Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 167: Quỷ đế đích thân tới
Trận này Đột Như Kỳ Lai mưa lớn tí tách suốt mấy giờ đồng hồ.
Trong Hầu phủ, ly trà để trước mặt Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, nước trà đã lạnh ngắt rồi.
Từ lúc Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu quỳ ở bên ngoài, Cổ Thương Thiên liền duy trì tư thế như thế.
Người này mới nhìn qua cũng đã là lão giả gần bảy tám mươi tuổi. Ở Đại Hạ, lại là một sự tồn tại truyền kỳ.
Vũ Hầu Kỳ Nhân, năm đó từng với Tiên Đế cùng vào sinh ra tử, bảo vệ nửa bên giang sơn Đại Hạ. Vì Đại Hạ, lão một thân một mình nhiều năm, không có con cháu và thê tử.
Lão mặc dù xuất thân quý tộc, nhưng cũng không kỳ thị bình dân. Bình dân tướng quân Lam Ứng Vũ chính là do một tay hắn nhấc lên.
Vũ Hầu đồng thời cũng nắm trong tay sáu, bảy phần binh quyền của Đại Hạ. Ngay cả Đại Hạ Đế ở trước mặt Vũ Hầu cũng không dám lỗ mãng.
Hắn là ân sư của Lam Ứng Vũ, lại vừa là thượng cấp của Lam Ứng Vũ. Tình cảm của Lam Ứng Vũ và hắn cũng như tình cha con.
Ngay từ trước lúc Diệp Lăng Nguyệt đổi tên Diệp Lăng Nguyệt. Lam Ứng Vũ liền đem thân phận thật sự của nàng bẩm báo với Vũ Hầu.
Vũ Hầu Cổ Thương Thiên biết được sự gặp gỡ của hai mẹ con Diệp gia. Cũng cảm thấy có vài phần thương hại, sẽ để cho Lam Ứng Vũ nhận Diệp Lăng Nguyệt làm con nuôi.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới cặp mẹ con này, vừa mới đến Hạ Đô không lâu, liền khiêu khích lên không ít sóng gió lớn nhỏ.
Nhất là Diệp Hoàng Ngọc, nàng lại to gan lớn mật, dám cả gan hành thích Hồng Phóng.
Tuy nói Cổ Thương Thiên đối với tác phong của Hồng phủ luôn luôn khinh khi, bình tĩnh mà xem xét. Diệp Hoàng Ngọc từ thiên tài nhất giới trở thành khí phụ, cũng thật là đáng thương. Chỉ là những người đáng thương trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu. Hắn Cổ Thương Thiên tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ tiêu hao một lượng lớn Nguyên Lực, đi cứu một người không liên can.
Hơn nữa, Lạc quý phi và người của Hồng Phóng đang lục soát ở khắp nơi trong thành. Hễ có bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay não cũng rất có thể sẽ bị đối phương tai tuyến bắt được.
“Lam gia Nhị tiểu thư, còn quỳ ở bên ngoài à?" Cổ Thương Thiên, gõ gõ ly đèn.
“Khải bẩm Vũ Hầu, Lam Nhị tiểu thư mới vừa bị hôn mê, đã được người đưa đi rồi. Nhưng, nàng cũng thật là một người có tâm. Ước chừng đã quỳ nửa ngày, nếu không phải là trận mưa này, sợ là vẫn còn quỳ tiếp." Ngay cả người của Vũ Hầu phủ, cũng không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn với hành động của Diệp Lăng Nguyệt.
“Quả đúng là một hiếu nữ. Chỉ tiếc là cơ nghiệp mấy trăm năm của Hồng phủ, chỉ dựa vào hai mẹ con nàng, muốn rung chuyển Hồng phủ, không thể nghi ngờ chỉ là kiến càng lay cây, không có chút cơ hội nào." Vũ Hầu Cổ Thương Thiên lắc đầu một cái.
