Thần Y Đích Nữ
Quyển 2 - Chương 183: Bộ Nghê Thường ta đưa báo ứng trả cho ngươi
Editor: Bell Huỳnh
Huyền Thiên Hoa được mời đến Đồng Sinh Hiên của Phượng Vũ Hoành, Vong Xuyên Hoàng Tuyền mời hắn đến sảnh đường ngồi đợi, Phượng Vũ Hoành mang theo cái hộp gỗ ấy đi vào dược thất.
Rèm cửa sổ trong dược thất rèm quanh năm đều được che lại, bởi vì nàng nói dược liệu trong phòng cần khuất sáng, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là để nàng có thể vào trong phòng thuốc không gian bất cứ lúc nào. Người của Đồng Sinh Hiên đã quen với thói quen này của nàng, chỉ cần nàng vừa vào dược thất thì sẽ không có người quấy rầy, trừ phi có chuyện gấp, bằng không Phượng Vũ Hoành ở bên trong cam đoan tuyệt đối không ra.
Trong phòng thuốc không gian có một bộ thiết bị kiểm nghiệm, nàng làm quân y nhiều năm như vậy, đã chữa cho người sống cũng như đã nghiệm qua người chết, tuy nói nàng không phải là pháp y, nhưng đối với giải phẫu và giám định thi thể không thể không biết.
Nàng giằng co gần một canh giờ với xác mèo con, giám định các bộ phận thân thể bằng máy móc khoa học hiện đại, cuối cùng Phượng Vũ Hoành cũng có kết luận.
Đúng thật là ngón tay ấy của Bộ Nghê Thường có vấn đề!
Điều nàng kinh ngạc chính là loại độc Bánh Bao trúng và loại mê dược lúc trước nàng trúng phải hoàn toàn giống nhau.
Tay nàng nắm thành quyền, vẫn đang suy đoán người cung cấp dược cho Phượng Trầm Ngư cùng Phượng Tử Hạo là ai, bây giờ nàng đã biết được đáp án. Nếu là Bộ Nghê Thường thì cũng dễ hiểu. Hơn nữa động cơ gây án với Bánh Bao cũng có, Phượng Vũ Hoành có thể khẳng định Bộ Nghê Thường giấu độc trong móng tay rồi tiến cung, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia chỉ sợ Bộ Nghê Thường sẽ xuống tay với nàng.
Nàng vuốt ve thi thể Bánh Bao, tên tiểu tử này thay nàng chắn một kiếp nhưng lại bỏ mạng của mình.
Bộ Nghê Thường, nợ máu phải trả bằng máu, không biết đạo lý này nàng ta có hiểu không.
Rốt cục cũng đi ra khỏi dược thất, Huyền Thiên Hoa vẫn đang ngồi trên ghế trong sảnh đường uống tra. Phượng Vũ Hoành liền đưa chiếc hộp kia cho hắn, nói: “Chôn ở trong cung đi, phụ hoàng chắc chắn cũng muốn như vậy."
Huyền Thiên Hoa gật đầu, hỏi nàng: “Có điều tra được nguyên nhân không?"
“Ngón tay của Bộ Nghê Thường ngày hôm đó có vấn đề." Nàng đem kết quả kiểm nghiệm nói với Huyền Thiên Hoa.
Huyền Thiên Hoa nghe được nhíu chặt mày: "Nói vậy thì, chuyện ở Phượng Đồng huyện Bộ Nghê Thường cũng có tham dự. Bánh Bao chết, phụ hoàng nhất định sẽ truy cứu, nếu muội muốn tự mình động thủ, ta có thể giúp muội. Chỉ là nếu muốn nhổ tận gốc Bộ gia thì bây giờ chưa phải lúc, Bộ Thông còn ở bên ngoài." Hắn phân tích tình hình cho Phượng Vũ Hoành nghe.
Phượng Vũ Hoành cũng hiểu rõ đạo lý này, chuyện của Bộ Thông trong lòng nàng cũng có tính toán, hiển nhiên phải biết Hoàng thượng không thể bỏ mặc con cá lớn Bộ gia nên không thể động tay động chân ở bên ngoài. “Muội chỉ muốn Bộ Nghê Thường." Nàng ra quyết định.
