Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương
Chương 36: Lam quân băng
Ta…. Rốt cuộc cũng tính được?!
Lời vừa thốt ra, khiến cho ba lão giả tràn đầy nghi hoặc, người này nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm rốt cuộc là vì tính toán cái gì sao?! Dung Cơ là người đầu tiên lên tiếng hỏi trước, ngài nói: “ Đế Y, ngươi làm sao vậy?!" Hàn Vô cùng Minh Lam cũng giương mắt nhìn Đế Y để có câu trả lời thỏa đáng
Đế Y cười cười, ra vẻ bí hiểm: “ lúc trước dù có dùng mọi cách ta vẫn không tính được số mệnh của Khanh Nhan nha đầu kia, bây giờ đã hiểu vì sao rồi"
Hàn Vô nhìn Đế Y, trầm giọng: “ vậy… ngươi nhìn được gì rồi". Gia tộc của Đế Y, nhiều đời có khả năng bói trước tương lai, nhưng mỗi khi nhìn trộm số mệnh của một người, đại giới phải trả là không nhỏ, tất bị giảm tuổi thọ, người này lại đi mạo hiểm nữa sao, thật là… điên quá! Đế Y biết Hàn Vô lo lắng cho mình, bèn ôn hòa cười: “ ngươi an tâm, ta không có nhìn trộm tương lai của Khanh Nhan, chỉ là bặc quẻ thôi."
Dung Cơ cùng Minh Lam thở phào nhẹ nhõm, Minh Lam cười nhẹ: “ vậy là tốt rồi, nhưng ngươi nói rốt cuộc lí do tại sao lúc trước lại không tính được mệnh cách của Khanh Nhan, bây giờ lại tìm ra rồi?!" Dung Cơ gật gật đầu, nghiêm túc suy tư. Đế Y vuốt chòm râu trắng như tuyết của mình, đôi con ngươi sáng quắc ẩn hiện cơ trí, thấu đáo chuyện thiên hạ, nhìn về một phía chân trời, thanh âm bất giác như là cõi u linh vọng về, phảng phất như là gió: “ là vì… nha đầu đó, vốn… không ở thế giới này". Lời vừa xong, ba lão giả trợn tròn mắt, người kinh ngạc, người khó hiểu, người nhăn mi….
“ Là có ý gì?!" Dung Cơ tiếp tục truy vấn, chuyện này liên quan mật thiết đến tôn tử của ngài, không lo lắng mới là lạ á
“ Ba ngày vừa qua, ta đọc được một cuốn sách của một vị tiên tri để lại, từng nói, cách đây vài trăm năm trước cũng xuất hiện hiện tượng như vậy, vị tiên tri ấy cũng không tính được mệnh cách của một người, sau này mới rõ, người kia không phải thuộc thế gian này mà đến từ một thế giới khác, quả thật rất hoang đường nhưng nhân sống trên đời này, chuyện gì là không thể xảy ra đâu?! Hơn nữa ta thấy tiểu nha đầu kia từ khí chất cho đến phong thái, cũng như cách làm việc điều để lộ một cách thành thục, không phù hợp với tuổi tác của nàng….."
“ Như vậy…. Khanh Nhan tiểu nha đầu kia, ý ngươi nói là…" Hàn Vô có chút lắp bắp, xưa nay y vốn không tin vào mấy cái thuyết mơ hồ này nha. Đế Y nhíu chặt mi, sau đó nghiêm nghị gật đầu: “ đúng vậy, ta chắc chắn, nha đầu kia đến từ một thế giới khác, nơi mà chúng ta không biết"
“ Vậy, ngươi tính được tương lai của nha đầu ấy không?!" đây mới là vấn đề mấu chốt, Dung Cơ nóng lòng vô cùng, không biết tương lai, tiểu nha đầu đó cùng tôn tử của ngài có an bình còn sống không?! đó là đời điều mong chờ nhiều nhất, chỉ cần bình an là đủ, không cần gì cả
Đế Y nghe đến đây, mi mắt chợt rũ xuống, thanh âm một thoáng ưu sầu: “ không tính được nhiều, chỉ có thể nói, mệnh cách của nha đầu này rất khắc nghiệt". Đến cuối cùng, ngài cũng không xác định được, nha đầu ấy có đi đến cuối như bốn người bọn họ mong đợi hay không, nhưng quá trình thật sự… khắc nghiệt, chỉ có thể gói gọn trong hai chữ đó mà thôi. Đế Y khe khẽ thở dài, u uẩn tịch mịnh, lắng đọng chút gì đó tang thương…
Ba người kia, bất giác cũng không nói gì thêm…….. chỉ còn văng vẳng đâu đây là thanh âm trầm thấp, nhàn nhạt bi ai, thấu xương lạnh lùng….
