Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ
Chương 6: Cú sốc lớn của tiểu thư
Cô bé đứng dậy... Ôm chầm lấy tôi...
-"Anh tội nghiệp quá. Em không mồ côi nhưng cũng như anh. -"Tại sao?"
Bố cô bé và mẹ cô bé là thương nhân, mẹ cô bé là em của bà chủ tức là dì của cô chủ. Bố cô chủ ngoại tình, hai người ly hôn thoát ly ra nước ngoài để cô bé ở một căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, cuối tháng họ vứt cho con của mình một đống tiền mà họ coi là đầy đủ trách nhiệm. Tội nghiệp cô bé, mới 14 tuổi đầu đã tự lập.
-"Thế có ai ở với em không?"
-"Có cô giúp việc à, mẹ em hôm bữa có về, nghe nói mẹ chuẩn bị lấy chồng
Nói đến đây mặt cô bé rưng rưng sắp khắp, ôm cô bé vào lòng. “
-"Có anh đây rồi, từ này anh sẽ chăm sóc anh."
-"Thật không? Hic..."
Cuối cùng tôi cũng đã có người thân. Từ này tôi có thêm một em gái...
-"Em ngủ lại nhé. Cô giúp việc về quê nên em hơi sợ..."
Nghĩ lại cũng đúng, một thân một mình lỡ đêm có chuyện gì tôi hối hận cả đời cũng không kịp
-"Em ngủ trên giường đi anh ngủ dưới đất." - Tôi ôm gối xuống
-"Thôi, trời lạnh nằm dưới đó cảm lạnh chết. Em tin tưởng anh mà."
Cô bé thật là hồn nhiên. Nếu tôi là một thằng sở khanh không biết cô bé sẽ ra sao.
Quên nói thêm quán tôi có 3 gian, gian bếp, gian quán phục vụ, và một phòng ngủ.
Cô bé rúc vào lòng tôi như một con mèo nhỏ, vén tóc đặt lên trán một nụ hôn. Cô bé mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Nhưng những tiếng rên bà chủ hôm đó làm tôi bị ám ảmh. Nhưng nhìn cô bé trên môi mỉm cười bình yên, ý nghĩ xua tan, ôm cô bé vào lòng ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, cô bé vẫn nằm trong lòng tôi. Tối qua nóng quá tôi đã cởi chiếc áo của mình. Đôi môi cô bé hôn lên ngực tôi. Tôi cười chống tay nhìn cô bé đang ngủ say xưa.
-"Oáp, anh dậy sớm vậy?"
-"Con mèo lười, chuẩn bị dậy mà đi học đi..hihi"
Cô bé chồm lên đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Đúng vậy, tôi luôn mong ước mỗi sáng thức dậy bên người tôi yêu, cháy bỏng bằng nụ hôn nồng cháy. Tôi nửa muốn đáp trả, nửa muốn dừng lại. Nếu tôi không yêu cô chủ thì tôi đã yêu cái sự ngây thơ của cô bé. Cuối cùng tôi không cưỡng lại được, tôi hôn cô bé đè cô xuống giường cởi từng cúc áo. Nhưng tôi đã kiểm soát được, tôi yêu cô chủ, nếu tôi làm vậy có nghĩa tôi lợi dụng cô bé, và tôi sẽ làm vấy bẩn tờ giấy trắng đó. Còn về cô bé vẫn mỉm cười hiền hậu nhìn tôi hài lòng cởi từng cúc áo.
-"Anh xin lỗi, sao em không can ngăn anh lại chứ?"
-"Bởi vì em yêu anh..."
Yêu tôi? Tại sao chứ? Ông trời nghiệt ngã vậy sao, đồ tôi chưa đủ khổ hay sao. Tại sao? Tại sao chứ? Tôi phải đối mặt sự lựa chọn. Tôi cũng chẳng hiểu mới gặp nhau hai ngày mà đã yêu tôi..
-"Nhưng em à, anh chỉ xem em là em gái thôi. Anh xin lỗi vì không thể đáp trả. Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa"
-"Huhu.. Xin anh, em sẽ không vậy nữa đâu... Em sẽ ngoan làm em gái anh mà... Nhưng anh cho em hôn anh nụ hôn cuối nhé..." - Cô bé níu tay tôi khi tôi chuẩn bị bước xuống giường
Tôi chủ động đặt lên môi cô bé một nụ hôn. Dù chưa vệ sinh nhưng vẫn ngọt ngào. Môi cô chủ ngọt như trái dâu chín mọng thì môi cô bé ngọt như trái nho tháng 12.
Hôm nay tôi vẫn đi làm như thường ngày. Tôi mua sách nấu ăn để học nấu thêm nhiều món. Tôi vẫn đàn hát cho cô chủ như thường ngày.
Chiều hôm đó tủ lạnh hết thịt, tôi phải đi chợ mua... Nhưng đi được khoảng một đoạn thì trời đổ mưa, tôi chạy như nước rút về nhà.
-"Cứu tôi với... Cứu tôi..."