Huyền Thiên Hoa gật đầu: "Được, vậy thì muội phải bảo trọng, có việc thì đến Thuần vương phủ tìm ta." Hắn không lưu lại thêm nữa, mang theo hộp gỗ rồi rời đi.
Phượng Vũ Hoành đi theo ra ngoài, vội vã hỏi một tiếng: "Thất ca, Huyền Thiên Minh lúc nào có thể trở về?"
Hắn dừng bước, quay đầu nói: "Cái này không nói trước được."
"A" Nàng có chút mất mát: "Không có chuyện gì, Thất ca cũng nên trở về rồi, đi đường cẩn thận."
Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, trên mặt mang theo ý nhàn nhạt, quay người đi ra sân.
Phượng Vũ Hoành kéo tay Vong Xuyên: “Ta cứ cảm thấy Thất ca hôm nay không giống mọi khi."
Vong Xuyên nghĩ một lát, bất chợt "A... " một tiếng: "Có khi nào là việc kia?"
"Có chuyện gì vậy?" Nàng kỳ quái hỏi.
"Ngày giỗ thân mẫu của Thất điện hạ ngay ngày đông, cụ thể là ngày nào nô tỳ cũng không nhớ, nói chung hàng năm trong ngày mùa đông Thất điện hạ sẽ đi tế bái thân mẫu."
"Trách không được." Nàng cuối cùng cũng rõ vì sao hôm nay cảm thấy nhìn Huyền Thiên Hoa có phần cô đơn, nghĩ đến mấy ngày nữa là đến ngày giỗ rồi.
Buổi tối hôm đó, Phượng Vũ Hoành mang theo Ban Tẩu chuồn ra khỏi Huyện chủ phủ, chạy thẳng tới phủ Bộ gia.
Ban Tẩu từ trước đến giờ ghét bỏ Phượng Vũ Hoành không dùng kinh công, nhưng hắn cũng rất phối hợp với tốc độ của nàng, rõ ràng là có thể chạy sao cứ phải đi chậm, quả thật khó chịu. “Chủ tử, nếu người thật sự không thể đi nhanh, ta cõng người cũng được."
Phượng Vũ Hoành đưa tay ngăn cánh tay của Ban Tẩu, nói với hắn: “Vậy ngươi mang ta theo chạy hai bước." Ban Tẩu thử mấy lần, phát hiện có thể, trong lòng tốt lên không ít.
Khinh công so với đi bộ, tốc độ nhanh hơn không ít, hai người một đường chạy thẳng tới con hẻm thông với Bộ gia. Ban Tẩu đột nhiên chậm lại.
Phượng Vũ Hoành không hỏi hắn nguyên nhân, nàng biết Ban Tẩu sẽ không vô duyên vô cớ dừng lại, lúc này chính nàng cũng nghe được một số động tĩnh truyền đến.
Hai người tìm một góc khuất ẩn thân, lại nhìn trên phố, thấy lại có hai nữ tử vội vội vàng vàng đi về phía bên này, vừa đi vừa nhìn bốn phía, rõ ràng cảnh giác động tĩnh bốn phía, chỉ lo bị người khác phát hiện.
Phượng Vũ Hoành mừng rỡ, bởi vì nàng nhận ra hai người kia chính là Bộ Nghê Thường cùng nha hoàn của nàng.
Nàng giật nhẹ Ban Tẩu: "Chà! Ngươi đoán xem Bộ Nghê Thường này nửa đêm canh ba ra ngoài phủ làm gì?"
Ban Tẩu lắc đầu: "Sao thuộc hạ biết được?"
"Ta đoán là đi gặp tình lang." Phượng Vũ Hoàng vừa nói vừa chỉ tay về phía Bộ Nghê Thường. “Ngươi xem khuy cổ áo của nàng ta kìa, có một nút bị cài nhầm rồi, chứng minh lúc cài vô cùng sốt sắng. Hơn nửa đêm mà ở bên ngoài cởi quần áo, chẳng phải gặp tình lang thì là gì?"
Ban Tẩu cũng không có cách nào: "Chủ tử ngươi có thể ở ngay trước mặt ta không phải cái gì cũng nói được không?"
