Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 42: Rèn luyện bắt đầu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Còn lại năm Nguyên Vương.
Nói cách khác trong thời gian ngắn đã chết đi một nửa, nàng chém giết một nửa yếu hơn, còn lại đều là thực lực khá mạnh!
Lăng Kỳ Tuyết hạ quyết tâm, quyết định đánh cược một lần!
Dân cờ bạc đánh cược là kim tệ, nàng đánh cược là mạng!
Giơ cung không quay đầu mũi tên, nàng không thể không cược!
Lăng Kỳ Tuyết vừa vung kiếm chém về phía một tên Nguyên Vương trong đó, vừa ngưng tụ tinh thần lực thành một đường thẳng, từ thức hải bắn ra, tấn công về phía tên Nguyên Vương kia.
Thức hải của Nguyên Vương bị công kích, cơ thể ngừng lại một chút, Lăng Kỳ Tuyết nắm lấy cơ hội, một kiếm chém đứt đầu của hắn, đáng thương một đời cao thủ Nguyên Vương cứ như vậy bị chặt đầu, chết không thể chết lại.
Có tiền lệ đầu tiên, Lăng Kỳ Tuyết càng tăng lòng tin lên, thần thức tiếp tục công kích người thứ hai, thành công chặt đứt chặn ngang này.
Còn lại ba Nguyên Vương mặt nhìn nhau, hiển nhiên là cũng không có đoán được vì sao thực lực của Lăng Kỳ Tuyết lại đột nhiên tăng lên, nhưng mà người nhà của bọn họ đều ở trong tay của thái tử, chết trận, người nhà còn có một cơ hội sống sót, nếu bọn họ chạy, người nhà không thể không chết, bọn họ không thể hại tính mạng người nhà, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Chỉ là trải qua mấy đại cao thủ đồng thời chết trên tay Lăng Kỳ Tuyết, khí thế của bọn họ đều giảm xuống.
Khí thế giảm xuống, lực chiến đấu cũng từ đó mà yếu bớt.
Lăng Kỳ Tuyết nhất cổ tác khí* bắt lại hai người, người cuối cùng, cũng là một người làm cho Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy sâu không lường được nhất, trực giác nói cho nàng biết, nếu mà nàng sử dụng công kích thần thức, sợ rằng chỉ có biến khéo thành vụng.
*Nhất Cổ Tác Khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Thời gian từng giây qua đi, chỉ còn hai phút dược lực của Bạo Nguyên Đan sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó nàng cũng sẽ bị dược lực cắn trả, tu vi là không.
Nếu mà trong hai phút không thể diệt trừ người cao thủ này, cái chết sẽ chỉ là nàng!
Càng đến lúc nguy cấp, Lăng Kỳ Tuyết càng tỉnh táo, nếu thần thức không thể công kích, vậy thì cứng rắn!
"Ba người chúng ta cùng nhau bao vây hắn!" Lăng Kỳ Tuyết kêu lên với hai Nguyên Vương trấn giữ, phá kiếm trong tay đồng thời chém ra.
Hai Nguyên Vương từng người vung kiếm chém ra, ba người chiếm giữ ở ba phương hướng, vững vàng khóa tên Nguyên Vương cuối cùng lại.
"Chặt đầu, chém eo, cắt chân!" Lăng Kỳ Tuyết lại một lần nữa đưa ra chỉ thị, ba người lại ăn ý mười phần đồng thời đâm vào ba vị trí của tên Nguyên Vương cuối cùng.
Nguyên Vương tránh được phía trên thì bỏ quên phía dưới, gân chân bị cắt đứt, Lăng Kỳ Tuyết ngoan tuyệt một kiếm lập tức bổ sung, đâm vào ngực của hắn.
Nguyên Vương chết, Lăng Kỳ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại, nào còn bóng dáng của Nam Cung Kình, ở lúc Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên "Nổi điên", hắn thấy không bình thường đã sớm chạy mất dạng!
Cấp bậc của Nam Cung Ngọc thấp, không ngăn cản được hắn.
Chạy cũng tốt, Lăng Kỳ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, dược lực của Bạo Nguyên Đan đúng lúc mất đi hiệu lực, cơ thể bị cắn trả, tất cả tu vị đều mất hết, chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, hơi sức nói chuyện cũng không có.
