Thần Y Ở Rể
Chương 82
Chương 82: Thế này cũng gọi là giàu có sao?
“Giỏi đấy, giỏi đấy, Phan Lâm, anh giỏi thật!"
“Có thể quét sàn trong trung tâm y tế, chắc lương bổng của anh cao lắm phải không?"
“Ha ha ha, quả đúng là nhân tài mà!"
Các khách mời đều cười muốn bể cả bụng, một vài người quay lưng, đập bàn giậm chân, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Thái Tuyết cũng che miệng cười, một lúc sau mới nói: ‘Không tệ đâu, Phan Lâm… anh cuối cùng cũng trưởng thành rồi, ít nhất cũng không phải ăn bám nữa, ha ha ha…"
Tiếng cười dường như không ngớt.
Khuôn mặt của Lý Ái Vân trở nên khó chịu.
“Thực ra quét sàn chỉ là một phần công việc của tôi thôi." Phan Lâm im lặng một lúc, lại nói.
“Con mau ngậm miệng lại!" Hứa Ngọc Thanh không chịu nổi nữa, thấp giọng gầm gừ.
Phan Lâm nhìn về phía bà.
Nhưng nhìn thấy cảnh Hứa Ngọc Thanh lau vết nước trên mặt, sắc mặt đen sệt đứng dậy: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây!"
Nói xong, bà ấy vội vàng ra khỏi sảnh tiệc.
“Mẹ!" Lý Ái Vân vội đứng dậy theo.
“Ái Vân, con cứ ngồi ở đây, để bố đi xem thử." Lý Giang vội vàng đi theo.
“ƠØ, đồ trộm cắp kia, đừng có chạy!" Hứa Vân vừa đuổi theo vừa măng bà ấy vài tiếng, lời mằng của bà ta vô cùng cay nghiệt, giống như đã xác định được Hứa Ngọc Thanh rồi vậy.
Có vài tiếng cười ồn ào thưa thớt trong sảnh tiệc.
Cả người Lý Ái Vân run lên, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.
“Chán phèo." Thái Tuyết có chút vô vị.
Cô cũng mong Lý Giang và gia đình ông ấy sẽ phản ứng lại, nhưng họ không những không đánh lại được mà còn tự nổ tung.
Thật đúng là một gia đình nực cười.
Lúc này, Hứa Tuân bước vào đại sảnh.
“Hi, Thái Tuyết, Ái Vân, hai người đều ở đây à? Đi thôi! Tôi đưa hai người đến một nơi rất thú vị."
“Nơi thú vị?" Đôi mắt của Thái Tuyết sáng lên, cô ta vội vàng hỏi: “Nơi nào thế? “Cứ đi rồi hãng biết!" Hứa Tuân mỉm cười bí ẩn.
“Được được được, chúng ta đi nhanh đi!"
Thái Tuyết vội vàng.
Cô ta đang cảm thấy nhàm chán, nếu không thế này thì cô ta sẽ lại tìm tới Phan Lâm mà trêu chọc mất.
“Ái Vân, em có đi không?" Hứa Tuân hỏi.
“Em không đi đâu." Lý Ái Vân lạnh lùng nói.
Vừa nãy Hứa Tuân còn trách móc gia đình cô như thế, làm sao cô có thể có cái nhìn tốt với họ được chứ? Hứa Tuân không quan tâm, mỉm cười, cúi người xuống thấp giọng nói: ‘Ái Vân, anh biết em đang tức giận, nhưng thật ra, đây không phải là chủ ý của anh, mà là của những người khác."
“Anh muốn nói cái gì?" Lý Ái Vân hỏi.
“Thật ra, anh không hề có thành kiến gì với nhà em cả, nên em đừng giận anh nữa.
Thực ra là lúc đầu chuyện dì cưới chú đã chọc tức rất nhiều người nên mới phải chịu tội như vậy, anh cũng không có cách gì cả."
Hứa Tuân than thở.
Lý Ái Vân khế nhíu mày, không nói gì.
