầy đủ, cùng lúc đó, trên bản manh mối vụ án ba cái toàn bộ đều nổi lên màu sáng trắng thản nhiên, duy nhất manh mối thứ tư vẫn cứ là một mảnh lu mờ, nhưng mà, trên mặt bản cũng chỉ còn lại có khuông manh mối thứ tư này.
Nói cách khác, chỉ cần tìm được manh mối cuối cùng, nhiệm vụ vụ án cho là hoàn thành?
Nói như vậy, người ngay từ đầu viết thư tình cùng người bắt cóc cậu thật sự chính là tội phạm giết người biến thái kia? Nói cách khác đây đều là một mình Triệu Đình làm ra?
Nhưng mà không biết vì sao, Quản Lăng lại cảm giác có chỗ nào có chút không đối, một loại cảm giác quái dị nói không nên lời ngăn trong ***g ngực của cậu, cậu vẫn cảm thấy, hung thủ bắt cóc cậu phá lệ quen thuộc với cậu.
Dặn dò nữ cảnh không cần hành động thiếu suy nghĩ trước, Quản Lăng cũng không nói ra nghi hoặc của mình, mà là tính đi nhà phú thương điều tra trước.
Dù sao game cũng đã chỉ ra địa điểm manh mối kế tiếp, không tới nhìn thì không thể nào nói nỗi.
Vì thế trước khi mặt rời sắp xuống núi, Quản Lăng đến cửa biệt thự.
Bởi vì do mấy vụ án mạng này, đã gần như có rất ít người xuất hiện trên đường nhỏ đi thông đến nhà thờ này, biệt thự cô đơn tọa lạc trên đồng lúa màu vàng kim, cảnh này rất đẹp, nhưng cứ làm người ta cảm thấy không quá thoải mái.
Đứng ở trước cửa còn cao hơn hai người cộng lại, Quản Lăng yên lặng phỉ nhổ cuộc sống của người có tiền, mặt không đổi sắc ấn vang chuông cửa.
“Leng keng" tiếng chuông cửa vang lên làm chim hạ xuống chung quanh đột nhiên bừng tỉnh, hơn mười con chim từ trong đồng lúa ồ dựng lên, trong ban đêm hết sức lao đến tia dư quang phía cuối cùng.
Nhưng mà động tĩnh lớn như vậy qua đi, cửa trước mặt lại không có chút ý nào mở ra, Quản Lăng thậm chí ngay cả tiếng bước chân bên trong cánh cửa cũng không nghe được.
Chẳng lẽ là không có ai? Đi ra ngoài du lịch?
Lần thứ hai nhấn chuông cửa nhưng như trước không ai mở ra, Quản Lăng dại ra đứng trong chốc lát, ấn không chịu nổi đưa ánh mắt lên chỗ mắt mèo trên cửa.
Từ mắt mèo nhìn vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối như mực, ngẫu nhiên có thể mơ hồ phân biệt ra một ít gia cụ, trừ lần đó ra thì ngay cả bóng dáng của người cũng chưa có một ai.
Đánh giá có thể thật là đi ra ngoài du lịch, lúc Quản Lăng đang chuẩn bị dời mắt, đột nhiên một cảm giác bị nhìn chăm chú mãnh liệt từ bên trong cửa chợt đánh úp lại, chằm chằm chống lại tầm mắt Quản Lăng.
Sau lưng chỉ một thoáng rùng cả mình, Quản Lăng còn chưa kịp lui về phía sau, “Cùm cụp" một tiếng, cửa lớn trước mặt mở.
Một người trung niên hơi hơi còng lưng từ bên trong cửa đi ra, trong con ngươi màu lam mang theo thiện ý nhìn về phía Quản Lăng, “Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?"
Sửng sốt một hồi lâu, Quản Lăng cuối cùng mới kịp phản ứng: “Chào, chào ngài, tôi là du khách du lịch từ thị trấn trên, lúc tới được đây thì không thấy ví, tôi không có tìm được chỗ ở, cũng không biết đường nơi này, cho nên, tôi, tôi nghĩ…"
Nói xong, Quản Lăng lộ ra biểu tình có chút sợ hãi, giống như mình thật là một du khách bất lực.
Đúng vậy, Quản Lăng đã sớm tính toán tốt, nếu như mình lấy thân phận cảnh sát đến điều tra, khó giữ được mình chân trước vừa vào, sau lưng Triệu Đình liền nhận được điện thoại trong nhà, nói như vậy Triệu Đình khẳng định sẽ phát hiện.
Nhưng nếu như mình chỉ là một du khách qua đường, như vậy thì cũng không đáng kể.
Cảm thấy kế hoạch của mình quả thực thông minh đến đột phá phía chân trời, Quản Lăng nội tâm cười hắc hắc hắc, vì mình hung hăng giơ ngón tay cái lên.
