Thần Y Hoàng Hậu
Chương 30: Nàng nói dối!
Huyền Dịch ngồi xổm trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng như băng giờ phút này cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ khi chứng kiến bộ dạng chật vật hiện giờ của biểu muội.
"Ngươi..." Huyền Dịch cũng không biết nên nói gì.
Bỗng nhiên!
Mộc Dao tiên tử hướng ánh mắt vô thần về phía Huyền Dịch
Ánh mắt giống như cương thi phục sinh, một người can đảm như Huyền Dịch mà cũng phải giật mình.
"Biểu ca!" Mộc Dao tiên tử đột nhiên túm lấy áo Huyền Dịch: "Biểu ca cô ta nói dối! Cô ta không bị tàn phế, cô ta biết tu vi, hơn nữa còn rất cổ quái! Cô ta không phải người tốt! Cô ta là gian tế! Mau giết cô ta! Mau giết cô ta!"
Huyền Dịch im lặng, hắn cảm thấy biểu muội vì kinh hãi quá độ mà xuất hiện ảo giác.
Đúng vào lúc này, Quân Lâm Uyên cùng Phong quản gia vội vàng tới.
Bọn họ quần áo sạch sẽ, không nhuốm bụi trần, không giống bộ dạng đã từng chiến đấu mà giống như dáng vẻ nhàn nhã khoan thai khi tản bộ.
Mộc Dao vừa thấy Quân Lâm Uyên, liền đẩy Huyền Dịch ra, thân hình như lang như hổ nhào qua!
Quân Lâm Uyên nhíu mày, né khỏi bàn tay Mộc Dao tiên tử.
Mộc Dao tiên tử dùng lực quá lớn, vì thế khi ngã sẽ tự làm đau bản thân, lại cộng thêm sự uất ức khi không đánh trúng mà oà khóc: "Ta không có nói sai! Ta tận mắt nhìn thấy cô ta dùng vũ lực, là cô ta đem ta đẩy ta vào đàn sói! Mọi người đều thấy đấy, cô ta và ta rõ ràng cùng bị ngã vào đàn sói, thế nhưng cô ta đến một vết thương cũng không có, bởi vì bọn sói đều tấn công ta, tất cả đều đến cắn ta! Bọn chúng tất cả đều đến cắn ta ~ huhuhu~~ "
Lúc đầu, mọi người không tin Mộc Dao tiên tử, nhưng khi bọn họ quay đầu, nhìn thấy một Phượng Vũ hoàn toàn lành lặn không một vết thương thì——
Đều bị rơi vào giữa đàn sói, Mộc Dao tiên tử thì thương tích đầy mình, thế nhưng là Phong Tiểu Ngũ, trên người nàng ngoài vụn cỏ cùng nước bùn, thì không chút thương tích.
Điều này quá vô lý rồi.
Huyền Dịch vẫn luôn nghi ngờ Phượng Vũ, giờ phút này sự nghi ngờ lại càng lớn, hắn bắt lấy tay Phượng Vũ, đôi mắt như băng sương giá lạnh: "Ngươi thật sự là gian tế?!"
Huyền Dịch động thủ, Phong Tầm cũng đứng ngồi không yên!
Khi Huyền Dịch bắt lấy tay Phượng Vũ,Phong Tầm cũng túm được tay còn lại của nàng.
Phong Tầm nhìn chằm chằm Huyền Dịch: "Ngươi làm gì vậy?! Không biết tiểu Ngũ nhà ta không có tu vi à, còn nắm chặt như vậy, ngươi làm nàng bị thương rồi!
Phượng Vũ cảm thấy ấm áp trong lòng, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Phong Tầm điều hắn quan tâm lúc này phải không phải nàng có phải gian tế hay không mà là nàng có bị thương hay không.
"Tiểu vương gia, chuyện cho tới nước này người còn che chở cho cô ta, cô ta đem ta đẩy vào đàn sói! Cô ta muốn hại chết ta, cô ta căn bản không phải người tốt!" Mộc Dao tiên tử hét lên.
Phượng Vũ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Dao tiên tử: "Ta đẩy ngươi vào đàn sói? Mộc Dao tiên tử, có trời cao làm chứng, ngươi đổi trắng thay đen sớm có ngày bị sét đánh."
Huyền Dịch ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Phượng Vũ, tăng lực xiết cổ tay Phượng Vũ.
"A..." Phượng Vũ đau đớn kêu lên.