Thật ra cô cũng đã từng nghe đến chuyện đó, nhưng sau nhiều năm như vậy, mấy người họ có cần thiết phải để bụng như vậy không? “Ái Vân, anh biết em rất giận bọn anh, nhưng anh nghĩ rằng việc của thế hệ trước nên được giải quyết bởi thế hệ trước. Tình cảm của thế hệ chúng ta thì thuộc về thế hệ chúng ta, và điều gia đình em nên làm bây giờ là cải thiện mối quan hệ với mọi người, hơn nữa, hiện tại là thời điểm hoàn hảo để cải thiện quan hệ, chẳng lẽ em muốn làm mọi người thất vọng sao? Chẳng lẽ em muốn mối quan hệ giữa gia đình em và nhà họ Hứa cứ tiếp tục xấu đi vậy sao? Chẳng lẽ em muốn mỗi lần dì về nhà mẹ lại phải chịu đựng những ánh mặt lạnh nhạt vậy sao? “
“Chuyện này…" Lý Ái Vân có chút xao lòng.
Sao cô ấy lại không muốn gia đình mình sống hòa thuận được chứ.
“Ái Vân, đi thôi, những người của thế hệ chúng ta nên thân thiết với nhau hơn, em đã xa cách bọn anh suốt những năm qua. Giờ đây, anh Hứa Tuân mời em cách chân thành như vậy rồi, nếu em còn không đi, thì những người khác sẽ nghĩ rằng em đang ra vẻ tự cao tự đại đấy, sau này khi thấy gia đình em, thì họ sẽ không còn nể mặt nữa." Thái Tuyết cũng lên tiếng thuyết phục cô.
Lý Ái Vân không chịu được nữa.
Cô do dự rồi khẽ gật đầu: ‘Được… Vậy em sẽ đi…"
“Dù sao đại tiệc mừng thọ của ông nội cũng chưa bắt đầu sớm như vậy, hôm nay chúng ta cứ vui chơi thoải mái đi." Hứa Tuân cười nói: “Đi đi đi!"
‘Ừm: Lý Ái Vân đứng dậy lao về phía Phan Lâm: “Chúng ta đi thôi."
“Được!" Phan Lâm gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Hứa Tuân lại cau mày nói: ‘Ái Vân, để chồng em ở lại đây đi."
“Tại sao?" Lý Ái Vân kinh ngạc.
“Đây chỉ là buổi gặp mặt của anh em nhà họ Hứa chúng ta, anh ta họ Phan…"
“Em mang họ Hứa sao, sao em đi được mà anh ấy lại không đi được?"
“Cái này…" Vẻ mặt của Hứa Tuân không được tự nhiên.
“Nếu Phan Lâm không đi được, thì em cũng không đi." Lý Ái Vân nhẹ giọng nói, sau đó ngồi trở lại ghế.
“Đừng đừng đừng, đi, đi, đều đi hết cả được chưa?" Hứa Tuân không cương quyết nữa liền nói.
Sau khi phản ứng lại, mấy người họ đã lên xe ô tô đậu bên ngoài và rời khỏi nhà họ Hứa.
Chiếc xe phi nước đại hết một vòng, vừa ra khỏi thành phố, rồi dừng lại bên ngoài một trang viên sang trọng…
“Đây là đâu?" Vẻ mặt Lý Ái Vân bối rối hỏi: “Nhìn thì không phải biệt thự của nhà họ Hứa? ko đây là trang viên của một người bạn của anh, nếu rảnh rỗi, mọi người có thể đến đây ngồi. Phía sau có trường đua ngựa đấy! Có thể chơi đua ngựa riêng!" Hứa Tuân cười nói.
“Wow! Trường đua ngựa tư nhân sao?"
Mắt Thái Tuyết sáng lên, hứng thú không ngừng.
Mặc dù những con cháu của nhà họ Hứa tương đối giàu có, nhưng họ không có khả năng sở hữu một trường đua ngựa riêng như vậy.
Bước vào trang viên, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy sự trang nhã và sang trọng của nó.
Mô phỏng lối kiến trúc phong cách châu Âu trong thiết kế sân vườn rất tài tình, tôn lên gu thẩm mỹ cao quý của gia chủ ở khắp mọi nơi.
Khi họ bước vào trang viên, thì Lý Ái Vân và Phan Lâm đột nhiên nhận ra.
Thì ra trang viên này không phải của người khác, mà chính là của Triệu Khải! Hiện tại, anh đang ngồi bên cạnh một chiếc hồ bơi, trò chuyện với một vài công tử nhà giàu ăn mặc sang trọng cùng mấy người đẹp mặc những bộ bikini nóng bỏng đang chơi đùa bên hồ bơi.
Sắc mặt Lý Ái Vân tái nhợt.
Phan Lâm cũng cau mày.
