Thần Y Đích Nữ
Chương 113: Phong ba ở Đồng Sinh hiên
Mỗi đêm tin tức Huyền Thiên Minh đều đến Đồng Sinh hiên, chuyện này Diêu thị cũng biết, hắn chỉ tới dạy võ cho Phượng Vũ Hoành. Nàng vội vã đến tiền viện xem Phượng Vũ Hoành, cũng không quá khách khí nới với Huyền Thiên Minh: "Điện hạ ở đây ngồi trước, thiếp thân dẫn Tử Duệ đến tiền viện."
Huyền Thiên Minh dĩ nhiên biết tâm tử của nàng, liền an ủi một câu: "Phu nhân yên tâm, Hành Hành không sao."
Diêu thị gật đầu, tiến lên bế Tử Duệ trên người Huyền Thiên Minh xuống.
Đứa trẻ kia luyến tiếc, giương tay nhỏ bé hướng về phía Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Minh nhéo mặt hắn: "Tùy mẫu thân ngươi thôi, ngày khác ca ca có thể lại đến thăm ngươi."
"Vậy điện hạ ca ca phải giữ lời đấy." Tiểu hài tử luôn dặn Huyền Thiên Minh nhất định phải đến thăm hắn, lúc này mới lưu luyến không rời cùng Diêu thị rời Đồng Sinh hiên.
Huyền Thiên Hoa nhìn một màn này, khóe môi vẫn mỉm cười, "Hoá ra khi Minh nhi đối tốt với một cô nương từ trong tâm, cũng sẽ làm người cảm thấy ấm áp."
Huyền Thiên Minh nhếch lông mày: "Thật không?"
Huyền Thiên Hoa cười nhưng không nói.
Hoàng Tuyền dặn Thanh Linh cùng đi theo Diêu thị, bản thân ở lại cùng Huyền Thiên Minh nói chuyện: "Điện hạ, tứ tiểu thư Phượng gia đang đến chỗ này, phỏng chừng là đến chỗ ngài."
Hắn gật đầu, lại suy nghĩ, nói với Huyền Thiên Hoa: "Thất ca đi theo ta, lát nữa xem trò hay."
Hắn đối với Đồng Sinh hiên rất quen thuộc, nơi này vốn là của hắn, dĩ nhiên biết trong hoa viên Đồng Sinh hiên ở phía bắc có một cái hồ nước không lớn, giữa hồ xây một cái đình, chỉ là cũng không xây dựng đường đến chỗ đình kia, cũng không giống như có thuyền để đến đó.
Cho nên thật ra cái đình này chỉ là làm cho có lệ, để đó cho đẹp mắt.
Chẳng qua hôm nay Huyền Thiên Minh cảm thấy có thể lợi dụng nơi này một chút, khóe môi hắn cười tà mị, rồi sau đó vỗ mạnh xe lăn, cả người bay lên trời.
"Thất ca thả tự tìm nơi tốt đi, trò hay rất nhanh sẽ được trình diễn." Khi hắn nói chuyện, roi trong tay cũng vung lên, mang theo một mảnh diệp rơi kín trên mặt hồ.
Vốn đang ngày thu lá rụng vô cùng nhiều, hồ nước không quá lớn, những chiếc lá này sau khi rơi phủ kín, nếu không nhìn kỹ, thì vốn cũng không nhìn ra phía dưới là nước.
Huyền Thiên Minh rất vừa lòng hiệu quả này, sau khi đáp xuống đình liền chợp mắt, trong lòng tính canh giờ, chưa đầy một lát, liền thấy có động tĩnh rất nhỏ từ bên kia hoa viên truyền đến.
"Các ngươi ở lại chỗ này." Theo sự chỉ dẫn của Hoàng Tuyền, lúc đến hoa viên bên này Phấn Đại phân phó nha hoàn tùy thân, "Ở chỗ này chờ, không được tiến lên một bước."