Cuối cùng vẫn là Nam Cung Ngọc gọi thị nữ đến đỡ Lăng Kỳ Tuyết về phòng nghỉ ngơi, ở trong phòng nghỉ của phòng đấu giá nghỉ ngơi gần ba ngày, cơ thể mới khôi phục, hơn nữa thực lực chỉ khôi phục được sáu phần.
Lúc này, Ma Vân rừng rậm bắt đầu rèn luyện, Lăng Kỳ Tuyết vội vã đến hiệu dược Lâm La đi mua một ít dược liệu cần thiết, chạy về Lăng phủ, theo đại quân cùng nhau tiến về phía Ma Vân rừng rậm.
. . . . . .
Để Lăng Kỳ Tuyết kinh ngạc là, trở lại Lăng phủ, không có chê cười như trong tưởng tượng, ngược lại, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng đều mang chút kiêng kỵ.
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Có lẽ là ba ngày trước đại chiến ở Giáo La Thành truyền đến, có thể chiến thắng Nguyên Vương, tất nhiên bọn họ sẽ kiêng kỵ nàng.
Lăng Kỳ Tuyết không ngờ được chính là, đại chiến ba ngày trước cũng không có truyền ra, thậm chí trừ người trong cuộc, cơ hồ không có người biết.
Thái tử là ai, sao hắn có thể để một số người xôn xao loan truyền thất bại được, nhất là thủ hạ của hắn có bảy Nguyên Vương, có thể nói ngày đó hắn tập hợp đi là chính là thủ hạ cao thủ tinh anh của hắn, kết quả toàn bộ thua thiệt ở trong tay của Lăng Kỳ Tuyết, cái mặt này của hắn ném không được!
Tất cả tinh anh cũng tổn thất, Nam Cung Kình nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù hắn là thái tử, nhưng mà nhị hoàng tử Nam Cung Ngộ đang ở chỗ tối như hổ rình mồi, một khi có cơ hội, lòng dạ độc ác tuyệt đối sẽ tiêu diệt vị trí của hắn, vì vị trí quốc chủ tương lai, Nam Cung Kình tiếp tục nhịn xuống khẩu khí này, quyết định lại tìm cơ hội giết chết Lăng Kỳ Tuyết!
Người của Lăng phủ kiêng kỵ là lời nói của Lăng Nhạc, nếu ở trong quá trình rèn luyện, ai dám ở sau lưng đâm Lăng Kỳ Tuyết một dao, ông sẽ diệt người đó, nếu người nào ở trong quá trình rèn luyện thấy Lăng Kỳ Tuyết gặp nguy hiểm thấy chết mà không cứu, ông sẽ để cho người đó chôn theo Lăng Kỳ Tuyết.
Ai cũng tiếc mạng, vừa nghĩ tới Ma Vân rừng rậm nguy hiểm nặng nề, bọn họ còn phải trông cái phế vật này, nhất là không thể để cho nàng xảy ra chuyện, trong lòng của mọi người vừa hận lại sợ.
. . . . . .
Rèn luyện bắt đầu, cả người Lăng Kỳ Tuyết mặc y phục màu đen, đi theo mười vạn biển người đi vào Ma Vân rừng rậm, người nhiều, chằng chịt đều là đầu người, còn hùng vĩ hơn nghi thức duyệt binh của thiên triều.
Danh ngạch có hạn, mọi người cũng đều muốn cho đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc của mình một cơ hội, về sau càng phát triển, đến Ma Vân rừng rậm rèn luyện chỉ có thể là người trẻ tuổi ba mươi tuổi trở xuống.
Nhưng mà quá nhiều người, trong lúc lơ đãng, Lăng Kỳ Tuyết bị Lăng Kỳ Liên khẽ đụng một cái, nàng cũng không để ý, trực tiếp đi theo đám người đi đến.
Ở lối vào thấy được Lâm Vĩnh Cửu và nhóm người Nam Cung Ngọc.
Lâm Vĩnh Cửu ở gia tộc của hắn được đệ tử khác ủng hộ rầm rộ, từ từ theo biển người tiến lên phía trước, mà Nam Cung Ngọc chỉ dẫn theo bốn thuộc hạ, nghiêm túc chờ ở lối vào.
Lăng Kỳ Tuyết bỏ qua một nhóm nam nhân nữ tử của Lăng gia, bước chân đi về phía Nam Cung Ngọc.
Hai lần trước hắn dùng cao thủ đối địch với thái tử, có thể thấy được hắn cũng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, Lăng Kỳ Tuyết nguyện ý kết giao người bằng hữu này.
Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Ngọc cũng đi về phía nàng, chào hỏi: "Lăng đại tiểu thư ngươi đã đến rồi!"
Nam Cung Ngọc rất thích tính tình dũng cảm của Lăng Kỳ Tuyết, ở lúc trước khi rèn luyện đã hẹn đi chung với Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết cười nhạt: "Đi thôi!"
Cái thế giới này đất đai của cải rộng lớn, số người đông đảo, diện tích rừng rậm càng thêm đoán không được.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không lo rừng rậm sẽ bị người san bằng, vừa đi vừa đàm luận chuyện phòng đấu giá với Nam Cung Ngọc, vừa không nhanh không chậm tiến vào bên trong.
Trong rừng rậm cây xanh che trời, thỉnh thoảng gặp phải ma thú cấp thấp bay từ trên cây bay qua.
Mới từ bên ngoài tiến vào rừng rậm, Lăng Kỳ Tuyết đã cảm thấy từng trận lạnh lẽo sau lưng, giống như có người đang ở sau lưng theo dõi nàng.
Quay đầu nhìn lại, trong đầu là một mảnh đen ngòm, cho dù có người âm thầm nhìn trộm muốn nàng, nàng cũng không nhìn ra.
Lăng Kỳ Tuyết đề cao cảnh giác, tiếp tục tiến lên.
Đi vào trong xa một chút, đám người dần tản ra, đám người vốn đông nghẹt bây giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy lưa thưa mấy người, một nhóm ba năm người, từ từ đi vào bên trong.
Có người tính vội vàng, chạy ở phía trước, hy vọng có thể cướp được bảo bối tốt, còn lại là thực lực thấp, không dám đánh đầu tiên, chỉ ở phía sau, hy vọng có thể may mắn nhặt được.
Lăng Kỳ Tuyết không ở hàng ngũ hai loại người này, dọc theo đường đi, thấy có dược liệu tốt, nàng tiện tay hái, ném vào trong Không Gian Hỗn Độn.
Trên tay nàng cầm một nạp giới, động tác tiện tay ném một cái giống như là ném dược liệu vào trong nạp giới, không hấp dẫn người bên cạnh chú ý chút nào.
Còn lại năm Nguyên Vương.
Nói cách khác trong thời gian ngắn đã chết đi một nửa, nàng chém giết một nửa yếu hơn, còn lại đều là thực lực khá mạnh!
Lăng Kỳ Tuyết hạ quyết tâm, quyết định đánh cược một lần!
Dân cờ bạc đánh cược là kim tệ, nàng đánh cược là mạng!
Giơ cung không quay đầu mũi tên, nàng không thể không cược!
Lăng Kỳ Tuyết vừa vung kiếm chém về phía một tên Nguyên Vương trong đó, vừa ngưng tụ tinh thần lực thành một đường thẳng, từ thức hải bắn ra, tấn công về phía tên Nguyên Vương kia.
Thức hải của Nguyên Vương bị công kích, cơ thể ngừng lại một chút, Lăng Kỳ Tuyết nắm lấy cơ hội, một kiếm chém đứt đầu của hắn, đáng thương một đời cao thủ Nguyên Vương cứ như vậy bị chặt đầu, chết không thể chết lại.
Có tiền lệ đầu tiên, Lăng Kỳ Tuyết càng tăng lòng tin lên, thần thức tiếp tục công kích người thứ hai, thành công chặt đứt chặn ngang này.
Còn lại ba Nguyên Vương mặt nhìn nhau, hiển nhiên là cũng không có đoán được vì sao thực lực của Lăng Kỳ Tuyết lại đột nhiên tăng lên, nhưng mà người nhà của bọn họ đều ở trong tay của thái tử, chết trận, người nhà còn có một cơ hội sống sót, nếu bọn họ chạy, người nhà không thể không chết, bọn họ không thể hại tính mạng người nhà, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Chỉ là trải qua mấy đại cao thủ đồng thời chết trên tay Lăng Kỳ Tuyết, khí thế của bọn họ đều giảm xuống.
Khí thế giảm xuống, lực chiến đấu cũng từ đó mà yếu bớt.
Lăng Kỳ Tuyết nhất cổ tác khí* bắt lại hai người, người cuối cùng, cũng là một người làm cho Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy sâu không lường được nhất, trực giác nói cho nàng biết, nếu mà nàng sử dụng công kích thần thức, sợ rằng chỉ có biến khéo thành vụng.