Loại hành động nhìn như bình thường nhưng lại ngầm có trí tuệ này quả nhiên chỉ có ông đây mới nghĩ ra!
Khóe môi câu lên, người trung niên nhìn con ngươi đen trong suốt sáng ngời của Quản Lăng, trong mắt màu xanh thẳm không dấu vết hiện lên một tia sủng nịch.
Vốn Quản Lăng cho là mình có thể còn phải phí một phen khí lực mới có thể thuận lợi tiến vào biệt thự, kết quả không nghĩ tới người trung niên này chỉ gật gật, không nói hai lời đã mời mình tiến vào.
Đối với thái độ nhiệt tình hiếu khách của người nhà Triệu Đình có chút kinh ngạc, Quản Lăng nhét lời mình muốn nói trở về trong bụng, mặt không đổi sắc đi theo người trung niên vào biệt thự.
Người trung niên này tự xưng là quản gia trong biệt thự, khi phú thương ra ngoài thì giúp đỡ trông giữ biệt thự quét tước đình viện, mà tựa như Quản Lăng phán đoán ngay từ đầu, phú thương đích thật là đi ra ngoài du lịch.
Đi theo quản gia một đường vào trong, Quản Lăng còn không quên đánh giá chung quanh một chút, ý đồ tìm được tung tích của manh mối cuối cùng, nhưng mà thẳng đến vào đại sảnh, Quản Lăng cũng không phát hiện chỗ nào không đúng.
Trong biệt thự này trống rỗng, tựa hồ chỉ có một mình quản gia, trừ bỏ đại sảnh mở mấy ngọn đèn có vẻ tương đối sáng ngời, còn lại nơi khác đều là một mảnh tối đen, an tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Sau khi đưa Quản Lăng đến đại sảnh ngồi xuống quản gia rời đi trước, nói là muốn đi chuẩn bị thức ăn chiêu đãi khách.
Ở trong đại sảnh vòng hai vòng không phát hiện có thứ manh mối hư hư thực thực gì, Quản Lăng trầm tư trong chốc lát, ánh mắt chậm rãi dời về phía cầu thang lầu hai.
Theo lý thuyết đồ vật manh mối này sẽ không xuất hiện ở chỗ rõ ràng mà lại nhược trí như đại sảnh, như vậy phòng trên lầu liền nhất định là trọng điểm.
Gật gật đầu, Quản Lăng nhấc chân bước lên cầu thang.
Nhưng mà nháy mắt khi Quản Lăng bắt đầu hành động, một ánh mắt như có thực chất từ trong bóng đêm thong thả vây quanh lại đây, như là động vật máu lạnh nhìn chăm chú con mồi, từng chút từng chút, dùng ánh mắt càn rỡ liếm liếm cơ thể cậu, chứa đựng khẩn cấp hưng phấn cùng nhiệt tình.
Thân thể theo bản năng run lên, Quản Lăng mãnh liệt quay đầu lại, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng vẫn như cũ vô cùng yên tĩnh, không có chút bóng người nào.
Nghi ngờ nhìn nhìn chung quanh, Quản Lăng còn chưa kịp bước lên bậc thứ hai, chợt nghe thấy từ trong hành lang xa xa truyền đến tiếng bước chân, liền vội vàng từ trên bậc thang xuống dưới ngồi trở lại chỗ cũ.
Quản gia bưng cho Quản Lăng một ít sandwich mới vừa làm xong cùng một ly sữa nóng, dọn đồ trước mặt Quản Lăng, quản gia cười tủm tỉm đưa sữa cho Quản Lăng, “Đi một đường khẳng định mệt, uống trước ly sữa ấm dạ dày đi."
Tiếp nhận sữa, Quản Lăng theo bản năng uống một ngụm, nhất thời bị vị sữa thuần thuần này cảm động.
Mẹ nó, uống ngon thật.
Vài hớp uống sạch sữa, Quản Lăng tuy rằng còn có chút lưu luyến với hương vị sữa, nhưng cậu tốt xấu còn chưa quên mục đích mình tới, buông ly nói: “Quản gia, nhà lớn như vậy chỉ có một mình ngài trông thôi sao?"
Nhếch môi một cái, quản gia nhìn ly sữa trống rỗng, nhẹ giọng nói: “Không, còn có đại thiếu gia nhà tôi cũng ở đây."
Đại thiếu gia? Trong lòng hơi hơi vừa động, Quản Lăng thuận thế hỏi: “Đại thiếu gia? Chủ nhân nhà này chẳng lẽ không chỉ có một đứa con?"