Phượng Vũ Hoành không kiêng kỵ những thứ này, cũng không để ý đến Ban Tẩu, nàng chính là nhìn theo hướng Bộ Nghê Thường, bây giờ ngươi tự mình đưa tới cửa, tiết kiệm cho nàng không phải tới Bộ phủ.
Ngay lập tức rút súng thuốc mê trong tay áo ra, hướng hai người trong hẻm nhỏ bắn hai phát.
Ban Tẩu lẳng lặng nhìn Phượng Vũ Hoành bắn loại ám khí này, không khỏi nuốt nước miếng: “Chủ tử, kỳ thực người không cần mang theo thuộc hạ, loại ám khí này của người quá lợi hại."
“Không dẫn theo ngươi thì ai làm khiêng cho ta?" Phượng Vũ Hoành liếc hắn một cái, chỉ vào hai người ngã đằng trước: “Mau! Nhanh!"
Ban Tẩu không nhiều lời, chạy ngay tới chỗ Bộ Nghê Thường. Đến khi lại gần, Ban Tẩu lại lấy trong ống tay áo ra một bọc giấy nhỏ, bên trong là bột phấn bạch sắc, đổ vào trong miệng Bộ Nghê Thường.
"Thuốc này dù sao cũng không bằng loại thuốc kia của nàng ấy, nhưng cũng là mê dược số một số hai trong thanh lâu, chủ tử yên tâm, hiệu quả giống nhau."
Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Vậy được, cũng nên để nàng ta nếm thử tư vị của dạng thuốc này."
"Còn tiểu nha đầu kia phải làm sao?" Ban Tẩu cho Bộ Nghê Thường dùng xong dược, nhìn về phía nha đầu bên cạnh: “Giết?"
"Đừng!" Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười: “Dược trên ám khí đủ để nàng ấy ngủ đến hừng đông, chút nữa ta ném nàng đến cửa quan phủ, chờ nàng ta tỉnh dậy vừa vặn trực tiếp báo án."
Ban Tẩu không nói gì, trực tiếp một mình vác hai người trên lưng, sau đó hướng Phượng Vũ Hoành hất cằm: “Đi thôi, trước đi quan phủ, sau đó thuộc hạ dẫn ngài đi chỗ tốt."
Ban Tẩu nói tiếng địa phương rất tốt, kỳ thực chính là đám nam nhân ở ngoại thành. Làm Phượng Vũ Hoành nghe hắn nói qua tình huống đám nam nhân đó, chỉ thiếu chút nữa vỗ tay bảo hay.
Bộ Nghê Thường nếu rơi vào nơi như vậy, nàng thật muốn tưởng tượng xem nữ nhân này sau khi tỉnh lại có đập đầu tìm cái chết không.
"Chủ tử, nàng giống như có phản ứng." Hai người đã đến ngoại thành, đi về phía trước một đoạn đường ngắc liền thấy một đám nam nhân. Thần sắc Ban Tẩu liền không được tự nhiên nói: “Thuộc hạ có thể để nàng ấy xuống đất kéo đi không?"
"Không được!" Phượng Vũ Hoành trợn mắt: "Như thế sẽ làm dơ quần áo nàng, hiệu quả không được tốt."
Ban Tẩu khuyên nàng: "Chủ tử, người suy nghĩ nhiều quá, cho dù là ném con chó cái vào chỗ đó cũng chưa chắc có thể sống sót trở ra."
“Vậy cũng không được." Phượng Vũ Hoành còn chưa muốn, nói: “Ngươi nhịn thêm chút nữa, không phải nói sắp đến rồi sao."
Ban Tẩu thật sự nhẫn nhịn, nhưng dược trên người Bộ Nghê Thường phát tán càng lúc càng nhanh, trước mắt chỉ thấy nàng đang dây dưa với Ban Tẩu. Trong chốc lát đã lan đến hai tay, rồi lại đến hai đùi, miệng cũng không thành thật, luôn cố ý sượt qua trên cổ Ban Tẩu. Hơn nữa còn như cố ý phát ra âm thanh, làm Ban Tẩu gò má đỏ bừng, thân thể cứng ngắc.
Phượng Vũ Hoành trong lòng cũng gấp gáp, bước chân không khỏi nhanh hơn, gắng sức đuổi theo tốc độ Ban Tẩu vội vàng đến chỗ đám nam nhân bên ấy.