Chỉ mong, bình an để sống một cuộc đời tầm thường, đối với một số người sao lại quá khó khăn, tất cả chỉ có thể nói
Là… mệnh trung chú định nha! ="=
Băng Lạc quốc
Vừa bước vào địa giới của Băng Lạc, một cổ không khí lạnh đã bao trùm khắp vạn dặm thiên địa, hơi lãnh của không khí theo gió bay bỗng khắp nơi, nhưng cái lãnh nơi đây không khiến cho người ta cảm giác hàn thấu xương mà lanh lãnh mang theo chút gì đó thoang thoảng khí tức dịu dàng. Tính ra đã cuối thu, những hạt tuyết trắng cũng bắt đầu đua nhau rơi, tuyết trong trẻo, tinh khiết, sắc trắng thuần túy bao phủ khắp nơi, vươn trên từng nóc nhà, từng cành cây kẽ lá, rơi rụng khắp mặt đường rồi phủ khắp tầm mắt
Thật mỹ lệ! cũng chỉ có thể thốt nên lời như vậy mà thôi
Lạc Khanh Nhan vươn tay lấy chiếc áo choàng phủ lên bờ vai của Dung Phượng Ca, mi gian chợt nhíu lại. Sức khỏe của y vốn không tốt, nhất là không khí như thế này, càng khiến cho cơ thể của y dễ nhập hàn, Dung Cơ lão đầu dùng hai gốc linh chi thảo mới khống chế hàn tính trong cơ thể của y, nhất là sau chuyện nhảy vào hàn đầm kia, càng khiến cho cơ thể rách nát này càng thêm đáng thương, tưởng chừng một cơn gió mạnh cũng khiến cho cơ thể gầy gò này bị cuốn trôi đi mất
Khẽ vuốt lọn tóc đen nhánh của y, Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, người này khi ngủ vẻ mặt an tường khả ái như vậy, thật khiến cho người ta dâng lên tất cả báu vật quý hiếm của thế gian trước mặt y, muốn bảo vệ y, nâng niu yêu sủng, Lạc Khanh Nhan chợt nhận ra, trên thế gian này có một loại người, không quan hệ người này là nam hay nữ, là cường giả hay chỉ là một kẻ bình thường nhưng mỗi nhăn mi mày cười của hắn, mỗi động tác nho nhỏ, rồi cái nhếch môi nhẹ nhàng điều khiến cho người ta dễ dàng để ý đến, vì tiếu dung của hắn mà vui, rồi lại vì ưu sầu của hắn mà đổ lệ, mà không nghi ngờ gì nữa, Dung Phượng Ca chính là người như vậy
‘ Nhan Nhan….’ Dung Phượng Ca đang ngủ, như là nằm mơ thấy cái gì, khẽ ưm lên một tiếng, Lạc Khanh Nhan nghe y gọi tên mình, một thoáng giật mình nhưng rất nhanh trầm tĩnh trở lại, khe khẽ cười. Cúi xuống thấp một tý, đặt trên trán của Dung Phượng Ca một nụ hôn thật nhẹ, nhỏ giọng nỉ non: “ mộng đẹp, Phượng Ca của ta". Như là nghe thấy lời thầm thì của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca mi gian giãn ra, trầm lại, ngủ hương vị ngọt ngào đi lên, Lạc Khanh Nhan lại liên tục vuốt nhẹ lưng của y, từ từ… từ từ….
“ Chủ nhân, trời sắp tối rồi…." Ảnh nhất cưỡi ngựa sát bên của sổ xe ngựa, lên tiếng hỏi ý kiến của Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt phân phó: “ tranh thủ đi nhanh một chút, chừng hai canh giờ nữa là đến thị trấn rồi, đến đó tìm phòng trọ". Ảnh Nhất cung kính gật đầu, sau đó cưỡi ngựa về phía trước mà Mạc Ly đang đánh xe cũng tăng lên tốc độ….
Sợ Dung Phượng Ca tỉnh giấc, Lạc Khanh Nhan điều chỉnh tư thế, cho y nằm thoải mái hơn, sau đó tiếp tục xem xét tư liệu mà Lam gửi cho nàng…..
