Thần Y Phế Vật Phi
Chương 54: Phong Tòng bắt đầu nảy sinh tình cảm, gió xuân lướt nhẹ qua
Nhóm dịch: TTC
Edit: tdbbkt
Beta: Lưu Ly Phong
- ----
Nhưng Tam trưởng lão cũng không đơn giản, tuy đang tức giận nhưng hắn cố nhẫn nhịn, lạnh lùng nhìn Vân Chỉ Tịch nói: “Vân Chỉ Tịch, ngươi mang tai họa tới cho gia đình. Bổn trưởng lão đại diện Trưởng Lão Hội dẫn ngươi đi tra hỏi!"
“Bổn gia chủ vì sao không biết việc này hả?" Đám người Vân Ngạo Thành bước ra che chở cho Vân Chỉ Tịch.
“Hừ! Ngươi tưởng Trưởng Lão Hội đều bị mù không thấy ngươi đang bao che cho ả nghiệp chướng này sao?! Hôm nay nếu người không vì đại nghĩa, e rằng vị trí gia chủ này nên thay đổi!" Tam trưởng lão uy hiếp trắng trợn.
“A, ta nói Tam trưởng lão sao mà đột nhiên biến thành đồ không có mắt tới nội viện chúng ta, hóa ra là mang ta đi tra hỏi. Sớm nói là được rồi, ta còn tưởng rằng người muốn tới ăn chực, nhưng nương ta cũng không có thời gian nấu cơm cho người." Vân Chỉ Tịch ra vẻ hiểu rõ, giọng điệu giễu cợt nói.
Tam trưởng lão sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên là bị chọc tức. Hắn nhẫn nhịn, biết hôm nay chính là thời điểm trừng trị cái tiểu tiện tì này, càng là thời cơ tốt dồn ép Vân Ngạo Thành, cho nên hắn không tức giận! Đúng, tuyệt đối không tức giận! Trước hết để nó đắc ý, để nó nói cho đã, một hồi giao cho Tiền gia, xem nó chết như thế nào!
“Tịch Nhi, con đi theo Tứ thúc đi!" Vân Ngạo Thành không biết Vân Chỉ Tịch đang nghĩ gì, lúc này cảm thấy không đúng, lập tức lôi kéo tay cháu gái nghiêm khắc nói.
“Tịch Nhi, nghe lời gia gia mau trở lại phòng đi con." Văn Tố Tâm cũng biết Vân Chỉ Tịch lúc này gây ra tai họa lớn, nàng không thể để hài tử tới nơi nguy hiểm.
“Gia chủ, ngài muốn đối nghịch với Trưởng Lão Hội à?" Tam trưởng lão không giận, ngược lại vô cùng vui vẻ khi Vân Ngạo Thành bao che Vân Chỉ Tịch. Bởi vì Vân Ngạo Thành càng bao che, vị trí gia chủ này càng ngồi không yên!
Lúc này đi theo Tam trưởng lão còn có một người, Ngũ trưởng lão lập trường từ trước đến nay trung lập mở miệng nói: “Gia chủ, việc này rốt cuộc như thế nào, hay là để Tịch Nhi tiểu thư đi ra nói rõ ràng với Tiền gia và Triệu gia đi."
Bởi vì chuyện các trưởng lão đột ngột xông tới viện của gia đình Vân Chỉ Tịch đã lan truyền khắp Vân gia nên bây giờ bên ngoài viện có rất nhiều người Vân gia tới xem. Phong Tòng trước nay vẫn luôn chỉ biết khổ tu cũng tới, nghe sư phụ mình nói, hắn nhịn không được nhìn về phía bóng dáng màu đỏ đang được đám người Vân Ngạo Thành bảo vệ.
Nghe nói nàng giết thiếu chủ Tiền gia, một mình xông tới Thiên Hương Lâu, giết chết một Huyền Đồ lục giai, sáu gã Huyền Đồ cấp cao, một Huyền Sĩ! Giết thiếu chủ cấp Huyền Sĩ của Tiền gia, giết tên sát nhân Độc Nhãn!
Cho dù là hắn cũng không thể làm được chiến tích này! Những kẻ khác thì không vấn đề gì, nhưng cái tên sát nhân Độc Nhãn kia là kẻ vô cùng hung bạo, luôn luôn làm những việc nguy hiểm cao, là hung đồ dám đọ sức với mãnh thú! Thế mà nàng nói giết là giết, nàng thật sự là một Huyền Đồ cấp bảy sao?! Phong Tòng không tin!