Hắn ở quan trường chìm nổi hơn nửa đời người, có người nào chưa từng gặp.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi đổi tên Diệp Lăng Nguyệt, nếu có thể giữ bổn phận, cũng có thể có được sự sủng ái của thái hậu, sau này sẽ được sắp xếp gả vào một hào môn hôn sự tốt. Nhưng nếu nàng vẫn u mê trong nỗi cừu hận của gia tộc chỉ sợ sẽ hủy hoại đi chính nàng.
“Ai nói kiến càng không thể lay cây." Một giọng nói đột ngột từ trên trời rơi xuống.
Ngọn đèn ly trong tay Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, xoảng một tiếng vỡ vụn ra.
Toàn bộ bên trong bên ngoài của Hầu phủ, đều bị khí tức của Cổ Thương Thiên bao phủ lấy. Người này đến từ khi nào, Cổ Thương Thiên lại không có chút trực giác nào.
Hắn chợt đứng lên.
“Người nào, lại dám xông vào Vũ Hầu phủ."
“Một cái Vũ Hầu phủ nhỏ bé. Bổn Tọa muốn tới thì tới, muốn đi thì đi." Bên cạnh trên ghế thái sư, đã xuất hiện thêm một người.
Khi thấy Kim Diện nam nhân, trong tay bưng một ly trà nóng, tự ý uống trà. Trên trán Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, mồ hôi lạnh nhất thời xuất hiện đầy trán.
Có thể thần không biết quỷ không hay mà tiến vào Vũ Hầu Phủ, đối mặt Đại Hạ Vũ Hầu, còn có thể nói nói cười cười. Theo Vũ Hầu biết trên toàn bộ đại lục, đều không ra mười người, ngay cả vị kia ở Hồng phủ, cũng không có thể làm được đến trình độ này.
Trong mười người đó, tuổi tác phần lớn đều sấp xỉ Cổ Thương Thiên. Tuổi tác như vậy, chỉ có hai, ba người.
Nhìn thêm chút nữa về cách ăn mặc của hắn. Trong đầu Cổ Thương Thiên, đột nhiên xuất hiện một cái tên.
Trong mấy năm nay, một người mà gia thế và tốc độ phát triển khiến người khác ngạc nhiên.
“Quỷ Đế Vu Trọng, ngươi đến Vũ Hầu phủ ta có việc gì?" Cổ Thương Thiên trong miệng vọt ra một câu.
Trong ấn tượng thì hắn và Diêm Điện Quỷ Đế, thì không có bất kỳ giao tình nào.
“Cứu người." Vu Trọng nói, vuốt vuốt ngọn đèn trong tay.
“Cứu người?" Vũ Hầu Cổ Thương Thiên cảm thấy rất là buồn cười.
Hai từ “cứu người", có thể được nói ra từ trong miệng của bất kỳ người nào. Nhưng được nói ra từ trong miệng Quỷ Đế Vu Trọng, thì lại cảm thấy rất là tức cười.
Quỷ Đế Vu Trọng, chỉ giết người. Hai tay của hắn dính máu tươi, sợ rằng so với Cổ Thương Thiên trinh chiến trên sa trường hơn nửa đời người còn nhiều hơn rất nhiều.
“Cứu Diệp Hoàng Ngọc." Quỷ Đế Vu Trọng phun ra bốn chữ.
Vũ Hầu nghe xong thế nào lại cảm thấy lời nói này có điểm không đúng.
Lại suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh ngộ.
Cảm tình Quỷ Đế Vu Trọng là muốn yêu cầu hắn đi cứu Diệp Hoàng Ngọc.
Chỉ là cứu người là loại khẩu khí?
Còn rõ ràng chính là ra lệnh cho người.
Cổ Thương Thiên làm Đại Hạ quân phương đệ nhất nhân hơn nửa đời người. Khi nào lại bị người khác mệnh lệnh như vậy. Lão gia tử mất hứng, hừ lạnh một tiếng.