Rốt cục cũng đến, Ban Tẩu không nhịn được nữa, triển khai khinh công vọt thẳng lên trên, tay liền đem Bộ Nghê Thường ném tới lều giữa khu.
Bộ Nghê Thường bị ném rất độc ác, rầm một tiếng, theo căn bản nàng gào khóc.
Tiếng khóc này làm đám nam nhân vốn đã ngủ trở nên kinh ngạc, âm thanh nữ nhân cực kỳ nhạy cảm với thân kinh của đám nam nhân nơi đây, thoáng cái hạ thân bọn họ liền căn chặt, khó che giấu hưng phấn trong lòng, từng cái từng cái xiêm y đều bị xé, bọn họ sợ mình chậm tay sẽ bị kẻ khác cướp đoạt mất.
Phượng Vũ Hoành được Ban Tẩu mang theo ngồi trên đầu tường, mắt thấy bọn nam nhân kia mới bắt đầu vì tranh cướp Bộ Nghê Thường mà ẩu đả cấu xé lẫn nhau, Bộ Nghê Thường kia thì khi nghe đến thanh âm của nam nhân liền dứt khoát bò lên thân người ta, sau đó bọn nam nhân từ bỏ đánh nhau, thẳng thắn xông lên, liền đem Bộ Nghê Thường đặt dưới hạ thể, từng trận từng cướp đoạt.
Nàng giật nhẹ tay áo Ban Tẩu: "Đi thôi, chúng ta trở về, phía sau không còn gì để xem."
Ban Tẩu nhíu mày, không còn gì để xem? Phấn khích vừa mới bắt đầu a?
Hắn nghĩ sẽ trêu chọc Phượng Vũ Hoành một hai câu, chợt phát hiện sắc mặt khó coi của chủ tử, vì thế cũng không dám nói nhiều, lôi nàng nhảy xuống tường, bắt đầu quay trở về.
Phượng Vũ Hoành hỏi Ban Tẩu: "Ngươi có thấy ta quá tàn nhẫn không?" Ban Tẩu sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Cái đó sao có thể gọi là tàn nhẫn, cái này là lấy gậy ông đập lưng ông."
"Ân." Phượng Vũ Hoành cũng nghĩ như vậy: " Ta xưa nay yêu ghét phân minh, tốt với ta, ta sẽ che chở yêu thương, nếu giở trò với ta, ta sẽ khiến các nàng phải trả giá. Hôm nay là Bộ Nghê Thường, sau này nhất định sẽ còn có nhiều người hơn, các ngươi ở bên cạnh ta, hi vọng không bị ta dọa, các ngươi cũng phải rõ ràng, ở một cái thế giới như thế này, các ngươi không mạnh thì sẽ bị người khác ức hiếp."
Đây là Phượng Vũ Hoành đúc kết ra được sau lần bị trúng độc ở Phượng Đồng huyện, đối đãi với kẻ thù không thể chỉ dẻo miệng, công phu đùa giỡn cho dù tốt, cũng không thể gây ra tổn thương nhiều cho đối phương. Đôi khi nhất định phải động thủ, tát một cái, để những người hại nàng không còn năng lực đánh trả, đây mới là cách bảo vệ mình tốt nhất.
Lúc hai người trở về Đồng Sinh Hiên thì trời sắp sáng, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền vẫn canh giữ trong viện chờ nàng, vừa thấy nàng trở lại liền nhanh chóng vây lại hỏi tình huống như thế nào rồi.
Phượng Vũ Hoành nói với Vong Xuyên: "Trời sáng liền sai người đi báo án, nói là bên trong đám nam nhân ngoại thành có vụ huyết án phát sinh, để Kinh Triệu Duẫn dẫn người đi thăm dò."
"Nô tỳ rõ." Vong Xuyên gật đầu đáp lại, hầu hạ Phượng Vũ Hoành về phòng nghỉ ngơi.
Mặt trời mọc tới buổi trưa, trong kinh thanh rất nhanh truyền ra tin tức đến Đồng Sinh Hiên —— Bộ gia Đại tiểu thư Bộ Nghê Thường được người ta phát hiện ở ngoài kinh thành toàn thân không có quần áo, hạ thân tàn tạ.