Hai nha hoàn ngoan ngoãn ngừng chân, nhìn cũng không dám đi lên phía trước xem. Các nàng biết rõ tâm tư tứ tiểu thư, dưới đáy lòng là cực kỳ trơ trẽn, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, mặc dù có suỹ nghĩ đó, cũng không thể biểu hiện ra, còn phải làm theo lời nói của Phấn Đại. Bọn nha đầu chỉ ngóng trông nhị tiểu thư nhanh chóng trở về, đừng để lúc này bị tứ tiểu thư chiếm tiện nghi.
Lúc này, Phấn Đại đã đến gần bờ hồ. Nàng vốn không biết nơi này thật ra là một cái hồ, còn tưởng rằng chỉ là một tầng lá khô rơi xuống đất.
Nàng phóng mắt nhìn vào trong đình, chỉ thấy tử bào nam tử nổi danh ngẩng mặt tựa vào xe lăn, mặt nạ hoàng kim trên mặt như phát ra tinh quang, hấp dẫn nàng không tự chủ được bước lên phía trước.
Phượng Phấn Đại cảm thấy, không có nam nhân nào vẫn có thể lãnh tình, lần trước cánh tay bị thương của nàng, là vì hứa trước đám đông cho Phượng Vũ Hoành mặt mũi, nay nơi này một người không có, nàng cũng không tin bằng một lòng say mê của nàng, cửu hoàng tử kiathật sự sẽ thờ ơ?
Tiểu cô nương từng bước đi về phía trước, khoé miệng người trong đình cong lên trêu tức, nhưng trong lòng lại bắt đầu tính bước chân.
Khi đếm tới bước thứ năm, chợt nghe "Bùm" một tiếng, Phượng Phấn Đại rơi xuống nước.
Cái hồ này thoạt nhìn không lớn, nhưng nước rất sâu, lấy vóc người của Phấn Đại, ít nhất phải thêm hai lần mới có thể với tới.
Một cú ngã này của nàng, ngay cả kêu cứu cũng không kịp, muốn giãy dụa nhưng cánh tay bị bèo quấn lấy cũng không thể sử dụng thêm khí lực, ùng ục vài cái lại không có động tĩnh nữa.
Huyền Thiên Minh nhìn chằm chằm ra bên ngoài hồ một hồi, vốn không nghĩ tìm người cứu nàng. Nhưng Huyền Thiên Hoa một bên xem kịch không chịu được, rốt cuộc điều người cứu mạng, sao có thể mặc kệ được.
Vì thế gọi một tiểu thái giám đi theo từ phủ ra, chỉ vào hồ nước, "Đi cứu người!" Lại quay về chỗ đình Huyền Thiên Minh hô: "Phượng gia đang có tang sự, đệ tội gì lại cho người ta thêm một cái quan tài."
Chợt nghe người trong đình đáp: "Vậy không phải đúng lúc sao, đỡ phải làm lần thứ hai."
Huyền Thiên Hoa không nói gì, như vậy mà đúng lúc sao.
Lúc này Hoàng Tuyền cũng chạy đến, cao giọng nói: "Điện hạ, đã có hạ nhân đi mời bọn Phượng tướng đến bên này, bên này điện hạ muốn xử lý như thế nào?"
Lúc nàytiểu thái giám lôi Phấn Đại lên, chỉ là nha đầu kia uống nhiều nước, ngất rồi.
Huyền Thiên Minh nhìn thoáng qua, nói: "Để ở đây, để phụ thân của nàng vội tới nhặt xác nàng."
Huyền Thiên Hoa không phản bác lại, hắn cũng sinh vài phần tò mò đối với Phượng gia. Phụ mẫu thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra đám nữ nhân như vậy hả? Có người hướng đến hắn, có người hướng đến Minh nhi, còn có người đại náo linh đường đốt thi thể mẫu thân mình, thật sự là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Mấy người đợi chốc lát, chỉ thấy cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, là âm thanh của một nữ nhân cao giọng kêu: "Phấn Đại! Phấn Đại!"