Là tiếng cô chủ, tôi lo lắng chạy lên lầu. Chẳng phải giờ này đang học kèm gia sư sao?..
Đến nơi cạnh tưởng trong mắt tôi như đổ sập xuống vậy. Hắn đang hôn lên cổ trắng ngầm của cô chủ, bàn tay bẩn thỉu hắn rê lết trên cơ thể cô chủ. Mẹ kiếp...
Sức thằng lớp 10 như tôi sao đủ chọi tên sinh viên này chứ. Tôi chụp lấy bình hoa bên cạnh bàn đập vào đầu hắn, hắn lăn ra ngất xỉu. Cũng may tiếng hét quá to làm át đi tiếng chân của tôi. Cô chủ nằm bất động, tóc tai rũ rượi, có lẽ đây là cú sốc lớn đây...
Tôi chạy lại gần trùm chăn lên cô chủ bế cô chủ qua phòng bên. Mở điện thoại gọi bà chủ, và không quên gọi 911, lạ nhỉ sao trong phim người ta nói gọi 911 nhưng tôi không gọi được.
Bà chủ đã về đến, tên gia sư trẻ vẫn còn bất động.
-"Sao vậy cháu?"
Mặt bác như không còn giọt máu, tôi kể lại sư việc cho bà chủ. Và bà hỏi tôi gọi cảnh sát chưa. Và bạn biết đấy, tôi đã biết số cảnh sát Việt Nam là 113
Tên gia sư đã bị bắt chờ tạm giam. Thở dài nhẹ nhỏm, học giỏi nhưng lòng biến thái như vậy thì, thật tiếc cho một nhân tài...
Cú sốc của cô chủ coi chừng khó qua đây. May mà tôi đến kịp không là hối hận cả đời mất. Cô chủ vẫn nằm đó cho bà chủ lai người, mắt thì mở nhưng vô cảm còn hơn thường ngày, tôi xuống nhà cho bà chủ thay đồ cho cô ấy. Không biết rồi cô chủ sẽ ra sao, cú sốc quá lớn.
Tôi tránh mặt Hoàng Vi, sợ cành dây dưa thì người bị tổn thương là Hoàng Vi mà thôi. Tôi thường thấy cô bé ngồi trước cửa nhà tôi mất đêm liền. Tôi xin ở lại nhà bà chủ mấy hôm. Thường ngày tôi bế cô chủ ngồi bên cạnh sô-pha, đàn hát nhẹ nhàng, nhưng cô chủ vẫn bất động mặc kệ điều gì xảy ra, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô tận...
Kính...coong. Người đứng trước cổng làm tôi phải bối rối...
-"Anh tội nghiệp quá. Em không mồ côi nhưng cũng như anh. -"Tại sao?"
Bố cô bé và mẹ cô bé là thương nhân, mẹ cô bé là em của bà chủ tức là dì của cô chủ. Bố cô chủ ngoại tình, hai người ly hôn thoát ly ra nước ngoài để cô bé ở một căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, cuối tháng họ vứt cho con của mình một đống tiền mà họ coi là đầy đủ trách nhiệm. Tội nghiệp cô bé, mới 14 tuổi đầu đã tự lập.
-"Thế có ai ở với em không?"
-"Có cô giúp việc à, mẹ em hôm bữa có về, nghe nói mẹ chuẩn bị lấy chồng
Nói đến đây mặt cô bé rưng rưng sắp khắp, ôm cô bé vào lòng. “
-"Có anh đây rồi, từ này anh sẽ chăm sóc anh."
-"Thật không? Hic..."
Cuối cùng tôi cũng đã có người thân. Từ này tôi có thêm một em gái...
-"Em ngủ lại nhé. Cô giúp việc về quê nên em hơi sợ..."
Nghĩ lại cũng đúng, một thân một mình lỡ đêm có chuyện gì tôi hối hận cả đời cũng không kịp
-"Em ngủ trên giường đi anh ngủ dưới đất." - Tôi ôm gối xuống
-"Thôi, trời lạnh nằm dưới đó cảm lạnh chết. Em tin tưởng anh mà."
Cô bé thật là hồn nhiên. Nếu tôi là một thằng sở khanh không biết cô bé sẽ ra sao.
Quên nói thêm quán tôi có 3 gian, gian bếp, gian quán phục vụ, và một phòng ngủ.
Cô bé rúc vào lòng tôi như một con mèo nhỏ, vén tóc đặt lên trán một nụ hôn. Cô bé mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Nhưng những tiếng rên bà chủ hôm đó làm tôi bị ám ảmh. Nhưng nhìn cô bé trên môi mỉm cười bình yên, ý nghĩ xua tan, ôm cô bé vào lòng ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, cô bé vẫn nằm trong lòng tôi. Tối qua nóng quá tôi đã cởi chiếc áo của mình. Đôi môi cô bé hôn lên ngực tôi. Tôi cười chống tay nhìn cô bé đang ngủ say xưa.
-"Oáp, anh dậy sớm vậy?"
