Thẳng Nam Bị Công Lược Sổ Tay
Quyển 8 - Chương 6
́N GIẾT NGƯỜI QUỶ QUYỆT
Đi theo phía sau Triệu Đình đi ra, mới vừa tới cửa đại điện liền bị nữ cảnh hai mắt đỏ lên vừa văn ôm, dại ra mà nhìn biểu tình khóc vì hạnh phúc của nữ cảnh, Quản Lăng cả người đều choáng váng.
Đáng tiếc còn không chờ cậu thưởng thức một chút loại cảm giác hạnh phúc này sau khi cong rồi cũng chẳng nhận được nữa, tiếng còi cảnh sát chợt cắt qua khắp ban đêm.
Lau mắt vỗ vỗ bả vai Quản Lăng, em gái cảnh sát nghẹn nói: “Vất vả cho cậu."
Mặt không đổi sắc mà nhìn nữ cảnh xoay người bước vào đại điện, Quản Lăng nội tâm ức chế không được có chút đau thương.
Cậu vừa nãy bị em gái ôm một chút cư nhiên một chút cảm giác cũng không có a đờ mờ.
Quản Lăng cảm thấy mình sắp bệnh rồi.
Trong đại điện cảnh tượng tàn nhẫn vết máu loang lổ làm vài nhân viên vào nhặt xác lấy chứng cứ cũng nhịn không được ói tại chỗ, nhưng bắt đầu từ khi bước vào trong điện, lực chú ý của Quản Lăng lại trực tiếp bị giá chữ thập ngã xuống hấp dẫn.
Chỉ vì trên giá chữ thập, đột ngột treo đầu lên, hốc mắt đỏ lên sâu và đen, khuôn mặt thống khổ mà lại dữ tợn, đúng là cái đầu nam bị đào mắt mà Quản Lăng cùng nữ cảnh nhìn thấy ở đình viện.
Nhưng không biết từ khi nào, nó lại bị người treo ở đỉnh giá chữ thập, hai cái trống rỗng vành mắt âm lãnh đầy máu nhìn chăm chú vào trong điện, giống như mỗi một vụ án trước đây, hình thành một nghi thức cực kỳ quỷ dị.
Nữ cảnh hiển nhiên cũng chú ý tới điểm ấy, Quản Lăng cùng cô liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng có chút phát lạnh.
Lần điều tra cơ bản này lại bị một kết cục thảm thiết làm cho xong việc, hơn nửa đêm xe cảnh sát bao quanh nhà thờ, tiếng còi kêu từ đêm khuya vang tới bình minh, mang ông cha sứ đã trở thành cái xác rời đi.
Nhà thờ đã từng dùng để ca tụng thần linh giờ đây hoàn toàn trở thành một nơi không ai dám tới gần, mà ông cha sứ chết cũng tuyên cáo một sự kiện, manh mối về nhà thờ này xem như mất một đoạn.
Trên xe cảnh sát, Quản Lăng lăn qua lộn lại mà nhìn ảnh chụp bản đầy đủ trên tay, mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm ánh mắt của đứa trẻ trên ảnh chụp cân nhắc trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía nữ cảnh thần sắc nghiêm túc bên cạnh.
Bắt đầu tư khi ra khỏi nhà thờ nữ cảnh lvẫn luôn là biểu tình như vậy, thẳng đến vừa nãy Quản Lăng sắp lên xe, cô lại chạy tới giữ chặt người, trong ánh mắt lóe lên rõ ràng chứa đựng những điều gì, làm Quản Lăng nháy mắt hiểu được, ngồi chung một xe cảnh sát với nữ cảnh.
Về phần vì sao Quản Lăng có thể nháy mắt liền hiểu được.
Loại chuyện rõ ràng là chuyện NPC nói cốt truyện này cậu đã trải qua bao nhiêu lần rồi còn có thể không hiểu sao.
Quả nhiên, phát hiện ánh mắt Quản Lăng nhìn lại đây, nữ cảnh hơi hơi tiến lại đây nhìn về phía ảnh chụp, trầm mặc một hồi sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Ông cha sứ trước khi chết, có nói một chuyện."
Đến đây!
Chấn động, Quản Lăng hai mắt tỏa ánh sáng nhìn nữ cảnh, đầy cõi lòng chờ mong.
Nhưng mà nữ cảnh lại không theo lòng Quản Lăng mà nói tiếp, mà là vươn tay chỉ vào cô gái trên ảnh chụp, hỏi: “Cậu có biết cô ta là ai không?"