Sau đó có giọng nam nặng nề khiển trách nàng: "Nàng câm miệng lại cho ta!"
Lập tức, được một nha đầu dẫn đến, đám người Phượng Cẩn Nguyên đi qua một ngọn núi giả ở hoa viên, vội vàng đi tới hướng này.
Người cầm đầu đúng là Hàn thị, chỉ thấy một đường nàng vừa khóc vừa gọi, rốt cuộc khi nhìn thấy Phấn Đại nằm trên đất, "Oa" một tiếng liền khóc.
Huyền Thiên Hoa sau lui lại mấy bước, tới gần Phượng Cẩn Nguyên nói: "Mời Phượng tướng giải thích."
Phượng Cẩn Nguyên đau đầu một trận, hắn phải giải thích như thế nào? Hắn làm sao mà biết Phấn Đại này rảnh rỗi nhàn hạ chạy đến bên này làm gì? Vừa rồi tiểu nha đầu đi mời nói tứ tiểu thư đến Đồng Sinh hiên tìm cửu hoàng tử, chẳng lẽ Phấn Đại đối Huyền Thiên Minh...
"Oẹ!" Nôn một trận, Phượng Phấn Đại dần tỉnh lại, nôn ra vài ngụm nước bẩn, lúc này mới mơ mơ màng màng mở to mắt.
Nàng chỉ nhớ bản thân tới tìm Huyền Thiên Minh, sau đó không cẩn thận rơi xuống hồ, nơi này trừ bản thân và nha hoàn mang theo vốn không có người bên ngoài, nam tử lại chỉ có một mình Huyền Thiên Minh.
Nay trước mắt thấy có người, tầm mắt nàng chưa hoàn toàn hồi phục, thấy không rõ lắm, nhưng lại biết là một nam tử. Vậy hẳn là cửu hoàng tử? Là cửu hoàng tử cứu nàng!
"Điện hạ!" Phấn Đại thất thanh khóc rống, ôm cổ người trước mặt, nước mũi nước mắt rơi xuống kể: "Phấn Đại rất nhớ Ngự vương điện hạ, Phấn Đại biết điện hạ cũng thích Phấn Đại, hu hu, điện hạ không cần nhị tỷ tỷ, Phấn Đại gả cho ngươi. Điện hạ..."
Thái giám bị ôm cổ kia xấu hổ một trận, sống chết đẩy Phượng Phấn Đại ra kêu lên: "Nô tài có ý tốt cứu người lên, Phượng tứ tiểu thư ở đây làm gì?"
Tiếng nói đặc trưng của thái giam vừa ra khỏi miệng, Phấn Đại cũng bừng tỉnh vài phần, không khỏi sửng sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm người đẩy mình ra, có chút hoảng hốt.
Phượng Cẩn Nguyên sớm bị lời nói của Phấn Đại làm nổi trận lôi đình, không khỏi đi lên phía trước, một tay lấy kéo nữ nhi từ dưới đất lên, "Bốp bốp" đánh hai cái.
Phấn Đại bị hắn đánh mông, nhưng cũng đánh tỉnh, trong lúc nhất thời, sợ tới mức không biết phải nói gì.
Phượng Vũ Hoành đứng trong đám người lúc này đi lên phía trước hai bước, nhìn Phấn Đại, kỳ quái hỏi nha đầu thủ vệ đi theo tới: "Tứ tiểu thư là sao đi vào Đồng Sinh hiên? Viện ta khi nào để người tuỳ tiện ra vào?"
Nha đầu kia nhanh chóng quỳ trên đất giải thích: "Tứ tiểu thư nói, là nhị tiểu thư để nàng đến đây tặng đồ cho Ngự vương điện hạ, còn bảo nô tỳ không cần làm chậm trễ chuyện của nhị tiểu thư."
