Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ
Chương 32: Hoàng hôn và em
Ông ta bỏ đi và ngồi lên chiếc xe máy đợi khách
Tiền thì tôi chẳng tiếc, tức cái là bị lừa.
Tôi trừng mắt nhìn ông ta. Ông ta vẫn ngồi đó, ném cho tôi một nụ cười đểu
-"Sao không đi đi, chạy 500m là đến"
-"Tôi tự đi được, dám lừa cả tôi" - Tôi trừng mắt lên.
-"Haha, ai bảo ngu" - Mấy ông xe ôm xung quanh cười ồ lên
-"Mấy ông tin là tôi cho mấy ông khỏi chạy xe ôm ở cái đất Sài Thành này không hả?" - Tôi quát lên
-"Haha, thằng nhãi như mày thì làm được cái gì, đúng không mấy bác" - Lại một tràng cười.
Máu nóng tôi bốc lên hừng hực, trên mặt hiện lên sự giận dữ cực độ. Tôi móc trong chiếc Vali ra cộc tiền rồi dơ lên
-"Mấy ông tin chưa, với số tiền này đủ để thuê giang hồ cho mấy ông thành người thực vật đấy..haha..cười nữa đi"
Mặt mày bọn họ xám lại, nụ cười trên môi tất hẳn, thay vào đó là sự sợ hãi. Mấy chú kia đánh vào vai tên lừa tôi và nói gì đó.
Sau một hồi thảo luận, tên lừa đảo đó đến bên xe tôi
-"Cháu tha cho bọn chú nhé, bọn chú toàn dân nghèo chạy xe ôm và còn gia đình nữa, mẹ chú bệnh tật nhiều lắm, tiền này coi như trả lại cho cháu" - Ông ta đưa tờ tiền lúc nãy cho tôi
-"Không cần, chú chạy đi mua cho tôi hai cái SIM 3G và 2 cái Card 500 nghìn cho tôi. Tiền đây , 100 nghìn đó tôi biếu chú. Nhớ cắt SIM ra thành Nano SIM cho tôi" - Tôi rút tiền ra đưa cho ông ta
Cảm ơn tôi rối rít rồi chạy đi.
10 phút trôi qua
20 phút trôi qua
Gần 30 phút rồi chẳng thấy quay lại, dám cuỗm tiền của anh à. Thằng chó má.
Ngồi đợi cuối cùng ông ta cũng chạy xe về.
-"Ông biết ông đi bao lâu rồi không?" - Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ.
-"Chú xin lỗi, xe chú chết máy giữa đường. SIM và Card đây" - Ông ta đưa tôi xong thì chạy xe lên lề đường đợi khách
Con bé Rose thì đã ngủ từ lúc nào, để nó ngủ vậy.
Móc chiếc điện thoại ra nhét chiếc SIM vào. Kích hoạt và nạp chiếc thẻ, tôi đăng kí 3G.
On GPS lên, chọn địa điểm về quê. Một chạy đường quốc lộ hay đi đường núi.
Tôi chọn đi đường biển. Đường biển tất nhiên đi lâu hơn nhiều, vì nó đi đường vòng mà.
Nhưng tôi lại thèm hương vị của biển lắm. Tôi nhớ những cánh diều, những con gió mùi biển, những đứa trẻ biển cả, những người bán hàng rong, họ rất thân thiện...
Chạy thẳng tới thì đến QL52 , đi thêm một đoạn thì đến cầu Sài Gòn, mặt trời đang lặn dần. Ánh hoàng hôn rực rỡ tô vẻ bầu trời. Trên cầu rất đông người qua lại, nếu không dại gì mà không bước xuống tận hưởng hoàng hôn.
-"Hoàng hôn đẹp anh nhỉ?" - Rose đã dậy từ lúc nào và nhìn ra cửa sổ ngắm hoàng hôn
-"Lâu rồi anh cũng chẳng ngắm"
Rose cứ ngồi đó, cầu Sài Gòn khuất dần
-"À, lắp SIM này vào đi, ngồi không cũng chán. Đưa điện thoại của em đây" - Tôi dừng xe lại lấy cái SIM
-"Đây anh" - Con bé đưa chiếc điện thoại cho tôi
Hình như bình minh và hoàng hôn sinh ra là dành cho phụ nữ. Ánh nắng tô điểm lên mặt con bé nhìn rất đẹp. Tôi luôn thích ngắm phụ nữ và mặt trời bởi vì kết hợp lại chẳng thứ gì so sánh bằng.
Tôi lắp chiếc SIM kích hoạt 3G rồi cũng chạy xe tiếp. Con bé ngồi nhắn tin và Selfie đủ kiểu.
-"Tắt Live stream đi, mặt anh đi cả ngày tồi tàn khoe lên làm gì" - Tôi nhắc
-"Kệ, em đẹp không" - Con bé mở những chiếc ảnh. Những chiếc ảnh đó sau này luôn nằm mãi trong chốn Album kỉ niệm...