Huyền Thiên Hoa được mời đến Đồng Sinh Hiên của Phượng Vũ Hoành, Vong Xuyên Hoàng Tuyền mời hắn đến sảnh đường ngồi đợi, Phượng Vũ Hoành mang theo cái hộp gỗ ấy đi vào dược thất.
Rèm cửa sổ trong dược thất rèm quanh năm đều được che lại, bởi vì nàng nói dược liệu trong phòng cần khuất sáng, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là để nàng có thể vào trong phòng thuốc không gian bất cứ lúc nào. Người của Đồng Sinh Hiên đã quen với thói quen này của nàng, chỉ cần nàng vừa vào dược thất thì sẽ không có người quấy rầy, trừ phi có chuyện gấp, bằng không Phượng Vũ Hoành ở bên trong cam đoan tuyệt đối không ra.
Trong phòng thuốc không gian có một bộ thiết bị kiểm nghiệm, nàng làm quân y nhiều năm như vậy, đã chữa cho người sống cũng như đã nghiệm qua người chết, tuy nói nàng không phải là pháp y, nhưng đối với giải phẫu và giám định thi thể không thể không biết.
Nàng giằng co gần một canh giờ với xác mèo con, giám định các bộ phận thân thể bằng máy móc khoa học hiện đại, cuối cùng Phượng Vũ Hoành cũng có kết luận.
Đúng thật là ngón tay ấy của Bộ Nghê Thường có vấn đề!
Điều nàng kinh ngạc chính là loại độc Bánh Bao trúng và loại mê dược lúc trước nàng trúng phải hoàn toàn giống nhau.
Tay nàng nắm thành quyền, vẫn đang suy đoán người cung cấp dược cho Phượng Trầm Ngư cùng Phượng Tử Hạo là ai, bây giờ nàng đã biết được đáp án. Nếu là Bộ Nghê Thường thì cũng dễ hiểu. Hơn nữa động cơ gây án với Bánh Bao cũng có, Phượng Vũ Hoành có thể khẳng định Bộ Nghê Thường giấu độc trong móng tay rồi tiến cung, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia chỉ sợ Bộ Nghê Thường sẽ xuống tay với nàng.
Nàng vuốt ve thi thể Bánh Bao, tên tiểu tử này thay nàng chắn một kiếp nhưng lại bỏ mạng của mình.
Bộ Nghê Thường, nợ máu phải trả bằng máu, không biết đạo lý này nàng ta có hiểu không.
Rốt cục cũng đi ra khỏi dược thất, Huyền Thiên Hoa vẫn đang ngồi trên ghế trong sảnh đường uống tra. Phượng Vũ Hoành liền đưa chiếc hộp kia cho hắn, nói: “Chôn ở trong cung đi, phụ hoàng chắc chắn cũng muốn như vậy."
Huyền Thiên Hoa gật đầu, hỏi nàng: “Có điều tra được nguyên nhân không?"
“Ngón tay của Bộ Nghê Thường ngày hôm đó có vấn đề." Nàng đem kết quả kiểm nghiệm nói với Huyền Thiên Hoa.
Huyền Thiên Hoa nghe được nhíu chặt mày: "Nói vậy thì, chuyện ở Phượng Đồng huyện Bộ Nghê Thường cũng có tham dự. Bánh Bao chết, phụ hoàng nhất định sẽ truy cứu, nếu muội muốn tự mình động thủ, ta có thể giúp muội. Chỉ là nếu muốn nhổ tận gốc Bộ gia thì bây giờ chưa phải lúc, Bộ Thông còn ở bên ngoài." Hắn phân tích tình hình cho Phượng Vũ Hoành nghe.
Phượng Vũ Hoành cũng hiểu rõ đạo lý này, chuyện của Bộ Thông trong lòng nàng cũng có tính toán, hiển nhiên phải biết Hoàng thượng không thể bỏ mặc con cá lớn Bộ gia nên không thể động tay động chân ở bên ngoài. “Muội chỉ muốn Bộ Nghê Thường." Nàng ra quyết định.
