Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Chương 1: Tỉnh Dậy Quần Áo Xốc Xếch
Phượng Khương Trần thật không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy hôm nay không phải là ngày cưới của nàng sao? Làm sao mà nàng lại có thể tỉnh dậy ở cổng thành quần áo thì lại xốc xếch chứ.
Cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình nửa người dưới khá tốt còn có một cái quần mà nửa người trên thì trừ cái yếm bên ngoài cũng chỉ còn một dải lụa mỏng màu đỏ.
Dải lụa mỏng trượt xuống da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dấu vết tím bầm trên da thịt kia cũng hiện tương đối rõ ràng.
Tình huống này nếu đặt ở hiện đại thì cũng chẳng có gì thậm chí có thể coi là bảo thủ nhưng nơi này là cổ đại đó!
Đó là cái thời cổ đại phải bọc thân thể kín mít trừ mặt và tay thì chỗ nào cũng không được để lộ ra ngoài đó!
Mà cái này còn không phải là thứ nghiêm trọng nhất nghiêm trọng nhất là cái bộ dạng này của nàng còn bị mọi người vây xem.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phượng Khương Trần cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây trừ việc hôm nay nàng phải gả cho thất hoàng tử đương triều Đông Lăng Tử Lãng ra cũng không còn chuyện gì…
“Tiểu tiểu thư đã… Đã xảy ra chuyện gì Uyển Tâm Uyển Tâm sợ…" Bên cạnh tiểu nha hoàn nắm chặt quần áo của Phượng Khương Trần trong mắt tràn ngập khiếp sợ và lạc lõng dường như gió thổi một cái thì sẽ ngã vậy.
Bộ dáng kia so với tiểu thư Phượng Khương Trần này còn yếu ớt hơn mấy phần.
Chuyện gì đã xảy ra? Nàng cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Phượng Khương Trần quét mắt ra tứ phía nhìn đám người đang vây xem trong mắt lóe lên một tia sáng qua loa vỗ một cái lên người nha hoàn bên cạnh: “Không sao đâu.
"
Trong miệng nói không sao nhưng Phượng Khương Trần biết chuyện này hôm nay rất phiền toái hơn nữa nhất định là đã có người cố tình gây ra.
Nàng là một cô nhi cha mẹ mất sớm nhưng lại là vị hôn thê của thất hoàng tử đương triều có rất nhiều người không muốn nàng được gả đi.
Dù sao nàng và thất hoàng tử ngoại trừ việc là một nam một nữ thì cũng không có điểm nào xứng đôi cả ở thời đại chú trọng việc môn đăng hộ đối này nàng với không tới được thất hoàng tử.
Phải biết rằng hôm qua chủ nhân của thân thể này không phải cũng vì bất ngờ rơi xuống nước mà chết sao? Nếu không thì làm sao có nàng của hiện tại.
Phượng Khương Trần híp mắt lại che giấu sự ác liệt trong mắt.
Bất kể là ai cũng không thể không nói rằng dùng loại thủ đoạn này là quá độc ác.
Ở thời đại này trinh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống ném nàng ở cổng thành quần áo thì xốc xếch không phải là muốn bức tử nàng lần nữa sao…
Hại chết chính chủ Phượng Khương Trần không đủ nàng xuyên không tới còn phải bị hại một lần nữa sao?
Phượng Khương Trần nắm chặt tay một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn đám người vây xem: “Nhìn cái gì còn không mau tránh ra?"
Muốn nàng chết? Nào có dễ dàng như vậy nàng cũng không phải là Phượng Khương Trần trước kia u buồn yếu đuối nghĩ không thông liền tự sát là một nữ quân y ưu tú nhất thế kỷ hai mươi mốt đối mặt với bất kì hoàn cảnh khó khăn nào nàng cũng đều có can đảm để sống tiếp…
Người vây xem bị Phượng Khương Trần quát một tiếng như vậy sợ hết hồn rối rít lui về phía sau từng người nghi ngờ không hiểu nói: “ Đây đây là ai vậy…"
“Đúng vậy là con cái của gia đình nào làm sao mà sáng sớm đã ở chỗ này…"
“Các ngươi nhìn dáng vẻ của nàng kìa trên mặt kia trên cổ kia… Nhất định là gái thanh lâu.
"
“Gái thanh lâu? Chắc là không phải đâu nhìn giống như là một tiểu thư khuê các chứ?"
“Xì tiểu thư khuê các sẽ như vậy sao sáng sớm sẽ ở chỗ này.
