Thần Y Đích Nữ
Chương 19: Phải gọi là di nương
Nàng ra bên ngoài xem xét, mặt trời đã lên cao, đến trưa rồi. Trước bận rộn một hồi cũng không cảm thấy đói, trước mắt bị Tử Duệ ăn một miếng điểm tâm nhỏ lại đem cơn đói khơi lên.
Tuy trước đó nói không đem viện này dọn dẹp sạch sẽ thì sẽ không cho ba người ngoài kia ăn cơm trưa, nhưng bất quá, nàng không có ý khắt khe với hạ nhân, vì thế phân phó Tôn ma ma: "Để ba người bên ngoài dừng lại, ăn cơm xong lại đi làm. Ngoài ra, chúng ta ăn cơm trong phủ này như thế nào? Ta thấy viện này có phòng bếp, muốn tự mình làm?"
Tôn ma ma liên tục lắc đầu: "Đó chỉ là phòng bếp đặc biệt của nhóm chủ tử, ngày thường đều là từ công trung phụ trách làm, lại để cho hạ nhân trù phòng mang đến các viện. Tiểu thư phu nhân chắc đang đói bụng, các ngươi trước nghỉ ngơi, ta đi xem phòng bếp."
Tôn ma ma nói xong liền đi ra, gọi ba ngươi bên ngoài đến công trung đại trù phòng.
Phượng Vũ Hành cũng không ôm hi vọng quá lớn về thức ăn Phượng phủ, các loại biểu hiện ở Phượng phủ hôm nay, có thể để các nàng ăn thỏa thích là sai lầm rồi, đừng hy vọng được ăn no. Về phần có thể đói như thế nào, còn phải xem lượng cơm ăn cá nhân.
Tâm lý đã chuẩn bị sẵn, Phượng Vũ Hành đối với cơm trưa vốn cũng không quá nhiều mong chờ. Thừa dịp Diêu thị và Tử Duệ không chú ý tới, tay phải xoa cái bớt phượng hoàng ở cổ tay trái, đem ý thức đi vào, trong nháy mắt đem tới hai chiếc bánh Snickers.
Trong không gian bóc luôn vỏ bánh, đưa cho Tử Duệ và Diêu thị mỗi người một cái: "Ở trong núi gặp được vị quý nhân cho, vẫn tiếc không ăn, mẫu thân và Tử Duệ ăn trước lót bụng, đừng quá mong lát nữa có cơm no ăn."
Trong núi chuyện gặp được Cửu hoàng tử bị Phượng Vũ hành giải thích gặp được một vị quý nhất, chẳng những dạy nàng nhiều kiến thức y dược, còn cho nàng một ít ngân lượng.
Đây là Phượng Vũ Hành cho hai mươi lượng bạc kia lai lịch, vì trốn trở lại kinh thành phải cần tiền, nếu ở trọ ăn uống, nàng chỉ có thể đem bạc lấy ra dùng.
Tiêu hết tiền kia nàng luôn đau lòng một chút, vốn không tính dùng. Người kia là người đầu tiên nàng đến thế giới này cùng trao đổi, loại cảm giác nàng như động vật nhỏ mới sinh ra, lại đem cái đầu tiên nhìn thấy nhận làm mẫu thân.
Huống chi, cho tới bây giờ nàng cũng không phủ nhận khuôn mặt ấy rất đẹp, mặc dù lúc đó hai chân hắn bị đứt, một thân chật vật, đóa tử liên ở mi tâm vẫn ám ảnh tâm nàng.
Chẳng qua rất hoàn hảo, hoàn hảo khi nàng trở lại kinh thành lại cùng hắn có nhiều hơn một tầng quan hệ.
Vốn tưởng rằng kiếp này cũng không tái kiến người ta, nhưng không hiểu sao lại thành vị hôn phu của nàng. Tuy thái độ Phượng phủ thủy chung khó bề phân biệt, nhưng người Phượng Vũ Hành nàng đã trọn trúng, cũng sẽ không đến lượt người bên ngoài.
"Đây là gì?" Diêu thị cầm Snickers lạ lẫm hỏi.
Phượng Tử Duệ liếm thử một cái, vui vẻ nói: "Ngọt thật."
Phượng Vũ Hành siết chặt gò má của Tử Duệ, đứa nhỏ này rất gầy, gương mặt cũng không bóp ra thịt.