Phượng Vũ Hoành liền thấy kỳ lạ: "Tứ muội muội, khi nào ta cho muội đến tặng đồ cho điện hạ? Sau khi điện hạ tới ta chưa từng gặp qua muội?"
Phấn Đại mặt đỏ bừng, người bị Phượng Cẩn Nguyên xách trên tay, chân đều cách mặt đất. Nước trên người từng giọt rơi xuống đất, thành một vũng nước hồ có cả bèo.
Một tay Phượng Cẩn Nguyên để Phấn Đại trở lại mặt đất, Hàn thị lại đi qua lần nữa, lại bị Phấn Đại đẩy ra: "Ngươi cách ta xa một chút! Đồ vô dụng!"
Hàn thị bị mắng không dám lên tiếng nữa, chỉ liên tiếp khóc nức nở.
Phượng Cẩn Nguyên không có cách nào, nhìn Huyền Thiên Hoa, lại nhìn Huyền Thiên Minh vẫn đang ngồi như cũ trong đình, vén áo quỳ xuống, những người khác trừ Phượng Vũ Hoành cũng quỳ theo.
Chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên nói: "Trong nhà thần nhiều ngày nay thật sự quá hỗn loạn, đã chọc điện hạ nhiều phiền toái như vậy, ác nữ này thần không có cách nào quản giáo, mặc cho Ngự vương xử trí."
Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi bổn vương còn nói cho các ngươi gia làm thêm cái tang sự nữa, cũng đỡ phải làm lần thứ hai, thất ca lại khuyên bổn vương nói nhà các ngươi đã đủ thảm, tội gì thêm một cái quan tài nữa. Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy có thêm một cái cũng bớt lo, Phượng tướng ngài thấy sao?"
Tâm Phượng Cẩn Nguyên bỗng nảy lên, ý của Huyền Thiên Minh là muốn xử tử Phấn Đại, dù sao cũng là nữ nhi của hắn, tuy rằng là thứ nữ không thể yêu thương, nhưng việc này nếu truyền ra ngoài, thể diện của Phượng gia phóng ở đâu?
Hắn cúi đầu về phía Huyền Thiên Minh, nói: "Xin ngự vương điện hạ nể mặt thần, cho nha đầu kia một con đường sống đi."
Một ánh mắt lạnh của Huyền Thiên Minh bắn tới: "Phượng tướng, cùng một lỗi mà sai hai lần, vậy không phải là sai, mà là khiêu khích."
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng nói: "Thần xin hứa, chờ tang sự trong phủ xong xuôi, lập tức đem nha đầu kia tống ra khỏi phủ, từ nay về sau nàng không phải là nữ nhi Phượng gia, sinh tử đều không liên quan đến Phượng gia. Xin điện hạ đáp ứng." Hắn lại dập đầu lần nữa, xong rồi còn hướng về phía Huyền Thiên Hoa cũng dập đầu một cái.
Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, "Đứa trẻ ở Phượng gia thật đúng là không giống người thường." Dứt lời, hướng về phía Huyền Thiên Minh kêu một tiếng: "Nói vậy linh đường mới cũng dựng xong rồi, chúng ta đi thắp nén hương, rồi trở về đi."
Huyền Thiên Minh vỗ mạnh xe lăn, nháy mắt bay từ trong đình ra, vững vàng đáp xuống trước mặt Huyền Thiên Hoa. "Cứ làm như Phượng tướng nói đi." Lại quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành: "Hành Hành của chúng ta hành hành thật sự là mệnh khổ, chẳng những phải chịu bị trưởng bối bắt nạt, ngay cả muội muội cũng có thể trèo lên đầu nàng. Đáng thương quá, còn muốn ở trong cái nhà này nghỉ ngơi ba năm, thật không biết rốt cuộc Phượng tướng có thể giao cho bổn vương một Vương phikhỏe mạnh hoạt bát hay không."
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng biểu hiện: "Xin vương gia yên tâm, Phượng gia chắc chắn đối xử tử tế với A Hoành."