Thảo nào Hứa Tuân này lại nhiệt tình như vậy, xem ra đã có sự chuẩn bị từ trước…
“Ôi, công tử Tuân của chúng ta đến rồi kìa!" Một người đàn ông tóc ngắn màu xanh lục huýt sáo cười, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Lý Ái Vân đang đứng phía sau, ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Triệu Khải đứng dậy, rồi bước đến với nụ cười trên môi.
“Ái Vân, cô đến rồi à? Nào, ngồi xuống đây, cô muốn uống gì?"
Lý Ái Vân đột nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Tuân, nghiến răng nói: “Anh Tuân, hóa ra là Triệu Khải đã gọi điện thoại cho anh kéo em đến đây sao?"
“Ái Vân, anh nghe nói rằng có sự hiểu lầm giữa em và cậu Khải đây, vì vậy anh muốn nhân cơ hội này để giải quyết hiểu lầm giữa hai người, ngoài ra anh không có ý gì khác cả." Sắc mặt Hứa Tuân không chút thay đổi nói.
“Nhưng…"
“Ôi, Ái Vân, đã đến đây rồi, em đừng lo lắng nhiều làm gì, cứ tận hưởng đi! Em không muốn giữ lại chút thể diện cho chúng ta sao?" Thái Tuyết đứng bên cạnh đẩy cô ngồi xuống ghế rồi cười nói.
Sắc mặt Lý Ái Vân mất đi vẻ tự nhiên.
“Ái Vân, đừng lo lắng, đã cất công đến đây rồi thì cứ chơi thoải mái đi."
Lúc này, Phan Lâm đột nhiên nói một cau.
Ngay khi những lời này được nói ra, những người sẽ kế nghiệp giàu có đều nhìn về phía Phan Lâm.
“Đây là?" Một người đàn ông tóc dài liếc nhìn Phan Lâm.
“Một tên ăn bám." Thái Tuyết chế nhạo.
Khi những lời này thốt ra, rất nhiều người đều nhìn nhau, hiển nhiên là không hiểu gì cả.
Lúc này người đàn ông tóc xanh chợt nhận ra, chỉ vào Phan Lâm cười cười: “Tôi nhớ ra rồi! Anh là Phan Lâm đúng không? Thứ rác rưởi ở rể hay ăn bám phụ nữ đúng không?"
“Thì là anh ta chứ ai nữa!"
“Tại sao Ái Vân lại cưới một thứ rác rưởi như vậy?"
Một số người chế nhạo.
Người đàn ông tóc dài cau mày liếc nhìn Minh Hùng rồi nói: “Cậu Khải, cậu bị sao vậy? Mọi người ở đây đều đáng giá hàng trăm triệu, thứ rác rưởi này lại xuất hiện ở đây là sao? Cậu không nghĩ sự hiện diện của anh ta sẽ làm hỏng bầu không khí à? “
“Ồ? Ý của cậu Bình là…"
“Đuổi anh ta đi đi! Người đàn ông tóc dài ngâm nga nói.
“Chuyện này… hay là bỏ qua đi! Đều là bạn bè cả, không nên phân biệt cao thấp!"
Triệu Khải liếc mắt cười.
Anh ta biết rằng một khi đuổi Phan Lâm đi, thì Lý Ái Vân nhất định sẽ rời đi, bây giờ không phải là lúc tốt để đuổi Phan Lâm đi! Miếng thịt vào miệng thì nhất định phải cắn vào miệng mới nhả xương ra được, không phải sao? “Được rồi, được rồi, nhưng tôi không thích hợp giao lưu với những người kém cỏi lắm, anh để anh ta cách xa tôi một chút."
Lâm Trọng Bình nhún vai.
“Haha, đừng lo lắng, tôi sẽ quan tâm đến cảm xúc của mọi người." Triệu Khải cười hahaha.
Nghe những cuộc trò chuyện này, Lý Ái Vân run lên vì tức giận.
Phan Lâm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lâm Trọng Bình, bình tĩnh nói: “Sao thế? Anh giàu lắm sao?"
Khi nói xong lời này, thì mọi người đều ngớ ra.
Lâm Trọng Bình cũng không khỏi giật mình, một lúc sau, anh ta mới hoàn hồn rồi cười nói: “m, phải có hơn cậu khoảng… mấy trăm tỷ tiên mặt!"
“Ồ… chỉ có mấy trăm tỷ thôi sao?" Phan Lâm lắc đầu: “Thế này mà cũng gọi là giàu có sao?