Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ
Chương 19: Có bố và đụng độ trẻ trâu
Sáng 2 chap chiều 2 chap nhé. Nhớ Follow
Chap:
Tôi đang định về phòng, trước mặt tôi là một bức hình cỡ lớn treo trên tường, rất giống Rose nhưng người này ngoài 20...
Tôi đứng trầm ngâm trước bức ảnh, người phụ nữ mặc chiếc váy dạ màu đỏ nhìn, cô ấy không khác gì đoá hoa hồng, quan trong bà ta giốnh Rose
-"Đó là Rosa - Tếng ông “bố nuôi" phá tan sự yên tĩnh của căn phòng,
Thảo nào giống Rose..
-"Vâng, mẹ đẹp quá bố nhỉ"
- “Ừm, lúc còn đi học Rosa là hoa khôi của trường ở Berlin đấy..."
-"Sao lại học ở Berlin vậy ba?" - Khó hiểu thật
-"Nhà ta trước ở Berlin, sau ta mở nhà hàng thì định cư ở Paris luôn..."
Vậy bố nuôi là người Đức rồi..
-"Thôi con về nha ba.."
-"Ừ, ngủ sớm giữ sức khoẻ đi con..."
Tâm trí lẫn lộn, không biết có nên chấp nhận không đây..
Tôi chạy thẳng một mạch qua phòng Rose
-"Em gái chưa ngủ à?"
Con bé này, suốt ngày rượu, chân thì vắt lên bàn, mặc chiếc váy thì ngắn củn cởn
-"Em chờ anh qua mà...hihi"
- “Thôi được rồi, học thôi..."
Tiếng Pháp khó hơn tôi tưởng, chứ La- tinh nhưng thêm mấy dấu móc dưới chân, trên đầu chữ, quá phức tạp..
- “Hình như anh có biết tiếng Pháp một ít nhỉ?" - Con bé hỏi tôi
-"Ừ, anh có học một ít thôi... “
Tôi học tiếp nhưng tâm trí không thể tập trung được, thôi thì để tính sau
-"Anh làm gì mà mất tập trung vậy?"
-"Không có gì đâu, học tiếp đi.."
Nói chung học đêm nay cũng đủ giao tiếp rồi... Tôi lăn ra ôm con bé ngủ.. Ấm áp quá...
Tiếng chiếc chuông gió làm tôi thức tỉnh, con bé vẫn đang say giấc, tôi ra đứng cạnh cửa sổ, cơn gió mùa thu dịu nhẹ làm tâm hồn tôi gột rửa được phần nào...
Trên chiếc xe Benley, tôi đưa con bé đến trường, người ngoài nhìn vào có lẽ ai cũng tưởng tôi là cặp tình nhân..
Hôm nay tôi đã có thể tiếp thu bài học, không buồn ngủ như lúc trước, và tôi để ý dãy bên kia có một cô bé vô cùng dễ thương.
Ra chơi, cô bé không tới chỗ tôi nói chuyện như mấy bạn khác mà ngồi đọc sách, cô bé có một nét rất giống Hạ Âu, đó là không cười.
Tôi đi xuống canteen, một bàn tay vòng qua cổ tôi chồm tới...( tiếng Anh)
- “Sao chủ nhật không gọi cho mình.."
- “Hôm qua mình định gọi cho bạn bảo không đi được, mình phải đi học tiếng địa phương.."
- “À, thế thứ 3 đi nhé"
- “Ok, tối thứ 3 mình rảnh"
Tên Washi này vẫn là một nỗi lo, có khi hắn tiếp cận tôi có mục đích..
Tôi tiếp tục đi xuống sân trường, một cú đạp đau nhói sau lưng làm tôi té úp(tiếng Pháp)
-"Mày là gì của Rose?"
Một tên cao to 1m8 rất đẹp trai, thì ra là đánh ghen đây mà..
- “Liên quan gì đến mày"
Lúc này tôi cũng thạo tiếng Pháp nên đối đáp luôn.