Quản Lăng mặt không đổi sắc mà trừng mắt nhìn, “Triệu Phương."
Mẹ nó cậu chỉ biết, loại đường huyền nghi tham án này tuyệt đối không có khả năng dễ dàng để người ta biết NPC mấu chốt rốt cuộc muốn nói gì.
Gật gật đầu, nữ cảnh thở dài, “Triệu Phương là một người phụ nữ đáng thương, cô ta là bị người cưỡng hiếp, mà người cưỡng hiếp cô ta, đúng là ông cha sứ nhà thờ."
Quản Lăng có chút không kịp phản ứng.
“Triệu Phương sau khi bị cưỡng hiếp thì sinh ra một đứa con, lúc đó làm cho nhà thờ oanh động rất lớn, tất cả nữ tu sĩ đều bắt đầu bài xích Triệu Phương, cô ta bị mọi người coi là không thuần khiết, bao quát cả người trên thị trấn."
“Triệu Phương đã bị vũ nhục rất lớn, lúc ấy chuyện này cảnh thự cũng biết, nhưng người thị trấn trên cơ bản đều là tín đồ của thần, không ai sẽ giúp cảnh sát đến điều tra chuyện này, cho nên dần dần, ngay cả cảnh sát cũng không nhúng tay."
“Chuyện này duy trì ước chừng ba năm, ngay khi mọi người đã sắp quên đi nó, vào một ban đêm đi tuần xong, nữ tu sĩ trong nhà thờ phát hiện Triệu Phương tự sát."
Trong giọng nói chứa đựng tiếc hận thản nhiên, nữ cảnh nhấp nhếch môi, nhíu mày, “Ông cha sứ trước khi chết, tôi mới biết được thì ra tội phạm cưỡng hiếp kia là ông ta, nhưng tôi vẫn luôn rất kỳ quái, vì sao Triệu Phương lại không đi tố cáo ông cha sứ chứ."
Đầu óc Quản Lăng đã bị xoát cmn bình, cái gì mà phản bội thần, tình cảm đầu sỏ gây tội của tất cả đều là ông cha sứ này.
Nháy mắt, Quản Lăng tuyệt không cảm thấy ông cha sứ chết thảm.
Về phần vì sao không tố cáo ông cha sứ, còn cần phải nghĩ sao, nhất định là ông cha sứ lấy cái gì để uy hiếp cô ta, huống chi Triệu Phương lúc ấy còn có một đứa con.
Đúng rồi, đứa con, ánh sáng trong đầu chợt lóe, Quản Lăng nhanh chóng hỏi: “Vậy đứa con của Triệu Phương đâu, đứa bé trai kia đi nơi nào rồi?"
“Đây chính là điều tôi muốn nói." Ánh mắt hơi hơi chợt lóe, nữ cảnh hữu ý vô ý đè thấp ngữ khí, “Nghe nói bé trai kia vào đêm đầu trước khi Triệu Phương chết liền mất tích, nhưng đứa nhỏ chưa tới năm tuổi, có năng lực đi nơi nào, cho nên tất cả mọi người cho rằng nó nhất định là không sống được."
“Nhưng ông cha sứ lại nói, là đứa bé kia trở về báo thù." Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, sắc mặt nữ cảnh trở nên có chút cổ quái, “Hơn nữa trước khi giá chữ thập sập, ông ta như là nhìn thấy thứ gì khủng bố vậy chỉ vào phía sau tôi hét lên."
“Ông ta còn chưa hét xong, giá chữ thập sập, vừa vặn đè lên đầu của ông ta." Bất chợt dừng lại, nữ cảnh lẩm bẩm nói: “Tôi cũng cảm giác được phía sau có cái gì tiến đến, nhưng rõ ràng chỉ có một mình Triệu Đình ở đó a…"
Biến sắc, Quản Lăng đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Triệu Đình khi từ trong phòng đi ra.
Triệu Đình rõ ràng là sau khi thấy được ảnh chụp cậu cầm trên tay, mới có biến hóa rõ như vậy, hơn nữa khi đến nhà thờ điều tra, Triệu Đình cũng tìm cớ nói có việc rời đi một chút mà không có vào, nói như vậy, nếu ấn theo tuổi của bé trai trước khi Triệu Phương chết đến xem, chẳng lẽ Triệu Đình chính là đứa con của Triệu Phương?