Gần hai canh giờ sau, sắc trời đã tối rồi, màn đêm bao trùm khắp nơi, thiên cao vi ám, không có ánh trăng, chỉ lác đác vài vị tinh tú nhấp nháy trên màn đêm, tuyết dường như lại rơi nhiều hơn, khắp nóc nhà thị trấn dương như bị tuyết bao phủ, nóc nhà trắng bạch, từ xa nhìn lại mang theo một phen ý nhị, thanh lịch tao nhã vô cùng
“ Nhan Nhan, chúng ta đến nơi rồi sao?!" Dung Phượng Ca còn có chút buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi Lạc Khanh Nhan, vừa mới tỉnh ngủ cho nên giọng nói còn mang theo chút giọng mũi, mềm mềm nghe lên thất khiến cho người ta cảm thấy vài phần… đáng yêu. Lạc Khanh Nhan vươn tay điểm điểm cái mũi của y, gật đầu cười: “ đến nhà nghỉ, ngươi ăn chút điểm tâm rồi ngủ thêm một lát, sáng mai chúng ta khởi hành sớm"
“ Ân…" không nghi ngờ gì lời của Lạc Khanh Nhan nói, Dung Phượng Ca gật đầu đáp. Xe ngựa dừng lại trước một khách điếm thường thường, Lạc Khanh Nhan bước xuống xe ngựa, theo sau Dung Phượng Ca cũng nhảy xuống, đưa tay dụi dụi mắt, khuôn mặt vốn bình thường xuất trần nay mang theo chút ngây thơ khả ái thật sự khiến cho không biết bao nhiêu quan khách ngồi trong khách điếm há hốc mồm mà ngắm nhìn
Ảnh nhị đã đi trước đặt phòng nghỉ, hai gian thượng phòng, dĩ nhiên là Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca một phòng còn ba người kia một phòng, Lạc Khanh Nhan dẫn đầu đi trước, còn không quên lôi kéo Dung Phượng Ca đi theo bên cạnh mình, ba người kia theo sau, vẻ mặt ai nấy điều điềm nhiên như không thấy ánh mắt hết sức nóng bỏng của nhiều người nơi đây. Vì Lạc Khanh Nhan đã quen, vì Dung Phượng Ca còn mơ mơ màng màng, vì Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mặt mày vốn không có biểu cảm mà Mạc Ly trong tiềm thức, vị người ta chăm chú nhìn mình, lại như một thói quen. Đám người vừa lên lầu, khách trọ ở dưới lại lao nhao không ít, không ít kẻ phán đoán lai lịch đám người Lạc Khanh Nhan, tiếng nói, tiếng phản bác, thanh âm la nháo nên có trong khách điếm cứ ồn ào rồi yên lặng… yên lặng dần cho đến đêm khuya….
Vừa bước vào phòng, Dung Phượng Ca đã ngã nhào lên giường, ôm lấy chăn bông lăn qua lăn lại, cả ngày ngồi trên xe ngựa quả thật khiến y xương cốt như nhũn ra thật khó chịu phải chết. Lạc Khanh Nhan thấy vậy, khẽ cười, lên tiếng: “ mệt đến như vậy sao?!" Dung Phượng Ca mở mắt, hàng mi dài chớp chớp mới chu môi nói: “ không có nha, đi cùng với Nhan Nhan làm sao mệt cho được". Dù cơ thể y khó chịu nhưng tinh thần thì hưng phấn vô cùng, dẫu như thế nào đi chăng nữa, với y, có thể bên cạnh Nhan Nhan thế này, là vui rồi
“ Đến, ta nhu nhu vai cho ngươi". Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, Dung Phượng Ca bò ra khỏi giường, ngồi bên cạnh Lạc Khanh Nhan, ngoan ngoãn để cho Lạc Khanh Nhan giúp mình xoa bóp vai, vẻ mặt rất chi là hưởng thụ, giống như một con mèo nhỏ đang thõa mãn khi được chủ nhân vuốt ve bộ lông mềm mại vậy. Lạc Khanh Nhan cứ thong thả, động tác khi thì mạnh khi thì nhẹ, lực đạo vừa phải khiến cho Dung Phượng Ca cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm
“ Nhan Nhan có mệt không?!" Dung Phượng Ca cười cười, cũng xoay mình lại xoa bóp vai cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan lắc đầu. Nàng thường xuyên đi ra ngoài như vậy, cũng đã quen rồi, bao nhiêu đây có nhằm nhò gì đâu, quan trọng là hắn thôi, nhưng thấy Dung Phượng Ca vẻ mặt ‘lấy lòng’ đáng yêu như vậy, Lạc Khanh Nhan dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt rồi
Hai người hỗ động qua lại, một lát sau Dung Phượng Ca lại bắt đầu ngáp vài cái, mí mắt như có cái gì đó đè xuống, nặng trĩu, vươn tay dụi dụi muốn xua đi cơn buồn ngủ nhưng không hiểu sao càng dụi lại càng cảm thấy buồn ngủ, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, mới lên tiếng: “ ngươi ngủ thêm một lát nữa đi, ăn tối sau cũng được". Dung Phượng Ca mắt nhắm mắt mở, gật đầu rồi nghiêng người nằm xuống ngủ, tư thế thập phần nhu thuận. Một đầu tóc đen như thác nước xuối qua bờ vai, một thân lam bào thanh nhã xuất trần, ngũ quan tuyệt đẹp, mi mục như họa, y lẳng lặng nằm đó, hơi thở điều điều, cánh mũi phập phồng, ánh nến sáng nhẹ hiu hắt như có như không phản chiếu trên gương mặt của y, tất cả vẽ nên bức họa đẹp vô cùng, Lạc Khanh Nhan cũng có một chút hoảng thần, cười giễu bản thân của mình tự khi nào lại kém định lực đến như vậy?!