“Đúng vậy, trong nhà tổng cộng có hai thiếu gia, nhưng mà, chỉ có đại thiếu gia là con ruột, mà Nhị thiếu gia lại là nhận nuôi." Đôi mắt híp lại, quản gia cười a a nói.
Tinh thần chấn động, Quản Lăng cố gắng kìm chế kích động trong lòng, tò mò nói: “Nhận nuôi? Vậy Nhị thiếu gia nhất định là một người thực ưu tú đi."
“Đúng vậy, đứa bé kia từ nhỏ cũng rất ưu tú, lòng chính nghĩa cũng rất mạnh." Khóe môi ý cười từ từ mở rộng, quản gia chậm rãi rũ xuống đôi mắt, “Cho nên chủ nhân liền đưa cậu ấy vào trường cảnh sát, để cậu ấy trở thành một cảnh sát."
Trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, Quản Lăng nhanh chóng mở ra bản nhiệm vụ, khẩn cấp nhìn về phía manh mối hạng nhất của vụ án.
Nhưng mà ngoài Quản Lăng dự kiến, manh mối bốn cũng không giải khóa.
Xảy ra chuyện gì, đây đã thực rõ ràng nha, Triệu Đình nhất định là con trai Triệu Phương, sau khi được phú thương nhận nuôi làm con thì vào cảnh thự biến thành một cảnh viên nhỏ, sau đó bắt đầu từng bước trả thù những người đã từng hại Triệu Phương.
Quản Lăng tin tưởng mình đoán không sai, nhưng manh mối bốn không giải khóa, cũng chứng minh rồi chuyện trở thành cũng không có vấn đề gì với manh mối hạng nhất.
Ngốc sửng sốt trong chốc lát, Quản Lăng đóng bản nhiệm vụ, nhìn về phía quản gia, muốn hỏi vài điều, nhưng không đợi cậu mở miệng, quản gia lại đứng lên chậm rãi đi tới trước mặt cậu.
“Cũng đã khuya, phòng trên lầu đều dọn dẹp xong, tôi mang ngài đi nghỉ ngơi trước đi."
Ôi chao? Từ từ, sao lại đột nhiên nghỉ ngơi thế, manh mối của tui còn chưa hỏi ra đến đâu.
Ánh mắt kiên định nhìn quản gia, lúc Quản Lăng đang chuẩn bị biểu đạt một chút tinh thần mình vô cùng phấn khởi hoàn toàn có thể từ đêm khuya chiến đấu đến bình minh, hai mắt của cậu không tự chủ được khép lại.
=A=
A, sao cmn lại cảm thấy choáng choáng?
Không, không đúng, tinh thần lực vô cùng phấn khởi của tui đâu rồi?!
Lưng cong chậm rãi thẳng, quản gia vô cùng ôn nhu ôm Quản Lăng giãy dụa không có kết quả nhanh chóng tan rã tinh thần lực vào lòng, thương tiếc hôn hôn cánh môi cậu.
Chậm rãi gợi lên khóe môi mang ra một nụ cười quỷ dị, quản gia thân mật đặt lên trán Quản Lăng, trong mắt màu xanh thẳm tràn đầy thâm tình, “Thân mến, em rốt cục tìm được anh rồi."
Đêm nay Quản Lăng ngủ cực kỳ thống khổ.
Cậu cứ cảm thấy có cái gì vây trong miệng mình lúc ẩn lúc hiện, cái loại cảm giác dính ướt này làm cậu năm lần bảy lượt muốn giãy dụa tỉnh lại, nhưng mà mỗi khi ánh mắt cậu mở ra thì lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, sau đó liền bị nhanh chóng xoay người, run rẩy tiếp nhận liếm hôm từ phía sau.
Ngay từ đầu Quản Lăng còn không rõ đây là có chuyện gì, nhưng sau khi cậu cảm giác được rõ ràng trên mông mình đỉnh một thứ lửa nóng, Quản Lăng nhất thời ngộ ra.
Mẹ nó cậu cư nhiên mộng xuân?!
Hơn nữa hình dạng này, kích thước này, đối tượng cậu mộng xuân tuyệt đối là con cá già *** Prody a đờ mờ!
Còn không chờ Quản Lăng tiếp tục xâm nhập tự hỏi, phía sau chợt đau xót, Quản Lăng theo bản năng mà hừ nhẹ, run rẩy mà mở miệng cầu xin tha thứ, “Pro, Prody, nhẹ chút, nhẹ chút."
Thân người trên nháy mắt sửng sốt, ngay sau đó, một tiếng cười khẽ từ từ vang ở bên tai, ngay sau đó mưa rền gió dữ ùn ùn đẩy về phía Quản Lăng, mang theo lửa nóng tình yêu, hung hăng ba cậu vật lộn trên giường!
Tác giả :
Thực Nguyệt