Nội tâm không khỏi run rẩy, Quản Lăng run rẩy liếc nhìn nữ cảnh một cái, nhỏ giọng nói: “Cho nên cô mới kéo tôi lên chiếc xe này?"
Vừa nãy cậu là muốn cùng Triệu Đình ngồi chung xe.
Gật gật đầu, nữ cảnh sắc mặt cũng không thể nào coi được, “Chỉ là đoán mà thôi, đợi sau khi trở về điều tra thi thể một chút trước, biết rõ rồi sau này lại nói."
Xe chạy nhanh qua đồng lúa, xuyên thấu qua cửa kính xe, Quản Lăng mơ hồ có thể nhìn thấy biệt thự nhỏ đứng lặng trong đó, trong bóng đêm biệt thự nhỏ chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ không rõ, nhìn trong chốc lát, Quản Lăng liền không cảm thấy hứng thú nữa mà quay đầu.
Nhưng mà, ngay khoảnh khoắc Quản Lăng quay qua, rất xa, tựa hồ có ai đứng ỏ trước cửa biệt thự, xa xa mà phất phất tay về phía này.
Mắt thấy vụ án tựa hồ có một chút rõ ràng, Quản Lăng sau khi trở lại cảnh thự liền cùng nữ cảnh vọt vào phòng khám nghiệm tử thi trước, tìm được thi thể ông cha sứ.
Không ngoài hai người đoán, ở cổ chân của ông cha sứ, Quản Lăng phát hiện vài vệt dây tinh tế, mà cũng là do mấy vệt dây này, chứng minh ông cha sứ cũng không chỉ chết ngoài ý muốn.
Bởi vì vệt dây kia buộc chặt, làm toàn bộ cổ chân ông cha sứ sưng phù, thế cho nên khi giá chữ thập mới không thể thuận lợi trốn thoát.
Cùng lúc đó, khi phát hiện vệt dây, manh mối vụ án của Quản Lăng lại có thay đổi mới: thủ pháp buộc chặt chuyên nghiệp.
Manh mối này quả thực là tới rất đúng lúc, thủ pháp buộc chặt chuyên nghiệp, đây đại biểu cái gì? Điều này đã nói lên rằng hung thủ hắn nếu không phải học buộc chặt chuyên nghiệp qua, bằng không thì cũng có liên quan đến nghề nghiệp này.
Có cái này, hiềm nghi của Triệu Đình không thể nghi ngờ là tăng lên rất nhiều.
Từ phòng khám nghiệm tử thi đi ra, Quản Lăng tính toán đi xem hồ sơ người chết, dù sao, nếu vụ án này thật sự có quan hệ với Triệu Phương, như vậy theo báo thù từ trong miệng của ông cha sứ mà nói, người chết nhất định cũng không thoát khỏi liên quan với Triệu Phương.
Hoàn toàn đồng ý suy nghĩ Quản Lăng, nữ cảnh không hề nghĩ ngợi liền theo Quản Lăng ngồi xuống, đồng thời nghiên cứu hồ sơ.
Cử động kia của nữ cảnh nhất thời đưa tới không ít chú ý, nhìn một mảnh ánh mắt cực kỳ hâm mộ trong cảnh thự, Quản Lăng thật sự là vô cùng tâm tắc.
Game này rõ ràng là game loại tình yêu không phải sao, nhưng sao lại cảm giác vụ án này sắp nhanh đến kết cục, trong game này duy nhất ngoại trừ xuất hiện qua em gái trừ bỏ phá án với mình thì vẫn là quan hệ thuần khiết có thể bóp ra nước.
Hơn nữa đã nói là sau khi thu được thư tình sẽ phát triển hương diễm đâu?
Cậu ngoại trừ bị hung thủ bắt đi hương diễm một chút, còn mém tí bị ba, chỗ nào còn có một chút bóng dáng của hương diễm?
Quả nhiên loại game tham án này không thể chơi, hơn nữa còn là tên Prody không thể dựa vào đề cử, sặc nước ( lừa đảo) rồi!
Nắm chặt nắm tay, Quản Lăng yên lặng hạ quyết tâm.
Bên kia nữ cảnh tựa hồ nhìn thấu cái gì, đẩy cổ tay Quản Lăng, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ, mấy người này tựa hồ cũng tín đồ tương đối cuồng trong nhà thờ, lúc ấy xảy ra chuyện như vậy, mấy người này tám phần cũng làm ra chút gì."