Chậc chậc ngươi nhìn cả người da thịt trắng nõn kia còn có những dấu vết kia trên người nữa tối qua chỉ sợ rằng được yêu thương không ít đâu…" Một đại thúc có tướng mạo thô bỉ quái gở nói.
“Thật là muốn sờ một cái đó!"
“Không biết bao nhiêu tiền một đêm đây thật sự là một tuyệt sắc đó gương mặt đó mặc dù không phải quá thu hút động lòng người nhưng lại thắng ở cái khí chất một con gái điếm nhưng lại hết lần này đến lần khác được so sánh với tiểu thư khuê các.
Chậc chậc đè loại đàn bà kiêu ngạo như vậy ở dưới người không biết là loại cảm giác gì…"
“Ha ha ha ngươi nằm mơ đi giá tiền nhất định sẽ rất cao…"
…
Khốn kiếp những người này dựa vào đâu mà chỉ trỏ nàng miệng thì nói lời bẩn thỉu…
Phượng Khương Trần giận đến nỗi cắn răng không ngừng nhưng lí trí lại mách bảo nàng rằng bây giờ không phải là lúc để quan tâm chuyện này.
Nàng nhướng mày nhìn cần cổ mình phát hiện chỗ da thịt lộ ra bên ngoài quả nhiên như mọi người nói vết bầm tím dày đặc.
Bộ dạng này coi như nàng an toàn trở về thành thì chuyện sau này cũng không phải một nữ cô nhi như nàng có thể tiếp nhận.
Mắt Phượng Khương Trần tỏa ra lửa trong lòng suy nghĩ: “Thủ đoạn thật là lợi hại đem ta ném ngoài cổng thành thì không tính lại còn biến thành cái bộ dạng này vậy làm sao ta dám trở về thành.
"
Với nàng có lấy chồng hay không không quan trọng nhưng bộ túi trị liệu thông minh mới nhất do quân đội nghiên cứu chế ra cùng nàng xuyên không tới đây vẫn còn để ở Phượng phủ.
Đừng nói là ở cổ đại cho dù là ở hiện đại muốn làm một bộ cũng không dễ dàng gì.
Bộ túi trị liệu kia nàng nhất định phải lấy lại.
Nhưng hiện tại xem ra không có cách nào lấy được khi vào thành thứ chờ đợi nàng nhất định là một loại trừng phạt nghiêm khắc.
Phượng Khương Trần trừng mắt tức giận quần áo màu đỏ mái tóc màu đen giờ khắc này nàng như đóa mạn châu sa nở rộ yêu kiều mà không lả lơi diễm lệ mà không dung tục.
Người vây xem cặp mắt đều nhìn thẳng có mấy người to gan còn tiến lên chuẩn bị đưa tay chạm vào…
Phượng Khương Trần còn chưa kịp phản ứng thì nha hoàn bên cạnh giống như phát điên bảo vệ phía trước Phượng Khương Trần.
“Biến đi biến đi tiểu thư nhà ta là thiên kim nhà quan không phải mấy tên dân đen như các ngươi có thể đụng vào toàn bộ tránh ra cho ta nếu không ta ném các ngươi vào đại lao.
"
Đám người kia vừa nghe thấy lập tức cười ầm lên: “Tiểu thư nhà quan? Ai da thật đúng là tiểu thư nhà quan đó…"
“Không sai tiểu thư nhà ta chính là…" Tiểu nha hoàn vênh váo nghênh ngang buột miệng nói ra không chút kiêng dè hoàn toàn không giống nha hoàn đã được thế gia dạy dỗ.
“Im miệng.
" Vào lúc này Phượng Khương Trần phục hồi lại tinh thần đem nha hoàn trước mặt kéo ra phía sau hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
Nha đầu này còn ngại chủ tớ hai người các nàng mất thể diện chưa đủ đúng không!
Thế nào cũng phải đem mặt mũi tổ tông ba đời nhà nàng ném sạch sẽ mới thấy thỏa mãn đúng không!
“Tiểu…" Tiểu nha hoàn sợ hết hồn trái tim thình thịch đập thật nhanh.
Tiểu thư tiểu thư không phải đã biết cái gì rồi chứ?
“Đừng để ta nghe thấy ngươi nói chuyện một lần nữa nếu không ta sẽ bán ngươi.
" Phượng Khương Trần uy hiếp trong mắt là ánh sáng ác liệt tiểu nha hoàn sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất.
“Dạ vâng tiểu thư.
" Tiểu nha hoàn khiếp sợ.