Nếu đổi lại là người khác, Cổ Thương Thiên trực tiếp liền sai người cho đuổi ra khỏi cửa.
Nhưng khi nhìn vị Quỷ Đế trước mắt này ngồi vô cùng ung dung, không hề có nửa điểm muốn dời đi, Cổ Thương Thiên phải bó tay toàn tập.
Tin đồn ngoại giới, Quỷ Đế Vu Trọng bản thân đã là Đế Vương võ học. Một nhát kiếm có thể đắp núi đắp rừng, một quyền có thể lấp biển lấp sông.
Nhân vật như vậy, nếu một khi khiến hắn mất hứng. Chỉ cần nhảy nhót mấy cái ở Hạ Đô thì hơn nửa Hạ Đô cũng đều bị hủy hoại dưới tay hắn.
“Ngươi có quan hệ gì với Diệp gia?" Cổ Thương Thiên không nghĩ rằng, Vu Trọng vì tính mạng Diệp Hoàng Ngọc mà tới.
“Diệp Hoàng Ngọc là nhạc mẫu của ta." Quỷ Đế Vu Trọng trả lời rất là trôi chảy.
Vũ Hầu Cổ Thương Thiên lại bị dọa cho giật mình.
Ý nói, con gái Diệp Hoàng Ngọc là nữ nhân của Quỷ Đế Vu Trọng?
Nhưng Cổ Thương Thiên lại suy nghĩ một chút, không đúng vết thương của Diệp Hoàng Ngọc phải do cao thủ luân hồi ngũ đạo trở lên mới có thể cứu được. Thực lực của Quỷ Đế Vu Trọng, tuyệt không thua kém luân hồi cảnh. Thân thủ của hắn, sợ rằng đã đạt tới Thần Thông Cảnh. Muốn cứu mẹ vợ mình, hắn có thể trực tiếp đi cứu, cần gì phải đến Vũ Hầu phủ chuyến này.
Như là nhận ra được sự nghi ngờ của Cổ Thương Thiên. Vu Trọng ho khan một tiếng.
“Bổn Tọa không có tiện tự mình ra tay, Diệp Hoàng Ngọc tạm thời vẫn chưa phải là mẹ vợ của ta."
Cổ Thương Thiên tỉnh ngộ. Thì ra, Quỷ Đế Vu Trọng vãn còn đang đeo đuổi con gái người ta. Cổ Thương Thiên nhất thời đối với vị Nhị tiểu thư nhà Lam gia kia kính nể thêm bội phục.
Cõi đời này, lại còn có nữ nhân dám cự tuyệt sự theo đuổi của Quỷ Đế Vu Trọng?
Lúc này, Cổ Thương Thiên lại có chút hối hận. Hắn thật nên muốn xem một chút vị Nhị tiểu thư Lam gia kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Nhưng nếu lão phu không cứu thì sao?"
Cổ Thương Thiên vẫn không chịu thả lỏng khẩu khí.
“Vậy thì ngày mai. Trên đại lục sẽ không còn có Đại Hạ."
“Hỗn xược! Một Vu Trọng ngươi, ngươi nghĩ rằng Đại Hạ ta là ngươi nói diệt thì có thể diệt được sao." Trên trán Cổ Thương Thiên, gân xanh nổi lên.
“Vũ Hầu, ngươi có thể nhận ra đồ trong tay ta." Bờ môi mỏng của Quỷ Đế Vu Trọng khẽ nhếch lên, trong tay xuất hiện một vật.
Khi trông thấy vật kia, mắt Vũ Hầu đột nhiên lòi ra. Đó chính là Binh Phù của Đại Hạ.
“Đây là tối hôm qua, ta thuận tay sờ thấy từ gối của Hoàng Đế Đại Hạ. Ngươi đoán xem, rốt cuộc là Binh Phù khó trộm hay là đầu của Hoàng Đế Đại Hạ khó trộm?"
Vu Trọng cười cười. Thời khắc ấy nụ cười của hắn, ở trong mắt Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, giống như một ác ma vừa nguy hiểm lại thêm quỷ dị.