Phục hồi lại tinh thần, Quản Lăng đại khái quét ảnh chụp một chút liền lập tức mở mắt, nghĩ nghĩ, lại mở ra tư liệu cuộc đời của mấy người này, “Đã qua lâu như vậy, mặt mũi địa chỉ cũng đã xảy ra biến hóa, hơn nữa một người bình thường cũng không có khả năng nắm giữ tư liệu của một người hoàn toàn như vậy, có thể làm được điều này, cũng chỉ có…"
Muốn nói lại thôi nhìn nữ cảnh, cánh môi Quản Lăng khẽ nhúc nhích, có thể làm được điều này, cũng chỉ có cảnh sát.
Nhếch môi, nữ cảnh gật đầu nói: “Hơn nữa, cậu ta còn là học tâm lý tội phạm…"
“Cái gì mà tâm lý tội phạm, hai người ở đây lén lút nói lời tâm tình gì thế?"
Trên vai chợt đáp lên một bàn tay, giọng nam ôn hòa hơi nghi hoặc vang lên bên tai, mềm nhẹ có chút quỷ dị.
Tao nhịn đậu xanh rau má!!!
Phản xạ có điều kiện run lên, Quản Lăng sắc mặt cứng ngắc ha ha vài tiếng, cầu cứu nhìn về phía nữ cảnh.
Xấu hổ nhìn Quản Lăng, ánh mắt nữ cảnh vừa chuyển, hơi tức giận ngẩng đầu, “Lời tâm tình gì chứ, nói cậu cái gì, chúng tôi là đang thảo luận vụ án đó, vừa vặn cậu là cao tài sinh của tâm lý học tội phạm, đến đến đến, nhìn xem cái này, hung thủ đến tột cùng là có ý gì?"
Nói xong, nữ cảnh mở hồ sơ ra ra, trên ảnh chụp tứ chí phân tán lộn xộn đột nhiên vọt vào đôi mắt, chiếu rọi cả điện máu tanh.
Mắt đồng không bị khống chế mà co rút nhanh một chút, Triệu Đình chậm rãi buông ra tay khoát lên trên vai Quản Lăng, không thể tra mà nhếch khóe môi một cái.
Ngay sau đó, triệu đình không chút để ý cười cười, vươn tay lật lật hồ sơ, ngữ khí tùy ý nói: “Đây cũng chỉ là một nghi thức tinh lọc mà thôi."
Quản Lăng không giải nhíu mày, “Nghi thức tinh lọc?"
“Đúng vậy." Triệu Đình biểu tình thoải mái vô cùng, khẩu khí như là tất cả mọi người nên biết nghi thức này, mỉm cười chỉ chỉ đầu treo trên giá chữ thập, “Đó chỉ là một nghi thức rất bình thường mà thôi, nói như vậy, người làm nghi thức này cho rằng linh hồn của người ác sẽ trở lại đầu sau khi người này chết, mà lúc này, chỉ cần tách tứ chi của hắn ra đặt ở bốn hướng khác nhau, dùng giá chữ thập cố định đầu chuyên chở linh hồn, tội ác sẽ được tinh lọc thành thuần khiết."
“Mấy người nếu không hỏi thì tôi còn không nhìn ra, thì ra là chuyện như vậy a." Sờ sờ cằm, Triệu Đình kéo môi nói: “Khó trách lại có rất nhiều người chết, nghi thức này là đang tinh lọc tội ác đồng thời gọi về thuần khiết, tổng cộng yêu cầu sáu người hiến tế."
Sáu người? Nhanh chóng lật xem hồ sơ một lần, Quản Lăng có chút khiếp sợ mà nhìn về phía nữ cảnh, “Đã đủ rồi."
Nữ cảnh nhíu mày không nói.
“Đúng vậy, sáu người." Nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt Triệu Đình chậm rãi dời về phía Quản Lăng không hề phát giác, trên mặt dâng lên một tia ửng hồng không bình thường, “Mà hiện tại, nghi thức này chỉ kém một bước cuối cùng."
Khóe môi tươi cười càng mỉm càng lớn, biểu tình Triệu Đình để lộ ra mê luyến gắt gao đè nén, hưng phấn đến sợ run, thật cẩn thận mà đánh giá Quản Lăng.
Nụ cười trên mặt hắn vô cùng tỏa sáng, ánh mắt lại như nước lặng đầy dơ bẩn, âm lãnh mà không mang theo một tia gợn sóng.