- “Lo mà tránh xa ra, một thằng nhân viên nhà hàng quèn mà đòi làm quen tiểu thư nhà Rothschild à?"
-"Haha, trẻ trâu, chỗ tao gọi mày là trẻ trâu đấy..haha"
Trong tiếng Pháp, “trẻ trâu" người ta hiểu thành “con nít chăn trâu"
- “Mày nói gì coi chừng tao đó..." - Trước khi đi hắn sút một phát vào lưng tôi nữa, chắc tàn phế mất
Tôi đứng dậy, “rắc"
-"Cậu có bị sao không?" - Là Washi
-"Đau quá hình như trật khớp lưng rồi..."
-"Yên, mình chỉnh lại cho"
Cậu tao cầm hông tôi vặn một cái, “rắc"
-"Á..á..a"
Tiếng la thất thanh cũng để cho người ta chú ý đến tôi..
- “Cậu biết hắn là ai không?" - Tôi hỏi cậu ta
- Hắn là con của chủ tịch tập đoàn dầu khí ở London..."
- “Vậy à, thôi đỡ mình vào lớp nhé"
Trong đầu tôi có một suy nghĩ, mày được lắm tao sẽ trả thù, đầu tôi bỗng loé lên.. “Ơ-rê-ca“. Rồi mày phải cầu xin tao tha cho mày..
Tôi lên đến lớp, vài bạn tới hỏi han, thằng David oang oang
-"Ngắm em nào mà té trẹo lưng thế “
- “Cái thằng này, để tao yên"
Rose ngồi bên cửa sổ, tương tư, thỉnh thoảng còn mỉm cười...
- “Anh bị sao thế “ - Rose hỏi khi thấy thi đi như ông cụ..
- “Anh bị té á mà"
Ra về ông “bố nuôi", đã đợi trước cổng trường khi tan học..
- “Con suy nghĩ sao rồi?- ông hỏi tôi khi tôi vừa bước lên xe..
-"Được rồi, ta đi thôi"
Tôi và bố nuôi đến trụ sở, ông là người có quyền lực nên giấy từ làm nhanh nhẹn, ngắn gọn không cần rườm rà...
- “Từ nay con có bố rồi. Yeah" - Tôi reo lên mừng rỡ khi vừa bước ra trụ sở, vài người đi đường nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
- “Thằng này" - Ông xoa đầu tôi mỉm cười..
- “Ba" – Tôi cảm động quá, ôm ông khóc...
Tôi và ông về nhà thì đã tối, Rose đang ngồi đọc xách bên chiếc xích đu ở sân.
-"Hai người đi đâu mà tối mới về?" – mặt phủng phịu, chắc giận rồi đây..
-"Anh và ba đi làm giấy tờ, anh mang quốc tịch Đức rồi đấy, anh là anh hai của em.. hihi"
-"A"- Cô bé nhảy cởng lên vui mừng- vậy là em có anh hai rồi
Cô bé chạy tới nhảy chồm lên tôi...
Sáng hôm sau, tôi vào lấy xe chở Rose đi học, hôm nay muốn đổi gió, lấy tạm chiếc Ferrari đến trường..
Tôi ngồi học, nhưng mắt thì vẫn nhìn qua bàn bên kia, tôi chưa thấy cô ta nói chuyện với ai cả...
- “Rose này, sao bạn kia không nói chuyện với ai thế?" - Tôi đập vai Rose hỏi.
-"Em không biết nữa, chắc bị tự kỉ.."
Ra chơi tôi và thằng Washi đi uống nước, ngang qua thằng cao to hôm qua
-"Mày vẫn mặt dày nhỉ, tí nữa tao dạy cho một bài học.."
Thằng này nói là làm, tan học bốn chiếc xe ô tô màu đen đậu trước trường..
Trong trường tôi thì hắn không dám làm gì, Rose thì đợi trước cổng chở tôi lấy xe..
Tôi vừa chạy xe đến khỏi cổng trường, thằng “trẻ trâu" hét:
- “Nó đó, đập chết nó đi..."