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
“Vân Chỉ Tịch, tu vi của ngươi là Huyền Sĩ?" Phong Tòng bỗng nhiên ngắt lời hỏi.
Hắn vừa mới hỏi, khiến cho mọi người trở nên yên tĩnh. Câu hỏi của hắn cũng là điểm mấu chốt! Hắn cũng đang giúp Vân Chỉ Tịch, bởi vì nếu nàng là một Huyền Sĩ mười lăm tuổi, như vậy Trưởng Lão Hội của Vân gia cũng phải suy tính kĩ! Một thiên tài Vân gia, tương lai là nhân vật yêu nghiệt, bọn họ phải thận trọng suy xét!
Đây là thời đại võ giả, Vân Chỉ Tịch có năng lực lớn bao nhiêu thì nàng càng có nhiều đặc quyền. Phong Tòng hiểu rõ điểm này, cho nên hắn hỏi!
Nhưng Vân Chỉ Tịch không có trả lời, mà là nhìn về phía Ngũ trưởng lão nói: “Nếu Ngũ trưởng lão mời ta đi nói rõ ràng, vậy ta đây liền cố hết sức mà đi giải thích vậy."
Sắc mặt Ngũ trưởng lão hơi đanh lại, không rõ Vân Chỉ Tịch có ý gì. Mà mặt của Tam trưởng lão đã xanh mét rồi, câu nói vừa rồi Vân Chỉ Tịch là có ý hạ thấp hắn mà tôn kính Ngũ trưởng lão có thân phận thấp hơn!
“Tịch Nhi!" Vân Ngạo Thành nhíu mày.
Vân Chỉ Tịch quay đầu nhìn vị gia gia này, khóe môi liễm ý cười nói: “Gia gia, con hy vọng người làm gia chủ. Ngài nhiều năm như vậy cũng chưa cho con thứ tốt, với lại khen thưởng nội khố con còn chưa có lấy được. Nếu người không làm gia chủ, mấy lão già khắc nghiệt kia cắt xén ban thưởng cho con thì con tìm ai phân xử đây? Đúng không ạ?"
“Con ——" Vân Ngạo Thành ngẩn ra, hơi cười khổ, hiền lành nói: “Lúc này mà con còn nhớ tới phần thưởng kia à, con yên tâm, Mạc thái gia gia sớm chuẩn bị tốt cho con. Hiện tại con đi tìm Mạc thái gia gia, hắn tự nhiên sẽ thưởng cho con, mau đi."
Vân Chỉ Tịch nắm chặt bàn tay to rộng mà thô ráp của Vân Ngạo Thành, bình tĩnh nói: “Gia gia, đi thôi. Không phải là người Tiền gia và Triệu gia đã tới sao? Ai sợ ai chứ!"
Lúc này không chỉ có Vân Ngạo Thành giật mình, tất cả ai nghe được lời này đều ngơ ngẩn! Thật…… Ngông cuồng! Triệu gia và Tiền gia là hai thế gia lớn có thực lực tương đương với Vân gia! Nàng chỉ là một cô nương mười lăm tuổi mà dám trả lời như thế ư? Nên nói nàng nghé con mới sinh không sợ cọp? Hay là nói nàng ngốc đây? Thấy thế nào cũng giống đồ ngốc!
“Ha ha ha ha ——" Vân Ngạo Thành bỗng nhiên cao giọng cười to, hắn nắm chặt tay cháu gái nhỏ, trong lòng dâng lên khí thế hào hùng: “Tốt lắm, Tiền gia và Triệu gia thì như thế nào? Vân gia ta không sợ!"
Khí phách của hắn xông lên tận trời, khiến mấy người phe trung lập như Ngũ trưởng lão đều run lên! Càng chưa nói những người chung phe với Vân Ngạo Thành đều cảm thấy trong lòng nhiệt huyết dâng trào!
Có rất nhiều tiểu bối Vân gia đều kích động lên!
Đúng vậy! Vân gia, tại sao phải sợ! Vân gia, không sợ! Tam đại thế gia thì sao, Vân gia bọn họ không sợ!
Một câu nói của Vân Ngạo Thành đã gia tăng lên lực liên kết cả Vân gia! Đúng rồi, đối mặt người ngoài, bọn họ là người một nhà!
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Nghĩ nghĩ lại, Tam trưởng lão cảm thấy có chút không ổn.
Vân Ngạo Thành cũng đã cầm tay Vân Chỉ Tịch đi ra tiểu viện, hắn dùng ánh mắt tán dương nhìn cô cháu gái mới mười lăm tuổi này! Dù nàng còn nhỏ tuổi và là một nữ tử nhưng sự can đảm và dũng khí còn còn cao hơn cả hắn! Đối mặt áp lực với hai thế gia lớn, hắn cảm thấy khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến chính là trốn, để hài tử trốn đi!