Trong Hầu phủ, ly trà để trước mặt Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, nước trà đã lạnh ngắt rồi.
Từ lúc Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu quỳ ở bên ngoài, Cổ Thương Thiên liền duy trì tư thế như thế.
Người này mới nhìn qua cũng đã là lão giả gần bảy tám mươi tuổi. Ở Đại Hạ, lại là một sự tồn tại truyền kỳ.
Vũ Hầu Kỳ Nhân, năm đó từng với Tiên Đế cùng vào sinh ra tử, bảo vệ nửa bên giang sơn Đại Hạ. Vì Đại Hạ, lão một thân một mình nhiều năm, không có con cháu và thê tử.
Lão mặc dù xuất thân quý tộc, nhưng cũng không kỳ thị bình dân. Bình dân tướng quân Lam Ứng Vũ chính là do một tay hắn nhấc lên.
Vũ Hầu đồng thời cũng nắm trong tay sáu, bảy phần binh quyền của Đại Hạ. Ngay cả Đại Hạ Đế ở trước mặt Vũ Hầu cũng không dám lỗ mãng.
Hắn là ân sư của Lam Ứng Vũ, lại vừa là thượng cấp của Lam Ứng Vũ. Tình cảm của Lam Ứng Vũ và hắn cũng như tình cha con.
Ngay từ trước lúc Diệp Lăng Nguyệt đổi tên Diệp Lăng Nguyệt. Lam Ứng Vũ liền đem thân phận thật sự của nàng bẩm báo với Vũ Hầu.
Vũ Hầu Cổ Thương Thiên biết được sự gặp gỡ của hai mẹ con Diệp gia. Cũng cảm thấy có vài phần thương hại, sẽ để cho Lam Ứng Vũ nhận Diệp Lăng Nguyệt làm con nuôi.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới cặp mẹ con này, vừa mới đến Hạ Đô không lâu, liền khiêu khích lên không ít sóng gió lớn nhỏ.
Nhất là Diệp Hoàng Ngọc, nàng lại to gan lớn mật, dám cả gan hành thích Hồng Phóng.
Tuy nói Cổ Thương Thiên đối với tác phong của Hồng phủ luôn luôn khinh khi, bình tĩnh mà xem xét. Diệp Hoàng Ngọc từ thiên tài nhất giới trở thành khí phụ, cũng thật là đáng thương. Chỉ là những người đáng thương trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu. Hắn Cổ Thương Thiên tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ tiêu hao một lượng lớn Nguyên Lực, đi cứu một người không liên can.
Hơn nữa, Lạc quý phi và người của Hồng Phóng đang lục soát ở khắp nơi trong thành. Hễ có bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay não cũng rất có thể sẽ bị đối phương tai tuyến bắt được.
“Lam gia Nhị tiểu thư, còn quỳ ở bên ngoài à?" Cổ Thương Thiên, gõ gõ ly đèn.
“Khải bẩm Vũ Hầu, Lam Nhị tiểu thư mới vừa bị hôn mê, đã được người đưa đi rồi. Nhưng, nàng cũng thật là một người có tâm. Ước chừng đã quỳ nửa ngày, nếu không phải là trận mưa này, sợ là vẫn còn quỳ tiếp." Ngay cả người của Vũ Hầu phủ, cũng không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn với hành động của Diệp Lăng Nguyệt.
“Quả đúng là một hiếu nữ. Chỉ tiếc là cơ nghiệp mấy trăm năm của Hồng phủ, chỉ dựa vào hai mẹ con nàng, muốn rung chuyển Hồng phủ, không thể nghi ngờ chỉ là kiến càng lay cây, không có chút cơ hội nào." Vũ Hầu Cổ Thương Thiên lắc đầu một cái.
