Thân Vương Vô Tình
Chương 57 57 Mệt Chết Mất H
Không nằm ngoài dự đoán trước đó, vua nước Hạ quả thật có lập giao kèo với Đông Lăng vương.
Nếu Đông Lăng vương lên ngôi, thì nước Hạ sẽ được chia một phần đất phía tây nam, và con đường tơ lụa của Trung Nguyên cũng sẽ thuận lợi hơn khi qua đó.
Cuối năm đó, kinh thành Trường An có biến lớn, hoàng đế Sở quốc băng hà, vương triều tranh chấp ngôi vị ngay lập tức lục đục.
Nhân cơ hội đó, Thái tử Hạ quốc - Hạ Uông Chiêu cho binh qua đánh Sở quốc.
Trong một thời gian ngắn, chuyện lớn liên tiếp xảy ra, bắt buộc mọi người vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
Thân vương Sở Mạc Vân Phong mang quân đi chặn đánh Hạ quốc, còn Nam Thần vương Cáp Vưu thì đối đầu với Đông Lăng vương.
Mỗi bên đều được tiếp thêm 5 vạn quân.
Trời vào đông chí, tuyết rơi mỗi lúc một dày, lạnh buốt xương.
Dù đã ngồi bên đống lửa, nhưng binh lính ai nấy đều run cầm cập.
Mộc Như Châu quấn mình trong chăn, hơ tay trên bếp củi bên cạnh.
Nàng vừa xoa tay vào nhau vừa liếm môi khô nẻ của mình, chóp mũi nàng một mảnh hồng phiếm.
Bên ngoài, bạt lều được hất lên, gió lạnh thổi vào, nàng chớp mắt hóng chờ.
Sở Mạc Vân Phong đi vào, tay khay bê dê nướng và sữa dê nóng hổi.
Hắn đưa qua nàng.
"Bổn vương vừa bàn xong chính sự nên ăn rồi."
"Đa tạ vương gia."_Nàng không khách khí mà nhận lấy.
Hắn quay ra tiếp tục làm công việc dở dang của mình, nàng cũng tiếp tục làm công việc tiêu hóa thức ăn của mình.
Chỉ đến khi trời đã về khuya, đèn dầu trong lều gần cạn hết, cả hai mới đi ngủ.
Vì gần đây hành quân cấp tốc nên Sở Mạc Vân Phong không có chạm đến nàng.
Nhưng hôm nay hình như hắn tâm tình được thả lỏng, cứ thế lôi kéo nàng cả đêm.
Tới mức Mộc Như Châu muốn ngừng cũng không được.
"Ta muốn ở bên trên, lần nào ngài cũng ở bên trên rồi."
Nàng ra sức đánh mạnh vào vai hắn, nhưng chẳng sứt mẻ gì với người đàn ông ở bên trên.
Gương mặt hắn nhiễm một tầng mồ hôi, bên dưới vẫn luôn ra vào khăng khít không kẽ hở.
Hắn nheo mắt nhìn xuống nàng, mỉm cười tà mị.
"Bên trên? Được, bổn vương cho nàng ngồi trên."
Nói đoạn, hắn rút ra khỏi người nàng.
Cả người Mộc Như Châu bỗng chốc nhẹ đảo lộn, đầu óc quay cuồng, cho tới khi nàng ngồi trên người hắn.
Phân thân to lớn của hắn lại lần nữa cắm sâu bên trong nàng, tựa như một cái cọc sắc bén vậy.
"Nàng biết phải làm gì rồi chứ?"_Hắn nhéo mông nàng, làn da ngay chỗ đó lập tức đỏ ửng lên.
Nàng cố nhớ đến những nữ tử ở thanh lâu đã làm như thế nào, tay ngọc siết chặt lấy eo hắn, nhấc lên hạ xuống.
Không bị đè ép ở bên dưới khiến nàng thoải mái hơn, khoái cảm cũng dạt dào hơn, bất giác ngâm nga bật ra tiếng kêu nỉ non.
Đôi mắt của người đàn ông lập tức đỏ bừng lên vì dục vọng, một tay hắn đưa lên xoa nắn ngực nàng, tay kia thì nâng eo nàng lên, muốn giúp cho động tác ra vào bên dưới càng nhanh hơn và bức thiết hơn.
Tiếng thở ồ ồ hoà lẫn với tiếng nấc nghẹn mệt mỏi không ngừng hoà lẫn vào nhau.
Đến khi ở dưới tê dần, ngón chân nàng cũng bủn rủn cả lên, Mộc Như Châu ngay lập tức ngã sấp xuống ngực hắn, thở hổn hển không ngừng.
Mồ hôi cả hai trộn lẫn vào nhau, tiếp xúc gần càng nhớp nháp khó chịu, nhưng nàng mệt đến mức không muốn cử động, cứ nằm giữ yên tư thế đó.
Bàn tay lớn của hắn lại sờ soạng xuống dưới, ngay lập tức đã bắt được một bên mông nàng vào lòng bàn tay.
Phân thân của hắn vẫn còn đâm sâu vào bên dưới nàng lập tức ***** ****, cơ thể nàng bất giác run rẩy.
Nàng nắm tay hắn, ngước đầu lên nhìn.
"Vương gia, mệt lắm, đừng làm nữa."
Mái tóc dài bung xoã khắp nơi, lọn tóc còn dính trên má nàng.
Hắn thấy vậy, đưa tay vén tóc ra.
"Mới có một lúc đã không chịu được? Lúc đánh nhau, bổn vương thấy nàng sung sức lắm mà."
Chất giọng hắn đều đều, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Hai chuyện này không giống nhau."_Nàng cau đôi mày thanh tú lại.
Sở Mạc Vân Phong ngay lập tức cúi xuống hôn nàng, rồi liếm lấy chóp mũi đỏ ửng của nàng.
"Chỉ một lần nữa thôi, mấy ngày rồi bổn vương chưa làm qua nàng."
"Ngài nói câu này mấy lần rồi?"
Bỏ qua sự phản kháng như mèo nhỏ của nàng, hắn lập tức ép nàng nửa quỳ nửa bò trên giường, không làm động tác dư thừa mà đẩy vào từ đằng sau.
Mộc Như Châu ghét nhất tư thế này, nhưng nàng chẳng thể làm gì, chỉ còn có thể bất lực kéo chăn cắn gối, cầu hắn thỏa mãn rồi buông tha nàng.
Nàng mệt chết mất.
*.