Huyền Thiên Hoa gật đầu: "Được, vậy thì muội phải bảo trọng, có việc thì đến Thuần vương phủ tìm ta." Hắn không lưu lại thêm nữa, mang theo hộp gỗ rồi rời đi.
Phượng Vũ Hoành đi theo ra ngoài, vội vã hỏi một tiếng: "Thất ca, Huyền Thiên Minh lúc nào có thể trở về?"
Hắn dừng bước, quay đầu nói: "Cái này không nói trước được."
"A" Nàng có chút mất mát: "Không có chuyện gì, Thất ca cũng nên trở về rồi, đi đường cẩn thận."
Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, trên mặt mang theo ý nhàn nhạt, quay người đi ra sân.
Phượng Vũ Hoành kéo tay Vong Xuyên: “Ta cứ cảm thấy Thất ca hôm nay không giống mọi khi."
Vong Xuyên nghĩ một lát, bất chợt "A... " một tiếng: "Có khi nào là việc kia?"
"Có chuyện gì vậy?" Nàng kỳ quái hỏi.
"Ngày giỗ thân mẫu của Thất điện hạ ngay ngày đông, cụ thể là ngày nào nô tỳ cũng không nhớ, nói chung hàng năm trong ngày mùa đông Thất điện hạ sẽ đi tế bái thân mẫu."
"Trách không được." Nàng cuối cùng cũng rõ vì sao hôm nay cảm thấy nhìn Huyền Thiên Hoa có phần cô đơn, nghĩ đến mấy ngày nữa là đến ngày giỗ rồi.
Buổi tối hôm đó, Phượng Vũ Hoành mang theo Ban Tẩu chuồn ra khỏi Huyện chủ phủ, chạy thẳng tới phủ Bộ gia.
Ban Tẩu từ trước đến giờ ghét bỏ Phượng Vũ Hoành không dùng kinh công, nhưng hắn cũng rất phối hợp với tốc độ của nàng, rõ ràng là có thể chạy sao cứ phải đi chậm, quả thật khó chịu. “Chủ tử, nếu người thật sự không thể đi nhanh, ta cõng người cũng được."
Phượng Vũ Hoành đưa tay ngăn cánh tay của Ban Tẩu, nói với hắn: “Vậy ngươi mang ta theo chạy hai bước." Ban Tẩu thử mấy lần, phát hiện có thể, trong lòng tốt lên không ít.
Khinh công so với đi bộ, tốc độ nhanh hơn không ít, hai người một đường chạy thẳng tới con hẻm thông với Bộ gia. Ban Tẩu đột nhiên chậm lại.
Phượng Vũ Hoành không hỏi hắn nguyên nhân, nàng biết Ban Tẩu sẽ không vô duyên vô cớ dừng lại, lúc này chính nàng cũng nghe được một số động tĩnh truyền đến.
Hai người tìm một góc khuất ẩn thân, lại nhìn trên phố, thấy lại có hai nữ tử vội vội vàng vàng đi về phía bên này, vừa đi vừa nhìn bốn phía, rõ ràng cảnh giác động tĩnh bốn phía, chỉ lo bị người khác phát hiện.
Phượng Vũ Hoành mừng rỡ, bởi vì nàng nhận ra hai người kia chính là Bộ Nghê Thường cùng nha hoàn của nàng.
Nàng giật nhẹ Ban Tẩu: "Chà! Ngươi đoán xem Bộ Nghê Thường này nửa đêm canh ba ra ngoài phủ làm gì?"
Ban Tẩu lắc đầu: "Sao thuộc hạ biết được?"
"Ta đoán là đi gặp tình lang." Phượng Vũ Hoàng vừa nói vừa chỉ tay về phía Bộ Nghê Thường. “Ngươi xem khuy cổ áo của nàng ta kìa, có một nút bị cài nhầm rồi, chứng minh lúc cài vô cùng sốt sắng. Hơn nửa đêm mà ở bên ngoài cởi quần áo, chẳng phải gặp tình lang thì là gì?"
Ban Tẩu cũng không có cách nào: "Chủ tử ngươi có thể ở ngay trước mặt ta không phải cái gì cũng nói được không?"
Phượng Vũ Hoành không kiêng kỵ những thứ này, cũng không để ý đến Ban Tẩu, nàng chính là nhìn theo hướng Bộ Nghê Thường, bây giờ ngươi tự mình đưa tới cửa, tiết kiệm cho nàng không phải tới Bộ phủ.