Cái cổ cao trắng nõn, đằng sau gáy như ẩn như hiện vết bớt đỏ chói, như đóa mạn châu hoa mị hoặc thế nhân, Lạc Khanh Nhan vô thức vươn đầu ngón tay, mơn trớn vết bớt, đôi con ngươi bình thường lãnh diễm chợt lóe một chút ánh sáng ngọc…..
Trong khi đó, tại một gian phòng khác
“ Ngươi điều tra xem, nhóm người đó đến đây có mục đích gì?!" Trầm thấp thanh âm, mang theo vài phần tà tứ cùng mấy phân không kiềm chế được, chỉ thanh âm thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy vài phần áp lực. Hắc y nhân nghe vậy, cung kính cúi đầu lên tiếng: “ là, chủ thượng". Rồi dùng khinh công phóng ra ngoài, động tác trôi chảy như mây bay cho thấy khinh công của hắc y nhân đã đến mức tuyệt đỉnh rồi
Tầm mắt của nam tử hướng về cửa sổ, đôi con ngươi đen thăm thẳm như không có đáy, mi mắt không dày nhưng rất đen, càng khiến cho đôi mắt kia thêm một phần tà mị, mũi cao ngất, bạc môi khẽ nhếch. Đó là một khuôn mặt thực sự cuồng mị đến cực điểm, không như dung nhan của Âu Dương Liên, ôn nhuận như ngọc, không như khuôn mặt của Tư Đồ Nhiễm, tà mị đến yêu nghiệt, cũng khác hẳn với vẻ anh tuấn trương dương của Âu Dương Triệt, nếu như có một từ để hình dung khuôn mặt của nam nhân này chính là duy nhất một chữ: cuồng. Từ đường nét gương mặt cho đến đôi con ngươi sáng rực như đuốc và cả nét miệng cười như không cười kia nữa, điều khiến cho người ta nhìn vào nam nhân không khỏi cảm thấn: nam tử này nhất định là một kẻ kiệt ngạo bất tuân, nhưng lại không thể khiến cho người ta phản cảm mà là vẻ mặt cuồng mị tà tứ như thế mới chính là y vậy
Y phục hoa quý, mỗi giơ tay nhấc chân điều mang theo quý khí không nói nên lời, nam nhân này tuyệt đối không là kẻ tầm thường được a ^^
Một ngày này, Lam Quân Băng đứng trên lầu cao, nhìn thấy Dung Phượng Ca
Chỉ là tình cờ tương ngộ, nhưng lại bắt đầu cho câu chuyện sau này
Đế vương chí cao vô thượng, vốn nên vô tâm, lại đi động tình
Lại là…. Ái tình cấm kị………
Yêu đến điên dại, đến si cuồng, đến mức khiến cho bản thân thương tích đầy mình
Cũng là ngày này, Lạc Khanh Nhan gặp được tình địch lớn nhất của cuộc đời mình
Ai nói chỉ có hồng nhan mới họa thủy?!
Một Dung Phượng Ca, khiến cho đế vương không ngại dùng mọi thủ đoạn đọat lấy
Một Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan không ngại hủy thiên diệt địa
Người tranh ta đoạt, đến cuối cùng ai lại là người tổn thương nhiều nhất?!
……………..
…………………….
Rồi nhiều năm về sau, nàng nói: “ trên thế gian này, người ta kính nhất là ngươi, trọng nhất là ngươi, mà chán ghét nhất cũng là ngươi, bởi vì chỉ có ngươi là địch thủ duy nhất của ta, mà cũng chỉ có ngươi yêu hắn sâu như vậy"
Hắn lại vân đạm phong khinh cười: “ nhưng đến cuối cùng, người thua cũng là ta, không phải sao?!"
“ Chẳng phải ngay từ đầu, ngươi vốn đã thua sao?!" Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, đôi con ngươi nhàn nhạt một mảnh ánh sáng ngọc, lấp lánh tựa tinh quang: “ hắn… vốn đã là của ta….."