Đi theo phía sau Triệu Đình đi ra, mới vừa tới cửa đại điện liền bị nữ cảnh hai mắt đỏ lên vừa văn ôm, dại ra mà nhìn biểu tình khóc vì hạnh phúc của nữ cảnh, Quản Lăng cả người đều choáng váng.
Đáng tiếc còn không chờ cậu thưởng thức một chút loại cảm giác hạnh phúc này sau khi cong rồi cũng chẳng nhận được nữa, tiếng còi cảnh sát chợt cắt qua khắp ban đêm.
Lau mắt vỗ vỗ bả vai Quản Lăng, em gái cảnh sát nghẹn nói: “Vất vả cho cậu."
Mặt không đổi sắc mà nhìn nữ cảnh xoay người bước vào đại điện, Quản Lăng nội tâm ức chế không được có chút đau thương.
Cậu vừa nãy bị em gái ôm một chút cư nhiên một chút cảm giác cũng không có a đờ mờ.
Quản Lăng cảm thấy mình sắp bệnh rồi.
Trong đại điện cảnh tượng tàn nhẫn vết máu loang lổ làm vài nhân viên vào nhặt xác lấy chứng cứ cũng nhịn không được ói tại chỗ, nhưng bắt đầu từ khi bước vào trong điện, lực chú ý của Quản Lăng lại trực tiếp bị giá chữ thập ngã xuống hấp dẫn.
Chỉ vì trên giá chữ thập, đột ngột treo đầu lên, hốc mắt đỏ lên sâu và đen, khuôn mặt thống khổ mà lại dữ tợn, đúng là cái đầu nam bị đào mắt mà Quản Lăng cùng nữ cảnh nhìn thấy ở đình viện.
Nhưng không biết từ khi nào, nó lại bị người treo ở đỉnh giá chữ thập, hai cái trống rỗng vành mắt âm lãnh đầy máu nhìn chăm chú vào trong điện, giống như mỗi một vụ án trước đây, hình thành một nghi thức cực kỳ quỷ dị.
Nữ cảnh hiển nhiên cũng chú ý tới điểm ấy, Quản Lăng cùng cô liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng có chút phát lạnh.
Lần điều tra cơ bản này lại bị một kết cục thảm thiết làm cho xong việc, hơn nửa đêm xe cảnh sát bao quanh nhà thờ, tiếng còi kêu từ đêm khuya vang tới bình minh, mang ông cha sứ đã trở thành cái xác rời đi.
Nhà thờ đã từng dùng để ca tụng thần linh giờ đây hoàn toàn trở thành một nơi không ai dám tới gần, mà ông cha sứ chết cũng tuyên cáo một sự kiện, manh mối về nhà thờ này xem như mất một đoạn.
Trên xe cảnh sát, Quản Lăng lăn qua lộn lại mà nhìn ảnh chụp bản đầy đủ trên tay, mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm ánh mắt của đứa trẻ trên ảnh chụp cân nhắc trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía nữ cảnh thần sắc nghiêm túc bên cạnh.
Bắt đầu tư khi ra khỏi nhà thờ nữ cảnh lvẫn luôn là biểu tình như vậy, thẳng đến vừa nãy Quản Lăng sắp lên xe, cô lại chạy tới giữ chặt người, trong ánh mắt lóe lên rõ ràng chứa đựng những điều gì, làm Quản Lăng nháy mắt hiểu được, ngồi chung một xe cảnh sát với nữ cảnh.
Về phần vì sao Quản Lăng có thể nháy mắt liền hiểu được.
Loại chuyện rõ ràng là chuyện NPC nói cốt truyện này cậu đã trải qua bao nhiêu lần rồi còn có thể không hiểu sao.
Quả nhiên, phát hiện ánh mắt Quản Lăng nhìn lại đây, nữ cảnh hơi hơi tiến lại đây nhìn về phía ảnh chụp, trầm mặc một hồi sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Ông cha sứ trước khi chết, có nói một chuyện."
Đến đây!
Chấn động, Quản Lăng hai mắt tỏa ánh sáng nhìn nữ cảnh, đầy cõi lòng chờ mong.
Nhưng mà nữ cảnh lại không theo lòng Quản Lăng mà nói tiếp, mà là vươn tay chỉ vào cô gái trên ảnh chụp, hỏi: “Cậu có biết cô ta là ai không?"
