Thần Y Lâm Cứu Em Đi
Chương 146
Lâm Trác Úy thật sự buồn bực, nghẹn ở cuốn họng.
Từ Xuân Bảo, Triệu Bưu và mấy người khác cũng cười như không cười nhìn anh.
Sắc mặt anh khó coi như thể ăn phải con ruồi chết.
"Không kết hôn được không?" Lâm Trác Úy cay đắng hỏi.
"Được thôi! Người ta là con gái đầu lòng của nhà họ Trương, vốn dĩ đã có hứa hôn với anh họ bà con xa, là thanh mai trúc mã rồi.
Cậu muốn trị bệnh cho cô ta mà không muốn kết hôn với cô ta, nhà họ Trương sẽ vô cùng cảm kích." Sau khi nghe Trần Biển Thước nói xong, Lâm Trác Úy thở phào nhẹ nhõm.
Không nói gì nữa, anh chạy đến chỗ Lý Vân Tịch đã chữa bệnh lần trước.
Hai ông cháu Trần Biển Thước cũng muốn kiểm tra một chút, ông ta cũng không chữa khỏi bệnh, vậy Lâm Trác Úy có cách gì?
Dĩ nhiên Triệu Bưu nhanh chân đến xem phong thái của thầy mình.
Chỉ có Từ Xuân Bảo đáng thương phải lại "Hội quán y học cổ truyền" phụ trách làm việc vặt.
...
Vào giờ phút này, bên trong khách sạn Như Nguyệt.
Một lần nữa rất nhiều thầy thuốc Trung y tập hợp lại!
Bọn họ đều tới để hưởng lợi.
Lần trước ông trùm phát triển địa ốc tuyển rể cho con gái, có thể để cho một chàng trai nghèo nhanh chóng thăng quan tiến chức, nhận được chén cơm hời.
Mặc dù người con gái này của Trương Thắng Bưu không bằng con gái của ông trùm phát triển địa ốc, nhưng dù gì người ta cũng là một ông lớn!
Có thể vào nghề mà không cần tiền cũng tốt đúng không?
Trên một chiếc giường có màn che màu đỏ, bên trong có một cô gái đang nằm.
Trương Thắng Bưu là một người vì đất nước, là một người rất đứng đắn, ông ta mở miệng nói một câu: "Tôi không nói nhảm! Tôi, Trương Thắng Bưu chỉ có một đứa con gái này, ai có thể trị khỏi cho con bé tôi sẽ gả con gái cho người đó."
Mọi người nhìn nhau rồi bắt đầu bàn luận kịch liệt.
Nhưng là bàn luận hồi lâu thì thấy hơi ngớ ngẩn!
Biết được bọn họ không khả thi, không biết con gái đầu nhà họ Trương này có cái triệu chứng gì, phải chữa trị như thế nào?
Dĩ nhiên...
Đây cũng là một câu vô nghĩa!
Ai cũng nói là bệnh lạ, nếu bệnh bình thường thì cần bọn họ đến chữa bệnh không?
Đột nhiên một lão Trung y mở miệng nói: "Có thể để cho chúng tôi bắt mạch một chút không, nhìn xem tình hình cô ấy như thế nào."
Trương Thắng Bưu trầm mặc, sau khi suy nghĩ một lúc mới gật đầu một cái.
Kết quả có một đám người như bị điên, lao đến bên giường, vén màn lên để nhìn.
Mẹ nó! Thật là tàn nhẫn!
Những người vui vẻ chạy tới, sau khi vén màn lên thì lập tức bịt mũi rồi chạy về.
Bên dưới là những Trung y tự nhận mình không có tay nghề, chỉ đến đây xem náo nhiệt.
Nhìn những vị này chạy về thì từng người lo lắng hỏi.
"Tình hình thế nào?"
"Bác sĩ Trương, sao không nhìn xem?"
"Nhìn? Nhìn cái rắm ấy! Sắc mặt vô hồn, toàn thân hôi thối, trên người còn chảy mủ.
Đoán chừng không sống được mấy ngày! Bệnh này không thể chữa khỏi."
"Cái gì?"
Nghe nói như vậy, có vài người dĩ nhiên không tin có ma quỷ, cố nén hôi thối đến bắt mạch một cái.
Ôi trời ơi!
Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua loại mạch tượng này, đúng là chỉ cách cái chết không xa.
Vốn là một cái xác sắp chết, có kê thuốc cũng vô dụng.
Nếu như dùng châm cứu mạnh hơn nữa, sợ rằng thân thể của con gái nhà họ Trương sẽ không chịu nổi mà chết!
Huống chi...
Trông cô ấy thật xấu xí! Ai đồng ý cưới cô ấy đây?
Khuôn mặt tái nhợt, đen thùi lùi, giống như một cái túi đen.
Nhất thời, ai lên thì hên xui, ai ai cũng quay trở về.
Trương Thắng Bưu nhìn những người này thì hét lên: "Này này, tất cả các người đã lên xem rồi mà sao không ai chữa trị? Chuyện này không đùa được đâu!"
Những bác sĩ kia cũng khoát tay, bày tỏ học nghệ không tốt, quả thực không biết phải bắt đầu từ đâu!
Đây cũng là lời lịch sự!
Không khách khí thì suýt chút nữa đã nói, ông lo hậu sự cho con gái đi? Còn chữa trị cái gì nữa mà chữa trị?
Nhìn từng người Trung y rời khỏi giường và không dám lên nữa, Trương Thắng Bưu không khỏi đau khổ..