Chap:
Tôi đang định về phòng, trước mặt tôi là một bức hình cỡ lớn treo trên tường, rất giống Rose nhưng người này ngoài 20...
Tôi đứng trầm ngâm trước bức ảnh, người phụ nữ mặc chiếc váy dạ màu đỏ nhìn, cô ấy không khác gì đoá hoa hồng, quan trong bà ta giốnh Rose
-"Đó là Rosa - Tếng ông “bố nuôi" phá tan sự yên tĩnh của căn phòng,
Thảo nào giống Rose..
-"Vâng, mẹ đẹp quá bố nhỉ"
- “Ừm, lúc còn đi học Rosa là hoa khôi của trường ở Berlin đấy..."
-"Sao lại học ở Berlin vậy ba?" - Khó hiểu thật
-"Nhà ta trước ở Berlin, sau ta mở nhà hàng thì định cư ở Paris luôn..."
Vậy bố nuôi là người Đức rồi..
-"Thôi con về nha ba.."
-"Ừ, ngủ sớm giữ sức khoẻ đi con..."
Tâm trí lẫn lộn, không biết có nên chấp nhận không đây..
Tôi chạy thẳng một mạch qua phòng Rose
-"Em gái chưa ngủ à?"
Con bé này, suốt ngày rượu, chân thì vắt lên bàn, mặc chiếc váy thì ngắn củn cởn
-"Em chờ anh qua mà...hihi"
- “Thôi được rồi, học thôi..."
Tiếng Pháp khó hơn tôi tưởng, chứ La- tinh nhưng thêm mấy dấu móc dưới chân, trên đầu chữ, quá phức tạp..
- “Hình như anh có biết tiếng Pháp một ít nhỉ?" - Con bé hỏi tôi
-"Ừ, anh có học một ít thôi... “
Tôi học tiếp nhưng tâm trí không thể tập trung được, thôi thì để tính sau
-"Anh làm gì mà mất tập trung vậy?"
-"Không có gì đâu, học tiếp đi.."
Nói chung học đêm nay cũng đủ giao tiếp rồi... Tôi lăn ra ôm con bé ngủ.. Ấm áp quá...
Tiếng chiếc chuông gió làm tôi thức tỉnh, con bé vẫn đang say giấc, tôi ra đứng cạnh cửa sổ, cơn gió mùa thu dịu nhẹ làm tâm hồn tôi gột rửa được phần nào...
Trên chiếc xe Benley, tôi đưa con bé đến trường, người ngoài nhìn vào có lẽ ai cũng tưởng tôi là cặp tình nhân..
Hôm nay tôi đã có thể tiếp thu bài học, không buồn ngủ như lúc trước, và tôi để ý dãy bên kia có một cô bé vô cùng dễ thương.
Ra chơi, cô bé không tới chỗ tôi nói chuyện như mấy bạn khác mà ngồi đọc sách, cô bé có một nét rất giống Hạ Âu, đó là không cười.
Tôi đi xuống canteen, một bàn tay vòng qua cổ tôi chồm tới...( tiếng Anh)
- “Sao chủ nhật không gọi cho mình.."
- “Hôm qua mình định gọi cho bạn bảo không đi được, mình phải đi học tiếng địa phương.."
- “À, thế thứ 3 đi nhé"
- “Ok, tối thứ 3 mình rảnh"
Tên Washi này vẫn là một nỗi lo, có khi hắn tiếp cận tôi có mục đích..
Tôi tiếp tục đi xuống sân trường, một cú đạp đau nhói sau lưng làm tôi té úp(tiếng Pháp)
-"Mày là gì của Rose?"
Một tên cao to 1m8 rất đẹp trai, thì ra là đánh ghen đây mà..
- “Liên quan gì đến mày"
Lúc này tôi cũng thạo tiếng Pháp nên đối đáp luôn.
- “Lo mà tránh xa ra, một thằng nhân viên nhà hàng quèn mà đòi làm quen tiểu thư nhà Rothschild à?"
