Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị
Chương 180
Lúc về tới U Lan Các, Tần Lam Nguyệt đã đạt tới cực hạn của mình, nàng gần như là nằm xụi lơ trên trường kỷ, sắc mặt tái nhợt một cách đáng sợ.
“Nương nương" Lục Tu cảm thấy tình trạng của nàng rất không ổn: “Thuộc hạ bắt mạch cho người nhé?"
“Ta không cần đầu.
Tần Lam Nguyệt cười khổ một tiếng: “Chẳng qua là vừa thả lỏng người một chút nên mới không còn sức thôi."
Sau khi vượt qua nguy hiểm, cơ thể được thả lỏng, tất cả sức lực của toàn bộ cơ thể dường như đều bị rút đi.
Sau khi tác dụng của thuốc an thần cũng đã tiêu tan, không thể duy trì sự bình tĩnh thì tác dụng phụ khá lớn, tay chân đều bị run lẩy bẩy.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này mà tưởng chừng như đã trải qua mấy ngày mấy đêm.
“Tình trạng của Bạch Mai rất tồi tệ." Biểu cảm của Lục Tu rất phức tạp: “Mạch đập cực kỳ yếu ớt, lại mất máu quá nhiều, Nương nương có phương pháp nào tốt có thể sản sinh ra máu nhanh hơn được không?"
“Có, người đi tìm mấy người tới đây." Tần Lam Nguyệt đổ một đống viên thuốc vào miệng, nâng cao tinh thần: “Tốt nhất là tìm những chàng trai khỏe mạnh cường tráng một chút"
Lục Tu sửng sốt: “Nương nương muốn làm gì vậy?"
“Truyền máu." Tần Lam Nguyệt thở ra một hơi: “Bạch Mai mất máu quá nhiều, bây giờ nàng ấy chỉ còn cách là phải truyền máu.
“Truyền máu ư?" Lục Tu nhìn Tần Lam Nguyệt với vẻ không dám tin: “Có thể làm được những chuyện như thế này sao?"
Theo lẽ thường, nếu con người mất quá nhiều máu thì truyền máu có tác dụng rất lớn.
Tuy nhiên, làm sao để có thể truyền máu vào là một vấn đề, hơn nữa, tình hình chuyển biến xấu sau khi truyền máu lại càng là một chuyện khó nhằn hơn.
“Nương nương, quả thực không dám giấu giếm, ta cũng đã từng cố gắng thử truyền máu cho người bị mất máu quá nhiều từ rất lâu rồi, nhưng cơ bản là đều bị thất bại." Vẻ mặt của Lục Tu rất phức tạp.
“Lúc ban đầu, ta thử truyền máu vào miệng của người bệnh, nhưng không những không giải quyết được vấn đề mà còn gây ra tình trạng nôn mửa nghiêm trọng.
Sau đó, ta lại thử truyền máu vào trong mạch máu của bệnh nhân, thế nhưng cũng chẳng được mấy chốc, bệnh nhân đã chết.
Phương pháp truyền máu này thực sự rất nguy hiểm.
“Cách làm của ngươi không đúng.
Tần Lam Nguyệt nói: “Bây giờ ta không có thời gian để giải thích cho ngươi, hiện tại ngươi cứ làm theo như những gì ta đã bảo, tìm mấy chàng trai cường tráng tới đây, tốt nhất là tìm những người tập võ đấy
Lục Tu vẫn còn rất nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ tình hình rất cấp bách, vì vậy hắn phải nhanh chóng ra ngoài để kiếm người.
Trước tiên, Tần Nguyệt Lam trở về phòng để thay xiêm y đã bị ướt.
Lúc còn ở Hương Thảo Các, rất nhiều vết máu dây lên xiêm y, chẳng mấy chốc đã đóng thành băng sau khi bị nước lạnh ngấm vào, dính chặt lên người rất khó chịu.
Khi tới trong phòng, xiêm y đang đông cứng tan ra, khiến cho máu chảy ròng ròng.
Nàng không dám nhìn thêm, hai tay run bần bật ném xiêm y qua một bên rồi tự cầm máu, bôi thuốc và băng bỏ cho bản thân một cách vô cùng khó khăn.
Sau khi làm xong hết thảy những việc này, nàng nghiêng người dựa vào cạnh giường, sắc mặt tái nhợt, trước mắt trở nên tối sầm, bởi vì bị mất máu cộng với việc phải chịu giả lạnh nên cơ thể nàng đã đạt tới cực hạn.
Tân Lam Nguyệt ra sức lắc đầu để giữ cho bản thân luôn tỉnh tảo, bởi vì bây giờ nàng vẫn chưa thể gục ngã được, nàng nhất định phải cứu Bạch Mai.
Nhưng nếu muốn cứu Bạch Mai thì cần phải có thẻ xét nghiệm nhóm máu, túi chứa máu và ống tiêm.
“Nhẫn à, từ trước đến nay ta chưa bao giờ cầu xin người điều gì cả, nhưng lần này ta cầu xin ngươi, ngươi làm ơn hãy đưa những đồ dùng để cứu Bạch Mai cho ta đi, ta muốn cứu nàng ấy.
Nàng vuốt nhẹ chiếc nhẫn đang không có động tĩnh, liên tục cầu xin khẩn thiết trong lòng nhưng chiếc nhẫn vẫn luôn im lặng.
Tần Lam Nguyệt có chút hoảng hốt, giọng nói cũng mang theo một chút nôn nóng: “Ngươi không có phản ứng có phải là cho rằng Bạch Mai vẫn có thể cứu được, đúng không? Nàng ấy bị thương nặng hết lần này tới lượt khác như vậy, nếu không truyền máu thì làm sao có thể cứu được nàng ấy chứ? Ta cầu xin người, chỉ cần đưa cho ta thẻ xét nghiệm nhóm máu và túi chứa máu giống như lúc trước là được rồi.
Chiếc nhân văn không có động tĩnh như cũ.
Tần Lam Nguyệt kiên nhẫn chờ một lúc lâu, nhưng càng đợi nàng lại càng cảm thấy thất vọng “Lúc gần tay của Đông Phương Lý bị đứt, người lại vội và không thể chờ được mà đưa nhiều đồ ra như vậy, chỉ lo sợ hắn xảy ra chuyện gì bất trắc.
Còn bây giờ, Bạch Mai sắp không xong rồi, thế nhưng người lại đang giả vờ chết.
Nếu người đã bất công như thế thì ta giữ người lại có tác dụng gì chứ, chi bằng đập nát đi thì hơn.
Khi nàng sắp thảo chiếc nhẫn ra, lúc đang tìm một cái gì đó để đập nát nó thì chiếc nhẫn đột nhiên tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ.
Luồng sáng này ẩm áp mà mềm mại.
Toàn thân của Tần Lam Nguyệt được bao phủ bên trong đó, tay chân không còn run lên bần bật nữa, cơ thể gần như tê tái cũng ẩm áp dễ chịu hơn rất nhiều.