-"Đẹp lắm, em đói chưa" - Tôi hỏi khi nhìn đồng hồ cũng 7 giờ tối.
-"Em cũng đói rồi" - Con bé xoa chiếc bụng kêu "ọc..ọc"
-"Hết nói nổi em" - Tôi lắc đầu rồi ghé vào tiệm cơm bình dân trên quốc lộ AH1
Cơm nói chung cũng không ngon lắm, nếu không nói là dở. Cơm xe khách bạn biết đấy toàn trứng và thịt ăn muốn ngán. Nhưng vậy mà con bé Rose ăn ngon lành, chắc gặp đồ lạ ăn khi nào chả ngon, còn tôi thì ngán suốt đời.
-"Ngon quá" - Vừa ăn con bé vừa nói
-"Ừ, ngon thì ăn từ từ thôi, em chả bao giờ giữ ý tứ gì cả, thế thì sau này sao thành quý cô" - Tôi bĩu môi
-"Cần gì trở thành quý cô này nọ, anh không thấy mấy anh chàng lảng vảng quanh em đấy sao"
-"Sao em không thử yêu lại lần nữa đi?"
-"Chưa đến lúc, vì chổ này đã không còn chỗ trống nữa rồi" - Con bé chỉ vào tim mình, tôi cũng muốn biết trong tim con bé là ai. Tôi cũng lo sợ người đó chẳng phải tôi.
Ăn uống xong chúng tôi tiếp tục lên đường
Chạy dọc theo con đường. Đêm xuống nên cũng vắng dần, tôi chạy tốc độ rất cao.
Đến khoảng 11h đêm thì cũng tới Bãi Dài Nha Trang
Mệt mỏi, tôi cũng dừng lại nghỉ ngơi. Chạy vào bãi tôi book một phòng khách sạn bên biển...
Khi lên đến phòng hai đứa nằm vật ra giường thở hổn hển. Quay lại nhìn nhau cười
-"Còn sớm mình đi ngắm biển không em" - Tôi rủ
-"Ok, đợi em tí" - Nói xong con bé chạy đến chiếc Vali lấy áo quần bước vào phòng tắm.
Năm phút sau con bé bước ra với chiếc váy ren ngắn, quyến rũ, khiêu gợi. Bỏng cả mắt...
Chúng tôi ra biển dạo. Biển đêm nay khá vắng, lác đác vài cặp đôi đi dạo tâm sự
Con bé ôm tôi, rúc vào chiếc ngực. Con bé đè tôi xuống cát hôn ngấu nghiến, rồi cởi chiếc váy của mình ra
-"Em làm gì vậy?"
Tiền thì tôi chẳng tiếc, tức cái là bị lừa.
Tôi trừng mắt nhìn ông ta. Ông ta vẫn ngồi đó, ném cho tôi một nụ cười đểu
-"Sao không đi đi, chạy 500m là đến"
-"Tôi tự đi được, dám lừa cả tôi" - Tôi trừng mắt lên.
-"Haha, ai bảo ngu" - Mấy ông xe ôm xung quanh cười ồ lên
-"Mấy ông tin là tôi cho mấy ông khỏi chạy xe ôm ở cái đất Sài Thành này không hả?" - Tôi quát lên
-"Haha, thằng nhãi như mày thì làm được cái gì, đúng không mấy bác" - Lại một tràng cười.
Máu nóng tôi bốc lên hừng hực, trên mặt hiện lên sự giận dữ cực độ. Tôi móc trong chiếc Vali ra cộc tiền rồi dơ lên
-"Mấy ông tin chưa, với số tiền này đủ để thuê giang hồ cho mấy ông thành người thực vật đấy..haha..cười nữa đi"
Mặt mày bọn họ xám lại, nụ cười trên môi tất hẳn, thay vào đó là sự sợ hãi. Mấy chú kia đánh vào vai tên lừa tôi và nói gì đó.
Sau một hồi thảo luận, tên lừa đảo đó đến bên xe tôi
-"Cháu tha cho bọn chú nhé, bọn chú toàn dân nghèo chạy xe ôm và còn gia đình nữa, mẹ chú bệnh tật nhiều lắm, tiền này coi như trả lại cho cháu" - Ông ta đưa tờ tiền lúc nãy cho tôi
-"Không cần, chú chạy đi mua cho tôi hai cái SIM 3G và 2 cái Card 500 nghìn cho tôi. Tiền đây , 100 nghìn đó tôi biếu chú. Nhớ cắt SIM ra thành Nano SIM cho tôi" - Tôi rút tiền ra đưa cho ông ta
Cảm ơn tôi rối rít rồi chạy đi.
10 phút trôi qua
20 phút trôi qua
Gần 30 phút rồi chẳng thấy quay lại, dám cuỗm tiền của anh à. Thằng chó má.
Ngồi đợi cuối cùng ông ta cũng chạy xe về.
-"Ông biết ông đi bao lâu rồi không?" - Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ.