*Nhất Cổ Tác Khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Thời gian từng giây qua đi, chỉ còn hai phút dược lực của Bạo Nguyên Đan sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó nàng cũng sẽ bị dược lực cắn trả, tu vi là không.
Nếu mà trong hai phút không thể diệt trừ người cao thủ này, cái chết sẽ chỉ là nàng!
Càng đến lúc nguy cấp, Lăng Kỳ Tuyết càng tỉnh táo, nếu thần thức không thể công kích, vậy thì cứng rắn!
"Ba người chúng ta cùng nhau bao vây hắn!" Lăng Kỳ Tuyết kêu lên với hai Nguyên Vương trấn giữ, phá kiếm trong tay đồng thời chém ra.
Hai Nguyên Vương từng người vung kiếm chém ra, ba người chiếm giữ ở ba phương hướng, vững vàng khóa tên Nguyên Vương cuối cùng lại.
"Chặt đầu, chém eo, cắt chân!" Lăng Kỳ Tuyết lại một lần nữa đưa ra chỉ thị, ba người lại ăn ý mười phần đồng thời đâm vào ba vị trí của tên Nguyên Vương cuối cùng.
Nguyên Vương tránh được phía trên thì bỏ quên phía dưới, gân chân bị cắt đứt, Lăng Kỳ Tuyết ngoan tuyệt một kiếm lập tức bổ sung, đâm vào ngực của hắn.
Nguyên Vương chết, Lăng Kỳ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại, nào còn bóng dáng của Nam Cung Kình, ở lúc Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên "Nổi điên", hắn thấy không bình thường đã sớm chạy mất dạng!
Cấp bậc của Nam Cung Ngọc thấp, không ngăn cản được hắn.
Chạy cũng tốt, Lăng Kỳ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, dược lực của Bạo Nguyên Đan đúng lúc mất đi hiệu lực, cơ thể bị cắn trả, tất cả tu vị đều mất hết, chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, hơi sức nói chuyện cũng không có.
Cuối cùng vẫn là Nam Cung Ngọc gọi thị nữ đến đỡ Lăng Kỳ Tuyết về phòng nghỉ ngơi, ở trong phòng nghỉ của phòng đấu giá nghỉ ngơi gần ba ngày, cơ thể mới khôi phục, hơn nữa thực lực chỉ khôi phục được sáu phần.
Lúc này, Ma Vân rừng rậm bắt đầu rèn luyện, Lăng Kỳ Tuyết vội vã đến hiệu dược Lâm La đi mua một ít dược liệu cần thiết, chạy về Lăng phủ, theo đại quân cùng nhau tiến về phía Ma Vân rừng rậm.
. . . . . .
Để Lăng Kỳ Tuyết kinh ngạc là, trở lại Lăng phủ, không có chê cười như trong tưởng tượng, ngược lại, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng đều mang chút kiêng kỵ.
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Có lẽ là ba ngày trước đại chiến ở Giáo La Thành truyền đến, có thể chiến thắng Nguyên Vương, tất nhiên bọn họ sẽ kiêng kỵ nàng.
Lăng Kỳ Tuyết không ngờ được chính là, đại chiến ba ngày trước cũng không có truyền ra, thậm chí trừ người trong cuộc, cơ hồ không có người biết.
Thái tử là ai, sao hắn có thể để một số người xôn xao loan truyền thất bại được, nhất là thủ hạ của hắn có bảy Nguyên Vương, có thể nói ngày đó hắn tập hợp đi là chính là thủ hạ cao thủ tinh anh của hắn, kết quả toàn bộ thua thiệt ở trong tay của Lăng Kỳ Tuyết, cái mặt này của hắn ném không được!
Tất cả tinh anh cũng tổn thất, Nam Cung Kình nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù hắn là thái tử, nhưng mà nhị hoàng tử Nam Cung Ngộ đang ở chỗ tối như hổ rình mồi, một khi có cơ hội, lòng dạ độc ác tuyệt đối sẽ tiêu diệt vị trí của hắn, vì vị trí quốc chủ tương lai, Nam Cung Kình tiếp tục nhịn xuống khẩu khí này, quyết định lại tìm cơ hội giết chết Lăng Kỳ Tuyết!