Thế nhưng hắn lại quên, võ giả kỵ nhất là trốn tránh! Chỉ khi dũng cảm, mạnh mẽ, mới có thể làm cho tu vi võ đạo càng đi càng xa! Hắn làm gia chủ nhiều năm, cơ hồ quên mất cái căn bản nhất trong võ đạo là sự dũng cảm! Lại phải để cháu gái nhắc nhở, thật là già rồi đần độn mà.
Nếu Vân gia tương lai giao cho nàng, nhất định sẽ đi được rất xa rất xa! Đáng tiếc, nàng là phượng hoàng, giữ không được, một ngày nào đó muốn bay đi. Vân gia, giữ không được nàng; Huyện Thanh Thành, giữ không nổi nàng; nàng hẳn là có bầu trời rộng lớn hơn!
Giờ khắc này, Vân Ngạo Thành thấy được đường tương lai Vân Chỉ Tịch, hắn tuy rằng tu vi không cao, nhưng lại có cơ trí. Đây cũng là nguyên nhân mà gia chủ đời trước vì sao không lập trưởng mà chọn hắn làm gia chủ!
Thời điểm đi ngang qua Phong Tòng, Vân Chỉ Tịch ngước mắt nhìn về phía thiếu niên anh tuấn lãnh khốc này, cười nhẹ truyền âm nói: “Ta là Huyền Sĩ."
Nụ cười này của nàng như mở ra một bức tranh đẹp. Ánh mắt lười biếng, đôi lông mi dày, làn da trắng nõn, khóe môi hơi cong của nàng như gió xuân phất qua, tuy nhẹ nhưng không cách nào ngăn cản chạm vào đáy lòng Phong Tòng!
Dường như hắn không chú ý tới câu truyền âm của nàng mà chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn dung nhan kiều mỹ lướt qua, tựa hồ còn có thể ngửi được trên người nàng mùi máu tươi chưa kịp phai. Mùi hương này thực đặc biệt, mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, hắn đều khó có thể quên.
Mãi cho đến nàng đi ra rất xa, Phong Tòng mới ngẫm lại câu truyền âm kia, gương mặt lạnh lùng vốn dĩ bỗng nhiên biến sắc.
Edit: tdbbkt
Beta: Lưu Ly Phong
- ----
Nhưng Tam trưởng lão cũng không đơn giản, tuy đang tức giận nhưng hắn cố nhẫn nhịn, lạnh lùng nhìn Vân Chỉ Tịch nói: “Vân Chỉ Tịch, ngươi mang tai họa tới cho gia đình. Bổn trưởng lão đại diện Trưởng Lão Hội dẫn ngươi đi tra hỏi!"
“Bổn gia chủ vì sao không biết việc này hả?" Đám người Vân Ngạo Thành bước ra che chở cho Vân Chỉ Tịch.
“Hừ! Ngươi tưởng Trưởng Lão Hội đều bị mù không thấy ngươi đang bao che cho ả nghiệp chướng này sao?! Hôm nay nếu người không vì đại nghĩa, e rằng vị trí gia chủ này nên thay đổi!" Tam trưởng lão uy hiếp trắng trợn.
“A, ta nói Tam trưởng lão sao mà đột nhiên biến thành đồ không có mắt tới nội viện chúng ta, hóa ra là mang ta đi tra hỏi. Sớm nói là được rồi, ta còn tưởng rằng người muốn tới ăn chực, nhưng nương ta cũng không có thời gian nấu cơm cho người." Vân Chỉ Tịch ra vẻ hiểu rõ, giọng điệu giễu cợt nói.
Tam trưởng lão sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên là bị chọc tức. Hắn nhẫn nhịn, biết hôm nay chính là thời điểm trừng trị cái tiểu tiện tì này, càng là thời cơ tốt dồn ép Vân Ngạo Thành, cho nên hắn không tức giận! Đúng, tuyệt đối không tức giận! Trước hết để nó đắc ý, để nó nói cho đã, một hồi giao cho Tiền gia, xem nó chết như thế nào!
“Tịch Nhi, con đi theo Tứ thúc đi!" Vân Ngạo Thành không biết Vân Chỉ Tịch đang nghĩ gì, lúc này cảm thấy không đúng, lập tức lôi kéo tay cháu gái nghiêm khắc nói.