-"Con mèo lười, chuẩn bị dậy mà đi học đi..hihi"
Cô bé chồm lên đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Đúng vậy, tôi luôn mong ước mỗi sáng thức dậy bên người tôi yêu, cháy bỏng bằng nụ hôn nồng cháy. Tôi nửa muốn đáp trả, nửa muốn dừng lại. Nếu tôi không yêu cô chủ thì tôi đã yêu cái sự ngây thơ của cô bé. Cuối cùng tôi không cưỡng lại được, tôi hôn cô bé đè cô xuống giường cởi từng cúc áo. Nhưng tôi đã kiểm soát được, tôi yêu cô chủ, nếu tôi làm vậy có nghĩa tôi lợi dụng cô bé, và tôi sẽ làm vấy bẩn tờ giấy trắng đó. Còn về cô bé vẫn mỉm cười hiền hậu nhìn tôi hài lòng cởi từng cúc áo.
-"Anh xin lỗi, sao em không can ngăn anh lại chứ?"
-"Bởi vì em yêu anh..."
Yêu tôi? Tại sao chứ? Ông trời nghiệt ngã vậy sao, đồ tôi chưa đủ khổ hay sao. Tại sao? Tại sao chứ? Tôi phải đối mặt sự lựa chọn. Tôi cũng chẳng hiểu mới gặp nhau hai ngày mà đã yêu tôi..
-"Nhưng em à, anh chỉ xem em là em gái thôi. Anh xin lỗi vì không thể đáp trả. Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa"
-"Huhu.. Xin anh, em sẽ không vậy nữa đâu... Em sẽ ngoan làm em gái anh mà... Nhưng anh cho em hôn anh nụ hôn cuối nhé..." - Cô bé níu tay tôi khi tôi chuẩn bị bước xuống giường
Tôi chủ động đặt lên môi cô bé một nụ hôn. Dù chưa vệ sinh nhưng vẫn ngọt ngào. Môi cô chủ ngọt như trái dâu chín mọng thì môi cô bé ngọt như trái nho tháng 12.
Hôm nay tôi vẫn đi làm như thường ngày. Tôi mua sách nấu ăn để học nấu thêm nhiều món. Tôi vẫn đàn hát cho cô chủ như thường ngày.
Chiều hôm đó tủ lạnh hết thịt, tôi phải đi chợ mua... Nhưng đi được khoảng một đoạn thì trời đổ mưa, tôi chạy như nước rút về nhà.
-"Cứu tôi với... Cứu tôi..."
Là tiếng cô chủ, tôi lo lắng chạy lên lầu. Chẳng phải giờ này đang học kèm gia sư sao?..
Đến nơi cạnh tưởng trong mắt tôi như đổ sập xuống vậy. Hắn đang hôn lên cổ trắng ngầm của cô chủ, bàn tay bẩn thỉu hắn rê lết trên cơ thể cô chủ. Mẹ kiếp...
Sức thằng lớp 10 như tôi sao đủ chọi tên sinh viên này chứ. Tôi chụp lấy bình hoa bên cạnh bàn đập vào đầu hắn, hắn lăn ra ngất xỉu. Cũng may tiếng hét quá to làm át đi tiếng chân của tôi. Cô chủ nằm bất động, tóc tai rũ rượi, có lẽ đây là cú sốc lớn đây...
Tôi chạy lại gần trùm chăn lên cô chủ bế cô chủ qua phòng bên. Mở điện thoại gọi bà chủ, và không quên gọi 911, lạ nhỉ sao trong phim người ta nói gọi 911 nhưng tôi không gọi được.
Bà chủ đã về đến, tên gia sư trẻ vẫn còn bất động.
-"Sao vậy cháu?"
Mặt bác như không còn giọt máu, tôi kể lại sư việc cho bà chủ. Và bà hỏi tôi gọi cảnh sát chưa. Và bạn biết đấy, tôi đã biết số cảnh sát Việt Nam là 113
Tên gia sư đã bị bắt chờ tạm giam. Thở dài nhẹ nhỏm, học giỏi nhưng lòng biến thái như vậy thì, thật tiếc cho một nhân tài...
Cú sốc của cô chủ coi chừng khó qua đây. May mà tôi đến kịp không là hối hận cả đời mất. Cô chủ vẫn nằm đó cho bà chủ lai người, mắt thì mở nhưng vô cảm còn hơn thường ngày, tôi xuống nhà cho bà chủ thay đồ cho cô ấy. Không biết rồi cô chủ sẽ ra sao, cú sốc quá lớn.
Tôi tránh mặt Hoàng Vi, sợ cành dây dưa thì người bị tổn thương là Hoàng Vi mà thôi. Tôi thường thấy cô bé ngồi trước cửa nhà tôi mất đêm liền. Tôi xin ở lại nhà bà chủ mấy hôm. Thường ngày tôi bế cô chủ ngồi bên cạnh sô-pha, đàn hát nhẹ nhàng, nhưng cô chủ vẫn bất động mặc kệ điều gì xảy ra, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô tận...
Kính...coong. Người đứng trước cổng làm tôi phải bối rối...
Tác giả :
Duy Phương