"Đây là một loại điểm tâm, rất ngọt và đầy đủ dinh dưỡng." Nàng thuận miệng giải thích, nhìn Diêu thị cau mày vừa đưa vào khóe miệng muốn ăn nhưng lại không dám vì vẻ ngoài, lại nói: "Đừng nhìn màu sắc xấu xí của nó, nhưng ăn rất ngon, mẫu thân nếm thử một chút đi."
Diêu thị lúc này mới cắn một cái, Tử Duệ cũng cắn một cái, sau đó liền nghe hai người đều đồng thành: "Ăn ngon thật!"
Phượng Vũ Hành thở phào nhẹ nhõm, "Các ngươi thích ăn là tốt rồi."
"A Hành, sao ngươi không ăn? Có phải chỉ có mỗi hai cái này hay không?" Diêu thị đem Snickers trong tay cắn nhỏ một miếng nhỏ rồi đưa cho Phượng Vũ Hành, "Ăn nhanh một chút, mẫu thân ăn ít cũng không việc gì, nhưng bây giờ là lúc thân thể trưởng thành, không thể chỉ ăn một bữa đói một bữa."
Trong lòng Phượng Vũ Hành ấm áp, nhận lấy cắn một miếng rồi đưa trả lại cho Diêu thị, "Có nương yêu thương, A Hành đã mãn nguyện rồi, không đói bụng."
"Mẫu thân là bền trên, tự mình ăn thôi, Tử Duệ là đứa trẻ, ăn không hết nhiều như vậy, cùng chia ra cho tỷ tỷ." Hài tử đem đồ bẻ thành hai đoạn, một đoạn đưa cho Phượng Vũ Hành, "Tỷ tỷ ăn đi, Tử Duệ vừa nãy mới ăn chút điểm tâm, không đói mấy."
Phượng Vũ Hành không hề đưa đẩy nữa, nhận lấy, mẫu tử ba người vừa ăn vừa cười.
Cười thì cười, Diêu thị lại nghĩ tới chút chuyện, lôi kéo tỷ đệ hai người dặn dò: "Hai người các ngươi nghe đây, trước kia ở trong sơn thôn thì thôi, bây giờ trở lại Phượng phủ, thì phải dựa theo quy củ của phủ. Không thể cứ gọi ta là mẫu thân nữa, phải gọi là di nương."
Tuy trước đó nói không đem viện này dọn dẹp sạch sẽ thì sẽ không cho ba người ngoài kia ăn cơm trưa, nhưng bất quá, nàng không có ý khắt khe với hạ nhân, vì thế phân phó Tôn ma ma: "Để ba người bên ngoài dừng lại, ăn cơm xong lại đi làm. Ngoài ra, chúng ta ăn cơm trong phủ này như thế nào? Ta thấy viện này có phòng bếp, muốn tự mình làm?"
Tôn ma ma liên tục lắc đầu: "Đó chỉ là phòng bếp đặc biệt của nhóm chủ tử, ngày thường đều là từ công trung phụ trách làm, lại để cho hạ nhân trù phòng mang đến các viện. Tiểu thư phu nhân chắc đang đói bụng, các ngươi trước nghỉ ngơi, ta đi xem phòng bếp."
Tôn ma ma nói xong liền đi ra, gọi ba ngươi bên ngoài đến công trung đại trù phòng.
Phượng Vũ Hành cũng không ôm hi vọng quá lớn về thức ăn Phượng phủ, các loại biểu hiện ở Phượng phủ hôm nay, có thể để các nàng ăn thỏa thích là sai lầm rồi, đừng hy vọng được ăn no. Về phần có thể đói như thế nào, còn phải xem lượng cơm ăn cá nhân.
Tâm lý đã chuẩn bị sẵn, Phượng Vũ Hành đối với cơm trưa vốn cũng không quá nhiều mong chờ. Thừa dịp Diêu thị và Tử Duệ không chú ý tới, tay phải xoa cái bớt phượng hoàng ở cổ tay trái, đem ý thức đi vào, trong nháy mắt đem tới hai chiếc bánh Snickers.
Trong không gian bóc luôn vỏ bánh, đưa cho Tử Duệ và Diêu thị mỗi người một cái: "Ở trong núi gặp được vị quý nhân cho, vẫn tiếc không ăn, mẫu thân và Tử Duệ ăn trước lót bụng, đừng quá mong lát nữa có cơm no ăn."