Dung Phượng Ca, từ trước đến nay, sau này và mãi mãi, cũng chỉ là của Lạc Khanh Nhan
Duy nhất, chính là của Lạc Khanh Nhan……
Hết chương 36
Lời vừa thốt ra, khiến cho ba lão giả tràn đầy nghi hoặc, người này nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm rốt cuộc là vì tính toán cái gì sao?! Dung Cơ là người đầu tiên lên tiếng hỏi trước, ngài nói: “ Đế Y, ngươi làm sao vậy?!" Hàn Vô cùng Minh Lam cũng giương mắt nhìn Đế Y để có câu trả lời thỏa đáng
Đế Y cười cười, ra vẻ bí hiểm: “ lúc trước dù có dùng mọi cách ta vẫn không tính được số mệnh của Khanh Nhan nha đầu kia, bây giờ đã hiểu vì sao rồi"
Hàn Vô nhìn Đế Y, trầm giọng: “ vậy… ngươi nhìn được gì rồi". Gia tộc của Đế Y, nhiều đời có khả năng bói trước tương lai, nhưng mỗi khi nhìn trộm số mệnh của một người, đại giới phải trả là không nhỏ, tất bị giảm tuổi thọ, người này lại đi mạo hiểm nữa sao, thật là… điên quá! Đế Y biết Hàn Vô lo lắng cho mình, bèn ôn hòa cười: “ ngươi an tâm, ta không có nhìn trộm tương lai của Khanh Nhan, chỉ là bặc quẻ thôi."
Dung Cơ cùng Minh Lam thở phào nhẹ nhõm, Minh Lam cười nhẹ: “ vậy là tốt rồi, nhưng ngươi nói rốt cuộc lí do tại sao lúc trước lại không tính được mệnh cách của Khanh Nhan, bây giờ lại tìm ra rồi?!" Dung Cơ gật gật đầu, nghiêm túc suy tư. Đế Y vuốt chòm râu trắng như tuyết của mình, đôi con ngươi sáng quắc ẩn hiện cơ trí, thấu đáo chuyện thiên hạ, nhìn về một phía chân trời, thanh âm bất giác như là cõi u linh vọng về, phảng phất như là gió: “ là vì… nha đầu đó, vốn… không ở thế giới này". Lời vừa xong, ba lão giả trợn tròn mắt, người kinh ngạc, người khó hiểu, người nhăn mi….
“ Là có ý gì?!" Dung Cơ tiếp tục truy vấn, chuyện này liên quan mật thiết đến tôn tử của ngài, không lo lắng mới là lạ á
“ Ba ngày vừa qua, ta đọc được một cuốn sách của một vị tiên tri để lại, từng nói, cách đây vài trăm năm trước cũng xuất hiện hiện tượng như vậy, vị tiên tri ấy cũng không tính được mệnh cách của một người, sau này mới rõ, người kia không phải thuộc thế gian này mà đến từ một thế giới khác, quả thật rất hoang đường nhưng nhân sống trên đời này, chuyện gì là không thể xảy ra đâu?! Hơn nữa ta thấy tiểu nha đầu kia từ khí chất cho đến phong thái, cũng như cách làm việc điều để lộ một cách thành thục, không phù hợp với tuổi tác của nàng….."
“ Như vậy…. Khanh Nhan tiểu nha đầu kia, ý ngươi nói là…" Hàn Vô có chút lắp bắp, xưa nay y vốn không tin vào mấy cái thuyết mơ hồ này nha. Đế Y nhíu chặt mi, sau đó nghiêm nghị gật đầu: “ đúng vậy, ta chắc chắn, nha đầu kia đến từ một thế giới khác, nơi mà chúng ta không biết"
“ Vậy, ngươi tính được tương lai của nha đầu ấy không?!" đây mới là vấn đề mấu chốt, Dung Cơ nóng lòng vô cùng, không biết tương lai, tiểu nha đầu đó cùng tôn tử của ngài có an bình còn sống không?! đó là đời điều mong chờ nhiều nhất, chỉ cần bình an là đủ, không cần gì cả
Đế Y nghe đến đây, mi mắt chợt rũ xuống, thanh âm một thoáng ưu sầu: “ không tính được nhiều, chỉ có thể nói, mệnh cách của nha đầu này rất khắc nghiệt". Đến cuối cùng, ngài cũng không xác định được, nha đầu ấy có đi đến cuối như bốn người bọn họ mong đợi hay không, nhưng quá trình thật sự… khắc nghiệt, chỉ có thể gói gọn trong hai chữ đó mà thôi. Đế Y khe khẽ thở dài, u uẩn tịch mịnh, lắng đọng chút gì đó tang thương…
Ba người kia, bất giác cũng không nói gì thêm…….. chỉ còn văng vẳng đâu đây là thanh âm trầm thấp, nhàn nhạt bi ai, thấu xương lạnh lùng….