"Hừ." Huyền Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, Thuần vương đẩy xe lăn đi, đi đến viện trước.
Phấn Đại chưa từ bỏ ý định, ý tứ lộ liêu, ở phía sau hô lên: "Điện hạ! Điện hạ ngài không thể không muốn ta!"
Huyền Thiên Minh dĩ nhiên biết tâm tử của nàng, liền an ủi một câu: "Phu nhân yên tâm, Hành Hành không sao."
Diêu thị gật đầu, tiến lên bế Tử Duệ trên người Huyền Thiên Minh xuống.
Đứa trẻ kia luyến tiếc, giương tay nhỏ bé hướng về phía Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Minh nhéo mặt hắn: "Tùy mẫu thân ngươi thôi, ngày khác ca ca có thể lại đến thăm ngươi."
"Vậy điện hạ ca ca phải giữ lời đấy." Tiểu hài tử luôn dặn Huyền Thiên Minh nhất định phải đến thăm hắn, lúc này mới lưu luyến không rời cùng Diêu thị rời Đồng Sinh hiên.
Huyền Thiên Hoa nhìn một màn này, khóe môi vẫn mỉm cười, "Hoá ra khi Minh nhi đối tốt với một cô nương từ trong tâm, cũng sẽ làm người cảm thấy ấm áp."
Huyền Thiên Minh nhếch lông mày: "Thật không?"
Huyền Thiên Hoa cười nhưng không nói.
Hoàng Tuyền dặn Thanh Linh cùng đi theo Diêu thị, bản thân ở lại cùng Huyền Thiên Minh nói chuyện: "Điện hạ, tứ tiểu thư Phượng gia đang đến chỗ này, phỏng chừng là đến chỗ ngài."
Hắn gật đầu, lại suy nghĩ, nói với Huyền Thiên Hoa: "Thất ca đi theo ta, lát nữa xem trò hay."
Hắn đối với Đồng Sinh hiên rất quen thuộc, nơi này vốn là của hắn, dĩ nhiên biết trong hoa viên Đồng Sinh hiên ở phía bắc có một cái hồ nước không lớn, giữa hồ xây một cái đình, chỉ là cũng không xây dựng đường đến chỗ đình kia, cũng không giống như có thuyền để đến đó.
Cho nên thật ra cái đình này chỉ là làm cho có lệ, để đó cho đẹp mắt.
Chẳng qua hôm nay Huyền Thiên Minh cảm thấy có thể lợi dụng nơi này một chút, khóe môi hắn cười tà mị, rồi sau đó vỗ mạnh xe lăn, cả người bay lên trời.
"Thất ca thả tự tìm nơi tốt đi, trò hay rất nhanh sẽ được trình diễn." Khi hắn nói chuyện, roi trong tay cũng vung lên, mang theo một mảnh diệp rơi kín trên mặt hồ.
Vốn đang ngày thu lá rụng vô cùng nhiều, hồ nước không quá lớn, những chiếc lá này sau khi rơi phủ kín, nếu không nhìn kỹ, thì vốn cũng không nhìn ra phía dưới là nước.
Huyền Thiên Minh rất vừa lòng hiệu quả này, sau khi đáp xuống đình liền chợp mắt, trong lòng tính canh giờ, chưa đầy một lát, liền thấy có động tĩnh rất nhỏ từ bên kia hoa viên truyền đến.
"Các ngươi ở lại chỗ này." Theo sự chỉ dẫn của Hoàng Tuyền, lúc đến hoa viên bên này Phấn Đại phân phó nha hoàn tùy thân, "Ở chỗ này chờ, không được tiến lên một bước."
Hai nha hoàn ngoan ngoãn ngừng chân, nhìn cũng không dám đi lên phía trước xem. Các nàng biết rõ tâm tư tứ tiểu thư, dưới đáy lòng là cực kỳ trơ trẽn, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, mặc dù có suỹ nghĩ đó, cũng không thể biểu hiện ra, còn phải làm theo lời nói của Phấn Đại. Bọn nha đầu chỉ ngóng trông nhị tiểu thư nhanh chóng trở về, đừng để lúc này bị tứ tiểu thư chiếm tiện nghi.