Ngay lập tức rút súng thuốc mê trong tay áo ra, hướng hai người trong hẻm nhỏ bắn hai phát.
Ban Tẩu lẳng lặng nhìn Phượng Vũ Hoành bắn loại ám khí này, không khỏi nuốt nước miếng: “Chủ tử, kỳ thực người không cần mang theo thuộc hạ, loại ám khí này của người quá lợi hại."
“Không dẫn theo ngươi thì ai làm khiêng cho ta?" Phượng Vũ Hoành liếc hắn một cái, chỉ vào hai người ngã đằng trước: “Mau! Nhanh!"
Ban Tẩu không nhiều lời, chạy ngay tới chỗ Bộ Nghê Thường. Đến khi lại gần, Ban Tẩu lại lấy trong ống tay áo ra một bọc giấy nhỏ, bên trong là bột phấn bạch sắc, đổ vào trong miệng Bộ Nghê Thường.
"Thuốc này dù sao cũng không bằng loại thuốc kia của nàng ấy, nhưng cũng là mê dược số một số hai trong thanh lâu, chủ tử yên tâm, hiệu quả giống nhau."
Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Vậy được, cũng nên để nàng ta nếm thử tư vị của dạng thuốc này."
"Còn tiểu nha đầu kia phải làm sao?" Ban Tẩu cho Bộ Nghê Thường dùng xong dược, nhìn về phía nha đầu bên cạnh: “Giết?"
"Đừng!" Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười: “Dược trên ám khí đủ để nàng ấy ngủ đến hừng đông, chút nữa ta ném nàng đến cửa quan phủ, chờ nàng ta tỉnh dậy vừa vặn trực tiếp báo án."
Ban Tẩu không nói gì, trực tiếp một mình vác hai người trên lưng, sau đó hướng Phượng Vũ Hoành hất cằm: “Đi thôi, trước đi quan phủ, sau đó thuộc hạ dẫn ngài đi chỗ tốt."
Ban Tẩu nói tiếng địa phương rất tốt, kỳ thực chính là đám nam nhân ở ngoại thành. Làm Phượng Vũ Hoành nghe hắn nói qua tình huống đám nam nhân đó, chỉ thiếu chút nữa vỗ tay bảo hay.
Bộ Nghê Thường nếu rơi vào nơi như vậy, nàng thật muốn tưởng tượng xem nữ nhân này sau khi tỉnh lại có đập đầu tìm cái chết không.
"Chủ tử, nàng giống như có phản ứng." Hai người đã đến ngoại thành, đi về phía trước một đoạn đường ngắc liền thấy một đám nam nhân. Thần sắc Ban Tẩu liền không được tự nhiên nói: “Thuộc hạ có thể để nàng ấy xuống đất kéo đi không?"
"Không được!" Phượng Vũ Hoành trợn mắt: "Như thế sẽ làm dơ quần áo nàng, hiệu quả không được tốt."
Ban Tẩu khuyên nàng: "Chủ tử, người suy nghĩ nhiều quá, cho dù là ném con chó cái vào chỗ đó cũng chưa chắc có thể sống sót trở ra."
“Vậy cũng không được." Phượng Vũ Hoành còn chưa muốn, nói: “Ngươi nhịn thêm chút nữa, không phải nói sắp đến rồi sao."
Ban Tẩu thật sự nhẫn nhịn, nhưng dược trên người Bộ Nghê Thường phát tán càng lúc càng nhanh, trước mắt chỉ thấy nàng đang dây dưa với Ban Tẩu. Trong chốc lát đã lan đến hai tay, rồi lại đến hai đùi, miệng cũng không thành thật, luôn cố ý sượt qua trên cổ Ban Tẩu. Hơn nữa còn như cố ý phát ra âm thanh, làm Ban Tẩu gò má đỏ bừng, thân thể cứng ngắc.
Phượng Vũ Hoành trong lòng cũng gấp gáp, bước chân không khỏi nhanh hơn, gắng sức đuổi theo tốc độ Ban Tẩu vội vàng đến chỗ đám nam nhân bên ấy.