“Tịch Nhi, nghe lời gia gia mau trở lại phòng đi con." Văn Tố Tâm cũng biết Vân Chỉ Tịch lúc này gây ra tai họa lớn, nàng không thể để hài tử tới nơi nguy hiểm.
“Gia chủ, ngài muốn đối nghịch với Trưởng Lão Hội à?" Tam trưởng lão không giận, ngược lại vô cùng vui vẻ khi Vân Ngạo Thành bao che Vân Chỉ Tịch. Bởi vì Vân Ngạo Thành càng bao che, vị trí gia chủ này càng ngồi không yên!
Lúc này đi theo Tam trưởng lão còn có một người, Ngũ trưởng lão lập trường từ trước đến nay trung lập mở miệng nói: “Gia chủ, việc này rốt cuộc như thế nào, hay là để Tịch Nhi tiểu thư đi ra nói rõ ràng với Tiền gia và Triệu gia đi."
Bởi vì chuyện các trưởng lão đột ngột xông tới viện của gia đình Vân Chỉ Tịch đã lan truyền khắp Vân gia nên bây giờ bên ngoài viện có rất nhiều người Vân gia tới xem. Phong Tòng trước nay vẫn luôn chỉ biết khổ tu cũng tới, nghe sư phụ mình nói, hắn nhịn không được nhìn về phía bóng dáng màu đỏ đang được đám người Vân Ngạo Thành bảo vệ.
Nghe nói nàng giết thiếu chủ Tiền gia, một mình xông tới Thiên Hương Lâu, giết chết một Huyền Đồ lục giai, sáu gã Huyền Đồ cấp cao, một Huyền Sĩ! Giết thiếu chủ cấp Huyền Sĩ của Tiền gia, giết tên sát nhân Độc Nhãn!
Cho dù là hắn cũng không thể làm được chiến tích này! Những kẻ khác thì không vấn đề gì, nhưng cái tên sát nhân Độc Nhãn kia là kẻ vô cùng hung bạo, luôn luôn làm những việc nguy hiểm cao, là hung đồ dám đọ sức với mãnh thú! Thế mà nàng nói giết là giết, nàng thật sự là một Huyền Đồ cấp bảy sao?! Phong Tòng không tin!
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
“Vân Chỉ Tịch, tu vi của ngươi là Huyền Sĩ?" Phong Tòng bỗng nhiên ngắt lời hỏi.
Hắn vừa mới hỏi, khiến cho mọi người trở nên yên tĩnh. Câu hỏi của hắn cũng là điểm mấu chốt! Hắn cũng đang giúp Vân Chỉ Tịch, bởi vì nếu nàng là một Huyền Sĩ mười lăm tuổi, như vậy Trưởng Lão Hội của Vân gia cũng phải suy tính kĩ! Một thiên tài Vân gia, tương lai là nhân vật yêu nghiệt, bọn họ phải thận trọng suy xét!
Đây là thời đại võ giả, Vân Chỉ Tịch có năng lực lớn bao nhiêu thì nàng càng có nhiều đặc quyền. Phong Tòng hiểu rõ điểm này, cho nên hắn hỏi!
Nhưng Vân Chỉ Tịch không có trả lời, mà là nhìn về phía Ngũ trưởng lão nói: “Nếu Ngũ trưởng lão mời ta đi nói rõ ràng, vậy ta đây liền cố hết sức mà đi giải thích vậy."
Sắc mặt Ngũ trưởng lão hơi đanh lại, không rõ Vân Chỉ Tịch có ý gì. Mà mặt của Tam trưởng lão đã xanh mét rồi, câu nói vừa rồi Vân Chỉ Tịch là có ý hạ thấp hắn mà tôn kính Ngũ trưởng lão có thân phận thấp hơn!
“Tịch Nhi!" Vân Ngạo Thành nhíu mày.
Vân Chỉ Tịch quay đầu nhìn vị gia gia này, khóe môi liễm ý cười nói: “Gia gia, con hy vọng người làm gia chủ. Ngài nhiều năm như vậy cũng chưa cho con thứ tốt, với lại khen thưởng nội khố con còn chưa có lấy được. Nếu người không làm gia chủ, mấy lão già khắc nghiệt kia cắt xén ban thưởng cho con thì con tìm ai phân xử đây? Đúng không ạ?"
“Con ——" Vân Ngạo Thành ngẩn ra, hơi cười khổ, hiền lành nói: “Lúc này mà con còn nhớ tới phần thưởng kia à, con yên tâm, Mạc thái gia gia sớm chuẩn bị tốt cho con. Hiện tại con đi tìm Mạc thái gia gia, hắn tự nhiên sẽ thưởng cho con, mau đi."