Lúc này, Phấn Đại đã đến gần bờ hồ. Nàng vốn không biết nơi này thật ra là một cái hồ, còn tưởng rằng chỉ là một tầng lá khô rơi xuống đất.
Nàng phóng mắt nhìn vào trong đình, chỉ thấy tử bào nam tử nổi danh ngẩng mặt tựa vào xe lăn, mặt nạ hoàng kim trên mặt như phát ra tinh quang, hấp dẫn nàng không tự chủ được bước lên phía trước.
Phượng Phấn Đại cảm thấy, không có nam nhân nào vẫn có thể lãnh tình, lần trước cánh tay bị thương của nàng, là vì hứa trước đám đông cho Phượng Vũ Hoành mặt mũi, nay nơi này một người không có, nàng cũng không tin bằng một lòng say mê của nàng, cửu hoàng tử kiathật sự sẽ thờ ơ?
Tiểu cô nương từng bước đi về phía trước, khoé miệng người trong đình cong lên trêu tức, nhưng trong lòng lại bắt đầu tính bước chân.
Khi đếm tới bước thứ năm, chợt nghe "Bùm" một tiếng, Phượng Phấn Đại rơi xuống nước.
Cái hồ này thoạt nhìn không lớn, nhưng nước rất sâu, lấy vóc người của Phấn Đại, ít nhất phải thêm hai lần mới có thể với tới.
Một cú ngã này của nàng, ngay cả kêu cứu cũng không kịp, muốn giãy dụa nhưng cánh tay bị bèo quấn lấy cũng không thể sử dụng thêm khí lực, ùng ục vài cái lại không có động tĩnh nữa.
Huyền Thiên Minh nhìn chằm chằm ra bên ngoài hồ một hồi, vốn không nghĩ tìm người cứu nàng. Nhưng Huyền Thiên Hoa một bên xem kịch không chịu được, rốt cuộc điều người cứu mạng, sao có thể mặc kệ được.
Vì thế gọi một tiểu thái giám đi theo từ phủ ra, chỉ vào hồ nước, "Đi cứu người!" Lại quay về chỗ đình Huyền Thiên Minh hô: "Phượng gia đang có tang sự, đệ tội gì lại cho người ta thêm một cái quan tài."
Chợt nghe người trong đình đáp: "Vậy không phải đúng lúc sao, đỡ phải làm lần thứ hai."
Huyền Thiên Hoa không nói gì, như vậy mà đúng lúc sao.
Lúc này Hoàng Tuyền cũng chạy đến, cao giọng nói: "Điện hạ, đã có hạ nhân đi mời bọn Phượng tướng đến bên này, bên này điện hạ muốn xử lý như thế nào?"
Lúc nàytiểu thái giám lôi Phấn Đại lên, chỉ là nha đầu kia uống nhiều nước, ngất rồi.
Huyền Thiên Minh nhìn thoáng qua, nói: "Để ở đây, để phụ thân của nàng vội tới nhặt xác nàng."
Huyền Thiên Hoa không phản bác lại, hắn cũng sinh vài phần tò mò đối với Phượng gia. Phụ mẫu thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra đám nữ nhân như vậy hả? Có người hướng đến hắn, có người hướng đến Minh nhi, còn có người đại náo linh đường đốt thi thể mẫu thân mình, thật sự là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Mấy người đợi chốc lát, chỉ thấy cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, là âm thanh của một nữ nhân cao giọng kêu: "Phấn Đại! Phấn Đại!"
Sau đó có giọng nam nặng nề khiển trách nàng: "Nàng câm miệng lại cho ta!"
Lập tức, được một nha đầu dẫn đến, đám người Phượng Cẩn Nguyên đi qua một ngọn núi giả ở hoa viên, vội vàng đi tới hướng này.