Cặp mắt bất an nhìn chằm chằm mặt đất dù thế nào cũng không dám nhìn Phượng Khương Trần một cái.
Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu một cái: “Đi theo ta.
"
Dứt lời Phượng Khương Trần lạnh lùng lướt nhìn mọi người một cái dưới cái nhìn soi mói của mọi người đi ra khỏi thành bước chân hơi có vẻ hốt hoảng nhưng lại thể hiện một loại điềm tĩnh thong dong không thể nói rõ được…
Hôm nay không cách nào vào thành túi trị liệu tạm thời để ở Phượng phủ vậy dù sao trừ nàng ra cũng không có ai có thể mở được coi như mở ra được thì người ở thời đại này cũng không biết sử dụng.
Chỉ cần nàng còn sống thì cuối cùng cũng sẽ có cơ hội đem túi trị liệu về.
Còn lễ thành hôn?
Phượng Khương Trần nói: “Hắn có chết thì cũng kệ hắn.
"
Động tác hào phóng này thái độ cứng cỏi này khiến cho mọi người vội vàng thu hồi vẻ mặt thô bỉ giống như dùng ánh mắt ô uế nhìn một nữ nhân thanh tao độc nhất vô nhị này là một loại khinh nhờn vậy.
Phượng Khương Trần đi đến đâu mọi người lập tức lùi về phía sau rối rít nhường đường cho Phượng Khương Trần.
Vì vậy liền xuất hiện cảnh tượng người vây xem đứng thành hai hàng một màn vui mừng đưa tiễn nàng.
Mọi người thấy Phượng Khương Trần từng người nói thì thầm vào tai người bên cạnh…
Cô nương này không phải là kẻ ngốc chứ?
Nếu không cô nương này tại sao lại ra khỏi thành chứ? Mới sáng sớm đã đi đâu thế này?
Phượng Khương Trần thu hết sự nghi ngờ của mọi người vào đáy mắt ngoại trừ cười khổ nàng cũng không thể làm gì hơn.
Trong thế giới phân biệt giai cấp rõ ràng này nàng cứ như vậy trở lại kinh thành thì hậu quả là thứ mà cô gái yếu đuối như nàng không thể chịu đựng được…
Thế nhưng vào lúc này tiểu nha hoàn ngã ngồi dưới đất lại bỗng nhiên bò dậy lớn tiếng nói: “Tiểu thư tiểu thư không vương phi nương nương người chờ nô tỳ một chút…"
Cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình nửa người dưới khá tốt còn có một cái quần mà nửa người trên thì trừ cái yếm bên ngoài cũng chỉ còn một dải lụa mỏng màu đỏ.
Dải lụa mỏng trượt xuống da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dấu vết tím bầm trên da thịt kia cũng hiện tương đối rõ ràng.
Tình huống này nếu đặt ở hiện đại thì cũng chẳng có gì thậm chí có thể coi là bảo thủ nhưng nơi này là cổ đại đó!
Đó là cái thời cổ đại phải bọc thân thể kín mít trừ mặt và tay thì chỗ nào cũng không được để lộ ra ngoài đó!
Mà cái này còn không phải là thứ nghiêm trọng nhất nghiêm trọng nhất là cái bộ dạng này của nàng còn bị mọi người vây xem.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phượng Khương Trần cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây trừ việc hôm nay nàng phải gả cho thất hoàng tử đương triều Đông Lăng Tử Lãng ra cũng không còn chuyện gì…
“Tiểu tiểu thư đã… Đã xảy ra chuyện gì Uyển Tâm Uyển Tâm sợ…" Bên cạnh tiểu nha hoàn nắm chặt quần áo của Phượng Khương Trần trong mắt tràn ngập khiếp sợ và lạc lõng dường như gió thổi một cái thì sẽ ngã vậy.
Bộ dáng kia so với tiểu thư Phượng Khương Trần này còn yếu ớt hơn mấy phần.
Chuyện gì đã xảy ra? Nàng cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Phượng Khương Trần quét mắt ra tứ phía nhìn đám người đang vây xem trong mắt lóe lên một tia sáng qua loa vỗ một cái lên người nha hoàn bên cạnh: “Không sao đâu.
"
Trong miệng nói không sao nhưng Phượng Khương Trần biết chuyện này hôm nay rất phiền toái hơn nữa nhất định là đã có người cố tình gây ra.
Nàng là một cô nhi cha mẹ mất sớm nhưng lại là vị hôn thê của thất hoàng tử đương triều có rất nhiều người không muốn nàng được gả đi.