Hắn ở quan trường chìm nổi hơn nửa đời người, có người nào chưa từng gặp.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi đổi tên Diệp Lăng Nguyệt, nếu có thể giữ bổn phận, cũng có thể có được sự sủng ái của thái hậu, sau này sẽ được sắp xếp gả vào một hào môn hôn sự tốt. Nhưng nếu nàng vẫn u mê trong nỗi cừu hận của gia tộc chỉ sợ sẽ hủy hoại đi chính nàng.
“Ai nói kiến càng không thể lay cây." Một giọng nói đột ngột từ trên trời rơi xuống.
Ngọn đèn ly trong tay Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, xoảng một tiếng vỡ vụn ra.
Toàn bộ bên trong bên ngoài của Hầu phủ, đều bị khí tức của Cổ Thương Thiên bao phủ lấy. Người này đến từ khi nào, Cổ Thương Thiên lại không có chút trực giác nào.
Hắn chợt đứng lên.
“Người nào, lại dám xông vào Vũ Hầu phủ."
“Một cái Vũ Hầu phủ nhỏ bé. Bổn Tọa muốn tới thì tới, muốn đi thì đi." Bên cạnh trên ghế thái sư, đã xuất hiện thêm một người.
Khi thấy Kim Diện nam nhân, trong tay bưng một ly trà nóng, tự ý uống trà. Trên trán Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, mồ hôi lạnh nhất thời xuất hiện đầy trán.
Có thể thần không biết quỷ không hay mà tiến vào Vũ Hầu Phủ, đối mặt Đại Hạ Vũ Hầu, còn có thể nói nói cười cười. Theo Vũ Hầu biết trên toàn bộ đại lục, đều không ra mười người, ngay cả vị kia ở Hồng phủ, cũng không có thể làm được đến trình độ này.
Trong mười người đó, tuổi tác phần lớn đều sấp xỉ Cổ Thương Thiên. Tuổi tác như vậy, chỉ có hai, ba người.
Nhìn thêm chút nữa về cách ăn mặc của hắn. Trong đầu Cổ Thương Thiên, đột nhiên xuất hiện một cái tên.
Trong mấy năm nay, một người mà gia thế và tốc độ phát triển khiến người khác ngạc nhiên.
“Quỷ Đế Vu Trọng, ngươi đến Vũ Hầu phủ ta có việc gì?" Cổ Thương Thiên trong miệng vọt ra một câu.
Trong ấn tượng thì hắn và Diêm Điện Quỷ Đế, thì không có bất kỳ giao tình nào.
“Cứu người." Vu Trọng nói, vuốt vuốt ngọn đèn trong tay.
“Cứu người?" Vũ Hầu Cổ Thương Thiên cảm thấy rất là buồn cười.
Hai từ “cứu người", có thể được nói ra từ trong miệng của bất kỳ người nào. Nhưng được nói ra từ trong miệng Quỷ Đế Vu Trọng, thì lại cảm thấy rất là tức cười.
Quỷ Đế Vu Trọng, chỉ giết người. Hai tay của hắn dính máu tươi, sợ rằng so với Cổ Thương Thiên trinh chiến trên sa trường hơn nửa đời người còn nhiều hơn rất nhiều.
“Cứu Diệp Hoàng Ngọc." Quỷ Đế Vu Trọng phun ra bốn chữ.
Vũ Hầu nghe xong thế nào lại cảm thấy lời nói này có điểm không đúng.
Lại suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh ngộ.
Cảm tình Quỷ Đế Vu Trọng là muốn yêu cầu hắn đi cứu Diệp Hoàng Ngọc.
Chỉ là cứu người là loại khẩu khí?
Còn rõ ràng chính là ra lệnh cho người.
Cổ Thương Thiên làm Đại Hạ quân phương đệ nhất nhân hơn nửa đời người. Khi nào lại bị người khác mệnh lệnh như vậy. Lão gia tử mất hứng, hừ lạnh một tiếng.
Nếu đổi lại là người khác, Cổ Thương Thiên trực tiếp liền sai người cho đuổi ra khỏi cửa.