-"Chú xin lỗi, xe chú chết máy giữa đường. SIM và Card đây" - Ông ta đưa tôi xong thì chạy xe lên lề đường đợi khách
Con bé Rose thì đã ngủ từ lúc nào, để nó ngủ vậy.
Móc chiếc điện thoại ra nhét chiếc SIM vào. Kích hoạt và nạp chiếc thẻ, tôi đăng kí 3G.
On GPS lên, chọn địa điểm về quê. Một chạy đường quốc lộ hay đi đường núi.
Tôi chọn đi đường biển. Đường biển tất nhiên đi lâu hơn nhiều, vì nó đi đường vòng mà.
Nhưng tôi lại thèm hương vị của biển lắm. Tôi nhớ những cánh diều, những con gió mùi biển, những đứa trẻ biển cả, những người bán hàng rong, họ rất thân thiện...
Chạy thẳng tới thì đến QL52 , đi thêm một đoạn thì đến cầu Sài Gòn, mặt trời đang lặn dần. Ánh hoàng hôn rực rỡ tô vẻ bầu trời. Trên cầu rất đông người qua lại, nếu không dại gì mà không bước xuống tận hưởng hoàng hôn.
-"Hoàng hôn đẹp anh nhỉ?" - Rose đã dậy từ lúc nào và nhìn ra cửa sổ ngắm hoàng hôn
-"Lâu rồi anh cũng chẳng ngắm"
Rose cứ ngồi đó, cầu Sài Gòn khuất dần
-"À, lắp SIM này vào đi, ngồi không cũng chán. Đưa điện thoại của em đây" - Tôi dừng xe lại lấy cái SIM
-"Đây anh" - Con bé đưa chiếc điện thoại cho tôi
Hình như bình minh và hoàng hôn sinh ra là dành cho phụ nữ. Ánh nắng tô điểm lên mặt con bé nhìn rất đẹp. Tôi luôn thích ngắm phụ nữ và mặt trời bởi vì kết hợp lại chẳng thứ gì so sánh bằng.
Tôi lắp chiếc SIM kích hoạt 3G rồi cũng chạy xe tiếp. Con bé ngồi nhắn tin và Selfie đủ kiểu.
-"Tắt Live stream đi, mặt anh đi cả ngày tồi tàn khoe lên làm gì" - Tôi nhắc
-"Kệ, em đẹp không" - Con bé mở những chiếc ảnh. Những chiếc ảnh đó sau này luôn nằm mãi trong chốn Album kỉ niệm...
-"Đẹp lắm, em đói chưa" - Tôi hỏi khi nhìn đồng hồ cũng 7 giờ tối.
-"Em cũng đói rồi" - Con bé xoa chiếc bụng kêu "ọc..ọc"
-"Hết nói nổi em" - Tôi lắc đầu rồi ghé vào tiệm cơm bình dân trên quốc lộ AH1
Cơm nói chung cũng không ngon lắm, nếu không nói là dở. Cơm xe khách bạn biết đấy toàn trứng và thịt ăn muốn ngán. Nhưng vậy mà con bé Rose ăn ngon lành, chắc gặp đồ lạ ăn khi nào chả ngon, còn tôi thì ngán suốt đời.
-"Ngon quá" - Vừa ăn con bé vừa nói
-"Ừ, ngon thì ăn từ từ thôi, em chả bao giờ giữ ý tứ gì cả, thế thì sau này sao thành quý cô" - Tôi bĩu môi
-"Cần gì trở thành quý cô này nọ, anh không thấy mấy anh chàng lảng vảng quanh em đấy sao"
-"Sao em không thử yêu lại lần nữa đi?"
-"Chưa đến lúc, vì chổ này đã không còn chỗ trống nữa rồi" - Con bé chỉ vào tim mình, tôi cũng muốn biết trong tim con bé là ai. Tôi cũng lo sợ người đó chẳng phải tôi.
Ăn uống xong chúng tôi tiếp tục lên đường
Chạy dọc theo con đường. Đêm xuống nên cũng vắng dần, tôi chạy tốc độ rất cao.
Đến khoảng 11h đêm thì cũng tới Bãi Dài Nha Trang
Mệt mỏi, tôi cũng dừng lại nghỉ ngơi. Chạy vào bãi tôi book một phòng khách sạn bên biển...
Khi lên đến phòng hai đứa nằm vật ra giường thở hổn hển. Quay lại nhìn nhau cười
-"Còn sớm mình đi ngắm biển không em" - Tôi rủ
-"Ok, đợi em tí" - Nói xong con bé chạy đến chiếc Vali lấy áo quần bước vào phòng tắm.
Năm phút sau con bé bước ra với chiếc váy ren ngắn, quyến rũ, khiêu gợi. Bỏng cả mắt...
Chúng tôi ra biển dạo. Biển đêm nay khá vắng, lác đác vài cặp đôi đi dạo tâm sự
Con bé ôm tôi, rúc vào chiếc ngực. Con bé đè tôi xuống cát hôn ngấu nghiến, rồi cởi chiếc váy của mình ra
-"Em làm gì vậy?"
Tác giả :
Duy Phương