Dù sao nàng và thất hoàng tử ngoại trừ việc là một nam một nữ thì cũng không có điểm nào xứng đôi cả ở thời đại chú trọng việc môn đăng hộ đối này nàng với không tới được thất hoàng tử.
Phải biết rằng hôm qua chủ nhân của thân thể này không phải cũng vì bất ngờ rơi xuống nước mà chết sao? Nếu không thì làm sao có nàng của hiện tại.
Phượng Khương Trần híp mắt lại che giấu sự ác liệt trong mắt.
Bất kể là ai cũng không thể không nói rằng dùng loại thủ đoạn này là quá độc ác.
Ở thời đại này trinh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống ném nàng ở cổng thành quần áo thì xốc xếch không phải là muốn bức tử nàng lần nữa sao…
Hại chết chính chủ Phượng Khương Trần không đủ nàng xuyên không tới còn phải bị hại một lần nữa sao?
Phượng Khương Trần nắm chặt tay một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn đám người vây xem: “Nhìn cái gì còn không mau tránh ra?"
Muốn nàng chết? Nào có dễ dàng như vậy nàng cũng không phải là Phượng Khương Trần trước kia u buồn yếu đuối nghĩ không thông liền tự sát là một nữ quân y ưu tú nhất thế kỷ hai mươi mốt đối mặt với bất kì hoàn cảnh khó khăn nào nàng cũng đều có can đảm để sống tiếp…
Người vây xem bị Phượng Khương Trần quát một tiếng như vậy sợ hết hồn rối rít lui về phía sau từng người nghi ngờ không hiểu nói: “ Đây đây là ai vậy…"
“Đúng vậy là con cái của gia đình nào làm sao mà sáng sớm đã ở chỗ này…"
“Các ngươi nhìn dáng vẻ của nàng kìa trên mặt kia trên cổ kia… Nhất định là gái thanh lâu.
"
“Gái thanh lâu? Chắc là không phải đâu nhìn giống như là một tiểu thư khuê các chứ?"
“Xì tiểu thư khuê các sẽ như vậy sao sáng sớm sẽ ở chỗ này.
Chậc chậc ngươi nhìn cả người da thịt trắng nõn kia còn có những dấu vết kia trên người nữa tối qua chỉ sợ rằng được yêu thương không ít đâu…" Một đại thúc có tướng mạo thô bỉ quái gở nói.
“Thật là muốn sờ một cái đó!"
“Không biết bao nhiêu tiền một đêm đây thật sự là một tuyệt sắc đó gương mặt đó mặc dù không phải quá thu hút động lòng người nhưng lại thắng ở cái khí chất một con gái điếm nhưng lại hết lần này đến lần khác được so sánh với tiểu thư khuê các.
Chậc chậc đè loại đàn bà kiêu ngạo như vậy ở dưới người không biết là loại cảm giác gì…"
“Ha ha ha ngươi nằm mơ đi giá tiền nhất định sẽ rất cao…"
…
Khốn kiếp những người này dựa vào đâu mà chỉ trỏ nàng miệng thì nói lời bẩn thỉu…
Phượng Khương Trần giận đến nỗi cắn răng không ngừng nhưng lí trí lại mách bảo nàng rằng bây giờ không phải là lúc để quan tâm chuyện này.
Nàng nhướng mày nhìn cần cổ mình phát hiện chỗ da thịt lộ ra bên ngoài quả nhiên như mọi người nói vết bầm tím dày đặc.
Bộ dạng này coi như nàng an toàn trở về thành thì chuyện sau này cũng không phải một nữ cô nhi như nàng có thể tiếp nhận.
Mắt Phượng Khương Trần tỏa ra lửa trong lòng suy nghĩ: “Thủ đoạn thật là lợi hại đem ta ném ngoài cổng thành thì không tính lại còn biến thành cái bộ dạng này vậy làm sao ta dám trở về thành.
"
Với nàng có lấy chồng hay không không quan trọng nhưng bộ túi trị liệu thông minh mới nhất do quân đội nghiên cứu chế ra cùng nàng xuyên không tới đây vẫn còn để ở Phượng phủ.
Đừng nói là ở cổ đại cho dù là ở hiện đại muốn làm một bộ cũng không dễ dàng gì.
Bộ túi trị liệu kia nàng nhất định phải lấy lại.
Nhưng hiện tại xem ra không có cách nào lấy được khi vào thành thứ chờ đợi nàng nhất định là một loại trừng phạt nghiêm khắc.