Người của Lăng phủ kiêng kỵ là lời nói của Lăng Nhạc, nếu ở trong quá trình rèn luyện, ai dám ở sau lưng đâm Lăng Kỳ Tuyết một dao, ông sẽ diệt người đó, nếu người nào ở trong quá trình rèn luyện thấy Lăng Kỳ Tuyết gặp nguy hiểm thấy chết mà không cứu, ông sẽ để cho người đó chôn theo Lăng Kỳ Tuyết.
Ai cũng tiếc mạng, vừa nghĩ tới Ma Vân rừng rậm nguy hiểm nặng nề, bọn họ còn phải trông cái phế vật này, nhất là không thể để cho nàng xảy ra chuyện, trong lòng của mọi người vừa hận lại sợ.
. . . . . .
Rèn luyện bắt đầu, cả người Lăng Kỳ Tuyết mặc y phục màu đen, đi theo mười vạn biển người đi vào Ma Vân rừng rậm, người nhiều, chằng chịt đều là đầu người, còn hùng vĩ hơn nghi thức duyệt binh của thiên triều.
Danh ngạch có hạn, mọi người cũng đều muốn cho đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc của mình một cơ hội, về sau càng phát triển, đến Ma Vân rừng rậm rèn luyện chỉ có thể là người trẻ tuổi ba mươi tuổi trở xuống.
Nhưng mà quá nhiều người, trong lúc lơ đãng, Lăng Kỳ Tuyết bị Lăng Kỳ Liên khẽ đụng một cái, nàng cũng không để ý, trực tiếp đi theo đám người đi đến.
Ở lối vào thấy được Lâm Vĩnh Cửu và nhóm người Nam Cung Ngọc.
Lâm Vĩnh Cửu ở gia tộc của hắn được đệ tử khác ủng hộ rầm rộ, từ từ theo biển người tiến lên phía trước, mà Nam Cung Ngọc chỉ dẫn theo bốn thuộc hạ, nghiêm túc chờ ở lối vào.
Lăng Kỳ Tuyết bỏ qua một nhóm nam nhân nữ tử của Lăng gia, bước chân đi về phía Nam Cung Ngọc.
Hai lần trước hắn dùng cao thủ đối địch với thái tử, có thể thấy được hắn cũng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, Lăng Kỳ Tuyết nguyện ý kết giao người bằng hữu này.
Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Ngọc cũng đi về phía nàng, chào hỏi: "Lăng đại tiểu thư ngươi đã đến rồi!"
Nam Cung Ngọc rất thích tính tình dũng cảm của Lăng Kỳ Tuyết, ở lúc trước khi rèn luyện đã hẹn đi chung với Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết cười nhạt: "Đi thôi!"
Cái thế giới này đất đai của cải rộng lớn, số người đông đảo, diện tích rừng rậm càng thêm đoán không được.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không lo rừng rậm sẽ bị người san bằng, vừa đi vừa đàm luận chuyện phòng đấu giá với Nam Cung Ngọc, vừa không nhanh không chậm tiến vào bên trong.
Trong rừng rậm cây xanh che trời, thỉnh thoảng gặp phải ma thú cấp thấp bay từ trên cây bay qua.
Mới từ bên ngoài tiến vào rừng rậm, Lăng Kỳ Tuyết đã cảm thấy từng trận lạnh lẽo sau lưng, giống như có người đang ở sau lưng theo dõi nàng.
Quay đầu nhìn lại, trong đầu là một mảnh đen ngòm, cho dù có người âm thầm nhìn trộm muốn nàng, nàng cũng không nhìn ra.
Lăng Kỳ Tuyết đề cao cảnh giác, tiếp tục tiến lên.
Đi vào trong xa một chút, đám người dần tản ra, đám người vốn đông nghẹt bây giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy lưa thưa mấy người, một nhóm ba năm người, từ từ đi vào bên trong.
Có người tính vội vàng, chạy ở phía trước, hy vọng có thể cướp được bảo bối tốt, còn lại là thực lực thấp, không dám đánh đầu tiên, chỉ ở phía sau, hy vọng có thể may mắn nhặt được.
Lăng Kỳ Tuyết không ở hàng ngũ hai loại người này, dọc theo đường đi, thấy có dược liệu tốt, nàng tiện tay hái, ném vào trong Không Gian Hỗn Độn.
Trên tay nàng cầm một nạp giới, động tác tiện tay ném một cái giống như là ném dược liệu vào trong nạp giới, không hấp dẫn người bên cạnh chú ý chút nào.
Tác giả :
Dạ Phong Yêu