Người cầm đầu đúng là Hàn thị, chỉ thấy một đường nàng vừa khóc vừa gọi, rốt cuộc khi nhìn thấy Phấn Đại nằm trên đất, "Oa" một tiếng liền khóc.
Huyền Thiên Hoa sau lui lại mấy bước, tới gần Phượng Cẩn Nguyên nói: "Mời Phượng tướng giải thích."
Phượng Cẩn Nguyên đau đầu một trận, hắn phải giải thích như thế nào? Hắn làm sao mà biết Phấn Đại này rảnh rỗi nhàn hạ chạy đến bên này làm gì? Vừa rồi tiểu nha đầu đi mời nói tứ tiểu thư đến Đồng Sinh hiên tìm cửu hoàng tử, chẳng lẽ Phấn Đại đối Huyền Thiên Minh...
"Oẹ!" Nôn một trận, Phượng Phấn Đại dần tỉnh lại, nôn ra vài ngụm nước bẩn, lúc này mới mơ mơ màng màng mở to mắt.
Nàng chỉ nhớ bản thân tới tìm Huyền Thiên Minh, sau đó không cẩn thận rơi xuống hồ, nơi này trừ bản thân và nha hoàn mang theo vốn không có người bên ngoài, nam tử lại chỉ có một mình Huyền Thiên Minh.
Nay trước mắt thấy có người, tầm mắt nàng chưa hoàn toàn hồi phục, thấy không rõ lắm, nhưng lại biết là một nam tử. Vậy hẳn là cửu hoàng tử? Là cửu hoàng tử cứu nàng!
"Điện hạ!" Phấn Đại thất thanh khóc rống, ôm cổ người trước mặt, nước mũi nước mắt rơi xuống kể: "Phấn Đại rất nhớ Ngự vương điện hạ, Phấn Đại biết điện hạ cũng thích Phấn Đại, hu hu, điện hạ không cần nhị tỷ tỷ, Phấn Đại gả cho ngươi. Điện hạ..."
Thái giám bị ôm cổ kia xấu hổ một trận, sống chết đẩy Phượng Phấn Đại ra kêu lên: "Nô tài có ý tốt cứu người lên, Phượng tứ tiểu thư ở đây làm gì?"
Tiếng nói đặc trưng của thái giam vừa ra khỏi miệng, Phấn Đại cũng bừng tỉnh vài phần, không khỏi sửng sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm người đẩy mình ra, có chút hoảng hốt.
Phượng Cẩn Nguyên sớm bị lời nói của Phấn Đại làm nổi trận lôi đình, không khỏi đi lên phía trước, một tay lấy kéo nữ nhi từ dưới đất lên, "Bốp bốp" đánh hai cái.
Phấn Đại bị hắn đánh mông, nhưng cũng đánh tỉnh, trong lúc nhất thời, sợ tới mức không biết phải nói gì.
Phượng Vũ Hoành đứng trong đám người lúc này đi lên phía trước hai bước, nhìn Phấn Đại, kỳ quái hỏi nha đầu thủ vệ đi theo tới: "Tứ tiểu thư là sao đi vào Đồng Sinh hiên? Viện ta khi nào để người tuỳ tiện ra vào?"
Nha đầu kia nhanh chóng quỳ trên đất giải thích: "Tứ tiểu thư nói, là nhị tiểu thư để nàng đến đây tặng đồ cho Ngự vương điện hạ, còn bảo nô tỳ không cần làm chậm trễ chuyện của nhị tiểu thư."
Phượng Vũ Hoành liền thấy kỳ lạ: "Tứ muội muội, khi nào ta cho muội đến tặng đồ cho điện hạ? Sau khi điện hạ tới ta chưa từng gặp qua muội?"
Phấn Đại mặt đỏ bừng, người bị Phượng Cẩn Nguyên xách trên tay, chân đều cách mặt đất. Nước trên người từng giọt rơi xuống đất, thành một vũng nước hồ có cả bèo.