Quản Lăng mặt không đổi sắc mà trừng mắt nhìn, “Triệu Phương."
Mẹ nó cậu chỉ biết, loại đường huyền nghi tham án này tuyệt đối không có khả năng dễ dàng để người ta biết NPC mấu chốt rốt cuộc muốn nói gì.
Gật gật đầu, nữ cảnh thở dài, “Triệu Phương là một người phụ nữ đáng thương, cô ta là bị người cưỡng hiếp, mà người cưỡng hiếp cô ta, đúng là ông cha sứ nhà thờ."
Quản Lăng có chút không kịp phản ứng.
“Triệu Phương sau khi bị cưỡng hiếp thì sinh ra một đứa con, lúc đó làm cho nhà thờ oanh động rất lớn, tất cả nữ tu sĩ đều bắt đầu bài xích Triệu Phương, cô ta bị mọi người coi là không thuần khiết, bao quát cả người trên thị trấn."
“Triệu Phương đã bị vũ nhục rất lớn, lúc ấy chuyện này cảnh thự cũng biết, nhưng người thị trấn trên cơ bản đều là tín đồ của thần, không ai sẽ giúp cảnh sát đến điều tra chuyện này, cho nên dần dần, ngay cả cảnh sát cũng không nhúng tay."
“Chuyện này duy trì ước chừng ba năm, ngay khi mọi người đã sắp quên đi nó, vào một ban đêm đi tuần xong, nữ tu sĩ trong nhà thờ phát hiện Triệu Phương tự sát."
Trong giọng nói chứa đựng tiếc hận thản nhiên, nữ cảnh nhấp nhếch môi, nhíu mày, “Ông cha sứ trước khi chết, tôi mới biết được thì ra tội phạm cưỡng hiếp kia là ông ta, nhưng tôi vẫn luôn rất kỳ quái, vì sao Triệu Phương lại không đi tố cáo ông cha sứ chứ."
Đầu óc Quản Lăng đã bị xoát cmn bình, cái gì mà phản bội thần, tình cảm đầu sỏ gây tội của tất cả đều là ông cha sứ này.
Nháy mắt, Quản Lăng tuyệt không cảm thấy ông cha sứ chết thảm.
Về phần vì sao không tố cáo ông cha sứ, còn cần phải nghĩ sao, nhất định là ông cha sứ lấy cái gì để uy hiếp cô ta, huống chi Triệu Phương lúc ấy còn có một đứa con.
Đúng rồi, đứa con, ánh sáng trong đầu chợt lóe, Quản Lăng nhanh chóng hỏi: “Vậy đứa con của Triệu Phương đâu, đứa bé trai kia đi nơi nào rồi?"
“Đây chính là điều tôi muốn nói." Ánh mắt hơi hơi chợt lóe, nữ cảnh hữu ý vô ý đè thấp ngữ khí, “Nghe nói bé trai kia vào đêm đầu trước khi Triệu Phương chết liền mất tích, nhưng đứa nhỏ chưa tới năm tuổi, có năng lực đi nơi nào, cho nên tất cả mọi người cho rằng nó nhất định là không sống được."
“Nhưng ông cha sứ lại nói, là đứa bé kia trở về báo thù." Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, sắc mặt nữ cảnh trở nên có chút cổ quái, “Hơn nữa trước khi giá chữ thập sập, ông ta như là nhìn thấy thứ gì khủng bố vậy chỉ vào phía sau tôi hét lên."
“Ông ta còn chưa hét xong, giá chữ thập sập, vừa vặn đè lên đầu của ông ta." Bất chợt dừng lại, nữ cảnh lẩm bẩm nói: “Tôi cũng cảm giác được phía sau có cái gì tiến đến, nhưng rõ ràng chỉ có một mình Triệu Đình ở đó a…"
Biến sắc, Quản Lăng đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Triệu Đình khi từ trong phòng đi ra.
Triệu Đình rõ ràng là sau khi thấy được ảnh chụp cậu cầm trên tay, mới có biến hóa rõ như vậy, hơn nữa khi đến nhà thờ điều tra, Triệu Đình cũng tìm cớ nói có việc rời đi một chút mà không có vào, nói như vậy, nếu ấn theo tuổi của bé trai trước khi Triệu Phương chết đến xem, chẳng lẽ Triệu Đình chính là đứa con của Triệu Phương?