Chỉ mong, bình an để sống một cuộc đời tầm thường, đối với một số người sao lại quá khó khăn, tất cả chỉ có thể nói
Là… mệnh trung chú định nha! ="=
Băng Lạc quốc
Vừa bước vào địa giới của Băng Lạc, một cổ không khí lạnh đã bao trùm khắp vạn dặm thiên địa, hơi lãnh của không khí theo gió bay bỗng khắp nơi, nhưng cái lãnh nơi đây không khiến cho người ta cảm giác hàn thấu xương mà lanh lãnh mang theo chút gì đó thoang thoảng khí tức dịu dàng. Tính ra đã cuối thu, những hạt tuyết trắng cũng bắt đầu đua nhau rơi, tuyết trong trẻo, tinh khiết, sắc trắng thuần túy bao phủ khắp nơi, vươn trên từng nóc nhà, từng cành cây kẽ lá, rơi rụng khắp mặt đường rồi phủ khắp tầm mắt
Thật mỹ lệ! cũng chỉ có thể thốt nên lời như vậy mà thôi
Lạc Khanh Nhan vươn tay lấy chiếc áo choàng phủ lên bờ vai của Dung Phượng Ca, mi gian chợt nhíu lại. Sức khỏe của y vốn không tốt, nhất là không khí như thế này, càng khiến cho cơ thể của y dễ nhập hàn, Dung Cơ lão đầu dùng hai gốc linh chi thảo mới khống chế hàn tính trong cơ thể của y, nhất là sau chuyện nhảy vào hàn đầm kia, càng khiến cho cơ thể rách nát này càng thêm đáng thương, tưởng chừng một cơn gió mạnh cũng khiến cho cơ thể gầy gò này bị cuốn trôi đi mất
Khẽ vuốt lọn tóc đen nhánh của y, Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, người này khi ngủ vẻ mặt an tường khả ái như vậy, thật khiến cho người ta dâng lên tất cả báu vật quý hiếm của thế gian trước mặt y, muốn bảo vệ y, nâng niu yêu sủng, Lạc Khanh Nhan chợt nhận ra, trên thế gian này có một loại người, không quan hệ người này là nam hay nữ, là cường giả hay chỉ là một kẻ bình thường nhưng mỗi nhăn mi mày cười của hắn, mỗi động tác nho nhỏ, rồi cái nhếch môi nhẹ nhàng điều khiến cho người ta dễ dàng để ý đến, vì tiếu dung của hắn mà vui, rồi lại vì ưu sầu của hắn mà đổ lệ, mà không nghi ngờ gì nữa, Dung Phượng Ca chính là người như vậy
‘ Nhan Nhan….’ Dung Phượng Ca đang ngủ, như là nằm mơ thấy cái gì, khẽ ưm lên một tiếng, Lạc Khanh Nhan nghe y gọi tên mình, một thoáng giật mình nhưng rất nhanh trầm tĩnh trở lại, khe khẽ cười. Cúi xuống thấp một tý, đặt trên trán của Dung Phượng Ca một nụ hôn thật nhẹ, nhỏ giọng nỉ non: “ mộng đẹp, Phượng Ca của ta". Như là nghe thấy lời thầm thì của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca mi gian giãn ra, trầm lại, ngủ hương vị ngọt ngào đi lên, Lạc Khanh Nhan lại liên tục vuốt nhẹ lưng của y, từ từ… từ từ….
“ Chủ nhân, trời sắp tối rồi…." Ảnh nhất cưỡi ngựa sát bên của sổ xe ngựa, lên tiếng hỏi ý kiến của Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt phân phó: “ tranh thủ đi nhanh một chút, chừng hai canh giờ nữa là đến thị trấn rồi, đến đó tìm phòng trọ". Ảnh Nhất cung kính gật đầu, sau đó cưỡi ngựa về phía trước mà Mạc Ly đang đánh xe cũng tăng lên tốc độ….
Sợ Dung Phượng Ca tỉnh giấc, Lạc Khanh Nhan điều chỉnh tư thế, cho y nằm thoải mái hơn, sau đó tiếp tục xem xét tư liệu mà Lam gửi cho nàng…..