Gân xanh trên trán Phong Tầm bắt đầu nổi, hắn giận giữ hét lên ——
"Buông nàng ra."
"Ngươi..." Huyền Dịch cũng không biết nên nói gì.
Bỗng nhiên!
Mộc Dao tiên tử hướng ánh mắt vô thần về phía Huyền Dịch
Ánh mắt giống như cương thi phục sinh, một người can đảm như Huyền Dịch mà cũng phải giật mình.
"Biểu ca!" Mộc Dao tiên tử đột nhiên túm lấy áo Huyền Dịch: "Biểu ca cô ta nói dối! Cô ta không bị tàn phế, cô ta biết tu vi, hơn nữa còn rất cổ quái! Cô ta không phải người tốt! Cô ta là gian tế! Mau giết cô ta! Mau giết cô ta!"
Huyền Dịch im lặng, hắn cảm thấy biểu muội vì kinh hãi quá độ mà xuất hiện ảo giác.
Đúng vào lúc này, Quân Lâm Uyên cùng Phong quản gia vội vàng tới.
Bọn họ quần áo sạch sẽ, không nhuốm bụi trần, không giống bộ dạng đã từng chiến đấu mà giống như dáng vẻ nhàn nhã khoan thai khi tản bộ.
Mộc Dao vừa thấy Quân Lâm Uyên, liền đẩy Huyền Dịch ra, thân hình như lang như hổ nhào qua!
Quân Lâm Uyên nhíu mày, né khỏi bàn tay Mộc Dao tiên tử.
Mộc Dao tiên tử dùng lực quá lớn, vì thế khi ngã sẽ tự làm đau bản thân, lại cộng thêm sự uất ức khi không đánh trúng mà oà khóc: "Ta không có nói sai! Ta tận mắt nhìn thấy cô ta dùng vũ lực, là cô ta đem ta đẩy ta vào đàn sói! Mọi người đều thấy đấy, cô ta và ta rõ ràng cùng bị ngã vào đàn sói, thế nhưng cô ta đến một vết thương cũng không có, bởi vì bọn sói đều tấn công ta, tất cả đều đến cắn ta! Bọn chúng tất cả đều đến cắn ta ~ huhuhu~~ "
Lúc đầu, mọi người không tin Mộc Dao tiên tử, nhưng khi bọn họ quay đầu, nhìn thấy một Phượng Vũ hoàn toàn lành lặn không một vết thương thì——
Đều bị rơi vào giữa đàn sói, Mộc Dao tiên tử thì thương tích đầy mình, thế nhưng là Phong Tiểu Ngũ, trên người nàng ngoài vụn cỏ cùng nước bùn, thì không chút thương tích.
Điều này quá vô lý rồi.
Huyền Dịch vẫn luôn nghi ngờ Phượng Vũ, giờ phút này sự nghi ngờ lại càng lớn, hắn bắt lấy tay Phượng Vũ, đôi mắt như băng sương giá lạnh: "Ngươi thật sự là gian tế?!"
Huyền Dịch động thủ, Phong Tầm cũng đứng ngồi không yên!
Khi Huyền Dịch bắt lấy tay Phượng Vũ,Phong Tầm cũng túm được tay còn lại của nàng.
Phong Tầm nhìn chằm chằm Huyền Dịch: "Ngươi làm gì vậy?! Không biết tiểu Ngũ nhà ta không có tu vi à, còn nắm chặt như vậy, ngươi làm nàng bị thương rồi!
Phượng Vũ cảm thấy ấm áp trong lòng, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Phong Tầm điều hắn quan tâm lúc này phải không phải nàng có phải gian tế hay không mà là nàng có bị thương hay không.
"Tiểu vương gia, chuyện cho tới nước này người còn che chở cho cô ta, cô ta đem ta đẩy vào đàn sói! Cô ta muốn hại chết ta, cô ta căn bản không phải người tốt!" Mộc Dao tiên tử hét lên.
Phượng Vũ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Dao tiên tử: "Ta đẩy ngươi vào đàn sói? Mộc Dao tiên tử, có trời cao làm chứng, ngươi đổi trắng thay đen sớm có ngày bị sét đánh."
Huyền Dịch ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Phượng Vũ, tăng lực xiết cổ tay Phượng Vũ.
"A..." Phượng Vũ đau đớn kêu lên.
Gân xanh trên trán Phong Tầm bắt đầu nổi, hắn giận giữ hét lên ——
"Buông nàng ra."
Tác giả :
Tô Tiểu Noãn