Một tay Phượng Cẩn Nguyên để Phấn Đại trở lại mặt đất, Hàn thị lại đi qua lần nữa, lại bị Phấn Đại đẩy ra: "Ngươi cách ta xa một chút! Đồ vô dụng!"
Hàn thị bị mắng không dám lên tiếng nữa, chỉ liên tiếp khóc nức nở.
Phượng Cẩn Nguyên không có cách nào, nhìn Huyền Thiên Hoa, lại nhìn Huyền Thiên Minh vẫn đang ngồi như cũ trong đình, vén áo quỳ xuống, những người khác trừ Phượng Vũ Hoành cũng quỳ theo.
Chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên nói: "Trong nhà thần nhiều ngày nay thật sự quá hỗn loạn, đã chọc điện hạ nhiều phiền toái như vậy, ác nữ này thần không có cách nào quản giáo, mặc cho Ngự vương xử trí."
Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi bổn vương còn nói cho các ngươi gia làm thêm cái tang sự nữa, cũng đỡ phải làm lần thứ hai, thất ca lại khuyên bổn vương nói nhà các ngươi đã đủ thảm, tội gì thêm một cái quan tài nữa. Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy có thêm một cái cũng bớt lo, Phượng tướng ngài thấy sao?"
Tâm Phượng Cẩn Nguyên bỗng nảy lên, ý của Huyền Thiên Minh là muốn xử tử Phấn Đại, dù sao cũng là nữ nhi của hắn, tuy rằng là thứ nữ không thể yêu thương, nhưng việc này nếu truyền ra ngoài, thể diện của Phượng gia phóng ở đâu?
Hắn cúi đầu về phía Huyền Thiên Minh, nói: "Xin ngự vương điện hạ nể mặt thần, cho nha đầu kia một con đường sống đi."
Một ánh mắt lạnh của Huyền Thiên Minh bắn tới: "Phượng tướng, cùng một lỗi mà sai hai lần, vậy không phải là sai, mà là khiêu khích."
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng nói: "Thần xin hứa, chờ tang sự trong phủ xong xuôi, lập tức đem nha đầu kia tống ra khỏi phủ, từ nay về sau nàng không phải là nữ nhi Phượng gia, sinh tử đều không liên quan đến Phượng gia. Xin điện hạ đáp ứng." Hắn lại dập đầu lần nữa, xong rồi còn hướng về phía Huyền Thiên Hoa cũng dập đầu một cái.
Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, "Đứa trẻ ở Phượng gia thật đúng là không giống người thường." Dứt lời, hướng về phía Huyền Thiên Minh kêu một tiếng: "Nói vậy linh đường mới cũng dựng xong rồi, chúng ta đi thắp nén hương, rồi trở về đi."
Huyền Thiên Minh vỗ mạnh xe lăn, nháy mắt bay từ trong đình ra, vững vàng đáp xuống trước mặt Huyền Thiên Hoa. "Cứ làm như Phượng tướng nói đi." Lại quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành: "Hành Hành của chúng ta hành hành thật sự là mệnh khổ, chẳng những phải chịu bị trưởng bối bắt nạt, ngay cả muội muội cũng có thể trèo lên đầu nàng. Đáng thương quá, còn muốn ở trong cái nhà này nghỉ ngơi ba năm, thật không biết rốt cuộc Phượng tướng có thể giao cho bổn vương một Vương phikhỏe mạnh hoạt bát hay không."
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng biểu hiện: "Xin vương gia yên tâm, Phượng gia chắc chắn đối xử tử tế với A Hoành."
"Hừ." Huyền Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, Thuần vương đẩy xe lăn đi, đi đến viện trước.
Phấn Đại chưa từ bỏ ý định, ý tứ lộ liêu, ở phía sau hô lên: "Điện hạ! Điện hạ ngài không thể không muốn ta!"
Tác giả :
Dương Thập Lục