Trong núi chuyện gặp được Cửu hoàng tử bị Phượng Vũ hành giải thích gặp được một vị quý nhất, chẳng những dạy nàng nhiều kiến thức y dược, còn cho nàng một ít ngân lượng.
Đây là Phượng Vũ Hành cho hai mươi lượng bạc kia lai lịch, vì trốn trở lại kinh thành phải cần tiền, nếu ở trọ ăn uống, nàng chỉ có thể đem bạc lấy ra dùng.
Tiêu hết tiền kia nàng luôn đau lòng một chút, vốn không tính dùng. Người kia là người đầu tiên nàng đến thế giới này cùng trao đổi, loại cảm giác nàng như động vật nhỏ mới sinh ra, lại đem cái đầu tiên nhìn thấy nhận làm mẫu thân.
Huống chi, cho tới bây giờ nàng cũng không phủ nhận khuôn mặt ấy rất đẹp, mặc dù lúc đó hai chân hắn bị đứt, một thân chật vật, đóa tử liên ở mi tâm vẫn ám ảnh tâm nàng.
Chẳng qua rất hoàn hảo, hoàn hảo khi nàng trở lại kinh thành lại cùng hắn có nhiều hơn một tầng quan hệ.
Vốn tưởng rằng kiếp này cũng không tái kiến người ta, nhưng không hiểu sao lại thành vị hôn phu của nàng. Tuy thái độ Phượng phủ thủy chung khó bề phân biệt, nhưng người Phượng Vũ Hành nàng đã trọn trúng, cũng sẽ không đến lượt người bên ngoài.
"Đây là gì?" Diêu thị cầm Snickers lạ lẫm hỏi.
Phượng Tử Duệ liếm thử một cái, vui vẻ nói: "Ngọt thật."
Phượng Vũ Hành siết chặt gò má của Tử Duệ, đứa nhỏ này rất gầy, gương mặt cũng không bóp ra thịt.
"Đây là một loại điểm tâm, rất ngọt và đầy đủ dinh dưỡng." Nàng thuận miệng giải thích, nhìn Diêu thị cau mày vừa đưa vào khóe miệng muốn ăn nhưng lại không dám vì vẻ ngoài, lại nói: "Đừng nhìn màu sắc xấu xí của nó, nhưng ăn rất ngon, mẫu thân nếm thử một chút đi."
Diêu thị lúc này mới cắn một cái, Tử Duệ cũng cắn một cái, sau đó liền nghe hai người đều đồng thành: "Ăn ngon thật!"
Phượng Vũ Hành thở phào nhẹ nhõm, "Các ngươi thích ăn là tốt rồi."
"A Hành, sao ngươi không ăn? Có phải chỉ có mỗi hai cái này hay không?" Diêu thị đem Snickers trong tay cắn nhỏ một miếng nhỏ rồi đưa cho Phượng Vũ Hành, "Ăn nhanh một chút, mẫu thân ăn ít cũng không việc gì, nhưng bây giờ là lúc thân thể trưởng thành, không thể chỉ ăn một bữa đói một bữa."
Trong lòng Phượng Vũ Hành ấm áp, nhận lấy cắn một miếng rồi đưa trả lại cho Diêu thị, "Có nương yêu thương, A Hành đã mãn nguyện rồi, không đói bụng."
"Mẫu thân là bền trên, tự mình ăn thôi, Tử Duệ là đứa trẻ, ăn không hết nhiều như vậy, cùng chia ra cho tỷ tỷ." Hài tử đem đồ bẻ thành hai đoạn, một đoạn đưa cho Phượng Vũ Hành, "Tỷ tỷ ăn đi, Tử Duệ vừa nãy mới ăn chút điểm tâm, không đói mấy."
Phượng Vũ Hành không hề đưa đẩy nữa, nhận lấy, mẫu tử ba người vừa ăn vừa cười.
Cười thì cười, Diêu thị lại nghĩ tới chút chuyện, lôi kéo tỷ đệ hai người dặn dò: "Hai người các ngươi nghe đây, trước kia ở trong sơn thôn thì thôi, bây giờ trở lại Phượng phủ, thì phải dựa theo quy củ của phủ. Không thể cứ gọi ta là mẫu thân nữa, phải gọi là di nương."
Tác giả :
Dương Thập Lục