Phượng Khương Trần trừng mắt tức giận quần áo màu đỏ mái tóc màu đen giờ khắc này nàng như đóa mạn châu sa nở rộ yêu kiều mà không lả lơi diễm lệ mà không dung tục.
Người vây xem cặp mắt đều nhìn thẳng có mấy người to gan còn tiến lên chuẩn bị đưa tay chạm vào…
Phượng Khương Trần còn chưa kịp phản ứng thì nha hoàn bên cạnh giống như phát điên bảo vệ phía trước Phượng Khương Trần.
“Biến đi biến đi tiểu thư nhà ta là thiên kim nhà quan không phải mấy tên dân đen như các ngươi có thể đụng vào toàn bộ tránh ra cho ta nếu không ta ném các ngươi vào đại lao.
"
Đám người kia vừa nghe thấy lập tức cười ầm lên: “Tiểu thư nhà quan? Ai da thật đúng là tiểu thư nhà quan đó…"
“Không sai tiểu thư nhà ta chính là…" Tiểu nha hoàn vênh váo nghênh ngang buột miệng nói ra không chút kiêng dè hoàn toàn không giống nha hoàn đã được thế gia dạy dỗ.
“Im miệng.
" Vào lúc này Phượng Khương Trần phục hồi lại tinh thần đem nha hoàn trước mặt kéo ra phía sau hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
Nha đầu này còn ngại chủ tớ hai người các nàng mất thể diện chưa đủ đúng không!
Thế nào cũng phải đem mặt mũi tổ tông ba đời nhà nàng ném sạch sẽ mới thấy thỏa mãn đúng không!
“Tiểu…" Tiểu nha hoàn sợ hết hồn trái tim thình thịch đập thật nhanh.
Tiểu thư tiểu thư không phải đã biết cái gì rồi chứ?
“Đừng để ta nghe thấy ngươi nói chuyện một lần nữa nếu không ta sẽ bán ngươi.
" Phượng Khương Trần uy hiếp trong mắt là ánh sáng ác liệt tiểu nha hoàn sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất.
“Dạ vâng tiểu thư.
" Tiểu nha hoàn khiếp sợ.
Cặp mắt bất an nhìn chằm chằm mặt đất dù thế nào cũng không dám nhìn Phượng Khương Trần một cái.
Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu một cái: “Đi theo ta.
"
Dứt lời Phượng Khương Trần lạnh lùng lướt nhìn mọi người một cái dưới cái nhìn soi mói của mọi người đi ra khỏi thành bước chân hơi có vẻ hốt hoảng nhưng lại thể hiện một loại điềm tĩnh thong dong không thể nói rõ được…
Hôm nay không cách nào vào thành túi trị liệu tạm thời để ở Phượng phủ vậy dù sao trừ nàng ra cũng không có ai có thể mở được coi như mở ra được thì người ở thời đại này cũng không biết sử dụng.
Chỉ cần nàng còn sống thì cuối cùng cũng sẽ có cơ hội đem túi trị liệu về.
Còn lễ thành hôn?
Phượng Khương Trần nói: “Hắn có chết thì cũng kệ hắn.
"
Động tác hào phóng này thái độ cứng cỏi này khiến cho mọi người vội vàng thu hồi vẻ mặt thô bỉ giống như dùng ánh mắt ô uế nhìn một nữ nhân thanh tao độc nhất vô nhị này là một loại khinh nhờn vậy.
Phượng Khương Trần đi đến đâu mọi người lập tức lùi về phía sau rối rít nhường đường cho Phượng Khương Trần.
Vì vậy liền xuất hiện cảnh tượng người vây xem đứng thành hai hàng một màn vui mừng đưa tiễn nàng.
Mọi người thấy Phượng Khương Trần từng người nói thì thầm vào tai người bên cạnh…
Cô nương này không phải là kẻ ngốc chứ?
Nếu không cô nương này tại sao lại ra khỏi thành chứ? Mới sáng sớm đã đi đâu thế này?
Phượng Khương Trần thu hết sự nghi ngờ của mọi người vào đáy mắt ngoại trừ cười khổ nàng cũng không thể làm gì hơn.
Trong thế giới phân biệt giai cấp rõ ràng này nàng cứ như vậy trở lại kinh thành thì hậu quả là thứ mà cô gái yếu đuối như nàng không thể chịu đựng được…
Thế nhưng vào lúc này tiểu nha hoàn ngã ngồi dưới đất lại bỗng nhiên bò dậy lớn tiếng nói: “Tiểu thư tiểu thư không vương phi nương nương người chờ nô tỳ một chút…"
Tác giả :
Tg Hoang