Nội tâm không khỏi run rẩy, Quản Lăng run rẩy liếc nhìn nữ cảnh một cái, nhỏ giọng nói: “Cho nên cô mới kéo tôi lên chiếc xe này?"
Vừa nãy cậu là muốn cùng Triệu Đình ngồi chung xe.
Gật gật đầu, nữ cảnh sắc mặt cũng không thể nào coi được, “Chỉ là đoán mà thôi, đợi sau khi trở về điều tra thi thể một chút trước, biết rõ rồi sau này lại nói."
Xe chạy nhanh qua đồng lúa, xuyên thấu qua cửa kính xe, Quản Lăng mơ hồ có thể nhìn thấy biệt thự nhỏ đứng lặng trong đó, trong bóng đêm biệt thự nhỏ chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ không rõ, nhìn trong chốc lát, Quản Lăng liền không cảm thấy hứng thú nữa mà quay đầu.
Nhưng mà, ngay khoảnh khoắc Quản Lăng quay qua, rất xa, tựa hồ có ai đứng ỏ trước cửa biệt thự, xa xa mà phất phất tay về phía này.
Mắt thấy vụ án tựa hồ có một chút rõ ràng, Quản Lăng sau khi trở lại cảnh thự liền cùng nữ cảnh vọt vào phòng khám nghiệm tử thi trước, tìm được thi thể ông cha sứ.
Không ngoài hai người đoán, ở cổ chân của ông cha sứ, Quản Lăng phát hiện vài vệt dây tinh tế, mà cũng là do mấy vệt dây này, chứng minh ông cha sứ cũng không chỉ chết ngoài ý muốn.
Bởi vì vệt dây kia buộc chặt, làm toàn bộ cổ chân ông cha sứ sưng phù, thế cho nên khi giá chữ thập mới không thể thuận lợi trốn thoát.
Cùng lúc đó, khi phát hiện vệt dây, manh mối vụ án của Quản Lăng lại có thay đổi mới: thủ pháp buộc chặt chuyên nghiệp.
Manh mối này quả thực là tới rất đúng lúc, thủ pháp buộc chặt chuyên nghiệp, đây đại biểu cái gì? Điều này đã nói lên rằng hung thủ hắn nếu không phải học buộc chặt chuyên nghiệp qua, bằng không thì cũng có liên quan đến nghề nghiệp này.
Có cái này, hiềm nghi của Triệu Đình không thể nghi ngờ là tăng lên rất nhiều.
Từ phòng khám nghiệm tử thi đi ra, Quản Lăng tính toán đi xem hồ sơ người chết, dù sao, nếu vụ án này thật sự có quan hệ với Triệu Phương, như vậy theo báo thù từ trong miệng của ông cha sứ mà nói, người chết nhất định cũng không thoát khỏi liên quan với Triệu Phương.
Hoàn toàn đồng ý suy nghĩ Quản Lăng, nữ cảnh không hề nghĩ ngợi liền theo Quản Lăng ngồi xuống, đồng thời nghiên cứu hồ sơ.
Cử động kia của nữ cảnh nhất thời đưa tới không ít chú ý, nhìn một mảnh ánh mắt cực kỳ hâm mộ trong cảnh thự, Quản Lăng thật sự là vô cùng tâm tắc.
Game này rõ ràng là game loại tình yêu không phải sao, nhưng sao lại cảm giác vụ án này sắp nhanh đến kết cục, trong game này duy nhất ngoại trừ xuất hiện qua em gái trừ bỏ phá án với mình thì vẫn là quan hệ thuần khiết có thể bóp ra nước.
Hơn nữa đã nói là sau khi thu được thư tình sẽ phát triển hương diễm đâu?
Cậu ngoại trừ bị hung thủ bắt đi hương diễm một chút, còn mém tí bị ba, chỗ nào còn có một chút bóng dáng của hương diễm?
Quả nhiên loại game tham án này không thể chơi, hơn nữa còn là tên Prody không thể dựa vào đề cử, sặc nước ( lừa đảo) rồi!
Nắm chặt nắm tay, Quản Lăng yên lặng hạ quyết tâm.
Bên kia nữ cảnh tựa hồ nhìn thấu cái gì, đẩy cổ tay Quản Lăng, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ, mấy người này tựa hồ cũng tín đồ tương đối cuồng trong nhà thờ, lúc ấy xảy ra chuyện như vậy, mấy người này tám phần cũng làm ra chút gì."