Nhưng khi nhìn vị Quỷ Đế trước mắt này ngồi vô cùng ung dung, không hề có nửa điểm muốn dời đi, Cổ Thương Thiên phải bó tay toàn tập.
Tin đồn ngoại giới, Quỷ Đế Vu Trọng bản thân đã là Đế Vương võ học. Một nhát kiếm có thể đắp núi đắp rừng, một quyền có thể lấp biển lấp sông.
Nhân vật như vậy, nếu một khi khiến hắn mất hứng. Chỉ cần nhảy nhót mấy cái ở Hạ Đô thì hơn nửa Hạ Đô cũng đều bị hủy hoại dưới tay hắn.
“Ngươi có quan hệ gì với Diệp gia?" Cổ Thương Thiên không nghĩ rằng, Vu Trọng vì tính mạng Diệp Hoàng Ngọc mà tới.
“Diệp Hoàng Ngọc là nhạc mẫu của ta." Quỷ Đế Vu Trọng trả lời rất là trôi chảy.
Vũ Hầu Cổ Thương Thiên lại bị dọa cho giật mình.
Ý nói, con gái Diệp Hoàng Ngọc là nữ nhân của Quỷ Đế Vu Trọng?
Nhưng Cổ Thương Thiên lại suy nghĩ một chút, không đúng vết thương của Diệp Hoàng Ngọc phải do cao thủ luân hồi ngũ đạo trở lên mới có thể cứu được. Thực lực của Quỷ Đế Vu Trọng, tuyệt không thua kém luân hồi cảnh. Thân thủ của hắn, sợ rằng đã đạt tới Thần Thông Cảnh. Muốn cứu mẹ vợ mình, hắn có thể trực tiếp đi cứu, cần gì phải đến Vũ Hầu phủ chuyến này.
Như là nhận ra được sự nghi ngờ của Cổ Thương Thiên. Vu Trọng ho khan một tiếng.
“Bổn Tọa không có tiện tự mình ra tay, Diệp Hoàng Ngọc tạm thời vẫn chưa phải là mẹ vợ của ta."
Cổ Thương Thiên tỉnh ngộ. Thì ra, Quỷ Đế Vu Trọng vãn còn đang đeo đuổi con gái người ta. Cổ Thương Thiên nhất thời đối với vị Nhị tiểu thư nhà Lam gia kia kính nể thêm bội phục.
Cõi đời này, lại còn có nữ nhân dám cự tuyệt sự theo đuổi của Quỷ Đế Vu Trọng?
Lúc này, Cổ Thương Thiên lại có chút hối hận. Hắn thật nên muốn xem một chút vị Nhị tiểu thư Lam gia kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Nhưng nếu lão phu không cứu thì sao?"
Cổ Thương Thiên vẫn không chịu thả lỏng khẩu khí.
“Vậy thì ngày mai. Trên đại lục sẽ không còn có Đại Hạ."
“Hỗn xược! Một Vu Trọng ngươi, ngươi nghĩ rằng Đại Hạ ta là ngươi nói diệt thì có thể diệt được sao." Trên trán Cổ Thương Thiên, gân xanh nổi lên.
“Vũ Hầu, ngươi có thể nhận ra đồ trong tay ta." Bờ môi mỏng của Quỷ Đế Vu Trọng khẽ nhếch lên, trong tay xuất hiện một vật.
Khi trông thấy vật kia, mắt Vũ Hầu đột nhiên lòi ra. Đó chính là Binh Phù của Đại Hạ.
“Đây là tối hôm qua, ta thuận tay sờ thấy từ gối của Hoàng Đế Đại Hạ. Ngươi đoán xem, rốt cuộc là Binh Phù khó trộm hay là đầu của Hoàng Đế Đại Hạ khó trộm?"
Vu Trọng cười cười. Thời khắc ấy nụ cười của hắn, ở trong mắt Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, giống như một ác ma vừa nguy hiểm lại thêm quỷ dị.
Tác giả :
Phù Tử