Rốt cục cũng đến, Ban Tẩu không nhịn được nữa, triển khai khinh công vọt thẳng lên trên, tay liền đem Bộ Nghê Thường ném tới lều giữa khu.
Bộ Nghê Thường bị ném rất độc ác, rầm một tiếng, theo căn bản nàng gào khóc.
Tiếng khóc này làm đám nam nhân vốn đã ngủ trở nên kinh ngạc, âm thanh nữ nhân cực kỳ nhạy cảm với thân kinh của đám nam nhân nơi đây, thoáng cái hạ thân bọn họ liền căn chặt, khó che giấu hưng phấn trong lòng, từng cái từng cái xiêm y đều bị xé, bọn họ sợ mình chậm tay sẽ bị kẻ khác cướp đoạt mất.
Phượng Vũ Hoành được Ban Tẩu mang theo ngồi trên đầu tường, mắt thấy bọn nam nhân kia mới bắt đầu vì tranh cướp Bộ Nghê Thường mà ẩu đả cấu xé lẫn nhau, Bộ Nghê Thường kia thì khi nghe đến thanh âm của nam nhân liền dứt khoát bò lên thân người ta, sau đó bọn nam nhân từ bỏ đánh nhau, thẳng thắn xông lên, liền đem Bộ Nghê Thường đặt dưới hạ thể, từng trận từng cướp đoạt.
Nàng giật nhẹ tay áo Ban Tẩu: "Đi thôi, chúng ta trở về, phía sau không còn gì để xem."
Ban Tẩu nhíu mày, không còn gì để xem? Phấn khích vừa mới bắt đầu a?
Hắn nghĩ sẽ trêu chọc Phượng Vũ Hoành một hai câu, chợt phát hiện sắc mặt khó coi của chủ tử, vì thế cũng không dám nói nhiều, lôi nàng nhảy xuống tường, bắt đầu quay trở về.
Phượng Vũ Hoành hỏi Ban Tẩu: "Ngươi có thấy ta quá tàn nhẫn không?" Ban Tẩu sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Cái đó sao có thể gọi là tàn nhẫn, cái này là lấy gậy ông đập lưng ông."
"Ân." Phượng Vũ Hoành cũng nghĩ như vậy: " Ta xưa nay yêu ghét phân minh, tốt với ta, ta sẽ che chở yêu thương, nếu giở trò với ta, ta sẽ khiến các nàng phải trả giá. Hôm nay là Bộ Nghê Thường, sau này nhất định sẽ còn có nhiều người hơn, các ngươi ở bên cạnh ta, hi vọng không bị ta dọa, các ngươi cũng phải rõ ràng, ở một cái thế giới như thế này, các ngươi không mạnh thì sẽ bị người khác ức hiếp."
Đây là Phượng Vũ Hoành đúc kết ra được sau lần bị trúng độc ở Phượng Đồng huyện, đối đãi với kẻ thù không thể chỉ dẻo miệng, công phu đùa giỡn cho dù tốt, cũng không thể gây ra tổn thương nhiều cho đối phương. Đôi khi nhất định phải động thủ, tát một cái, để những người hại nàng không còn năng lực đánh trả, đây mới là cách bảo vệ mình tốt nhất.
Lúc hai người trở về Đồng Sinh Hiên thì trời sắp sáng, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền vẫn canh giữ trong viện chờ nàng, vừa thấy nàng trở lại liền nhanh chóng vây lại hỏi tình huống như thế nào rồi.
Phượng Vũ Hoành nói với Vong Xuyên: "Trời sáng liền sai người đi báo án, nói là bên trong đám nam nhân ngoại thành có vụ huyết án phát sinh, để Kinh Triệu Duẫn dẫn người đi thăm dò."
"Nô tỳ rõ." Vong Xuyên gật đầu đáp lại, hầu hạ Phượng Vũ Hoành về phòng nghỉ ngơi.
Mặt trời mọc tới buổi trưa, trong kinh thanh rất nhanh truyền ra tin tức đến Đồng Sinh Hiên —— Bộ gia Đại tiểu thư Bộ Nghê Thường được người ta phát hiện ở ngoài kinh thành toàn thân không có quần áo, hạ thân tàn tạ.
Tác giả :
Dương Thập Lục