Phục hồi lại tinh thần, Quản Lăng đại khái quét ảnh chụp một chút liền lập tức mở mắt, nghĩ nghĩ, lại mở ra tư liệu cuộc đời của mấy người này, “Đã qua lâu như vậy, mặt mũi địa chỉ cũng đã xảy ra biến hóa, hơn nữa một người bình thường cũng không có khả năng nắm giữ tư liệu của một người hoàn toàn như vậy, có thể làm được điều này, cũng chỉ có…"
Muốn nói lại thôi nhìn nữ cảnh, cánh môi Quản Lăng khẽ nhúc nhích, có thể làm được điều này, cũng chỉ có cảnh sát.
Nhếch môi, nữ cảnh gật đầu nói: “Hơn nữa, cậu ta còn là học tâm lý tội phạm…"
“Cái gì mà tâm lý tội phạm, hai người ở đây lén lút nói lời tâm tình gì thế?"
Trên vai chợt đáp lên một bàn tay, giọng nam ôn hòa hơi nghi hoặc vang lên bên tai, mềm nhẹ có chút quỷ dị.
Tao nhịn đậu xanh rau má!!!
Phản xạ có điều kiện run lên, Quản Lăng sắc mặt cứng ngắc ha ha vài tiếng, cầu cứu nhìn về phía nữ cảnh.
Xấu hổ nhìn Quản Lăng, ánh mắt nữ cảnh vừa chuyển, hơi tức giận ngẩng đầu, “Lời tâm tình gì chứ, nói cậu cái gì, chúng tôi là đang thảo luận vụ án đó, vừa vặn cậu là cao tài sinh của tâm lý học tội phạm, đến đến đến, nhìn xem cái này, hung thủ đến tột cùng là có ý gì?"
Nói xong, nữ cảnh mở hồ sơ ra ra, trên ảnh chụp tứ chí phân tán lộn xộn đột nhiên vọt vào đôi mắt, chiếu rọi cả điện máu tanh.
Mắt đồng không bị khống chế mà co rút nhanh một chút, Triệu Đình chậm rãi buông ra tay khoát lên trên vai Quản Lăng, không thể tra mà nhếch khóe môi một cái.
Ngay sau đó, triệu đình không chút để ý cười cười, vươn tay lật lật hồ sơ, ngữ khí tùy ý nói: “Đây cũng chỉ là một nghi thức tinh lọc mà thôi."
Quản Lăng không giải nhíu mày, “Nghi thức tinh lọc?"
“Đúng vậy." Triệu Đình biểu tình thoải mái vô cùng, khẩu khí như là tất cả mọi người nên biết nghi thức này, mỉm cười chỉ chỉ đầu treo trên giá chữ thập, “Đó chỉ là một nghi thức rất bình thường mà thôi, nói như vậy, người làm nghi thức này cho rằng linh hồn của người ác sẽ trở lại đầu sau khi người này chết, mà lúc này, chỉ cần tách tứ chi của hắn ra đặt ở bốn hướng khác nhau, dùng giá chữ thập cố định đầu chuyên chở linh hồn, tội ác sẽ được tinh lọc thành thuần khiết."
“Mấy người nếu không hỏi thì tôi còn không nhìn ra, thì ra là chuyện như vậy a." Sờ sờ cằm, Triệu Đình kéo môi nói: “Khó trách lại có rất nhiều người chết, nghi thức này là đang tinh lọc tội ác đồng thời gọi về thuần khiết, tổng cộng yêu cầu sáu người hiến tế."
Sáu người? Nhanh chóng lật xem hồ sơ một lần, Quản Lăng có chút khiếp sợ mà nhìn về phía nữ cảnh, “Đã đủ rồi."
Nữ cảnh nhíu mày không nói.
“Đúng vậy, sáu người." Nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt Triệu Đình chậm rãi dời về phía Quản Lăng không hề phát giác, trên mặt dâng lên một tia ửng hồng không bình thường, “Mà hiện tại, nghi thức này chỉ kém một bước cuối cùng."
Khóe môi tươi cười càng mỉm càng lớn, biểu tình Triệu Đình để lộ ra mê luyến gắt gao đè nén, hưng phấn đến sợ run, thật cẩn thận mà đánh giá Quản Lăng.
Nụ cười trên mặt hắn vô cùng tỏa sáng, ánh mắt lại như nước lặng đầy dơ bẩn, âm lãnh mà không mang theo một tia gợn sóng.
Tác giả :
Thực Nguyệt