Gần hai canh giờ sau, sắc trời đã tối rồi, màn đêm bao trùm khắp nơi, thiên cao vi ám, không có ánh trăng, chỉ lác đác vài vị tinh tú nhấp nháy trên màn đêm, tuyết dường như lại rơi nhiều hơn, khắp nóc nhà thị trấn dương như bị tuyết bao phủ, nóc nhà trắng bạch, từ xa nhìn lại mang theo một phen ý nhị, thanh lịch tao nhã vô cùng
“ Nhan Nhan, chúng ta đến nơi rồi sao?!" Dung Phượng Ca còn có chút buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi Lạc Khanh Nhan, vừa mới tỉnh ngủ cho nên giọng nói còn mang theo chút giọng mũi, mềm mềm nghe lên thất khiến cho người ta cảm thấy vài phần… đáng yêu. Lạc Khanh Nhan vươn tay điểm điểm cái mũi của y, gật đầu cười: “ đến nhà nghỉ, ngươi ăn chút điểm tâm rồi ngủ thêm một lát, sáng mai chúng ta khởi hành sớm"
“ Ân…" không nghi ngờ gì lời của Lạc Khanh Nhan nói, Dung Phượng Ca gật đầu đáp. Xe ngựa dừng lại trước một khách điếm thường thường, Lạc Khanh Nhan bước xuống xe ngựa, theo sau Dung Phượng Ca cũng nhảy xuống, đưa tay dụi dụi mắt, khuôn mặt vốn bình thường xuất trần nay mang theo chút ngây thơ khả ái thật sự khiến cho không biết bao nhiêu quan khách ngồi trong khách điếm há hốc mồm mà ngắm nhìn
Ảnh nhị đã đi trước đặt phòng nghỉ, hai gian thượng phòng, dĩ nhiên là Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca một phòng còn ba người kia một phòng, Lạc Khanh Nhan dẫn đầu đi trước, còn không quên lôi kéo Dung Phượng Ca đi theo bên cạnh mình, ba người kia theo sau, vẻ mặt ai nấy điều điềm nhiên như không thấy ánh mắt hết sức nóng bỏng của nhiều người nơi đây. Vì Lạc Khanh Nhan đã quen, vì Dung Phượng Ca còn mơ mơ màng màng, vì Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mặt mày vốn không có biểu cảm mà Mạc Ly trong tiềm thức, vị người ta chăm chú nhìn mình, lại như một thói quen. Đám người vừa lên lầu, khách trọ ở dưới lại lao nhao không ít, không ít kẻ phán đoán lai lịch đám người Lạc Khanh Nhan, tiếng nói, tiếng phản bác, thanh âm la nháo nên có trong khách điếm cứ ồn ào rồi yên lặng… yên lặng dần cho đến đêm khuya….
Vừa bước vào phòng, Dung Phượng Ca đã ngã nhào lên giường, ôm lấy chăn bông lăn qua lăn lại, cả ngày ngồi trên xe ngựa quả thật khiến y xương cốt như nhũn ra thật khó chịu phải chết. Lạc Khanh Nhan thấy vậy, khẽ cười, lên tiếng: “ mệt đến như vậy sao?!" Dung Phượng Ca mở mắt, hàng mi dài chớp chớp mới chu môi nói: “ không có nha, đi cùng với Nhan Nhan làm sao mệt cho được". Dù cơ thể y khó chịu nhưng tinh thần thì hưng phấn vô cùng, dẫu như thế nào đi chăng nữa, với y, có thể bên cạnh Nhan Nhan thế này, là vui rồi
“ Đến, ta nhu nhu vai cho ngươi". Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, Dung Phượng Ca bò ra khỏi giường, ngồi bên cạnh Lạc Khanh Nhan, ngoan ngoãn để cho Lạc Khanh Nhan giúp mình xoa bóp vai, vẻ mặt rất chi là hưởng thụ, giống như một con mèo nhỏ đang thõa mãn khi được chủ nhân vuốt ve bộ lông mềm mại vậy. Lạc Khanh Nhan cứ thong thả, động tác khi thì mạnh khi thì nhẹ, lực đạo vừa phải khiến cho Dung Phượng Ca cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm
“ Nhan Nhan có mệt không?!" Dung Phượng Ca cười cười, cũng xoay mình lại xoa bóp vai cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan lắc đầu. Nàng thường xuyên đi ra ngoài như vậy, cũng đã quen rồi, bao nhiêu đây có nhằm nhò gì đâu, quan trọng là hắn thôi, nhưng thấy Dung Phượng Ca vẻ mặt ‘lấy lòng’ đáng yêu như vậy, Lạc Khanh Nhan dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt rồi
Hai người hỗ động qua lại, một lát sau Dung Phượng Ca lại bắt đầu ngáp vài cái, mí mắt như có cái gì đó đè xuống, nặng trĩu, vươn tay dụi dụi muốn xua đi cơn buồn ngủ nhưng không hiểu sao càng dụi lại càng cảm thấy buồn ngủ, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, mới lên tiếng: “ ngươi ngủ thêm một lát nữa đi, ăn tối sau cũng được". Dung Phượng Ca mắt nhắm mắt mở, gật đầu rồi nghiêng người nằm xuống ngủ, tư thế thập phần nhu thuận. Một đầu tóc đen như thác nước xuối qua bờ vai, một thân lam bào thanh nhã xuất trần, ngũ quan tuyệt đẹp, mi mục như họa, y lẳng lặng nằm đó, hơi thở điều điều, cánh mũi phập phồng, ánh nến sáng nhẹ hiu hắt như có như không phản chiếu trên gương mặt của y, tất cả vẽ nên bức họa đẹp vô cùng, Lạc Khanh Nhan cũng có một chút hoảng thần, cười giễu bản thân của mình tự khi nào lại kém định lực đến như vậy?!