Vân Chỉ Tịch nắm chặt bàn tay to rộng mà thô ráp của Vân Ngạo Thành, bình tĩnh nói: “Gia gia, đi thôi. Không phải là người Tiền gia và Triệu gia đã tới sao? Ai sợ ai chứ!"
Lúc này không chỉ có Vân Ngạo Thành giật mình, tất cả ai nghe được lời này đều ngơ ngẩn! Thật…… Ngông cuồng! Triệu gia và Tiền gia là hai thế gia lớn có thực lực tương đương với Vân gia! Nàng chỉ là một cô nương mười lăm tuổi mà dám trả lời như thế ư? Nên nói nàng nghé con mới sinh không sợ cọp? Hay là nói nàng ngốc đây? Thấy thế nào cũng giống đồ ngốc!
“Ha ha ha ha ——" Vân Ngạo Thành bỗng nhiên cao giọng cười to, hắn nắm chặt tay cháu gái nhỏ, trong lòng dâng lên khí thế hào hùng: “Tốt lắm, Tiền gia và Triệu gia thì như thế nào? Vân gia ta không sợ!"
Khí phách của hắn xông lên tận trời, khiến mấy người phe trung lập như Ngũ trưởng lão đều run lên! Càng chưa nói những người chung phe với Vân Ngạo Thành đều cảm thấy trong lòng nhiệt huyết dâng trào!
Có rất nhiều tiểu bối Vân gia đều kích động lên!
Đúng vậy! Vân gia, tại sao phải sợ! Vân gia, không sợ! Tam đại thế gia thì sao, Vân gia bọn họ không sợ!
Một câu nói của Vân Ngạo Thành đã gia tăng lên lực liên kết cả Vân gia! Đúng rồi, đối mặt người ngoài, bọn họ là người một nhà!
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Nghĩ nghĩ lại, Tam trưởng lão cảm thấy có chút không ổn.
Vân Ngạo Thành cũng đã cầm tay Vân Chỉ Tịch đi ra tiểu viện, hắn dùng ánh mắt tán dương nhìn cô cháu gái mới mười lăm tuổi này! Dù nàng còn nhỏ tuổi và là một nữ tử nhưng sự can đảm và dũng khí còn còn cao hơn cả hắn! Đối mặt áp lực với hai thế gia lớn, hắn cảm thấy khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến chính là trốn, để hài tử trốn đi!
Thế nhưng hắn lại quên, võ giả kỵ nhất là trốn tránh! Chỉ khi dũng cảm, mạnh mẽ, mới có thể làm cho tu vi võ đạo càng đi càng xa! Hắn làm gia chủ nhiều năm, cơ hồ quên mất cái căn bản nhất trong võ đạo là sự dũng cảm! Lại phải để cháu gái nhắc nhở, thật là già rồi đần độn mà.
Nếu Vân gia tương lai giao cho nàng, nhất định sẽ đi được rất xa rất xa! Đáng tiếc, nàng là phượng hoàng, giữ không được, một ngày nào đó muốn bay đi. Vân gia, giữ không được nàng; Huyện Thanh Thành, giữ không nổi nàng; nàng hẳn là có bầu trời rộng lớn hơn!
Giờ khắc này, Vân Ngạo Thành thấy được đường tương lai Vân Chỉ Tịch, hắn tuy rằng tu vi không cao, nhưng lại có cơ trí. Đây cũng là nguyên nhân mà gia chủ đời trước vì sao không lập trưởng mà chọn hắn làm gia chủ!
Thời điểm đi ngang qua Phong Tòng, Vân Chỉ Tịch ngước mắt nhìn về phía thiếu niên anh tuấn lãnh khốc này, cười nhẹ truyền âm nói: “Ta là Huyền Sĩ."
Nụ cười này của nàng như mở ra một bức tranh đẹp. Ánh mắt lười biếng, đôi lông mi dày, làn da trắng nõn, khóe môi hơi cong của nàng như gió xuân phất qua, tuy nhẹ nhưng không cách nào ngăn cản chạm vào đáy lòng Phong Tòng!
Dường như hắn không chú ý tới câu truyền âm của nàng mà chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn dung nhan kiều mỹ lướt qua, tựa hồ còn có thể ngửi được trên người nàng mùi máu tươi chưa kịp phai. Mùi hương này thực đặc biệt, mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, hắn đều khó có thể quên.
Mãi cho đến nàng đi ra rất xa, Phong Tòng mới ngẫm lại câu truyền âm kia, gương mặt lạnh lùng vốn dĩ bỗng nhiên biến sắc.
Tác giả :
Liên Quyết