-"Haha, trẻ trâu, chỗ tao gọi mày là trẻ trâu đấy..haha"
Trong tiếng Pháp, “trẻ trâu" người ta hiểu thành “con nít chăn trâu"
- “Mày nói gì coi chừng tao đó..." - Trước khi đi hắn sút một phát vào lưng tôi nữa, chắc tàn phế mất
Tôi đứng dậy, “rắc"
-"Cậu có bị sao không?" - Là Washi
-"Đau quá hình như trật khớp lưng rồi..."
-"Yên, mình chỉnh lại cho"
Cậu tao cầm hông tôi vặn một cái, “rắc"
-"Á..á..a"
Tiếng la thất thanh cũng để cho người ta chú ý đến tôi..
- “Cậu biết hắn là ai không?" - Tôi hỏi cậu ta
- Hắn là con của chủ tịch tập đoàn dầu khí ở London..."
- “Vậy à, thôi đỡ mình vào lớp nhé"
Trong đầu tôi có một suy nghĩ, mày được lắm tao sẽ trả thù, đầu tôi bỗng loé lên.. “Ơ-rê-ca“. Rồi mày phải cầu xin tao tha cho mày..
Tôi lên đến lớp, vài bạn tới hỏi han, thằng David oang oang
-"Ngắm em nào mà té trẹo lưng thế “
- “Cái thằng này, để tao yên"
Rose ngồi bên cửa sổ, tương tư, thỉnh thoảng còn mỉm cười...
- “Anh bị sao thế “ - Rose hỏi khi thấy thi đi như ông cụ..
- “Anh bị té á mà"
Ra về ông “bố nuôi", đã đợi trước cổng trường khi tan học..
- “Con suy nghĩ sao rồi?- ông hỏi tôi khi tôi vừa bước lên xe..
-"Được rồi, ta đi thôi"
Tôi và bố nuôi đến trụ sở, ông là người có quyền lực nên giấy từ làm nhanh nhẹn, ngắn gọn không cần rườm rà...
- “Từ nay con có bố rồi. Yeah" - Tôi reo lên mừng rỡ khi vừa bước ra trụ sở, vài người đi đường nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
- “Thằng này" - Ông xoa đầu tôi mỉm cười..
- “Ba" – Tôi cảm động quá, ôm ông khóc...
Tôi và ông về nhà thì đã tối, Rose đang ngồi đọc xách bên chiếc xích đu ở sân.
-"Hai người đi đâu mà tối mới về?" – mặt phủng phịu, chắc giận rồi đây..
-"Anh và ba đi làm giấy tờ, anh mang quốc tịch Đức rồi đấy, anh là anh hai của em.. hihi"
-"A"- Cô bé nhảy cởng lên vui mừng- vậy là em có anh hai rồi
Cô bé chạy tới nhảy chồm lên tôi...
Sáng hôm sau, tôi vào lấy xe chở Rose đi học, hôm nay muốn đổi gió, lấy tạm chiếc Ferrari đến trường..
Tôi ngồi học, nhưng mắt thì vẫn nhìn qua bàn bên kia, tôi chưa thấy cô ta nói chuyện với ai cả...
- “Rose này, sao bạn kia không nói chuyện với ai thế?" - Tôi đập vai Rose hỏi.
-"Em không biết nữa, chắc bị tự kỉ.."
Ra chơi tôi và thằng Washi đi uống nước, ngang qua thằng cao to hôm qua
-"Mày vẫn mặt dày nhỉ, tí nữa tao dạy cho một bài học.."
Thằng này nói là làm, tan học bốn chiếc xe ô tô màu đen đậu trước trường..
Trong trường tôi thì hắn không dám làm gì, Rose thì đợi trước cổng chở tôi lấy xe..
Tôi vừa chạy xe đến khỏi cổng trường, thằng “trẻ trâu" hét:
- “Nó đó, đập chết nó đi..."
Tác giả :
Duy Phương