Cái cổ cao trắng nõn, đằng sau gáy như ẩn như hiện vết bớt đỏ chói, như đóa mạn châu hoa mị hoặc thế nhân, Lạc Khanh Nhan vô thức vươn đầu ngón tay, mơn trớn vết bớt, đôi con ngươi bình thường lãnh diễm chợt lóe một chút ánh sáng ngọc…..
Trong khi đó, tại một gian phòng khác
“ Ngươi điều tra xem, nhóm người đó đến đây có mục đích gì?!" Trầm thấp thanh âm, mang theo vài phần tà tứ cùng mấy phân không kiềm chế được, chỉ thanh âm thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy vài phần áp lực. Hắc y nhân nghe vậy, cung kính cúi đầu lên tiếng: “ là, chủ thượng". Rồi dùng khinh công phóng ra ngoài, động tác trôi chảy như mây bay cho thấy khinh công của hắc y nhân đã đến mức tuyệt đỉnh rồi
Tầm mắt của nam tử hướng về cửa sổ, đôi con ngươi đen thăm thẳm như không có đáy, mi mắt không dày nhưng rất đen, càng khiến cho đôi mắt kia thêm một phần tà mị, mũi cao ngất, bạc môi khẽ nhếch. Đó là một khuôn mặt thực sự cuồng mị đến cực điểm, không như dung nhan của Âu Dương Liên, ôn nhuận như ngọc, không như khuôn mặt của Tư Đồ Nhiễm, tà mị đến yêu nghiệt, cũng khác hẳn với vẻ anh tuấn trương dương của Âu Dương Triệt, nếu như có một từ để hình dung khuôn mặt của nam nhân này chính là duy nhất một chữ: cuồng. Từ đường nét gương mặt cho đến đôi con ngươi sáng rực như đuốc và cả nét miệng cười như không cười kia nữa, điều khiến cho người ta nhìn vào nam nhân không khỏi cảm thấn: nam tử này nhất định là một kẻ kiệt ngạo bất tuân, nhưng lại không thể khiến cho người ta phản cảm mà là vẻ mặt cuồng mị tà tứ như thế mới chính là y vậy
Y phục hoa quý, mỗi giơ tay nhấc chân điều mang theo quý khí không nói nên lời, nam nhân này tuyệt đối không là kẻ tầm thường được a ^^
Một ngày này, Lam Quân Băng đứng trên lầu cao, nhìn thấy Dung Phượng Ca
Chỉ là tình cờ tương ngộ, nhưng lại bắt đầu cho câu chuyện sau này
Đế vương chí cao vô thượng, vốn nên vô tâm, lại đi động tình
Lại là…. Ái tình cấm kị………
Yêu đến điên dại, đến si cuồng, đến mức khiến cho bản thân thương tích đầy mình
Cũng là ngày này, Lạc Khanh Nhan gặp được tình địch lớn nhất của cuộc đời mình
Ai nói chỉ có hồng nhan mới họa thủy?!
Một Dung Phượng Ca, khiến cho đế vương không ngại dùng mọi thủ đoạn đọat lấy
Một Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan không ngại hủy thiên diệt địa
Người tranh ta đoạt, đến cuối cùng ai lại là người tổn thương nhiều nhất?!
……………..
…………………….
Rồi nhiều năm về sau, nàng nói: “ trên thế gian này, người ta kính nhất là ngươi, trọng nhất là ngươi, mà chán ghét nhất cũng là ngươi, bởi vì chỉ có ngươi là địch thủ duy nhất của ta, mà cũng chỉ có ngươi yêu hắn sâu như vậy"
Hắn lại vân đạm phong khinh cười: “ nhưng đến cuối cùng, người thua cũng là ta, không phải sao?!"
“ Chẳng phải ngay từ đầu, ngươi vốn đã thua sao?!" Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, đôi con ngươi nhàn nhạt một mảnh ánh sáng ngọc, lấp lánh tựa tinh quang: “ hắn… vốn đã là của ta….."
Dung Phượng Ca, từ trước đến nay, sau này và mãi mãi, cũng chỉ là của Lạc Khanh Nhan
Duy nhất, chính là của Lạc Khanh Nhan……
Hết chương 36
Tác giả :
Nam Cung Dao